Nguyễn Đình Toàn 1970



Tình chúng ta bắt đầu khi mùa thu trở lại, khi những chùm hoa thạch thảo ngát hương trên những lối đi quen. Mùa thu bắt đầu trên dòng sông bát ngát, mùa thu nhuộm vàng những cánh rừng, mùa thu với áo mơ phai, chiều võ vàng, với xác hoa trên mình bướm. Anh đã đến với em như đám mây tháng bảy chứa nặng mưa rào. Anh hãy đừng quên, dù bây giờ mùa thu đã chết. Những mùa thu khác có thể trở về, nhưng mùa thu của chúng ta đã chết. Anh cũng đừng quên cái ngày sung sướng, hạnh phúc đó. Anh đừng quên em, dù đôi chúng ta sẽ chẳng còn tương phùng được nữa...

Hãy cầu nguyện cho tình ta, dù một ngày, đời đã vỡ tan. Cầu nguyện cho sự yên vui hằng cửu của mỗi người, cầu nguyện cho sự tình cờ sầu hận đã đưa chúng ta lại gặp nhau. Khi anh bước ra khỏi đời, em chỉ con hai bàn tay không với những chuỗi ngày vắng vẻ. Đời có người khôn ngoan, có kẻ dại khờ, có những đôi mắt cười, có những đôi mắt khóc.

Và trong mắt tôi, có ánh dại cuồng!

Anh làm sao hiểu được, từ ngày anh bỏ đi, em đã rã rời dưới gánh nặng u buồn của trái tim.
Phải, có những người tiến xa trên đường đi. Có những người lẽo đẽo theo sau. Có người tự do, có người tù túng.

Riêng tôi, đứng lại rã rời dưới gánh nặng u buồn của trái tim tôi!

Khi trăng nhập vào đàn, đàn nhập vào đêm, khua động trong em nổi nhớ nhung cả một thời quá vãng. Làm sao anh lại trách em chẳng giữ nổi cho mình không nhỏ lệ. Dù em vẫn tự nhủ lòng, đừng để phút chia tay biến thành chết chóc mà thành hoàn hảo, vẹn tròn. Em vẫn muốn nghĩ rằng, chuyến bay ngang bầu trời sẽ kết thúc bằng đôi cánh xếp lại trong tổ ấm. Nhưng trăng đã chết trong dòng nước lạnh, thuyền neo trên bến chẳng thể không nghe thấy sóng sông thổn thức. Và đêm thuỷ tinh đã vỡ tan trong cơn bão ngọt ngào yên lặng. Chỉ mình em nghe, mình em ngó thấy. Cùng với nổi tiếc thương, đang run mình trong lạnh lẽo.

Anh có nhìn thấy mây, giăng kín buổi chiều. Nhìn thấy dòng sông trôi chảy, ngày đã muộn và con thuyền đã theo sóng trôi xa. Anh có nhìn thấy mây giăng kín bầu trời. Nhớ lại những ngày chúng ta còn gần nhau. Những trận gió từ phương nam đã thổi về lòng em đầy nỗi nhớ nhung. Em không thể nào nhớ ra chúng ta đã xa nhau giữa mùa xuân, hay mùa hè. Bởi vì mắt em đã tràn ngập sương lam. Mỗi lần nhớ tới anh, mỗi lần em dõi theo chân trời, nơi em tưởng rằng có anh. Ôi nơi ngủ của bình yên, nơi anh cư ngụ. Em muốn tan thành dòng nước cuốn trôi, tới nơi mênh mông cô quạnh ấy. Em muốn được cùng anh, tan trong ánh sáng giản dịu của ngày bắt đầu. Và được cùng anh, hòa trong ánh chiêu sương khi chiều trở lại.

Anh yêu dấu, xin hãy tha thứ tình em, như chim lạc lối, em sa vào lưới, khi tim rung động, màn che tuột rơi, tim em phơi trần. Anh yêu dấu! Xin đem xót thương bao phủ trái tim trần trụi ấy và tha thứ cho tình em. Nếu không thể yêu em xin tha thứ nổi khổ đau em đang chịu đựng, đừng đứng từ xa nhìn em bực bội. Em sẽ lần vào xó góc và ngồi trong bóng tối, nâng hai tay che kín nổi bẽ bàng, trơ trẻn của mình. Anh hãy tha thứ nổi khổ đau em đang chịu đựng. Và nếu yêu em, xin tha thứ nguồn vui của em. Em xin làm rừng cúi đầu im nghe gió bão của anh thổi tới. Và nếu chẳng còn yêu em xin hãy tha thứ nguồn vui của em và đừng cười sự buông thả của em đầy mạo hiểm.

Chiều đang xuống trên đường về, mệt mỏi giăng mắc quanh tôi, như vòng tay của tình yêu quyến rũ. Sương lam buông kín trên ngọn cây như khói của buổi chiều đang thắp hương cầu nguyện. Hỡi anh. Tình yêu giống như cái chết nuốt trôi tất cả. Trong đám cỏ may, tiếng gió nào đang khóc và trên trời, những đám mây bay giống như những kẻ bại vong. Chiều trở về trong nỗi tiếc thương. Lòng ta ta không hiểu nữa là ai hiểu thấu. Hỡi anh, tình yêu giống như cái chết, nuốt trôi tất cả. Đêm bắt đầu trải dài dưới bước chân đi, sao trên cao nín thở đếm thời gian, trăng ẻo lả bơi trong đêm chìm lặng. Hỡi anh, tình yêu giống như cái chết, nuốt trôi tất cả...

Nguyễn Đình Toàn 1970


Thương anh.
Vụn trộm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #thy