5. Trừng phạt
Mew Pov
Tôi sững sờ ở đó. Có phải bà ấy vừa nói 'vợ của con' ?? Art là 'vợ ' của tôi ?! Tôi nhìn Art và em ấy đỏ mặt. Em ấy bận rộn với thức ăn để cho vú nhưng em ấy nghe thấy cuộc trò chuyện và trở nên đỏ mặt như cà chua ở đó.
Gì vậy ?!
Art đang nhìn xuống sàn một cách ngại ngùng. Được rồi ...Bình tĩnh nào Mew. Mày chỉ là một người chú đã phải trải quan cuộc sống của mày khi còn là một thiếu niên một lần nữa. Tôi hít một hơi thật sâu
"Rất vui được gặp vú, Vú Yin. Con tên là Mew. Art sẽ sớm trở thành vợ con." Tôi mỉm cười với bà ấy.
Bà ấy cười khúc khích. "Đó là lần đầu tiên có người gọi ta là Vú Yin ... con giống như cháu trai cảu ta." Bà ấy mỉm cười buồn bã
"Ta ước cô ấy có thể mang cháu trai của ta đến cho ta, nhưng họ kiêu ngạo và đưa thằng bé đến sống ở Hàn Quốc"
Tôi nhìn bà ấy, thông cảm. Bà ấy lại mỉm cười nhìn cả hai chúng tôi
"Đừng lo lắng, ta đã đối xử với vợ của con như cháu trai cảu ta. Vì vậy, bạn cũng như vậy!" Tất cả chúng tôi đều cười cho đến khi...
Chlek!
Cửa mở, có hai chàng trai bước vào. Họ mỉm cười và chào ba chúng tôi. Anh ta chỉ đơn giản đi đến chỗ Art và vỗ vai như anh em. Có phải họ là bạn của Art vì tôi dường như chú ý đến họ tại buổi tập bóng rổ của chúng tôi trước đây.
"Oi, Ai'Art! Kể từ khi nào cậu ở cùng với huấn luyện viên Mew?? Cậu tốt nên hơn nói với chúng tôi?" Bạn bè của em ấy làm bộ mặt khó chịu, trêu chọc Art khiến Art ngày càng đỏ mặt hơn.
"Chết tiệt,Porche! Chỉ cần im lặng, tớ sẽ giải thích sau.." Trời ơi hôm nay, em ấy đã từng hồn nhiên và trong sáng, nhưng giờ thậm chí em ấy có thể chửi thề. CHÚA ƠI, TÔI CÓ NÊN DẠY EM ẤY VÀI BÀI HỌC KHÔNG?
Bỏ đi , không phải ở đây. Tại sao tôi không hỏi tên của bọn họ, vì tôi không nhớ họ...
"Các em đến từ câu lạc bộ bóng rổ phải không?" tôi hỏi và chỉ vào họ
"Vâng, huấn luyện viên Mew! Tên em là Porsche và đây là Tay. Chúng em là bạn thân của Art. Chúng em quen nhau từ thời trung học. Đừng lo, cậu ấy chỉ hẹn hò với P'Earth, không có người nào khác gần gũi với Art" Porshce xấu hổ nói
Earth! Earth! Tại sao tôi trở nên căng thẳng mỗi khi họ nói cái tên đó?! Tôi cảm thấy muốn phá nát thứ gì đó nhưng nó sẽ không xảy ra ở đây..Huh... Tại sao tôi lại trở nên như thế này?
"Nong Tay, Nong Porsche.... Các con đã ăn gì chưa?" Vú Yin hỏi
"Dạ , chúng con ăn rồi thưa vú...Chúng con ăn trên đường đến đây, nhưng ai có thể cưỡng lại thiếu nữ Art của chúng con...Hahahha!" Tay nói với giọng ngớ ngẩn
Art đập đầu cả hai trong khi la mắng họ, Tôi thấy rằng em ấy trong hỗn xược như thế. Hành động của em ấy có được coi là đáng yêu. Ahh, phải nói rằng em ấy HOÀN HẢO! và bây giờ họ cãi nhau. Vú Yin cười vì sự trẻ con của họ. Sau đó, tôi nhận được một cuộc gọi tôi đứng dậy và đi đến ban công mà căn phòng này ưa thích
"Hallo Pa.." Tôi liếc nhìn họ, rồi lại nhìn
"Này, con trai! Hôm nay con thế nào?"
"Tốt,Pa! Có chuyện gì thế ạ?"
"Con đang ở đâu?Art có cùng con không?"
"Vâng. Chúng con đang thăm bạn bè của Art. Sao vậy, Pa?"
"Ồ...ra vậy. Không, ta chỉ muốn nói điều này. Anh trai của con sẽ trở về từ Úc vào tuần tới. Chúng ta ăn tối cùng nhau được chứ?"
"Được ạ, con nên làm gì đây?"
"Chỉ cần dẫn theo vợ con, con có thể chứ? Hay thằng bé bận rồi? Vào tối thứ Sáu.."
"Nếu như vậy, con sẽ hỏi em ấy.."
"Được rồi, con trai..Ta phải đi ngay bây giờ. Hoặc ta sẽ bị mẹ con đánh"
"Chúc mừng kỉ niệm, Pa và Mae! Có thể tình yêu luôn ở bên cạnh ba !"
"Owh...con cũng nhớ nó..."
"Haha, vâng! Làm ơn cho con thêm em gái mới. được không ạ?"
"Mẹ kiếp, thằng quỷ nhỏ! Hãy làm điều đó với vợ của con đó! Em gái, cái mông của ta!"
Tôi bật cười. Bố tôi đúng là quá thô lỗ.
"Vâng, tạm biệt"
Sau đó, cuộc gọi kết thúc. Tôi quay lại và Art hỏi tôi
"Ai vậy, Phi?"
"Ba..." và Art làm một chữ "O". Dễ thương
"Tại sao ba của con gọi con, con trai? Có vấn đề gì không?" Vú hỏi tôi
Tôi lắc đầu
"Ba con mời con đi ăn tối với tất cả bọn họ vì anh con sẽ trở về từ Úc vào tuần tới." và vú Yin chỉ gật đầu
Chúng tôi đi chơi với Vú Yin khoảng hai giờ và chúng tôi trở về nhà. Tôi đang ngồi trên ghế và xem TV trong khi Art đang ngồi trên sàn làm bài tập của mình tại bàn trà của chúng tôi
Tôi không nghĩ rằng tôi đang xem TV. Tôi đã nhìn Art vào trong một thời gian dài. Em ấy là người chăm chỉ. Em ấy luôn đeo cặp kính tròn đó, khiến em ấy trông thật dễ thương.Chúng tôi đã ở vị trí này trong một tiếng rưỡi.Sau đó em ấy dừng viết và vươn vai.
"Cuối cùng em cũng xong!" Art vui vẻ nói
Tôi cười thầm nhìn hành động của em áy
Tôi nói với em ấy "Đợi đến khi thi, em sẽ chết.."
Em ấy lườm tôi "Anh nên hỗ trợ em. Đừng chế giễu em"
Vâng, dường như tôi là một trong những giáo viên của em ấy. Em ấy không dám chửi thề, tôi có thể tháy khuôn mặt em ấy đang giương những lời chửi thề đó. Tôi có nên đưa ra quy tắc? Vì vậy, mỗi khi em ấy làm điều gì sai, tôi có thể trừng phạt em ấy... Tôi có nên nói với em ấy không? Ý tôi là , tôi nhắn tin cho P'Munch rất nhiều và cô ấy nói rằng Art đã thay đổi. Em ấy trở nên bướng bỉnh thô lỗ chửi rủa rất nhiều về bạn bè nhưng luôn che giấu bản thân trước mặt người lớn và luôn không chú ý đến hành động của mọi người mà tôi rất lo lắng về điều đó. Vậy chúng tôi nên bắt đầu từ đâu... Tôi đã suy nghĩ mải mê nên không nhận ra rằng Art đang gọi tôi
"Phi!...P'Mew!" Cuối cùng tôi cũng nhìn em ấy
"Em đã gọi anh như vậy một triệu lần nhưng anh không đưa ra bất kì phản ứng nào. Anh đang suy nghĩ gì vậy? Giả sử như bạn gái?"
Ồ Art em không biết mình đang chơi với lửa! Giả sử như bạn gái?! Trời ạ, tôi đoán em ấy sẽ chết ngay bây giờ! Ôi..Art, em ấy làm tôi phát điên chỉ bằng cách nói tên em ấy biết!!!
Tôi không có bất kì phản ứng nào , bời vì tôi cố gắng hết sức đẩy sự tức giận của mình về phía em ấy. P'Munch nói đúng. Art đã thay đổi rất nhiều. Tôi nên đưa ra các quy tắc
"Nong Art?" Art căng thẳng lên. Tôi có thể thấy khuôn mặt lo sợ của em ấy.
"Dạ, P'Mew" em ấy hỏi tôi với giọng nhỏ gần như thì thầm
"Anh có một quy tắc khi em sắp trở thành vợ anh anh. Không, bởi vì em là vợ của anh. Anh có một quy tắc..."
Đôi mắt em ấy đăm chiêu. Em ấy không nhìn tôi. Em ấy nuốt nước bọt, gật đầu và nhìn xuống sàn.
"Tốt, hãy lắng nghe cẩn thận. Quy tắc đầu tiên là em không nên gọi anh là P'Mew. Anh là chồng em Art ... Em có thể gọi anh bất cứ cái gì. Anh là cha của những đứa con của em. Quy tắc thứ hai là không được thô lỗ, dùng những lời nói khó nghe hay những hành động nổi loạn trước mặt mọi người. Anh nhớ những lời hay ý đẹp của em . Em bé Art ngây thơ của anh đâu? Quy tắc thứ ba là đảm bảo em biết bạn em là ai với em.. Thỉnh thoảng anh có chút chiếm hữu...Quy tắc thứ tư là không gian lận, chỉ cần không lừa dối được không? Em nên hiểu tát cả những điều đó?" Tôi thở dài. Em ấy gật đầu, trao cho tôi những nụ cười ngọt ngào.
Tôi tiếp tục "Nếu em không làm theo bất cứ điều gì trong đó,có vẻ như anh nên đưa ra hình phạt cho em" Em ấy sợ hãi. Sau đó em ấy lắc đầu với khuôn mặt sợ hãi.
Tôi mĩm cười với em ấy "Hãy là em bé Art ngây thơ của anh naaa?" em ấy mỉm cười đáp lại.
"Vâng ạ, Daddy!" tôi gần như không nói gì, không chỉ ngạc nhiên. Em ấy có thể chọn tên khác như anh yêu, cục cưng, chồng hay những thứ tương tự nhưng em ấy chọn Daddy!!gì vậy này??
Em ấy vẫn mỉm cười nhưng nó càng ngày càng tươi hơn.vì vậy, tôi véo má em ấy vì nó quá dễ thương để sờ mó. Em ấy nao núng và bắt đầu bĩu môi trong khi vuốt ve má mình
Dễ thương quá !! Bây giờ tôi hối hận khi đưa ra những quy tắc đó bởi vì tôi không nghĩ rằng tôi có thể trừng phạt em ấy cả. Tôi phải làm gì bây giờ. Bất cứ điều gì! Hãy chỉ nghĩ về hiện tại. Tôi nên ngừng suy nghĩ về nó và coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro