Chap 4-6
Chapter 4
Tô Nhuế Kỳ đã từ rất sớm đến phòng tập, liều mạng mà nhập tâm vào việc tập luyện.
Qua vài ngày nữa sẽ có một buổi biểu diễn nhà trường đặc biệt sắp xếp cho cô, cô muốn thể hiện những gì tốt nhất của bản thân, cũng muốn cho mọi người thấy học sinh chuyển trường cũng có thể cùng bọn họ cạnh tranh thực lực.
Tuần này tập luyện với cường độ cao, Tô Nhuế Kỳ cho dù thể lực tốt cũng bắt đầu chịu không nổi, nghĩ rằng nghỉ ngơi một lát, khôi phục thể lực rồi lại tiếp tục, cô dựa lưng vào tường, hai tay ôm đầu gối, mặt nghiêng sang bên phải, gối lên cánh tay ngủ thiếp đi.
Ngủ 10 phút liền tốt.
Tiếng bước chân quen thuộc từ xa đến gần truyền tới, Tô Nhuế Kỳ không có mở mắt.
Cô biết là Khương Nghệ Thư.
Khương Nghệ Thư nhìn thấy Tô Nhuế Kỳ đang ngủ, thời điểm đến gần cố tình bước nhẹ bước chân, chậm rãi ngồi xuống cạnh bên phải cô ấy.
Cô nhìn vào khuôn mặt Tô Nhuế Kỳ đang say ngủ tự hỏi, mình đã thích chị từ khi nào.
Hình như là từ lúc chị ấy ra mặt giúp mình giải vây , hình như là lúc kiểm tra gia nhập câu lạc bộ, cũng hình như là lúc chị ấy khen ngợi mình.
Càng giống như là lúc chị ấy ở sân bóng khí phách hăng hái .
Trong phòng tập to lớn chỉ có hai người họ.
Khương Nghệ Thư nhẹ nhàng hôn lên môi Tô Nhuế Kỳ.
Tô Nhuế Kỳ lông mi rung động , nhưng lại không mở mắt.
" Tô Nhuế Kỳ chị là đồ đại ngốc...." Khương Nghệ Thư tự mình nỉ non.
Cô biết Tô Nhuế Kỳ đã tỉnh.
Khương Nghệ Thư không nói thêm lời nào nữa, lẳng lặng rời khỏi phòng tập.
Tô Nhuế Kỳ đúng là đã tỉnh lại từ lúc nghe thấy tiếng bước chân của cô, chỉ là cô mang lại cảm giác an toàn cho Tô Nhuế Kỳ, khiến Tô Nhuế Kỳ thả lỏng và định ngủ tiếp.
Thời điểm bờ môi được bao phủ bởi một cái chạm mềm mại, Tô Nhuế Kỳ có chút hoảng hốt, không biết phải làm sao, cho nên bỏ lỡ cơ hội mở mắt tỉnh lại.
Nhưng cô cũng biết ơn vì mình phản ứng như vậy.
Trong lòng Tô Nhuế Kỳ có Khương Nghệ Thư, nhưng chính mình sau buổi biểu diễn này liền phải về Trung, tương lai còn có thể gặp lại nhau hay không rất khó nói.
Khương Nghệ Thư còn nhỏ, Tô Nhuế Kỳ không muốn làm cho em ấy thất vọng, không muốn để em ấy phải chờ đợi, không muốn khiến cho em ấy phải khổ sở.
Đoạn tình cảm này không nên có hồi đáp.
Chapter 5
" Tô Nhuế Kỳ! Tô Nhuế Kỳ! "
" Woah ah ah aaaaaa!"
Sau màn trình diễn của Tô Nhuế Kỳ, toàn trường đều là tiếng vỗ tay như sấm dậy, tất cả mọi người đều xem đến nhiệt huyết sôi trào. Không chỉ các tiết mục đã chuẩn bị trước, mà còn có thể nhẹ nhàng khống chế các điệu nhảy freestyle , giống như đi vào buổi diễn solo của cô ấy, tất cả các học sinh đều bị mị lực của cô ấy chinh phục.
Khương Nghệ Thư ở dưới cầm di động ghi lại hết thảy, cô nghe được tin tức Tô Nhuế Kỳ chỉ ở lại đây nửa năm, cảm giác đếm từng ngày trôi đi đặc biệt khó chịu, nhưng nhìn thấy bộ dáng hưởng thụ sân khấu của chị ấy có thể hiểu được vì sao chị ấy muốn tới Hàn Quốc một chuyến.
" Chị , chị đã làm rất tuyệt. " Hoạt động kết thúc, Khương Nghệ Thư gắt gao ôm lấy Tô Nhuế Kỳ, như thể chỉ cần mình buông tay đối phương liền sẽ biến mất, nghĩ tới sự tình này, Khương Nghệ Thư vùi đầu vào cổ chị , giống như nghĩ ra phương pháp nhớ kĩ mùi hương của chị ấy.
" Điều đó là đương nhiên rồi, vì chị là Tô Nhuế Kỳ mà." Tô Nhuế Kỳ rất vui mừng vì buổi diễn kết thúc thuận lợi, cười hì hì vươn tay ôm lấy Khương Nghệ Thư.
Đối phương không có trả lời lại, Tô Nhuế Kỳ ở lưng Khương Nghệ Thư tay nhẹ nhàng vỗ, lại cảm giác cổ áo mình có chút ướt, sau đó mới phát hiện rằng Khương Nghệ Thư đang khóc.
" Aiy làm sao thế, Nghệ Thư em sao lại khóc rồi ?" Tô Nhuế Kỳ buông tay kéo ra khoảng cách giữa hai người, thấy rõ những giọt nước mắt của Khương Nghệ Thư, nhanh chóng vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
" Về sau không có chị ở bên, em phải làm sao bây giờ.." Tô Nhuế Kỳ càng ôn nhu, cô càng luyến tiếc.
" Cho nên, em phải tự chăm sóc tốt bản thân ! Nếu không lúc không có chị, ai lau nước mắt cho em, ai sẽ bảo hộ em ?"
Nghe được câu này, Khương Nghệ Thư lại lần nữa vươn tay muốn ôm Tô Nhuế Kỳ một cái, mà chị ấy cũng đáp ứng.
" Đúng rồi, Nghệ Thư ngày mai em cùng chị đi đến một nơi được không? " Tô Nhuế Kỳ có một việc nhất định phải làm trước khi về nước.
Khương Nghệ Thư liền đồng ý mà không cần hỏi địa điểm, dù sao bất luận là nơi nào, cô đều nguyện ý đi cùng chị ấy.
Chapter 6
Tô Nhuế Kỳ dẫn Khương Nghệ Thư tới tiệm xăm.
" Ông chủ, tôi muốn xăm hình này, làm phiền ngài."
Tô Nhuế Kỳ đưa tấm ảnh hình xăm cho thợ xăm.
Vị trí Tô Nhuế Kỳ chọn xăm là ngón giữa tay phải mặt bên trái, đối xứng với ngón trỏ .
Khương Nghệ Thư chỉ ở một bên chờ đợi, không có lên tiếng.
" Xong rồi, không ngờ rằng tiểu muội muội lần đầu xăm không cần thuốc tê, rất giỏi chịu đau nhe." Ông chủ xăm hình cười nói với Tô Nhuế Kỳ .
" Cảm ơn ông chủ, vì tôi muốn ghi nhớ cả đời này, nên mới cố ý không dùng thuốc tê."
" Chị, tại sao lại muốn đi xăm ?" Hai người sóng vai nhau ra khỏi tiệm xăm, Khương Nghệ Thư khó hiểu hỏi.
" Ưm....nhất định phải nói thì là, chính là hôm nay là sinh nhật chị, một ngày đánh dấu chính thức trưởng thành ." Tô Nhuế Kỳ từ trước luôn muốn tặng cho mình một món quà khi trưởng thành, nhưng vẫn luôn chưa nghĩ ra món quà gì.
Một chuyến đến Hàn Quốc này, cô gặp được Khương Nghệ Thư, cô tựa hồ biết rõ nên tặng gì cho bản thân mình rồi.
Đó là một chữ có ý nghĩa đặc biệt với cô.
" Thật hay giả vậy? Hôm nay là sinh nhật chị sao? Thật trùng hợp, ngày kia là ngày sinh nhật em." Khương Nghệ Thư không ngờ sinh nhật của hai người lại gần nhau như vậy.
" Thật ư, vậy đây coi như là quà sinh nhật tặng cho hai chúng mình đi" đây đại khái chính là duyên phận đi.
Tô Nhuế Kỳ nhìn dòng chữ trên tay mình, mỉm cười mãn nguyện.
Có điều khi Khương Nghệ Thư hỏi cô từ "YOURS" có ý nghĩa gì, cô chỉ nói một câu "bí mật".
Trong lòng cô âm thầm quyết định, nếu sau này hai người gặp lại được nhau, đến lúc đó sẽ đem bí mật này nói cho em ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro