Chapter 1-3





Sau màn biểu diễn nóng bỏng của câu lạc bộ Nhiệt Vũ Đoàn, Khương Nghệ Thư hướng đàn anh cùng các đàn chị trong nhóm nói một tiếng mọi người đã vất vả rồi, đàn anh dẫn chương trình cũng vừa đi tới. Khương Nghệ Thư khéo léo né tránh cánh tay của anh ta muốn khoác lên vai mình, cùng Myah rời khỏi hội trường. Loại tình huống này cũng không phải là lần đầu gặp.

Khương Nghệ Thư mới vừa nhập học liền bởi vì vẻ đẹp mỹ mạo mà lan truyền toàn trường, rất nhiều đàn anh vì muốn thấy gương mặt thật của cô, đã chạy đến cửa sổ lớp học cô nhìn ngắm cô.
Vừa nhìn thấy, cơ hồ là một ánh nhìn vạn năm, khó có thể quên được.
Cũng không tránh khỏi các hành động trực tiếp của các đàn anh, sẽ tìm cơ hội cùng cô nói chuyện, thừa dịp trong lúc cô đáp lại trong lúc trò chuyện mà trộm sờ qua tay cô.
Kì thực cô cảm thấy rất khó chịu, chỉ là tính cách cô, sẽ không trực tiếp nói cho đối phương.
Nhưng lâu dần, cô cũng biết được những người ngưỡng mộ mình sẽ có hành động gì, tiếp đến sẽ né tránh trước.

Vừa rồi biểu diễn những tiếng hoan hô khiến tâm tình Khương Nghệ Thư sục sôi, cô hưởng thụ những lời cổ vũ đó, càng trở nên yêu thích sân khấu hơn.
Nhưng vừa rời khỏi hội trường, đám đông tụ tập bên ngoài đã thu hút sự chú ý của Khương Nghệ Thư, từng đợt reo hò từ sân bóng rổ bên kia truyền đến.
Có thể là do lòng hiếu kỳ thúc đẩy, cũng có thể là Myah bên cạnh lôi kéo, bọn họ cùng nhau qua bên đó tìm hiểu.

Trên sân có thân ảnh đặc biệt dễ thấy nhất, mái tóc màu xanh tím của cô ấy dưới ánh nắng chiếu xuống thập phần loá mắt, thân cao so với đồng đội và đối thủ cao hơn một chút, ngũ quan không giống như là người Hàn quốc. Nhìn kỹ hơn, Khương Nghệ Thư cũng biết rõ tại sao lại có nhiều tiếng hoan hô như vậy. Cô ấy ném ra 3 phần bóng gọn gàng lưu loát, các động tác rê bóng chuyền bóng uyển chuyển, giống như một vũ công đang khiêu vũ trên sân .
Không thể không nói rằng, đây thực sự là cô gái soái nhất mà Khương Nghệ Thư gặp thấy từ lúc sinh ra đến giờ.

Cuối cùng cô ấy dẫn theo đội ngũ giành được chiến thắng, sau khi trận đấu kết thúc có rất nhiều người vây quanh vỗ tay tán thưởng cô ấy.
Khương Nghệ Thư từ miệng Myah biết được, cô ấy là một trong những học sinh mới chuyển đến, niên cấp hẳn là năm 2 . Chi tiết rõ ràng hơn thì Myah không rõ lắm, dù sao họ cũng chỉ là năm nhất, tốc độ hóng mấy chuyện bát quái cũng không có nhanh như vậy.

Khương Nghệ Thư gật gật đầu, nghĩ tới cấp lớp kém khá nhiều, về sau cũng không có khả năng gặp mặt thường xuyên, liền không có nghĩ nhiều, cùng Myah rời khỏi sân bóng rổ.

Chỉ là còn chưa đi được bao xa, sau lưng đột nhiên có người dùng ngón tay gõ nhẹ lên vai cô, Khương Nghệ Thư quay đầu lại nhìn. Lại là cái người vừa ở trên sân bóng phát sáng kia.

" Xin chào cái đó....tôi tên Tô Nhuế Kỳ" Người trước mắt có vẻ đang rất khẩn trương .

" Ah xin chào xin hỏi có chuyện gì ư?"

" Chính là tôi nhận biết em! Tôi rất thích <Điều kì diệu ở phòng giam số 7> biễu diễn rất tuyệt vời!"  Cô ấy dùng tiếng hàn không lưu loát nỗ lực khen mình, cùng vừa rồi cái người ở trên sân bóng khí phách hăng say bộ dạng như hai người hoàn toàn khác nhau, sự đáng yêu tương phản khiến Khương Nghệ Thư bật cười. Tô Nhuế Kỳ thấy cô cười, tưởng rằng mình đã nói sai điều gì, trong miệng nói lời xin lỗi, tay phải ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.

Khương Nghệ Thư vươn tay giữ lấy tay cô ấy, "Không phải đâu cảm ơn chị" cô nở một nụ cười rạng rỡ với Tô Nhuế Kỳ. Đã thật lâu không nhận được khen ngợi từ người khác, chính mình cũng sẽ không cố ý nói đến chuyện diễn xuất trong quá khứ, thời gian qua đi mọi người cũng chưa từng nhắc tới, người trước mắt này lại nhớ kỹ càng , thật sự mang lại cho cô một cảm giác ấm áp.

Mà Tô Nhuế Kỳ khi nhìn thấy cô cười , kỳ thật, có một chút gì đó động tâm.

" Chị Tô Nhuế Kỳ hiện tại em cũng đã nhớ kĩ chị rồi ."

Sau đó, Khương Nghệ Thư thựa ra đặc biệt bội phục cô đã tiến được một bước đầu tiên này.




Chapter 2

Tô Nhuế Kỳ không rõ lúc đó dũng khí từ đâu ra, như thế nào lại ở một địa phương không thân quen, chủ động bắt chuyện với người ta.
Khi một đám người vây quanh người cô , trong mắt cô lại chỉ nhìn thấy Khương Nghệ Thư.
Tóm lại cảm thấy cô ấy đứng đó luôn toả sáng lấp lánh.
Lại cảm thấy nếu mình không nói ra, liền sẽ bỏ lỡ.
Cô không muốn.

Dùng hết vốn từ vựng và cách tổ chức ngôn từ, không biết ở trong mắt cô ấy, liệu có phải thật là ngốc hay không. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi qua đi, nhìn theo hình ảnh Khương Nghệ Thư đi xa, cô mới chợt nhớ ra , chính mình lại quên hỏi phương thức liên lạc.... aiyzz, chỉ có thể chờ đợi lần gặp lại lần nữa.

Vì là học sinh chuyển trường, trường học sắp xếp chương trình học cũng không nhiều, Tô Nhuế Kỳ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Cô thường đến thư viện học tiếng hàn, thỉnh thoảng lại đi lang thang trong khuôn viên trường, quan sát vườn trường, quan sát các sinh viên, nhìn thấy các câu lạc bộ luyện tập hoặc biểu diễn, cũng sẽ dừng bước lại thưởng thức.
Hướng công ty nộp đơn hơn nửa năm, vô luận như nào đều không thu hoạch được gì.

Hôm nay vừa đúng lúc nhà trường tổ chức hội chợ các câu lạc bộ, kỳ học sau nhà trường cũng sẽ tổ chức cho các học sinh chuyển trường.
' It's the love shot—'
Nghe thấy bài hát quen thuộc, Tô Nhuế Kỳ đưa ánh mắt nhìn lên sân khấu.
Thân ảnh quên thuộc kia chiếu vào mi mắt.

Cô ấy với vẻ ngoài thanh thuần trong sáng cùng với vũ đạo soái khí gợi cảm , cho dù cùng biểu diễn với các đàn chị khác cũng không thua kém gì.
Ít nhất ánh mắt Tô Nhuế Kỳ đều tập trung ở trên người cô ấy.
Bất luận là nhảy hay diễn xuất, cô ấy quả nhiên là thích hợp làm người sống trong ánh mắt của công chúng.

Sau khi biểu diễn kết thúc, Tô Nhuế Kỳ đi đến chỗ của câu lạc bộ Nhiệt Vũ Đoàn , xin gia nhập.
Chỉ là lời nói của đoàn trưởng lại làm Tô Nhuế Kỳ không biết phải làm sao: "Em không phải là gia nhập đội bóng rổ sao chứ?"
Hảo gia hoả, Tô Nhuế Kỳ sao lại còn không biết chính mình đã gia nhập đội bóng rổ rồi ?
Khương Nghệ Thư đi tới.  " Không phải lần trước chị ở trên sân bóng rất soái sao, còn tưởng rằng chị ở đội bóng rổ. "
Vừa nói như vậy, Tô Nhuế Kỳ mới có ấn tượng, chậm rãi nói ra.
" Lúc đó ah, có một nữ sinh vẫy tay gọi tôi, tôi liền đi qua, cô ấy ném đồng phục cho tôi, tôi liền như vậy kì diệu mà lên sân đấu."
Đoàn trưởng ở một bên nghe xong nói: " Thì ra là như thế, vậy em ở chỗ này nhảy một bài đi, là một cuộc kiểm tra nhập đoàn."

Bình thường ở công ty tập luyện Tô Nhuế Kỳ cũng không quá hoang mang , rất nhanh điều chỉnh trạng thái bắt đầu hát nhảy.
' deonjyeo beoryeo suit & tie deureseu kodeun bling bling bling —'
Giọng hát và vũ đạo ổn định thu hút sự chú ý của sinh viên khác , bất tri bất giác Tô Nhuế Kỳ lại bị đám đông vây quanh.

Khương Nghệ Thư không nghĩ tới Tô Nhuế Kỳ không chỉ biết chơi bóng rổ, đến cả hát và nhảy đều thực giỏi, thật là một người rất có mị lực , rốt cuộc điểm quyến rũ cuối cùng của chị ấy ở nơi nào?
Gần như là không do dự, đoàn trưởng liền yêu cầu Tô Nhuế Kỳ điền họ tên lớp vào mẫu đơn đăng kí, thuận lợi thông qua kiểm tra.

Khương Nghệ Thư giành hầu hết thời gian ở trong phòng tập luyện, cô không muốn bị nói suông có ngoại hình nhưng không có thực lực, cho nên cô dành nhiều thời gian tập luyện hơn so với người khác.
Mà Tô Nhuế Kỳ lần này một chuyến tới Hàn Quốc chính là dự định sẽ nâng cao kỹ năng nhảy của cô, tuy rằng các câu lạc bộ trong trường không hiệu quả hơn so với việc đào tạo chuyên nghiệp bên ngoài, nhưng lại có thể quan sát cách họ lên kế hoạch thời gian , lựa chọn nhạc, có rất nhiều chỗ cần phải học hỏi.
Sau khi gia nhập câu lạc bộ Tô Nhuế Kỳ cũng thường xuyên lui tới phòng tập, hai người gặp mặt cũng thường xuyên hơn, cũng thuận theo tự nhiên mà add kakao.
Chỉ là Tô Nhuế Kỳ cũng không nói nhiều lắm, cơ hồ đều là Khương Nghệ Thư mở lời trước, chào hỏi , cô và Tô Nhuế Kỳ đều nói về những điều vui vẻ, không muốn mang lại cảm xúc tiêu cực cho chị ấy.

Chính xác mà nói người bạn duy nhất bên cạnh Khương Nghệ Thư chỉ có Myah mà thôi, hôm nay Myah xin nghỉ vì không khoẻ, sau khi tan học cô đành phải một mình đi về nhà.

" Nghệ Thư, có muốn cùng bọn anh đi chơi không?" Xem ra là một nhóm đàn anh lưu manh chắn trước mắt Khương Nghệ Thư.

" Xin lỗi, tôi phải về nhà."  Khương Nghệ Thư tập mãi cũng thành thói quen, nói xong liền định từ bên cạnh rời đi, ai biết đối phương không có ý buông tha cô, cô vòng qua, liền bắt lấy cánh tay cô.
Ở nhiều quốc gia, loại hành vi này đều sẽ bị coi thường không thèm chú ý đến, ngẫu nhiên có vài sinh viên nhìn về phía nơi này, lại lập tức cúi đầu nhanh chóng rời đi.

" Đàn anh xin lỗi, mời đàn anh buông tay."

" Nào có chỗ nào cưng nói buông liền buông? Cưng không cần lúc nào cũng lạnh lùng như thế, cùng bọn anh chơi đùa, cũng sẽ không có chuyện gì."

Cả hai giằng co lôi lôi kéo kéo đến gần cổng trường, nhưng không thấy ai đi qua. Mà bản thân Khương Nghệ Thư cũng không còn nhiều sức lực, dù có liều mạng phản kháng cũng không tránh thoát.

" Này các người, một nhóm đại nam nhân ở chỗ này làm cái gì?" Khương Nghệ Thư nghe được âm thanh quen thuộc, là Tô Nhuế Kỳ.

" Chị Tô Nhuế Kỳ ! "

" Ỏ, lại tới thêm một em gái, thế nào, cưng cũng muốn cùng bọn anh đi chơi ư? Được ah, hahaha "  Đàn anh cầm đầu vẻ mặt đáng khinh cười.

Tô Nhuế Kỳ không đáp lời, đi về phía trước, đem tay đối phương đang lôi kéo Khương Nghệ Thư bẻ gãy ngược lại, đối phương một tiếng kêu rên.

" Cô ấy không phải kêu mày buông tay sao?" Lại càng dùng sức bẻ ngược ra sau:
" Mày là nghe không hiểu ?"

Các đàn anh còn lại vốn định xông lên, lại bởi vì sức tay và ánh mắt tràn ngập sát khí giết người của Tô Nhuế Kỳ mà do dự.

" Là tôi có lỗi, được rồi được rồi, buông tay đi."  Đối phương nhịn không được đau đớn mà xin tha.

" Cút, không cần lại đến quấy rối Nghệ Thư nữa."  Tô Nhuế Kỳ vừa buông tay, đối phương liền thành đàn chạy trối chết.

" Nghệ Thư, em có sao không? Có phải tay bị lôi đau ? Đến đây, đưa tay cho chị xem."  Tô Nhuế Kỳ nhìn thấy bộ dáng hoa lê đái vũ của Khương Nghệ Thư, trên làn da trắng nõn xuất hiện vết đỏ hình bàn tay, tự trách mình tới quá muộn, rõ là có thể tránh hết thảy mọi điều này.
Nhìn tình cảnh vừa rồi, trong lòng cô có một ngọn lửa không tên , nếu lần sau gặp lại đám người đó, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho họ.

Kỳ thật Khương Nghệ Thư rơi nước mắt không phải vì đau, chỉ là rất cảm động và rất biết ơn, rõ ràng chị ấy có thể làm lơ đi qua không gây chuyện sinh sự, chị ấy lại nguyện ý giúp mình.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Nhuế Kỳ, phảng phất chính mình giống như là một người nào đó đối với chị ấy, cảm giác được bảo hộ, có một loại cảm giác an tâm mạc danh.

" Chị Tô Nhuế Kỳ, cảm ơn chị...."

Tô Nhuế Kỳ nói với Khương Nghệ Thư, nếu lần sau gặp phải chuyện như này, nhanh chóng gọi điện cho cô, hoặc là nếu không ai cùng đi về nhà, cũng phải nói với cô ấy.
Khương Nghệ Thư mỉm cười gật gật đầu, ngoan ngoãn để Tô Nhuế Kỳ đưa cô về nhà.


Chapter 3

Sau sự việc đó, Khương Nghệ Thư bắt đầu có điểm ỷ lại Tô Nhuế Kỳ. Cô thích cảm giác cùng chị ấy ngồi ngốc ở bên nhau, Tô Nhuế Kỳ là loại người càng quen thân lâu càng cởi mở hào phóng, thường xuyên kể một ít chuyện tấu hài, thỉnh thoảng mắc lỗi ngữ pháp Hàn văn cũng sẽ khiến Khương Nghệ Thư bật cười, cùng với chị ấy ở cùng nhau, tựa hồ sẽ không có chuyện buồn xảy ra.

Khương Nghệ Thư có sở thích thường xuyên ghé thăm các tiệm món ăn ngon, cô làm hết nghĩa chủ nhà, đưa Tô Nhuế Kỳ đi ăn tất cả các món ngon gần trường, chỉ là Khương Nghệ Thư phát hiện Tô Nhuế Kỳ không ăn được quá cay, một lần đi ăn tokbokki cay, chị ấy vừa ăn vừa khóc hai hàng nước mắt, ngoài miệng còn cậy mạnh luôn nói mình có thể ăn cay, Khương Nghệ Thư vừa cười vừa dỗ chị ấy. Sau này Khương Nghệ Thư tự sẽ tránh đi đồ ăn cay, đem chuyện Tô Nhuế Kỳ không ăn được đồ cay nhớ kĩ.

Trước kia Tô Nhuế Kỳ một mình tự đến thư viện học tập, Khương Nghệ Thư về sau biết được cũng nói chính mình cũng rất thích đọc sách, vừa đúng lúc có thời gian rảnh hai người sẽ cùng nhau tới thư viện.

Tô Nhuế Kỳ rất đắm chìm trong việc học khi cô ấy ở một mình, nhưng bên cạnh có thêm Khương Nghệ Thư, cô ấy ngược lại khó có thể tập trung, sẽ không tự giác mà nhìn ngắm em ấy.

Khương Nghệ Thư tất nhiên là phát hiện, nhưng cũng không vội nói ra, cố ý vô tình chuyển hướng nhìn qua chị ấy, đối phương lại rời sự chú ý vào cuốn sách, làm cô không nhịn được khoé miệng giơ lên.

Tô Nhuế Kỳ cho rằng Khương Nghệ Thư không còn để ý mình nữa, tâm tình khẩn trương cũng thả lỏng một ít, nhưng đúng lúc này có người thì thầm vào tai cô nói:

" Chị, vì sao lại luôn nhìn trộm em?" Tiếng thì thầm xem lẫn hơi thở, như đang gãi ngứa vào giác quan Tô Nhuế Kỳ , chọc đến cô một thân run lên.

" Chị nào có, chị chỉ tò mò em đang xem sách gì ."  Tô vĩnh viễn không thừa nhận •Nhuế•thẳng nam•Kỳ toan tính đổi chủ đề, nhưng đôi tai ửng đỏ đã phản bội lại cô ấy.

" Được rồi được rồi, vậy em sẽ nói cho chị, em đang đọc [ Làm Thế Nào Để Theo Đuổi Thành Công Niên Thượng] , sao nào, chị cũng muốn đọc ư? " Khương Nghệ Thư nhìn Tô Nhuế Kỳ đầy ẩn ý.

" Chị không cần, chị cũng không có thích niên thượng. Nhưng là Nghệ Thư, em có người yêu thích rồi sao? Là ai vậy?"

Khương Nghệ Thư không có quan tâm đến  câu hỏi của đối phương, ngược lại trong lời nói kia nghe được tin tức bí mật:

" Ỏ, cho nên chị thích niên hạ đúng chứ ?"

Hay lắm, Tô Nhuế Kỳ bị lừa rồi.

" Không hề , chị không có. Ha , đọc sách mệt quá, chị chuẩn bị lên lớp đây, Nghệ Thư bai bai."  Tô Nhuế Kỳ tuỳ tiện nói đại một lý do, liền vội vã rời khỏi thư viện.

Sau khi bước ra khỏi thư viện Tô Nhuế Kỳ lè lưỡi, thở phào nhẹ nhõm.
Ai mà biết nếu còn ở lại đó sẽ còn bị lừa bao nhiêu lời nói nữa.

Khương Nghệ Thư không nhanh không chậm đem quyển sách vừa rồi đặt lại vị trí cũ, trong đầu đều là cuộc đối thoại vừa rồi với Tô Nhuế Kỳ.
Trong suốt quá trình trò chuyện tai của Tô Nhuế Kỳ không có dấu hiệu nguội đi, vẫn luôn trong trạng thái đỏ bừng bừng, mà Khương Nghệ Thư đều thu hết thảy vào mắt, bị bộ dáng ngạo kiều đáng yêu của chị ấy làm cho bật cười.

" Hứ, dù sao thì lỗ tai của chị cũng làm lộ hết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro