Tự nhiên cái bị sét đánh u mê người ta(23)
23. Điện thoại của Đoàn Tinh Tinh có gì.
Lưu Quan Hữu trước nay vốn không phải một cậu nhóc hay để ý những việc lặt vặt xung quanh mình nhưng chẳng hiểu sao, từ khi quen Đoàn Tinh Tinh xong cái là tính tò mò của Lưu Quan Hữu lại nâng lên một tầm cao mới. Đôi khi sẽ muốn biết xem trong điện thoại anh có gì mà lại ngại hỏi nên là cũng thôi.
"Em sao thế? Làm gì nhìn anh hoài vậy?" Đoàn Tinh Tinh đang ngồi lướt điện thoại thì chợt thấy Lưu Quan Hữu cứ ngồi nhìn mình.
"Đâu... Đâu có gì đâu! Anh đẹp trai quá nên vậy đó." Lưu Quan Hữu cười gượng, nhanh chóng bịa đại một lý do.
"Xạo ke ha! Có chuyện gì muốn nhờ anh giúp phải không?" Đoàn Tinh Tinh đưa tay nhéo một bên má của cậu.
"Em... Em muốn mượn điện thoại anh." Lưu Quan Hữu do dự một lúc lâu rồi cũng nói.
"Làm gì?"
"Điện thoại em hết pin rồi á! Em phải đăng nhập vào game để nhận quà."
"Vậy thì này!" Đoàn Tinh Tinh đưa điện thoại cho Lưu Quan Hữu.
Cậu vui vẻ, nhanh chóng nhận lấy. Nhưng ngay sau đó liền đứng hình.
"Anh! Có mật khẩu nè!" Lưu Quan Hữu chỉ vào điện thoại.
"Ừ! Có mật khẩu mà!" Đoàn Tinh Tinh gật đầu một cách bình tĩnh.
"Thì anh mở khóa đi!"
"Sao ngon ơ vậy được? Tự đoán đi chứ!" Anh hí hửng trả lời.
"Làm sao em biết được mà đoán!"
"Thế anh lấy lại nhớ!" Đoàn Tinh Tinh đưa tay định lấy lại thì Lưu Quan Hữu quay người đi không cho.
-"Đợi em một tí! Chắc chắn sẽ nghĩ ra ngay thôi."
Vậy là Lưu Quan Hữu bắt đầu ngồi mò số. Mật khẩu điện thoại Đoàn Tinh Tinh có 4 chỗ trống. Cậu quyết định đi từ những con số dễ nhất trước.
"0000" Cậu vừa bấm vừa nói nhỏ trong miệng. "Tèng" thế là sai rồi.
"Em nghĩ ai cũng hay quên trước quên sau giống như em hả Tiểu Hữu?" Đoàn Tinh Tinh thở dài hỏi cậu.
"Anh cứ bình tĩnh, em thử chút thôi mà làm gì căng."
"Gợi ý: Ngày sinh nhật"
"À, thế là 1001" Lưu Quan Hữu vui vẻ liền bấm."Tèng" lại sai tiếp.
"Ủa? Anh sinh ngày 10 tháng 1 đúng rồi mà?" Cậu hoang mang.
"Ừ thì đúng rồi! Nhưng anh đâu có nói là ngày sinh nhật anh!"
"Chứ hổng lẽ sinh nhật mẹ anh?"
"Thử đi biết đâu đúng!"
"Làm sao em biết được mà bấm! Trả anh đấy, không chơi nữa." Lưu Quan Hữu hậm hực đưa lại điện thoại cho anh.
"Thôi, đùa xíu thôi mà. Mật khẩu là 1405."
"Mẹ anh trùng ngày sinh với em nè." Lưu Quan Hữu bất ngờ nói.
"Anh lạy em! Mật khẩu sinh nhật em, không phải mẹ anh." Đoàn Tinh Tinh cũng hết cách với tiểu tử ngốc nghếch này.
"Thế cơ á! Mật khẩu điện thoại em là..."
"0000 chứ gì! Hôm bữa anh mới thử mà mở được thật. Chán chả buồn nói."
"Tại em hay quên."
Lưu Quan Hữu lần này thì vui vẻ thiệt. Cuối cùng cũng đã mở được điện thoại của Đoàn Tinh Tinh rồi, tung bông 🎉🎉🎉. Vừa vào màn hình chính, thứ đập vào mắt cậu đầu tiên chính là bức ảnh nền của chiếc điện thoại này.
/Minh họa sương sương/
Thế mà lại là mấy tấm hình chẳng biết chụp khi nào của Lưu Quan Hữu mới ghê chứ. Tấm đầu tiên với tấm thứ hai thì cậu nhớ nè. Vì hai cái đấy đăng trên Instagram. Còn hai cái phía dưới là sao?
"Hai cái này chụp hồi nào ấy?" Cậu quay sang hỏi Đoàn Tinh Tinh.
"Cái mím môi là chụp lén. Còn cái chu mỏ là cái hồi em biến hình phép thuật Winx ở nhà anh đấy! Không nhớ hả?" Anh kể lại cho cậu nghe.
"Gì mà biến hình gì nữa? Có luôn hả?" Cậu giật mình ngạc nhiên.
"Chuyện cũ nói lại cho mới. Nè he! Bữa đó uống cocktail cho đã vô xong say, rồi hổng chịu về nhà mình, cái là tui phải vác về nhà của tui. Trong khi tui lái xe rất chi là nghiêm túc thì ai đó ngồi phía sau ngủ say xưa, ngủ như chưa từng được ngủ. Nghiêng lắc qua lại làm tui phải tốn hết bao nhiêu công sức để giữ thăng bằng. Tới nhà rồi thì chỉ cần nằm lên giường là ngủ thôi. Nhưng không, ai đó còn rất nhây, lấy nước lau kính đi súc miệng, xong còn chạy ra ngoài phòng khách biến hình phép thuật Winx Enchantic." Đoàn Tinh Tinh kể lại một câu chuyện thật dài. Lưu Quan Hữu cũng không hiểu tại sao mình lại làm như thế nữa.
"À đúng rồi! Giờ mới nhớ! Bữa đó he! Có người lợi dụng lúc tui đang không để ý he! Hun má tui he! Rồi núp luôn vô phòng he! Tui còn chưa tính xổ vụ đó với ai kia he! Giờ mình giải quyết luôn một thể!"
"Không! Anh đã hôn má em quá nhiều cho ngày hôm nay." Lưu Quan Hữu sợ hãi, giấu hai má mình đi.
"Giữa chúng ta cần gì phải so đo mấy cái như thế! Hun bao nhiêu cái thì nó cũng chỉ là một con số thôi. Còn nếu không thì mình hôn chỗ khác."
"Không đâu!" Cậu lắc đầu từ chối lia lịa.
"Con người gì mà xấu xa thế! Nói thương tui, yêu tui mà làm như thế sao? Như vậy là ghét tui rồi." Đoàn Tinh Tinh giả vờ mếu máo than trách.
"..." Lưu Quan Hữu đã quá quen với mấy chiêu này của anh rồi.
"Này nhìn xem, mật khẩu tui cũng sinh nhật em. Hình nền điện thoại tui cũng là em. Còn thêm chú thích He's my Boyfriend với cả Love you so much. Album có cả một mục riêng "Em người yêu siêu cấp dễ thương" gồm 358 tấm đây nè. Sao em lại tàn nhẫn với tui như vậy chứ!?"
"Thật là hết nói nổi anh luôn á."
Nói chung là từ sau hôm đó, Lưu Quan Hữu quyết định sẽ không bao giờ tò mò một điều gì nữa.
_____________________
Trời ơi tui nhớ hai anh quá đi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro