Duy Anh
Duy Anh ạ, m là một trong những điều quan trọng nhất trong năm lớp 10 của t, xa hơn có lẽ là cả c3 của t. M trong số họ có lẽ là ng t dành nhiều tcam nhất, cũng đặc biệt yêu thích nhất. Là m đã giúp t thoát khỏi cái bóng của Minh, khiến t nhận ra rằng tình yêu chỉ thực sự có ý nghĩ khi nó thực sự là yêu chứ không phải mấy lời qua lại yêu nhau. Là m đã để t làn đầu cảm giác rõ nhất, trái tim t rung động. M không hoàn hảo, nhưng trong mắt t m vẫn thực sự đẹp đẽ.
T k phải một đứa giỏi đi làm quen ng khác, t ngại, t k thích, có lẽ tự bản thân t cho rằng t ổn kể khi t chỉ có mình t. May rằng m xhien sớm, nhờ m, vì t muốn có thể gần m, quen với những ng quen m và trở thành bạn m, t mới bắt đầu đi lm quen lớp. M là một ng khác với t, là một ng t thấy ngưỡng mộ, m toả sáng theo cách của m. M biết k, t ngưỡng mộ lắm cách m sống với chính bản thân mình, k dè dặt , giả tạo, nhưng k hề khiến ng khác chán ghét hay cgiac lố bịch. Có lẽ m mãi mãi k biết câu hỏi tên đơn giản của m lại là làm lung lay t. T còn nhớ rõ cgiac lạnh lẽo k quen biết một ai, cgiac buồn bã cô đơn của t khi đó, m khiến t cảm thấy rằng sau cùng trong một lớp với hàng chục ng ấy, có một ng dù cho là vô tình nhưng lại để tâm tới t. Có thể nói, t vẫn luôn tự ti với chính bn thân mình, t sợ bị lãng quên, nhưng lại cho rằng bản thân nên bị lãng quên. T luẩn quẩn trong cái vòng ấy, tự cho mình là mạnh mẽ ko cần ai. Chỉ có m, ng duy nhất ấy chạm đc vào thực sự khoảnh khắc yếu mềm của t. Cảm ơn m. T ko thích ngta biết t khóc, nhưng t đang khóc, bởi bh yếu mềm của t cũng k còn ai nhìn thấy nữa. T k biết m có biết k nhưng cách m đối xử t luôn khiến t cảm thấy thực sự hạnh phúc. Mn có thể khó chịu việc m hay trêu t về ngoại hình t, nhưng có lẽ vì t k cảm thấy đấy là ác ý, có thể vì t bao dung m, nhưng mỗi lúc nt thực ra t hạnh phúc, cgiac có một ng đang để tâm vào t. M đừng hiểu rằng t ảo tưởng m cgiac gì với t, t hiểu rất rõ đó chỉ đơn giản là con ng m thôi, là cách m sống chứ chẳng phải là vì tcam gì với t. Nhưng bt sao đc, t xiêu lòng vì con ng ấy, vì con ng đã hỏi thăm t vài câu vào lúc t cảm thấy cô đơn nhất, vào lúc khi t đang đứng trong đám đông, miệng cười, nhưng sâu bên trong cô đơn và lạnh lẽo. Là m sửa ấm con ng t. Dù vô tình, cố ý, là m, thực sự đã cứu vớt t. Sau chuyện với Minh, t đã rơi vào vực thẳm quá sâu, đắm chìm trong nỗi ám ảnh về con người xấu xí của bản thân trog quá khứ, ám ảnh về vẻ ngoài mạnh mẽ của mình. Cảm ơn m nhé, vì khi t cô đơn nhất đã ở bên. Câu hỏi của m chỉ đơn giản là câu hỏi thăm một ng bạn cùng lớp nhưng với t đó là ánh mặt trời chói chang, giống như m, là ánh sáng đã kéo t khỏi vực sâu. Nói k hề ngoa, t yêu bản thân t như bh, lạc quan như bh, một phần k hề nhỏ chính là nhờ m, Duy Anh. Có lẽ phải mất rất lâu để t tìm đc một ng chạm đc vào nơi sâu yếu nhất của t như m, và nếu gặp đc t mong t sẽ k để lỡ họ một lần nữa, như cách t lỡ m..
M năm sau chuyển lớp r, dù k ai nói ra nhưng t hiểu bọn mình sẽ chẳng bh có thể nch như xưa đc nữa, trong lớp cũng chằng còn một ng khiến t cảm thấy bản thân mình có gì đó đbiet, cảm thấy có ng đang chú ý t. Có lẽ bh t sẽ phải tự học cách yêu quý gtri bản thân con ng mình mà k phải mãi mãi nhìn theo ng khác. M hãy bay cao và xa nhé, cảm ơn m, ánh mặt trời trong suốt năm lớp 10 của t.
A biết rằng, với a, e không chỉ là thích...
你知道我对你不仅仅是喜欢....
*Không chỉ là thích* 不仅仅是喜欢
Cập nhập 8/8
Ánh mặt trời của t, t lại ảo tưởng một lần nữa m thích t r. Nhưng t sợ lắm Duy Anh ạ, t đã từng lại gần m, r bị thiêu cháy. Vậy nên Duy Anh ạ, ánh mặt trời chỉ đẹp khi chúng ở xa thôi. Thế nên hãy tránh xa t ra đc k, vì dù biết mình có là thiêu thân lao vào lửa t vẫn chưa từng kháng cự đc m. Cảm ơn m ánh mặt trời của t
Cập nhập 14/8
Thi thoảng t vẫn thích đọc lại cảm xúc của mình. Zẻn ạ, bài t viết cho m là bài t sai nh lỗi chính tả và đánh máy nhất=)) đủ để biết cảm xúc lúc viết của t ntn. Thực ra hôm nay cũng chẳng có j, t qua đây r lại ngao ngán quá với đống lỗi type máy của mình nên chỉnh lại một chút, r tiện thể để lại đây vài lời. Zẻn ạ... t nói thật đấy, t biết m chỉ đơn giản ngứa mồm, có lẽ vì m thấy t k còn thích m nữa , nên thả bả t=) đừng như thế đc k, vì thực sự có khoảnh khắc t suýt lừa bản thân để tin m rồi.. đừng nt nữa... m k cần phải thế đâu, vì dù k thích m, m vẫn mãi mãi có một vị trí đặc biệt trong lòng t.
Cập nhập 16/8
Haiz, m là tất cả những gì t lưu luyến ở h1.. nhưng Danh ơi, t có là gì lắm với m đâu
.
Danh ạ, t sợ t k sang h1 lỡ đâu t bỏ lỡ một cơ hội đc gần m thì sao, mà t nhận ra t mãi mãi k thể đặt m trên t, t k thể vì m mà từ bỏ rào cản an toàn xung quanh và bước tới. Nếu thực sự trong một tương lai k xảy ra, t đã có m, vậy thì chỉ có thể trách tình cảm t dành cho m chưa đủ thôi.
Cập nhập 22/9
Danh ạ, dạo này t lại nóng tính hơn, mean hơn, đáng sợ hơn. Hình như t đang trở lại là t khi xưa, trc khi gặp ánh nắng mặt trời. Nhưng t ko còn là người chưa từng thấy mặt trời như trc nữa, bởi vậy dù có giả vờ thế nào t vẫn đang cố níu kéo m. T cố tự huyễn hoặc bản thân, m có khi để ý t. Lạ lắm Danh ạ, t k còn thích m đâu nhưng t k thể buông bỏ cgiac hạnh phúc khi đc thích m. M biết k, t cần m ở bên, dù cho chỉ là bạn thôi. Có lẽ ở m có một thứ năng lượng nào để có thể xoa dịu con người t, mang lại vui vẻ cho t. Cno vẫn thường hỏi t rằng sao t có thể thích m, m đanh đá vậy mà, chua ngoa vậy mà, thực ra t cũng ko biết, nhưng m biết k trong lòng t m vẫn luôn dịu dàng đến thế, dịu dàng đến vô cùng. T ko bh đủ dũng cảm để tỏ ra t cần m, hay ít nhất cố gắng gần m. T thấy m nhưng lại lạnh nhạt quay đi, Danh à m biết k, cái quay đầu ấy chứa bao nhiêu tự ti và nhút nhát, và hơn hết là chút tình cảm lẻ loi cuối cùng mà t tin rằng mình mãi mãi ko nên để lộ ra. Danh à, t cần m lắm, hoặc ít nhất trong lúc tăm tối này, m là thứ ánh sáng ấm áp mà t nhớ nhất. Nhưng Danh ạ, bằng một cách vô tình cố ý nào đó, ông trời luôn để lộ ra cho t rằng, m chính là ánh mặt trời, và ánh sáng của m thì ơr muôn nơi. Ánh sáng của m với t là sự cứu rỗi, nhưng với m chỉ là một hành động thường ngày mà thôi. Danh ạ, m sẽ mãi mãi chả biết, mỗi lần m sang lớp t, mặc t giả vờ lạnh nhạt ra sao, mắt t vẫn luôn lướt qua tìm kiếm hình bóng m. Danh à, tao buông m thôi, khó lắm, mà t sẽ cố, và dù cho rõ ràng t với m mãi chẳng thể quên...
明明对你念念不忘。
Nói thật _ Tằng Tích
Cập nhập 13/10
Ê t phải rời xa m thật đây...
Cập nhập 26/1/20
Một ngày mưa tầm tã, còn t đã quyết m k xứng với tình cảm của t. Hãy biến mất khỏi cuộc đời t đi, giống như t đã sớm k còn hiện diện trong cuộc sống của m, hoặc giả như chưa bao giờ hiện diện
Cập nhập 11/9/20
Đọc lại rất nhiều những dòng cũ, t mới nhận ra t từng thích m nhiều đến thế nào Danh ạ. Vốn đã hứa bản thân rất lâu rằng sẽ kbh viết thêm một dòng cho câu chuyện này nữa, nhưng đọc cập nhập bên trên, cuối cùng vẫn phải minh oan cho m một câu. T vẫn nhớ đêm mưa tầm tã ấy, khi có lẽ tất cả tình yêu của t chợt hoá thành oán hận, thực ra rất lâu r khi nhìn nhận lại chuyện chúng ta, t nhận ra có lẽ m cũng k hoàn hảo thế (đó là đương nhiên). Thực ra có một giai đoạn sau cái kia t rất giằng xé, một mặt t muốn quên hoàn toàn m, một mặt lại khát khao những ấm áp thuộc về m. Để r sau bao nhiêu lần chỉ dám gọi r cúp, tối đó t đã gọi cho m và để m nghe t khóc nức nở. T đã khóc cho tất cả buồn bã tủi hờn và cô đơn của mình. Cảm ơn m đã an ủi t. Thực ra sau cuộc gọi đấy, cuối cùng t đã từ bỏ đc toàn bộ không cam lòng và lưu luyến. Đêm hôm đấy, cảm ơn m vì đã nhắn tin lại cho t khi t đang tuyệt vọng cầu xin trong sự lạnh buốt của cô đơn. Cuối cùng, hãy tìm ng đối xử m thật tốt, t cũng sẽ tìm đc ánh nắng chỉ thuộc riêng về t. Cảm ơn vì tất cả ấm áp và hi vọng đẹp đẽ suốt c3. Cảm ơn vì gần như toàn bộ tgian có m, t đều k hụt hẫng vì thất vọng. Cuối cùng của cuối cùng (có lẽ t sẽ dừng lại thực sự sau cập nhập này) cảm ơn vì đã xuất hiện trong đời t, Nguyễn Duy Anh.
阮妙玲爱过阮维英。
19/12/21
Quay lại đây sau rất nhiều thời gian rồi, t cũng đã trải qua nhiều chuyện, Danh cũng k còn là ánh trăng sáng như thế trong lòng t. Lần này t sẽ không dùng cách xưng hô đối thoại với Danh để nch nữa vì đây là những lời t muốn nói cho bản thân t nghe, vậy nha.
T đã từng dành cho Duy Anh một tình cảm mạnh mẽ đến thế, một điều mà t đã quên đi từ quá lâu. Thực ra t cũng k biết t muốn nói gì, có lẽ là để lại vài dòng cho bản thân rất nhiều năm về sau đọc lại mà thôi.
Thực ra có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng lại k biết nói gì. Cảm ơn m vì tất cả, vì đã yêu thương bản thân và đã mạnh mẽ vươn lên. T biết m luôn cảm giác thiếu thốn tình yêu thương, m luôn thấy không đủ và cố gắng tìm kiếm điều đấy ở ng khác. Nhưng ksao đâu linh ạ, đấy là bài học của chúng ta mà, và t biết t đã nhắc điều này cả trăm lần và t sẽ còn nhắc nữa cho đến ngày m thực sự nhận ra. T yêu m với tất cả tấm lòng mình, dù tất cả mọi người, t vẫn sẽ luôn yêu m một tình yêu vô điều kiện, đẹp đẽ và mãnh liệt nhất như thứ m muốn. T k trách m vì đi tìm nó ở bên ngoài đâu, t hiểu mà. Nhưng hãy nhớ nhìn thấy cả nó ở bên trong nhé, r một ngày m và t sẽ là một, và m cũng sẽ cảm nhận được tình yêu bao la mà t và vũ trụ dành cho m, cảm ơn m vì tất cả và ndl, t tự hào về m.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro