Chương 1Hắn lưu luyến hơi ấm còn chưa tan, lại khó chịu khi bị phá đám.

Tuổi mười bẩy trôi qua rất nhanh.

Nó như một cái chớp mắt, một cơn gió nhẹ thỏang và rồi khi người ta quay đầu lại, nó đã tan biến không dấu vết, chỉ để lại một nỗi nuối tiếc vô hạn.

Trong cái năm mười bẩy thổn thức ấy, không ít mối tình đơm hoa kết trái, song như một lẽ thường tình, ''người cùng bạn thắm thiết năm mười bẩy sẽ chẳng thể bên bạn tới bạc đầu''.

Bình An không tin điều đó. 

Chàng trai mà cậu thầm thương năm mười bẩy, cậu nhất định phải nắm tay đến trọn kiếp.

...

Sân trường ngày đông tháng 11 heo hút bóng người, lác đác bên cửa sổ các phòng học là đôi ba học sinh đang ngước đôi mắt trong veo của mình hướng ra bên ngoài, lặng im ngắm nhìn khung cảnh những tán lá rơi lả tả. Chúng chả có gì đặc biệt nhưng so với bài giảng khô khan phải lắng nghe lúc sáng sớm thì đã có thể coi như vô cùng đặc sắc.

''Ư...Lạnh quá...''

Chàng thiếu niên trẻ đứng co ro trên sân thể chất, mặc dù đã quấn trên người đủ loại quần áo và cố tình chen vào giữa hàng nhưng những cơn gió đông vẫn không buông tha cho cậu. Chúng len lỏi qua từng khe hở, tấn công vào những nơi yếu ớt nhất làm cậu không nhịn được mà rùng mình, khẽ bật ra vài tiếng than vụn vặt.

Lẽ ra nay phải giả vờ đau bụng trốn tiết mới phải, tự dưng ra đây đứng chịu trận chi không biết nữa. Bình An thầm nghĩ.

''Lạnh đến thế à.'' 

Bất chợt, từ bên cạnh, một cánh tay to lớn vươn tới ôm ngang vai Bình An, mạnh mẽ kéo cậu áp sát vào lồng ngực ấm áp. Khánh Minh rất cao, có thể coi hắn như cá thể vượt trội khi sở hữu cho mình chiều cao một mét tám mươi tám, thậm chí còn đang tiếp tục phát triển.

Bình An nào có thấp, cũng gần mét tám đứng cạnh hắn mà cảm tưởng như chỉ có chút xíu.

Hơi ấm từ người Khánh Minh truyền sang khiến cậu trong chớp mắt được sưởi ấm. Trái tim yếu đuối mềm nhũn cả ra, đôi tay không nhịn được mở rộng ôm siết lấy eo hắn, cái đầu nhỏ dụi dụi như thể đang làm nũng.

Khánh Minh thuận tay xoa rối mái tóc đen tinh nghịch ấy, ánh mắt đảo quanh một vòng sân thể chất. Thấy bóng dáng thầy giáo đang tiến lại gần cách đó không xa liền kín đáo xoay người, che lấp cậu bằng thân hình cường tráng của mình.

''Đúng thật là...'' Quang Vinh đứng ngay cạnh không nhịn được cảm thán.

Mùa đông đã lạnh rồi còn phải nhìn bọn yêu nhau diễn trò.

Bình An có chút xấu hổ, chưa hưởng thụ được bao lâu đã vội vã chui ra, giả bộ ho vài cái chữa ngượng: ''Đừng nhìn nữa, bọn tao có làm gì kì lạ đâu'' Rồi đứng nép bên Khánh Minh. 

Cậu cũng biết dạo này mình ngày càng dựa dẫm vào con người này, bất cứ lúc nào cũng muốn gần gũi với hắn. Từng cái nhíu mày, từng cái cong môi của hắn đều khiến lòng cậu bận tâm, xao xuyến vô bờ.

Từ khi nào lại trở nên như vậy?

Bình An chẳng rõ.

Bỗng một ngày, đứa trẻ cùng cậu lớn lên trở thành một chàng thiếu niên cao to, khôi ngô. Đôi bàn tay nhỏ bé, cặp má phính biến mất nhường chỗ cho những dấu vết rõ ràng của thời gian.

Cậu dần nảy sinh tình cảm với hắn.

Không phải tình bạn...

Cơ mà, dù thích đến mấy cũng phải nhẫn nhịn, không thể để nó quá lộ liễu. Nếu không, hậu quả của việc này lớn thế nào, Bình An không dám tưởng tượng.

Khánh Minh không nói ra nhưng đôi lông mày nhíu lại khi Bình An dời đi đã gián tiếp bộc lộ suy nghĩ thật của hắn. Hắn lưu luyến hơi ấm còn chưa tan, lại khó chịu khi bị phá đám.

Tên này vốn là người thù dai.

Khi mà tất cả đều cho rằng mọi chuyện đã qua thì công cuộc trả thủ của hắn mới nở rộ.

Nhân lúc mọi người bận rộn xếp hàng không chú ý đến những cử động nhỏ, Khánh Minh liền nhanh chân đá vào khớp gối thằng bạn rồi lặng lẽ thu về, khiến Quang Vinh không kịp đề phòng, ngã quỳ tại chỗ. Trên khuôn mặt là vẻ ngơ ngác thấy mà thương.

Cùng lúc đó, ở phía ngược lại của sân thể chất cũng có một lớp 10 đang học. Tất cả đều hướng mắt về nơi vị thầy giáo nghiêm khắc đang phổ biến bài học duy chỉ có một học sinh chăm chú nhìn về phía lớp khác. Cậu bắt trọn từng khoảnh khắc. Đôi mắt như một chiếc camera theo dõi, giám sát từng hành động của đối phương.

Vậy nên khi Quang Vinh ngã xuống, trong khi tất cả mọi người đều cười đùa vui vẻ, anh cũng chả có vẻ gì là đau đớn chỉ là hơi tức giận vì xấu hổ thì cậu đã lao tới, như một con thú dữ bị truy đuổi, xô đẩy tất cả mọi người, mặc cho những tiếng can ngăn, sự lôi kéo, ôm chặt lấy Quang Vinh. Ánh mắt đỏ ngầu đối diện với Khánh Minh.

''Thằng này lại lên cơn rồi.'' Khánh Minh bình tĩnh né sang một bên, chẳng ngại đối đầu, ánh mắt kiêu ngạo đáp trả. 

Ngược lại Bình An đứng cạnh lại có chút e sợ. Cậu đã nghe danh người này rất lâu từ Khánh Minh nhưng chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc. Song bất cứ lần nào gặp cũng là một lần kinh hoàng. Từ cậu ta tỏa ra một cảm giác áp bức khó tả, chỉ cần lại gần, chưa cần giao tiếp cũng không khỏi thấp thỏm, e ngại. 

 Quang Vinh rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Anh vội vàng an ủi cậu trai , xoa dịu dòng cảm xúc đang sôi trào:''Anh không sao, anh không sao, em đừng giận, anh ổn mà.''










Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: