Chương 3

Khi Nghiêm Hạo Tường đến phòng KTV "Thiên thượng nhân gian", Tuấn Lâm đã uống say khướt ngã vào tay vịn ghế sofa. Trong phòng quần ma loạn vũ, ánh đèn màu sắc lấp lánh như laser thiếu chút nữa làm mù mắt Nghiêm Hạo Tường vừa đẩy cửa đi vào, vừa đẩy ra khe cửa, tiếng gào khóc sói chu đinh tai nhức óc liền tranh nhau chui vào trong tai Nghiêm Hạo Tường khiến hắn nhịn không được nhíu nhíu mày.

Nghiêm Hạo Tường nhìn lướt qua một vòng phòng lớn như vậy, liền nhìn thấy tiểu thiếu gia của hắn nằm sấp bên cạnh sofa đôi trong cùng, trên bàn phía trước rải rác mấy chai rượu cùng bánh ngọt lộn xộn chưa ăn xong, trên sofa đôi còn có chủ bữa tiệc hôm nay, Dương Nghệ Hân

Người trong phòng tựa hồ cố ý không quấy rầy hai người bọn họ, đều tụ tập ở bên kia ca hát uống rượu chơi trò chơi, ngược lại có vẻ một góc nhỏ bên trong phòng kia hơi yên tĩnh một chút.

Nghiêm Hạo Tường xuyên qua tầng tầng đám người, trực tiếp đi về phía tiểu thiếu gia của hắn, còn chưa tới gần, đã thấy Dương Nghệ Hân cầm một ly rượu đưa đến bên miệng Tuấn Lâm. Tuấn Lâm tựa hồ đã uống say, toàn bộ hai má lộ ra ửng đỏ không bình thường, ánh mắt tan rã nửa mở nửa mở nửa nhắm, đôi môi gợi cảm đầy đặn khẽ mở ra. 

Khó nhịn phun ra mấy âm tiết mơ hồ không thành lời, ngoài miệng dính rượu trong suốt, tựa như một cái thạch vừa mới mở ra làm cho người ta nhịn không được hôn một cái nếm thử.

Nghiêm Hạo Tường chỉ thấy tiểu thiếu gia của hắn say mơ mơ màng màng mặc kệ thứ gì đưa đến há miệng liền muốn nhấm nháp, lúc Dương Nghệ Hân đưa ly rượu đến trước mặt cậu vô thức mở miệng.

Nghiêm Hạo Tường nhìn Dương Nghệ Hân gần như dựa vào người tiểu thiếu gia của mình không ngừng dụ dỗ người đã say uống rượu, hắn cũng không nhịn được lửa giận trong lòng bước nhanh đến bên sô pha đoạt lấy ly rượu trong tay Dương Nghệ Hân uống hết. 

Khi Dương Nghệ Hân quay đầu từ không thể tin được chậm rãi biến thành phẫn nộ muốn chửi ầm lên, Nghiêm Hạo Tường nặng nề đặt ly rượu lên bàn, trừng mắt nhìn Dương Nghệ Hân một cái, kéo Dương Nghệ Hân còn đang ngồi trên sô pha ra, ngược lại tự mình ngồi bên cạnh tiểu thiếu gia của hắn.


"Thiếu gia, về nhà." Nghiêm Hạo Tường nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai tiểu thiếu gia, chỉ thấy Tuấn Lâm mở ánh mắt mông lung ra, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, ngược lại cười ngây ngô.


"Tiểu Nghiêm, anh tới đây." Tuấn Lâm mở mắt chậm vài giây mới thấy rõ người trước mặt, là quản gia của cậu, quản gia cậu yêu thích nhất, cậu càng nhìn càng thích, nghĩ đến người này là của mình, liền vui vẻ cười ra tiếng.

Ngược lại đặt trọng tâm bên cạnh sô pha lên người quản gia, hai tay cậu vòng quanh cổ Nghiêm Hạo Tường, đầu tựa vào ngực hắn có chút khó chịu cọ xát lung tung, Nghiêm Hạo Tường cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu lông xù của tiểu thiếu gia cùng với chóp tai đỏ rực.


"Đã bảo em đừng uống rượu." Ngữ khí Nghiêm Hạo Tường nghe không ra trách cứ, hắn xoa xoa mái tóc mềm mại của tiểu thiếu gia, liền ôm người đi ra khỏi phòng, trước khi đi, hắn nghe Dương Nghệ Hân tức giận nói cái gì đó, nhưng không biết là thanh âm của KTV quá lớn hay trong mắt hắn chỉ có tiểu thiếu gia, hắn cái gì cũng không nghe rõ.


Nghiêm Hạo Tường một đường ôm tiểu thiếu gia đi tới xe tài xế, cảm thụ được thân thể mềm mại trong lòng, mông đầy đặn dưới tay, hô hấp dồn dập mà nóng rực phun lên ngực hắn, không biết chuyện gì xảy ra, Nghiêm Hạo Tường cũng có chút khô nóng.


Nghiêm Hạo Tường đặt Tuấn Lâm ở ghế sau, nhưng tiểu thiếu gia gắt gao kéo cổ hắn không chịu buông tay, miệng mơ mơ màng màng nói cái gì đó, thân thể cũng không an phận vặn vẹo vài cái, đôi môi đầy đặn thủy nhuận vô thức lướt qua ngực và cổ Nghiêm Hạo Tường, mang theo một trận dòng điện xa lạ.

Bất đắc dĩ Nghiêm Hạo Tường rốt cuộc không dám ra tay với tiểu thiếu gia mở hai tay vòng trên cổ mình ra, chỉ có thể cúi xuống cùng nhau chui vào ghế sau.

Vừa mới vào trong xe, Tuấn Lâm liền khẩn cấp bò lên đùi Nghiêm Hạo Tường, may mắn vị trí ghế sau xe đủ lớn, cả người Tuấn Lâm quỳ cưỡi trên đùi Nghiêm Hạo Tường, cằm đặt trên bờ vai rộng lớn kia.


"Tiểu Nghiêm!" Tuấn Lâm nằm sấp trên vai người ta cũng không an phận, trong miệng từng chút từng chút gọi tên người, như là gọi không đủ, gọi xong liền cười ngây ngô.

Cậu thật sự bị rượu đốt có chút khó chịu, nhưng cả người coi như thanh tỉnh không đến mức ý thức mơ hồ, vừa rồi ở trong phòng bộ dạng như bất tỉnh nhân sự đều là giả bộ mà thôi, cậu thật sự là lười ứng phó Dương Nghệ Hân chỉ muốn chờ quản gia của cậu 11 giờ tới đón mình. 

Không nghĩ tới quản gia của cậu 10 giờ đã tới. Nghĩ đến đây Tuấn Lâm lại vui vẻ lên, nhưng cậu tình nguyện mượn rượu này đùa giỡn một chút, mượn rượu điên cuồng chiếm tiện nghi quản gia của mình, huống chi, quản gia của cậu uống rượu Dương Nghệ Hân vốn muốn cho mình uống.

 Nghĩ đến cái gì, Tuấn Lâm lại cười ngây ngô ra tiếng, cả người xoay tới xoay lui, vòng eo mảnh khảnh khó nhịn lắc lư trái phải, cái mông đầy đặn từng chút từng chút cọ trên hạ thể Nghiêm Hạo Tường.


"Ngoan, đợi lát nữa sẽ về đến nhà." Nghiêm Hạo Tường như trấn an vỗ vỗ lưng tiểu thiếu gia, vừa lên tiếng Nghiêm Hạo Tường mới phát giác giọng nói của mình vô cùng khàn, cổ họng cũng khô có chút cảm giác nóng rực. 

Không biết có phải là nguyên nhân ban đêm uống rượu hay không, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy hôm nay mình dường như trở nên đặc biệt mẫn cảm, hắn gần như có thể cảm nhận được đôi môi ấm áp của tiểu thiếu gia lướt qua vành tai hắn hôn lên cổ. 

Nhưng có lẽ, đó chỉ là hơi thở nặng nề mà đục ngầu của tiểu thiếu gia. Càng chết người hơn chính là, Nghiêm Hạo Tường có thể cảm nhận được bụng hắn bị một cái vật cứng rắn chọc vào, đó là dục vọng nửa cương cứng của tiểu thiếu gia. Mà dục vọng của hắn, cũng dần dần có chút ngẩng đầu.


"Chén rượu vừa rồi." Tuấn Lâm nghe giọng nói đã khàn khàn của Nghiêm Hạo Tường cùng với hơi thở nặng nề, nghĩ, đã đến lúc rồi, "Dương Nghệ Hân hạ thuốc, em nhìn thấy." 

Mơ hồ nói xong liền hôn về phía yết hầu gần trong gang tấc của Nghiêm Hạo Tường, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người trước dường như đang dần tăng lên, cậu khẩn trương ngậm cắn yết hầu, thành công cảm nhận được thân thể cứng ngắc sau một trận chấn động của Nghiêm Hạo Tường.


"Chú Vương, đi bệnh viện." Nghiêm Hạo Tường cực lực muốn ổn định tâm thần, nhưng khoái cảm vừa rồi lan tràn từ yết hầu đến toàn thân kích thích như dòng điện, cả người hắn tê dại, hắn cực lực muốn đẩy người trên người mình ra, nhưng dường như lại ôm càng chặt hơn. 

Nghiêm Hạo Tường biết, bây giờ còn chưa phải lúc, tiểu thiếu gia của hắn chỉ mới 16 tuổi, làm sao hắn có thể.... Nghiêm Hạo Tường chỉ có thể miễn cưỡng ổn định tâm thần, ra lệnh cho chú Vương lái xe đến bệnh viện, đến bệnh viện, bác sĩ sẽ cứu hắn.


"Không được đi, trực tiếp về nhà." Tuấn Lâm miễn cưỡng buông miệng ra mệnh lệnh cho tài xế đang lái xe phía trước, giọng điệu mệnh lệnh cao cao tại thượng kia hoàn toàn không mềm mại như bình thường đối với Nghiêm Hạo Tường, ngược lại biểu hiện ra bản tính đại thiếu gia.

"Vâng thiếu gia." Tài xế run rẩy đáp lên, thật sự không dám làm trái mệnh lệnh của tiểu thiếu gia, chỉ có thể tận lực đóng lỗ tai mình, lái xe thật nhanh.

Ra lệnh cho tài xế xong Tuấn Lâm lại quay đầu lại an tâm gặm yết hầu Nghiêm Hạo Tường, giống như ngại không đủ, lại hôn lên cổ, phát ra từng đợt tiếng nước tấm tắc.


"Thiếu gia, thực xin lỗi, anh không thể." Nghiêm Hạo Tường miễn cưỡng duy trì ý thức của mình, hắn muốn đẩy người trước người ra, nhưng tay kia ôm hắn quá mạnh, hắn luyến tiếc dùng sức. 

Cuối cùng chỉ có thể nặng nề thở dốc vài ngụm tránh né nụ hôn của tiểu thiếu gia, tự mình đưa ra một bàn tay nặng nề bóp cơ đùi, trong nháy mắt đau đớn làm cho hắn càng thêm thanh tỉnh, đại huynh đệ vừa ngẩng đầu cũng trong nháy mắt mềm nhũn xuống. 

Đồng thời hắn cũng càng biết, hiện tại như vậy là không đúng, tiểu thiếu gia của hắn mới 16 tuổi, còn không chịu nổi chính mình....


"Em nói anh có thể thì anh có thể." Tuấn Lâm nhìn người mình ôm hôn nhất định phải trốn tránh mình, tính tình tiểu thiếu gia của cậu lập tức lại dâng lên, cậu tức giận nhìn Nghiêm Hạo Tường, cậu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc. 

Rõ ràng dược hiệu đã lên mà hết lần này tới lần khác ẩn nhẫn khắc chế, chính mình cũng chủ động như vậy, hắn còn khắc chế cái gì? 

Thịt đưa đến bên miệng cũng không muốn sao? Tuấn Lâm càng nghĩ càng ủy khuất, cảm giác mình sắp tức phát khóc, sau đó, cậu liền nhìn thấy bàn tay to của Nghiêm Hạo Tường nhẹ nhàng vuốt ve gò má mình, Tuấn Lâm mới phát hiện, mình thế mà lại khóc. 

Tuyến lệ tựa hồ lập tức vỡ ra, nước mắt Tuấn Lâm càng chảy càng nhiều, thút tha thút thít cảm thấy mình càng ủy khuất. Tuấn Lâm nghĩ, quản gia của cậu, chẳng lẽ dù chỉ một chút cũng chướng mắt mình sao?


"Em mới 16 tuổi." Nghiêm Hạo Tường thở dài trong lòng, cảm giác nước mắt của tiểu thiếu gia càng ngày càng nhiều, tay hắn dính đầy nước mắt, nhưng tiểu thiếu gia trước mắt cái gì cũng không nói, chỉ nhìn hắn lặng lẽ khóc, tựa như một con thỏ nhỏ chịu ấm ức, nước mắt chảy không hết, tựa hồ đang chờ hắn trả lời. 

Nghiêm Hạo Tường lại thở dài, rốt cục hạ quyết tâm, cuối cùng kéo tiểu thiếu gia lại gần mình, hôn lên khóe mắt Tuấn Lâm, liếm nước mắt mặn mà, là khổ sở, "Ngoan, đừng khóc." Hắn vỗ lưng Tuấn Lâm một cái, dỗ dành người trong ngực như dỗ trẻ con, đúng vậy, tiểu thiếu gia của hắn còn không phải là trẻ nhỏ sao! 

Nhưng dược liệu kia thật sự mãnh liệt, hắn bóp mình vài cái vẫn không hoàn toàn thanh tỉnh, hắn có thể cảm nhận được, lúc mình hôn tiểu thiếu gia hơi thở nặng nề phun lên làn da mềm mại kia, người trong ngực không biết là cao hứng hay là kích động khẽ run rẩy.

"Ơ, nhưng anh 18 rồi, a...." Tuấn Lâm rơi lệ đã chuyển thành nghẹn ngào, cậu cảm thụ nụ hôn của quản gia trên mặt, nội tâm vui vẻ nở rộ, cậu cực lực khống chế chính mình mới không thét chói tai cười to ra tiếng, chỉ là lúc quản gia hôn cậu. 

Ưỡn ngực mình lên, dùng thịt mềm trước ngực cọ vào lồng ngực cứng rắn rộng lớn của quản gia, thành công cảm nhận được cậu em của quản gia dưới mông mình cứng rắn, Tuấn Lâm lại vui vẻ vặn vẹo mông vài cái.

"Anh muốn chờ cho đến khi em 18 tuổi." Tuấn Lâm hôn đủ rồi, cảm giác người trong ngực sẽ không khóc nữa, liền ấn thân thể Tuấn Lâm đang làm loạn lại tựa hồ không muốn để cho tiểu thiếu gia cọ thêm nữa. 

Hắn có thể cảm giác được, ý thức của mình đang dần dần xói mòn, còn chưa về đến nhà, hắn không thể.... Hơn nữa, tiểu thiếu gia của hắn còn nhỏ như vậy, hắn làm sao có thể.... Nghiêm Hạo Tường chỉ là trong lòng nhắc nhở mình một lần nữa, như vậy là được rồi, hôn tiểu thiếu gia của hắn là được rồi, càng đi càng quá giới hạn. 

Hiện tại hắn không thể cũng không nên làm, hắn không muốn làm tổn thương thiếu gia của hắn, đó là người hắn quyết định chờ đợi cả đời này, hắn làm sao có thể làm tổn thương cậu đây?

"Anh bây giờ không cần chờ." Tuấn Lâm bị hôn sảng khoái nheo mắt lại, giống như một con mèo sữa được vuốt lông, vui vẻ phát ra tiếng ngáy. 

Trong lòng cậu thầm cao hứng, nghĩ không cần đợi đến năm 18 tuổi, cậu nói không cần thì không cần. Nghĩ xong, Tuấn Lâm liền đảo khách thành chủ, quay đầu Nghiêm Hạo Tường lại liền hôn lên cái miệng nhung nhớ ngày đêm kia.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro