Chương 5

Buồn ngủ quá. Tôi cố mở to đôi mắt cú mèo của mình nhìn thầy giáo đang hăng say truyền thụ kiến thức trên bảng. Nhưng có những điều, có muốn cũng chẳng thể. Hai hàng lông mi của tôi ngày càng sát gần nhau hơn, đầu cũng gật gà gật gù. Cũng tại tối qua tôi cày phim muộn quá. Chuyện là một con mọt truyện như tôi thì rất có ác cảm với phim chuyển thể. Bởi tôi luôn cảm thấy phim chuyển thể làm hỏng hình tượng nhân vật của tôi. Sau vài cú vấp ngã thì tôi đã tự hứa có, chết, cũng, sẽ, không, xem, phim, chuyển, thể, nữa... 

Nhưng tối qua nhỏ bạn lại gửi tôi link bộ phim Điều tuyệt vời nhất của chúng ta. Trời đất quỷ thần, tôi thấy phim này cũng không tệ nha. Nam nữ chính diễn cũng được, kịch bản cũng ổn. Mà tôi sẽ không bao giờ thừa nhận là do tôi bị mê đắm trước sự đẹp trai của anh nam chính đâu. Tôi thề. 

Sau khi cày xong bộ phim, tôi còn đi tìm cả nguyên tác để cày. Cuối cùng tôi vẫn trở lại kết luận ban đầu: Chuyển thể có hay đến đâu vẫn thua bản gốc. 

Nhưng hơn hai mươi tập phim và 60 chương truyện cũng đủ khiến tôi thức trắng tới sáng. Tôi thật sự rất muốn đánh bản thân hai cái. Này thì ham hố này, này thì "Xem nốt tập này rồi đi ngủ." này. Lẽ ra phải để ý hôm nay toàn tiết của các thầy cô khó tính thôi chứ. Muốn thức không nổi mà ngủ cũng không xong. Bảo bảo thật sự rất đáng thương. Trong lòng tôi nhỏ lệ còn mi mắt thì càng ngày càng sát gần nhau hơn nữa, giống như dùng keo dán con voi gắn vào ấy. Lý trí luôn gào thét: Đang tiết Toán đó, dậy, dậy mau, giờ này không được ngủ, thầy mà phát hiện thầy ghi sổ đầu bài thì chết đó. Nhưng lý trí đành lực bất tòng tâm trước cơn buồn ngủ không biết trời đất là gì nữa của tôi. 

Tôi cảm giác người càng ngày càng rũ thấp xuống. Bỗng có thứ gì đó mềm mềm dưới cằm, tôi giật mình ngẩng đầu lên thì thấy cậu bạn bên cạnh không tiếng động thu tay lại. Tôi đơ người mấy giây rồi  nhìn mặt bàn cách mặt chưa tới 15 centimet. 

'Cậu ấy  thật ra cũng không khó ưa như mình từng nghĩ.' Tôi tự khẳng định trong lòng như vậy và thêm cho cậu ấy hai điểm hảo cảm. Đang định quay sang nở một cười thân thiện thì tôi thấy cậu ta... lấy khăn giấy lau nước miếng trong lòng bàn tay. Tôi như bị ấn nút tạm dừng, không dám làm gì cả, chỉ mong dưới chân có cái lỗ. Hoặc ít ra, có một dây leo nào đó nhanh chóng phát triển bọc kín lấy người tôi đi, chứ tôi không thiết tha gì nữa rồi. 

Trong tình cảnh xấu hổ đó, thầy dạy Toán đã cứu tôi. Lớp đang xì xào thảo luận thì thầy ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, cầm lấy cây bút đỏ thân quen và: 

- Thùy, mang bài làm lên đây thầy chấm. 

Tôi: ??? Really? Bài tập là gì vậy? Ai đó kéo tui khỏi cơn hoang mang này đi. 

Tôi cuống tới nỗi sắp khóc tới nơi rồi. Tôi học ban tự nhiên, nên thầy cô mảng tự nhiên rất gắt. Nếu tôi chưa làm chắc chắn sẽ ăn không điểm và ghi sổ đầu bài. Hơn nữa đề cũng ở mức vận dụng, giờ muốn làm cũng không làm nổi đâu. 

Phải làm sao đây? Em không biết làm? Không được, không được, học sinh lớp này sao có thể không làm nổi bài này được. Hay là nãy giờ em làm bài khác? Cái này càng không ổn, làm việc riêng trong giờ còn dễ bị ăn chửi hơn. 

Đúng lúc ấy, một tờ giấy nháp được đẩy sang bàn tôi. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn Hải Minh, cậu không nhìn tôi, vẫn chăm chú với tập đề ôn luyện và cái máy tính cầm tay. Thầy nhìn tôi như thể đang thúc giục. Tôi hít sâu một hơi, cầm tờ giấy đi thẳng lên bảng. 

Sau hơn một phút xem lời giải trong tờ nháp, thầy đưa lại cho tôi rồi nói: 

- Lần sau không làm việc riêng trong giờ nữa. 

Tôi chỉ biết lí nhí đáp vâng ạ. 

Thoát khỏi gông xiềng, tôi như con chim sổ lồng nhanh chóng chạy về chỗ ngồi. Lúc ngồi xuống còn khoa trương vỗ ngực mấy cái: 

- Sợ chết tớ mất. 

- Tại sao cậu lại ở lớp này nhỉ? Quá ngốc. 

Tôi: ... Này nhé, tôi ngốc thì làm sao? Cậu có thể nào ngưng chê tôi không? Tại sao cứ mỗi lần cậu mở miệng thì đều là hai chữ ngu ngốc thế? 

Đúng lúc ấy, một bàn tay vươn tới, vén lọn tóc xõa xuống trước mắt tôi ra sau tai. Ngón tay lành lạnh chạm vào da tôi mang tới cảm giác ngưa ngứa. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu, còn cậu thì lại mỉm cười. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro