100. Là cậu, là cậu vô sỉ

Người Chung Quốc yêu nhất là ai, đương nhiên là Tại Hưởng rồi .

Tuy cái tên này tính tình rất tệ, tâm địa xấu xa, là đại phôi đản .

Nhưng ai bảo tính tình của tớ rất được, tâm địa lại tốt, là người tốt .

Cho nên tớ miễn cưỡng chấp nhận tất cả của cậu, là miễn cưỡng đó nha .

Hôm qua bọn họ ở trong phòng lăn qua lộn lại cả đêm nên ngủ rất sâu, Chung Quốc xoay người gác chân lên Tại Hưởng rồi mới mơ hồ mở mắt ra, lập tức trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Tại Hưởng, không nhịn được kéo khóe miệng, những gì tối hôm qua đều thực rõ ràng, lời ngon tiếng ngọt của Tại Hưởng, tiếng chuông tiếng pháo hoa mừng năm mới, nghĩ một hồi Chung Quốc lại gắt gao ôm Tại Hưởng ngủ tiếp .

Mẹ Chung Quốc cũng không biết Tại Hưởng đang ngủ trong phòng thằng con mình, trực tiếp mở cửa phòng cậu: "Đinh Đinh, ăn bánh trôi, nhanh lên, mới mồng một đã ngủ trương mắt ếch rồi.".

Chung Quốc vừa nghe thấy giọng nói của mẹ, vội trùm chăn lên đầu Tại Hưởng, đè thật chặt, nhưng mẹ Chung Quốc đã nhìn cả rồi, tuy hai người đã đồng ý cho Chung Quốc và Tại Hưởng ở bên nhau, nhưng cảnh tượng này rất không tốt, nói thế nào thì nhà mình cũng là phần tử trí thức, đối với hành vi ăn cơm trước kẻng này, vẫn cực kỳ phản đối, đương nhiên đây là Chung Quốc đứng dưới góc độ của mẹ mình mà suy ra .

Tại Hưởng ở trong chăn giật mình, Chung Quốc hạ thủ cũng nặng, thiếu chút nữa khiến Tại Hưởng ngạt thở mà chết, Tại Hưởng đá văng Chung Quốc ra, từ trên giường ngổi dậy, hai mắt khép hờ, bộ dáng vừa tỉnh ngủ rất có mĩ cảm, huống hồ còn không mặc quần áo, Chung Quốc từ dưới đất đứng lên đang muốn giải thích, Tại Hưởng trông thấy mẹ Chung Quốc, vẻ mặt như thường: "Mẹ, sao dậy sớm vậy.".

Chung Quốc suýt hộc máu, đỏ mặt: "Ai là mẹ cậu, mắt mù rồi à." Dứt lời trộm liếc xem phản ứng của mẹ mình, mẹ Chung Quốc nào còn tâm trạng để ý đến cậu, nhìn từ trên xuống dưới Tại Hưởng, quả là giọng nói xứng với con người, gọi một tiếng mẹ, mà ngọt đến mức thấm tận vào lòng, quả nhiên có đứa con xinh đẹp chút tâm tình liền thư sướng .

"Mẹ, cái kia, không phải như mẹ nhìn thấy đâu, chúng con chưa làm gì cả." Thằng con không đẹp ở bên cạnh lên tiếng, lời nói dối này quá trắng trợn, Tại Hưởng và mẹ Chung Quốc đồng thời quay sang nhìn Chung Quốc, mẹ Chung Quốc khinh thường liếc cậu: "Thế ở chung với nhau lâu như vậy để làm gì hả?" Mẹ Chung Quốc cũng không ngốc .

"Chúng con ngâm thơ đối câu, tham khảo học hỏi lẫn nhau, mẹ dạy con phải có tự trọng, con chưa từng quên, tuy Tại Hưởng có đôi khi không nhịn được, nhưng mỗi lần con đều cự tuyệt, đời người việc tốt đẹp nhất chính là lần đầu tiên nên diễn ra sau đám cưới." Chung Quốc nói mà mặt không đỏ tim không đập, vẻ mặt chân thành, chân thành đến mức thiếu đánh .

Tại Hưởng lại luôn chẳng biết cảm kích, phụ nỗi khổ tâm của Chung Quốc, có điều cũng là do Chung Quốc nghĩ nhiều, mẹ Chung Quốc đã chấp nhận bọn họ, thì không quá câu nệ, huống hồ mẹ Chung Quốc từ trước tới nay không bảo thủ đến thế. Tại Hưởng xoay người nhặt "áo mưa" đã dùng qua dưới đất: "Mẹ, cái này vứt ở đâu?".

Chung Quốc tức giận đến trợn trắng mắt, muốn nói gì đó nhưng không sao thành tiếng được .

Mẹ Chung Quốc cười tủm tỉm: "Ném vào thùng rác là được, dùng bao cao su làm gì, dù sao nó cũng không mang thai.".

Lời này vừa thốt ra, Chung Quốc liền vò đầu bứt tai: "Hai người nhắc đến chuyện đó làm chi, có để người ta sống không đây.".

Mẹ Chung Quốc lần cuối cùng lưu luyến không rời nhìn thân thể của Tại Hưởng: "Mẹ đi làm thêm chút bánh trôi, hai đứa mau xuống ăn.".

Chung Quốc đẩy mẹ ra ngoài, mắt trrợn trừng đi đến trước mặt Tại Hưởng: "Tại Hưởng!!! Cậu nên chú ý một chút đến tác phong của mình, dù sao đi nữa họ cũng là trưởng bối, cậu ăn nói như vậy là không được.".

Sáng sớm mồng Một đã bị cằn nhằn, xem ra năm nay cũng chẳng vui vẻ gì, Tại Hưởng có chút bất đắc dĩ bắt đầu mặc quần áo, lấy quần áo của Chung Quốc ném lên đầu cậu: "Mau mặc quần áo vào.".

Mắt thấy Tại Hưởng sắp mặc xong, Chung Quốc cũng vội vội vàng vàng chui đầu vào áo: "Đợi tớ với." Dứt lời vừa mặc nốt quần áo vừa hỏi Tại Hưởng: "Ở đây với tớ không sao chứ? Người nhà cậu thì sao?".

"Ngày mai qua đó.".

"Ngày mai đã đi, không ở thêm vài ngày được à?".

Mẹ Chung Quốc giục ra ăn sáng, Tại Hưởng đã ra ngoài, Chung Quốc cũng bám sát theo sau, từ lúc nào đã quen đi sau lưng hắn, rất thích cảm giác an toàn này .

Ngồi ở bàn ăn bánh trôi, vì rất nóng nên Chung Quốc thật cẩn thận thổi thổi, khi có thể ăn được, liền đổi bát với Tại Hưởng: "Cho cậu ăn bát này." Trong ánh mắt tràn ngập tình cảm với Tại Hưởng .

"Ngốc.".

Chung Quốc mỉm cười, không tức giận. Mỗi lần mình nói lời đường mật, Tại Hưởng vô pháp chống đỡ sẽ mắng cậu ngốc, ngốc, Chung Quốc đã biết được bí mật nho nhỏ này .

Chung Quốc miệng nhai bánh trôi, mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài tuyết đã rơi, Chung Quốc không tiện nói đành chỉ tay ra ngoài, để Tại Hưởng thấy, nhưng Tại Hưởng không phản ứng, liền cố gắng nuốt bánh trôi: "Tại Hưởng, tuyết rơi.".

Tại Hưởng liếc mắt một cái nhìn cửa sổ: "Thì sao?".

"Cậu không thấy tuyết rơi rất lãng mạn ư?".

"Không .".

"Rất nhiều phim điện ảnh nước ngoài, một cặp tình nhân trong tay đang cầm cốc cà phê bốc khói, bông tuyết rơi xuống quần áo hai người, sau đó bọn họ ấm áp cười đừa, trò chuyện, cậu không thấy rất lãng mạn à?".

"Không.".

"Cậu sao lại chẳng hiểu tình thú gì cả, tuyết rơi đối với cậu không có ý nghĩa gì à?".

"Chỉ có nghĩa bước chân ra ngoài sẽ bị đông cứng thành đá.".

Chung Quốc bĩu môi, không thèm để tâm đến Tại Hưởng nữa, nhưng ăn hết một cái bánh trôi, lại ngẩng đầu liếc Tại Hưởng. Thần tình rõ ràng là mất hứng không vui, rõ ràng tối hôm qua nói mấy lời dễ nghe như vậy, giờ lại trở mặt, tuyệt đối là nhân cách phân liệt, khi Chung Quốc còn đang oán giận, mẹ Chung Quốc bưng bát bánh trôi ngang qua: "Đinh Đinh, chốc nữa đi chợ giúp mẹ." Không đợi Chung Quốc cự tuyệt, mẹ Chung Quốc liền đi mất, đến sôpha ngồi cùng bố Chung Quốc vừa xem tivi vừa ăn bánh trôi .

"Được a, vừa qua năm mới ai cũng khi dễ tôi, được lắm, đến, ngày nào đó lão tử bị các người làm cho tức chết, các người muốn khóc cũng đã muộn.".

Tại Hưởng gắp một cái bánh trôi nhét vào miệng Chung Quốc: "Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì.".

Bữa sáng hơn nửa ngày mới ăn xong, Chung Quốc tự vũ trang cho mình, nào mũ, khăn quàng, găng tay. Đứng ở cửa kéo Tại Hưởng: "Đi thôi, đi giúp tớ, đây cũng tính là quà mừng năm mới.".

"Quà mừng của cậu hơi nhiều rồi đấy.".

"Vậy cậu giúp tớ đi chợ, đổi lại, tớ ở bên cậu, giao dịch như vậy rất công bằng.".

Tại Hưởng suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Thành giao.".

Chung Quốc cười thầm, ngu ngốc, bình thường Tại Hưởng đi đâu mình cũng đi theo, thoả thuận này với hắn mà nói chính là thùng rỗng kêu to. Tên ngốc kia chắc chắn tưởng mình được hời. Chung Quốc đối với hành vi theo đuôi đó còn rất đắc ý .

Hai người nói một câu với bố mẹ rồi ra ngoài, tuyết rơi không lớn, Chung Quốc mở tay ra, để tuyết rơi vào lòng bàn tay, sau đó nhìn nó tan dần, thấy Tại Hưởng đã đi xa, liền đuổi theo, chạy chậm đến bên cạnh Tại Hưởng, dùng miệng tháo găng tay trái .

"Cậu làm gì vậy?".

Chung Quốc nắm lấy tay Tại Hưởng, rất ấm áp: "Đeo găng tay không cảm nhận được sự ấm áp của cậu.".

"Ít nói mấy lời ngu xuẩn." Tại Hưởng xiết chặt tay Chung Quốc .

Hơi thở thoát ra ngoài đều trở thành khói trắng rồi biến mất, mũi Chung Quốc bị đông lạnh đến hồng hồng, mười ngón tay hai người đan vào nhau thực ấm áp, Chung Quốc lạnh tới mức rụt cổ: "Tớ kể cho cậu nghe một chuyện hài, cậu nhất định sẽ cười.".

Tại Hưởng không lên tiếng, coi như cho phép. Chung Quốc kể câu chuyện mà mình cho là buồn cười nhất ra, nhưng Tại Hưởng ngay cả lông mi cũng không thèm động, cậu nhảy đến trước mặt Tại Hưởng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn: "Cậu không cười.".

"Cười cái gì, sao tớ phải cười, tớ cũng không phải thằng điên.".

"Nhưng bình thường cậu cũng rất ít cười.".

"Không cần thiết phải cười.".

Chung Quốc kiễng chân, dùng bàn tay nhỏ bé ôm mặt Tại Hưởng, kéo kéo khóe miệng của hắn: "Nói cho cậu một bí mật, khi cậu cười trông rất đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu cười, tớ chỉ biết, thế là xong, đã bị cậu nắm trong tay.".

Tại Hưởng đẩy tay Chung Quốc ra, kéo mũ Chung Quốc xuống, cặp mắt Chung Quốc bị mũ che khuất. khóe miệng Tại Hưởng không nhịn được khẽ nhếch, Chung Quốc bị chắn mất tầm nhìn chỉ vào Tại Hưởng: "Cậu đang cười có phải không?".

"Không có.".

"Nói dối, tớ biết cậu đang cười.".

"Ừ?".

"Bởi vì lúc cậu cười, tim sẽ đập nhanh.".

"Vậy có biết tớ chuẩn bị làm gì không?".

"Cậu chuẩn bị hôn tớ." Dưới mưa tuyết có một người chờ đợi nụ hôn, Tại Hưởng dùng bàn tay lạnh như băng của mình áp lên cái cổ ấm ấp của Chung Quốc, Chung Quốc rét run người, kêu lên, kéo mũ tố cáo: "Tại Hưởng —!!! Cậu lại chỉnh tớ.".

___________________________________.

Lúc ăn cơm chiều, khi cả nhà đang đàm luận thời tiết và mong muốn trong năm mới, Tại Hưởng đột nhiên nói: "Mẹ, ngày mai Chung Quốc phải cùng con về nhà, mẹ cho phép chứ.".

"Đi đi, vốn cũng nên qua nhà bên đó hỏi thăm." Mẹ Chung Quốc vui vẻ đồng ý .

Chung Quốc cứng ngắc đứng bật dậy phi như bay về phòng, một lát sau vác một cái túi nhỏ đi ra: "Bố mẹ, con vào thâm sơn cùng cốc tham quan một thời gian, đừng đi tìm con, tạm biệt." Dứt lời kiên quyết chuẩn bị mở cửa ra .

Tại Hưởng lạnh lùng lên tiếng: "Ngoan ngoãn quay trở lại cho tớ.".

"Tớ không đi đâu.".

"Cậu đừng quên thỏa thuận của chúng ta hôm nay.".

Được Tại Hưởng nhắc nhớ, Chung Quốc mới bừng tỉnh ngộ, phát điên náo loạn: "Cậu giúp tớ đi chợ một lần, tớ phải đến động quỷ nhà cậu, tớ bị thiệt!!".

"Không do cậu quyết định.".

Chung Quốc nghìn lần không muốn, vạn lần không muốn, Tại Hưởng là ai? Là ma quỷ, hiện tại phải đến hang ổ của ma quỷ, đương nhiên ông nội không tính, đối xử với mình vẫn rất tốt, nhưng còn bà chị đại gian đại ác, còn mẫu dạ xoa không vừa mắt mình, còn có chồng của mẫu dạ xoa, mới nghĩ đến thôi, Chung Quốc không chỉ đau đầu, mà còn đau tim hư thận!.

Chỉ có mỗi tấm thân này, sao đủ no bụng bốn con quỷ chứ?!.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro