106. Cuộc gặp gỡ náo nhiệt
Khi Chung Quốc và Tại Hưởng bước ra khỏi bệnh viện, Chu Cách lái một chiếc limousine dài ngoằng đỗ lại trước mặt hai người, hạ cửa xe xuống vươn đầu ra: "Đi thôi, mọi người đều ở đây rồi, chỉ còn hai cậu.".
Chung Quốc mở cửa xe, vừa nhìn một cái liền giật mình, bên trong ngồi rất nhiều người, cực kỳ náo nhiệt. Còn có hai cậu trai mình không quen, hẳn là bạn bè do Thạc Trấn mang đến, khi ấy cậu sợ hôn lễ quá vắng vẻ, cho nên bảo Thạc Trấn mang theo hai người bạn đến chơi, Thạc Trấn trông thấy Chung Quốc, cười tủm tỉm ngoắc cậu: "Tiểu Quốc, kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân thế nào?".
"Hai chúng tôi đều rất tốt.".
Thạc Trấn quay đầu sang bên cạnh: "Tuấn, chúng ta lúc ấy chưa kiểm tra sức khỏe. Anh nói xem nếu em có bệnh thật, anh còn lấy em chứ?".
"Không cần kiểm tra, vừa nhìn đã biết em mắc bệnh tâm thần." Nam Tuấn chẳng buồn khách khí với Thạc Trấn .
"Anh, anh thế mà lại nói em như vậy, anh tin không, em lập tức xuyên đến một nơi mà tất cả mọi người đều tôn trọng em.".
"Em tìm được nơi ấy đã rồi xuyên cũng không muộn.".
Bạch Tiểu Tư dọc đường đi đã hiểu được sự lợi hại của đồng chí Thạc Trấn, từ lúc ngồi trên xe đến giờ, cậu ta đã diễn một cảnh cung đình, hai cảnh đau khổ vì tình, cũng chỉ có đại soái ca Ngiêm Tuấn bên cạnh cậu ta giữ được bình tĩnh, những người khác đều bùng bổ đến nơi rồi. Chung Quốc ngồi xuống cạnh Thạc Trấn: "Hai người này là....".
"Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất, đây là Dương Huy và Lưu Ứng Tinh, cũng rất đẹp trai đi." Thạc Trấn nói .
Chung Quốc gật đầu, bà mối Thạc Trấn không chịu ngồi yên bao giờ tiếp tục nói: "Chi bằng mấy người ghép đôi với nhau?".
Chung Quốc ngăn lại: "Please, ngày mai chính là hôn lễ thánh khiết của tôi, đừng biến nó thành nơi tạp giao được không." Thật đúng là một người bảo thủ không thú vị .
Có điều hai tên hám gái Dương Huy và Lưu Ứng Tinh vẫn tán thành đề nghị của Thạc Trấn, vốn đi cùng bọn họ tham dự hôn lễ, mới đến liền phát hiện ở đây đều là mỹ nữ, tuy hai người đã ra ngoài làm việc từ lâu, bất quá, chẳng phải tục ngữ có câu, chó không sửa được cái tật ăn ph*n sao. Kim Tố và Bạch Tiểu Tư nhìn hai tên trước mặt, sau đó chuyển ánh mắt sang người Tại Hưởng và Nam Tuấn đang nói chuyện với nhau, được trông thấy hai cực phẩm đại soái ca ở chung một chỗ, cho dù là thân thể hay tư tưởng, đều là một loại hưởng thụ .
Dương Huy chủ động vươn tay với Bạch Tiểu Tư: "Xin chào, tôi là Dương Huy, thấy mối tình đầu của mình kết hôn với người đàn ông khác chắc hẳn rất khó chịu, hãy để tôi xoa dịu vết thương của cô." Đã lâu không gặp, quên mất Dương Huy cũng như thằng điên, so ra thì Lưu Ứng Tinh trầm ổn hơn, Bạch Tiểu Tư kéo Tào Thành Nghị sang chắn: "Đúng vậy, chưa thấy Chung Quốc bị nổ tung trong đám cưới, vết thương của tôi sẽ không khỏi được, bất quá có thể giới thiệu cho cậu tên dễ nhìn này.".
Tào Thành Nghị nháy mắt mấy cái với Dương Huy đang tức giận: "Hi ——".
Dương Huy sắc mặt cả kinh, lui về chỗ, nghiêm túc nói: "Tôi hiện giờ đang là người đứng đầu ở cục cảnh sát đấy, xin anh hãy tự trọng chút.".
Chung Quốc không thể tưởng nổi nhìn đám người trên xe, Chu Cách cùng Ellen chẳng coi ai ra gì mà hôn nhau, những người khác càng vô pháp vô thiên, Chung Quốc thở phì phì xoa thắt lưng: "Thối nát không chịu được, quả thực làm bẩn hôn lễ của lão tử, này, các người con trai ngồi bên trái, con gái sang bên phải, trật tự một chút được không?".
Chả ai buồn để ý tới cậu, Thạc Trấn vì ngày nào cũng ở nhà, lâu rồi chưa được tụ tập náo nhiệt, nhìn cảnh tượng trước mắt mà cảm thán: "Thật là một khung cảnh hài hòa mỹ mãn.".
Lý Minh ngồi một mình trong góc, nhìn nhiều mỹ nữ xinh đẹp như vậy vây xung quanh, quả thật hối hận muốn chết, sao bố mẹ sinh hắn ra không đẹp trai một chút. Hắn nhìn sang Thạc Trấn cùng Chung Quốc, tặng cho hai người vẻ mặt cùng chung số phận .
Hôn lễ ngày mai được tổ chức ở một làng du lịch, mặc dù kém hơn Maldives, nhưng cũng rất đẹp, là do Chung Quốc chọn lựa, lần đầu đọc tờ quảng cáo trên báo cậu đã thích nơi này. Tưởng tượng đến cảnh ngày mai sẽ được gả cho Tại Hưởng, trong lòng là sự vui mừng và cảm động nói không nên lời, xuyên qua cửa kính xe màu đen nhìn cảnh vật cùng con người lướt qua bên cạnh, thổn thức vì thời gian trôi quá nhanh, nhưng ít nhất cậu đã nắm chặt tình yêu trong tay, nghĩ tới thôi lại thấy xúc động, ồn áo náo nhiệt xung quanh đều trở nên im lặng, theo thói quen nắm lấy bàn tay của người ngồi bên cạnh, cậu đã quen có Tại Hưởng ở bên, sau đó ẩn tình mà quay đầu lại, đang định mở miệng thì thấy Thạc Trấn đang cúi đầu nhìn tay hai người nắm lấy nhau, cậu hoảng hốt vội vàng buông ra: "Tôi, cái kia, cậu..." Luống cuống tới mức không biết phải nói gì .
Nhưng Thạc Trấn lại kích động, túm lấy quần áo trước ngực mình, liều mạng lắc đầu: "Hóa ra, cậu vẫn luôn thích tôi? Đúng không, cậu muốn tôi phải chọn thế nào đây?".
Chung Quốc liều mạng xua tay phủ nhận: "Tôi không có!!!".
Thạc Trấn không thèm để ý tới cậu, nghiêng đầu qua một bên: "Cậu sắp kết hôn rồi, mà tôi là người đã kết hôn, hơn nữa trong lòng tôi chỉ có Nam Tuấn mà thôi, xin lỗi, tha thứ tôi không cách nào đáp lại tình cảm của cậu.".
"Tôi khinh! Ai thèm cậu đáp lại, cậu đừng nói bừa." Chung Quốc sốt ruột phân rõ giới tuyến .
Thạc Trấn nhào lên, "Tuấn ——— Đừng trách em, chỉ trách sao em quá anh tuấn, giờ ngay cả Tiểu Quốc cũng thích em, sau này em biết đối mặt với Tại Hưởng thế nào đây." Nói xong ngẩng đầu lên mới phát hiện chủ nhân của cái đầu gối là Tại Hưởng: "Giờ anh đang đối mặt với tôi đấy thôi." Thạc Trấn mặt không đổi sắc buông ra, quay sang đầu gối của Nam Tuấn: "Tuấn ——— Đừng trách em, chỉ trách sao em quá anh tuấn, giờ ngay cả Tiểu Quốc cũng thích tớ, sau này em biết đối mặt với Tại Hưởng thế nào đây." Cậu lặp lại lần nữa, ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt lạnh lùng của Nam Tuấn: "Trở về chỗ ngồi cho anh.".
"Nhưng...".
"Không nhưng nhị gì cả, còn lằng nhằng thì đừng ăn quà vặt nữa, phần của ngày hôm nay em đã ăn hết rồi.".
"Nhưng...".
"Anh đã nói là không nhưng nhị gì hết, trở về chỗ ngồi.".
Nếu Nam Tuấn đã lên tiếng, Thạc Trấn luôn luôn chấp hành mọi lời nói của Nam Tuấn đành phải trở lại chỗ ngồi .
Chung Quốc chỉ còn nước đập đầu vào cửa sổ: "Tôi thật không có, thật không có, anh không được vấy bẩn thanh danh của tôi, tôi phải hoàn hảo vô khuyết, thanh khiết gả cho Tại Hưởng.".
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Chung Quốc, Bạch Tiểu Tư hỏi: "Cái cụm từ hoàn hảo vô khuyết, thanh khiết của cậu là có ý gì?".
"Còn có thể là ý gì, ý tôi là mọi phương diện đều phải hoàn hảo.".
"Mọi phương diện?" Kim Tố cũng hỏi .
"Ngay cả hoa cúc?" Ellen tiếp lời .
Chung Quốc thiếu chút nào bị sặc nước bọt, đám con gái này đến tột cùng là cái thể loại gì .
"Ánh mắt của mấy người là sao vậy, hôm nay tôi không ngại nói với mấy người, lão tử vẫn là thân đồng tử trong trong sạch sạch, người có tố chất cao quý như tôi, mấy chuyện kia chắc chắn phải để sau khi kết hôn, các người cho là tôi cũng giống như đám đói khát các người sao?" Nói qua nói lại, Chung Quốc đang giả làm người đứng đắn .
Đừng nói những người khác, ngay cả Thạc Trấn ngu ngốc cũng không tin lời cậu, thân đồng tử mà cậu cũng có thể nói ra .
"Các người im lặng như vậy là có ý gì?".
"Chúng tôi đang khinh bỉ cậu.".
Trong xe một trận cười vang, chỉ có Tại Hưởng cùng Nam Tuấn từ đầu tới cuối không tham dự vào .
"Cậu rất nhanh." Nam Tuấn nói .
Tại Hưởng tựa đầu vào ghế: "Hết cách.".
"Cậu mà cũng có lúc hết cách." Nam Tuấn châm biếm .
"Đừng nhắc tới tôi, anh có cách sao, kết hôn lâu như vậy, mà Thạc Trấn vẫn là cái dạng này?" Tại Hưởng nhìn sang Thạc Trấn đang cười run rẩy hết cả người. Hai người họ đều hiểu dáng vẻ Tại Hưởng nói đến là gì. Sau đó Tại Hưởng lại nhìn Chung Quốc: "Xem ra đã định trước là chúng ta xui xẻo rồi.".
"Thấy xui xẻo mà cậu còn kết hôn?".
"Chẳng phải là vì tôi muốn chịu khổ cùng anh sao?".
Bàn tay Tại Hưởng lướt qua sau lưng Thạc Trấn, nhẹ nhàng đặt lên tay Chung Quốc, Chung Quốc quay đầu sang, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Chung Quốc nở nụ cười với Tại Hưởng, vành mắt cong cong, chìm vào trong ngọt ngào .
Sau khi xe tới nơi, mọi người xuống xe, ngọn gió ấm áp thổi qua mặt, giữa mùa đông lạnh lẽo mà có một nơi ấm áp như vậy. Kim Tố cùng Bạch Tiểu Tư lôi kéo Tại Hưởng, Nam Tuấn đi tới quán bar trước mặt, "Chúng ta bao cả quán, đêm nay là bữa tiệc chia tay độc thân.".
Chung Quốc cùng Thạc Trấn cũng muốn theo, bị Chu Cách vươn tay ngăn lại: "Ngại quá, các vị phu nhân xin dừng bước.".
Thạc Trấn không vui: "Dựa vào đâu, dựa vào đâu, dựa vào đâu a. Tuấn có thể đi, sao tôi lại không thể?".
"Đúng vậy, tôi còn chưa trở thành phu nhân mà, Thạc Trấn có thể không đi, sao tôi lại không thể?".
"Ngại quá, đây là quy định, các cậu tự giải quyết cho tốt." Dứt lời hắn ném lại chìa khóa phòng cho hai người, kèm một nụ cười sáng lạn .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro