27. Vĩnh viễn không nên xem thường đàn bà con gái

Sau khi vuốt ve an ủi thì làm gì? Vuốt ve an ủi đến chết!

Chung Quốc ở dưới thân Tại Hưởng đã hơn một giờ rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, cảm giác giống như bị say xe, quay đầu nhìn Tại Hưởng: "A ― ưm ― ưm ― Tại Hưởng ― a ― có thể hay không ― ư ― a ― nghỉ một chút."

"Không thể." Tại Hưởng từ chối thực rõ ràng Chung Quốc sắp hấp hối đến nơi .

"A ha ―― tớ đây không phối hợp nữa ― a ― cậu."

"Vậy sao?" Tay Tại Hưởng cầm lấy phân thân vừa mới phóng thích của Chung Quốc, khi thì nhẹ nhàng, khi thì thô bạo, khi thì xoa nắn, khi thì vuốt ve .

Một chút kích thích cộng một chút khiêu khích, khiến Chung Quốc lại trầm luân vào lửa dục vô hạn. Không thể trách Tại Hưởng thủ đoạn cao minh, chỉ có thể trách thân thể Chung Quốc quá mức mẫn cảm .

"A ha ― a ― cậu! ――" Đối với phản ứng của "cậu nhỏ" đang nằm trong tay Tại Hưởng, Chung Quốc cảm thấy rất xấu hổ .

"Không thích à?"

"Ưm ― a ― đáng ghét!"

"Biểu tình của cậu lại không giống như vậy." Tại Hưởng cúi người hôn lên đôi môi hé mở của Chung Quốc, bởi vì rên rỉ quá lâu mà có phần khô khốc, Tại Hưởng nhẹ nhàng làm cho nó một lần nữa trở nên ướt át. Hạ thân vẫn không ngừng thăm dò trong cơ thể Chung Quốc, khám phá hết thảy mọi thứ, cảm thụ độ ấm cùng lửa nóng ở nơi đó .

Chung Quốc đã gần như vô lực, mông bắt đầu hạ xuống, Tại Hưởng lại nâng lên, hai tay Chung Quốc gắt gao túm chặt chăn, cắn môi dưới, cảm thấy rất mất mặt, rõ ràng luôn miệng nói không cần nhưng thân thể lại trắng trợn phản bội .

"Ư a ― thật thoải mái ― ưm ― a ― a ―" Vẫn là không nhịn được nói ra cảm thụ chân thật .

Tại Hưởng lật Chung Quốc lại, kéo chân cậu đặt lên vai mình, lần nữa tiến vào, Chung Quốc hít sâu một hơi ngửa cố ra sau, toàn thân đều căng thẳng: "A ― a ― ư a ― a ――" Thanh âm động lòng người .

Chung Quốc lại bắt đầu rơi vào trạng thái điên cuồng, ánh mắt mê ly .

"Thanh âm này dễ nghe hơn cậu hát nhiều." Câu nói này của Tại Hưởng phi thường không hợp thời .

"A ― cậu ― a ― ưm ― ư ― tớ ――" Chung Quốc ngay cả nói cũng nói không xong .

Tại Hưởng đẩy nhanh tốc độ, Chung Quốc cong thắt lưng, cậu biết Tại Hưởng sắp đến, bản thân cũng chống đỡ hết nổi, dưới sự trùng kích kịch liệt, hai người đồng thời tiết ra, Chung Quốc bởi vì quá mệt mỏi, trực tiếp ngủ thiếp đi mất .

Ra giường nhăn nhúm, tiếng thở dốc mờ ám, mồ hôi nóng bỏng, ôn nhu lưu lại, Tại Hưởng cùng Chung Quốc. Tất cả đều là minh chứng cho tình yêu này, có tình yêu của cậu, cũng có tình yêu của tớ. Xin hãy tiếp tục, kéo dài tình yêu này, kéo nó đến mức sâu nhất, sâu đến tận cùng .

Khi Chung Quốc tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong ngực Tại Hưởng, cậu nhúc nhích lôi di động ra xem, đánh thức Tại Hưởng, Tại Hưởng nhíu cặp lông mày xinh đẹp mở mắt ra: "Cậu lộn xộn gì vậy."

Tình cảm mãnh liệt vừa mới qua đi, Chung Quốc có chút thẹn thùng, lấy chăn che mặt: "Cậu nhìn tớ như vậy làm chi."

"Tớ nói chuyện với cậu, không nhìn cậu thì nhìn ai."

Bình thường một bộ hung hăng giáo dục người khác, trên giường lại trở nên điềm đạm và thẹn thùng .

"Đã chiều rồi, tớ phải về." Chung Quốc giãy dụa muốn rời giường, bị Tại Hưởng kéo lại, ôm từ sau lưng, nhiệt độ cơ thể truyền vào lưng Chung Quốc, gắt gao ôm Chung Quốc vào trong ngực: "Ngủ thêm một lát."

"Nhưng mà..."

"Lão tử bảo cậu ngủ."

Chung Quốc câm nín, im lặng nằm trong lòng Tại Hưởng, hô hấp của hắn phả vào tai cậu, trước đây, bản thân chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay, nhưng giờ mình lại chân chân thật thật có được người này. Tựa một giấc mộng. Nghĩ như vậy, Chung Quốc lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào rồi tiếp tục ngủ .

______________________________________________

Rốt cuộc cũng sắp phải đi học, Chung Quốc từ lần trước đã qua vài ngày không được gặp Tại Hưởng có chút vội vàng không kịp thu dọn đồ đạc quay về trường, bất quá, đời người không phải lúc nào cũng suôn sẻ, chuyện xấu cũng cách Chung Quốc càng ngày càng gần.

Khi về tới trường, Lý Minh luôn nhanh chân hơn cậu đã đến từ sớm, Tại Hưởng còn chưa thấy đâu, có điều Tại Hưởng luôn là người như vậy, cho nên Chung Quốc cũng không để tâm, càng không gọi điện, nếu cứ tùy thời tùy chỗ gọi điện cho hắn, hắn sẽ tưởng rằng hắn rất quan trọng với mình. Lời này thực ra có phần khẩu thị tâm phi .

Nhưng ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa, Tại Hưởng cũng chưa tới, Chung Quốc bắt đầu sốt ruột, có phải ngủ quên ở nhà rồi không? Bất quá sao có thể ngủ xuyên ba ngày chứ. Chẳng lẽ cứ ngủ rồi quên ăn cơm nên chết đói? Không thể nào, Chung Quốc ở đây xoắn xuýt cả nửa ngày, nhưng vẫn không nghĩ ra lý do gì khiến Tại Hưởng không đến trường .

Cuối cùng cậu gọi điện thoại cho Tại Hưởng, không đợi Chung Quốc mở miệng, đầu bên kia đã truyền tới giọng nói mỏi mệt của Tại Hưởng: "Mấy ngày nay có chút việc, về rồi kể với cậu sau." Dứt lời liền cúp máy, Chung Quốc sững sờ tại chỗ, nhất định là việc rất quan trọng, nhưng thái độ lãnh đạm như vậy của Tại Hưởng vẫn khiến Chung Quốc cảm thấy khổ sở, cậu quyết định xem nhẹ sự khó chịu này, nếu Tại Hưởng bận, mình không nên mang thêm phiền phức đến cho hắn, hắn đã nói khi về sẽ kể lại cho mình, vậy mình chỉ cần ở đây chờ hắn là được .

Buồi chiều, Lý Minh trở lại phòng, còn chưa đóng cửa đã nói với Chung Quốc: "Chung Quốc, dưới lầu có người đẹp tìm cậu."

"Người đẹp?" Chung Quốc đứng lên, nghĩ là Bạch Tiểu Tư, có điều đứng dưới lầu lại là một cô gái cậu không biết, nhưng vẫn thấy quen quen .

"Cô tìm tôi?" Chung Quốc cảm thấy kỳ quái .

"Ừ, nơi này nói chuyện không tiện, có thể tìm chỗ nào đó riêng tư không?" Cô gái này thực ôn nhu, kỳ thực cũng không tính là người đẹp, chỉ có thể nói là tạm được, đối với yêu cầu lịch sự như vậy, Chung Quốc đành phải kiên trì đi theo cô gái này, đến một nơi tương đối vắng vẻ .

"Có chuyện gì thì nói đi."

"Cậu tên là Chung Quốc phải không." Vẻ mặt ôn nhu của cô gái trở nên lạnh lùng .

"Đúng vậy, tôi có quen cô sao?"

"Tôi là Chu Lệ, học cùng lớp với Tại Hưởng, cậu không biết tôi, nhưng tôi lại biết cậu." Chu Lệ đánh giá từ đầu đến chân Chung Quốc .

Chả trách Chung Quốc vẫn cảm thấy đã gặp qua ở đâu rồi, hóa ra là trong lớp Tại Hưởng, nhưng cô gái này tìm mình làm chi. Khi Chung Quốc đanh định đặt câu hỏi, Chu Lệ đã mở miệng trước: "Tôi biết chuyện của cậu và Tại Hưởng." Chu Lệ chính là cô gái ngày đó nhìn thấy hai người trước nhà Chung Quốc .

Câu này bất thình lình mà ra dọa Chung Quốc nhảy dựng, bản thân rõ ràng che giấu rất tốt a, nhưng cậu nhanh chóng khôi phục trấn định, chỉ cần không phải người trong nhà, những người khác biết cũng không sao cả.

"Cô biết thì thế nào?" Chung Quốc hỏi lại, biết ngay là không có ý tốt mà .

"Cậu thật đúng là không biết xấu hổ, còn ra vẻ đương nhiên, khiến người khác cảm thấy ghê tởm, tôi tới là để nói với cậu, đừng quấn lấy Tại Hưởng."

"Cô nghĩ cô là ai?"

"Tôi ít nhất cũng là con gái, cậu là một thằng đàn ông, còn bình thường như vậy, làm được gì cho anh ấy? Tôi vì Tại Hưởng mà từ 160 cân giảm xuống gầy như bây giờ, chỉ để Tại Hưởng có thể liếc mắt nhìn tôi một cái, thật vất vả mới giảm cân được, cậu lại cướp anh ấy đi mất, cậu rốt cuộc định làm gì, từ trung học tôi đã bắt đầu thầm mến anh ấy, vẫn theo đuổi anh ấy, cái tên khốn kiếp nhà cậu." Chu Lệ là một cô gái yêu Tại Hưởng quá mức, vượt qua cả sự si mê bình thường của những cô gái khác .

"Nếu cô muốn cướp lại thì cướp đi." Chung Quốc chẳng thấy có vấn đề gì, ngay cả đại mỹ nữ Bạch Tiểu Tư, tính cách cũng tốt như vậy mà Tại Hưởng còn chả thèm để mắt tới, thì Chu Lệ không đáng phải lo lắng .

"Khẩu khí thật lớn," Chu Lệ tươi cười để lộ sự nham hiểm, "Cậu tốt nhất nên chuẩn bị sẵn tâm lý, Tại Hưởng, là của tôi."

"Lời này nói ra hình như hơi sớm." Chung Quốc khuyên bảo .

Chu Lệ mỉm cười bỏ đi, lần này cô ta chỉ muốn thăm dò Chung Quốc là người như thế nào, sau đó mới tìm cách đối phó, bộ dáng giống như đối thủ này rất dễ chơi .

Chung Quốc nhìn theo bóng Chu Lệ rời khỏi, khó hiểu nhún nhún vai, hoàn toàn không đem chuyện này đặt trong lòng. Có điều, Chung Quốc đã không hiểu một đạo lý, vĩnh viễn không được xem thường đàn bà con gái, đặc biệt là một cô gái bị ghen tuông che khuất lý trí .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro