69. Tiểu ca, thái độ gì đấy?

Đêm nay là đêm cuối cùng ở nhà ông nội Kim, đêm khuya thanh tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy, Chung Quốc mở mắt ra, nhỏ giọng đẩy đẩy Tại Hưởng: "Tại Hưởng?".

Không thấy đáp lại .

Cậu huơ huơ tay trước mặt Tại Hưởng, sau khi xác định Tại Hưởng đã ngủ sâu, trộm rời khỏi giường, nhẹ nhàng kéo tủ quần áo ra, bên trong tủ quần áo có một ngăn kéo nhỏm lại lấy trong túi ra chiếc chìa khóa mà ông nội cho cậu, mở ngăn kéo, bên trong là một cuốn album, tuy rằng đã lâu, nhưng nhìn qua vẫn còn rất mới .

Chung Quốc ôm album này nhẹ tay nhẹ chân chuồn sang phòng cách vách, sau khi vào phòng, bật đèn lên liền khẩn cấp mở album ra, tất cả đều là hình hồi nhỏ của Tại Hưởng, thì ra tên kia trước đây đáng yêu như vậy, manh đến nỗi Chung Quốc muốn chảy máu mũi, mỗi tấm ánh đều muốn cầm đi, ảnh chụp trong album nhanh chóng bị Chung Quốc trộm sạch, bất quá cậu không quên mục đích chính của mình khi làm việc này, cậu lật đến trang cuối cùng của cuốn album, dưới bức hình thứ hai còn có một tấm hình khác, Chung Quốc rút nó ra, cười đến ôm bụng lăn lộn trên sàn nhà, bức ảnh này chụp Tại Hưởng hồi 5,6 tuổi, không mặc gì cả, ôm búp bê vải oa oa khóc lớn.Theo lời ông nội Kim, khi ấy Tại Hưởng chưa hề khóc bao giờ, An Tố liền cởi sạch quần áo của hắn, nhét búp bê vải cho hắn, còn liều mạng nhéo hắn, muốn nhìn thử xem dáng vẻ hắn khóc trông như thế nào, thật sự là người một nhà mà ác độc quá. Tuy Tại Hưởng hay hại người, có điều Chung Quốc người yêu của hắn cảm thấy buồn cười hơn là đáng thương .

Tại Hưởng, có tấm ảnh này, cho cậu biết ai mới là vương giả! Đến phiên tớ thống trị thế giới .

Ngày hôm sau, hai người cáo biệt ông nội Kim chuẩn bị về nhà, lúc gần đi Chung Quốc và ông nội Kim lén lút trao đổi ánh mắt với nhau, khi về đến nhà Chung Quốc liền ho khan hai tiếng hắng hắng giọng: "Tại Hưởng, từ nay về sau nhà này có ba nội quy, tớ hy vọng cậu có thể tuân thủ.".

Tại Hưởng quay đầu lại: "Chung Quốc, cậu còn tưởng mình đang sống trông thế giới cổ tích đấy à?" Về đến nhà rồi mà còn to gan như vậy, xem ra mấy ngày nay đã tiếp cho cậu ấy không ít tư tưởng bất chính .

Chung Quốc lấy bức ảnh từ trong túi ra đặt trước mặt Tại Hưởng: "Tiểu ca, phong thủy luân lưu chuyển, đạo lý này cậu đã nghe thấy chưa?".

Tại Hưởng vừa nhìn thấy bức ảnh kia, sắc mặt liền trở nên rất khó coi, túm lấy xé nát, đây là sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời này. Chung Quốc lại chẳng bận tâm,cậu sớm đã có chuẩn bị: "Không sao cả, tớ đã sớm sao chép lại rồi, một tấm bị xé, còn có hàng nghìn hàng vạn tấm khác.".

"Cậu đang uy hiếp tớ?".

Tại Hưởng cũng nên tự rút ra kinh nghiệm, đi theo người tốt học cái tốt, đi theo người xấu học thói xấu .

"Đừng nói mấy lời khó nghe như vậy, không phải tớ uy hiếp cậu, tớ chỉ chỉnh cậu đến chết, hê hê hê ——".

"Cậu cảm thấy tớ sẽ nghe theo?".

"Không nghe à, cậu phải hiểu rõ một điều, tớ sẽ đem bức ảnh này gửi cho tất cả người quen của cậu, Bạch Tiểu Tư chắc chưa nhìn thấy nó bao giờ, nếu cô ấy xem nó rồi, cậu đoán cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào, cậu thực sự có thể sống cả đời trong tiếng cười nhạo của người khác?".

"Cậu dám!".

"Ái chà, tiểu ca, sống chung với cậu đã lâu tớ đã sớm không màng tới sinh tử, gần vua như gần cọp, còn có cái gì dám hay không dám chứ.".

Đến nước này Tại Hưởng chỉ còn nước cắn răng, bắt đầu từ khi nào Chung Quốc lại trở thành một tên xấu xa như vậy, xem ra người ta vĩnh viễn có thể bảo trì thanh thuần, chỉ cần giả bộ trong sáng. Tại Hưởng cân nhắc một lát, để người khác trông thấy bức ảnh này là điều không thể được, đại trượng phu co được dãn được, xem ra chỉ có thể đáp ứng cậu ấy thôi .

Chung Quốc ở trước mặt Tại Hưởng huơ huơ 3 ngón tay: "Sao hả? Có đồng ý hay không a?".

"Nói.".

"Thứ nhất, phải yêu tớ; thứ hai, phải yêu tớ; thứ ba, vẫn là phải yêu tớ.".

"Tớ lấy đâu ra nhiều tình yêu như vậy.".

"Không có cũng phải ra vẻ có.".

"Làm bộ.".

"Tớ chỉ thay đôi phương thức ở chung của chúng ta mà thôi, dùng phương thức của tớ, quay lại thành một cặp bình thường.".

Tại Hưởng tưởng tượng cuộc sống sau này theo khuôn phép cũ toàn thân liền không thoải mái, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, trước hết để cậu đắc ý trong chốc lát, tìm không được ảnh cũng chả sao, tớ sẽ khiến cậu ngoan ngoãn tiêu hủy hết ảnh chụp .

"Ăn cơm." Chung Quốc đem đồ ăn đặt lên bàn, Tại Hưởng đi tới đang định ngồi xuống, bị Chung Quốc ngăn lại: "Đi lấy bát ăn cơm a.".

Tại Hưởng không nói gì, lấy bát, hai người ngồi ở bàn ăn cơm, Chung Quốc cầm đũa vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cơm trắng trong tay mình rồi nhìn chằm chằm thức ăn, sau đó nháy mắt liên tiếp với Tại Hưởng. Cuối cùng, Chung Quốc nháy sắp đến chảy nước mắt Tại Hưởng mới gắp thức ăn bò vào bát Chung Quốc, Chung Quốc cười tươi như hoa: "Cám ơn, thế nào, thức ăn có ngon không?".

"Ngon.".

"Ngon mà trên mặt cậu không có biểu cảm nào vậy.".

"Tớ đang giết vi khuẩn trong thịt.".

"Tiểu ca, cậu cũng nên phối hợp một chút. Nghĩ mà xem nếu Chu Cách nhìn thấy bức ảnh kia của cậu, cả đời cậu cũng không ngẩng mặt lên nổi, muốn giả bộ lạnh lung lại càng không. Lát nữa chúng ta đi tản bộ đi, nghe nói có công viên mới được tu sửa.".

"Được.".

Nói Tại Hưởng hiện tại giống một ông chồng biết quan tâm chăm sóc, chi bằng nói là cái xác không hồn. Hai người chậm rãi đi dạo trong công viên, tán gẫu chuyện phiếm về mấy tin đồn thú vị xảy ra gần đây, về tiếng chim hương hoa. Đi dạo xong hai người vào siêu thị mua đồ, Chung Quốc lại bắt đầu mở miệng, về giá cả thức ăn, giá thịt, thứ nào quá hạn sử dụng, thứ nào chứa nhiều chất béo. Nếu là bình thường giữa hai người sẽ không xuất hiện đối thoại như vậy, hôm nay là ngoại lệ, đây là điều Chung Quốc muốn, một cuộc sống đơn giản. Chung Quốc có lẽ chưa từng nghĩ đến, nếu cứ đơn giản thế thôi, không chỉ tình yêu, mà cuộc sống cũng mất đi rất nhiều niềm vui .

Buối sáng, Chung Quốc cảm thấy hôm qua ngủ rất ngon, một ngày mới lại đến, hết thảy đều nằm trong tầm khống chế của mình. Hôm qua Tại Hưởng ngủ rất muộn, không biết ngồi trước máy tính làm cái gì, cậu đẩy đẩy Tại Hưởng: "Rời giường, chúng ta đi chạy bộ.".

"Chạy cái rắm.".

"Tiểu ca, thái độ kiểu gì vậy.".

"Lão tử cứ thích thái độ đấy.".

"Chẳng lẽ cậu đã quên chuyện tấm ảnh?" Chung Quốc tốt bụng nhắc nhở Tại Hưởng, thế nhưng Tại Hưởng không vì việc đó mà đổi sắc, lây di động từ dưới gối ra, sau đó ném trước mặt Chung Quốc: "Tự mình xem đi.".

Chung Quốc có chút khó hiểu, cầm lấy di động mở album ra, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt, trong ảnh là Chung Quốc mặc bra cùng quần lót chữ T, đỏ rực như lửa, trên ảnh Chung Quốc ghé nằm sấp trền sàn nhà, cái mông vểnh lên, ngón tay bỏ vào miệng, tươi cười thực sáng lạn, Chung Quốc muốn ói: "Đây không phải tớ!" Đối với người bảo thủ như Chung Quốc thì đây là chuyện tuyệt đối, tuyệt tuyệt đối không có khả năng .

"Tớ biết là không phải cậu.".

"Vậy..." Chung Quốc đột nhiên hiểu được tối qua Tại Hưởng ngồi trước máy tính lâu như vậy để làm gì, thì ra là tạo ảnh giả, quả thực rất xấu xa, rất trơ trẽn .

"Nếu cậu không đưa hết đống ảnh kia ra, tớ sẽ gửi bức ảnh này cho bố mẹ cậu.".

"Cậu uy hiếp tớ?".

"Không phải tớ uy hiếp cậu, mà là trước khi cậu chỉnh chết tớ, phải chỉnh chết cậu đã.".

Tại Hưởng nhấn vào nút gửi đi, Chung Quốc cực kỳ hối hận, không nên nói cho Tại Hưởng biết số điện thoại của bố mẹ, trở thành nhược điểm trong tay kẻ địch. Nhưng hiện giờ không phải lúc để hối hận, nếu bố mẹ nhìn thấy tấm ảnh này, bản thân sẽ gặp phiền phức lớn, cậu chỉ còn cách ngoan ngoãn giao ra tất cả ảnh chụp giấu trong phòng, trong di động, trong máy tính .

Tại Hưởng cầm ảnh xé thành từng mảnh nhỏ: "Xác định đã giao ra toàn bộ?".

"Xác định.".

"Thề đi.".

"Nếu tớ không giao hết ra, phía dưới của tớ sẽ héo tàn thành cây kim.".

Tại Hưởng vừa lòng gật gật đầu, Chung Quốc vươn tay: "Giờ đưa điện thoại cho tớ được rồi chứ, để tớ xóa nó đi.".

Tại Hưởng nở nụ cười, nhẹ nhàng ấn một cái, bức ảnh liền bị gửi đi. Chung Quốc tức giận muốn hộc máu, túm lấy Tại Hưởng liều mạng lay lay: "Tại Hưởng!!!! Cậu lại gạt tớ, tên thối tha. Tớ đè chết cậu, đè chết cậu." Dứt lời nhào lên người Tại Hưởng quyết một phen sống chết .

"Tiểu ca, không phải cậu đã tự đặt mình vào chỗ chết đấy chứ.".

"Sao cậu lại xấu xấu xa như vậy!".

"Sao cậu lại ngốc nghếch như vậy!".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro