153. Không thua cũng không thắng
Chung Quốc vẫn cố chấp lôi cho bằng được Tại Hưởng đi làm thủ tục đổi tên sỡ hữu ngôi nhà. Phải đứng tên cả hai người cậu mới chịu được. Đợi giấy tờ xong xuôi là có thể dọn vào ở ngay. Bây giờ, cứ hết giờ làm, cậu sẽ đi xem đồ nội thất. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Đúng giờ cậu đã đứng bên dưới gọi điện cho Tại Hưởng.
"Em ở dưới này".
"Liên quan gì đến anh?"
"Xuống nhanh đi. Chúng ta cùng đi xem đồ nội thất".
"Liên quan gì đến anh?"
"Anh đổi câu khác được không! Nếu em chỉ chọn đồ em thích, đến lúc đó anh không hài lòng lại hạnh họe với em".
"Vậy em cứ chọn đồ anh thích thôi".
"Còn em nữa chứ. Bộ em không cần vui hả?"
"Osin thì cần gì vui".
"Anh đừng quá đáng nhá. Không xuống là em đứng đây luôn đó".
"Liên quan gì đến anh?".
Tín hiệu ngắt luôn. Chung Quốc thật hy vọng có thể đứng ở đây trực tiếp ném điện thoại vào thẳng mặt Tại Hưởng. Vài phút sau, Tại Hưởng mang theo bộ mặt miễn cưỡng đi xuống. Bình thường khi hắn thể hiện như vậy, kiểu gì cậu cũng bị hành hạ đến chết đi sống lại.
Ngồi trên xe, Chung Quốc lớn mật: "Gượng ép như vậy thì anh có thể không đến a. Ai bắt ép anh đâu". Không ngờ Tại Hưởng quay ngược xe lại thật: "Vậy về". Chung Quốc vội vàng đổi giọng: "Em nói đùa thôi mà. Cứ thẳng đường mà đi. Mau quay lại đi. Năng lực chịu đựng của anh kém quá. Mới nói một câu mà đã...". Tại Hưởng liếc nhìn Chung Quốc, cậu nhe răng: "Nên tự tát". Không biết đây có được tính là thuyết phục Tại Hưởng thành công hay không, dù sao cuối cùng hai người cũng đến phòng trưng bày rồi.
Có rất nhiều mẫu mã được trưng bày khiến Chung Quốc hoa cả mắt. Vài hôm trước chỉ mới đến chỗ nhỏ, hôm nay đến nơi lớn thế này, cậu lại phân vân nhiều thứ. Lôi Tại Hưởng đến quả là chí lý.
"Đầu tiên nên xem cái gì?". Chung Quốc hỏi.
"Giường".
Hai người đến nơi trưng bày giường. Chung Quốc quan tâm đánh giá độ đàn hồi và giá cả. Cậu nhanh chóng nhắm được một chiếc đang khuHưởng mãi. Chung Quốc vừa ngồi xuống liền cảm thấy cả người lún sâu xuống dưới. Dường như sánh ngang cả mặt nước. Cậu hưng phấn gọi Tại Hưởng: "Duyệt! Chọn cái này đi!". Tại Hưởng dùng tay nhấn xuống bề mặt giường: "Không được".
"Tại sao?"
"Quá mềm. Không dùng sức được".
"Anh muốn dùng sức làm gì?". Chung Quốc vừa hỏi xong liền cảm thấy mình rất ngu. Hắn còn dùng sức để làm gì nữa. Cậu nhìn Tại Hưởng đang chuẩn bị nói: "Không cần nói. Em không đồng ý với tư tưởng chọn giường của anh. Chỉ dựa vào điều đó thì không được!".
"Em có bình thường không đấy? Giường mềm quá không tốt cho cột sống". Muốn tìm lý do thuyết phục Chung Quốc đối với Tại Hưởng mà nói là chuyện hết sức đơn giản. Chung Quốc hậm hực, tiếp tục chọn cái khác.
"Tiếp theo chúng ta chọn tủ quần áo đi". Chung Quốc lại hưng phấn đề nghị.
"Không có hứng chọn ba cái thứ vớ vẫn đó".
"Đồ bếp?".
"Nhảm nhí".
"Vậy anh nói phải đi xem cái gì!!".
"Ghế salon".
"Em hiểu rồi. Anh chỉ chọn mấy thứ bản thân anh hay dùng nhất chứ gì. Trừ việc nằm với ngủ thì anh còn làm cái gì nữa?".
"Làm tình".
"Háo sắc! Đừng có nói mấy lời đó ở nơi công cộng!"
Ghế salon đầy màu sắc tập trung tại một chỗ khiến tâm trạng người mua thoải mái. Chung Quốc ngồi vào cái ghế có màu sắc sặc sỡ. Cậu còn vô cùng kích động nhún lên nhún xuống. Cậu biết nó không hài hoà với phòng khách nhưng không thể nào cưỡng lại được. Ghế có màu sắc sáng, rất đẹp, thật sự không đành mà. Nhưng Tại Hưởng sẽ không mua, hắn chỉ thứ những thứ đơn giản thôi. Vừa lúc Tại Hưởng ngồi xuống cạnh cậu, phun ngay một câu khiến cậu giật mình: "Mua cái này".
"Anh không phải là đang chọc em đấy chứ?"
"Anh đâu có thích chọc em như vậy".
"Em cảm thấy anh rất thích chọc em".
"Em muốn nói sao cũng được". Tại Hưởng nhún vai. Chung Quốc xác nhận lại lần nữa: "Anh thật muốn mua cái này? Tại sao? Có phù hợp với thẩm mỹ của anh đâu". Tại Hưởng ngã lưng ra ghế, vé mặt như suy ngẫm điều gì đó. Chung Quốc tò mò đến ngứa ngáy. Cậu nhào tới hỏi: "Anh muốn gì vậy?"
"Không muốn nói cho em biết".
"Nói em biết đi. Em đảm bảo sẽ không cười anh đâu. Cũng không nói cho ai biết hết".
"Không phải là nói cho em biết đó à". Chung Quốc hừ nhẹ. Không thèm để ý đến Tại Hưởng nữa. Thấy hắn không quan tâm đến sự dụ dỗ của cậu. Cậu lại tiếp tục không có tiền đồ: "Nếu anh không nói, bảy giờ sáng mai em gọi anh dậy đó".
"Bảy giờ kia chính là giờ chết của em".
"Tại Hưởng!". Nói không lại. Chính là nói không lại hắn. Tại sao lúc nào cũng nói không lại! Chung Quốc nguyền rủa Tại Hưởng trong bụng. Tại Hưởng lên tiếng: "Màu sắc của nhà trẻ anh thích rất giống với cái ghế này". Chung Quốc không nhịn được, bật cười. Giọng biến đổi: "Ngại quá, em không nghĩ những lời như vậy sẽ phát ra từ miệng của anh. Nhà trẻ cái gì. Nghe thật vi diệu".
"Anh có thể nói cho em thứ không vi diệu".
"Không cần". Chung Quốc vội vàng từ chối. Nhưng lại kiềm không được mà trêu chọc. Đối với cậu, cơ hội trêu chọc hắn vô cùng hiếm: "Cơ mà... nhà trẻ của anh dễ thương thật. Dùng màu sắc sặc sỡ như vậy a. Nhà trẻ cưng thế không biết sao chăm anh được".
"Vậy à?". Lời nói của Tại Hưởng không có ý phản bác Chung Quốc. Chẳng qua bên trong đó dường như có ý vị thâm tường gì đó khiến người ta rợn tóc gáy: "Vừa hay có thời gian, anh đưa em đến đó".
"Giờ ai cho anh vào. Có ai biết anh đâu. Nhỡ bị đuổi ra thì quê lắm".
"Em không cần lo lắng chuyện đó".
"Anh có ý gì?"
Hai người ngồi trên một chiếc ghế salon sặc sỡ trong gian trưng bày đông đúc của thành phố. Mọi câu chuyện xung quanh đều không liên quan đến họ. Tại Hưởng lười biếng ngã lưng ra ghế. Đôi lúc Chung Quốc sẽ quơ tay múa chân. Có lẽ, người đi ngang qua sẽ liếc nhìn họ. Nhưng chẳng ai nghĩ hai người họ kì lạ. Hình ảnh cả hai chỉ khiến cho họ cảm thấy vui vẻ và nhẹ nhàng.
Cuộc chiến của Chung Quốc kết thúc, không còn lưu lại chút dấu vết gì. Cuộc chiến này không có thắng, cũng chẳng có thua. Cậu đã học được trong tình yêu không hề có so đo thắng thua. Cuộc sống... chúng ta... cứ như âm nhạc mà tiếp tục tiếp diễn. Không theo tiết tấu cũng chẳng sao.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro