158. Hắn yêu cậu, chỉ cậu biết là đủ rồi

Bọn họ mỗi người mỗi hướng đạp mạnh vào cánh cửa, tựa như đá thằng vào người Chung Quốc vậy. Cậu siết chặt chiếc chìa khoá đang nằm trong túi xách. Bề mặt cửa bị lưu lại dấu vết nhưng ổ khoá vẫn không dịch chuyển. Quách Bình lau mồ hôi trên trán: "Tôi còn nghĩ đạp hai phát là phá được chứ". Đương nhiên rồi! Đâu phải phim mà phá cửa dễ vậy được! Giữa lúc tình thế giằng co, cánh cửa đột nhiên mở ra. Tại Hưởng cau mày, trên mặt thể hiện biểu cảm không vui khi bị đánh thức: "Ồn quá".

Tất cả mọi người giật mình. Ai nấy đều có rất ít cơ hội nhìn thấy bộ dạng Tại Hưởng không mặc vest. Họ chẳng thể ngờ chỉ cần đổi trang phục, sự khác biệt lại lớn như vậy. Dường như gương mặt của hắn có thể phù hợp với mọi loại trang phục. Vương Tích Viên đã sớm nhào đến ôm chân Tại Hưởng. Những người khác dần dần phục hồi lại tinh thần.

"Thì ra cậu có ở nhà, chúng ta còn lo...". Tại Hưởng không buồn nghe họ nói. Xoay người vào nhà pha cà phê, kéo theo Vương Tích Viên vẫn còn bám dưới chân không chịu buông. Chung Quốc là người cuối cùng vào nhà: "Anh khách khí làm gì. Tôi không uống đường nha". Tại Hưởng trợn mắt nhìn cậu. Hắn chỉ lấy một cái ly. Chính là tự làm tự hưởng. Phùng Phỉ Mông nhìn xung quanh: "Nhà không tệ a". Đuôi mắt Phạm Thiếu Quân chú ý đến lọ nước hoa trong phòng tắm. Anh đến đây không vì mục đích khác. Chủ yếu là muốn kiếm chút tin bát quái.

"Đúng rồi, Hưởng, bạn gái anh đâu rồi?"

Chung Quốc tràn đầy hy vọng nhìn Tại Hưởng. Hắn chỉ nhún vai: "Ai biết đã chạy tới chỗ nào rồi".

"Thật muốn gặp một chút a".

"Cái loại người ngốc nghếch đó có gì phải gặp".

Quách Bình lặng lẽ lại gần Chung Quốc: "Xem ra quan hệ của hai người ấy không ổn". Chung Quốc khống chế cảm xúc: "Chắc vậy". Vương tổng ngồi trên ghế salon: "Không ngờ nhóc con nhà cậu lại gọn gàng như vậy. Tôi nghĩ cậu là kiểu người về nhà sẽ ném quần áo lung tung, nằm trên ghế không nhúc nhích chứ". Ông đoán vô cùng chính xác đó! Tại Hưởng uống một ngụm cà phê, bình thản nói: "Sao có thể?"

"Nhìn nhà cậu, nghĩ lại nhà tôi, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hưởng, cậu cũng không thể quá hoàn hảo vậy được. Đám FA chúng tôi biết sống thế nào đây!". Chung Quốc siết tay, cắn chặt hai hàm răng. Lừa đảo! Lừa đảo! Còn không thèm khen cậu thì thôi, lại còn cướp hết công lao. Cả cái nhà này là hắn dọn sao? Hắn không sợ ra đường bị sét đánh hả?

Giờ phút này, Chung Quốc không muốn chịu thêm bất cứ tổn thương gì nữa. Cậu duy trì trạng thái im lặng. Chung Quốc lôi một cái ghế ra tính ngồi thì bị Tại Hưởng ngăn lại: "Tĩnh Mạch, đừng làm bẩn ghế của tôi". Chung Quốc đã an vị rồi. Tại Hưởng lập tức trưng ra bộ mặt chê bai: "Tôi thích sự sạch sẽ của cái ghế đó. Nếu cậu đã ngồi rồi, tôi không cần nữa. Cho cậu mang đi đi".

Hắn mà sạch sẽ cái beep gì! Muốn chiến nhau hả! Phạm Thiếu Quân trợn mắt với Chung Quốc: "Sớm biết vậy không cho cậu đến đâu".

"Tôi...". Chung Quốc có nỗi khổ không nói thành lời. Giờ cậu có ngồi chỗ nào, khẳng định Tại Hưởng cũng nói cái ghế đó sạch. Chủ yếu không phải là ghế, mà chính là con người kia.

"Anh ơi, anh ngủ ở phòng nào? Em có thể vào xem một chút không?"

"Con gái con đứa đừng vào phòng đàn ông". Vương tổng cau mày. Vương Tích Viên sao nghe lời cho được. Tại Hưởng chỉ tay vào phòng ngủ: "Đó". Hắn vừa nói vừa lấy di động ra. Vài giây sau, điện thoại Chung Quốc có tin nhắn đến.

[Em quên dọn dầu bôi trơn]

Chung Quốc đỏ mặt trả lời: [Không thể nào! Em cất hết rồi mà]

[Anh còn để mấy bình ở dưới giường]

[Anh mua nhiều như vậy làm gì!!!]

[Em nói xem để làm gì?]

Chung Quốc không còn tâm trạng nào để nhắn tin nữa. Cậu làm bộ lơ ngơ bước tới phòng ngủ. Bị Vương Tích Viên phát hiện là xong đời. Trong đầu cậu chỉ vang vang mỗi câu nói của Bạch Tiểu Tư: Chồng cũ không phải kiểu người nói chơi đâu.

Trẻ con nhất định phải được tiếp nhận sự giáo dục tốt để phát triển. Ngàn vạn lần không thể để người ta vào lục loạn lên được. Sắc mặt Chung Quốc tái nhợt đứng trước cửa phòng ngủ. Trong phòng khách vẫn vang lên tiếng nói chuyện rôm rả, mà Vương Tích Viên ở trong phòng ngủ lại tò mò cầm một chai bôi trơn lên. Nhìn tới nhìn lui. Sau đó kêu lên: "Anh ơi, đây là gì?". Không lẽ nói dầu bôi trơn? Nội tâm Chung Quốc gào thét, cảm thấy xấu hổ với người bạn nhỏ ngây thơ này. Cậu chặn đường Vương Tích Viên, ngồi chồm hổm xuống: "Tích Viên, em nghe anh nói này. Anh của em có bị chút bệnh nhưng không muốn nói cho người khác biết. Đây là thuốc của anh ấy. Cho nên anh ấy mới để dưới gầm giường. Em nhất định có thể thay anh ấy bảo vệ bí mật này đúng không? Nếu không anh ấy sẽ buồn lắm đấy". Vương Tích Viên chỗ hiểu chỗ không gật đầu. Để dầu bôi trơn về chỗ cũ: "Em tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết".

"Tích Viên thật là một đứa trẻ ngoan".

Cuối cùng cũng tránh được một kiếp nạn. Chung Quốc liền cảm thấy mình giảm đi mười năm tuổi thọ.

Bữa trưa do Phùng Phỉ Mông và Phạm Thiếu Quân xuống bếp. Cơm nước xong xuôi, Tại Hưởng cũng không nói gì thêm. Vốn nghĩ có thể gặp được bạn gái của Tại Hưởng, dù có chút thất vọng, nhưng ít ra cũng được đến nhà và nhìn thấy bộ dạng khi mặc đồ bình thường của Tại Hưởng bù đắp.

"Viên Viên, đi thôi". Vương tổng mạnh mẽ bế Vương Tích Viên lên. Những người khác tạm biệt rồi theo sau Vương tổng. Duy chỉ có lúc Chung Quốc chuẩn bị đi thì bị Tại Hưởng gọi lại: "Không phải tôi nói cậu mang cái ghế đi sao?". Chung Quốc quay người lại, nghiến răng nghiến lợi. Cậu vào lại bên trong cúi người nhấc cái ghế lên. Nhân lúc không ai để ý, len lén dẫm lên chân Tại Hưởng một cái. Chung Quốc cố hết sức lôi cái ghế xuống dưới. Quách Bình nhìn cậu nói: "Chúng tôi lái xe tới, cậu đi bằng gì?"

"Tôi ngồi xe buýt là được rồi". Chung Quốc lôi cái ghế lên xe. Nhìn Vương tổng và đám Quách Bình đi khỏi, cậu cũng xuống xe. Băng qua đường bắt chuHưởng xe trở về. Cái ghế khiến Chung Quốc vướng tay vướng chân. Muốn tắt thở. Cậu phải mất gấp đôi thời gian để về nhà.

"Tại Hưởng, em cho anh biết, anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!". Cửa còn chưa đóng, Chung Quốc đã hét lên. Tại Hưởng vẫn bất động trên ghế salon.

"Anh chọc em rốt cuộc có ích lợi gì? Có thể được cái gì? Anh nói em nghe xem? Nếu anh có thể nói ra một lý do thuyết phục, em sẽ không nói nữa!". Chung Quốc cố ý ngồi lên đùi Tại Hưởng.

"Không có gì hay ho". Tại Hưởng trả lời như chuyện đương nhiên.

"Vậy anh...".

"Chỉ là vì thú vui thôi".

Chung Quốc bốc khói. Cậu bắt đầu hiểu tại sao trong phim lại có người bạc trắng cả đầu chỉ sau một đêm. Rồi có cả người tức đến mức thổ huyết. Cậu chính là không còn xa với những trường hợp đó đi. Chung Quốc lăn lộn trên ghế: "Hôm nay dù là tinh thần hay thân thể đều mệt muốn chết. Anh có thể giúp em sang chỗ Tiểu Tư lấy đồ về được không?"

"Chúng ta quen nhau?"

"Bị anh hành xác như vậy, anh còn muốn thế nào nữa!". Chung Quốc kéo kéo quần Tại Hưởng: "Được không? Có thể do hôm nay lo lắng quá nên đầu em lại đau rồi. Anh cũng biết em mà lên cơn là có nhiều tật xấu còn gì". Tại Hưởng nhịn không được bĩu môi: "Lần này thôi. Không có lần sau". Chung Quốc cười cười gật đầu: "Được". Sau đó đưa đẩy nụ cười cùng ánh mắt nhìn Tại Hưởng đứng dậy. Nhìn hắn đến chỗ cửa ra vào. Nhìn hắn mở cửa. Nhìn hắn quay đầu lại nói: "Em còn dám dùng ánh mắt buồn nôn đó nhìn anh, anh sẽ cho em không nhìn thấy ánh sáng nữa". Dứt lời liền đóng cửa lại.

Chung Quốc cho rằng sau khi mọi người biết được quan hệ của cậu và Tại Hưởng sẽ vô cùng sợ hãi. Lúc đó hai người có lẽ sẽ tươi cười mà đối mặt. Sau đó thì sao? Mọi người sẽ vì Tại Hưởng mà thay đổi cách nhìn với cậu? Cậu chỉ muốn làm một người nhân viên bình thường. Không muốn mượn quan hệ với Tại Hưởng mà sửa đổi địa vị trong công ty.

Không cần nói cho người khác biết cậu là người của Tại Hưởng. Cũng không cần chứng minh với người khác. Không cần sự ngưỡng mộ hay cảm giác thành tựu gì cả. Những điều đó quan trọng trong tình yêu lắm sao? Khi mọi người biết chuyện, tất cả họ sẽ chúc mừng, không dị nghị gì sao? Chung Quốc đã qua cái độ tuổi ngây thơ. Bây giờ đến mơ cậu cũng không bao giờ xuất hiện cái suy nghĩ đó nữa.

Hắn yêu cậu. Chỉ cậu biết là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro