21. Cuộc sống sẽ không quan tâm đến bạn
Sau khi Tại Hưởng đi ra, Chung Quốc lén nhìn theo từ khe cửa. Tại Hưởng đi được hai bậc thang thì đột nhiên dừng bước, quay đầu lại: "Chuyện tìm việc không cần phải gấp, Em bây giờ cũng được rồi. Trước hết hãy để anh nuôi em đã". Dứt lời, hắn nháy mắt phải một cái. Cửa đóng nhanh lại, Chung Quốc dựa lưng vào cửa sờ sờ mặt mình. Không đỏ mặt. Ở chung với nhau lâu như vậy rồi, không thể nào đỏ mặt được. Cậu đi đến trước gương, nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng đổ của mình rồi nói: "Thấy chưa, có đỏ chút nào đâu".
Mới rồi Chung Quốc còn cảm thấy vui mừng vì Tại Hưởng tìm được việc làm, nhưng sau đó cậu lại càng thêm lo lắng hơn. Lo lắng nhất chính là những tật xấu của hắn. Cậu nghĩ đến sự vô tổ chức của Tại Hưởng. Thái độ lồi lõm đó khiến cậu toát hết cả mồ hôi lạnh. Mấy ngày nay sau khi tan sở về nhà, chỉ cần Chung Quốc hỏi tới thì hắn cũng một câu trả lời: "Cứ vậy thôi". Sau đó, Chung Quốc cũng không hỏi thêm nữa. Cậu có thể cảm nhận được Tại Hưởng không muốn nói chuyện. Cùng lắm, hắn cũng không phải dạng người thích nói năng cụ thể. Chỉ hận cậu không thể theo dõi hắn đến công ty. Xem rốt cuộc hắn đang làm cái gì hay vân vân những thứ khác. Không phải có loại người như vậy sao? Bất chấp mặt mũi mà dựa vào người yêu. Ngày ngày giả vờ như có việc làm rồi gặp nhau ở bên ngoài, thật ra thì chẳng có nghề ngỗng gì. Không được, không thể như vậy được. Chuyện cậu tìm kiếm việc làm không thể trì trệ thêm nữa.
Nếu quả thật như lời Tại Hưởng nói, Chung Quốc không cần làm gì cả, cứ từ từ mà tìm việc. Há chẳng phải Chung Quốc đó không phải là Chung Quốc sao? Cậu là người không thích rãnh rỗi. Có thể nó có sẵn trong người cậu rồi. Chung Quốc không muốn vô công rỗi nghề, không có nhiều ước mơ hay mục tiêu vĩ đại, chỉ đơn giản, cậu không muốn trở thành gánh nặng của Tại Hưởng.
Cậu có cảm giác có người ấn đầu cậu xuống. Ngẩng đầu lên, Tại Hưởng đã sớm cởi áo khoác ném lên ghế, vén tay áo lên: "Nghĩ gì vậy?"
"Nhiều thứ, đi làm sẽ có cảm giác gì a?"
"Phiền phức".
"Thế với anh, đi làm với đi học, cái nào phiền hơn?"
"Cả hai".
Có lúc Chung Quốc cảm thấy, những ngày qua, Tại Hưởng không bị công ty sa thải đã là kì tích rồi. Cậu không khỏi ngưỡng mộ: "Tốt rồi, anh có thể thuận lợi mà tìm được việc. Chả trách trước đây em mua nhiều vé số như vậy mà không thể trúng được, nhắm chừng chính anh hút hết may mắn của em cũng nên".
"Số em nhọ lại đổ cho anh làm gì". Tại Hưởng bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị đi tắm. Trên dọc đường đi, hắn ném từng thứ trên người xuống đất, Chung Quốc lẽo đẽo theo sau nhặt từng thứ một. Những tưởng qua thời gian làm việc có thể khiến Tại Hưởng bỏ bớt mấy thoái quen bất lương đi. Không ngờ sự tình hoàn toàn ngược lại, chỉ có tăng mà không hề giảm. So với trước kia còn lười biếng, dã man hơn nữa!!
Tắm rửa xong, Tại Hưởng thay đổi trang phục bình thường. Vẫn giống như một cậu học sinh nhỏ tuổi. Trong một thời gian ngắn mà có sự chuyển đổi như thế thật khiến cho người ta thích ứng không kịp. Nhưng cuộc sống mãi mãi sẽ không dừng lại mà chờ bạn thích nghi, nó cũng sẽ không mảy may quan tâm bạn có thể thích nghi hay không.
Hương xà phòng trên người hắn vẫn còn tỏa ra thơm ngát chưa chịu mất đi. Chung Quốc mân mê đến gần: "Hôm nay em tìm được một công ty cũng không tệ". Cậu click trong điện thoại rồi đưa đến trước mặt Tại Hưởng: "Anh thấy thế nào?", Tại Hưởng nhìn qua một lượt rồi tiếp tục dùng khăn lau tóc: "Bỏ đi, em không vào được đâu".
"Anh quên là lúc đầu em đã động viên anh như thế nào hả!?", cậu vốn vẫn muốn tìm chút lòng tin nơi Tại Hưởng.
"Quên rồi".
"Vậy em không tìm được việc thì biết làm sao?"
"Thì đợi".
"Anh nhất định là cố ý không muốn em tìm được việc. Xong sau đó có thể cười nhạo em. Thái độ kiểu anh lợi hại hơn em, có khả năng hơn em, chèn ép vị trí của em trong nhà". Đối mặt với những lời định tội của Chung Quốc, Tại Hưởng khinh khỉnh: "Suy nghĩ lung tung, em có vị trí khi nào?". Chung Quốc bối rối, không muốn nói lý với Tại Hưởng, nhẹ giọng: "Em tình nguyện để anh ở nhà chơi, còn em ra ngoài làm việc. Em thường làm việc nhà nên có thể chịu đựng cực khổ. Ở phương diện này em tự tin hơn anh nhiều. Dù tính tình anh không tốt mấy, nhưng nếu anh mệt mỏi thì trong lòng em cũng không dễ chịu gì, không có đắc ý a. Chỉ vậy thôi đó".
"Chỉ có vậy?"
"Đúng".
"Anh nghe, nói dối sẽ bị đày xuống địa ngục thì phải", Tại Hưởng lấy khăn xuống, rất có hứng trêu chọc Chung Quốc.
"Anh căn bản là từ địa ngục mà xuất hiện! Việc làm đều bị anh phá hết!"
"Có ai thúc giục em đâu, gấp cái gì? Mỗi ngày rèn luyện sự thông minh mới quan trọng hơn đó.
"Em không muốn nói chuyện với anh!!"
Một tuần, hai tuần, rồi ba tuần trôi qua. Chung Quốc vẫn không tìm được việc, cậu kiềm chế sự tức giận. Cậu đã hạ thấp điều kiện, chỉ cần có việc làm thì làm gì cũng được hết. Nhưng mỗi lần Tại Hưởng mở miệng thì cậu liền bị dọa ngay. Chung Quốc bực bội: "Đến bây giờ mà mình chưa tìm được việc làm thì trách nhiệm một nửa là do Tại Hưởng. Không đúng. Phải là ha phần ba trách nhiệm thuộc về hắn. Mà cũng không đúng. Phải là toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về hắn! Hôm nay, có nói gì cũng không thể để hắn trù ẻo nữa.
Lúc Tại Hưởng chuẩn bị đi làm, cậu cũng theo ra ngoài.
"Em làm gì đó?"
"Em đi phỏng vấn".
"Cũng thất bại thôi". Tại Hưởng ngồi vào xe, Chung Quốc làm mặt quỷ ngồi vào ghế kế bên. Vừa thắt dây an toàn, vừa nói: "Em vất vả lắm mới tạo dựng được niềm tin, anh còn đi phá nó nữa". Tại Hưởng khởi động xe, chân đặt lên cần ga, chuyển động tay lái về phía trước: "Em cần niềm tin làm gì? Em cần anh là đủ rồi!". Kiểu gì cũng nói câu đó mà.
"Đồ không biết xấu hổ", cậu thoáng thể hiện vẻ hạnh phúc trên mặt. Đến trạm xe buýt, cậu đang chuẩn bị tháo dây an toàn: "Để em ở đây là được rồi".
"Phỏng vấn ở đâu?"
"Anh đi sẽ trễ làm đó", Chung Quốc không muốn nói.
"Ồn ào, nói mau".
"Vậy sao anh đi làm?".
Tại Hưởng nhún vai, thái độ ra vẻ đương nhiên đến phát kinh: "Không cần phải chú ý đến những chuyện đó. Bịa vài lý do là có thể giải quyết ba cái chuyện vặt vảnh này".
"Anh làm việc có thể thể hiện thái độ nghiêm túc có được không!!". Chung Quốc không kiềm được mà lại lên giọng giáo huấn Tại Hưởng. Rồi cậu cũng nói địa chỉ công ty cho hắn biết. Sau khi nghe địa chỉ thì Tại Hưởng nhíu mày. So với nơi đặt công ty thì chỗ đó vô cùng vắng vẻ.
"Cụ thể thì công ty đó làm gì?". Hắn đột nhiên đổi giọng nghiêm túc hỏi, Chung Quốc đáp theo răm rắp: "Hình như là bán hàng".
"Cái gì mà hình như? Em nộp đơn vào vị trí gì?"
"Người ta nói lúc đến phỏng vấn sẽ trao đổi".
"Vậy yêu cầu về trình độ học vấn, kinh nghiệm thì sao?"
"Hình như không có".
"Đừng có nói hình như nữa. Lương bao nhiêu?". Lúc này, so với mấy người phỏng vấn thì Tại Hưởng còn lạnh lùng hơn. Chung Quốc không thể điều hòa thân nhiệt được, hít thở trở nên nặng nề. Cậu không nghĩ việc cậu đi phỏng vấn có chỗ nào đắc tội với Tại Hưởng. Thấy Chung Quốc không trả lời, Tại Hưởng nhẹ giọng: "Anh đang hỏi em đó".
"Cũng cao. 7000 trở lên. Chỉ cần đồng ý làm thì sẽ còn cao hơn nữa". Chung Quốc vừa nói xong, Tại Hưởng đã quay đầu xe: "Về nhà". ( 7000 tầm hơn 20tr vnd nhể ??)
"Tại sao?"
Tại Hưởng chỉ lo lái xe, không nói câu nào nữa. Chung Quốc tức giận: "Em không phải là trẻ con".
"Em cũng biết mình không phải là trẻ con à?". Lời nói của Tại Hưởng hoàn toàn chọc tức Chung Quốc. Cậu tháo dây an toàn: "Dừng xe. Anh không muốn đưa em đi thì em tự đi. Bộ em không tự đi được chắc? Anh có việc rồi thì kệ anh, em đi tìm việc thì gây phiền phức gì đến anh? Anh dựa vào cái gì mà làm chủ thay em?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro