31. Không ngờ lại được người ta đối xử dịu dàng
Đúng là Chung Quốc thật sự được đồng nghiệp nhiệt tình đưa đến ngân hàng. Bọn họ còn trợn to hai mắt nhìn cậu đến gần máy rút tiền. Đương nhiên Tại Hưởng cũng đến. Ngoại trừ giám sát việc rút tiền, không ai có thể nhìn thấy sắc mặt nham hiểm của cậu vào lúc này. Chỉ có mình cậu biết, tiền được rút ra không phải từ trong tài khoản của cậu, mà là của Tại Hưởng. Cậu có làm gì sai đâu. Loại hành vi hèn hạ này, có trách thì hãy trách Tại Hưởng.
Rút tiền xong, Chung Quốc lại được dẫn đến một quán rượu kiểu Nhật. Tại Hưởng ngồi ở nơi xa nhất mà lẵng lặng thưởng thức sake. Tựa như người và bầu không khí xung quanh không liên quan gì nhau. Uống được hai ly rượu, mọi người bắt đầu than thở về công ty, về những bộ phận khác, về người này người kia. Chung Quốc chỉ ngồi yên lắng nghe. Không ngờ lúc mọi người ở công ty làm việc lại có nhiều áp lực như vậy. Môi trường thực tế thật khắc nghiệt. Chung Quốc vừa mới vào công ty nên chưa tìm được điểm gì để cùng mọi người than thở. Cậu liếc trộm Tại Hưởng. Suy nghĩ xem Tại Hưởng phải chăng cũng gặp không ít mệt mỏi và áp lực. Nhưng đường nét động lòng người trên khuôn mặt hắn lại không nhìn ra được điều gì. Hắn chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì. Tại Hưởng đột nhiên lấy điện thoại. Nhắn tin với ai vậy nhỉ? Vài giây sau, Chung Quốc cảm giác được điện thoại trong túi cậu đang rung.
[Quản tay em cho tốt. Đừng đưa lại người ta quá gần]
Chung Quốc theo bản năng thu tay về. Hắn không phải đang nhìn ra ngoài hả, sao nhìn thấy được? Tinh thần vừa được phục hồi, lại một tin nhắn khác đến.
[Chỉ được uống một chén nữa]
[Không được cười. Nhìn ngu lắm]
Giờ phút này, Chung Quốc cảm thấy bản thân như một con rối, bị người ta điều khiển từ xa. Quách Bình đá chân Chung Quốc ở dưới bàn: "Đừng trách sư phụ không giúp cậu, sếp đã không ưa cậu như vậy, cậu còn không biết ý. Mau đi mời ly rượu lấy lòng cậu ấy đi a". Chung Quốc không muốn đi nhưng cũng không còn cách nào. Ở trước mặt người khác giả bộ một chút vậy. Cậu cầm ly rượu lên, trưng ra bộ mặt nịnh nọt đi về phía Tại Hưởng: "Tôi...".
"Cậu cái gì? Thay vì làm mấy trò nịnh bợ này, chi bằng thêm chút thời gian chuyên tâm vào công việc đi". Tại Hưởng nói ra những lời đó khiến Chung Quốc cực kì lúng túng. Tại Hưởng dùng một tay chùi mép miệng, tay kia đẩy ly rượu Chung Quốc đang chuẩn bị mời sang bên. Ngón tay hắn cố ý lướt qua bàn tay bảo bối của hắn. Chung Quốc cứng đờ tại chỗ. Hắn... Hắn lại làm động tác dư thừa rồi. May mà người Chung Quốc che Tại Hưởng, nếu không thì mọi người sẽ nhìn thấy cái việc xấu xa mà khóe miệng hắn đang làm. Một nửa phơi bày trước mắt, nửa kia ẩn trong lòng bàn tay Chung Quốc. Cậu lại biểu hiện quá lộ liễu rồi.
Nếu như bị phát hiện, cậu không thèm quan tâm đâu.
Vội vàng quay về chỗ ngồi. Các đồng nghiệp nhìn thấy trên mặt Chung Quốc có nét ửng hồng lại cho rằng cậu là bị từ chối nên đâm lúng túng, khó xử. Bọn họ còn cười nhiều hơn. Phùng Phỉ Mông uống hết rượu trong chén: "Cậu ấy còn tin chạy đi mời rượu thật kìa".
"Sự phụ lừa cậu thôi. Hưởng ghét nhất người khác nịnh nọt đấy".
Ngày đầu tiên đi làm, Chung Quốc liền cảm nhận được cái gì gọi là bị bạo lực công ty.
Uống chưa được bao lâu thì cả đám người trong quán đề nghị đi hát karaoke. Âm thanh Tại Hưởng lạnh băng, dập tắt nhiệt huyết của mọi người trong nháy mắt: "Thể lực của mọi người cũng tốt nhỉ, xem ra bình thường tôi giao không đủ việc rồi".
"Ha ha, ôi mệt rồi. Nên về nhà thôi".
"Đúng vậy. Công việc mệt quá a. Tôi còn yêu cái lưng của tôi lắm".
Thế là ai nấy cũng đều bắt đầu tìm phương tiện hoặc gọi taxi về nhà. Vì lý do an toàn, đương nhiên Chung Quốc không thể ở lại cuối cùng. Nhân lúc mọi người không ý, cậu lén trộm chìa khóa xe trong túi Tại Hưởng, thì thầm: "Uống rượu không được lái xe. Vì cái hành động trường kì lừa dối xã hội. Chìa khóa này tạm thời giao cho em giữ nhá". Cậu lè lưỡi, không đợi Tại Hưởng phản ứng, cậu leo nhanh vào taxi.
———–
Hôm sau, ánh nắng chói mắt phía ngoài cửa sổ khiến Chung Quốc nằm trên giường giật mình mở mắt. Cậu ngồi dậy. Nhìn đồng hồ rồi kinh hãi la lên thất thanh. Cuống cuồng leo xuống giường tìm quần áo xung quanh, miệng thì không ngừng lẩm bẩm: "Nguy rồi, trễ mất. Ngày hôm qua uống ít lắm mà. Quái lạ. Rõ ràng là mình còn đặt cả đồng hồ nữa mà". Đột nhiên cậu quay đầu lại, căm tức nhìn Tại Hưởng còn đang ngủ, lắc lắc người hắn: "Là anh tắt chuông báo thức phải không? Mau dậy đi!! Có nghe không Tại Hưởng, em đang nói chuyện với anh đó". Lúc này, di động của Tại Hưởng đổ chuông. Hắn nhắm mắt bật loa ngoài, khó chịu lên tiêng: "Sao?"
"Hưởng, có văn kiện cần cậu kí mới có thể trình lên trên". Là giọng nói của Quách Bình.
"Đợi lát nữa nói tiếp. Tôi đang bận việc bên ngoài. Không có thời gian". Nói dối cũng không chớp mắt đi. Đúng là một kẻ lừa đảo. Vì đang bật loa ngoài nên Chung Quốc chỉ đứng bên thể hiện thái độ chứ không dám lên tiếng.
"Được". Quách Bình đang định cúp máy thì Tại Hưởng nói tiếp: "Anh gọi Chung Quốc cho tôi giao việc". Chung Quốc chính là đang ở trạng thái giương nanh múa vuốt.
"Cái này... Tôi tưởng cậu gọi cậu ấy đi cùng chứ".
"Người mới đi làm trễ? Anh nói cho cậu ta biết, nếu không muốn đi làm thì sau này đừng đến nữa cũng được!". Tại Hưởng cúp máy. Chung Quốc xông lên giường. Cách lớp chăn cụng đầu với Tại Hưởng: "Anh có ý gì? Là muốn bức tử em à? Em thù anh. Chúng ta chết chung luôn đi!".
"Ai bảo hôm qua em trộm chìa khóa của anh?"
"Đồ thù dai! Ấu trĩ!". Đang chửi khí thế thì điện thoại Chung Quốc đổ chuông. Vừa kết nối đã nghe thấy tiếng Quách Bình hét: "Biết Hưởng không thích cậu rồi, cậu còn dám đi trễ. Tới mau".
"Sư phụ, thật xin lỗi. Tôi... tối qua tôi uống nhiều quá. Ngủ quên mất".
"Nhanh lên, nhân lúc Hưởng chưa về công ty".
"À... Tôi lập tức...". Không đợi Chung Quốc nói hết câu, đầu bên kia đang cúp máy. Cậu lại căm tức nhìn Tại Hưởng. Bây giờ, cậu không quan tâm đến giờ giấc gì nữa: "Tất cả là lỗi của anh. Có lẽ mắt em có vấn đề rồi. Mắt của mọi người mới chính xác. Anh đúng là ghét em dữ lắm". Tại Hưởng biếng nhác mở mắt, kéo mạnh Chung Quốc. Cậu ngã ra giường. Đang muốn ngồi dậy thì bị tay Tại Hưởng giữ lại, hắn trêu đùa: "Ai bết được, có khi ghét thật không chừng". Hắn kéo Chung Quốc lại gần, cậu không kịp đề phòng mà bị hắn hôn lên chóp mũi. Quả nhiên, quả nhiên là nối dối không biết chớp mắt. Chung Quốc cảm giác được bộ đồ cậu mới mặc đâu vào đấy đang gặp nguy hiểm. Đẩy Tại Hưởng ra, lồm cồm leo xuống giường: "Còn phải đi làm đấy".
"Mất hứng". Hắn lật người nằm ngửa chuẩn bị ngủ tiếp. Vô lực phất cánh tay: "Vậy em đi làm cho tốt".
"Câu đó là em nói anh!!".
Đứng trên chiếc xe buýt chậc chội, Chung Quốc nhịn không được cứ sờ sờ chóp mũi mình không ngừng. Nơi đó cứ phản phất thứ gì đó mà mãi chẳng biến mất.
Hắn có vấn đề hay vấn đề là ở nơi cậu? Cậu... tại sao... tại sao lại không ngờ đến việc được hắn đối xử dịu dàng như vậy? Hắn làm sao biết được, cái cách mà hắn đối với cậu thật ra chính là cách mà cậu thích nhất.
Không đúng, câu nói vừa rồi chẳng qua là viện cớ mà thôi. Bởi vì là hắn, nên có dùng cách gì để biểu đạt cũng không quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro