98. Lúc nào cũng là những nơi nổi tiếng
Trời ơi, từ khi nào mình đã biến thành một con người buông thả thế này. Âm thanh đó cứ không ngừng vang lên bên tai Chung Quốc. Về lại xe ngồi, Chung Quốc cứ cảm thấy mọi người đi trên đường dường như đang nhìn chăm chằm vào cậu. Dường như ai cũng biết cậu đang tính làm gì. Vì vậy cậu đành phải nhắm mắt lại tựa ra ghế giả vờ ngủ. Xe đi được không xa thì dừng lại. Chung Quốc mở mắt ra. Cậu nghĩ ít nhất cũng sẽ thác loạn tại chốn hoang vu nào đó. Nhưng cậu đã lầm. Chung Quốc rất quen thuộc nơi này. Chính là tầng hầm để xe dưới nhà họ.
"Anh đùa cái gì vậy?". Cứ cho Tại Hưởng đậu xe tại nơi góc khuất nào đó đi thì Chung Quốc cũng không ưa được cái địa điểm này.
"Nhỡ có người đến...". Chung Quốc còn chưa nói hết câu Tại Hưởng đã gấp gáp nhào đến hôn. Không cho cậu kẽ hỡ nào để nói chuyện. Hắn hạ ghế trái tạo một không gian rộng rãi hơn. Sau đó còn tháo dây an toàn của Chung Quốc. Mạnh bạo kéo hẳn cậu sang phía hắn. Không gian chật hẹp khiến cho mọi cử động đều rất khó khăn. Chung Quốc muốn lên tiếng phản kháng nhưng lại bị đôi môi ướt át ấy bao phủ. Cậu ngồi lên đùi Tại Hưởng, lưng tựa vào vô lăng. Cách một lớp quần vẫn có thể cảm nhận được dục vọng giữa hai chân Tại Hưởng ngày càng mãnh liệt hơn.
(Chỗ này...)
Chung Quốc sau lần kia mà ám ảnh mất mấy ngày. Âm thầm quyết tâm không thể để xảy ra chuyện đó lần nữa. Những chuyện vợ chồng kia chỉ có thể diễn ra tại nhà mới hợp lý. Tốt nhất là tạm thời không ngồi xe của Tại Hưởng nữa!
"Chung Quốc, theo tôi ra ngoài". Giọng nói của Quách Bình kéo Chung Quốc về lại thực tại. Cậu gật đầu rồi cùng theo Quách Bình xuống lầu. Anh hướng thẳng đến chỗ xe Tại Hưởng. Chung Quốc dừng lại: "Không phải dùng xe công ty sao?"
"Xe được dùng cả rồi. Chỉ có thể mượn tạm xe Hưởng thôi. Sao? Có gì không được?". Quách Bình quái lạ hỏi. Chung Quốc hậm hực nhìn chiếc xe: "Không có gì. Nhưng tôi không quen đi xe anh ta". Lại còn không quen. Hai hôm trước còn thoát y trong xe được cơ mà.
"Cậu nghĩ mình là sếp tổng hả? Còn có tư cách chọn xe? Mau lên đi". Quách Bình đã nói như vậy rồi, cậu chỉ còn biết im lặng mà leo lên. Trước tiên là phải khẩn trương xem xét xung quanh xem có đồ gì liên quan đến mình không. Tốt quá. Không có gì. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay sang chỗ Quách Bình. Sắc mắt nhanh chóng trở nên trắng bệch. Bình gel bôi trơn kia đang nằm thoải mái gần ghế lái. Tại Hưởng dọn dẹp gọn gàng thật đấy! Bình tĩnh. Nhất định phải bình tĩnh. Đợi Quách Bình không chú ý rồi cất đi là được. Quách Bình nói nhưng không nghe Chung Quốc trả lời, anh nhìn cậu: "Cậu say xe à? Sắc mặt khó coi quá".
"Có, có một chút. Không có gì đâu. Anh cứ chuyên tâm lái xe đi".
"Say phải nói cho tôi biết đấy".
"Cảm ơn sư phụ đã quan tâm".
"Ai quan tâm cậu. Tôi sợ cậu ói trên xe Hưởng. Bẩn".
"Anh cũng quá phân biệt đối xử đi. Tôi vầy mà so sánh với xe của Tại Hưởng sao?". Chung Quốc làm bộ oán thán, len lén đưa tay ra phía sau Quách Bình, lấy gel bôi trơi. Hên quá. Không bị phát hiện. Quách Bình đỗ xe xong. Chung Quốc đang muốn cất vào túi xách thì vừa khéo bị Quách Bình nhìn thấy. Quá nhọ đi.
"Cậu cầm gì đó?"
"Làm gì có cái gì". Chung Quốc bóp chặt bình gel trong tay. Quách Bình không tốn sức đoạt lấy. Nhìn rõ dòng chữ bên trên. Anh dùng ánh mắt phứt tạp nhìn Chung Quốc: "Chung Quốc, đừng đem cuộc sống riêng tư tới chỗ làm việc. Chuyện mình, mình biết là được rồi. Đừng đem ra cho người khác biết. Chúng tôi biết cậu sống rất buông thả. Không phải chỉ một bằng chứng. Đây là cái gì?". Chứng cứ rành rành trước mắt, Chung Quốc có nói gì cũng vô ích.
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Xử lý xong chuyện công ty, Quách Bình liền kể chuyện vừa rồi cho các đồng nghiệp. Thanh danh Chung Quốc càng thêm bi thảm. Các đồng nghiệp nữ mỗi khi thấy Chung Quốc đều thay nhau tránh xa. Cao Sảng ném tập tài liệu đến trước mặt Chung Quốc: "Chỗ sai tôi đã khoanh tròn lại. Cậu sửa lại chút rồi in". Chung Quốc nhận lấy: "Cảm ơn. Phiền anh rồi". Cao Sảng không cảm xúc gì đối với lời khách sáo của Chung Quốc. Sắc mặt âm trầm. Người không biết lại cho anh đã mất niềm tin vào cuộc sống. Đang tính tự tử không chừng.
"Chẳng qua tôi không muốn hết giờ làm mà cậu còn gọi điện hỏi vớ vẫn".
Đồng nghiệp với nhau mà chẳng có chút nể mặt gì. Chung Quốc tức giận: "Tôi không gọi đâu".
"Tuyệt đối đừng có gọi điện cho tôi". Cao Sảng cầm áo khoác lên đi nhanh ra ngoài. Nhìn bộ dạng chính là kiểu không thích có công việc tìm đến sau khi hết giờ làm. Các đồng nghiệp trong bộ phận chăm sóc khách hàng cũng lần lượt ra về. Văn phòng dần trở nên trống trãi. Chung Quốc lấy tay vỗ vỗ lên mặt. Vén tay áo lên, quyết làm xong hết việc rồi mới về nhà. Mắt cậu dán vào màn hình máy tính. Cầm chuột di qua di lại. Cậu đang đánh máy thì cửa thang máy mở ra. Tại Hưởng bước ra ngoài.
"Em nghĩ anh về nhà rồi. Sao còn ở đây?"
"Liên quan gì em".
"Giờ còn ai đâu. Không cần giả bộ nữa".
"Giả bộ? Em lại hiểm lầm gì rồi".
"Không có gì hết!". Dù có người hay không, thái độ của hắn với cậu cũng khác gì nhau. Di động Tại Hưởng đổ chuông. Sau khi nói chuyện xong. Hắn kéo kéo cổ áo Chung Quốc: "Đi thôi".
"Em phải làm xong cái này đã".
Tại Hưởng ném tập hồ sơ trước mặt cậu sang một bên: "Có làm hay không cũng không có gì đáng nói". Chung Quốc nhìn chằm chằm Tại Hưởng: "Đương nhiên với anh là vậy rồi".
"Từ bao giờ em trở nên không nghe lời như vậy?". Tại Hưởng hơi nghiêng đầu. Chuyện lúc sáng còn chưa tìm hắn tính sổ đây. Hắn còn đi chỉ trích cậu: "Nếu cái gì em cũng nghe anh, nhắm chừng cuộc sống của em cũng tiêu rồi".
"Cuộc sống của em thì có gì bình thường đâu".
"Đối với em mà nói thì nó rất thi vị đó!!". Thật không hiểu Tại Hưởng lấy đâu ra nhiều từ ngữ tàn ác như vậy. Tại Hưởng nắm cổ áo Chung Quốc kéo ra ngoài: "Đừng làm mất thì giờ của anh".
"Thả ra, thả em ra...".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro