Chương 20. Như này cũng không phải là cách.

Chưa đến nửa tháng, Lý đã tìm được dịp dắt Tình ra mộ ông Cả, hôm đó đi còn có Nụ. Lý đã xin phép ông Điền, ông cho đi mới dám đi. Mọi người sang bên chòi trước, thắp nén nhang và dọn dẹp dồ đạc.

Người mới tới ở là một thanh niên trông già dặn, nước da ngăm đen, anh Lý bảo đó là người làm tạm bên chòi. Đồ đạc của Tình vẫn y nguyên chưa ai sờ tới. Căn chòi thiếu đi ông Cả và nó, trông ảm đạm thấy rõ. Hôm ấy nó còn đan dở cái thảm bèo, thảm đã khô quắt lại, dính đầy bụi, được vứt trên nóc tủ. Thoạt nhìn, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Đồ đạc tôi chưa đụng vào đâu." Người thanh niên phân bua. Lý gật đầu.

Đồ của người chết thì ai dám động? Hơn nữa còn là cái chết không rõ đầu đuôi. Lý dọn giường cho ông, quần áo và đồ đạc cũ của ông đem thu lại, mang ra sân, Lý cũng tìm được xấp tiền ông để dành, Lý chưa biết phải làm sao với số tiền đó, chỉ đành thở dài, cất tạm đi, định về hỏi lại ý ông Điền.

Lý cùng người thanh niên ra hiệu với nhau.

"Có khi hoá vàng hết đi." Người thanh niên mở lời.

"Ừ." Lý im lặng một lúc, song vẫn đồng ý.

Lửa cháy đỏ thiêu rụi từng bộ đồ ông Cả mặc lúc còn sống, cả những bộ quần áo hôm đó Tình giặt cho ông. Tình ngồi trên giường, không nhìn ra sân, nhưng nó vẫn như ở cạnh ngọn lửa, thấy người bị bỏng rát.

Tình gập chăn chiếu lại, quần áo nó cũng không có nhiều, đôi ba bộ cũ vá, mấy bộ quần áo mới ông Cả mua cho, thêm cái chăn hoa ghép bằng vải vụn. À, với số tiền bà để lại cho nó. Một năm qua nó bán rổ, bán thảm cũng đủ tiền tiêu, nó gửi ông tiền cơm, số tiền của bà cho vẫn y nguyên như cũ.

Nụ giúp nó thu dọn, cầm đỡ. Tình nhìn lại căn chòi lần cuối, trong ánh mắt tò mò của người thanh niên, nó nhìn phía giường ông, nhìn cái bàn ông xô đổ hôm ngã, nay đã thành chiếc bàn thờ, lòng Tình thoáng trùng xuống, miên man. Chính tay nó thắp cho ông nén hương, lạy ông ba lạy.

"Đi thôi." Nụ nắm tay Tình, nhỏ giọng.

"Vâng." Tình quay đầu.

"Phải nhìn về phía trước." Đầu Tình như có giọng nói xa xôi, đêm đầu tiên sang trại trâu ở với ông, ông cũng nói như thế.

Anh Lý nói chuyện qua dăm ba câu với chàng thanh niên rồi chạy đuổi kịp hai đứa, anh cầm thay đồ trên tay Tình và Nụ, đưa lại cho Nụ cầm ít vàng mã.

Sang được đến bãi tha ma làng Lỵ thì cũng gần trưa. Lý đốt nhang cắm xung quanh mộ ông, mộ ông mới, cách mộ bà Vạn chục bước chân.

Lý khấn nhỏ, anh không rành chuyện khấn vái, chỉ biết sơ sơ. Lý nói qua chuyện để Tình về bên ông Điền cho ông Cả biết, dù anh chẳng mấy tin vào chuyện ma quỷ. Chung quy, nên làm thì vẫn cứ làm, đâu ai biết được chết là hết đâu.

Hồi còn sống, ông Cả từng nói qua với anh, ông không muốn để Tình sang nhà ông Điền. Nhưng Lý thực sự cũng chưa nghĩ ra được cách nào tốt hơn. Tình chẳng còn chỗ nào để đi, để nó về nhà bà Vạn thì anh không yên lòng, chỉ có sang bên ông Điền anh mới sắp xếp và chăm sóc được nó. Bên này còn có cả Nụ nữa.

Nụ và Tình không biết những gì anh Lý đang suy nghĩ. Hai đứa chắp tay lễ vái đằng sau. Nụ vào làm muộn, thời gian biết ông Cả không lâu, ấn tượng với ông không nhiều, vì ông phần lớn ở bên trại, nhưng đối diện với cái chết của ông, lòng nó cũng buồn bã.

Nụ nhìn sang Tình, Tình vẫn im lặng, ánh mắt nhìn Nụ ra hiệu không sao.

"Đi thôi." Anh Lý dẫn theo Nụ và Tình sang mộ bà Vạn với mộ mẹ Tình. Cỏ đã mọc non khắp hai tấm mộ, có vết nhổ rõ, Lý thoáng nhìn lại Tình. Tình đang hơi cúi mặt nên không biết.

"Bà Vạn ơi, ông mất rồi, em Tình... bà với cô giao cho con, con sẽ chăm sóc em."

Lý vẫn thấp giọng nói nhỏ, không ai nghe được, Nụ và Tình chờ cháy nửa nén nhang mới đốt vàng mã bên cạnh.

"Không sao chứ?"

Nụ hỏi Tình, con bé lắc đầu khẽ.

Qua trưa cả ba mới về bên nhà, Lành đã chờ sẵn bên cửa sau, đốt một chậu than, để cho ba người bước qua, nhất là Tình, đồ đang cầm cũng phải hơ qua lửa.

"Để xua đi cái đen. Không cho nó theo em nữa."

"Đốt vía biết không?" Lành vừa làm vừa giải thích.

Lành là đứa cẩn thận, trong những ngày qua ở chung, Lành đối với cái Tình không còn quá xa cách, cũng biết đôi phần về tính tình nó. Nó không quen nói nhiều thôi, chứ không có nhận thức lệch lạc, Lành đang nghĩ đốt vía có lẽ sẽ có ích với cái Tình.

Nụ biết Tình không rõ mấy cái này, nên nắm tay Tình dặn.

"Mày cứ làm theo chị là được."

Hai đứa nhảy chín lần qua lửa như Lành dặn. Người Tình vốn nặng như chì từ lúc ở bãi tha ma, làm xong trên vai cũng nhẹ hơn. Có mấy người làm ngó nghiêng nhìn về đằng này, nhưng không ai nói gì.

Tình vào giường dọn đồ cất đi, Tình ở chung giường với Nụ, Lý định bảo Tình sang phòng khác cho đỡ chật, nhưng Nụ không cho anh nói.

Buồng của người làm cũng không rộng, hai giường đặt song song nhau, thêm cái bàn gỗ giữa buồng với mấy cái ghế, tủ đặt cuối phòng là hết chỗ. Được cái, giường cũng rộng chứ không đến nỗi, hai người nằm vẫn vừa. Nụ chỉ vào tủ, nói với Tình:

"Cứ cất tạm đấy đã, chứ phải giặt lại mới dùng được, mày mặc tạm đồ của chị đi."

Lành dập xong chậu than, lên bếp bưng hai bát mỳ xuống đã thấy Tình dọn xong rồi.

"Nhanh thế à?"

"Vâng."

"Nó có tí đồ... mỳ mày làm à? Xin nhá."

Nụ đón lấy bát mỳ từ tay Lành. Lành gật đầu, đưa cho Tình bát còn lại.

"Ăn đi."

"Còn anh Lý đấy." Nụ nhớ ra.

Lành quay sang trả lời:

"Anh Lý trên bếp đang ăn rồi."

Mấy đứa ngồi trên bàn, cũng im lặng ăn chứ không nói chuyện mấy.

"Lành, mày không ăn à?" Nụ vừa động đũa đầu tiên đã nhìn sang.

"Không, ăn lâu rồi."

Nụ nhận được đáp án thì gật đầu, chuyên tâm ăn mỳ của mình.

Cơm nước xong Nụ bắt Tình đi nghỉ, kéo hết mành lại cho buồng tối đi, để nó dễ ngủ hơn, rồi khép cửa đi ra cùng Lành, hai đứa còn phải lên nhà trên hầu hạ chứ không được nghỉ, sáng nay Nụ đi ra ngoài đã phải nhờ anh Lý xin ông cho rồi.

Lành và Nụ chiều được phân lên dọn dẹp gian ở của cậu Quân. Cậu Quân lên Huyện làm việc mấy hôm nay vẫn chưa về, ông sợ gian ở cậu bụi nên bảo trước cho hai đứa lau dọn, vì có khi cuối tuần này cậu về nhà.

Lành lau cửa sổ, Nụ thì gấp lại chăn màn trong buồng cậu.

"Anh Lý có bảo sau cho cái Tình làm gì không?" Lành nói chuyện phiếm.

Nụ lắc đầu, giọng chán nản:

"Chưa biết nữa. Chưa có tin gì."

Lành ngập ngừng:

"Ông cho nó ở đây gần nửa tháng rồi, ông mà không định nhận nó làm người ở thì sợ là..."

Lành không nói dứt câu nhưng tất nhiên Nụ cũng hiểu ý. Sợ là, con Tình sớm muộn cũng bị đuổi mất, nhà ông không nuôi không ai bao giờ.

"Trông nó thế kia có làm việc hầu hạ được gì không?"

"Không biết, trước đây nó chỉ đi chăn trâu làm đồng thôi, để tao về nói lại với nó."

Lành gật đầu. Hai đứa đổi chủ đề, không nói về con Tình nữa.

"Cậu cả đi mấy hôm rồi ấy nhỉ?"

"Không biết đâu, tưởng cậu về ở hẳn mà thời gian cậu lên Huyện còn đều hơn."

"Chậc."

"Thôi phủi qua bụi chỗ kệ sách của cậu đi."

Gian ở của cậu Quân rộng, gần như bằng cả gian bốn mấy người ở bên dưới, may là cậu không có tính bày bừa, dùng xong là cất luôn, chỉ có điều sách cậu nhiều quá. Mấy gian với chái buồng toàn sách, phải phủi bụi dọn thường xuyên thì mới không bị ố. Hai đứa dọn hết cả gian cậu thì cũng tối mịt.

Bao giờ tối thì phòng cậu Quân cũng đốt đèn sáng trưng, kể cả hôm đó cậu không ở, không về, với lại gian chính buồng cậu còn phải đốt trầm nụ để xông.

Gia đinh canh cửa hai bên sảnh đã đổi ca cho nhau. Nụ với Lành cũng xách chậu nước xuống.

Tối nay bác Ban nấu cơm cho ông, bác Tuyển làm cơm cho người ở. Gian bếp có chục người nấu nhưng không phải ai cũng được làm cơm cho ông và cậu cả. Chủ yếu việc này là bác Ban làm, vì bác Ban nấu ăn ngon nhất bên bếp, hơn nữa cũng quen khẩu vị của ông và cậu.

Ông Điền tuy không kén ăn nhưng yêu cầu về cơm nước cao, ngược lại cậu Quân không quá để ý mình ăn gì, nhưng cậu lại kén ăn. Thế đấy.

Hôm nay bác Tuyển chuẩn bị cơm với thịt xào giá đỗ, cơm canh cũng bình thường, bữa cơm của người làm thì không cần cầu kì chỉn chu, no là được, nói là thế chứ cơm nước người ở trong nhà ông so với mấy hộ khá giả ở làng Lỵ còn ngon hơn. Đến giờ cơm bác Tuyển sẽ sai người gõ kẻng, người làm tập trung ở cửa bếp, lấy phần cơm trong nồi, được chia thức ăn lần lượt, sẽ có mấy người bên bếp phụ việc này, vì người làm đông.

Chia cơm xong thì ngồi ăn bên chái bếp phụ, quy định nhà ông là ăn xong rồi dọn dẹp luôn, không được mang về phòng cơm nước, trừ có ốm đau hoạ hoằn mới được phép. Bát đũa ăn xong thì bỏ chậu khênh xuống đằng giếng sân cuối để rửa rồi phơi lên rổ giá, sáng hôm sau có nắng thì phơi ra giữa sân cho ráo sạch. Nhà ông Điền bát đũa của chủ tớ có phân biệt, không phải bát đũa để chung.

Mươi ngày nay tới giờ cơm thì Nụ hay bê về phòng cho con Tình, nhưng tối nay thì không được, vì con Mai cùng mấy người sinh sự. Tất nhiên không tránh khỏi, chỉ là sớm muộn mà thôi. Lành đã dự đoán từ trước.

"Mày cứ như con ở của nó ý nhỉ? Được đồng công nào không sao chăm thế?"

Mai nhìn chằm chằm đĩa cơm trên tay Nụ. Nụ vẫn lờ đi.

"Ông Điền nuôi mày để hầu ông chứ không phải hầu con quỷ cái rơi từ trên trời xuống đấy đâu."

"Phải đấy." Đám con gái cười khúc khích.

Cũng nhiều người khó chịu vì hành động của Nụ nhiều ngày nay nên ánh mắt dò xét. Cùng là người ở với nhau, sao phải hầu hạ nó, mà vốn dĩ cái đứa ngoại lai kia còn chưa được chỉ đích danh nhận vào làm người ở, nó vào đây ở không ăn chực đã khiến người khác tức ghen đỏ mắt, sinh lòng tị nạnh rồi.

Nụ đặt "cạch" đĩa cơm xuống bàn, Lành tưởng Nụ định cãi nhau, định lên tiếng khuyên can, nhưng chưa kịp.

"Tao ăn ở đây."

Ánh mắt Nụ nhìn con Mai dịu hơn, không giống phản ứng thường mọi khi, nó bật cười để lộ má lúm hạt gạo.

"Bữa cơm thôi mà, sao mình phải so đo thế, đúng không Mai?"

Con Mai im lặng, mắt nó khinh thường quay lên trên, không nói thêm gì nữa.

Chỉ có Lành mới biết, Nụ đang ăn nhưng cứ chọc chọc đĩa cơm, nhìn không buồn nuốt.

"Thôi đi, ăn nhanh còn về buồng."

"Ừ."

Nụ cũng biết, cứ mãi như này cũng không phải cách, phải làm cách nào để con Tình được vào ở, được thành người làm mới lâu dài được. Nụ định sẽ bàn tính với anh Lý sau. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro