Chương 27. Nhà tôi không phải chốn chợ.

Bác Ban không ngờ tới cậu Quân cũng ăn chè Tình nấu, bác cứ nghĩ hôm đó chỉ có mấy người bên bếp. Cậu ăn từ lúc nào? Cái này phải hỏi Tình. Trên đường từ gian cậu xuống bác cũng suy nghĩ nhiều, cậu cho gọi không biết là trách phạt hay khen nó. Dù sao món chè nó làm hôm đó bác ăn cũng thấy ngon. Chắc không phải phạt đâu nhỉ?

Mà con bé nó cũng không muốn ở lại, nếu kết quả xấu quá thì thôi, đi luôn chưa biết chừng lại hoá hay.

Nhà họ Điền có luật, nấu ăn cho cậu cả và ông bắt buộc phải là người bên bếp, người làm khác không được, Tình lại càng không phải phép.

Mọi vấn đề phát sinh từ cơm nước, ông Điền sẽ trách phạt cả khu bếp. Giờ thì hay rồi, thừa ra chuyện, bác để cái Tình lên gian bếp, để nó nấu ăn, để cậu Quân ăn đồ nó làm. Có trăm nghìn cái miệng cũng không chối được tội.

Phức tạp quá, tại sao chưa gì mà cậu Quân đã dính tới con bé Tình? Mọi người đều cố gắng ngăn cản, chắc mẩm tình hình, mà không ngờ ở góc nào đó, lại kiểm soát không được.

"Tình ơi? Đi theo bác." Bác Ban đứng ở cửa, gọi vào trong.

Tình tết tóc xinh quá, nó nghe bác gọi thì đứng dậy đi theo.

Bác Ban không lập gia đình, đa phần người ở bên nhà ông đều thế, vốn ông Điền cũng không ép, nếu không phải người ở mua đứt có giấy bán thân, thì ông cũng không giữ làm gì. Như Nụ hoặc cái Lành, chỉ làm thuê cho ông, sau có muốn rời đi cũng dễ dàng. Khi ấy ông Điền sẽ lại gọi những đứa mới vào. Dù sao mấy đứa hầu trẻ làm việc nhanh nhẹn hơn. Mỗi năm cũng có vài chục người tới xin, mà ông không có ý.

Nếu ngày xưa bác Ban lấy vợ, chắc cũng có con trai con gái bằng tuổi Tình bây giờ. Càng nhìn nó lâu, bác càng thấy mến nó hơn, nhưng bác cũng không nén được thở dài. Bác Ban biết ít nhiều về hoàn cảnh của nó.

"Cậu cho gọi con lên."

Bác Ban giải thích qua loa, đi trước dẫn đường cho nó. Tình chưa bao giờ lên trên này, không biết đường đi. Nhà ông Điền cứ như cái mê cung vòng vèo lắt léo.

Bác Ban cho là Tình sẽ nói thêm đôi câu, nhưng không có, nó chỉ vâng như đã biết. Bếp cách gian ở cậu Quân xa, nó không mở miệng, bác cũng chỉ đành tranh thủ gặng hỏi. Để xem nó có lỡ làm gì sai hay không, thế nhưng hỏi cũng không được nhiều, chỉ biết đại khái. Bác hỏi gì Tình trả lời đó, nó kể ngắn gọn.

"Thực ra ở bên nhà mình, trừ bếp chính như bác thì không ai được nấu cho cậu cả hay ông ăn, Tình ạ."

Tình ngẩn ra, còn có chuyện này nữa ư?

Bác Ban dặn Tình:

"Cố gắng đừng làm cậu giận nhé."

"Đừng đứng gần cậu quá."

Bác cũng không biết nói gì cho phải, bác chỉ quen đứng bếp, trước nay là người thật thà, có sao nói vậy, bác không biết bảo Tình như nào cho đúng.

Hai người đã đứng trước cánh cửa, còn lề mề thì không được, bác Ban thở dài.

"Bác đợi con bên ngoài nhé!"

Tình gật đầu với bác.

"Bẩm cậu?" Bác Ban gọi thay cho nó, rồi hé cửa để nó vào. Cậu đã dặn bảo nó lên thì vào luôn.

Tình bước vào, không có cảm giác gì lạ, mọi người đôi khi rất để tâm đến cảm nhận của nó, nhưng nó không mong manh yếu ớt đến thế.

Không biết đã là lần thứ mấy nó gặp cậu Quân. Giữa gian chính không thấy cậu đâu, chỉ còn chiếc bàn lớn bày đầy đĩa đồ ăn, trông có vẻ nguội ngắt, không vơi đi là mấy, bát cơm cậu cũng bỏ dở.

Cậu Quân cất giọng gọi.

"Lại đây."

Tình tìm về phía âm thanh, thấy cậu đang ở gian trái cách tấm bình phong, cậu ngồi bên chiếc bàn lớn, xung quanh toàn giá sách nhỏ to, kệ đồ cổ bình với lọ.

Tình nhấc chân đi sang.

Cậu Quân đang ngồi bàn viết gì đó, Tình đợi cậu viết xong cũng một lúc. Cậu không nói, nó không nói. Nó cảm thấy mình cũng không có gì cần lên tiếng.

Cậu Quân đặt bút, ngả người ra sau, mắt vẫn nhìn tờ giấy, không nhìn nó, cậu đan tay vào nhau, cất gọng hỏi:

"Chè hôm nọ ai nấu?"

Giọng cậu Quân không quá trầm thấp, nghe vào tai không tính là khó chịu.

Tình ngập ngừng, chưa biết xưng hô như thế nào, giờ nó biết người từng giúp mình, có ơn với mình là cậu Quân- con trai ông Điền, nó không thể gọi anh được, cũng không thể xưng em, lần đầu tiên nó bị ngẩn ra trước vấn đề này. Mà nếu nó gọi là cậu cả thì lại... không hợp lý lắm? Nó cũng không phải người làm nhà này.

Cậu Quân trông nó đứng im không nói năng gì, chắc đến chín phần mười là nó, đoán một chút là ra. Có nhiều thứ không cần tìm hiểu kỹ.

Cậu Quân không làm khó. Cậu đổi một câu hỏi khác dễ hơn.

"Biết nấu gì khác không?"

Cái này thì Tình trả lời được, Tình gật đầu. Lúc này cậu Quân vẫn nhìn nó, quan sát hết một lần, ánh mắt cậu dò xét, vừa đủ xa cách. Một người lạ đang bước vào địa bàn của cậu, xung quanh đều là đồ đạc của cậu, mùi hương thuộc về cậu, chỉ có nó là lạc loài.

Tình đứng cách cậu xa, bên cạnh tấm bình phong khắc gỗ.

"Người ở mới?"

"Không ạ."

"Phụ bếp mới?"

Tình vẫn tiếp tục lắc đầu:"Không phải ạ."

Cậu Quân thoáng không chắc chắn, vậy thì nó ở đây làm gì?

Từ bao giờ nhà mình là chốn ai vào cũng được thế kia?

Chẳng lẽ, sau cái ngày bên trại trâu mất người, nó ở tới giờ bên này? Cậu Quân dừng lại, được rồi, tạm thời thế. Cậu sẽ nói chuyện lại với cha. Mấy chuyện ở nhà cậu ít khi xen vào.

"Nhà tôi không phải chốn chợ."

Câu nói của cậu Quân sắc bén hơn dao. Lần này Tình không lắc nữa, nó gật đầu. Không ai rõ điều này hơn chính bản thân nó.

"Có nấu được cơm không?"

"Có ạ." Tình đã đồng ý với chị Nụ, không thể nuốt lời.

"Đi làm đi."

"Rồi mang lên đây."

Lúc Tình đi ra ngoài cùng bác Ban về bếp, nó kể lại ngắn gọn cho bác biết cậu vừa nói gì, trừ câu kia, đó là lời nhắc nhở mà nó muốn dành riêng cho mình, từng phút từng giây phải ghi nhớ.

Bác Ban lo lắng gấp gáp sau kkhi nghe rõ đầu đuôi. Không được. Sao cậu lại có suy nghĩ đấy. Tình chưa từng nấu cơm. Nó không phải người bên nhà. Nếu ông Điền biết chuyện thì nguy to.

Bác Ban rối rắm, trong khi Tình thì không hiểu được. Nấu một bữa cơm thôi, không phải chưa từng nấu. Nhưng nhìn sang bác Ban, Tình lại thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.

Tình hỏi bác:"Khó thế ạ?"

Bác Ban gật đầu đồng ý, khoan hãy nói xa đến việc ông lớn biết chuyện:"Cậu kén ăn lắm, có hai trang ghi đấy, phải tránh hết, có đồ dị ứng nữa."

Tình hơi khựng, đến mức đó?

Bác Ban như già thêm đôi tuổi:"Bác với bác Tuyển sẽ đứng nhắc con. Trước mắt thế, bác chưa nghĩ ra cách nào hơn."

Tình nhỏ giọng đáp lại với bác:"Dạ."

Bác Tuyển và mọi người không ngờ Tình đi một chuyến mà về phải nấu cơm cho cậu Quân, đó gần như là một suy nghĩ điên rồ. Một chuyện chưa bao giờ xảy ra trước đây.

"Ôi trời ơi!"

"Muốn giết con bé hay sao?"

Cùng lúc đó, đồ ăn trên phòng cậu cũng được dọn xuống, mọi thứ gần như y nguyên, cả bếp lần nữa rơi vào im lặng.

"Nổi không thế? Bác Ban nhìn này, cậu lại bỏ bữa."

Gần đây cậu chán ăn nghiêm trọng, bình thường cũng hay như thế, cậu ăn uống thất thường.

"Đành thử thôi."

Ông Điền không ở nhà, lời cậu Quân nói là to nhất, có ai dám cãi? Hôm nay cậu về nhà là cũng được 5 ngày rồi, chắc chỉ hết mai, kia cậu lại lên Huyện.

Bác Ban hỏi sang Tình: "Con định nấu gì? Bác chuẩn bị."

Có chục cặp mắt đổ dồn nhìn về Tình lúc này.

"Thịt xào ngô, sườn ngọt với canh bầu ạ."

Mấy hôm nay người làm cũng ăn na ná như thế.

"Thịt xào ngô không cho hành tây nhé, cậu dị ứng. Sườn ngọt thì không sao, nhưng đừng chua quá, ngọt quá. Canh bầu thì không được cho tôm, cậu dị ứng nốt."

Tình hơi nhíu mày, một bữa ba món thì hai món có chỗ dị ứng? Cũng không phải quá rắc rối, vẫn tạm, nó nhớ được. Có điều, Tình cũng chưa gặp ai như thế, trên đời thật sự có người như thế?

Bác Ban và cô Hoài đi lấy thêm sườn và thịt mới cho nó. Bác Tuyển với những người khác muốn giúp nó nhóm bếp. Tình lắc đầu ý không cần.

"Để con làm, không sao đâu ạ."

Tình nấu ăn không quá cầu kì, có nhiều món nó không biết, nấu quen được gì thì nó nấu thôi. Trông Tình làm gọn gàng không rối mắt, giản lược hơn mọi người nhiều. Bác Ban không cần chỉ thêm, có phần nào yên tâm.

Lúc nó bắc canh bầu ra, xong bữa cơm cũng chưa đến nửa canh giờ. Trưa đứng bóng. Mọi người nhìn nó bày mâm, lo lắng nhưng không ai dám thử đồ ăn của cậu, phải để Tình bê lên.

"Ổn không?"

"Chắc được, cũng thơm mà." Một người phụ bếp vỗ tay cô Hoài.

Cô Hoài than thở: "Quan trọng là ăn được không, chứ thơm thì nói làm gì? Sao tôi lo quá?"

Bếp gõ kẻng, người làm về dần bếp, tập trung để chia cơm, mọi người phải tiếp tục công việc, không nghĩ cho Tình được nhiều thế nữa. Có gia đinh đi cùng Tình, phụ Tình bê ít hoa quả. Hai người đến thì bày món ở bàn, cậu vẫn đang ngồi bàn sách, chưa bỏ bút.

Tình định xong là đi ra luôn cùng người làm, nhưng vào lúc đó, cậu gọi nó lại.

Buồng chỉ còn hai người, cậu đứng dậy gài sách lên giá, rồi bước ra, sải chân về bàn ăn.

"Đứng đó đi, chờ tôi ăn xong."

Cơm Tình nấu thì đơn giản hơn bác, không nhiều món, cũng không trang trí gì, nó thấy xếp gọn đĩa là được. Tình có cảm giác mình cứ nhìn cậu Quân ăn thì cũng không đúng lắm, nên trong lúc đứng đợi nó cúi đầu, mắt nhìn sàn.

Tiếng động từ phía bàn ăn kéo Tình lại.

"Dạ?" Nãy giờ không để ý, cậu gọi nó nghe không rõ, Tình ngước nhìn qua.

"Tôi bảo mai nấu chè." Cậu Quân lặp lại.

Cậu ăn cơm từ tốn chậm rãi, dù mấy món nó nấu bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng trông cậu ăn cứ như thể đó là những món cầu kì của bác Ban.

Tình thoáng ngẩn ra vì không chắc chắn: "Chè ạ? Chè cốm được không ạ?"

Cậu Quân gật đầu đồng ý:"Trưa mai."

Không phải món nào trên bàn cậu Quân cũng động đũa, cậu không ăn ngô và cà rốt. Món thịt băm xào cậu bỏ gần như nguyên đĩa. Hai món kia thì khá khẩm hơn.

Khi Tình dọn xuống mọi người cũng thở phào, xem như có cơ hội. Ít ra cậu chịu ăn, mà sườn ngọt còn ăn được nhiều, ai cũng xen lẫn bất ngờ nhìn Tình.

Tình chỉ nghĩ, thừa nhiều như này, thì đúng là kén ăn thật rồi. Kén nặng là đằng khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro