Chương 33: Nó không biết thì sai nó làm

Ban nãy trong khi cậu thay quần áo không để ý, Tình đã dịch chân về phía cửa, mở một cánh rồi bước nhanh ra ngoài, từ đầu đến cuối nó vẫn quay lưng về phía buồng, không nhìn sau lưng. Nếu để cậu Quân nhìn thấy nó lúc này thì trong mắt cậu trông nó chẳng khác nào con rùa rụt cổ đang tập chạy trối chết. Dù Tình chẳng thấy nó đến mức đấy.

Cậu mặc xong quần áo, sửa sang lại đâu vào đấy thì đi ra ngoài gian giữa, cậu không vội gọi cái Tình, trái lại ung dung ngồi vào bàn, theo thói quen mở chén nhấc ấm rót nước. Mỗi sáng cậu đều uống một chén nước ấm, như thế dạ dày cậu sẽ dễ chịu hơn.

Cậu Quân có bệnh dạ dày, không quá nghiêm trọng nhưng cũng đủ mỗi lần đau nặng là nằm một chỗ. Bệnh này cậu Quân giấu ông Điền, để mà ông biết thì chuyện bình thường cũng thành chuyện lớn. Mỗi lần nếu quá đau cậu sẽ lấy tạm một cớ nào đó thoạt nhìn chính đáng để lên Huyện. May là mỗi lần đau mặt cậu vẫn tỉnh như không nên mới dễ dàng qua mặt ông như thế.

Nước trong ấm là nước để từ hôm qua, đến sáng nay đã nguội ngắt, rót ra chén lạnh tanh. Cậu Quân khựng lại, đặt ấm sang một bên, đem úp chén nước đổ ngược vào khay trà.

Tình đang đứng đợi bên ngoài cửa, ánh mắt của gia đinh như có như không ghim chặt trên người nó, Tình vờ không hay biết, nó cũng không để tâm thật, đứng đực ra một lúc là quên luôn mọi chuyên xung quanh. Trời bắt đầu mờ sáng, mặt trời thì chưa thấy đâu nhưng mắt thường cũng đã nhìn được rõ mọi thứ, không cần phải dùng đến đèn.

Bên sảnh hiên người ở đi lại liên tục, trừ đúng hiên qua gian cậu là có mỗi Tình, còn lại người nào người nấy bận rộn các lối đi lên nhà. Tình thấy chị Lành và chị Nụ đi ngang qua, chị Nụ vẫy tay với nó rồi đi tiếp lên trên.

Ngay lúc này, Tình nghe cậu gọi mình từ trong phòng.

"Đâu rồi?"

Nó xoay người mở cửa vào lại phòng.

"Dạ."

Tình không nhìn thẳng đối diện với ánh mắt cậu Quân, nói thế nào thì cũng không quá thoải mái khi vừa xảy ra chuyện kia.

Cậu Quân không hơi hỏi nó vì sao lại ra ngoài, cậu gõ gõ tay trước cái ấm nước, mặt cậu lạnh nhạt.

Thú thực Tình lần đầu gặp phải người như cậu Quân, nó tiếp tục phản ứng chậm vì không hiểu ý cậu là gì.

Cậu Quân cau mày.

"Nước đâu?"

Tình cho là cậu Quân sai mình rót nước, thế là đi lên gần bàn, cầm ấm nước rót ra chén. Cậu vẫn cứ nhìn xem nó làm gì mà không nói không rằng. Trong ấm vẫn còn đủ rót một lưng chén, Tình đưa chén nước sang cho cậu, đặt chiếc ấm trống không sang một bên, ngần ngừ không biết phải hay không phải.

Cậu Quân bất đắc dĩ phải lặp lại hành động ban nãy một lần nữa, đem chén nước úp ngược đổ vào khay trà, xác định người hầu mới không được tích sự gì, cậu phải rành rọt nhắc lời.

"Mang nước ấm lên đây. Nước lạnh rồi."

Mắt Tình chạm ánh mắt cậu. Thời gian thoáng ngưng lại vài giây.

"Hiểu chưa?"

Tình gật đầu.

Kết quả sáng ngày ra, qua một canh giờ cậu Quân mới được uống ngụm nước đầu tiên, mà cái Tình quanh ra quanh vào, đi lên đi xuống vẫn chưa xong, không thiếu cái này thì thiếu cái khác của cậu, đến mức bác Ban phải túm nó lại.

"Không đi đâu nữa, đi làm cơm cho cậu ngay."

Bác nghiêm mặt.

"Đứa khác mang đồ lên."

"Muộn quá rồi, ông Điền đã cơm nước xong từ bao giờ mà con còn chưa mang cơm cho cậu?"

"Con..."

Không kịp làm gì nhiều, Tình tập trung ninh một nồi cháo nhỏ với gà xé, nêm nếm bưng lên, vì gấp gáp nên cơm nước chẳng ra đâu vào đâu.

Cậu Quân đã qua giờ ăn mọi ngày, cậu đang chuẩn bị lên gian trên cùng cha bàn việc, đã giờ Thìn từ đời tám hoánh nào rồi, không sớm nữa, sáng bảnh mắt. Một ngày không nhanh sẽ lại trôi qua một cách vô ích.

Với nhà họ Điền, thời gian đẻ ra tiền, mỗi phút mỗi giây đều là vàng là bạc. Hôm nay cậu đã quá kiên nhẫn với hầu mới, mất quá nhiều thời gian vô nghĩa, cậu không tiếp tục chờ nó nữa, nếu làm không được thì lại đổi người khác.

Bát cháo Tình mang lên cậu chỉ liếc qua một cái rồi đi luôn ra ngoài, chẳng buồn động đũa.

"Dọn đi."

Cậu Quân đi rồi nhưng Tình vẫn đứng im một chỗ. Phải đến một khắc sau đó, nó mới trở ra ngoài. Trông mặt nó không cảm xúc, cứng như cục gỗ.

Nó mang cháo xuống bếp bác Ban vừa nhìn qua đã hiểu chuyện gì, nhưng bác không nói nặng nhẹ gì nó nữa, bác Ban biết rằng không phải ngày một ngày hai mà quen việc được. Từ từ vậy đã.

Tình im lặng dọn dẹp, dọn xong thì lại lên buồng cậu. Quãng đường từ gian cậu xuống bếp không phải gần, đi đi đi lại rất mất thời gian. Lần này Tình lên để dọn trên đó, chăn màn trong giường vẫn còn chưa gập gọn cất vào tủ, cửa nẻo chưa mở để thoáng phòng, nước cậu lau mặt, quần áo cậu thay ra chưa mang xuống, khăn chưa giặt, còn phải cọ khay trà, đem nước đọng ở khay đổ đi, sau đó xông hương một lần. Đủ thứ việc linh tinh không đầu không đuôi cuốn nó đi.

Giờ Thìn qua lại tới giờ Tỵ, bận rộn mãi mới xong hết việc. Cậu Quân chưa về gian, sáng giờ anh Lý và mọi người ở hết mấy gian trên. Anh Ất đứng gác bên sảnh kia thấy nó bận trước bận sau mới thôi không nhìn nó bằng ánh mắt khó chịu nữa, gần như là lờ nó đi.

Cả sáng không phải có mình cậu Quân chịu đói, Tình cũng bỏ bữa không ăn, lẳng lặng làm việc. Không ai biết làm hầu riêng của cậu lại cần nhiều chuyện phải để ý đến thế, hẳn là nguyên sáng nay cũng chỉ có mấy gia đinh xung quanh là biết những việc đấy gồm những gì.

Đúng ra, việc dạy bảo con Tình phải dành cho gia đinh, Lành và Nụ, thậm chí ngay cả anh Lý cũng chẳng biết tí gì về cách sinh hoạt của cậu, gia đinh canh gác hai bên mới là người được cậu sai gọi nhiều nhất. Kết quả của việc chủ quan là vị trí hầu riêng của con Tình chưa được thông báo đã có dấu hiệu sụp đổ.

Đối với Tình sáng nay là ngày bất lực của nó, nó chẳng hiểu gì về người nó đang hầu hạ. Ở đợ không phải dễ dàng như trong tưởng tượng mọi người. Thực tế khó hơn nhiều, tất cả phụ thuộc vào ý chủ, trái ý phật ý, công việc thôi đừng làm nữa.

Mà ý nghĩ một người thì thay đổi nhanh chóng, nắm bắt không phải chuyện dễ, lại càng khó khăn với một đứa không khéo léo tinh ý như Tình. Nó vốn không biết tí gì về nhìn mặt đoán ý.

Kể ra, cậu Quân sáng này cũng chẳng tính là làm gì nó, cậu gần như thay gia đinh và bên dưới chỉ nó lại từ đầu, thiếu gì nhắc đấy, sai gì sửa đấy, cậu còn chưa nặng lời lấy nửa câu.

Cậu không có thói bắt nạt kẻ yếu, nhất con gái thì càng không, đó là điều tối thiểu một người đàn ông phải làm được. Dù thân phận thấp kém hay sang quý, việc người việc mình không chạm nhau, không có gì là mâu thuẫn. Chắc chính phần tính cách này của cậu là một trong số những nguyên do khiến các tiểu thơ trên Huyện phải lòng và si mê cậu nhiều đến thế.

Nguyên buổi sáng trên gian cậu Quân và ông gần như trao đổi với nhau đâu ra đấy công việc của nửa tháng tới, cũng hòm hòm hết cả. Cậu sắp lại sổ sách tháng trước đem so lại với ông, bàn với ông về dự định mở rộng xưởng, ông mới nghe chứ chưa quyết, cậu cũng không vội. Dù cậu đã chuẩn bị kha khá nhưng chuyện lớn như này vẫn cần bàn kĩ, không phải một hai lần mà xong ngay.

Cậu Quân tính qua việc này phải tới đầu xuân năm sau, chỉnh lý thêm ít giấy tờ nữa, trước giờ cậu nghiêm túc nhất trong công việc, những chuyện cậu làm nhất định phải đến nơi đến chốn, nếu không thà cậu không mó tay vào.

Gần tới giờ cơm trưa, ông Điền sai người dọn gian ăn bên cạnh để ông và cậu dùng bữa. Cậu Quân còn muốn xử lý nốt phần việc trong tay nhưng cha không cho, thẳng thừng đem đồ gấp lại, đặt gọn trên bàn lớn.

"Hãy bỏ đấy đã, ra ăn cơm."

Cậu Quân biết tính cha, nghe lời đứng lên rời khỏi phòng sách.

"Thế nào? Hầu mới làm được không?"

Ông Điền mở lời trước sau khi hai cha con đã ngồi vào bàn ăn đợi gia nhân mang cơm nước dọn lên. Cả sáng bàn công việc ông không nhắc nửa lời, nhưng không có nghĩa là ông quên, cậu Quân hiểu rõ điều này.

"Nó không biết thì sai nó làm."

Suy nghĩ "Không được lắm" của cậu Quân mới chỉ dừng lại ở đấy, chưa thành lời nói.

Ông Điền sợ rằng cậu Quân đem người mới đuổi đi ngay từ hôm đầu tiên nên nói trước, không ngờ đúng hiệu quả thật, chỉ là chính ông cũng không biết.

"Vâng."

Cậu Quân nghe xong gật đầu đồng ý với yêu cầu của cha. Ông Điền không rõ là cậu đang đồng thuận với câu trước hay câu sau của ông. Nói chung qua một thời gian không ổn thì ông sẽ suy nghĩ lại.

May cho Tình là ông không biết sáng nay cậu không được gì vào bụng, chứ để ông hay tin thì một thời gian kia chắc thôi không phải bàn lại.

Cậu Quân đang dùng khăn lau qua tay mình, dời ánh mắt thì thấy con Tình đứng ngoài cửa cùng mấy người dọn cơm. Tuy rằng nhiều người còn cao hơn nó nhưng cậu vừa quét mắt đã phát hiện nó đứng trong hàng người. Nó bê chỉ hai ba món trên khay, sau khi dọn xong trên bàn thì lui ra. Cậu Quân đặt khăn tay sang một bên, cậu nhìn bàn đồ ăn lớn, nhìn cả những món nó vừa xếp trên bàn.

Không khó để nhận ra đâu là đồ nó nấu và đâu là đồ bác Ban làm. Trông những đĩa ấy gọn gàng không cầu kì như bác. Ngay cả ông Điền chưa từng biết đến cũng nhận ra mấy món đấy khác.

Bữa cơm của hai cha con diễn ra trong im lặng, cậu Quân ăn cơm rất quy củ. Ông Điền để ý, mấy món lạ kia cậu Quân sẽ động đũa nhiều hơn.

Có lẽ đúng như lời bên bếp báo lại, cậu Quân vừa ý với cơm đứa hầu mới làm.

Bữa này cậu ăn được hai lưng bát.

Ông Điền rất hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro