Ta yêu người mà chẳng dám nói ra
Như mặt trăng hắt hiu còn phân nửa
Một nửa vầng trăng khi mờ, khi tỏ
Tối sáng lập lờ trong mây bụi tràn gian
Nghĩ về người lại thấy ... yên hơn
Như chớp giật giữa bầu trời đen tối ...
Khi yêu đơn phương ta như gian dối
Sóng bước cạnh người tựa chẳng hề quen
Yêu đắm say mà chỉ biết oán than
Buồn cho phận cô đơn càng thêm... tối!
Người ta nghĩ gì mình đâu dám hỏi
Sợ chê cười : Cọc mò mẫm tìm trâu
Càng nhớ càng yêu càng thêm nặng nỗi sầu
Khiến đêm dài trống vắng buồn rơi lệ
Để mỗi lần thấy người thêm một lần than thở
Một lần cầu trời sao người ấy biết ta ... yêu
Ta yêu người ... yêu biết bao nhiêu
Nhưng kết cục vẫn chỉ là mơ mộng
Một tình yêu lẻ loi , thầm lặng
Một đợi chờ... vô vọng ... hỡi người ơi ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro