Chương 7: Michael và Lucifer

Trong khi mọi thứ vẫn diễn ra theo kế hoạch, Michael được phép xuống Địa Ngục thông qua Sera. Ở đó, anh hỗ trợ Lucifer hoàn thiện những thiếu sót mà Lucius đã nhắc. Alastor cũng góp sức, dù chỉ vài phần, nhưng mọi dự liệu trở nên vô nghĩa khi Lucifer vô tình bắt gặp Lilith ở Thiên Đàng. Một phần con người anh như tan vỡ, tự làm đau chính mình.

Đêm ấy, Alastor, Charlie, Vaggie và Michael đưa Lucifer – máu me bê bết – tới chỗ cậu. Lucius vừa tỉnh sau khi chăm sóc Adam, cố gắng vừa đánh giá tình hình, vừa ngăn cách giữa Adam và Lucifer. Mùi hương hoa cúc thoang thoảng, hăng hắc, len lỏi khắp căn phòng, khiến không khí trở nên nặng nề, ngột ngạt. Lucifer đã uống thứ gì đó cực mạnh dưới Địa Ngục – một loại ảo giác khiến mọi lý trí trở nên mong manh. Nhưng cơ thể thiên thần của anh miễn nhiễm phần lớn; chỉ quyền năng bẩm sinh của Lucius mới đủ ảnh hưởng.

“Đụ má… Rượu Táo Địa Đàng… ai cho Lucifer ăn Táo Cấm vậy?”

“Luci… ngôn ngữ.”

“Chết tiệt, Alas… tao bảo mày trồng mà!”

“Có thể làm gì khi vị Vua…”

“Alastor!!”

“Được rồi, tao cũng uống chút đó nhưng không hiểu sao ngài Lucifer lại phản ứng dữ dội hơn.”

Lucius chần chừ, cảm giác như từng mạch máu trong người đang cạn kiệt, nhưng cuối cùng vẫn quyết định hành động. Thà chịu đựng mệt mỏi còn hơn chứng kiến Lucifer tự hủy. Ám thị tâm lý này có thể khiến anh vừa ghét vừa nhung nhớ Lilith, vừa rối loạn, dễ lầm lẫn tình cảm.

“Tất cả ra ngoài, cách căn phòng ít nhất 200 mét. Không ai được vào cho tới khi tôi ra lệnh. Adam, không được đánh nhau. Michael, đi gọi Sera. Charlie, xuống Địa Ngục làm theo chỉ thị Alastor, dù anh ta máu me cũng phải làm.”

Lucius ngồi xuống cạnh Lucifer, rạch nhẹ trên cơ thể cả hai. Máu vàng kim lấp lánh chảy ra. Họ đặt tay vào nhau. Từ từ, Lucifer tỉnh lại. Khi ánh mắt anh chạm vào cậu, giọng khàn khọc vang lên như một chiếc đài cũ nát, trống rỗng đến đáng sợ:

“Lilith… em… cuối cùng cũng chịu gặp anh… Vì sao lại chối bỏ anh ch…ứ?”

“Lucifer… tình yêu của chúng ta… là thuốc độc. Em là chất độc, anh là kẻ uống nó. Chúng ta không thể hòa hợp, chỉ dày vò nhau mãi. Em mệt rồi… hai ta hãy bắt đầu một cuộc đời mới, riêng biệt nhé.”

“Sụt… sịt… anh sẽ cố gắng… Charlie nhớ em, anh nhớ em…”

“LUCIFER… anh không hiểu sao? Em mệt mỏi khi cứ cố chấp vào một tương lai mờ mịt. Em đã sai… tưởng rằng tình yêu mãnh liệt có thể cứu vãn tất cả. Nhưng không… em không cần anh nữa.”

Nước mắt rơi lã chã, đôi mắt trống rỗng, lạnh lùng như băng. Lucius cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên gò má Lucifer, nụ cười thoáng qua nhưng dịu dàng như ánh sáng mờ nhạt trong đêm đen.

Căn phòng ngập tràn mùi hoa cúc, hăng hắc đến mức khó chịu, nhưng với Lucius, mỗi nhịp thở đều là một sự hy sinh. Máu vàng kim rỉ ra từ vết thương của cả hai hòa lẫn, quyền năng của cậu thao túng tâm lý Lucifer, dần dần xóa đi những hoài nghi và ảo giác từ thứ rượu Táo Cấm. Mỗi giọt sinh lực bị rút ra, mỗi nhịp tim gần cạn kiệt, đều là một phần linh hồn cậu dâng cho anh.

“Lucifer… nhớ không, ta từng nói… ngài là…”

“Một linh hồn b… bất khu…ất và sáng c…hói nhất,” anh lẩm bẩm, giọng khàn khọc.

“Đúng vậy. Ngài còn có Charlie… bây giờ ngài phải chọn. Lilith có thể không cần ngài, nhưng Charlie thì vẫn cần. Michael cũng vậy… anh ấy từ Thiên Đàng chạy xuống nơi sâu nhất chỉ để gặp ngài. Rất nhiều người cần ngài.”

Lucifer run rẩy, giọng yếu ớt:

“Phải t…ừ bỏ sao?”

“Đúng. Ngài có thể tạm từ bỏ… Khi kế hoạch khác hoàn tất, ngài sẽ lại có cơ hội theo đuổi Lilith. Như vậy… không tốt sao?”

Lucifer nằm cuộn trên người cậu, gần như bất động, nhưng đôi mắt vẫn lóe lên sự giằng xé, vừa ghét vừa nhớ Lilith. Lucius cúi xuống, đặt tay lên gò má anh, và chạm vào vảy rắn trên lưng Lucifer – nơi cậu đã âm thầm vun đắp một món quà bí mật: đôi cánh, hoàn thiện chỉ để tặng anh.

Một niềm vui nhỏ nhoi, dịu dàng len lỏi giữa cơn kiệt sức. Khi bàn tay cậu lướt qua vảy rắn, cảm giác như mọi mệt mỏi tan biến trong khoảnh khắc, chỉ còn sự mãn nguyện thầm kín. Đôi cánh của Seraphim hoàn hảo, cứng cáp nhưng mềm mại, ẩn chứa tất cả những gì Lucius muốn trao cho Lucifer: sự tự do, bảo vệ và một phần của trái tim cậu.

Lucius uể oải, từng đường mạch cạn kiệt, nhưng quyền năng vẫn tràn ra, thao túng tâm lý Lucifer. Cậu cảm nhận sinh lực đang rút ra từng chút một, nhưng lòng lại ấm áp lạ thường khi chạm vào đôi cánh hoàn hảo. Khoảnh khắc ấy, dù mệt mỏi đến mức gần như tuyệt vọng, cậu vẫn mỉm cười, một nụ cười chỉ có Lucius mới hiểu: vừa đau nhói, vừa hạnh phúc.

Adam xông vào, cố kéo Lucifer ra nhưng bất lực. Lucius mệt đến mức không nói nổi, chỉ nhìn chằm chằm anh. Adam cuối cùng bỏ cuộc, nằm xuống cạnh cậu, bàn tay đặt lên cơ thể Lucius như một sự thách thức và an ủi cùng lúc.

“Ta mệt, Adam… cứ nằm vậy thêm một chút đi.”

“Thật không hiểu nổi ngươi.”

Lucius nhắm mắt, dùng tay còn lại vỗ nhẹ bụng Adam. Căn phòng tối mịt, ba con người – Adam, Alastor, Lucifer – tồn tại cùng nhau, nhưng người khổ nhất… vẫn là cậu. Sinh lực hao mòn, quyền năng cạn kiệt, nhưng trái tim cậu lại rực lên một tia sáng nhỏ nhoi: niềm vui thầm kín vì món quà hoàn hảo đã trao cho người mình muốn bảo vệ, dù chẳng ai biết.

Trong bóng tối và máu me, giữa đau đớn và kiệt quệ, Lucius tìm thấy một khoảnh khắc hạnh phúc nho nhỏ – rằng ít nhất, một phần của trái tim cậu đã tới được nơi cần nó nhất: trên lưng Lucifer, nơi đôi cánh của anh đang chớm nở

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro