chap 21-25
Sau khi Trần Nhật Đăng rời giường ra khỏi phòng thì nhìn thấy Chung A Thần với cha cậu đang bày bát đũa, cảnh tượng trông rất hòa thuận vui vẻ.
Thấy Trần Nhật Đăng đi ra, Chung A Thần bưng một bát mì đặt trước mặt Trần Nhật Đăng.
"Cậu không quen ăn trứng lòng đào, nên trứng này tôi đã luộc chín cho cậu rồi nè." Chung A Thần nhướng mày.
"Tiểu Chung là một đứa trẻ rất biết chăm sóc người khác, sau này cô gái nào gả cho con là phúc của người ta!" Cha của Trần Nhật Đăng cảm thán.
"Không có ạ." Chung A Thần giả vờ khiêm tốn, "Từ nhỏ con đã là một đứa nhỏ dịu dàng ân cần, chăm sóc người khác chỉ là thói quen thôi ạ."
Trần Nhật Đăng: "..."
Lại diễn nữa?
Trần Nhật Đăng không thể hiểu nổi, chỉ coi như Chung A Thần muốn ra dẻ một chút với người lớn nên không có vạch trần.
Trần Nhật Đăng ngồi xuống ăn mì như bình thường, Chung A Thần quan sát vẻ mặt của cậu liền biết hành động của hắn không có tác dụng.
Trần Nhật Đăng ở cùng hắn lâu như vậy, đương nhiên biết hắn là người như thế nào. Muốn tạm thời thay đổi hình tượng, chuyện này chẳng những vô cùng đột ngột mà còn mất tự nhiên.
Tại sao lại muốn lấy hình mẫu yêu thích của Trần Nhật Đăng áp lên người mình?
Đương nhiên là bởi vì không thể thua kém đối tượng chẳng biết lúc nào xuất hiện kia của Trần Nhật Đăng, chỉ cần hắn làm tốt hơn, như vậy tiêu chuẩn của Trần Nhật Đăng sẽ càng cao, đồng thời tính khả thi của việc không tìm được đối tượng, cậu sẽ cùng hắn nương tựa lẫn nhau độc thân đến cuối đời cũng càng lớn hơn.
Hai người họ với nhau là đủ rồi, người khác đừng hòng chen vào.
Hắn phải tìm cách gì đó phù hợp với tính cách dịu dàng của cậu, thật ra là có, hơn nửa còn đang làm dở, đó là quà sinh nhật của Trần Nhật Đăng.
Sau khi Trần Nhật Đăng ăn mì xong, Chung A Thần lại gần.
"Trần ca, mấy ngày nữa cùng tôi về nhà tôi đi? Quà sinh nhật của cậu tôi để ở nhà rồi." Chung A Thần suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Nếu cậu thật sự không muốn đi thì tôi nhờ họ gửi lại đây."
Trần Nhật Đăng cảm thấy đây cũng là lần cuối đi lại nhà Chung A Thần chơi, vì vậy gật đầu: "Được thôi, thừa dịp đang rảnh đến chơi một chút cũng không phải chuyện gì xấu, để tôi ở cùng cha mẹ hết mùng 7 rồi qua ha?"
Chung A Thần nhanh chóng sử dụng đặc quyền VIP của mình mình để đặt hai tấm vé cho mùng 8 vào đầu tết, sau đó vui vẻ khoác vai Trần Nhật Đăng: "Cậu đoán xem lần này tôi tặng cậu cái gì nè?"
Dựa vào mấy quà tặng năm trước của hắn, Trần Nhật Đăng đoán: "Quả cầu pha lê do chính cậu thiết kế? Lâu đài bằng gỗ? Mứt dâu làm từ dâu tây cậu tự tay trồng và nuôi lớn?"
Chung A Thần khẽ hừ một tiếng: "Sao có thể như thế được, ai lại tặng cậu mấy món quà đã tặng rồi chứ. tôi ở trong lòng cậu là người không có thành ý như vậy à?"
"Đoán được thì còn gì là hồi hộp nữa." Trần Nhật Đăng nói.
Nói cũng đúng, Chung A Thần không truy hỏi nữa, mà trong đầu đang ảo tưởng dáng vẻ của Trần Nhật Đăng khi dùng quà của mình.
Hắn-Chung A Thần, một người con trai dịu dàng như nước, cố ý học tập kỹ năng mới, đan cho Trần Nhật Đăng một chiếc áo len màu hồng phấn làm quà sinh nhật.
Sau khi nghỉ đông hắn không tới nhà Trần Nhật Đăng trước chính là vì đang bận chuyện này. Lúc đó hắn nghĩ rất đơn giản, vừa tưởng tượng lúc Trần Nhật Đăng mặc trên người một chiếc áo do chính tay mình đan thì hắn liền vui vẻ đến ngủ không được.
Bây giờ nghĩ lại, hành vi đan áo len giữ ấm cho người mình yêu của nhiều cô gái được coi là dịu dàng. Mặc dù mục đích chính của hắn không phải là giúp Trần Nhật Đăng giữ ấm, nhưng hành vi của hắn thì giống như vậy.
Sau khi đan được hơn một nửa chiếc áo len, hắn lại trở về đan một nửa còn lại cho xong, đợi đến tối hôm sinh nhật Trần Nhật Đăng, hắn có thể để Trần Nhật Đăng mặc chiếc áo len do chính mình đan, nắm tay Trần Nhật Đăng cắt bánh sinh nhật, chụp thật nhiều ảnh chung.
Giữ lại toàn bộ ảnh chụp cùng nhau, đợi đến khi họ già rồi, có thể lấy ra xem đồng thời hồi tưởng lại thanh xuân tươi đẹp.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Chung A Thần mỉm cười mãn nguyện.
Mùng 7 tết trôi qua, phần lớn nhân viên văn phòng đã bắt đầu đi làm bình thường, Trần Nhật Đăng và Chung A Thần đáp máy bay bay đến nhà Chung A Thần.
Xe của nhà Chung đã đợi sẵn bên ngoài sân bay, đưa đám người Trần Nhật Đăng thẳng đến biệt thự của Chung A Thần ở lưng chừng núi.
Ba mẹ của Chung A Thần cũng là những người rất bận rộn, đã bắt đầu làm các hạng mục công việc từ sớm, cho nên trong nhà Chung A Thần ngoài người phụ trách nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa thì tạm thời không nhìn thấy người nào nữa.
Trong nhà Chung A Thần có rất nhiều phòng, không cần vất vả chen chúc trên một cái giường, lần đầu tiên Trần Nhật Đăng đến nhà Chung A Thần đã chọn ở phòng dành cho khách, lần này cũng như thế.
"Quá đáng ghê, quan hệ của chúng ta là gì chứ, còn đòi chia phòng ngủ nữa." Chung A Thần nói thầm vài tiếng, dẫn Trần Nhật Đăng tới căn phòng gần phòng của mình nhất, Trần Nhật Đăng cũng không phản đối.
Dù sao tối hắn còn phải lén đan xong cái áo len, khoảng thời gian này chỉ có thể tạm thời oan ức cho Trần Nhật Đăng phải ngủ mình ên.
Giúp Trần Nhật Đăng cất hành lý đi, Chung A Thần nghĩ tới điều gì đó rồi nói với Trần Nhật Đăng: "Khoảng thời gian này có thể em họ của tôi sẽ tới thăm, nếu cậu gặp nó, muốn để ý thì để ý, không thì mặc kệ nó, đừng miễn cưỡng."
Trần Nhật Đăng vẫn còn nhớ Chung Minh, cười lên.
"Nếu mà gặp thật thì cũng không thể quay đầu đi, bằng không sẽ rất mất lịch sự." Trần Nhật Đăng hỏi, "Em ấy có thích gì không?"
Chung A Thần nhíu mày, trong lòng hắn có tâm tư riêng, hắn không muốn Trần Nhật Đăng sẽ trò chuyện vui vẻ đến quên cả trời đất cùng người khác mà bỏ quên hắn.
"Nó không thích gì cả." Chung A Thần nói qua loa: "Nào thấy nó thì gọi cho tôi là được, lúc mà chờ tôi đến thì cậu nói gì với nó cũng được. Lúc trước có nói với cậu mấy cái tài liệu hướng dẫn cách nhận biết gay đều là nó viết chưa? Cậu có thể nói quan điểm của cậu về vấn đề này với nó."
Chung A Thần chỉ là thuận miệng nói, ai ngờ nghe xong Trần Nhật Đăng liền sửng sốt.
"...Cậu nói, em ấy rất giỏi về việc nhận biết gay?" Trần Nhật Đăng trầm giọng nói.
"Ừm, thằng bạn thân trước đây giả thẳng nam thích thầm tôi là do nó phát hiện đó." Chung A Thần trả lời.
Trần Nhật Đăng khẽ cau mày, cậu không khỏi nhớ lại chuyện mình đã làm với Chung A Thần vào ngày gặp Chung Minh, còn có cuộc nói chuyện riêng với Chung Minh nữa.
Lúc đó cậu không phát giác được có gì đó không đúng, bây giờ biết một mặt khác của Chung Minh, lại nhớ đến cuộc nói chuyện ngày hôm đó, có thể thấy được cạm bẫy giăng khắp nơi.
Cậu bị phát hiện rồi sao?
"Ra là vậy." Trần Nhật Đăng thả lỏng mày, lại cười nói: "Vấn đề này tôi sẽ cùng em ấy tâm sự thật kỹ."
....
Trần Nhật Đăng không ngờ lần thứ hai gặp Chung Minh lại đến nhanh như vậy.
Đó là một buổi sáng sớm, vì khát nước nên cậu dậy đi xuống lầu tìm nước uống. Trời còn sớm nên Chung A Thần vẫn chưa dậy, dưới lầu chỉ có giúp việc đang nấu bữa sáng ở dưới.
Vào một buổi sáng yên tĩnh như thế, lúc Trần Nhật Đăng đi tới phòng ăn thì thấy Chung Minh đang ngồi ăn sủi cảo tôm ở bàn ăn.
Trần Nhật Đăng nhìn thấy cậu ta cũng sững sờ, vẻ mặt có hơi giật mình.
Trần Nhật Đăng lấy nước xong cũng không trở về phòng mà ngồi xuống đối diện Chung Minh: "Đã lâu không gặp."
"Đúng là đã lâu không gặp, lần trước chúng ta gặp nhau là trước kì nghỉ hè." Chung Minh vẫn còn nhớ rõ lần trước mình dùng cách gì để dò xét Trần Nhật Đăng có phải là thẳng nam hay không, lần gặp mặt trước cậu ta còn mơ hồ hoài nghi, lần gặp mặt này, còn khiến cậu ta hoảng hốt hơn.
Nguyên nhân không phải là cậu ta mà là Trần Nhật Đăng đang mặc áo ngủ không vừa người, lớn hơn một vòng, trông như là...Mặc đồ ngủ của Chung A Thần.
Bộ quần áo rộng rãi được Trần Nhật Đăng mặc lên người, có chút rộng thùng thình, khiến cho dáng người của cậu càng thêm mảnh khảnh gầy gò. Một đoạn xương vai xanh không bị cổ áo che kín lộ ra làm cho hõm xương hiện rõ trên làn da trắng nõn.
Chung Minh là một tên thẳng nam, nhưng đối mặt với vẻ đẹp mê hoặc ở khoảng cách gần như vậy, cậu ta không tránh khỏi cũng thấy lúng túng.
"Đồ ngủ của anh...hình như có hơi rộng?" Chung Minh ngập ngừng hỏi.
Trần Nhật Đăng cầm cốc nước lên uống một hớp, vừa giơ tay lên, ống tay áo rộng rãi liền thõng xuống, lộ ra cổ tay mảnh khảnh.
"Đúng là rộng thật." Trần Nhật Đăng khẽ mỉm cười, "Bởi vì đây là đồ ngủ của Chung A Thần. Anh lười mang nhiều hành lý, nên là mượn đồ của cậu ấy mặc."
Trần Nhật Đăng trả lời quá thẳng thắn, làm cho Chung Minh tự dưng không biết phải nên nói tiếp cái gì nữa.
Thông thường một thằng con trai thích Chung A Thần sẽ kiếm cớ để mặc quần áo của anh ấy, anh ấy không phải nên đề phòng một chút sao?
Dường như là có thể xảy ra, nếu như người kia tự tin, cho rằng mình và người khác không giống nhau, đồng thời muốn bộc lộ d*c vọng chiếm hữu với Chung A Thần.
Giống như thằng bạn thân trước kia của Chung A Thần vậy.
Chung Minh dừng lại một chút rồi mới trả lời: "Quan hệ của anh và anh em tốt thật đấy, đồ của anh ấy chưa bao giờ cho người khác mượn mặc cả."
"Mối quan hệ của tụi anh tốt hơn so với bạn bè bình thường, cho nên cậu ấy rất sẵn lòng cho anh mượn." Trần Nhật Đăng ung dung trả lời.
Chỉ một câu nói nhưng lại khiến còi báo động trong đầu Chung Minh reo lên inh ỏi.
Thể hiện sự khác biệt của mình qua các chi tiết nhỏ, tự đắc về mối quan hệ tốt đẹp của mình với trai thẳng, không phải cậu ta muốn suy nghĩ nhiều đâu, mà lo do cậu ta đã gặp quá nhiều người như vậy rồi.
Có một ít gay yêu thẳng nam, muốn bẻ cong người đó để ở bên. Rất nhiều người lại cho mình sắp thành công mà đắc ý khoe khoang.
Nhưng...kết cục thường là không tốt, hoặc là tên thẳng nam đó căn bản không bị bẻ cong, chẳng qua là muốn đùa giỡn với bạn một chút thôi. Cũng có thể tên thẳng nam đó đã cong rồi, nhưng qua một thời gian lại thẳng như cũ, kết cục tốt đẹp chắc chỉ là số ít mà thôi.
Không cần phải làm như thế, huống chi Chung A Thần cũng chẳng thích con trai.
Chính vì không có khả năng nên tránh càng xa càng tốt mới là quyết định đúng đắn.
"Anh nghe Chung A Thần nói, em rất nhạy cảm với gay đúng không?" Trần Nhật Đăng nói: "Anh đã đọc tài liệu hướng dẫn cách nhận biết gay mà em viết, viết rất hay."
"Hả?" Chung Minh sửng sốt, "Anh đọc rồi?"
Trần Nhật Đăng chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Chung Minh, khi cậu không cười, mày và mắt hơi nhướng lên, đôi môi hồng hồng khẽ nhếch lên: "Em có phát hiện ra được điều gì không? Ví dụ như...bên cạnh Chung A Thần có một tên gay thầm thích cậu ấy?"
Chung Minh hoảng sợ, không cẩn thận làm rớt một viên sủi cảo tôm.
Cậu ta luống cuống tay chân nhặt viên sủi cảo tôm dưới đất lên, giật thót cả người.
Đây...Đây có phải là con sói đang hiện nguyên hình với cậu ta không?
Câu này kết hợp với vẻ mặt của Trần Nhật Đăng, tuyệt đối không sai được!
"Anh..." Chung Minh do dự không nói nên lời, cuối cùng hạ giọng: "Em sẽ không nói cho Chung A Thần biết, anh coi rồi sớm rời xa anh ấy đi. Chung A Thần chẳng phải kẻ ngốc, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì anh ấy cũng biết, tới đó sẽ rất khó giải quyết."
Trần Nhật Đăng vui vẻ, cậu chỉ đùa thằng nhóc này một chút thôi, mục đích chủ yếu là xác định lại điều bản thân đang nghi ngờ. Bây giờ đùa xong rồi, cậu cũng nói thẳng luôn.
"Sao mà em biết được tình cảm của anh đối với Chung A Thần vượt qua mức bạn bè?" Trần Nhật Đăng rất bình tĩnh, "Mấy tên thẳng nam tụi anh đều ở chung như thế mà."
Biểu cảm trên mặt của Chung Minh rất khó tả: "Có thằng thẳng nam nào mà ở chung như thế chứ, anh ra ngoài xem thử xem? Lần trước đi công viên chơi với các anh, em đã cảm thấy rất bất thường rồi!"
"Nếu em không tin, vậy nghe theo em, bây giờ anh nói với cậu ấy nhé?" Trần Nhật Đăng cầm điện thoại di động lên.
Chung Minh: "?"
Trần Nhật Đăng tìm wechat của Chung A Thần, ung dung gửi một voice chat: "Chung A Thần, em họ của cậu nói tôi thích con trai, đồng thời người tôi thích là cậu, vì mấy thằng con trai bình thường không ai ở chung với nhau như thế cả. Tôi cảm thấy em ấy nói rất có lý, nên bây giờ tôi dọn đồ đi nhá."
Chung Minh: "?"
Chung A Thần ngay lập tức hồi đáp, cũng là voice chat. Trần Nhật Đăng mở lên, giọng nói dịu dàng chảy ra nước của Chung A Thần truyền vào tai cậu: "Nó giỡn thôi, mặc kệ nó. Tối qua tôi đặc biệt nhờ bếp trưởng sáng nay làm món hoành thánh mà cậu thích ăn nhất đó, cậu ăn thử xem có hợp khẩu vị hay không."
Chung Minh trợn mắt há hốc mồm, điện thoại trên bàn của cậu ta rung lên một cái, cầm lên thì thấy một tin nhắn của Chung A Thần mới vừa gửi đến.
"Mày cút liền cho tao."
Chung Minh đứng ngoài run run gõ cửa phòng Chung A Thần.
Lúc mở cửa sắc mặt Chung A Thần vẫn còn coi là dễ nhìn, nhưng khi tầm mắt của hắn đảo qua Chung Minh đang đứng đó, phát hiện không có Trần Nhật Đăng đi theo, lập tức biến thành bộ mặt hung ác.
Hắn kéo Chung Minh vào, đóng cửa phòng một cái rầm, để lỡ một chốc nữa Chung Minh có kêu gào thảm thiết thì cũng có thể chặn lại được, để không làm cho hình tượng của hắn trở nên đồϊ ҍạϊ trong mắt Trần Nhật Đăng.
Chung Minh lập tức ôm lấy đầu: "Đánh người đừng đánh mặt! Em còn phải đi diễn nữa!"
"Mày nói cái gì với cậu ấy, mà sáng sớm cậu ấy đòi bỏ về hả?" Chung A Thần nắm chặt cổ áo của em họ, âm thanh lạnh đến mức rét run, "Hôm nay mà mày không nói rõ ràng mọi chuyện, sau này đừng hòng bước chân vào cái nhà này nữa."
Giọng nói Chung Minh yếu ớt: "Thì... Giống như tin nhắn thoại mà anh ấy gửi cho anh đó."
"Mày thấy cậu ấy không phải là trai thẳng, cảm thấy cậu ấy giống như những người thầm mến tao trước đây?" Chung A Thần cười lạnh một tiếng, gần như muốn nhấc bổng Chung Minh lên, hắn lạnh lùng nói, "Mày dựa vào đâu mà nói cậu ấy không phải là trai thẳng? Mày dựa vào cái gì mà bôi nhọ cậu ấy?"
Thái độ của Chung A Thần ngày càng hung dữ, Chung Minh thì càng hận không thể co mình lại một góc giảm nhẹ đi sự tồn tại, giọng nói yếu ớt cố gắng nói lý lẽ: "Anh ấy mặc đồ ngủ của anh, nói quan hệ của hai người tốt hơn so với những người khác, cho nên anh mới cho anh ấy mượn đồ ngủ mặc. Cố ý không mang theo áo ngủ đến, mượn đồ ngủ của anh để mặc, chỉ có người thầm mến người khác mới trăm phương ngàn kế muốn rút ngắn khoảng cách của mối quan hệ như vậy chứ?
Sắc mặt Chung A Thần ngày càng hung dữ: "Là tao nói cậu ấy không cần mang theo đồ ngủ, mặc đồ của tao là được rồi. Dựa theo lời mày giải thích, là tao thầm mến cậu ấy, cho nên mới trăm phương ngàn kế muốn rút ngắn khoảng cách quan hệ với cậu ấy hay sao?
Chung Minh kinh ngạc: "... ?"
"Lần trước anh mày đã nói với mày rồi, tại mày chưa có tình bạn nào thân thiết đến vậy, cũng không cần mày suy nghĩ rồi đưa ra mấy cái phỏng đoán vô tri như vậy, lời của anh mày không nghe lọt tai chút nào hay sao?" Chung A Thần càng nói càng tức, một tay hắn ấn vai Chung Minh, làm cho Chung Minh chỉ có thể trơ mắt nhìn, gáy bị dán chặt vào cửa nghe hắn nói chuyện.
Về phần Chung Minh bị đè đầu lên cửa có đau hay không đau, không nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn.
Mà căn bản Chung Minh cũng không có thời gian bận tâm cái khác, bởi vì cậu vừa nhìn thấy một chuyện có thể làm kinh động cả trời đất.
Cậu nhìn thấy trên tủ đầu giường của Chung A Thần, trên tủ chỉ để duy nhất một cái khung ảnh. Trong khung ảnh có một tấm hình, trong hình là hai người thanh niên mặt đang dán chặt vào nhau, mỉm cười nhìn ống kính.
Chung Minh kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
"Mau đi nói xin lỗi với cậu ấy đi, nói xin lỗi cậu ấy, nói đã đổ oan cho cậu ấy, sau đó hứa sẽ không bao giờ nói hưu nói vượn vậy nữa." Chung A Thần lạnh lùng nói, "Đi ngay bây giờ!"
Tâm tư Chung Minh hoảng loạn: "Cái này, này, anh..."
Chung A Thần sầm mặt lại: "Mày không muốn đi?"
"Không phải..."
Chung Minh thực sự là trai thẳng thực thụ, cậu cảm thấy được cả đời này, kể cả cậu đã xuống lỗ rồi vẫn không thể nào lí giải được những hành động này.
Ai lại chụp kiểu ảnh như vậy với bạn bè bình thường, sau đó còn rửa ra, còn cố ý đặt trên tủ đầu giường? Cái này không phải để mỗi khi đi ngủ và thức dậy đều có thể được ngắm nhìn nó đầu tiên hay sao?
"Anh làm sao... Lại để ảnh như vậy trước tủ đầu giường để ngắm?" Chung Minh thực sự nhịn không nổi, không sợ chết đặt câu hỏi.
Giọng điệu của Chung A Thần đã rất kém: "Anh mày muốn ngắm thì ngắm, liên quan gì đến mày? Giờ mày có đi xin lỗi không?"
"Em đi, em đi." Chung Minh hồn bay phách lạc.
Vì sao trước đây cậu lại nghĩ là Trần Nhật Đăng không thẳng được cơ chứ? Rõ ràng chỉ nhìn vào hành động, giữa Trần Nhật Đăng và Chung A Thần, Trần Nhật Đăng quả là một thẳng nam sắt thép!
Cậu đã nghi oan cho một thẳng nam chân chính rồi , là cậu không đúng.
Chung A Thần thả người ra, dùng ánh mắt ra hiệu Chung Minh mở cửa cút ra ngoài xin lỗi.
Chung Minh mở cửa ra, trước khi rời đi, cậu còn không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn.
Lần này, cậu lại phát hiện ra thứ kinh thiên động địa đủ để làm cậu khϊếp sợ trong cả một năm.
Trong phòng Chung A Thần có một cái bàn cạnh cửa sổ, cậu không biết trước kia Chung A Thần thường đặt cái gì trên bàn, nhưng tuyệt đối không phải là cái trên bàn bây giờ.
Bởi vì hiện tại trên bàn của Chung A Thần, là mấy cuộn len màu hồng phấn, mấy cái kim đan và một cái áo len màu hồng phấn đang đan dở.
Đầu óc Chung Minh còn chưa kịp phản ứng chính thức đã đưa ra kết luận - Chung A Thần đang tự đan áo len cho Trần Nhật Đăng.
Lúc cậu còn đang ở bên ngoài hoài nghi Trần Nhật Đăng không phải là thẳng nam, thì Chung A Thần ở ngay bên cạnh đã ngọt ngọt ngào ngào mà đan áo leo màu hồng phấn cho Trần Nhật Đăng.
Đến cùng ai mới không phải là thẳng nam?
Chung Minh bị mấy hình ảnh mình đang tưởng tượng trong đầu dọa cho run rẩy, trẹo chân một cái, trực tiếp ngã đập mặt xuống đất.
"Hả?" Chung A Thần cau mày nhìn sang, nhìn thấy bộ dáng ngu ngốc của Chung Minh, định nhấc người dưới đất lên.
"Anh, anh đừng đến đây!" Chung Minh hoảng quá không nhìn đường mà bò lùi về sau, bò đến cửa cầu thang, trượt nhanh xuống dưới lầu.
Trần Nhật Đăng đến thăm Chung Minh bị trật chân.
Chung Minh bị thương không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn cần nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày. Cậu nằm ở trên giường, bày ra vẻ mặt đã nhìn thấu sự đời.
Nhìn thấy Trần Nhật Đăng, thần sắc trên mặt cậu ta đã biến thành sự hổ thẹn, một mặt thành khẩn nói: "Xin lỗi, trước đây em cứ nghi ngờ anh không phải thẳng nam, cho em xin lỗi."
"... Không có gì, không cần xin lỗi đâu." Trần Nhật Đăng bất đắc dĩ cười cười.
Ngược lại cậu thực sự không phải là thẳng nam, thực ra nghi ngờ cũng không hề sai.
Chung A Thần đại khái là đang ra ngoài nghe điện thoại của người nhà gọi đến, nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người Trần Nhật Đăng và Chung A Thần.
Chung Minh nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, xác định không có người thứ ba nghe thấy, vội vàng vẫy vẫy tay về phía Trần Nhật Đăng.
Trần Nhật Đăng không rõ vì sao, chỉ nghe thấy Chung Minh thấp giọng nói nhỏ.
"Nếu như anh thực sự là thẳng... Tin em, chạy mau đi, anh còn thẳng hơn anh Chung A Thần nhiều."
Tội nghiệp thằng nhỏ.
Trần Nhật Đăng dở khóc dở cười.
Sao tự nhiên người đang bình thường mà nói ra lời gì ngốc nghếch dữ vậy, bị trẹo chân mà cũng ảnh hưởng đến đầu óc nữa hả?
Chung A Thần là thẳng nam, cậu biết rõ.
Chung Minh nhìn ra Trần Nhật Đăng không tin mình, cuống lên, kéo tay Trần Nhật Đăng, tốc độ nói chuyện mỗi lúc một nhanh: "Em nói thiệt mà! Em còn thấy trên tủ đầu giường của ảnh còn để ảnh chụp chung của hai người."
Trần Nhật Đăng cũng không hề ngạc nhiên, tủ đầu giường bày ảnh chụp chung đối với Chung A Thần chỉ là một hành động bình thường, chỉ là do Chung Minh còn trẻ nên không hiểu rõ mà thôi.
Người được gọi là trẻ tuổi ngây thơ thấy Trần Nhật Đăng bình tĩnh mà giật mình, cậu cảm thấy Trần Nhật Đăng căn bản là không hề tin lời cậu nói, vì vậy còn tiếp tục bổ sung thêm thông tin để tăng mức độ tin cậy: "Thật mà, anh ấy còn lén lút đan áo khoác màu hồng phấn nữa—— "
Câu nói này còn chưa kịp nói xong, Chung A Thần đang nghe điện thoại ở ngoài đột nhiên mở cửa, nhìn thấy hình ảnh trước mắt nhất thời nổi trận lôi đình: "Lằng nhà lằng nhằng cái gì vậy? Tao nói mày đó Chung Minh, còn chưa chịu thả tay ra hả?"
Thằng nhóc này không có bạn thân hay sao, mắc gì nắm tay bạn thân hắn làm gì?
Chung A Thần nhanh chân tiến lên phía trước gạt tay Chung Minh ra, cảnh cáo nói: "Mày để ý một chút, đừng có ỷ mình bệnh là có thể tùy tiện sờ mó, bảo trì khoảng cách xã giao như bình thường thôi, hiểu không?"
Chung Minh: "..."
Là do cậu không hiểu rõ thế giới của thẳng nam hay sao?
Chung Minh thống khổ kéo chăn lên đến đầu, để không nhìn thấy đôi bạn thân làm cho cậu hoài nghi thế giới trai thẳng này nữa.
Do Chung Minh bất ngờ bị thương, nên kế hoạch ở lại thêm mấy ngày cũng bị hủy mất, không bao lâu sau cậu đã đi.
Bởi vì do Chung Minh tự mình té ngã đập mặt xuống đất, nên Chung A Thần cũng không bị trách mắng, hắn ôm tay nhìn theo Chung Minh rời đi, tiếp tục hưởng thụ thế giới hai người của mình và Trần Nhật Đăng.
Thế nhưng vừa mới xong chuyện này, Chung A Thần vẫn còn canh cánh trong lòng, hắn sợ Trần Nhật Đăng vẫn muốn đi.
Hắn kéo vali của Trần Nhật Đăng vào trong phòng mình, để chỗ này chỗ kia cũng không hài lòng, cuối cùng hắn để ngay bên cạnh giường, chỗ mà đưa tay ra là có thể chạm được ngay.
"Hành lý của cậu tôi tạm thời để đây nha, khi nào cậu muốn tìm đồ gì thì cứ nói tôi, tôi giúp cậu lấy." Chung A Thần ân cần nói.
Trần Nhật Đăng ở phía sau vừa nhìn Chung A Thần dằn vặt, bất đắc dĩ nói: "Sao cậu không ôm nó ngủ luôn đi, chẳng lẽ tôi nửa đêm sẽ mang hành lý chạy trốn hay sao, cậu còn tưởng mình là bá đạo tổng tài ngăn cản cô vợ nhỏ chạy trốn hả?"
Tuy rằng sau này Chung A Thần rất có thể sẽ trở thành bá đạo tổng tài, nhưng hắn với cô vợ nhỏ gì đó thì có liên quan quái gì với nhau cơ chứ.
Chung A Thần lập tức trả đũa: "Thì ra cậu cũng nghiên cứu mấy cái này! Dựa vào năng lực học tập của cậu, chắc đã nghiên cứu hết mấy bộ phim chạy trốn truy thê đồ các kiểu rồi chứ gì! Aiya, mà nói gì thì nói hành lý của cậu vẫn phải để ở đây."
Trần Nhật Đăng: "..."
Suy đoán rất tốt , nhưng đáng tiếc đều đã đoán sai, bây giờ cậu căn bản không có ý định chạy trốn, lần sau không cho hắn có cơ hội đoán nữa.
Chung A Thần im lặng trong chốc lát, hắn nhìn dụng cụ đan len hồng phấn trên tủ, rồi nhìn khung ảnh đặt ở đầu giường, thấp giọng mở miệng nói: "Cậu đừng có nghe lời thằng nhóc đó nói, mỗi cặp bạn thân có những cách thức đối xử không hề giống nhau, cách thức chúng ta ở chung với nhau cũng hết sức bình thường. Tôi cũng biết trong lòng cậu coi tôi là anh em tốt nhất, sẽ không có chuyện người khác nói này nói nọ vài câu là tôi sẽ tin tưởng ngay, cậu yên tâm đi, tôi chỉ tin mỗi mình cậu mà thôi."
Trần Nhật Đăng mỉm cười.
Cậu rủ hàng mi dày đen nhánh xuống, cười nói: "Đúng vậy, tôi coi cậu là anh em tốt nhất, cũng không muốn tình bạn này bị biến chất thành bất kì điều gì khác hay có ý định bôi bẩn tình bạn đẹp này."
Chiếc áo len hồng phấn do Chung A Thần đẩy nhanh tiến độ làm ngày làm đêm cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Bây giờ đã là hai giờ sáng, không gian yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, Chung A Thần vừa lao động miệt mài xong thở phào một hơi.
Hắn cầm áo leo giũ giũ, chiếc áo len này làm từ len cao cấp, sờ vào vô cùng mềm mại, dù mặc ở phía trong cùng cũng không hề làm trầy da, hơn nữa độ giữ ấm cũng vô cùng tốt.
Chung A Thần không có lựa màu hồng cánh sen chết chóc như những nam sinh khác, mà hắn chọn màu hồng pastel. Hắn có thể tưởng tượng được rằng, Trần Nhật Đăng mà mặc cái áo này lên trông sẽ vô cùng trắng trẻo và dịu dàng.
Chung A Thần hài lòng gấp gọn áo len lại rồi cất đi, hắn nằm một mình trên giường, bắt đầu có chút không yên.
Vì món quà này, hắn đã lâu không thể ngủ cùng với Trần Nhật Đăng, để Trần Nhật Đăng ở trong phòng trống một mình, để cậu phải chịu uất ức.
Bây giờ hắn làm xong rồi, nên phải ngủ chung với Trần Nhật Đăng lại ngay thôi.
Trần Nhật Đăng có lẽ đang ngủ, hắn sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, để không đánh thức người đang ngủ.
Chung A Thần nghĩ gì làm nấy, hắn vươn người ngồi dậy, đi ngay đến phòng cho khách ở cách vách. Sau đó vặn nắm cửa nhưng không mở cửa ra được.
Trần Nhật Đăng buổi tối ngủ, theo thói quen khóa trái cửa.
Chìa khóa dự phòng không có ở trên người Chung A Thần, hơn nửa đêm đi tìm chìa khóa dự phòng cũng không tiện, vì phải đánh thức nhân viên quản lý phòng đang ngủ say.
Chung A Thần không hề do dự, quay ngược trở về phòng đi đến ban công, thả người nhảy một cái, nhảy từ ban công phòng mình sang ban công phòng Trần Nhật Đăng ở bên cạnh.
Hắn đẩy cửa ban công sát đất ra, lặng yên không một tiếng động đi vào bên trong.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Trần Nhật Đăng đang nằm trên chiếc giường mềm mại, không thấy rõ được thân hình của cậu.
Chung A Thần rón rén đi vào trong, hắn đi tới bên giường nhìn thấy Trần Nhật Đăng đang ngủ say, hài lòng chậm rãi nằm xuống, sau đó giống như một tên trộm lén lút vén chăn lên, chậm rãi chui vào trong chăn.
Chung A Thần đã cố nhẹ nhàng hết sức để không đánh thức Trần Nhật Đăng, nhưng lúc hắn khoác tay ôm eo Trần Nhật Đăng, Trần Nhật Đăng vẫn động đậy một chút
"Hừ?" Trần Nhật Đăng phát ra giọng nói thì thào, nghe như đang mơ ngủ.
Chung A Thần sợ đánh thức Trần Nhật Đăng, nín thở, không nói gì.
Hắn giống như một pho tượng, cũng giống như người trong giấc mộng, bất động không nói lời nào, giấu mình vào bóng tối.
Trần Nhật Đăng không nói gì thêm nữa, đợi đến lúc Chung A Thần cho rằng Trần Nhật Đăng đã ngủ say rồi thì Trần Nhật Đăng động đậy, cả người dán về phía hắn.
Đó là khoảng cách rất gần, chóp mũi Trần Nhật Đăng nâng lên cao gần như sắp chạm vào mặt Chung A Thần, phập phồng theo từng nhịp thở, bờ môi mềm mại như có như không cọ qua tai Chung A Thần.
Gần như trong nháy mắt, nửa người Chung A Thần tê rần, như bị dòng điện cao áp chạy qua người.
Lúc mà họ ngủ chung với nhau không phải là không có khoảng cách gần như vậy, nhưng những lần đó đều do Chung A Thần chủ động.
Đây là lần đầu tiên Trần Nhật Đăng chủ động tới gần đến vậy.
Trần Nhật Đăng đang mơ màng ngủ.
Đến khi chắc chắn đáp án, Chung A Thần mới chầm chậm liếʍ môi, nghiêng đầu, tựa đầu với Trần Nhật Đăng.
Chóp mũi của họ chạm vào nhau, tiếng hít thở trong không khí như hòa quyện vào nhau, hai người thân mật tựa như đang hòa làm một.
Đối với Chung A Thần mà nói đây tư thế mà hắn chưa bao giờ được trải nghiệm qua, vậy mà lần trải nghiệm này lại không hề làm cho hắn cảm thấy bài xích hay ghét bỏ, ngược lại làm cho hắn hưng phấn đến run rẩy cả người.
Đây chính là... khoảng cách thân mật độc nhất chỉ thuộc về hắn, trừ hắn ra, Trần Nhật Đăng sẽ không thể có thêm bất kì một người bạn nào làm như vậy với cậu.
Không cần người yêu, hắn và Trần Nhật Đăng sẽ luôn luôn tốt như vậy, sẽ luôn làm bạn với nhau cho đến già.
Lúc Trần Nhật Đăng rời giường nhìn thấy Chung A Thần bên cạnh cảm thấy mình hơi mơ hồ.
"Cậu qua đây hồi nào vậy?" Trần Nhật Đăng hỏi.
"Tối hôm qua." Chung A Thần híp mắt nhớ lại tối hôm qua, "Tôi phát hiện mình bị trúng kịch độc, mà tên hạ độc xấu xa bỏ thuốc giải ở chỗ cậu, nên tôi nửa đêm đành vội vàng nhảy cửa sổ vào, tìm cậu để không xảy ra bi kịch."
"Độc chết cậu luôn đi." Mặt Trần Nhật Đăng không hề có cảm xúc.
"Thật là nhẫn tâm mà!" Chung A Thần ôm lấy eo Trần Nhật Đăng rồi ngồi xuống, dụi mặt lên bụng và đùi của Trần Nhật Đăng, "Tôi sinh là người của cậu, có chết đi cũng là quỷ của cậu, có chết rồi cũng làm hồn ma bên cạnh cậu."
Trần Nhật Đăng: "..."
Trần Nhật Đăng đã quá quen mấy lời nói nhăng nói cuội của Chung A Thần, nhưng hành động của Chung A Thần vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của Trần Nhật Đăng, cậu cứng ngắc đẩy đầu Chung A Thần ra, mắng: "Mới sáng sớm mà sờ sờ mó mó cái gì? Lỡ xíu nữa có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, rồi cậu lại khóc lóc tôi làm vấy bẩn sự trong sạch của cậu rồi sao?"
Lời nói của Trần Nhật Đăng rất khó hiểu, nhưng là con trai, còn là lúc sáng sớm, Chung A Thần làm sao không hiểu được Trần Nhật Đăng đang muốn ám chỉ điều gì.
Hắn chớp mắt một cái, liếʍ liếʍ môi, nhớ lại chuyện hồi trước.
Khi đó hắn cố ý làm mình bị thương, lúc Trần Nhật Đăng ngồi trong xe taxi đưa hắn đến bệnh viện, hắn nằm ở trên đùi Trần Nhật Đăng không cẩn thận cọ trúng chỗ đó.
Lần đó hắn không hề cảm thấy buồn nôn, hiện tại hắn cũng không hề cảm thấy buồn nôn.
Nếu lỡ ngày nào đó mà mức độ "hỗ trợ" của hắn và Trần Nhật Đăng thăng cấp lên một chút cũng được đó ha? Chứ bây giờ mà làm vậy, da mặt Trần Nhật Đăng mỏng, nếu hắn đề nghị vậy chắc Trần Nhật Đăng sẽ đánh chết hắn rồi lạnh lùng từ chối mất.
Đợi sau này... Hắn có thể ngày càng thân mật với Trần Nhật Đăng hơn nữa.
Sinh nhật của Trần Nhật Đăng ngày càng tới gần, Chung A Thần bắt đầu thăm dò, hỏi Trần Nhật Đăng muốn tổ chức sinh nhật kiểu gì, có phải là vẫn giống như trước đây hay không.
Tựa như những ngày sinh nhật trước, Trần Nhật Đăng sẽ đón sinh nhật cùng hội bạn thân. Đợi đến lúc tiệc tàn mọi người về gần hết, thì đó là thời gian của riêng Trần Nhật Đăng và Chung A Thần.
Có náo nhiệt cũng có yên tĩnh, chính là điều mà Trần Nhật Đăng yêu thích, Chung A Thần cũng thích hình thức tổ chức như thế này.
Năm nay quả nhiên Trần Nhật Đăng cũng chọn cách làm như vậy, vì thế Chung A Thần vui mừng liên lạc với bạn bè để chuẩn bị cho lần tụ họp này.
Chung A Thần gọi cho mấy người bạn khá thân hồi cấp ba, lúc đó mọi người đều chưa khai giảng, vừa là dịp tổ chức sinh nhật cho Trần Nhật Đăng cũng là dịp để tụ họp với nhau.
Trước ngày sinh nhật, hai người lại bay về lại nhà Trần Nhật Đăng.
Trần Nhật Đăng được bạn bè chào đón vô cùng nồng nhiệt.
"Ây da hai người quả nhiên là đi chung với nhau mà." Đại Phương bề ngoài thô lỗ tâm hồn mỏng manh cảm động đến rơi nước mắt "Thế nào gọi là tri kỉ, cái này gọi là tri kỷ chứ gì nữa, bốn bể có tri kỷ, xa mấy cũng là nhà."
"Có biết ăn nói hay không vậy?" Đại Hắc vỗ một cái vào lưng Đại Phương, "Xa đâu mà xa? Cái này là cùng nhau đồng hành, đồng vợ đồng chồng! Mày đợi chút nữa xem Chung Ca có đánh chết mày không."
Họ đang tụ họp ở một quán karaoke gần trường cấp ba trước đây, khung cảnh ngày xưa dễ làm cho người ta nhớ lại một thời đã qua.
"Bộ tôi hay đánh người lắm hả." Chung A Thần tự nhận gần đây mình là một người đàn ông dịu dàng như nước, nở một nụ cười thân thiện, "Mới qua hai năm mà các cậu nhớ lộn rồi đúng không, tôi có đánh ai bao giờ đâu."
Những người khác: "..."
Có quỷ mới tin hắn.
Đã qua một khoảng thời gian khá dài mọi người chưa được gặp nhau, có vô số chuyện muốn nói cho nhau nghe nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, quyết định dựa theo luật cũ, trước tiên khuấy động không khí bằng trò sự thật – đại mạo hiểm.
Họ đăng nhập vào một ứng dụng True or Dare trên điện thoại, lại lấy ra một bộ bài, chọn một vài lá bài đặt trên mặt bàn, ai bốc trúng là Joker thì phải trả lời thật lòng một câu hỏi do app đặt ra hoặc phải hoàn thành một trò đại mạo hiểm mà app chỉ định.
Chung A Thần vinh hạnh thành là người đầu tiên "trúng thưởng", hắn lựa chọn nói lời thật lòng.
Đại Hắc đọc nội dung câu hỏi trên app: "Gần đây có ai khiến cho cậu thấy rung động hay chưa? Trả lời thật lòng nha, không được nói dối đâu đó."
Trần Nhật Đăng ngước mắt nhìn về phía Chung A Thần, Chung A Thần nhìn cậu cười, đôi mắt tuấn mỹ dưới ánh đèn lập lòe ngày càng sâu hơn, trong nụ cười của Chung A Thần có một loại cảm giác động viên người ta yên tâm.
"Không có." Chung A Thần trả lời rất nhanh, "Vậy thôi hả? Cái này quá đơn giản, người khiến tôi rung động chắc một trăm năm nữa cũng không xuất hiện, nếu không tin các cậu có thể hỏi Trần Nhật Đăng thử xem."
Sắc mặt Trần Nhật Đăng bất biến, cụp mắt xuống xào bài.
"Cũng không thể nói chắc chắn dữ vậy chứ..." Đại Phương nhỏ giọng oán trách
"Ừm, tôi đã quyết như vậy rồi." Chung A Thần nói, "Được rồi, tiếp theo nào."
Trần Nhật Đăng rất may mắn vẫn không hề rút trúng, cậu âm thầm quan sát, phát hiện mấy câu hỏi mà app hay hỏi, đa số đều liên quan đến chuyện tình cảm.
Nói cách khác, nếu như cậu rút trúng rồi chọn nói lời thật lòng, rất có thể sẽ bị hỏi câu hỏi liên quan đến chuyện tình cảm.
Lỡ như lúc nói lời thật lòng mà nói dối không khéo, có thể sẽ để lộ tâm tư của cậu đối với Chung A Thần, Trần Nhật Đăng dĩ nhiên cũng không hề có ý định nói ra bí mật này.
Vậy thì lỡ cậu rút trúng lá joker, vậy thì cứ chọn đại mạo hiểm là được rồi.
Chơi được một nửa, Chung A Thần đứng dậy đi vệ sinh, còn lại hai ba người bạn học kéo Trần Nhật Đăng lại tán gẫu.
"Chung A Thần cậu ta học đại học hai năm rồi, thật sự không hề gặp người mình thích hay sao?" Đại Hắc cảm thán, "Cậu ta bây giờ so với thời trung học thay đổi khá nhiều, hình như...tâm trạng không tệ, nhưng là kiểu rất khó hình dung, xung quanh toàn bong bóng hường phấn, làm cho phận làm cẩu độc thân tôi đây cảm thấy khó chịu."
"Đúng rồi đấy!" Đại Phương gật đầu phụ họa, "Aiya, thật ra lúc trước Chung ca đăng hình lên vòng bạn bè, tôi còn tưởng hai người thành công bẻ cong nhau để về chung một nhà rồi nữa chứ, là do tôi nghĩ nhiều rồi. Nhưng mà hai người các cậu vốn dĩ lúc nào cũng dính lấy nhau mà, chắc việc này cũng là chuyện bình thường thôi."
"Ừm, cậu ấy không có yêu đương thật, cái này cậu ấy không có nói dối đâu." Trần Nhật Đăng thực sự không muốn tham gia vào chủ đề này nữa, cậu trực tiếp đổi chủ đề: "Ba người chúng ta chơi một ván nữa đi, không cần chờ cậu ấy, trò này hai người còn chơi được mà."
Hôm nay là sinh nhật Trần Nhật Đăng, nên cậu nói cái gì đúng thì cái đó đúng thôi, vậy nên trong lúc Chung A Thần không có ở đây, họ bắt đầu chơi một ván sự thật đại mạo hiểm mới.
Ba người, xác suất một phần ba, rốt cuộc Trần Nhật Đăng vinh quang trúng thưởng, bốc trúng lá joker.
"Lời nói thật lòng?" Đại Hắc theo thói quen định chọn bên lời nói thật lòng
"Không." Trần Nhật Đăng trả lời vừa nhanh vừa dứt khoát, "Đại mạo hiểm."
"Hửm? Trần Nhật Đăng chọn đại mạo hiểm sao, được rồi, để tôi chọn giúp cậu." Đại Hắc nhấn lên màn hình ứng dụng, sau khi có kết quả, hàng lông mày đen rậm kia của Đại Hắc như sắp bay lên trời
"Là cái gì vậy?" Trần Nhật Đăng nghi hoặc.
Đại Hắc chậm rãi đưa màn hình điện thoại về phía Trần Nhật Đăng, để Trần Nhật Đăng có thể nhìn thấy rõ chữ trên đó.
【 Trong vòng năm phút, hãy tỏ tình với người đầu tiên bước vào phòng này】
Đại Hắc sợ ngây người: "Chúng ta không có gọi nhân viên phục vụ, vậy thì trong năm phút nữa người đầu tiên đi tới, đương nhiên chỉ có..."
Đương nhiên chỉ có cái người đang đi vệ sinh kia, tính toán thời gian, Chung A Thần chắc đang sắp quay lại.
"Ây da, kí©h thí©ɧ! Đây mới đúng là đại mạo hiểm nè!" Đại Phương phấn khích đung đưa tay, "Tỏ tình, tỏ tình!"
Ánh đèn kèm theo tiếng nhạc trôi , Trần Nhật Đăng mặt lúc sáng lúc tối, lông mi dài tại trên gương mặt bỏ ra một bóng ma, hắn trầm mặc xem điện thoại di động thượng kia một nhóm chữ màu đen.
Ánh đèn xập xình cùng tiếng nhạc, khuôn mặt Trần Nhật Đăng khẽ động, bóng hàng mi dài tựa như đang phủ lên gò má cậu, cậu im lặng nhìn dòng chữ đen trên điện thoại.
"Thực ra nếu như có người khác định tỏ tình với Chung ca, tôi nhất định nghĩ chuyện này chắc được tính toán từ trước, chắc chắn không có tác dụng. Còn người tỏ tình là Trần Nhật Đăng, ít nhất Chung ca chắc chắn sẽ không đánh cậu, còn có thể nhìn xem phản ứng của hắn, thú vị à nha." Đại Phương cực kỳ phấn khích
Trần Nhật Đăng bỗng nở nụ cười, đèn trong phòng chớp nháy sáng tối, như đang khẽ gieo ánh sao vào trong mắt cậu.
"Được rồi, cũng thú vị." Trần Nhật Đăng khẽ thấp giọng nói, "Dù sao cũng không phải thật, vậy thì tỏ tình thôi."
Chung A Thần từ toilet quay lại, ở ngoài cửa nghe được một khúc nhạc dạo.
Đây là một ca khúc khá hot, xuất phát từ tình cảm thầm mến của một người, kể về một mối tình đơn phương thầm lặng. Giai điệu mang theo nỗi buồn man mác, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí trong một buổi tiệc sinh nhật.
Hắn phải tìm cớ cắt ngang bài hát này.
Chung A Thần nghĩ trong đầu, đẩy cửa bước vào.
Bóng dáng mảnh khảnh đang ngồi một mình trên chiếc ghế xoay cao trong góc phòng riêng, thấy hắn bước vào liền ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt dưới ánh đèn mờ ảo dường như không thể nhìn rõ ràng.
Là Trần Nhật Đăng đang hát bài này.
Chung A Thần chưa kịp phản ứng gì đã bị mấy người bạn kéo lên ghế sô pha.
"Chung ca qua đây ngồi nào, nghe Trần Nhật Đăng hát đi." Đại hắc nói, "Nhớ phải cổ vũ Trần Nhật Đăng đó nha!"
Trần Nhật Đăng nghiêng người nhìn vào lời nhạc trên màn hình ở phía đối diện, lưng hơi thả lỏng nhưng vẫn thẳng tắp.
Giọng của Trần Nhật Đăng không giống như giọng của thiếu niên hoạt bát vui vẻ, mà âm sắc mang thêm cảm giác hơi lạnh lùng, khi cậu trầm giọng hát khúc ca yêu thầm này, ca từ vang lên bỗng mang theo chút buồn bã.
Ánh sáng màu cam chiếu về phía Trần Nhật Đăng, chiếu lên chiếc cần cổ mảnh khảnh rồi chiếu đến hầu kết thuộc về phái nam.
"Tôi chưa bao giờ dám hy vọng xa vời rằng cậu sẽ đáp lại tôi."
Trần Nhật Đăng khẽ mỉm cười, một nụ cười mà hắn vẫn thường thấy hằng ngày.
"Lẳng lặng nhìn bóng lưng của cậu và cô ấy, nụ cười trên mặt cũng trở nên hoàn mỹ."
Trần Nhật Đăng nghiêng đầu, nhìn về phía mấy người Chung A Thần, khóe môi vẫn nở một nụ cười như vậy.
"Tất cả những tình cảm này vĩnh viễn sẽ không thấy được ánh sáng, bởi vì tôi sẽ cẩn thận cất giấu chúng đi."
Trần Nhật Đăng hát từng câu từng câu, trái tim của Chung A Thần ngày càng chùng xuống.
Trong lòng Chung A Thần vô cùng khó chịu.
Lý trí bảo hắn rằng Trần Nhật Đăng chỉ đang tập trung vào bài hát mà thôi, thế nhưng cảm tính lại bảo rằng hắn đang rất khó chịu trong lòng.
Bài hát này không hợp với Trần Nhật Đăng.
Trần Nhật Đăng đâu cần phải hạ mình hèn mọn đến vậy?
Trần Nhật Đăng tại sao lại cần thích thầm một người, thậm chí lại vì người đó mà chịu uất ức? Không thể, không thể nào.
Chung A Thần đứng lên, đi đến chỗ chọn bài định cắt ngang bài hát. Cũng vừa lúc tiếng nhạc đang phát đoạn nhạc đệm giữa hai lời, nên Trần Nhật Đăng không cần hát, Chung A Thần nhân cơ hội mở miệng.
"Tại sao lại đột nhiên nghĩ đến việc hát bài hát này? Nhiều bài xếp hàng quá, mấy bài sau có thể không đến lượt được, dù sao bài này cũng hát nửa chừng rồi, tôi chuyển bài nha?"
Trần Nhật Đăng cười lắc đầu một cái.
Chung A Thần mím môi, tuy rằng không vui, nhưng vẫn nghe lời Trần Nhật Đăng không động đậy.
Đến đoạn chuẩn bị hát, Trần Nhật Đăng cầm micro, lần này cậu không hát, mà là mở miệng nói chuyện.
Giọng Trần Nhật Đăng rất khẽ, nhưng thông qua sự khuếch đại của micro, giọng nói ấy vẫn truyền vào tai Chung A Thần vô cùng rõ ràng: "Chung A Thần, có mấy lời tôi vẫn luôn muốn nói với cậu."
Chung A Thần sững sờ, hắn không biết Trần Nhật Đăng muốn nói gì, nhưng theo bản năng của hắn vẫn cảm thấy căng thẳng.
Ánh đèn trong phòng chớp nháy không ngừng tựa như nhịp tim đang hoang mang loạn nhịp của hắn.
"Quen biết cậu lâu như vậy... Là bạn bè với nhau lâu như thế, cậu vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi." Trần Nhật Đăng chậm rãi nói lên tâm sự chôn giấu trong lòng, cậu bỗng nhiên cười tự giễu, "Cậu không nên đối xử tốt với tôi như vậy đâu."
Bởi lẽ dù gì làm người ai cũng luyến tiếc ấm áp mình từng có.
"Không phải cậu là trai thẳng hay sao... Lỡ như đến lúc tôi thích cậu, thì phải làm sao bây giờ?"
Lúc Trần Nhật Đăng nói câu này, cậu đang nhìn thẳng về phía Chung A Thần.
Dường như Chung A Thần đã trở nên ngơ ngác, hắn mở to hai mắt, môi mỏng không tự chủ được khẽ nhếch. Lời tỏ tình bất ngờ này dường như cắt đứt mọi suy nghĩ của hắn, cả người như chết lặng.
Đầu ngón tay của Chung A Thần không khống chế được mà run lên, lưng hắn thẳng tắp, không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại, làm cho hắn cảm thấy khó thở.
Người bạn thân nhất bên cạnh hắn là đồng tính, đã vậy còn thích hắn.
Trần Nhật Đăng thích hắn.
Hắn phải làm sao?
Nếu như hôm nay là một người khác đến tỏ tình với hắn, Chung A Thần đều có thể nhanh chóng đưa ra quyết định, bảo người đó cút ra ngoài.
Nhưng trước mặt hắn lại là Trần Nhật Đăng thì phải làm sao, làm sao hắn có thể bảo Trần Nhật Đăng cút ra ngoài được.
Hai vấn đề này khiến cho não Chung A Thần như bị kéo căng nóng rực lên, Chung A Thần dường như vẫn không thể tìm ra được chút manh mối nào trong mớ hỗn độn này, liền nghe thấy tiếng cười của Trần Nhật Đăng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng lúc này.
Trần Nhật Đăng cười đến đuôi mắt hơi cong lên: "Dọa chết cậu luôn, có phải đang nghĩ cách làm sao tông cửa xông ra ngoài không? Là giả, cậu yên tâm, tôi không hề có chút ý đồ nào không an phận với cậu đâu."
Bọn Đại Hắc Đại Phương nhịn cười muốn nội thương nãy giờ cuối cùng cũng cười ha hả thành tiếng, cười đến mức nện rầm rằm lên ghế sô pha.
"Cái biểu cảm hồi nãy của Chung Ca chắc là nó tin thiệt rồi chớ gì!"
"Chắc là nãy giờ thế giới quan của Chung Ca bị chia năm xẻ bảy mất rồi, Chung Ca nhanh nhanh nhặt chúng lên chắp vá lại đi, may ra còn dùng được đó."
Đại não mới vừa nóng rực của hắn dường như chỉ vì mấy câu nói đó mà lập tức lạnh đi, lông mày anh tuấn nhướng lên: "Trêu đùa tôi sao?"
"Là trò sự thật đại mạo hiểm, vừa lúc Trần Nhật Đăng bốc trúng." Đại Hắc vội vã đưa điện thoại cho Chung A Thần xem để chứng minh Trần Nhật Đăng trong sạch
Chung A Thần trầm mặc.
Trần Nhật Đăng rời ghế ngồi, tiến đến vỗ vai Chung A Thần vai: "Hù cậu rồi sao? Chút nữa ăn nhiều bánh kem thêm chút nha, xem như tôi chuộc lỗi với cậu."
Chung A Thần mới vừa bị kéo ngồi xuống ghế sa lông, nghe những người khác khen kĩ năng diễn xuất của Trần Nhật Đăng quá đỉnh.
"Không hổ là Trần Ca của chúng ta, không chỉ học giỏi, mà kĩ năng diễn xuất còn chân thật đến vậy."
"Quá đỉnh, sao cậu nghĩ ra được mấy câu đó vậy? Nếu là tôi thì chỉ trực tiếp xông lên nói tao thích mày thôi, không ngờ Trần Ca còn nói thêm cả mấy lời kịch cẩu huyết nữa nha!"
"Diễn rất được sao, học trên tivi đó." Trần Nhật Đăng mỉm cười.
Nhưng thật ra nếu cậu không phải là một diễn viên, vậy thì vì cái gì mà diễn xuất lại chân thật đến vậy.
Trần Nhật Đăng lại hỏi Chung A Thần: "Cậu ổn không?"
"Ừm, gọi thêm mấy chai rượu đi." Chung A Thần buồn bực nói, "Uống rượu để vui thêm."
Chẳng mấy chốc, bia và rượu được mang đến phòng riêng để tăng thêm không khí cho bữa tiệc.
Biểu hiện của Chung A Thần vẫn như thường, nhưng hắn lại uống rất nhiều rượu.
Trần Nhật Đăng dường như thu hết sự bất thường ấy vào trong đáy mắt, trong lòng có đánh giá của riêng mình.
Quả nhiên cho dù chỉ là lời nói đùa thông thường, Chung A Thần cũng không thể tiếp nhận nổi. Bị đồng tính tỏ tình không còn nghi ngờ gì nữa chính là ranh giới của Chung A Thần, cho dù người bước qua ranh giới đó là cậu, thì Chung A Thần vẫn không thể vui nổi.
Trong một khoảng thời gian ngắn, chắc chắn Chung A Thần sẽ không muốn có tiệp xúc thân mật gì với cậu.
Tới gần mười hai giờ, bánh kem được đem ra.
"A, ăn bánh ngọt! Cậu ăn bánh, tôi ăn kem, chúng ta cùng nhau ăn, chúng ta đều có ăn, khà khà khà." Mấy người say rượu cười đến ngây ngô.
Lúc này ngoại trừ Trần Nhật Đăng, mấy người khác đều đã uống rất nhiều rượu, mặt đỏ lên một mảng lớn, lúc nói chuyện thì càng thêm hưng phấn.
Chung A Thần uống nhiều nhất, nhưng hắn uống rượu thì mặt mày cũng không hề hấn gì, ngược lại càng uống càng tỏ ra sát khí bức người.
Bánh kem được đặt lên bàn, Trần Nhật Đăng ước nguyện rồi thổi nến, cuối cùng đã đến đoạn phân chia bánh kem.
Cắt bánh ra sao cũng là chuyện rất phiền toái, nếu như là trước đây, Chung A Thần sẽ tranh việc cắt bánh kem với Trần Nhật Đăng. Thế nhưng hôm nay Chung A Thần lại rất lạ, Trần Nhật Đăng cũng không có ý định tranh giành thêm, nên cầm dao định cắt bánh kem.
"Làm sao có thể để chủ nhân bữa tiệc cắt bánh được!" Đại Hắc đã uống say bắt đầu hô to gọi nhỏ, "Để tôi để tôi, để tiểu đệ tri kỷ này vì ngài đây mà phục vụ."
Trước khi bàn tay của Đại Hắc kịp đưa tới, một bàn tay lớn khác đã duỗi ra, bao lấy hoàn toàn bàn tay của Trần Nhật Đăng.
Hắn cầm thật chặt tay của Trần Nhật Đăng, ngăn chặn hết mọi khả năng Trần Nhật Đăng có thể thoát ra được.
Trần Nhật Đăng hơi sững sờ, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Chung A Thần.
"Cắt bánh kem." Thoạt nhìn ánh mắt của Chung A Thần rất lạnh lùng và thanh tỉnh, nhưng lời nói trong miệng thốt ra lại bất đồng, "Cùng nhau cắt bánh kem."
Sự tiếp xúc đột ngột của Chung A Thần làm lòng bàn tay của Trần Nhật Đăng đổ mồ hôi, cậu nhẹ giọng nói: "Được."
Nghe thấy Trần Nhật Đăng đáp lại, Chung A Thần duỗi một cái tay khác ôm vai Trần Nhật Đăng, sau đó nhanh chóng cúi đầu, khẽ cọ lên mặt Trần Nhật Đăng, trong miệng vẫn khẽ nói: "Cắt bánh kem, cùng nhau cắt bánh kem."
Trần Nhật Đăng bị cọ đến mức chấn động, cuối cùng trong lòng lại rõ ràng.
Trăm phần trăm là Chung A Thần uống say rồi!
Trần Nhật Đăng bị Chung A Thần nắm tay cùng nhau cắt bánh kem trên bàn, Chung A Thần vô cùng chú tâm cắt bánh kem, tựa như đây không còn là một cái bánh kem chúc mừng sinh nhật thông thường, mà là bánh kem kết hôn, phải trân trọng nó thật tốt.
Cắt bánh ngọt ra thành nhiều phần bằng nhau, Chung A Thần đem chia cho mỗi người một phần.
"Ăn thật ngon, không được lãng phí đâu đó, đây là chiếc bánh kem rất quan trọng đấy?" Chung A Thần hung dữ.
"Biết rồi, ây ya, cảm tạ Chung ca ban thưởng." Đại Hắc vừa ăn vừa xoay vòng vòng, "Đây là phòng động phòng của hai người sao, lộng lẫy quá, hoa cả mắt luôn rồi."
"Ngày hôm nay, chúng ta cùng nhau tham quan phòng tân hôn đi! Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái —— đưa vào động phòng! Khà khà, khà khà." Đại Phương tiếp tục cười khúc khích.
Chung A Thần nhìn chung quanh phòng riêng một vòng, phục hồi tinh thần lại, vỗ bàn một cái cả giận nói: "Đã trễ thế này mà các cậu còn ở đây xem phòng tân hôn cái gì? Đây là chỗ các cậu nên ở à! Đi ra ngoài, đi ra ngoài hết, anh đây muốn làm chánh sự."
Hai người kia vậy mà nghe lời Chung A Thần thật, bưng bánh kem trên tay ngơ ngác đi ra ngoài, vừa đi vừa không ngừng gửi gắm.
"Trần Nhật Đăng mong manh lắm đấy, không chịu nổi tàn phá, mày có làm gì thì dịu dàng một chút." Đại Phương gạt lệ, "Là mẹ vô dụng, mẹ không gánh nổi được con, để cho con phải thành hôn với tên ác bá này."
"Ây ya, sao nhanh như vậy đã gả đi rồi hả!"
Trần Nhật Đăng: "? ? ?"
Trần Nhật Đăng đương nhiên không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người say rượu đi ra ngoài, say khướt rồi còn đi đâu chơi nữa, lập tức đứng dậy kéo bọn họ lại, còn chưa đi được hai bước đã bị người ôm eo.
"Cậu định chạy?" Chung A Thần ôm Trần Nhật Đăng lạnh lùng nói, "Nằm mơ, vào cửa nhà tôi, là người của tôi rồi."
"Cậu uống say rồi, ai bảo uống nhiều dữ vậy!" Trần Nhật Đăng không thể dãy ra được cái ôm của Chung A Thần, chỉ có thể tùy cơ ứng biến cùng nhau diễn kịch, "Để tôi tiễn họ đã, đây là lễ nghi nên có, cậu cũng phải tiễn họ chung với tôi."
Lần này Chung A Thần nghe lời, cùng Trần Nhật Đăng ra ngoài.
Thời gian đã hơn mười hai giờ, ba người này đã say đến vậy thì cũng không đi tăng hai tăng ba gì được nữa đâu, Trần Nhật Đăng dẫn theo ba người say khướt đến một khách sạn gần đó, thuê hai phòng đôi.
Cậu vất vả kéo hai người bạn lên giường, sau đó kéo Chung A Thần cao to đến một phòng khác.
Cậu cố gắng dỗ Chung A Thần lên giường nằm, nhưng sau khi lên giường, Chung A Thần lại ngồi ở mép giường, ánh mắt sắc như dao.
"Chưa muốn ngủ sao? Để tôi rót cho cậu ly nước nha." Trần Nhật Đăng hỏi.
Chung A Thần lắc đầu một cái, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, vậy nên Trần Nhật Đăng đành ngồi bên cạnh chỗ Chung A Thần.
Trần Nhật Đăng đối diện với Chung A Thần, con ngươi Chung A Thần sâu thẳm, làm cho người khác không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng hắn.
Theo Trần Nhật Đăng biết, nếu mà Chung A Thần đã say đến mức độ như vậy, chắc chắn sáng mai sẽ không nhớ được buổi tối hôm nay đã xảy ra những chuyện gì.
Chung A Thần tiến tới để có thể dựa đầu vào vai Trần Nhật Đăng.
"Cậu uống rượu say để quên đi lời tỏ tình của tôi với cậu, để những điều không thoải mái cũng quên mất đi, rồi vẫn cùng tôi làm anh em tốt nhất trên đời hay sao?" Trần Nhật Đăng nói.
Lúc Chung A Thần nghe đến đoạn anh em tốt nhất trên đời bỗng nhiên nở nụ cười, tay hắn lục lọi ở phía sau, như đang tìm kiếm cái gì đó, tìm không ra nên hốt hoảng quay đầu lại.
"Túi đâu, túi của tôi đâu?"
"Cậu tìm cái túi hôm nay cậu đem tới á hả? Tôi để bên ghế kia cho cậu kìa ." Trần Nhật Đăng nói.
Ngày hôm nay lúc đi ra Chung A Thần vẫn cầm lấy cái túi ấy, nói trong túi đó có quà sinh nhật, chưa đến lúc thích hợp thì không thể nhìn.
Chung A Thần đứng dậy cầm cái túi đó tới, đặt ở giữa hắn và Trần Nhật Đăng.
"Cậu đoán là cái gì?" trên mặt Chung A Thần mang theo vẻ đắc ý, "Đoán thử xem."
Trần Nhật Đăng đoán không ra, nhưng tối nay khi cầm túi, phát hiện túi không nặng, khi lắc cũng không phát ra âm thanh hay rung lắc gì, vì vậy ngẫu nhiên đoán: "Ảnh của cậu từ nhỏ đến lớn?"
"Hóa ra là cậu muốn cái này?" Chung A Thần chau mày, "Để lần sau tôi cho cậu, đoán lại đi."
Trần Nhật Đăng: "... Không phải tặng ảnh cho tôi, vậy thì là quần áo?"
"Thật thông minh, đoán đúng rồi!" Chung A Thần hưng phấn lấy ra chiếc áo len trong túi, cầm lên đưa cho Trần Nhật Đăng xem, "Có thích hay không?"
Trần Nhật Đăng nhìn cái áo này không có nhãn hiệu nào, trong lòng dường như có một loại suy đoán hơi hoang đường, cậu nhanh chóng nâng mắt nhìn về phía Chung A Thần, nhẹ giọng nói: "Thích lắm."
Ngũ quan của Chung A Thần sắc bén, nhưng không biết có phải do ánh sáng tạo thành ảo giác hay không, hay do tâm tình của cậu bị ảnh hưởng, mà cậu lại nhìn thấy trong mắt Chung A Thần có chứa vài tia thâm tình.
Ánh mắt này trông có vẻ rất tự hào, bình thường sở thích của các nam sinh giống nhau, thường không thích thêu thùa may vá, thế mà Chung A Thần lại rất vui vẻ nói: "Tôi tự làm cho cậu."
Trần Nhật Đăng vươn tay nhận áo len, chất liệu áo là nhung mịn vừa ấm vừa mềm, trong lòng bàn tay có cảm giác mềm mại.
Cậu bỗng nhiên hiểu ra câu nói ngày hôm đó Chung Minh chưa nói xong là gì, cho nên trước đó Chung A Thần có một quãng thời gian không đòi ngủ chung với cậu, chính là đang lén đan áo tặng cho cậu.
Không có ai có thể không cảm động trước tình cảm chân thành đến vậy, đôi mắt Trần Nhật Đăng hơi cay cay, cậu chớp mắt vài cái, quay đầu đi không cho Chung A Thần nhìn.
Chung A Thần ôm lấy eo Trần Nhật Đăng, cọ cọ chóp mũi vào cổ Trần Nhật Đăng: "Bây giờ mặc cho tôi xem có được không?"
"... Ừm." Trần Nhật Đăng thoáng đẩy Chung A Thần ra một cái, cởϊ áσ khoác ra, tròng áo len vào.
Nhưng Chung A Thần lại không hài lòng, cau mày nói: "Cái áo này không phải mặc như vậy"
"Vậy mặc làm sao?" Trần Nhật Đăng hỏi.
Một giây sau, Trần Nhật Đăng bị đẩy ngã lên giường.
Chung A Thần chống tay bao phủ lấy cậu, một tay khác chạm vào má cậu.
Eo cậu bỗng dưng mát lạnh, là tay của Chung A Thần đang chui vào trong.
Trần Nhật Đăng run lên, vội vã đè cái tay làm loạn của Chung A Thần lại, thấp giọng quát lên: "Cậu làm gì đó?"
Chung A Thần ở phía trên cậu nở một nụ cười tà ác: "Cái áo len này phải mặc ở phía trong."
Chung A Thần thoát khỏi cái tay giữ lại của Trần Nhật Đăng, vén vạt áo của cậu lên.
Làn da trắng nõn như ngọc lộ ra trong tầm mắt Chung A Thần, Chung A Thần mê mẩn nhìn, lẩm bẩm: "Tôi biết màu hồng này rất hợp với cậu mà."
Eo của Trần Nhật Đăng nhỏ, Chung A Thần đưa tay đặt ở chỗ lõm xuống của eo, tựa như có thể nắm trọn được cả vòng eo này.
"Chung A Thần!" Trần Nhật Đăng muốn thoát ra, mà lực tay của Chung A Thần rất mạnh, càng không phải nói bây giờ Chung A Thần còn đang uống say, sức lực vô cùng lớn.
Không thể đọ được sức với tên này, Trần Nhật Đăng thử nói lý lẽ với hắn: "Cậu làm đau tôi rồi, buông tay đi nào."
Chung A Thần quả nhiên thả lỏng lực độ, hắn đau lòng nhìn chỗ eo của Trần Nhật Đăng mới bị mình ấn, điều chỉnh tư thế lùi xuống, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào chỗ đau của Trần Nhật Đăng mới bị hắn nắm lấy.
Làn gió thổi trên da lành lạnh, cộng thêm thắt lưng vừa đau vừa ngứa, làm cho Trần Nhật Đăng không chịu nổi ngẩng đầu lên, duỗi thẳng cổ ra.
Điểm mẫn cảm của Trần Nhật Đăng là ở eo.
Lần trước cậu và Chung A Thần cùng đi nhà tắm, lúc Chung A Thần kì cọ cho cậu trong nhà tắm, lúc hắn không chút tà niệm mà xoa eo của cậu, điều này làm cậu nổi lên phản ứng mà cậu không nên có.
Hiện tại cũng giống như vậy.
Trần Nhật Đăng bây giờ đang nằm chính diện ngửa đầu, mọi biểu cảm trên mặt cậu đều hiện lên rất rõ ràng, cậu thấy được thay đổi của chính mình, cũng thấy được Chung A Thần đang chăm chú nhìn mình...
Dĩ nhiên không thể nào so xem mặt ai dày hơn với một người say rượu được rồi, vậy nên Trần Nhật Đăng đẩy tay Chung A Thần ra, tay lại ngay lập lức bị nắm lại
Lòng bàn tay Chung A Thần rất nóng, hô hấp của hắn gấp gáp hơn lúc trước rất nhiều, Chung A Thần lần nữa tiến lên, cúi xuống bên tai Trần Nhật Đăng vội vàng nói: "Ngày hôm nay là sinh nhật cậu, tôi "giúp" cậu."
... Cái gì?
Câu nói không đầu không đuôi này làm cho Trần Nhật Đăng nhất thời không phản ứng lại kịp. Nhưng khi hắn nhìn thấy Chung A Thần đổi vị trí lần nữa, lúc hắn muốn cúi đầu xuống, mới hiểu rõ cái Chung A Thần muốn "giúp" là cái gì.
"Cậu say quá nên điên rồi à!" Trần Nhật Đăng kéo cổ áo của Chung A Thần, nâng đầu hắn lên, cả giận nói, "Cậu biết chính mình đang làm gì hay không? Uống say rồi đúng không, coi tôi thành nữ sinh rồi hả?"
Chung A Thần lúc say rượu cũng không biểu hiện ra nét mặt, vẫn là dáng vẻ kiêu căng khó gần như thường ngày, hắn không giải thích được hỏi ngược lại: "Tại sao cậu lại là nữ sinh? Cậu là nam mà, cậu đi làm phẫu thuật chuyển giới sao? Để tôi sờ thử xem."
Trần Nhật Đăng ngăn cái tay làm loạn của Chung A Thần lại, lạnh lùng nói: "Vậy cậu nói hưu nói vượn cái gì vậy, cậu không cảm thấy ghét bỏ khi làm chuyện như vậy hay sao?"
Chung A Thần bị câu nói này làm cho sửng sốt, hắn chậm rãi nhíu mày lại: "Cậu cảm thấy tôi buồn nôn sao?"
Trần Nhật Đăng quả thực bị tức đến mức bật cười: "Tôi không nói cậu buồn nôn, tôi nói cậu là một thẳng nam, làm vậy cho người con trai khác không thấy chán ghét hay sao?"
Vấn đề này làm cho tên say rượu như Chung A Thần không thể hiểu được: "Tôi chỉ đang giúp cậu thôi mà, giúp cậu thì sao lại buồn nôn được." Chung A Thần không biết nghĩ đến cái gì, mỉm cười, "Chúng ta là... Anh em tốt nhất mà."
Trần Nhật Đăng tựa như đang đánh vào bông, cậu bắt đầu có cảm giác bất lực, nhắm mắt thở dài.
Là do cậu không hiểu tình cảm của thẳng nam hay sao.
Dù cậu cũng là gay.
Chung A Thần còn muốn làm loạn, mà tay Trần Nhật Đăng vẫn đang giữ chặt hắn không thả ra.
"Chung A Thần, tôi hỏi cậu một lần cuối cùng." Trần Nhật Đăng nói từng câu từng chữ rõ ràng hỏi cái người đang say rượu này.
Cũng chỉ có khi Chung A Thần uống say, hôm sau hắn sẽ không nhớ gì cả thì cậu mới dám nói ra câu này.
"Cậu có thể tiếp nhận việc mình thích đồng tính hay sao, " Trần Nhật Đăng nhìn vào mắt Chung A Thần nói, "Cậu có thể tiếp nhận việc mình và một người con trai khác lên giường với nhau hay không?"
Biểu cảm trên mặt Chung A Thần đột nhiên thay đổi, thần sắc vui vẻ sung sướиɠ trên mặt hắn biến mất, như là bị ăn phải mìn, không nhịn được mà muốn nôn ra.
Trần Nhật Đăng không cảm thấy bất ngờ, chỉ cảm thấy quả nhiên là vậy.
Cũng sắp đến lúc rồi, sắp đến lúc cần phải cách xa Chung A Thần rồi.
Chung A Thần say rượu không chịu an phận ngủ, thậm chí còn rục rà rục rịch muốn tiếp tục "giúp" Trần Nhật Đăng, cho Trần Nhật Đăng một trải nghiệm đặc biệt trong ngày sinh nhật.
Đương nhiên là Trần Nhật Đăng không cho hắn có cơ hội thực hiện được, liền kéo hắn dậy.
"Tôi biết chắc cậu sẽ thấy buồn nôn, cho nên cậu cứ yên tâm đi." Chung A Thần sốt ruột giải thích, "Không cần phải giúp nhau đâu, tôi giúp cậu là được rồi."
"Thế cũng không được." Trần Nhật Đăng lạnh lùng từ chối: "Tiếp xúc kiểu này tôi chỉ có thể làm với đối tượng của mình, thân phận của cậu hả, bít cửa."
Câu nói này đã làm cho tâm hồn Chung A Thần tổn thương trầm trọng, mặt mày hắn chậm rãi xụ xuống, hiện ra vẻ thương tâm sắp chết.
"Đối tượng của cậu quan trọng hơn tôi sao?" Chung A Thần tuyệt vọng nói.
Trần Nhật Đăng hoàn toàn không thèm trả lời mấy câu nói điên điên, đùa giỡn do rượu mà ra của hắn, sau khi dắt hắn vào phòng rửa mặt thì nhấn Chung A Thần xuống giường.
Chung A Thần nắm tay Trần Nhật Đăng không buông, muốn ngủ cùng Trần Nhật Đăng như thường ngày,
Trần Nhật Đăng đứng ở bên giường cố gắng kéo cái tay của người trên giường đang nắm chặt mình không buông ra, lạnh giọng với Chung A Thần còn đang muốn dính lên người mình kia: "Cậu mà quậy nữa, tôi sẽ mặc kệ cậu."
Chung A Thần sững người một lúc: "Muốn ngủ cùng với cậu cũng là quậy?"
"Ừm." Trần Nhật Đăng gật đầu.
Trần Nhật Đăng không thèm để ý mình nữa, cái lời uy hϊếp này mà nói có tính sát thương cực cao đối với Chung A Thần, lồng ngực hắn phập phồng mấy lần, ngón tay cứng ngắc, chầm chậm buông ra.
Chung A Thần khi say dễ đối phó hơn lúc tỉnh táo nhiều, Trần Nhật Đăng định qua giường khác ngủ, thì nghe thấy giọng nói Chung A Thần vang lên.
"Tôi có một khẩn cầu nho nhỏ." Chung A Thần nói.
Trần Nhật Đăng quay người lại, nhìn thấy Chung A Thần an phận nằm ngay ngắn trên giường, hai tay còn đặt lên trên bụng rất quy củ.
Chung A Thần nghiêm túc: "Cậu nói gì tôi cũng nghe, đến nước này, muốn một phần thưởng nho nhỏ cũng không quá phận chứ?"
Trần Nhật Đăng: "Cậu nói đi."
Chung A Thần nhìn mặt Trần Nhật Đăng, nói thẳng ra phần thưởng mà mình muốn: "Kề một chút."
Trần Nhật Đăng nhanh chóng hiểu được ý định của Chung A Thần: "Cậu muốn kề má?"
Chung A Thần nhanh chóng gật đầu.
Trong suy nghĩ của Chung A Thần, hành động này là điều mà chỉ có những người bạn siêu siêu thân với nhau mới có thể làm, vì vậy hắn vô cùng thích.
Trần Nhật Đăng cúi đầu, nhìn người bạn tốt nhiều năm của mình, cũng là người mà cậu thầm thương.
Cẩn thận suy nghĩ, Chung A Thần thật sự rất tốt với cậu, rất chân thành muốn kết bạn với cậu.
Hai người họ không sai, chỉ có giới tính là sai thôi.
Trần Nhật Đăng cong khóe môi: "Có muốn học nghi thức của nước ngoài, sẵn tiện hôn má một cái?"
Câu trả lời này thật sự nằm ngoài dự liệu của Chung A Thần, hắn sửng sốt một chút, gật đầu lần nữa.
"Tốt lắm, nên học mấy văn hóa hay ho của nước ngoài." Chung A Thần nói, "Không thể bảo thủ được!"
Vì vậy Trần Nhật Đăng chậm rãi cúi người xuống.
Khoảng cách giữa họ càng ngày càng gần, khuôn mặt đẹp đẽ của Trần Nhật Đăng khuếch đại trong ánh mắt của Chung A Thần.
Hàng mi cong dài đen nhánh, đôi môi mềm mại, độ dày của đôi mắt hai mí không hề khoa trương chút nào mà còn rất đẹp, không có chỗ nào làm hắn mất hứng cả.
Trần Nhật Đăng muốn hôn má hắn, cậu còn chưa hôn mà hắn đã thấy vui vẻ rồi.
Trần Nhật Đăng bóp mặt hắn, kề tới cách khoảng một bàn tay thì dừng lại.
Trần Nhật Đăng cười một tiếng: "Nghĩ hay lắm, còn lâu mới hôn nhá, cậu không có thưởng đâu."
Cậu buông mặt Chung A Thần ra, lại ngồi dậy, kéo dài khoảng cách của hai người.
Đã tới nước này, mấy chuyện giúp nhau kia cậu sẽ không làm nữa.
Cậu sẽ cố gắng hết sức để biến mình thành một người bạn tốt bình thường của Chung A Thần.
Trần Nhật Đăng tắt đèn trong phòng, uy hϊếp để áp chế Chung A Thần đang nóng nảy thêm lần nữa, sau đó lên giường nằm ngủ.
Qua sinh nhật Trần Nhật Đăng là sắp tới khai giảng.
Họ mua vé máy bay và cùng nhau trở về trường.
Không nằm ngoài dự liệu của Trần Nhật Đăng, quả nhiên đối với chuyện vào buổi tối hôm ấy sau khi say rượu, Chung A Thần chẳng có ấn tượng gì cả, mà thái độ của Chung A Thần với cậu cũng khôi phục như bình thường.
"Vậy cậu còn nhớ tôi đã tỏ tình với cậu không?" Trong lúc xếp hàng đăng ký thì Trần Nhật Đăng hỏi.
Chung A Thần: "...Không nhớ."
"Tiếc thế, tôi thấy cái đại mạo hiểm đó đùa cũng hơi quá mức, cứ sợ cậu không thoải mái, cậu quên là tốt rồi." Trần Nhật Đăng thở dài một hơi: "Cậu đừng để trong lòng."
Chung A Thần siết chặt tay cầm hành lý, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói thành lời.
Trần Nhật Đăng nói không sai, cái đại mạo hiểm đó thật sự khiến hắn không thoải mái, đó là lý do hắn uống nhiều rượu như vậy.
Khi nghe lời bày tỏ của Trần Nhật Đăng, hắn rất kinh ngạc, cho đến khi biết đó chỉ là đại mạo hiểm, tất cả sự hoang mang ngay lập tức biến thành hư vô.
Mọi cảm xúc đến rồi đi quá nhanh, chỉ còn lại tâm trạng buồn bực.
Nhưng đương nhiên là hắn không thể trách Trần Nhật Đăng, Trần Nhật Đăng không làm gì sai cả, tại sao lại nổi giận với cậu ấy cơ chứ.
Không nói chuyện này thì nói chuyện khác, cho dù là Trần Nhật Đăng có sai đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không nổi giận với Trần Nhật Đăng.
Không, sao Trần Nhật Đăng có thể sai được?
Chung A Thần theo logic, phóng khoáng nói: "Không để trong lòng, cậu cũng đừng nghĩ lung tung."
Hai người thuận lợi lên máy bay, vị trí đương nhiên là kế bên nhau, Trần Nhật Đăng ngồi ở bên trong dựa vào cửa sổ, Chung A Thần thì ngồi bên ngoài gần hành lang.
Hắn còn muốn nói chuyện với Trần Nhật Đăng thì đã thấy Trần Nhật Đăng đang lấy đồ bịt mắt màu đen trong túi ra.
"Tối hôm qua ngủ không ngon, tôi ngủ bù đây." Trần Nhật Đăng nói. "Nếu cậu cần tôi còn một cái này."
Chung A Thần kiềm chế khát vọng muốn nói chuyện lại, hắn lắc đầu một cái, mượn cơ hội nâng giá trị bản thân: "Cậu ngủ có thể dựa vào vai tôi, bằng không chỗ này muốn ngủ thoải mái cũng không dễ."
Trần Nhật Đăng nhìn hắn một cái, lại lấy một cái gối hình chữ U trong túi ra, chụp vào cổ mình.
"Không cần, cực cho cậu, thế là được." Trần Nhật Đăng kéo bịt mắt xuống, che kín mắt của mình, "Vậy phiền cậu nào đáp máy bay thì kêu tôi."
Một chuỗi hành động liên tiếp khiến Chung A Thần sững sờ, hắn thậm chí còn chưa nói mấy câu đại loại như cái gối chữ U này khó dùng như thế nào, thì Trần Nhật Đăng đã nghiêng đầu một cái, coi như là đã ngủ.
Chung A Thần nuốt lại mấy lời muốn nói vào lòng, im lặng để Trần Nhật Đăng nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn thấy rối bời.
Trần Nhật Đăng mang theo cái gối chữ U đó khi nào?
Lúc trước Trần Nhật Đăng đi cùng hắn có bao giờ dùng gối chữ U đâu, có mệt mỏi cũng toàn dựa vào hắn.
Chẳng lẽ xương cốt hắn cứng quá, không mềm mại thoải mái bằng gối chữ U, khiến Trần Nhật Đăng ghét bỏ?
Trần Nhật Đăng nói chuyện với hắn sao lại khách sáo như vậy.
Trong lòng Chung A Thần suy đoán đủ loại khả năng. Hắn muốn nắm tay Trần Nhật Đăng, nhưng Trần Nhật Đăng lại đút hai tay vào túi, rút ra sẽ đánh thức Trần Nhật Đăng. Cuối cùng, Chung A Thần không còn lựa chọn nào khác là để cánh tay mình lại sát cánh tay Trần Nhật Đăng để giảm bớt cảm giác không thể nói chuyện với Trần Nhật Đăng.
Trần Nhật Đăng ngủ cho đến khi máy bay hạ cánh, nửa đường cũng không phát ra tiếng động.
Khi Chung A Thần đánh thức cậu, cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nói còn ít hơn bình thường rất nhiều. Hai người đi ra sân bay ngồi taxi, trên xe taxi, Trần Nhật Đăng lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Tối hôm qua Trần Nhật Đăng thiếu ngủ đến mức nào vậy?
Sau khi xuống máy bay, Trần Nhật Đăng cất gối chữ U đi, bây giờ đầu cứ đập từng chút vào cửa kính xe. Chung A Thần cố gắng kéo Trần Nhật Đăng lại, nhưng sau khi kéo lại, Trần Nhật Đăng không tựa đầu lên vai hắn mà dựa đầu vào ghế taxi, cứ thế ngủ thϊếp đi.
Hành động này không có gì bất thường, đây là hình ảnh thường thấy giữa những người bạn tốt với nhau.
Tài xế trung niên hay nói chuyện từ kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh này, cười nói: "Quan hệ của hai đứa tốt thật đấy, trước đấy chú có chở mấy thằng nhóc, một đứa gục đầu lên cửa kính xe ngủ gật, hai đứa còn lại vừa cười vừa quay video chụp ảnh. Mấy đứa kia quá ồn ào, phải giúp đỡ quan tâm lẫn nhau như hai đứa mới tốt. Sau này kết hôn lỡ mà người này có chuyện đột xuất, người kia có thể giúp trông con."
Tài xế taxi thuận miệng tán gẫu, Chung A Thần lại cười không nổi.
Quan hệ của họ sao có thể so với bạn bè bình thường khác? Sao mà ngồi đại một chiếc taxi thôi mà tài xế lại nguyền rủa họ lấy vợ sinh con chứ?
Chung A Thần mặt không cảm xúc nói rằng: "Vâng, quan hệ của chúng cháu rất tốt."
Chung A Thần không muốn trò chuyện nhiều, lần này Trần Nhật Đăng không đút tay vào túi, hắn liền nắm tay Trần Nhật Đăng bỏ vào trong túi áo của mình, muốn sưởi ấm tay của Trần Nhật Đăng một chút.
Bỏ vào không bao lâu thì Trần Nhật Đăng lại rút tay ra ngoài.
Bộ dạng của cậu trông vẫn còn ngái ngủ, cậu mơ hồ nói với Chung A Thần: "Tư thế này làm cánh tay vươn ra ngoài nhiều hơn, ngủ rất khó chịu, mặc kệ tôi. Tôi không lạnh, cậu cũng chợp mắt nghỉ ngơi một chút đi."
Sau khi Trần Nhật Đăng rút tay ra thì đút lại vào túi áo của bản thân, nhắm mắt lần nữa.
"...Ờ, được."
Chung A Thần chẳng buồn ngủ chút nào, tinh thần của hắn vẫn rất tỉnh táo.
Đèn đường đã sáng lên, ánh đèn bên ngoài xuyên qua cửa kính xe chiếu lên khuôn mặt của Chung A Thần cùng với cả bàn tay trống rỗng của hắn.
Hơi ấm của Trần Nhật Đăng dường như còn đọng lại trong lòng bàn tay, nhưng trong nháy mắt lại bị nhiệt độ cơ thể của chính mình bao phủ.
Chung A Thần lạnh lùng nhìn ánh đèn nhộn nhịp, dòng người đông đúc bên ngoài cửa sổ xe.
...Cả ngày hôm nay hắn đều không thể nói nhiều với Trần Nhật Đăng.
Số câu trò chuyện này đối với những người bạn bình thường là rất bình thường, nhưng mà đối với họ, thật sự quá ít ỏi.
Trần Nhật Đăng chắc là rất mệt, hôm nay đi đường dài rất dễ khiến người khác uể oải, đợi đến ngày mai Trần Nhật Đăng nghỉ ngơi đủ là ổn thôi, bây giờ phải để Trần Nhật Đăng nghỉ ngơi thật tốt trước đã.
Lý trí Chung A Thần đang phân tích, nhưng thân thể lại không nhịn được dựa sát vào, cùng Trần Nhật Đăng sóng vai, chân kề chân.
Đợi đến khi Trần Nhật Đăng lấy lại tinh thần...là sẽ tốt thôi.
Khi Trần Nhật Đăng và Chung A Thần trở lại ký túc xá thì phát hiện hai người còn lại cũng đã quay lại rồi, đang tra thời khóa biểu mới của học kỳ này.
"Aaa, thánh thần thiên địa ơi, không phải chứ, sao mà nhiều môn thế này!" Mập Mạp rêи ɾỉ, gục xuống bàn, thấy đám người Trần Nhật Đăng đi tới cửa phòng, trên mặt lộ ra nụ cười, "Chung ca, Trần tử, các cậu trở lại rồi à!"
Trần Nhật Đăng kéo hành lý vào cửa đi tới trước giường ngủ của mình: "Sao thế, nhiều môn quá hả?"
Nhắc tới chuyện này, nụ cười trên mặt của Mập Mạp biến mắt, lại bắt đầu rống lên: "Không chỉ nhiều thôi đâu, chật ních! Cậu xem đi!"
Mập Mạp quay màn hình máy tính qua hướng Trần Nhật Đăng, để Trần Nhật Đăng có thể nhìn thấy thời khóa biểu trên màn hình.
Học kỳ này của họ thật sự rất nhiều môn, dường như chẳng có thời gian rảnh nào cả.
Khóe môi Trần Nhật Đăng cong cong muốn cười, nhận ra có gì sai sai liền vội vã hạ khóe môi xuống, cũng thở dài nói: "Nhiều thật, học kỳ này chắc là bận lắm."
"Chứ còn gì nữa." Mập Mạp than thở.
Cũng đã khá khuya rồi, Trần Nhật Đăng cất hành lý đi, vào phòng tắm tắm rửa xong đi ra, vỗ vai Chung A Thần đang ngồi trước bàn học: "Cậu xem thời khóa biểu chưa, bên khoa cậu học kỳ này như thế nào?"
Chung A Thần vừa tra ra, đẩy điện thoại qua hướng Trần Nhật Đăng một chút để cậu cùng xem.
"Học kỳ này tụi tôi cũng khá nhiều môn." Chung A Thần buồn phiền nói.
Trần Nhật Đăng liếc mắt nhìn thời khóa biểu của Chung A Thần, không nhịn được cười lên.
Nhìn thấy Trần Nhật Đăng đã lấy lại tinh thần, Chung A Thần ngay lập tức tận dụng thời gian này đùa giỡn.
"Được lắm, cười trên nỗi đau của người khác phải không? Cậu cũng nhiều môn như vậy thôi, cười người hôm trước, hôm sau người cười, có biết không?" Chung A Thần làm bộ muốn chọc lét Trần Nhật Đăng, lại bị Trần Nhật Đăng tránh đi. Hắn nhớ tới chuyện gì, nhăn mày, "Hừ, như thế tôi sẽ không có thời gian đi học cùng cậu."
Đối với Trần Nhật Đăng mà nói, đây thật sự là chuyện vô cùng vui vẻ, nếu như điều kiện cho phép, cậu thậm chí còn có thể đốt vài phát pháo hoa để bày tỏ tâm trạng của mình, nhưng hiện tại tốt hơn hết là nên làm bộ thản nhiên như không.
"Không cho cúp học." Trần Nhật Đăng nhắc nhở.
Chung A Thần ở cùng Trần Nhật Đăng nhiều năm như vậy, sớm đã biết Trần Nhật Đăng là người không thích cúp học, cái người đã từng suốt ngày cúp học lúc này lại vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm, tôi là người thế nào cậu còn không biết sao? Tôi thích nhất là học, có lấy súng dí vào đầu bắt tôi ra khỏi phòng học, tôi cũng phải ráng ở trong lớp nghe giáo viên giảng đến phút cuối cùng mới thôi."
Trần Nhật Đăng nghe là biết hắn khoác lác, nhưng cậu vẫn xuôi theo lời của Chung A Thần: "Đúng, tôi tin cậu nhất định có thể nói được làm được, tôi ghét nhất là mấy người hay cúp học, đặc biệt đã cúp học còn lý do lý trấu là có việc bận, nhưng thật ra chẳng có việc gì cả, chỉ là muốn qua lớp khác học ké của khoa người ta."
Chung A Thần bị nói trúng tim đen, gian nan kéo ra một nụ cười: "...Ừm, cậu nói rất đúng, tôi tuyệt đối sẽ không như thế."
Trần Nhật Đăng mỉm cười, vỗ vai Chung A Thần.
Hắn không thể cùng Trần Nhật Đăng ngồi trên lớp nghe giảng, buổi tối Chung A Thần đành phải kiếm cớ thân cận Trần Nhật Đăng hơn một chút.
Thay ga giường xong cũng đến lúc đi ngủ.
Chung A Thần dựa theo thói quen thường ngày, sau khi rửa mặt sạch sẽ liền muốn bò lên giường Trần Nhật Đăng.
Trần Nhật Đăng kéo màn giường lại, Chung A Thần không thể nhìn rõ bên trong. Hắn leo lên bậc thang thứ nhất, đang định lấy tay kéo màn giường ra tiến vào trong, thì cánh tay bên trong đã nhanh trước một bước đẩy ra ngoài.
Cái tay hắn không thể quen thuộc hơn đặt trên vai hắn, không phải chỉ nhẹ nhàng đặt lên, mà là dùng lực nhấn xuống, không cho hắn tiến lên một bước nữa.
"Có chuyện gì sao?" Giọng nói của Trần Nhật Đăng từ bên trong truyền ra.
Câu nói này khiến Chung A Thần có hơi sốc, hắn hỏi ngược lại: "Không có chuyện thì không thể ngủ cùng cậu à?"
"Ừm, không được." Trần Nhật Đăng trả lời rất nhanh, cũng rất quả quyết, "Về giường mình mà ngủ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro