chap 46-50
Nụ hôn quá bất ngờ khiến cho Trần Nhật Đăng giật mình.
"Chia tay đúng không?" Chung A Thần bất ngờ ấn gáy của Trần Nhật Đăng, làm cho Trần Nhật Đăng chỉ có thể càng ngày càng nhích gần về phía hắn, có muốn trốn cũng không thoát được. Chung A Thần vừa cắn môi Trần Nhật Đăng, vừa lạnh lùng nói: "Em muốn chia tay đúng không?"
Trần Nhật Đăng không nói gì, bởi lẽ cậu thật sự cũng không biết nên nói gì trong tình huống như thế này.
Cậu chỉ mới đưa ra một giả thuyết có thể xảy ra trong tương lai, vậy mà hình như phản ứng của Chung A Thần vượt quá dự tính của cậu rồi.
Cậu chỉ mới nói rằng "nếu lỡ chia tay" mà phản ứng của Chung A Thần giống như muốn gϊếŧ cậu đến nơi rồi.
Chỗ này còn là nơi công cộng, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào, lỡ như để họ nhìn thấy hai người họ là đàn ông đang ôm ấp nhau anh anh em em thì xấu hổ lắm, phải tìm cách để Chung A Thần buông cậu ra cái đã.
Trần Nhật Đăng không trực tiếp đẩy Chung A Thần ra mà dùng một tay nhẹ nhàng xoa tai và mặt của Chung A Thần, rồi lại chuyển lên xoa tóc Chung A Thần để dỗ dành hắn.
Nhờ những cái vuốt ve của Trần Nhật Đăng mà động tác của Chung A Thần cũng bắt đầu dịu lại.
Lúc này Trần Nhật Đăng mới thử đẩy ra, cuối cùng cũng đẩy Chung A Thần ra được, nhưng mà sắc mặt của hắn vẫn không hề vui vẻ chút nào.
Trần Nhật Đăng dùng ngón cái lau miệng giúp Chung A Thần, lau khô mồ hôi trên mặt hắn: "Chẳng phải tối qua chúng ta mới hôn nhau sao, sao hôm nay anh kích động dữ vậy?"
Vừa mới nhắc lại chủ đề này, Chung A Thần lại bắt đầu nổi giận.
"Mới quen nhau không được bao lâu mà em đã nghĩ đến chuyện chia tay?" Chung A Thần nhíu chặt mày, nắm lấy cổ tay Trần Nhật Đăng, giọng nói mang theo cả sự nguy hiểm: "Không cần biết là lúc trước em muốn quen với anh là chỉ vì muốn thử hay sao đó, em không được nói——"
"Chung A Thần" Trần Nhật Đăng cắt ngang lời Chung A Thần nói, trầm giọng nói "Em quen anh một cách nghiêm túc."
Trần Nhật Đăng bắt đầu tức giận, làm cho không khí giữa hai người ngày càng căng thẳng, cái người lúc nãy còn đang hung dữ đến mức muốn đánh người lúc này lại nhanh chóng dịu lại, nếu lúc này hắn mọc thêm cái đuôi phía sau, chắc cái đuôi đó đang hưng phấn vẫy qua vẫy lại, vẫy đến mức muốn bay lên trời luôn.
Nhân lúc bốn phía vắng lặng, Chung A Thần liền chồm người qua, hôn cái chóc lên môi Trần Nhật Đăng.
Môi Trần Nhật Đăng vừa thơm lại vừa ngọt, thơm ngon và ngọt ngào hơn bất kì loại bánh kem nào hắn đã từng ăn trên đời này. Trên thế giới này không thể nào tìm ra được người thứ hai cho hắn cảm giác vui sướиɠ, hạnh phúc như vậy mỗi lần hôn môi.
"Chuyện chia tay lúc nãy chỉ là giả thuyết thôi, vậy anh nghĩ sao, đã suy nghĩ kĩ chưa?" Trần Nhật Đăng nói.
Chung A Thần cọ cọ chóp mũi của Trần Nhật Đăng vài lần rồi mới chịu rời đi..
"Công khai thôi, dù có suy xét cả ngàn lần thì cũng chỉ có một đáp án này mà thôi." Chung A Thần nói "Anh không có cách nào nói em chỉ là bạn bè bình thường trước mặt người khác được, em có đồng ý hay không?"
Dưới cái nhìn nôn nóng của Chung A Thần, Trần Nhật Đăng gật đầu đồng ý.
Mập Mạp và Văn Kha đã ngồi đợi hai người họ ở bàn ăn nãy giờ, hai người bạn trai thẳng cùng phòng không hề có chút nghi ngờ nào với việc Trần Nhật Đăng và Chung A Thần đến muộn.
"Các cậu cũng đi chụp hình hả?" Mập Mạp nói "Tôi cũng chụp được nhiều hình lắm, cảnh chỗ này đúng đẹp luôn á, lúc nãy tôi thấy còn có cả một dòng suối nhỏ nữa! Quá đã luôn, có tiền thật tốt."
Văn Kha hơi có máu nghệ sĩ, lại rất mê thơ vì vậy liền ngâm một câu thơ: "Rừng thông trăng tỏ lung linh sáng. Ghềnh đá suối trong chảy lững lờ."(*)
(*) Hai câu thơ trong bài thơ "Sơn cư thu minh" 《山居秋暝》của Vương Duy - một nhà thơ, hoạ sĩ, nhạc sĩ, nhà viết thư pháp và một chính khách nổi tiếng thời Thịnh Đường. (wikipedia.org)
Chung A Thần và Trần Nhật Đăng cố lờ đi chuyện lúc nãy hai người vừa làm gì, mọi người cùng nhau gọi đồ ăn, trong lúc đợi đồ ăn lên, mọi người lại cùng nhau nói chuyện phiếm.
Học kỳ này Chung A Thần không được đi học chung với Trần Nhật Đăng, vì vậy hắn vẫn còn canh cánh trong lòng không biết Trần Nhật Đăng đi học một mình có chuyện gì xảy ra không, bây giờ có cơ hội liền cẩn thận dò hỏi cho tường tận.
"Có ai lại gần tiếp cận nói chuyện với Trần Nhật Đăng không á hả?" Mập Mạp vẫn không hề hay biết rằng đằng sau câu hỏi này còn ẩn chứa cả sự ghen tuông của Chung A Thần, vậy nên vẫn suy nghĩ theo hướng của trai thẳng, Mập Mạp chỉ nghĩ rằng Chung A Thần với Trần Nhật Đăng là anh em tốt, chắc là muốn hỏi thử xem Trần Nhật Đăng đi học một mình có ổn không, có nhàm chán không, vì thế tuỳ tiện nói: "Đương nhiên là có rồi, cậu nhìn xem Trần Nhật Đăng của chúng ta đẹp trai học giỏi như vậy, ai mà không muốn làm quen với cậu ấy chứ?"
"....." Trần Nhật Đăng không muốn để Chung A Thần hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Không có mà, tôi chỉ nói chuyện với các cậu thôi chứ đâu có thân thiết với ai nữa đâu."
"Ây ya, Trần Nhật Đăng ơi là Trần Nhật Đăng, là do cậu không để ý đó thôi, bạn nữ xinh nhất lớp mình lúc nào cũng tìm cậu để bắt chuyện hết, thành tích của cô ấy cũng tốt mà, chẳng lẽ chỉ có mấy câu dễ vậy mà lại không biết làm thật." Mập Mạp lắc đầu, rồi lại nhìn về phía Chung A Thần giơ ngón tay cái lên "Nhưng mà Chung ca cứ yên tâm, cho dù mấy đứa con trai khác có đến bắt chuyện với Trần Nhật Đăng cỡ nào thì Trần Nhật Đăng cũng không thèm để ý đến đâu, cậu vẫn là chính cung mà, yên tâm đi!"
Khoé môi Chung A Thần cong lên nở một nụ cười đầy nguy hiểm, hắn ở dưới bàn nắm lấy tay Trần Nhật Đăng.
Chính cung trong miệng Mập Mạp dĩ nhiên cũng không phải chính cung theo nghĩa kia, mà chỉ là danh xưng dành cho bạn bè thân thiết nhất thôi.
Vậy nên Mập Mạp không hề cảm thấy việc có con gái lại gần Trần Nhật Đăng có vấn đề gì, bởi vì Trần Nhật Đăng còn độc thân mà.
Nhưng vấn đề là Trần Nhật Đăng không còn độc thân nữa.
Hắn cũng không còn là bạn của Trần Nhật Đăng nữa.
Đồ ăn họ gọi đã được đem lên, mọi người thân quen với nhau hết rồi nên chẳng ai e dè gì cả, cầm đũa lên chuẩn bị ăn.
Chung A Thần gắp cho Trần Nhật Đăng một miếng thịt bò, nhìn hai đứa bạn cùng phòng ở đối diện đang cắm đầu ăn, đột nhiên mở miệng nói: "Lúc nãy các cậu hỏi tại sao tôi lại mời các cậu ăn cơm đúng không, lý do đó từ trước đến giờ vẫn không hề thay đổi, thật ra là vì một lý do rất đơn giản."
Văn Kha hơi khó hiểu: "Tôi đã nghĩ đủ mọi loại lý do rồi, tôi có bỏ lỡ cái gì không? Chung ca cậu nói thẳng ra đi."
"Rất đơn giản." Giọng nói của Chung A Thần mang theo cả ý cười "Bữa cơm này là tiệc thoát độc thân."
Mập Mạp và Văn Kha đứng hình, họ trợn tròn mắt nhìn Chung A Thần, trên mặt viết họ viết hai chữ — không tin.
Nụ cười trên mặt Chung A Thần càng rạng rỡ hơn: "Tôi có người yêu rồi, nên mới mời mọi người ăn cơm."
Cái này không phải là ảo giác thật ư!
Mập Mạp đang uống nước nghe xong cũng bị doạ cho sặc nước: "Khụ khụ khụ — cái quái gì vậy?"
Chung A Thần vậy mà cũng sẽ biết yêu sao?
Không phải bình thường trong suy nghĩ của Chung A Thần, tình yêu chỉ là chướng ngại vật trên con đường xây dựng tình bạn hay sao, sao giờ hắn lại ném suy nghĩ đó ra sau đầu rồi?
Một người như vậy mà cũng có một ngày chịu yêu đương hả?
Văn Kha bất ngờ đến nỗi làm rơi đôi đũa đang cầm trên tay xuống đất, cậu ta xoay người định nhặt, lại thấy được dưới bàn xuất hiện một chuyện còn kinh thiên động địa hơn.
Ở phía đối diện, Trần Nhật Đăng và Chung A Thần còn đang nắm chặt tay nhau! Là mười ngón tay đan vào nhau!
Văn Kha còn chưa kịp ngồi thẳng dậy đã nghe Mập Mạp thốt lên.
"Trời ơi, chuyện này là thật sao?" Mập Mạp lớn tiếng hỏi.
Nghe được lời khẳng định từ Chung A Thần, Mập Mạp nói: "Chúc mừng Chung ca đã thoát kiếp độc thân nhá! Quả không hổ là Chung Ca, chuyện lớn như vậy mà giấu kín bưng không cho ai biết hết trơn, Trần Nhật Đăng, cậu cũng không biết phải không?"
"Tôi biết." Trần Nhật Đăng nói.
Hai chữ ngắn gọn, Mập Mạp nghe xong bỗng dưng cảm thấy buồn buồn.
Anh em tốt yêu rồi.
Vậy chỉ còn lại một mình một người cô đơn nhìn anh em có đôi có cặp. Đúng là chuyện làm cho người ta phải u sầu mà.
"À mà Trần Nhật Đăng, nếu Chung ca yêu rồi, vậy nếu có cơ hội tại sao cậu không thử tìm một người đi? Thật ra có bạn nữ nhờ tôi xin Line của cậu —- Ây da! Văn Kha, cậu chọc eo tôi làm gì đó?"
"Khụ khụ khụ!" Văn Kha ho vài tiếng "Chuyện này không thể làm bừa vậy được, không thích hợp lắm đâu."
"Chỗ nào không thích hợp?" Mập Mạp khó hiểu gãi đầu, "Trần Nhật Đăng không có bạn gái, hai người họ cũng không thể cùng yêu nhau, nếu mà vậy chẳng lẽ hai người họ là người yêu của nhau hay sao, hahaha."
Mập Mạp không nhịn được cười phá lên, hắn cười vài tiếng, thấy ba người còn lại đang dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu ta.
"Sao vậy, tôi có nói sai gì hả?" Mập Mạp nghi hoặc nói.
"Cậu nói rất đúng." Chung A Thần nói, "Trần Nhật Đăng là người yêu của tôi."
Mập Mạp mắt chữ A mồm chữ O, tay run đến mức đυ.ng phải cái ly trên bàn, nước trà trong ly đổ ra, Mập Mạp nhảy dựng lên để tránh, lại làm ngã cả ghế ngồi.
......
Náo loạn một hồi, mọi người mới ngồi xuống lần nữa.
Văn Kha và Mập Mạp sau khi xác nhận chuyện này không phải là mơ, nhìn hai người trước mặt từ bạn thân biến thành người yêu, hai người liếc mắt nhìn nhau, nâng ly lên chúc mừng hai người.
"Chúc mừng hai cậu."
"Trăm năm hạnh phúc nhá!"
Cuối cùng thân phận bạn trai đã được những người khác biết nên Chung A Thần rất vui vẻ, trong lòng có tâm tư riêng, hắn gọi bia để tăng thêm vui vẻ.
Tiết một và tiết hai sáng mai không có giờ học, vì vậy họ cũng không cần phải quá chú ý đến thời gian.
Ăn uống no say xong, lúc quay về, Chung A Thần ôm vai Trần Nhật Đăng, híp mắt tựa vào đầu của Trần Nhật Đăng, bộ dạng lảo đảo giống như không còn tỉnh táo.
"Tôi uống say rồi, uống đồ uống có cồn thì không quay về kí túc xá được, sẽ làm phiền đến mọi người đó." Chung A Thần nói.
"Hả? Không sao hết" Mập Mạp khó hiểu "Chung ca mời chúng tôi ăn cơm ngon rượu say như vậy, làm phiền có một đêm có sao —"
Mập Mạp lại bị Văn Kha dùng khuỷu tay chọt một cái, đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng ngậm miệng.
Văn Kha đẩy mắt kính: "Uống say sẽ đau đầu khó chịu lắm, ở trong ký túc sao thoải mái bằng ở khách sạn được. Dù gì ngày mai cũng có tiết khá trễ, sáng mai quay lại cũng vẫn còn kịp."
"Đúng đúng đúng, đúng là như vậy!" Mập Mạp điên cuồng gật đầu.
"Tôi cũng nghĩ vậy đó." Chung A Thần giả bộ mệt mỏi ho khan một tiếng, hỏi Trần Nhật Đăng, "Em thấy sao?"
Trần Nhật Đăng: "......"
Cuối cùng Trần Nhật Đăng đỡ Chung A Thần đi đến một khách sạn gần đó, Mập Mạp và Văn Kha ở đằng sau nhìn bóng hai người xa dần.
Hai bóng người đều cao gầy, bóng hai người họ trên mặt đất như đan xen vào nhau, khó phân biệt được ai là ai.
Mập Mạp lẩm bẩm: "Tôi cứ cảm thấy.....hai người họ có quen nhau hay không cũng y hệt như lúc trước."
"Đúng vậy" Văn Kha tỏ vẻ đồng ý "Trước giờ hai người họ đã y chang vậy rồi."
Trần Nhật Đăng mang theo Chung đại thiếu gia vào trong khách sạn tốt nhất ở đây, thuê một phòng.
Cả một quãng đường đi Chung A Thần đều dính sát vào cậu, tựa như chỉ cần cách xa cậu một bước là hắn không đi nổi vậy.
"Tôi say đến mức cả người không còn chút sức lực nào hết." Chung A Thần ôm lấy bả vai Trần Nhật Đăng, kề vào tai Trần Nhật Đăng thì thầm "Cậu là ai mà tốt bụng dẫn tôi đến đây vậy, nếu không có cậu thì đêm nay tôi đã lạnh cóng ở đầu đường xó chợ nào rồi, ân tình lớn như vậy, tôi chỉ đành dùng thân để báo đáp thôi!"
Họ đi thang máy lên đến tầng của mình, Trần Nhật Đăng dìu Chung A Thần ra khỏi thang máy.
"Mới có hai lon bia mà anh kêu anh say rồi, không còn sức đúng không?" Trần Nhật Đăng lấy thẻ phòng ra "Một lát nữa em mở cửa phòng ra, người nào bỗng dưng có sức lực tràn trề rồi đẩy em thì người đó là chó con."
Cửa phòng mở ra, Trần Nhật Đăng dìu Chung A Thần vào, giây tiếp theo cửa phòng đã bị đóng lại một cái rầm, Trần Nhật Đăng cũng bị đẩy vào tường.
Người vừa nãy đi bộ còn phải dìu Chung A Thần bây giờ đang đứng rất hiên ngang, không hề có vẻ say xỉn nào, đẩy cậu vào trong tường, chống tay nhốt cậu lại.
Môi của Trần Nhật Đăng bị hắn liếm liếm, trong giọng nói của Chung A Thần còn mang theo ý cười: "Chó con thì chó con thôi, chó con thông minh thì chó con có thịt ăn, nam nhân đại trượng phu không cần quan tâm đ ến mấy chuyện nhỏ nhặt này."
Trần Nhật Đăng hướng lòng bàn tay ra phía ngoài che mặt lại, lát sau lòng bàn tay của cậu cũng bị hắn liếm ướt.
Từ lòng bàn tay đến khe hở giữa các ngón tay, đến đầu ngón tay, tất cả đều bị hắn hôn đến mềm nhũn cả ra.
Trần Nhật Đăng rũ mắt: "Chung A Thần....Em còn chưa chuẩn bị xong."
Chung A Thần cười một tiếng: "Em chưa chuẩn bị xong mà em dám đến khách sạn thuê phòng với anh sao, cái này là nói lá gan của em quá lớn hay là nói em quá tin tưởng anh đây?"
Trần Nhật Đăng không nói gì, không phải do cậu to gan, mà vì cậu thật sự thích Chung A Thần, nên nếu Chung A Thần có thể hiện tình cảm một cách mạnh mẽ hơn thì cho dù có chưa sẵn sàng cậu cũng vẫn có thể chấp nhận.
"Anh đùa thôi." Chung A Thần lại hôn một cái vào lòng bàn tay cậu, "Đừng sợ, em không đồng ý thì anh không làm gì em đâu, anh chỉ muốn tìm một chỗ không bị người khác quấy rầy thôi."
"Ôm một chút đi." Chung A Thần nói.
Trần Nhật Đăng nghe vậy liền giang hai tay, Chung A Thần bế cậu lên cao.
Chung A Thần rất khoẻ, hắn có thể ôm Trần Nhật Đăng đi tới đi lui, xoay vòng vòng trong phòng mà không có vấn đề gì.
Trần Nhật Đăng để cho Chung A Thần muốn ôm thế nào thì ôm, đã vậy còn tâm sự với Chung A Thần: "Sau này Mập Mạp và Văn Kha biết anh là bạn trai của em rồi, anh có vui không?"
Dường như Chung A Thần nghe xong nhớ ra cái gì đó, một tay hắn ôm Trần Nhật Đăng, tay còn lại lấy điện thoại ra coi giờ.
Bây giờ mới hơn mười giờ thôi, Chung A Thần cao hứng nói: "Tuyệt, giờ này chắc ba mẹ anh chưa ngủ đâu, để anh gọi điện nói chuyện với họ, chỉ nói cho tụi Mập Mạp với Văn Kha không thì sao được."
".......?" Trần Nhật Đăng hốt hoảng, "Vậy thì quá đường đột rồi, hình như không thích hợp lắm? Đợi hôm khác mình đến nói trực tiếp luôn sẽ tốt hơn mà, đúng không?"
"Nói cái gì đó, sao lại để cho em phải giấu diếm thân phận của mình để về nhà với anh được, nói trước đi để họ còn biết mà đối xử với em như con dâu trong nhà chứ." Chung A Thần ôm Trần Nhật Đăng đến mép giường rồi cùng nhau ngồi xuống, mở danh bạ ra định gọi điện thoại.
"Từ từ." Trần Nhật Đăng đè tay Chung A Thần lại, "Em cảm thấy nhà anh sẽ nghiêm khắc hơn nhà em đó, anh sắp xếp lại câu từ trước đi, để em nói với ba mẹ em trước cái đã."
Nhà Chung A Thần và nhà cậu không giống nhau, nhà Chung A Thần là nhà hào môn giàu có, trong nhà còn có công ty cần người thừa kế, ba mẹ Chung A Thần có đầy đủ lý do để không chấp nhận con mình là gay.
Trần Nhật Đăng giữ Chung A Thần lại không cho hắn gọi, sau đó lấy điện thoại của mình ra, gọi cho mẹ.
Rất nhanh đã có người bắt máy, giọng nói của mẹ Trần Nhật Đăng vẫn dịu dàng như cũ.
Trần Nhật Đăng liếc mắt nhìn Chung A Thần một cái: "Mẹ, ba có đang ở bên cạnh mẹ không? Con có chuyện muốn nói với hai người."
Cha mẹ Trần Nhật Đăng đều ở đó, Trần Nhật Đăng hơi căng thẳng: "Con có người yêu rồi."
Giọng của mẹ Trần Nhật Đăng rất nhẹ nhàng: "Vậy thì tốt, lên đại học rồi thì nên yêu đương đi con, cũng phải có tình yêu cho đời sống tình cảm thêm phong phú chứ. Có phải là do đang yêu nên không đủ tiền sinh hoạt không? Hai ngày nữa mẹ chuyển tiền cho con nha."
"Tiền sinh hoạt của con vẫn đủ xài" Trần Nhật Đăng nhìn Chung A Thần một cái "Tại cậu ấy không muốn tiêu tiền của con."
BaTrần Nhật Đăng cũng nói xen vào: "Con gái người ta vì hiểu chuyện nên không muốn tiêu tiền của con, mà con cũng không thể không chịu bỏ tiền ra thật được."
".......Ba, không phải là con gái" Trần Nhật Đăng dè dặt nói.
Không đợi Trần Nhật Đăng nói thêm gì nữa thì mẹ cậu đã nói: "Là Chung A Thần đúng không?"
"Dạ." Trần Nhật Đăng thừa nhận.
Sau đó Trần Nhật Đăng liền nghe thấy ba mẹ ở đầu dây bên kia đang nói chuyện với nhau rất sôi nổi.
"Đúng là vậy rồi", "Đúng là thật rồi, vậy tốt rồi, bây giờ mình có hai đứa con trai." "Tôi đã nói mà, làm gì có hai đứa con trai nào mà suốt ngày dính chặt lấy nhau như vậy, chắc chắn tụi nó quen nhau lâu rồi mà không nói cho mình biết, giả bộ làm bạn bè."
Trần Nhật Đăng: "......"
Không phải mà, lúc trước cậu với Chung A Thần là bạn thật, chỉ mới vừa quen nhau thôi mà?
Trần Nhật Đăng giải thích nhưng không có ai nghe, sau khi nói xong, mẹ Trần Nhật Đăng chỉ nói một câu: "Ba mẹ đã đoán ra trước rồi, sau này không cần phải giấu mấy chuyện này, biết chưa?"
Điện thoại đã bị ngắt, Trần Nhật Đăng vẫn còn sững sờ.
"Haha, ba mẹ đồng ý rồi hả!" Chung A Thần đổi xưng hô nhanh như chớp, "Được rồi, tốt nghiệp xong là kết hôn liền. Ây ya, ba mẹ đúng thật là sáng suốt mà."
Vì quá suôn sẻ nên làm cho Trần Nhật Đăng cảm thấy không có cảm giác chân thật, đợi đến lúc Chung A Thần ôm mặt cậu hôn một cái, cậu mới hết mơ hồ. Trần Nhật Đăng đẩy mặt Chung A Thần ra, nhìn Chung A Thần đang mở khóa điện thoại.
"Để anh tìm một người không quan trọng luyện tập trước." Chung A Thần nói.
Sau đó Chung A Thần cầm điện thoại gọi cho Chung Minh.
Bên đầu kia vừa có người bắt máy Chung A Thần đã nói thẳng: "Này, anh và Trần Nhật Đăng quen nhau rồi, sau này chỉ có mình mày là trai thẳng thôi."
"......." Chung Minh ở bên kia cạn lời, sau khi phản ứng lại được liền bắt đầu mắng: "Em đây đã biết anh không phải trai thẳng lâu rồi! Anh giả trai thẳng thì có! Cái ngày mà lần đầu tiên gặp anh và anh Trần Nhật Đăng, em đã thấy hai người không thẳng rồi, anh còn nói với em là anh thẳng, anh thẳng cái ——"
Đúng lúc này Chung A Thần cúp máy, bỏ lại hết mấy lời mắng chửi của Chung Minh trong điện thoại.
"Được rồi, luyện tập xong rồi." Chung A Thần nói "Vậy giờ để anh gọi cho mẹ."
Vừa gọi một cái đã có người bắt máy, là cha của Chung A Thần nhận điện thoại.
"Mẹ con đang đắp mặt nạ rồi, muốn nói gì thì nói với ba." Ba Chung A Thần nói.
Ai bắt máy cũng được, Chung A Thần thẳng thắng: "À, con muốn nói với ba mẹ một chuyện quan trọng, con có người yêu rồi."
"Hả, con vậy mà chịu không bám Trần Nhật Đăng nữa sao?" Ba Chung A Thần nói, "Ba không nghĩ vậy đâu, hay là con muốn tìm lý do để mỗi năm mùng hai tết đều có thể lên nhà nó chơi một cách đường đường chính chính hả?"
Chung A Thần cảm thán: "Ba, có lúc ba nhìn người quá chuẩn luôn."
Ba Chung A Thần tức giận cười lạnh một cái: "Trần Nhật Đăng người ta là trai thẳng vậy mà lại bị con bẻ cong, đợi con về đây rồi ba cho con biết thế nào là lễ độ——"
Đứa con trai ngỗ nghịch Chung A Thần cúp máy, hắn ôm chặt lấy Trần Nhật Đăng, vui vẻ hít lấy hít để mùi thơm trên người Trần Nhật Đăng.
Ba mẹ hai bên đều đồng ý cả rồi, từ nay về sau họ là một cặp đôi chân chính.
"Đăng Đăng." Chung A Thần hôn môi Trần Nhật Đăng, cười xấu xa nói: "Gọi một tiếng chồng cho anh nghe đi?"
Mấy lời sến súa này Trần Nhật Đăng nói không nổi, cậu tránh đi một chút thì bị Chung A Thần đuổi theo.
"Có gọi chồng hay không?" Chung A Thần vẫn nhây.
Bên tai Trần Nhật Đăng hơi đỏ lên, thật sự cậu vẫn chưa quá quen được với nhịp điệu này, mấy ngày hôm trước nắm tay với Chung A Thần thôi mà đã thấy quá giới hạn rồi, chưa kể bây giờ không chỉ ôm rồi lại hôn, mà còn chỉ trong vòng mười phút đã comeout thành công nữa.
Quá thuận lợi, Chung A Thần cũng rất nhiệt tình với cậu, nhiệt tình đến mức trực tiếp lôi cậu lên tên lửa, toàn bộ quá trình đều phát triển nhanh đến chóng mặt, làm cho cậu cảm thấy như là đang nằm mơ vậy.
Chung A Thần híp mắt: "Bây giờ không gọi cũng được, giữ lại nào tới lúc thích hợp thì gọi."
Thấy chủ đề lại muốn phát triển theo hướng kỳ lạ, Trần Nhật Đăng vội vàng đổi chủ đề.
"Sao ba anh lại cảm thấy là do anh bẻ cong em?" Trần Nhật Đăng nói, "Rõ ràng là..."
Rõ ràng là cậu bẻ cong Chung A Thần, nếu không phải cậu thẳng thắn nói rõ xu hướng tính dục của mình cho Chung A Thần, Chung A Thần sẽ không đau khổ khi thấy cậu là gay không thể làm bạn thân tốt nhất với hắn, cũng sẽ không thử bẻ cong bản thân, thì chắc chắn bây giờ hắn vẫn là trai thẳng.
Trần Nhật Đăng còn chưa nói xong, Chung A Thần lại đột nhiên ôm cậu lên, Chung A Thần ôm cậu đi tắt đèn, sau đó trong ánh sáng mờ ảo tiếp tục ôm cậu đi về phía trước, vẫn luôn đi cho đến cửa sổ sát đất.
Kéo tấm màn ra, nơi này là trung tâm thành phố hoa lệ, nhìn qua cửa kính có thể thấy xe cộ tấp nập qua lại, ánh đèn lung linh hội tụ như dải ngân hà.
Trần Nhật Đăng bị ép trên cửa sổ sát đất.
"Phong cảnh rất đẹp." Chung A Thần trầm giọng nói.
Trần Nhật Đăng quay đầu lại nhìn: "Ừm."
Còn chưa kịp nhìn thêm dòng người qua lại như suối nhỏ, cằm Trần Nhật Đăng bị nắm lại, cái tay kia dùng sức quay đầu cậu trở về.
Khuôn mặt Chung A Thần bị ánh đèn neon thắp sáng một nửa, sóng mũi cao thẳng xen lẫn trong bóng tối, ánh sáng cuồng loạn giao nhau, khiến đôi mắt của Chung A Thần thâm trầm đến đáng sợ.
"Đừng nhìn ra ngoài nữa." Chung A Thần chậm rãi sát vào, "Nhìn anh đi."
Trước cửa sổ sát đất tại một khách sạn sang trọng ở trên cao, họ sẽ bị người khác nhìn thấy chứ?
Trần Nhật Đăng không biết, nhưng cậu không từ chối yêu cầu của Chung A Thần, mà nếm hơi ấm từ đôi môi.
"Mở miệng nào." Chung A Thần dịu dàng nói.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, ở giữa có rất nhiều chuyện thay đổi khiến Trần Nhật Đăng khẽ run.
Đây là khách sạn chỉ dành cho hai người họ, có đầy đủ các loại thiết bị, nếu Chung A Thần muốn làm gì, cũng sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào cả.
Tính xâm lược của Chung A Thần bây giờ quá mạnh, Trần Nhật Đăng có hơi bất an và sợ hãi, nhưng cậu cũng không nói dừng lại.
Cuối cùng Chung A Thần cũng dừng lại kéo giãn khoảng cách.
"Được rồi, chúc mừng chúng ta comeout thành công." Chung A Thần hôn lên chóp mũi của Trần Nhật Đăng, "Em tắm rửa đi ngủ trước, anh đến với em sau."
Trần Nhật Đăng chần chừ một chút: "Anh trước đi, anh cần hơn mà."
Chung A Thần nhìn Trần Nhật Đăng: "Mau đi đi, còn bày đặt khách sáo nữa, hai tiếng sau anh sẽ chiếm phòng tắm đó."
Trần Nhật Đăng vẫn không nói mấy lời linh tinh như cùng nhau tắm đi, mà đi vào phòng tắm trước.
Tiếng nước vang lên từ phòng tắm, một mình Chung A Thần đứng ở cửa sổ sát đất, thở dài một hơi.
Ngày hôm nay vui vẻ như vậy, hắn không thể hoàn toàn kiểm soát tốt cảm xúc của mình trước lời nói của Trần Nhật Đăng.
Trần Nhật Đăng hẳn là muốn nói, sao ba của hắn lại cảm thấy hắn bẻ cong cậu?
Rõ ràng là do người khác bẻ cong.
Hắn không muốn nghe những lời này, cho nên vội vã cắt ngang, khiến Trần Nhật Đăng không thể nói hết lời.
Nhưng cho dù Trần Nhật Đăng không nói thì lúc nào hắn cũng nhớ rõ, trước khi ở bên hắn, Trần Nhật Đăng từng có một đoạn yêu thầm chôn chặt đáy lòng.
Hắn tin con người của Trần Nhật Đăng, tin rằng sau khi Trần Nhật Đăng ở bên hắn, cậu sẽ không mập mờ với người khác, nhưng thứ cảm xúc đố kỵ này trước giờ đều không bao giờ có thể hiểu được điều đó.
Chi bằng nói bây giờ hắn và Trần Nhật Đăng ngày càng thân mật, rất nhiều tâm tư trước kia hắn không để ý đều tùy ý lớn lên, bây giờ con người thật của hắn còn vô lý, ngang ngược hơn là trước kia nữa, ngang ngược đến mức rất nhiều người không thể chịu nổi.
Thứ cảm xúc phức tạp lại càng trở nên rõ nét.
Hắn muốn chiếm lấy Trần Nhật Đăng, muốn Trần Nhật Đăng thuộc về một mình hắn, muốn... Để lại dấu vết của mình trên người Trần Nhật Đăng.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Trần Nhật Đăng và Chung A Thần cùng nằm trên giường.
Từ lúc khai giảng học kỳ này cho đến nay, họ vẫn chưa ngủ chung với nhau, Chung A Thần kích động đến mức ôm Trần Nhật Đăng lăn qua lăn lại trên giường.
"Lần trước chúng ta ngủ cùng nhau, đã là lần trước rồi." Chung A Thần cảm thán.
"Lần trước nghe anh nói mấy lời nhảm nhí, cũng là ở lần trước." Trần Nhật Đăng cũng cảm thán.
"Uầy, thì ra vẫn còn dỗi anh." Chung A Thần giả vờ tức giận hừ lạnh một tiếng, "Em có biết người khác nói chuyện với anh như vậy bây giờ thế nào không?"
Trần Nhật Đăng cười: "Vậy chắc Chung tổng của chúng ta sẽ kiểu, trời lạnh rồi cho Vương thị phá sản đi."
"Em biết thì tốt, bây giờ anh cho em một cơ hội chuộc lỗi." Chung A Thần nựng mặt Trần Nhật Đăng: "Anh thuê một phòng bên cạnh trường học, buổi tối rảnh chúng ta ra đó ngủ chịu không? Giữa trưa thì vẫn ở ký túc xá."
Giọng điệu của Chung A Thần về sau càng dịu dàng hơn. Trần Nhật Đăng mặc cho Chung A Thần đang nựng qua nựng lại khuôn mặt của mình, phân tích nói: "Như thế thời gian ở phòng đó sẽ không có nhiều, lỗ mất."
"Anh là người thích làm ăn thua lỗ vậy đó." Chung A Thần nói, "Dù sao anh cũng thuê, em đồng ý thì phòng đó có người ở, em không đồng ý, thì phòng đó để trống."
Trần Nhật Đăng: "... Cách làm ăn của Chung tổng thật mới lạ, lỡ ngày nào đó phá sản thì về nhà giặt quần áo, nấu cơm cho em đi, em nhặt rác nuôi anh."
"Mấy chuyện cực nhọc đó sao có thể để em làm!" Chung A Thần ôm mặt Trần Nhật Đăng vào trong l ồng ngực mình, "Bé cưng à, nhặt rác cứ để anh làm, em chỉ cần hưởng thụ là được!"
Trần Nhật Đăng: "...Ngạt chết em rồi."
Chung A Thần thả Trần Nhật Đăng ra một chút, mềm giọng nói: "Em thở không được hả?"
Trần Nhật Đăng cảm nhận được hơi ấm trên người Chung A Thần, gật đầu.
Họ yêu nhau, từng bước cận kề, không có gì không tốt cả.
Huống chi cậu tin rằng Chung A Thần sẽ không làm chuyện gì quá đáng với cậu, Chung A Thần giống cậu, đều là thử thăm dò đối phương rồi từng bước tới gần, lần đầu yêu đương nên không có kinh nghiệm thôi.
Đêm khuya, Trần Nhật Đăng chìm vào giấc ngủ say.
Chung A Thần trong đêm tối vẫn chưa ngủ.
Hắn và Trần Nhật Đăng ôm nhau mặt đối mặt, cả hai đều cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Chung A Thần hôn lên môi Trần Nhật Đăng, hơi thở Trần Nhật Đăng vẫn rất đều đặn, không chút thay đổi.
Chắc là ngủ sâu lắm rồi đây.
Chung A Thần đứng lên, vòng qua một bên khác, khẽ vuốt cần cổ mát lạnh của cậu.
Trần Nhật Đăng... bây giờ là Trần Nhật Đăng thuộc về một mình hắn.
Mười giờ có ca học, Trần Nhật Đăng cài báo thức tám giờ, báo thức reo lên inh ỏi, cậu liền thức giấc.
Bên cạnh giường trống không, hẳn là hắn nghe thấy tiếng kêu của đồng hồ báo thức, ở bồn rửa mặt ló ra một cái đầu.
Chung A Thần đang đánh răng, trông tinh thần rất tốt.
"Anh dậy sớm thế?" Trần Nhật Đăng xoay người rời giường, "Sao không gọi em?"
"Còn nhiều thời gian như vậy mà gọi em dậy sẽ bị thiên lôi đánh chết đó." Giọng nói của Chung A Thần mơ hồ.
Trần Nhật Đăng đi đến bồn rửa mặt, Chung A Thần đi theo cậu phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, bây giờ thì giọng nói đã rõ hơn: "Anh kêu người mang bữa sáng lên rồi, không cần đi kiếm chỗ ăn nên còn rất nhiều thời gian, em cứ thong thả đi."
Trần Nhật Đăng gật đầu, bắt đầu rửa mặt.
Chung A Thần rửa mặt xong cũng không đi ra mà ở bên cạnh ngắm cậu.
Ngắm cậu đánh răng, ngắm cậu rửa mặt, ngắm cậu...
"... Đi vệ sinh anh cũng muốn đi theo à?" Trần Nhật Đăng khó tin.
Thấy Chung A Thần không biết ngượng gật đầu, Trần Nhật Đăng đóng sầm cửa lại, không cho Chung A Thần nhìn nữa.
Chung A Thần nheo mắt.
Trần Nhật Đăng là một người khá dè dặt, trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, lúc đi vệ sinh cùng nhau cũng sẽ ngượng ngùng, có nhiều chuyện hắn không cho Trần Nhật Đăng biết, quả nhiên không sai.
Trần Nhật Đăng một mình trong nhà vệ sinh, Chung A Thần không ở trong tầm mắt của cậu, lực chú ý của cậu cuối cùng cũng trở về bản thân mình, mà không phải bị Chung A Thần đứng ở một bên thu hút.
Lúc trước làm bạn bè, cậu và Chung A Thần cũng dính nhau như hình với bóng, bây giờ làm người yêu với nhau thì cậu và Chung A Thần vẫn y như vậy, nghe thì không có gì quá khác, nhưng trên thực tế thì kém xa.
Kỹ năng hôn của Chung A Thần tiến bộ rất nhanh, không cần biết là lúc Chung A Thần vụng về hay là lúc Chung A Thần đang dần dần thành thạo, cậu đều thích cả.
Hôn môi với người mà mình thích, thật sự là một chuyện khiến người ta hạnh phúc.
Trần Nhật Đăng mang theo tâm trạng vui vẻ duỗi tay chân trước khi mở cửa đi ra ngoài, động tác này không biết đã kéo dây thần kinh nào mà khiến lưng cậu đột nhiên tê dại.
Cái kiểu không quá đau, cũng không làm cậu khó chịu, nhưng lại hơi tê ngứa là lạ.
Trần Nhật Đăng khó hiểu thử quay đầu nhìn lưng của mình, nhưng bị hạn chế về tầm nhìn nên không nhìn thấy gì cả.
Trần Nhật Đăng từ trong nhà vệ sinh đi ra ngoài rửa tay, sau đó vươn tay gãi lưng.
Chung A Thần nãy giờ vẫn luôn chú ý tình hình của Trần Nhật Đăng lập tức mở miệng: "Sao vậy, ngứa lưng à?"
"Hơi ngứa." Trần Nhật Đăng nói.
"Để anh xem." Chung A Thần đi tới, mặt không đổi sắc kéo Trần Nhật Đăng đi hướng khác, không để cho Trần Nhật Đăng đối mặt với tấm gương ở bồn rửa mặt, để cậu khỏi thông qua gương mà nhìn thấy tình hình phía sau.
Chung A Thần ngắm kiệt tác của chính mình.
Trên da thịt trắng nõn của Trần Nhật Đăng được điểm xuyết thêm những dấu hôn nhàn nhạt, từng cái từng cái dọc theo từ cột sống xuống phía dưới, vô cùng nhiều, lộ ra một vẻ đẹp lạ kỳ.
Khóe môi Chung A Thần cong thành nụ cười, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Chung A Thần kéo áo Trần Nhật Đăng xuống, vẻ mặt vẫn như bình thường: "Bị muỗi cắn, nhưng cũng đã đỡ nhiều rồi. Tới trưa để anh giúp em bôi một ít thuốc ngứa, không sao hết."
"Ở đây có muỗi hả?" Trần Nhật Đăng nghi ngờ, sau đó lại quan tâm Chung A Thần, "Anh có bị cắn không?"
"Anh không bị." Chung A Thần nhịn không được hôn Trần Nhật Đăng một cái, thỏa mãn híp mắt lại, "Thịt của Đăng Đăng thơm như vậy, con muỗi hư chỉ biết chăm chăm cắn em thôi."
Trần Nhật Đăng về ký túc xá để thay quần áo trước, tụi Mập Mạp giúp cậu giữ một chỗ ngồi, để cậu đến là có chỗ ngồi luôn.
Hai thằng bạn cùng phòng nháy mắt với cậu, Trần Nhật Đăng dở khóc dở cười: "Sao đó?"
"Chúng tôi đã sẵn sàng xin nghỉ giúp cậu, ai ngờ cậu lại đến đúng giờ như vậy!" Mập Mạp cảm thán, "Đây là cái loại tinh thần gì thế, học sinh giỏi có khác."
"Bớt lộn xộn" Trần Nhật Đăng cười phản bác, cũng chưa từng giải thích quá nhiều về chuyện của cậu và Chung A Thần.
Thời tiết hôm nay rất nóng, Trần Nhật Đăng không xem dự báo thời tiết, cậu mặc quần áo xuân thu, chỉ một buổi sáng đã đổ đầy mồ hôi.
Đặc biệt là lúc tan học buổi sáng, nhìn mặt trời nắng như thiêu đốt, Trần Nhật Đăng phải đi bộ về ký túc xá bất chấp cái nắng cháy da cháy thịt trong mười hai phút, bây giờ cảm thấy rất tuyệt vọng.
Mập Mạp cũng mặc quần áo xuân thu giống như cậu, hơn nữa cậu ta còn đổ nhiều mồ hôi hơn là cậu nữa.
Mập Mạp đau khổ nói: "Cái gì vậy trời, rõ là sáng sớm còn mát mẻ lắm, tôi cảm giác như mùa xuân mới qua chưa được hai ngày, bây giờ đã trực tiếp tới mùa hè luôn rồi hả?"
"Mau đi thôi, càng kéo dài tới giữa trưa thì còn nắng hơn nữa." Văn Kha nói.
Câu này nói rất có lý, vì thế ba người dưới trời nắng gắt về ký túc xá, cho đến khi đến ký túc thì tất cả đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Chung A Thần vẫn chưa trở về, trong ký túc xá cũng chỉ có ba người họ.
Trần Nhật Đăng vốn định đến nhà vệ sinh thay quần áo, nhưng Mập Mạp cầm khăn giấy vội vã đến trước cậu một bước: "Tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh, không nhịn nổi nữa, xin lỗi người anh em!"
Văn Kha khát muốn xỉu lập tức lấy nước uống lấy uống để, còn Trần Nhật Đăng lấy một cái áo ngắn tay từ tủ quần áo ra.
Đều là đàn ông con trai với nhau, chẳng có việc gì phải ngại ngùng khi thay quần áo. Trần Nhật Đăng cởϊ quần áo xuân thu trên người ra, đang định thay áo ngắn tay thì nghe thấy Văn Kha ho sặc sụa.
"Tôi đi đã." Văn Kha luống cuống tay chân lấy khăn giấy lau nước bị mình phun ra, sau đó vừa ho vừa quay người đi, "Không phù hợp với trẻ em, không phù hợp với trẻ em."
Trần Nhật Đăng: "... Cái gì?"
Trần Nhật Đăng còn tưởng cậu thay quần áo ở đây làm Văn Kha thấy không thoải mái, còn chút nghi hoặc nói: "Tôi nhớ lúc trước chúng ta ở chung ký túc, cũng thường xuyên lười vào phòng vệ sinh mà trực tiếp thay ở đây mà?"
"Ý của tôi không phải là vậy." Tai Văn Kha đỏ hết cả lên, cậu ta xua xua tay, "Trần Nhật Đăng, cậu với Chung A Thần cũng chiến dữ quá đó."
Chiến dữ quá đó?
Trần Nhật Đăng nhăn mày lại, lập tức nhận ra có gì đó không đúng. Cậu đi đến trước gương, mặt trái hướng tới gương, sau đó xoay đầu.
.......
Trần Nhật Đăng hít một ngụm khí lạnh.
Cậu không biết.
Cậu hoàn toàn không biết, Chung A Thần cũng chẳng nói với cậu câu nào cả.
Chung A Thần đã lén để lại dấu hôn trên người cậu mà không để cho cậu biết.
Văn Kha không dám để ý đến bên này, Mập Mạp thì đang trong WC hát hò, chỉ có một mình Trần Nhật Đăng đang đứng trước gương nhìn chính mình.
Vừa quen thuộc, nhưng cũng vừa xa lạ.
Đối mặt với những dấu vết mới xuất hiện trên người mình, trong nháy mắt Trần Nhật Đăng liền cảm thấy sởn cả tóc gáy, chậm rãi thả vạt áo xuống.
"Văn Kha." Trần Nhật Đăng lặng im đứng trước gương một lát, đột nhiên mở miệng nói "Tôi nhờ cậu một chuyện được không?"
"Chuyện gì? A, tôi không thấy gì hết nha, không hề nhìn thấy gì hết, cái gì mà tôi thấy tôi cũng quên sạch hết rồi!" Văn Kha vẫn đưa lưng về phía Trần Nhật Đăng, thiếu điều muốn đưa tay lên thề với trời đất đến nơi.
Trần Nhật Đăng không muốn doạ Văn Kha vậy nên cố gắng hạ giọng nhỏ nhẹ nhất có thể: "Không có gì đâu, tôi chỉ muốn nhờ cậu đừng nói chuyện này với Chung A Thần."
"Cậu yên tâm đi, tôi làm sao dám nói chuyện này trước mặt Chung A Thần được, tôi còn sống chưa đủ lâu mà." Văn Kha uống một ngụm nước.
Sao mà dám để cho Chung A Thần biết rằng mình vừa thấy dấu hôn sau lưng của Trần Nhật Đăng được chứ, Văn Kha cũng không ngu ngốc đến vậy, nếu mà để Chung A Thần biết được chuyện này chẳng phải hắn sẽ nổi trận lôi đình lên hay sao!
Trần Nhật Đăng yên tâm, mà cậu và Văn Kha vừa nói chuyện xong không lâu thì Chung A Thần cũng đã về ký túc xá.
Chung A Thần vẫn trong bộ dáng mà Trần Nhật Đăng quen thuộc nhất, là nam thần đẹp trai cao to thanh xuân vườn trường, hắn vừa nhìn thấy cậu đã cười tươi không thấy mặt trời.
"Ăn cơm không, đi tới nhà ăn ha?" Chung A Thần nói
"Ừm." Trần Nhật Đăng cố gắng điều chỉnh lại giọng nói của mình, vẫn trả lời hắn như thường lệ, "Ngoài trời nóng lắm, anh muốn thay một bộ đồ khác không?"
"Anh cởϊ áσ khoác ra là được, không cần thay đâu." Chung A Thần cởϊ áo khoác ra, khoác vai Trần Nhật Đăng.
Chung A Thần hỏi Văn Kha và Mập Mạp muốn ăn gì để hắn mua về cho.
Dáng vẻ này của Chung A Thần chính là dáng vẻ mà Trần Nhật Đăng quen thuộc nhất, hắn luôn nghĩa khí, hào phóng với người quen, tuy rằng nói ra cái gì cũng có vẻ cợt nhả, nhưng nói đi nói lại thì hắn rất đúng với hình tượng anh em tốt trong mắt của mọi người.
Trước kia quan hệ của họ cũng rất tốt, hơn nữa cậu và Chung A Thần cũng rất thân nhau, thân đến mức hắn còn đặt ảnh chụp chung của hai người trên đầu giường, cũng sẽ cố gắng làm tăng thêm tình cảm giữa hai người.
Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, tất cả những hành động đó đều làm một cách quang minh chính đại, cũng rất ít khi làm vậy, mà có làm cũng chỉ làm những hành động của bạn bè thường hay làm với nhau. Nói tóm lại so với việc nửa đêm nửa hôm để lại dấu hôn trên người cậu thì có sự chênh lệch rất lớn.
Cái sau hình như ít nhiều có một chút.... kì quái.
Nói thật bây giờ Trần Nhật Đăng cũng khó có thể tin được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cậu vừa cố gắng cho bản thân mình tỉnh táo lại, vừa đi đến nhà ăn với Chung A Thần.
"Hôm qua anh nói với em chuyện ra ngoài thuê phòng đó, hôm nay có mấy phòng cũng ổn, tối nay đi xem với anh không?" Chung A Thần nói.
"Nhanh vậy đã tìm được phòng thích hợp rồi sao?" Trần Nhật Đăng ngạc nhiên "Em còn tưởng rằng phải cần thêm một khoảng thời gian nữa chứ."
"Nhanh chỗ nào đâu, không hề nhanh chút nào." Chung A Thần ôm chặt vai Trần Nhật Đăng, khóe miệng cong lên, "Anh sắp không chờ nổi nữa rồi."
Lần này Trần Nhật Đăng đã nhìn ra được.
Chung A Thần thật sự không chờ nổi nữa rồi.
Cơm nước xong xuôi, hai người quay lại ký túc xá, Trần Nhật Đăng vừa định nghỉ ngơi thì đã có một người bò lên giường của cậu, trên tay còn cầm một lọ thuốc.
"Anh làm gì đó?" Trần Nhật Đăng nhẹ giọng hỏi.
"Hôm qua em bị muỗi cắn, lúc sáng không phải anh đã nói trưa về sẽ giúp em bôi thuốc sao?" Chung A Thần lắc lắc lọ thuốc trong tay, "Bôi cái này mau bớt lắm."
Nhưng rõ ràng không hề có con muỗi nào hết.
Cậu cũng không hề bị muỗi cắn.
Trần Nhật Đăng cũng không nói gì mà để Chung A Thần ngồi lên bôi thuốc cho cậu.
Thuốc bôi lên da hơi lành lạnh, bị bàn tay bôi thuốc ấm áp làm nóng lên, tỏa ra mùi thơm của thảo dược.
Trần Nhật Đăng thử mở miệng dò hỏi: "Muỗi cắn có nhiều lắm không? Sao em không cảm thấy ngứa lắm."
Chung A Thần có chịu nói thật với cậu hay không, nói rằng thật ra không phải bị muỗi cắn hay là nói chuyện buổi sáng chỉ là nói giỡn thôi?
"Không nhiều lắm đâu, sẽ mau hết thôi." Chung A Thần trả lời.
Trần Nhật Đăng mím chặt môi, Chung A Thần không chịu nói thật với cậu.
Chung A Thần bôi thuốc mãi không xong, bôi hết chỗ này đến chỗ kia, có những chỗ Trần Nhật Đăng nhớ rõ không hề có dấu đỏ nhưng Chung A Thần vẫn bôi thuốc lên.
"Sẽ hết nhanh thôi" giọng nói Chung A Thần vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi "Đăng Đăng của chúng ta bị muỗi cắn mà cũng đẹp đến vậy."
Cái kiểu khen ngợi gì mà kỳ lạ vậy?
Trần Nhật Đăng chưa bao giờ nghe có ai khen như vậy, cảm giác thật kỳ quái, cậu đột ngột quay đầu lại, thấy rõ được biểu cảm trên mặt Chung A Thần.
Ánh mắt của Chung A Thần vừa chăm chú vừa mê mẫn, như là đang ngắm đồ vật mà hắn yêu thích nhất, khóe môi hơi cong lên.
Vui sướиɠ bình thường dường như không thể diễn tả được hết ánh mắt này, ánh mắt này phải là....si mê.
Thấy Trần Nhật Đăng quay đầu lại, biểu cảm trên mặt Chung A Thần liền quay trở lại như bình thường, hắn nhướng mày: "Sao tự nhiên quay đầu lại chi vậy, không nhìn được anh nên nhớ anh hả, muốn hôn anh không?"
Trần Nhật Đăng nhỏ giọng nói: "Muốn nhìn thử anh làm gì mà bôi lâu dữ vậy, bôi cả buổi trời còn chưa xong nữa."
Chung A Thần vỗ lưng Trần Nhật Đăng: "Gấp cái gì, sắp xong rồi đây."
Trần Nhật Đăng quay đầu lại, im lặng.
Hình như mọi việc không giống với những gì cậu tưởng tượng.
Vừa mới quen nhau xong, Chung A Thần đã gấp đến mức không nhịn được mà muốn gần gũi với cậu, cũng không chờ được nữa mà vội vàng comeout, mọi chuyện cứ vèo vèo như tên lửa, nhanh đến mức cậu không thể tưởng tượng được.
Mà đêm hôm qua lúc cậu đang ngủ say thì Chung A Thần lại không hề ngủ, trong căn phòng tối om ấy, lặng lẽ hôn cậu mà cậu không hề hay biết.
Cái này mới là lần đầu tiên thôi sao, hay đã từng có rất nhiều lần khác Chung A Thần nhân lúc cậu ngủ say mà đứng ở mép giường lặng lẽ nhìn cậu?
Trần Nhật Đăng vừa mới tưởng tượng thôi đã cảm thấy rùng mình.
"Xong rồi." Giọng nói của Chung A Thần lại vang lên lần nữa, Trần Nhật Đăng bị ôm lấy từ phía sau.
Sau một hồi cọ mặt của Chung A Thần, Trần Nhật Đăng nhỏ giọng nói: "Tối nay anh có rảnh không, tối nay chúng ta có chuyện cần phải bàn lại."
Bởi vì đã đồng ý với Chung A Thần rồi, với lại cũng không muốn Chung A Thần lãng phí tiền bạc nên tối đến Trần Nhật Đăng vẫn đi xem phòng chung với Chung A Thần.
Chung A Thần ưng một căn ở trong trường học, cũng khá ưng một vài phòng bên ngoài trường, tất cả đều rất gần trường, có thể đi bộ đến trường.
Cũng không biết vì Chung A Thần ra giá quá cao hay vì nguyên nhân gì khác mà tất cả chủ nhà đều rất nhiệt tình, nội thất trong nhà cũng còn mới tinh, không hề thấy dấu vết người khác đã từng sử dụng qua.
Trần Nhật Đăng thấy căn nào cũng rất ổn, vì vậy thảo luận với Chung A Thần một hồi rồi chọn căn phòng có trang trí trông có vẻ ấm áp nhất.
Sau khi ký hợp đồng xong, chủ nhà đưa chìa khóa cho họ rồi đi, căn phòng nhỏ này chỉ còn lại hai người Trần Nhật Đăng vào Chung A Thần.
Trần Nhật Đăng bị Chung A Thần bế lên đi vòng vòng.
Hắn bế cậu đi một vòng, thả cậu lên giường.
Chiếc giường này vừa to vừa êm ái, khác một trời một vực với giường trong ký túc xá, Trần Nhật Đăng ngồi xuống làm nệm lún xuống một chút.
Cậu chống tay lên giường, Chung A Thần đứng ở mép giường cúi người, áp hai tay lên tay cậu, ngậm lấy môi của cậu.
Hôn nhau một lúc lâu sau, Trần Nhật Đăng dời mặt đi, nói đùa: "Sao anh thích hôn môi quá vậy? Trước khi hai đứa quen nhau em còn tưởng anh kỳ thị đồng tính kinh khủng lắm, em còn tưởng lúc anh hôn sẽ dè dặt đồ lắm, không ngờ bây giờ ở đâu anh cũng hôn được hết, anh số hai không ai dám số một luôn á."
Chung A Thần cười hừ một tiếng, hắn dùng tay nắm lấy cằm Trần Nhật Đăng, tiến lại hôn cậu lần nữa.
Trần Nhật Đăng ngửa đầu lên liền đối mặt với ánh đèn, cậu định nhắm mắt lại cho đỡ chói thì hắn đã duỗi tay ra che mắt cậu lại.
Chung A Thần vươn tay tắt đèn ở cạnh giường, bóng tối bao trùm cả căn phòng, chỉ có hơi nóng trên môi cậu là vẫn chân thực như vậy.
Chẳng lẽ tối hôm qua lúc ở khách sạn, Chung A Thần cũng y như vậy sao?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu Trần Nhật Đăng, Trần Nhật Đăng liền run lên, đẩy Chung A Thần ra.
"..... Đầu lưỡi của em tê rần rồi," Trần Nhật Đăng giải thích, "Không nổi nữa rồi."
"Mới đó mà lưỡi đã tê rần rồi hả, bạn học Trần phải rèn luyện nhiều hơn đó." Chung A Thần không hề nghi ngờ gì mà còn trêu ghẹo cậu.
Tối nay họ không định ở đây, quần áo cũng không có để thay nên đương nhiên phải quay lại ký túc xá.
Họ rời khỏi căn phòng kia, quay về trường học, Chung A Thần vẫn nắm lấy tay Trần Nhật Đăng như thường lệ.
Ra khỏi thang máy rời khỏi căn phòng kia, rời khỏi không gian chỉ có hai người, Trần Nhật Đăng mới nhẹ giọng nói: "Chung A Thần....Nếu mà học tập bận rộn quá thì em không thể qua đây ở được, so ra thì ký túc xá vẫn gần trường hơn, chỗ này vẫn khá xa trường."
"Không sao đâu, rảnh thì mình qua đó thôi." Chung A Thần thản nhiên trả lời, "Tất cả đều do em quyết định hết."
Trần Nhật Đăng: ".... Ừm."
"Đồ trang trí trong phòng còn hơi ít, đợi đến lúc chúng ta kết hôn rồi chắc chắn phòng tân hôn sẽ đẹp hơn phòng này gấp trăm lần." Chung A Thần nắm lấy tay Trần Nhật Đăng, bắt đầu mơ tưởng về tương lai tươi đẹp. "Chúng ta sẽ mua một căn nhà bên bờ biển, mua thêm một căn gần chỗ làm của em, mua thêm một căn ở trên núi."
"Mua nhiều như vậy làm gì?" Trần Nhật Đăng hỏi, "Để tiện ở riêng hả?"
Không khí xung quanh như ngưng đọng trong chớp mắt, tay của Trần Nhật Đăng bị siết chặt.
"Nói bậy bạ gì đó, sao mà có cửa ở riêng được." giọng Chung A Thần trầm hẳn xuống, "Sau này không được đùa kiểu này nữa."
Trần Nhật Đăng ừm một tiếng, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Họ đi ngang qua một quán trà sữa, Chung A Thần nhìn hình ly trà sữa trước tiệm, ánh mắt bỗng sáng ngời.
Chung A Thần dừng chân: "Lúc nãy anh hung dữ quá có phải doạ em rồi không? Đợi chút, để anh mua trà sữa chuộc tội với em nha."
Trần Nhật Đăng không từ chối, im lặng nhìn bóng dáng Chung A Thần rời đi.
Chung A Thần có phản ứng rất lớn với chuyện hai người họ phải tách nhau ra.
.....Cậu biết vấn đề nằm ở đâu rồi.
Để có thể học chung trường với cậu, Chung A Thần đã phải cố học bán sống bán chết, hắn còn có thể vì cậu mà từ một người trai thẳng sắt thép kỳ thị đồng tính mà tự bẻ cong chính mình, bây giờ họ thành người yêu của nhau rồi, Chung A Thần không còn kỳ thị đồng tính nữa thì không gì có thể ngăn cản hắn được.
Tình cảm của Chung A Thần nồng cháy lạ thường, đến mức chỉ cần thêm một giọt nước vào biển cả thôi cũng đủ làm cho nó thay đổi mãnh liệt.
Trước đó cậu chỉ vừa nhắc đến chuyện chia tay thôi thì Chung A Thần đã phản ứng vô cùng mạnh mẽ. Không hề nghi ngờ chút nào, chỉ cần một ngày nào đó cậu thật sự muốn chia tay, Chung A Thần có thể làm ra những hành động điên cuồng đến cỡ nào.
Trần Nhật Đăng đã đọc qua rất nhiều án tử, nếu theo lý trí mà nói, cậu hoàn toàn biết kiểu tính cách như vậy rất nguy hiểm, rất có thể xảy ra những vụ án hình sự. Nếu bên cạnh cậu có một người bạn như vậy, rất có thể cậu sẽ cố nói bóng gió khuyên người đó chia tay, cố gắng chỉ cho bạn mình cách chia tay nhẹ nhàng nhất.
Nhưng hiện tại bây giờ người đó lại là cậu, mà người kia lại chính là Chung A Thần.
.....Cậu lại muốn cách xa Chung A Thần một lần nữa sao?
Chung A Thần mua hai ly trà sữa rồi quay lại, Trần Nhật Đăng để ý hình hai nhân vật hoạt hình trên hai ly trà sữa.
Trần Nhật Đăng cầm một ly, nghe Chung A Thần mở miệng nói chuyện có vẻ rất hoài niệm: "Lúc trước còn chưa quen em, khoảng thời gian đó anh còn không thể chạm vào em, lúc đó anh cũng mua hai ly trà sữa như vậy. Vì không thể gần gũi với em nên cố ý để cho hai nhân vật hoạt hình này thân mật với nhau, sau đó mới chịu đưa trà sữa cho em, để giả bộ rằng anh và em cũng đang được gần gũi với nhau."
Trần Nhật Đăng sửng sốt, nhìn cái ly trên tay.
Trong lúc cậu không hề hay biết, Chung A Thần đã từng làm ra chuyện trẻ con như vậy với hai ly trà sữa, giả bộ hai người đang thân thiết với nhau.
Tình cảm và lý trí không ngừng giằng co với nhau, Trần Nhật Đăng nâng ly lên, để cho nhân vật của mình chạm vào mặt nhân vật trên ly của Chung A Thần.
Hai ly trà sữa nhẹ nhàng chạm vào nhau, nhân vật bên trên cũng thân thiết chạm mặt với nhau.
"Hôn hôn." Trần Nhật Đăng nói.
Yết hầu Chung A Thần khẽ lay động, trái tim hắn mềm nhũn. Hắn bây giờ rất muốn vùi đầu vào người Trần Nhật Đăng, hít hà hương thơm trên người cậu, hít đến khi thấy đã mới thôi.
Nhưng mà bây giờ đang ở ngoài đường nên không thể làm vậy, Chung A Thần chỉ có thể đưa tay ra trước Trần Nhật Đăng, Hắn nhìn Trần Nhật Đăng đưa tay lại gần bàn tay hắn, sau đó nắm lấy.
"Nắm tay về ký túc xá luôn hả?" Chung A Thần thử thăm dò hỏi.
"Ừm." Trần Nhật Đăng đáp lại, "Nắm tay về ký túc xá luôn."
Bây giờ cũng chưa muộn lắm, dọc đường cũng không có mấy mống người. Trần Nhật Đăng để cho Chung A Thần tùy ý nắm tay, thỉnh thoảng hút một ngụm trà sữa.
Không khó để nhận ra những chuyện mà cậu làm đã khiến Chung A Thần rất vui vẻ, khóe môi của hắn vẫn luôn cong lên, nói chuyện với cậu cũng vô cùng dịu dàng.
Con người như là khối đa diện, sẽ không chỉ có một mặt, một mặt khác của Chung A Thần mà trước giờ cậu không biết, bây giờ đã lờ mờ hiện ra.
Có mấy nữ sinh đang đi về phía họ, sau khi nhìn họ nắm tay sắc mặt có hơi thay đổi, mặc dù đang cố gắng khống chế biểu cảm, nhưng đôi mắt vẫn hơi trợn tròn.
Mấy bạn nữ sinh đi lướt qua họ, sau khi qua được vài bước thì nghe thấy các cô gái bắt đầu không chịu được mà bàn tán.
"Má ơi, tôi không có hoa mắt phải không, họ nắm tay nhau kìa! Có phải thật sự thành đôi rồi không?" Bạn... Bạn bè cũng có thể nắm tay nhau hả?" "Gì chứ, lúc trước chẳng phải cũng nắm tay nhau sao, khi đó vẫn chắc chắn là trai thẳng mà, bình thường thôi."
Trần Nhật Đăng nhìn biểu cảm của Chung A Thần, quả nhiên thấy Chung A Thần nhăn mày.
"Các cậu ấy hiểu lầm rồi." Trần Nhật Đăng nói, "Đúng ra bình thường nhìn hai thằng con trai cùng tuổi nắm tay nhau là có thể xác định quan hệ, nhưng do anh lúc trước là trai thẳng mỗi ngày cũng làm như vậy, làm đến nỗi người khác không dám tin."
Chung A Thần thở dài một hơi: "Sao anh lại không cong sớm một chút chứ? Cấp ba cong luôn, nhìn thấy em là cong liền, như vậy để xem còn ai dám nói anh là trai thẳng nữa."
Trần Nhật Đăng suy nghĩ, cậu không thể tưởng tượng nổi Chung A Thần tự cong mà không cần cậu bẻ là như thế nào nữa.
"Đăng Đăng." Chung A Thần đung đưa tay Trần Nhật Đăng: "Anh có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không?"
Trần Nhật Đăng hút một ngụm trà sữa: "Nếu đến Chung ca cũng không biết có nên nói hay không vậy thì không nói nữa."
"Nhưng mà anh lại đột nhiên cảm thấy vẫn nên nói ra thì hơn." Chung A Thần nhanh chóng thay đổi lời nói, hắn nhìn Trần Nhật Đăng, thử thăm dò vào ngón đeo nhẫn của Trần Nhật Đăng, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Có phải chỗ này thiếu thứ gì đó không?" Chung A Thần làm bộ làm tịch cảm thán. "Thiếu gì ta? À, hình như anh cũng thiếu gì đó nè, thật là trùng hợp quá đi. Có cái đó, hẳn là chúng ta sẽ không bị nói là bạn bè nữa, tuyệt vời ông mặt trời luôn."
Trần Nhật Đăng lẳng lặng nhìn Chung A Thần, nhìn tia hy vọng trong mắt hắn.
"Chiều mai em chỉ học ba tiết." Trần Nhật Đăng nhẹ giọng nói, "Ngày mai chúng ta đi mua đi."
Ngày hôm sau muốn đi mua nhẫn với Trần Nhật Đăng, nên tối hôm đó Chung A Thần bắt đầu hưng phấn đến không ngủ được, hơn nữa còn tìm suốt đêm xem nhẫn của cửa hàng nào đẹp nhất.
Tuy rằng chỉ mới là người yêu với nhau, không phải nhẫn cưới, cũng không phải nhẫn đính hôn, nhưng mỗi chiếc nhẫn hắn và Trần Nhật Đăng đều vô cùng trân trọng.
Kế hoạch thức đêm của Chung A Thần được thực hiện chưa được nửa tiếng thì hắn tắt đèn, hắn không muốn để ánh sáng làm phiền đến Trần Nhật Đăng nên vùi mình vào trong chăn, nhưng không bao lâu cái chăn lại bị xốc lên.
Một bàn tay thon dài đưa tới trước mặt hắn.
Chung A Thần nắm lấy tay cậu hôn mấy cái, cái tay bị hắn nắm lấy quơ qua quơ lại, chỉ vào cái điện thoại di động.
Chung A Thần cố giấu điện thoại nhưng Trần Nhật Đăng đã lấy điện thoại của hắn một cách không thương tiếc.
"Tịch thu." Trần Nhật Đăng nói nhỏ, "Đừng thức đêm mãi, tối không ngủ sẽ không tốt cho sức khỏe. Chúng ta cùng đi chọn, anh không cần chuẩn bị trước một mình."
Trần Nhật Đăng để điện thoại của Chung A Thần bên cạnh điện thoại của cậu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chung A Thần.
Sau khi tắt đèn cậu không thể thấy rõ vẻ mặt của Chung A Thần, cũng không biết quản hắn như vậy, hắn có vui không?
"Cất điện thoại chưa?" Chung A Thần ở bên kia nhỏ giọng hỏi, sau khi Trần Nhật Đăng trả lời thì hắn nói: "Đưa tay ra đây."
Thế là Trần Nhật Đăng đưa tay ra, hắn hôn vào lòng bàn tay cậu.
Lòng bàn tay bị hôn đến vừa ẩm vừa nóng, còn có giọng cười của Chung A Thần. "Được, Trần Nhật Đăng đã lên tiếng, tất nhiên đều nghe theo em."
Không có ai nói nữa, Trần Nhật Đăng an tĩnh nằm.
Cậu nắm chặt tay trong chăn, trong lòng bàn tay dường như vẫn còn hơi nóng ẩm ướt.
Trần Nhật Đăng đặt bàn tay đó lên người mình, nhớ lại những chuyện đã bỏ qua trong khứ.
Rất nhiều chuyện phức tạp mà cậu và hắn đã cùng nhau trải qua, Trần Nhật Đăng suy nghĩ rất lâu cũng chưa nhớ ra, đa số những gì cậu nhớ được chính là hình ảnh Chung A Thần đối xử tốt với cậu.
Cậu không thích đặt mình vào những chuyện có khả năng nguy hiểm, cũng không thích dựa vào vận may để làm việc, mà chỉ thích cố gắng hết sức để giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.
Lý trí bảo rằng một mối quan hệ quá mức si mê, cuồng nhiệt nhất định sẽ nguy hiểm, bởi vì cậu thực sự đã chứng kiến quá nhiều trường hợp có mong muốn kiểm soát và chiếm hữu quá mạnh. Một người không chấp nhận nổi muốn chia tay nhưng người kia lại không đồng ý, cuối cùng dẫn tới kết quả không tốt. Nhưng về mặt tình cảm... Cậu không muốn rời xa, cậu muốn đánh cược một lần.
Chung A Thần thật sự có một mặt điên cuồng không ai biết, nhưng bất kể là mặt nào thì Chung A Thần vẫn là Chung A Thần. Cậu tình nguyện buông bỏ cảnh giác để hoàn toàn tin tưởng vào con người Chung A Thần, tin tưởng tình cảm của Chung A Thần dành cho cậu, tin tưởng rằng Chung A Thần khác với những kẻ cố chấp nguy hiểm đó.
Nỗi ám ảnh, độc chiếm của những kẻ nguy hiểm đó chính là vì để thỏa mãn những mong muốn ích kỷ của bản thân, đặt cảm xúc bản thân lên trên hết, cho nên những người lọt vào tầm ngắm của họ rất dễ bị tổn thương.
Sau khi cân nhắc hết tất cả những mặt lợi và hại, cậu vẫn cứ nguyện ý đánh cược một lần, khía cạnh khác mà cậu không biết về Chung A Thần sẽ không làm như vậy, sẽ không làm tổn thương cậu, chỉ đơn giản là do hắn quá thích cậu mà thôi.
Bỏ qua lý trí mà xuất phát từ tình cảm của mình, cậu đã để cho mối quan hệ của họ ngày càng thân mật hơn, tình cảm và sự tin tưởng cậu dành cho Chung A Thần từ trước đến giờ đủ để gạt bỏ một phần lý trí kia.
Cậu cũng sẽ cố gắng dẫn lối cho Chung A Thần, để Chung A Thần biết làm chuyện này không cần phải lén lút, có nhu cầu gì thì cứ nói thẳng với cậu.
Là thành phố lớn nên có rất nhiều cửa hàng chuyên bán trang sức ở đây.
Mỗi lần Chung A Thần đến những nơi như thế này đều sẽ hiện rõ khí chất giàu có trên người mình, mấy cái giá thấp đều không thèm liếc một cái, trực tiếp xem từ chỗ giá cao nhất.
"Vừa đắt tiền vừa thu hút ánh mắt, vậy thì một viên kim cương lấp lánh to bằng trứng bồ câu thì sao?"
Nhìn thấy Chung A Thần thật sự muốn đi qua tủ chứa một hàng nhẫn kim cương lớn, thậm chí thân nhẫn còn được đính vô số viên kim cương nho nhỏ, Trần Nhật Đăng nhịn không được mắng:
"Nhiều kim cương như vậy lóe mù cả mắt, sao anh không chọn viên tám trái tim, tám mũi tên(*) luôn đi?
(*) Kim cương 8 trái tim 8 mũi tên
"Ý kiến hay, sao anh lại không nghĩ tới chứ." Chung A Thần sờ cằm, "Vẫn là bạn học Trần thông minh."
Trần Nhật Đăng: "... Nếu mà anh thật sự mua loại đó, vậy thì chỉ có thể là bên trái anh đeo một cái, bên phải anh đeo một cái, thứ lỗi cho em khó mà đi theo anh."
"Được rồi, nghe em mà." Chung A Thần đành tiếc nuối từ bỏ viên kim cương to tổ bố đeo lên cái là thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, mà đi xem những chiếc nhẫn đơn giản.
Nhẫn nam chủ yếu là những mẫu đơn giản, cửa hàng này nổi tiếng khắp thành phố có rất nhiều thiết kế đẹp cho nhẫn nam, sẽ không bao giờ có chuyện không có chiếc nào lọt vào mắt xanh của mình được.
Chung A Thần trước giờ đi mua đồ đều không cần nhìn giá, chỉ quan tâm thứ đó có đúng ý mình hay không thôi, hắn ước có thể mua hết tất cả những chiếc mà hắn nhìn trúng cho Trần Nhật Đăng, nhưng Trần Nhật Đăng lại không cho hắn làm điều đó.
"Đến lúc đó họ thấy mình mỗi ngày đều đổi một chiếc, nói không chừng sẽ cảm thấy đây chỉ là một món trang sức bình thường, chiếc nhẫn sẽ không chứng minh được anh là gay. Anh chỉ có thể mỗi tối tự mình ra sân thể dục hô lên "Tôi thành gay rồi nè, Trần Nhật Đăng là bạn trai của tôi đó", mới làm cho mọi người biết anh là gay thôi." Trần Nhật Đăng không đổi sắc mặt nói, "Mà nói trước, em không đi theo anh ra sân thể dục hô tôi là gay đâu à nha."
Chung A Thần: "... Tàn nhẫn lắm, em thật sự nhẫn tâm như vậy sao?"
Trần Nhật Đăng: "Haha, em không chỉ nhẫn tâm thôi đâu, lúc mà anh đi ra sân thể dục hô hào thì em sẽ lén mua đồ ăn không cho anh ăn, anh liệu mà nghĩ cho kỹ."
Trần Nhật Đăng kiên quyết ngăn cản, cuối cùng họ chỉ mua một cặp nhẫn.
Thiết kế gọn nhẹ nhưng không kém phần tinh xảo mang trên ngón áp út trái, Trần Nhật Đăng nhìn nhẫn của mình, rồi lại nhìn nhẫn của Chung A Thần.
"Đẹp lắm." Trần Nhật Đăng đánh giá.
Đeo trên tay cùng một kiểu nhẫn, thể hiện rõ họ là một đôi, người lạ không biết quan hệ của họ, thấy nhẫn là hiểu liền.
Chung A Thần nắm chặt tay Trần Nhật Đăng, hơi thở nặng nề hơn thường ngày, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Trần Nhật Đăng, trong mắt là tia say mê và sung sướиɠ.
Trần Nhật Đăng sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì đẩy Chung A Thần ra một chút, nhỏ giọng nói: "Làm gì đó, đang ngoài đường mà, về phòng rồi hôn."
Chung A Thần cũng lấy lại tinh thần, hắn nắm tay đang đeo nhẫn của Trần Nhật Đăng rời khỏi cửa hàng. Nắm tay sau khi đeo nhẫn, thì nắm trúng cái nhẫn nho nhỏ trên ngón tay, ban đầu nhẫn hơi lành lạnh, lúc này dần bị nhiệt độ cơ thể ủ ấm, cuối cùng hòa cùng với nhiệt độ cơ thể.
"Giống như đang nằm mơ vậy." Chung A Thần ngậm ngùi.
"Em cũng thấy giống như đang nằm mơ." Trần Nhật Đăng nói, "Hy vọng đó là một giấc mơ thật đẹp."
"Chắc chắn là đẹp rồi, ai dám làm cho Đăng Đăng gặp ác mộng, anh sẽ đánh nó đến ba má nhận không ra luôn." Chung A Thần nghiêm túc nói.
Trần Nhật Đăng cười cười, không nói gì thêm. Họ ăn cơm chiều, sau đó bắt taxi về trường.
Chung A Thần vẫn luôn nắm tay Trần Nhật Đăng, tối hôm qua suy nghĩ nhiều chuyện nên ngủ trễ, bây giờ có hơi buồn ngủ.
"Mệt hả? Dựa vào vai anh ngủ chút đi." Chung A Thần dịu dàng nói.
Vì thế Trần Nhật Đăng dựa vào vai Chung A Thần, được Chung A Thần nhẹ nhàng ôm vào lòng. Đây là hơi ấm mà Trần Nhật Đăng đã quen thuộc, không bao lâu đã ngủ thϊếp đi.
Sau khi về tới ký túc xá Trần Nhật Đăng bắt đầu làm bài tập về nhà, hiếm khi Chung A Thần chịu nằm trên giường thay vì ngồi bên cạnh học cùng cậu.
Làm bài tập xong Trần Nhật Đăng nghĩ gì đó rồi lấy điện thoại ra, đăng nhập tài khoản mà cậu ít khi sử dụng vào diễn đàn trường học.
【Trời đất ơi, hai cậu bạn thân trai thẳng kia ở trường chúng ta ở bên nhau rồi hả, tôi thấy ngón áp út của họ đeo nhẫn đôi!】
Mới vừa mua nhẫn không lâu mà tối đó đã có một bài đăng rồi hả?
Trần Nhật Đăng nhướng mày, bấm vào xem thời gian đăng bài.
Thời gian đăng bài đúng là lúc họ đang trên xe taxi, cậu đã ngủ say, người đăng bài là ai không cần nói cũng biết.
Trần Nhật Đăng nhấp vào xem người đăng bài, nhìn người đăng bài khuấy động tình hình, chứng minh họ đã ở bên nhau bằng mọi góc độ.
Quần chúng vây xem từ bắt đầu nghi ngờ đến không thể tin nổi, rồi tới hơi tin tin một chút, cuối cùng đa số đều đã tin rồi, lúc này chủ bài đăng mới hài lòng mà lặn đi.
Chung A Thần đúng là muốn cho tất cả mọi người biết họ đã ở bên nhau, không muốn chờ đợi thêm giây phút nào nữa.
Trần Nhật Đăng rời khỏi diễn đàn, cậu rửa mặt đi lên giường, sau đó không ngoài dự tính bị Chung A Thần bắt lấy, thực hiện lời hẹn "Về phòng rồi hôn."
Trong phòng còn có những người khác, họ trốn trong giường hôn sẽ không quá cuồng nhiệt, mà chỉ nhẹ nhàng hôn. Cho dù là vậy, nhưng Trần Nhật Đăng vẫn hôn một cách cẩn thận, cũng nếm trải sự nhiệt tình muốn nuốt chửng cậu của Chung A Thần.
Trần Nhật Đăng sờ gáy Chung A Thần, sau đó khẽ thở một hơi.
Chung A Thần dừng lại, thu lại chiếc lưỡi mới xông vào ra, ngẩng mặt lên kiểm tra.
"Cắn trúng em sao?" Chung A Thần thấp giọng nói.
Trần Nhật Đăng chẳng chút xây xát gì, nhưng cậu vẫn nói: "Có một chút, nhưng cũng ổn rồi."
Chung A Thần nhăn mày, hắn xoa đôi môi Trần Nhật Đăng, nhẹ nhàng hôn một cái.
Trần Nhật Đăng ngẩng đầu đối diện với Chung A Thần, nghe Chung A Thần nói với cậu: "Hay em cắn lại đi? Mạnh hơn cũng được nữa."
Trần Nhật Đăng cười rộ lên, cậu đến gần mặt Chung A Thần nhẹ nhàng cắn một cái: "Được, huề nhau."
Chung A Thần nói mình cắn xong rồi, nhưng Chung A Thần lại cảm thấy mình mới vừa bị hôn một cái, người của cậu vừa thơm lại vừa mềm, giống như đang nhảy nhót trong tim của hắn vậy.
Cái này mà là phạt gì, cái này rõ ràng là đang khích lệ hắn mà.
"Vậy mà cũng tính là cắn sao?" Chung A Thần vừa vui nhưng cũng vừa tức giận "Phạt nhẹ như vậy thì em ra ngoài dễ bị người khác ăn hϊếp lắm đó, biết không?"
Trần Nhật Đăng lắc đầu, cậu nhìn Chung A Thần nhỏ giọng nói: "Người khác không ăn hϊếp em được đâu, họ đâu phải bạn trai của em đâu. Chỉ có anh ăn hϊếp được em thôi, anh sẽ ăn hϊếp em hả?"
Trần Nhật Đăng bị Chung A Thần ôm vào lòng, cậu nghe thấy Chung A Thần đang khẽ thì thầm bên tai cậu: "Anh khổ cực lắm mới theo đuổi được em, sao có thể để em chịu khổ được."
Trần Nhật Đăng nhắm mắt lại, cọ cọ vào vai của Chung A Thần.
Trần Nhật Đăng cảm thấy Chung A Thần quậy phá tung hoành trên diễn đàn sinh viên vậy mà lại hiệu quả, lúc sáng Trần Nhật Đăng đi học, một buổi sáng thôi đã có mấy người đến hỏi, mà nội dung thì đều là có phải cậu và Chung A Thần đã quen nhau hay không.
Mấy người đến hỏi trực tiếp cậu chỉ là số ít, còn có những người len lén nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu nữa.
Bởi vậy Trần Nhật Đăng dứt khoát dùng tay đang đeo nhẫn chống cằm, để cho mấy người ngồi đằng trước có thể thấy rõ mà không cần phải năm lần bảy lượt ngoái đầu lại nhìn nữa.
Buổi trưa Trần Nhật Đăng quay về ký túc xá nói với Chung A Thần chuyện này, vẻ mặt của Chung A Thần lúc đó đắc ý đến mức muốn bay lên trời.
"Họ nên biết từ lâu rồi." Chung A Thần dè bỉu mấy người đó hóng hớt mà không nhạy cảm gì hết "Ây ya, tình cảm của chúng ta nồng nàn mãnh liệt như vậy mà dám nói chúng ta chỉ là bạn bè! Có đứa trai thẳng nào mà vậy không?"
"Tính ra lúc anh nói anh là trai thẳng là ngày nào anh cũng ôm em ngủ chung luôn á." Trần Nhật Đăng nói.
Chung A Thần mạnh miệng: "......Tại lúc đó còn chưa đủ tỉnh táo để nhận ra thôi, dù sao bây giờ cũng đã may mắn nhận ra rồi."
"Ừm, họ đã biết rồi." Trần Nhật Đăng xoay chiếc nhẫn trên tay, lờ mờ thấy được hình ảnh của mình đang phản chiếu lại, nhẹ giọng nói "Em sẽ cố gắng để nhiều người thấy được chiếc nhẫn này hơn nữa."
Lúc Trần Nhật Đăng nói những lời này, vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức giống hệt như vẻ mặt của Trần Nhật Đăng khi nói muốn cố gắng thi đại học để đậu vào trường đại học tốt nhất.
Học tập luôn là việc rất quan trọng với Trần Nhật Đăng, mà việc công khai hai người họ đã là người yêu dường như cũng rất quan trọng với cậu.
Chung A Thần cảm nhận được trái tim mình đang đập rộn rã, niềm vui và hạnh phúc đang dần bao trùm lấy hắn, nếu đây không phải ký túc xá mà là khách sạn thì hắn chắc chắn không để Trần Nhật Đăng còn đứng đây giờ phút này.
Cảm xúc yêu say đắm không ngừng tuôn trào, hắn muốn gần gũi thân thiết với người này, muốn dán lấy người của Trần Nhật Đăng, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép, thời gian nghỉ trưa cũng quá ngắn, bởi vậy không thể dính lấy Trần Nhật Đăng quá mức được.
Chung A Thần khẽ liếm răng, kiềm chế cảm xúc của chính mình.
Sáng nay hai người họ đều kín tiết, buổi chiều Trần Nhật Đăng cũng vẫn học kín tiết, còn Chung A Thần thì ít hơn cậu một tiết.
Lúc Chung A Thần về ký túc xá, cả phòng ký túc xá không một bóng người.
Hắn ngồi trên ghế của Trần Nhật Đăng, chống tay lên sách của Trần Nhật Đăng, tầm mắt lại dời lên chiếc nhẫn trên tay mình.
Thật ra hắn không thích đeo trang sức, dù cho là lúc còn học trung học hắn cũng không thích đeo mấy cái này, chúng sẽ làm hắn cảm thấy khó chịu.
Nhưng chiếc nhẫn này lại là nhẫn đôi của hắn với Trần Nhật Đăng, cảm giác khó chịu này liền biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại sự hưng phấn và vui sướиɠ mà thôi.
Chỉ cần Trần Nhật Đăng đồng ý ở bên cạnh hắn, cho dù hắn phải làm bất cứ thứ gì mà trước đây mình không thích thì hắn vẫn thấy rất vui vẻ.
Chẳng hạn như phải đeo các loại trang sức, hay phải hôn môi đàn ông, hay tiến thêm một bước nữa.....
Yết hầu Chung A Thần giật giật, cổ họng bắt đầu khô khốc.
Hắn rời mắt khỏi chiếc nhẫn, nhìn phòng ký túc xá trống trải.
Lúc trưa Trần Nhật Đăng đứng đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà nói rằng muốn cho nhiều người thấy được nhẫn đôi của họ hơn.
Vô cùng đáng yêu, cũng cực kỳ gợi cảm, cả người Trần Nhật Đăng đều tỏa ra sức quyến rũ chí mạng đối với Chung A Thần.
Cổ họng Chung A Thần ngày càng khát khô, nước cũng không thể nào xoa dịu được cơn khát này.
Chung A Thần đứng lên, bước hai bước về phía trước, đi đến tủ quần áo của Trần Nhật Đăng.
Hắn lại bắt đầu muốn làm chuyện xấu.
Hắn đã luôn muốn làm như vậy từ lâu, không chỉ muốn làm lần này mà còn muốn làm nhiều nhiều lần nữa, muốn được ngửi mùi hương ấy suốt đời.
Thơm quá, quần áo của Trần Nhật Đăng..... Mãi mãi là mùi hương mang sức quyến rũ chết người với hắn.
Trần Nhật Đăng đang trên đường quay về ký túc xá.
Tiết này còn chưa phải là tiết cuối, giữa hai tiết còn có một khoảng thời gian chuyển tiết, vì vậy trên sân trường cũng không có nhiều người lắm.
Trần Nhật Đăng vốn dĩ cũng vẫn phải đi học, nhưng thầy lại bảo cậu điền đơn để xét học bổng, điền xong thì thấy còn mười phút nữa là hết giờ rồi, nên mới nhờ tụi Mập Mạp chụp lại slide bài giảng của thầy, rồi quay về ký túc xá trước.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai phải vào trung tâm thành phố để dạy kèm, Chung A Thần chắc chắn sẽ đi theo cậu. Hắn đã là bạn trai của cậu rồi, đến lúc đó chắc chắn Chung A Thần sẽ đòi ngủ chung giường với cậu.
Lúc đó cậu nên nói gì với Chung A Thần thì mới ổn đây, nên trực tiếp khích lệ Chung A Thần để hắn nói ra những điều trong lòng, hay là nên nhẹ nhàng, khéo léo nói với hắn mới tốt?
Trần Nhật Đăng suy nghĩ một hồi thì cũng đã đứng trước cửa ký túc xá, cửa ký túc xá hé ra một khe nhỏ, chắc là Chung A Thần đã về rồi.
Trần Nhật Đăng khe khẽ bước đến trước cửa, định cho Chung A Thần một sự bất ngờ.
Không biết bây giờ Chung A Thần đang làm gì ha, theo như hiểu biết của cậu với Chung A Thần, chắc Chung A Thần đang vắt chân lên nghịch điện thoại, xem tin tức, hoặc là đang ngồi ngơ ngẩn nghĩ chuyện gì đó. Dù gì mới tan học xong cũng sẽ không ngồi học liền đâu, chơi game thì chắc cũng không, chắc đang làm chuyện gì đó thôi.
Cậu không nói không rằng mà đẩy cửa ra, chắc chắn Chung A Thần sẽ rất vui vẻ.
"Kẽo kẹt ——"
Cửa bị đẩy phát ra tiếng vang, Trần Nhật Đăng nhìn thấy được cảnh tượng trong phòng.
Trong phòng sáng trưng, tủ quần áo của cậu bị mở ra, một bóng người mà cậu vô cùng quen thuộc đang đứng trước tủ quần áo của cậu.
Cửa tủ quần áo đã che khuất người đó, Trần Nhật Đăng không nhìn thấy được Chung A Thần đang làm gì, chỉ có thể lờ mờ đoán được nửa người Chung A Thần đều đang chồm vào tủ quần áo của cậu.
Nghe được tiếng cửa mở ở phía này, Chung A Thần nhanh chóng quay đầu lại, đối mặt với Trần Nhật Đăng.
Trần Nhật Đăng hơi kinh ngạc.
Mà nguyên nhân làm cho cậu kinh ngạc rất đơn giản, đó chính là biểu cảm trên mặt của Chung A Thần.
Rất ít khi cậu thấy được vẻ mặt này của Chung A Thần....Cũng khó có thể hình dung ra được nó.
Nói hoảng loạn thì chưa đủ, mà nói khϊếp sợ cũng vẫn chưa đủ, cảm giác giống như tất cả các loại cảm xúc đang tập hợp lại, rồi ghép lại trên vẻ mặt vốn vô cảm của Chung A Thần.
Trần Nhật Đăng nghi hoặc nói: "Anh làm cái gì đó?"
Trần Nhật Đăng nhìn Chung A Thần chầm chậm đóng cửa tủ quần áo của câu lại.
"Rảnh rỗi không có chuyện gì làm, anh gấp đồ của mình xong nên tiện tay gấp đồ giúp em thôi." Chung A Thần nói.
Trần Nhật Đăng hơi cảm động: "Em không có đồ gì cần dọn dẹp hết, mỗi lần cất quần áo em đều thuận tay sửa lại một lần mà."
"Ừm." Chung A Thần đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy vai Trần Nhật Đăng: "Sao hôm nay về sớm vậy, ngày mai là cuối tuần rồi, tối nay đi ăn ở ngoài không?"
"Được." Trần Nhật Đăng đồng ý.
Sau đó Chung A Thần ôm lấy vai cậu đi ra ngoài, Trần Nhật Đăng bỗng nhớ tới cái gì đó, né tay Chung A Thần ra: "Đợi chút, em còn việc phải làm, đợi em năm phút."
Giọng nói Chung A Thần hơi căng thẳng: "Em muốn đi vệ sinh hả?"
"Không phải." Trần Nhật Đăng lắc đầu, đặt balo lên bàn, đi đến tủ quần áo.
"Thời tiết dạo này nóng quá, bên chỗ dạy kèm chỉ có mấy bộ quần áo mùa xuân với thu thôi, em đem mấy bộ quần áo mặc mùa hè qua, lỡ cần thì có mà mặc..."
Giọng nói của Trần Nhật Đăng đột nhiên ngừng lại.
Cậu nhớ rõ quần áo của mình được gấp rất gọn gàng ngăn nắp, nên chỉ cần có một chỗ lộn xộn thôi là cậu nhận ra ngay.
Mà hiện tại, cho dù đa số quần áo của cậu vẫn ngăn nắp như cũ thì vẫn có một chỗ quần áo bị làm cho lộn xộn hết cả lên.
Chỗ đó nằm ở trong cùng của tủ quần áo, chắc chắn không thể vô tình mà làm lộn xộn nó được.
......
Trần Nhật Đăng một tay chống tủ quần áo, tạm thời biến mình thành con đà điểu lỡ gặp chuyện không may thì đành vùi đầu trong cát lẩn trốn.
Trần Nhật Đăng khó có thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.
Trước đây không lâu, cậu còn đang bất an bởi những hình tượng khác lạ của Chung A Thần, nhưng cậu chọn cách tin tưởng Chung A Thần, tin rằng là do Chung A Thần quá thích cậu nên mới vậy, chắc chắn sẽ không làm ra những hành động xấu xa gì đâu.
Nhưng hiện tại, Chung A Thần lại lộ ra một vẻ mặt khác làm cho cậu một lần nữa cảm thấy sửng sốt.
...... Làm sao bây giờ.
Một Chung A Thần với dáng vẻ đầy điên cuồng, cậu có thể chịu đựng nổi hay không?
Đã vậy hắn còn lục tủ quần áo của cậu nữa, thậm chí bây giờ cậu còn muốn..... Muốn đuổi theo đánh hắn một trận ra trò.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro