chap 6-10

Giọng nói kia rất khẽ, nếu như không phải Chung A Thần còn đang ôm chặt eo cậu, Trần Nhật Đăng còn tưởng mình đang bị ảo giác.

Trần Nhật Đăng khiếp sợ quay đầu, vẻ mặt khó tin quay lại mắt đối mắt với Chung A Thần.

Biểu cảm của Chung A Thần kỳ lạ đến khó hiểu, như đang ẩn nhẫn điều gì đó, khóe môi hơi cong lên. Nhưng sau khi chạm đến ánh mắt khó tin của Trần Nhật Đăng, vẻ mặt ấy liền biến mất không thấy tăm hơi, Chung A Thần khôi phục lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Cậu vừa nói cái gì?" Trần Nhật Đăng mờ mịt hỏi.

"Không nghe rõ hả? Vậy để tôi nói to lên." Chung A Thần thoáng nhướn mi, vẻ không đứng đắn hiện rõ trên khuôn mặt anh tuấn.

Chung A Thần liếc mắt nhìn xuống "Em trai trong nhà không chịu nghe lời đúng không, để tôi dạy dỗ nhóc con này cho cậu nha, giải quyết mâu thuẫn anh em, để nó không dám ngang ngược với cậu nữa. Sao nào sao nào, cái tên nhóc này còn dám hung dữ với cậu hả?"

Trần Nhật Đăng: "..."

Trần Nhật Đăng đứng hình.

Cậu cho rằng tình huống tốt nhất là Chung A Thần giả bộ không thấy gì hết mà thả cậu đi, hai người họ sau này sẽ không đề cập tới việc này nữa, coi như xong việc.

Hoặc cậu sẽ giải thích rõ ràng nguyên nhân với Chung A Thần, rồi Chung A Thần sẽ cười cho qua.

Cũng không nghĩ đến, mạch não của Chung A Thần khác với người bình thường, thậm chí ngay cả nguyên nhân cũng không thèm hỏi, trực tiếp muốn cởi quần dạy dỗ "người anh em" của cậu.

"Dạy dỗ "đứa nhóc" này rất là mệt mỏi, để tôi giúp cậu cho, đừng có lo." Chung A Thần điều chỉnh phương hướng, ôm Trần Nhật Đăng lại, biểu cảm giống y hệt anh trai hàng xóm hay bắt nạt em nhỏ, "Tôi dạy nó mấy lần là nó nhận lỗi liền à."

Trần Nhật Đăng bước theo hai bước, đột nhiên phản ứng lại, dừng bước chân.

Cậu đang làm gì vậy, chẳng lẽ còn thật sự để Chung A Thần giúp cậu?

Chung A Thần coi cậu là anh em, cậu lại coi Chung A Thần là đối tượng, như thể đang lợi dụng Chung A Thần, thực sự không hề có chút chính nhân quân tử nào.

"Không cần đâu, không cần để ý đến nó, lát nữa là nó tự xuống thôi." Trần Nhật Đăng thừa dịp Chung A Thần không chú ý nhanh chóng thoát khỏi vòng tay Chung A Thần, ba chân bốn cẳng chạy mất tiêu, chạy đến chỗ thay quần áo nói, "Việc trong nhà, cậu không cần lo đâu."

Trần Nhật Đăng nghĩ rằng cậu đã nói rõ ràng như vậy, Chung A Thần sẽ không nhây nữa. Cũng không ngờ rằng Chung A Thần lại bước đến lần nữa, Trần Nhật Đăng chỉ có thể xoay người lại.

Cái tên Chung A Thần khốn kiếp không thèm nói lý lẽ này, hắn nhanh như chớp chọc vào eo Trần Nhật Đăng nhéo một cái, làm cho Trần Nhật Đăng xém chút nữa nhảy dựng lên, động tác cũng lộ ra sơ hở.

Chung A Thần chớp lấy thời cơ đưa tay ra, một tay bắt lấy "đứa em" không có kỷ luật ở dưới làm con tin, làm cho người anh Trần Nhật Đăng ở trên cũng phải dừng động tác.

"Tại sao việc nhà thì tôi không cần lo, chúng ta đắp chung một cái chăn, tôi thay cậu dạy dỗ "đứa em" này là chuyện đương nhiên mà." Chung A Thần hài lòng ôm Trần Nhật Đăng lần nữa, hắn không ôm cậu từ phía sau, mà là xoay Trần Nhật Đăng đối diện với mình, một tay bắt lấy "con tin", một tay ôm eo Trần Nhật Đăng, không cho Trần Nhật Đăng có cơ hội chạy trốn.

"Cậu... cái tên khốn này." Hơi thở Trần Nhật Đăng không ổn định.

"Ừm ừm." Chung A Thần đắc ý thừa nhận.

Trần Nhật Đăng không còn lời nào để nói, nhắm mắt lựa chọn câm lặng.

Nhưng cậu không nói thì tên Chung A Thần kia vẫn lên tiếng: "Lúc nãy cậu chạy làm gì vậy? Tình huống như vậy tốt nhất là phải để anh em tốt là tôi lấy tay giải quyết cho cậu chứ. Anh em tốt là phải giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn mà, cậu không biết hả?"

Trần Nhật Đăng không có trả lời liền, cậu im lặng trong chốc lát mới mở miệng, giọng nói vốn dễ nghe giờ lại hơi khàn khàn: "... Tôi biết, nhưng tôi nghĩ cậu không vui khi làm mấy chuyện như vậy."

"Tôi không vui." Chung A Thần nhìn chằm chằm mặt Trần Nhật Đăng, ngón tay thon dài lại mạnh mẽ di chuyển không hề bỏ sót một chỗ nào, "Tại sao tôi lại không vui?"

Tại sao ư? Đương nhiên là bởi vì Chung A Thần là một thẳng nam chán ghét đồng tính luyến ái, ai mà biết được rằng cái tên thẳng nam sắt thép như cậu ta lại hoàn toàn không chút e sợ, tình nguyện mà làm chuyện này cho một người bạn cùng giới tính?

Trần Nhật Đăng không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ cần nghĩ đến cái người đang ở phía trước giúp cậu bây giờ là Chung A Thần, đầu óc cậu liền trống rỗng.

Người mà cậu luôn thầm mến từ lâu, lại đang dành cho cậu sự tiếp xúc thân mật mà cậu khao khát.

Hàng lông mi đen và dài của Trần Nhật Đăng bởi vì kí©h thí©ɧ mà không ngừng lay động, thân thể cũng loạng chà loạng choạng đứng không vững. Tay cậu vô thức nâng lên muốn tìm điểm tựa để chống đỡ, cuối cùng lại dừng ở giữa không trung.

Chung A Thần buông eo Trần Nhật Đăng ra, cầm cái tay dừng giữa không trung kia, đặt nó trên vai mình.

Như vậy làm cho khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn.

Trần Nhật Đăng nhắm hai mắt lại, Chung A Thần mở to mắt mà chăm chú nhìn người trước mặt, không ai có thể thấy được sự hưng phấn và ngọn lửa nóng rực trong ánh mắt hắn.

Trước mắt hắn Trần Nhật Đăng hiện ra những dáng vẻ mới mẻ mà từ trước đến nay hắn chưa từng thấy, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở và hàm răng trắng sáng bên trong, hai hàng lông mày cau lại không có cảm giác của sự đau đớn, mà như đang thể hiện một loại kɧoáı ©ảʍ khó tả.

Khí chất lạnh đạm của Trần Nhật Đăng nhạt dần đi, làm cho ngũ quan lại càng thêm diễm lệ, giống như một đoá hoa đang nở rộ.

Giống như đoá hoa nhiễm phải màu sắc đẹp đẽ của thế tục, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Đang nở rộ trong tay hắn.

Lúc Trần Nhật Đăng mở mắt lần nữa, cả tâm hồn và thể xác đều lâng lâng như đang ở trên mây, nhưng khi nhìn đến thứ trên tay Chung A Thần, tâm hồn lần nữa rớt xuống đất vì xấu hổ.

Trời ạ, Chung A Thần vẫn còn đang giữ chặt như vậy.

Trần Nhật Đăng cứng ngắc nhanh chóng lấy giấu: "Tôi lau giúp cậu."

"Không cần." Chung A Thần lắc đầu một cái, cầm giấy của Trần Nhật Đăng đưa, vừa ung dung lau đi thứ không phải của mình, vừa nhìn Trần Nhật Đăng, sau đó khoé môi cong lên, "Kĩ thuật của Tiểu Chung có làm ngài hài lòng không?"

Trần Nhật Đăng: "... Thoả mãn."

Nụ cười của Chung A Thần càng rõ hơn: "Vậy sau này ông chủ cần cứ gọi tôi nha."

Trần Nhật Đăng: "..."

"Sao không nói gì hết vậy, muốn quỵt nợ hả?" Chung A Thần lau dọn xong xuôi cười lạnh, hai tay cầm lấy cổ Trần Nhật Đăng, kéo đầu cậu lại gần, nhỏ giọng nói, "Có qua có lại chứ, cậu hiểu không?

Khi khoảng cách của hai người ngày một gần hơn, lý trí của Trần Nhật Đăng trở về phát hiện ra hình như Chung A Thần có cái gì đó không đúng lắm.

Mà cái chỗ không đúng kia, lại đang chọc bụng cậu đau.

Sao mà "đứa em" của Chung A Thần cũng không chịu nghe lời vậy, cái này còn có thể lây qua không khí nữa hả?

Cũng là, dù sao lúc nhìn thấy cậu thoải mái, Chung A Thần cao hứng muốn thử xem thế nào, đây cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Tình cảnh này làm cho Trần Nhật Đăng không biết phải phản ứng thế nào, tâm trạng Trần Nhật Đăng vừa lúng túng vừa khó tin hết đợt này đến đợt khác dâng lên, cậu cố lấy lại bình tĩnh, đưa tay ra: "Vậy để tôi giúp cậu."

Tay của Trần Nhật Đăng không còn vững vàng như thường ngày, có chút chần chừ, đầu ngón tay co rút lại, giống như tâm trạng của chủ nhân.

Nhưng mà bàn tay vừa đưa ra được một nửa, liền bị chặn lại.

"Thôi được rồi." Chung A Thần nói.

Trần Nhật Đăng sửng người một lát, tâm trạng có hơi phức tạp, cậu cụp mắt, mặt không biến sắc định thu tay về: "Ừm".

Tay lần thứ hai lại bị tóm lấy, người cầm tay cậu tâm trạng lại vô cùng sung sướиɠ.

"Cho cậu thiếu trước, đợi đến lúc thích hợp tôi sẽ đòi lại." Chung A Thần nắm tay Trần Nhật Đăng đi về phía trước, "Còn nếu cậu khẳng định hai chúng ta đã rõ ràng, rằng sẽ không có lần sau nữa. Thì tôi sẽ nói cho cậu biết có nữa hay không——"

Tim của Trần Nhật Đăng ngày càng đập nhanh hơn, Chung A Thần quay đầu nhìn về phía Trần Nhật Đăng, hắn thoáng nhướn mi, lộ ra một nụ cười đắc ý xấu xa.

"Không có cửa đâu ha."

Làm sao lại có chuyện tốt như vậy.

Cái bánh béo bở trên trời rớt xuống, cậu còn sợ ăn không đủ no, mà hắn lại định cứ cách một quãng thời gian cho cậu một lần?

Đêm khuya, Trần Nhật Đăng nằm trên giường một mình bắt đầu rơi vào trầm tư.

Hai đứa bạn không có bạn gái giúp đỡ nhau, lúc cậu còn là trai thẳng cũng có nghe qua mấy chuyện này, chẳng qua là lúc đó khịt mũi coi thường.

Cậu không quan tâm những người khác không tự kiềm chế được, nhưng cậu sẽ không sẽ cùng với bạn bè làm cái kiểu giúp đỡ như vậy.

Hiện tại cậu từ thẳng biến thành cong, cho nên đành tự vả mặt mà tiếp nhận, vậy còn Chung A Thần thì sao?

Chung A Thần là một tên thẳng nam vô cùng chán ghét đồng tính, mà cũng có thể chấp nhận cái loại thân mật giữa đồng tính này hay sao, là bởi vì quá thẳng, hay là bởi vì... sợ thừa nhận mình là đồng tính?

Trần Nhật Đăng nghĩ tới nghĩ lui, rụt đầu vào trong chăn mở điện thoại lên, cầu cứu Baidu.

Còn có người thật sự hỏi câu mà cậu đang lăn tăn: 【 Đứa bạn thẳng nam e sợ đồng tính của tôi lại giúp tôi làm chuyện đó, tôi rất vui, cậu ta có khi nào không phải trai thẳng không? 】

【 Hi, nếu như cậu ta biết cậu là gay, vậy cậu ta đang quyến rũ cậu đó. Còn nếu cậu ta nghĩ cậu là trai thẳng, vậy thì chỉ là hành vi bình thường giữa hai đứa bạn thôi, không cần phải nghĩ nhiều.

【 Thôi đi, cái này mà trai thẳng cái gì, là gay giả trai thẳng đó, để tôi đấm lên mặt hai cậu một cái cho tỉnh. 】

【Cái này khó nói nha, có thể là sợ không dám thừa nhận, nhưng cũng có thể là do thẳng quá không hề nghĩ đến phương diện kia, hay là cậu thử thăm dò coi sao? Chẳng hạn như hẹn cậu ta đi gay bar coi cậu ta phản ứng sao. 】

Trần Nhật Đăng trầm tư.

Rủ Chung A Thần đi gay bar là không thể rồi, chính cậu còn không muốn đi, cũng không muốn rủ Chung A Thần đến mấy cái chỗ như vậy, kì cục lắm.

Thế nhưng, mấy cách thăm dò kín đáo hơn, thì chắc là có thể thử xem. Chẳng hạn như rủ Chung A Thần đi xem một bộ phim mới chiếu gần đây, trong đó có một cặp phụ, là một cặp đồng tính nam yêu nhau, chỉ là đến cuối cùng vẫn không đến được với nhau, tiếc nuối bỏ qua nhau.

Nếu với tình tiết mơ hồ như vậy, không biết Chung A Thần sẽ phản ứng như thế nào.

Trần Nhật Đăng biết Chung A Thần phản cảm với những người có xu hướng tính dục như thế, thế nhưng quen biết nhau lâu như vậy, cậu vẫn chưa thấy được phản ứng của Chung A Thần khi thấy một cặp đồng tính yêu nhau.

Nguyên nhân rất đơn giản, từ lúc quen biết nhau đến nay, mấy người đồng tính mà Chung A Thần từng gặp, một là sẽ thích Chung A Thần hai là sẽ thích cậu, vì vậy nên Chung A Thần chưa hề lộ ra sắc mặt tốt với những người này. Mà những cặp đôi đồng tính, cũng không tiếp cận Chung A Thần làm gì.

Ngày mai cậu sẽ cùng Chung A Thần đi xem phim.

Nếu như Chung A Thần chỉ là sợ thừa nhận mình là đồng tính, vậy cậu có phải là có thể...

Trần Nhật Đăng mím môi, tắt màn hình điện thoại di động, kéo chăn trên đầu xuống —— sau đó nhìn thấy trong không gian tăm tối, có một gương mặt xuất hiện trước mặt cậu.

Lông mày của Trần Nhật Đăng không hề động đậy, cố đẩy cái gương mặt đó ra xa.

"Cậu ở đây định dọa tôi hả?" Trần Nhật Đăng hỏi.

Chung A Thần nắm chặt tay Trần Nhật Đăng: "Không phải muốn doạ, không phải cậu nói muốn yên tĩnh một đêm hay sao, nên tôi mới không phát ra tiếng đó."

Không sai, Trần Nhật Đăng muốn ngủ một mình trên giường, là vì hôm nay cậu và hắn kí©h thí©ɧ quá lớn, cậu muốn yên tĩnh một đêm.

Chỉ có điều giường của Chung A Thần... ở ngay bên cạnh, hướng ngủ cũng gần hướng đầu cậu, cho nên dù cho Trần Nhật Đăng muốn ngủ một mình, cũng không cách Chung A Thần quá một cánh tay.

Ngày mai là cuối tuần, Tiểu Bàn và Văn Kha đi cắm net xuyên đêm, nên họ cũng không sợ nói chuyện ầm ĩ đến người khác.

Chung A Thần nhỏ giọng trêu chọc: "Đừng có xem điện thoại trong lúc tối như vậy, không tốt cho mắt, cậu muốn xem điện thoại nữa không để tôi đi bật đèn."

Tay Trần Nhật Đăng bị nắm đến mức nóng lên, cậu nhẹ giọng trả lời: "Không xem nữa, tại lúc nãy đột nhiên muốn tìm tài liệu chút thôi."

Chung A Thần hài lòng, hắn vươn tay đến mí mắt của Trần Nhật Đăng, bắt đầu xoa xoa, đồng thời cũng bắt đầu càm ràm.

"Cậu cũng không thử nghĩ lại xem, lỡ như lúc cậu một trăm tuổi không còn nhìn rõ mặt người, nhìn lộn mấy ông lão khác thành tôi, rồi dẫn người ta về nhà rồi làm sao giờ, tôi đi đánh nhau với họ hả? Đều đã lớn tuổi như vậy rồi, không tốt lắm đâu nha."

"..." Trần Nhật Đăng không biết nói gì, "Cũng đâu phải là lão già ngốc nghếch đâu mà có thể nhận sai mặt, cùng lắm là nhìn lộn con trai của cậu thành cậu thôi."

Động tác trên tay Chung A Thần dừng lại, sau đó đổi thành nhéo hai cái má phúng phính của Trần Nhật Đăng, giọng điệu hồi nãy còn rất tốt giờ lại trở nên lạnh lẽo: "Nghĩ hay lắm, cậu mơ đi, cậu không có cơ hội này đâu."

Chung A Thần dừng tay đứng lên: "Tôi thấy hình như cậu không ngủ chung với tôi mới một ngày mà đã bắt đầu nói hươu nói vượn rồi, được rồi, cậu muốn yên tĩnh đúng không, hôm nay tôi tên là yên tĩnh, đêm nay chúng ta ngủ chung."

Phản đối của Trần Nhật Đăng không có hiệu lực, bị ép phải ngủ chung một cái giường đơn với Chung A Thần.

Trần Nhật Đăng lại rơi vào cái ôm quen thuộc, tất cả đều như bình thường, thật giống như đây là cái giường thuộc về hai người họ.

Hôm nay chính là cuối tuần, sau khi rời giường, Trần Nhật Đăng dựa theo kế hoạch rủ Chung A Thần đi xem phim.

Chung A Thần vui vẻ đồng ý, cùng Trần Nhật Đăng ra khỏi ký túc xá, vừa đi vừa bàn xem hôm nay sẽ làm những gì.

"Xem phim, rồi đi ăn gì đó, mấy ngày nay trời trở lạnh rồi, tiện đường mua mấy bộ quần áo dày một chút. Chúng ta cũng nên đổi quần áo mới rồi, mình chung một phong cách, lúc đó cậu thích kiểu nào, tôi đều chiều theo ý cậu hết." Chung A Thần nói.

Mấy nữ sinh đi thoáng qua hai người họ, sau khi đi vài bước nghĩ rằng họ không nghe được, bắt đầu hưng phấn bàn luận.

"Các cậu có nghe hay không có nghe không, tôi chiều theo ý cậu, cưng quá trời quá đất a a a!"

"Nha nha, tràn đầy cảm giác vợ chồng già, loại ở chung ăn ý kiểu này giống như đã ngầm hiểu từ lâu, tui xỉu đây."

"Ây da cùng phong cách còn mua chung với nhau, 10 điểm, họ chắc chắn là real rồi nha nha nha!"

Người nghe được chữ có chữ không, Trần Nhật Đăng: "..."

Cậu hơi lúng túng.

Tình cảm bạn bè của họ bị xem là tình yêu đồng tính, cũng không biết Chung A Thần nghe được thì tâm trạng sẽ ra sao.

Đột nhiên Trần Nhật Đăng bị kéo lại, Chung A Thần tiến đến thì thầm vào tai cậu.

"Cậu nghe được không, có rất nhiều người đu cp của chúng ta." Thẳng nam Chung A Thần làm cho người ta đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, khóe môi nhếch lên cười xấu xa, "Đúng vậy, mấy người đó đúng là có mắt nhìn, chúng ta real thiệt mà, con mắt của quần chúng đúng là chuẩn không cần chỉnh luôn."

Trần Nhật Đăng: "... Cậu nói cái gì vậy, cậu biết real cp là cái gì luôn hả?"

"Đương nhiên là biết rồi." Chung A Thần nhớ đến bài đăng đã đọc trước đó, nhíu mày, "Đúng là, tại cậu không hay lướt mạng đó, đến real cp mà cũng chưa từng nghe sao, rõ ràng trên diễn đàn toàn là real cp, đu cp, họ còn ship chúng ta là một đôi, họ cũng thích chúng ta ở cùng nhau nữa, cậu có hiểu không hả bạn học Trần?"

Tiếng thảo luận của mấy nữ sinh kia đã không còn nghe thấy nữa, nhưng bầu không khí trò chuyện vui vẻ của họ vẫn còn vương vấn trong không khí.

Cái từ ở cùng nhau này bị Chung A Thần thẳng thắn nói ra, ngữ khí tự nhiên, giống như cảm thấy không có chỗ nào là không ổn hết.

Trần Nhật Đăng nhìn mắt Chung A Thần bỗng dưng tối lại, đột nhiên mở miệng: "Thật ra mấy cái loại bài đăng này... không tốt với cậu đâu. Tuy rằng cậu cũng từng nhấn mạnh là cậu không thích đàn ông, nhưng mà mấy người trong đó kiên quyết lắm, cậu hay lên đó, khó tránh có mấy người nghĩ cậu thích đàn ông xong lại quấy rầy cậu đó."

Trần Nhật Đăng dừng lại một chút, nhìn thấy Chung A Thần nhăn đôi mày anh tuấn lại, biểu cảm dường như đang không thích, vì vậy tiếp tục nhỏ giọng nói tiếp: "Hay để tôi lên đó xem có ai hay bàn luận mấy cái đó không, nếu có tôi sẽ liên lạc với quản trị viên, để cho mọi người... không còn nói mấy cái đó trên diễn đàn nữa."

Trần Nhật Đăng nhìn Chung A Thần mặt nhăn mày nhó.

Thật ra từ trong lòng cậu, kỳ thực cậu rất vui vẻ khi nghe mọi người nói vậy. Mà trên thực tế, với người e sợ đồng tính như Chung A Thần mà nói cũng không hề tốt.

Chung A Thần không có trả lời liền, hắn ôm vai Trần Nhật Đăng: "Cậu thấy thế nào?"

Trần Nhật Đăng sững sờ: "Tôi không cảm thấy gì hết."

"Vậy thì không phải xong việc rồi sao." Giọng nói Chung A Thần nhẹ nhàng, sờ sờ tóc Trần Nhật Đăng, miễn cưỡng nói, "Có một vĩ nhân đã từng nói, chuyện mà quần chúng thích bàn luận, cậu không thích, thì đừng quan tâm? Có kiên định đến mấy cũng không đánh thắng nổi sự nhiệt tình của quần chúng đâu, biết không Trần đồng chí?"

Khóe miệng Trần Nhật Đăng cong lên một chút, nén cười, mặt không cảm xúc mà vỗ vào cái tay đang quậy phá của Chung A Thần.

Nói tầm bậy tầm bạ không à, câu đó có phải dùng như vậy đâu!

Khu trung tâm đường phố phồn hoa, không hề thiếu nơi để ăn chơi.

Từ cửa hàng xa hoa đắt đỏ, đến giá cả thường thường tầm trung, có thể đáp ứng được nhu cầu tiêu dùng của tất cả các tầng lớp.

Họ đi ngang qua cửa sổ của một cửa hàng quần áo sang trọng nổi tiếng. Đèn trong cửa hàng sáng choang, logo của cửa hàng cũng vô cùng rực rỡ.

Trần Nhật Đăng nhớ được nhãn hiệu này, trước đây lúc còn học cấp ba, Chung A Thần có rất nhiều quần áo đều in logo thương hiệu này, Chung A Thần hẳn là rất thích hãng này. Chỉ là sau này, khi quan hệ của họ càng ngày càng tốt lên, phong cách mặc quần áo của Chung A Thần cũng khác, giá cả cũng chỉ ở tầm trung, không còn thấy bóng dáng của các thương hiệu xa xỉ trên người hắn nữa.

Mà theo cậu biết, với hoàn cảnh gia đình của Chung A Thần, cho dù mua một lúc mười cái, cũng chỉ như là con bò rụng cọng lông, như cây me rụng lá, không hề có chút xót tiền nào.

Trần Nhật Đăng dừng lại trước tủ kính, nhìn về phía Chung A Thần: "Cậu muốn mua thì tôi có thể đi xem với cậu một chút."

Chung A Thần giống như đã sớm nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi vừa nãy của Trần Nhật Đăng, biểu cảm của hắn ghét bỏ mà nhìn vào trong cửa hàng, không do dự trả lời: "Tôi đẹp trai ngời ngời như vậy, giờ có mặc bao tải lên người cũng vô cùng tuấn tú, cần gì phải dựa vào ba cái đồ hàng hiệu này nâng cao giá trị?"

Chung A Thần soi bóng mình trên tủ kính hất hất tóc, xoay mặt Trần Nhật Đăng lại, thoáng nhướn mi: "Có đẹp trai hay không, có khiến cho bạn học Trần Nhật Đăng đây mê mẩn không?"

Trần Nhật Đăng: "..."

Trần Nhật Đăng không để cho Chung A Thần có cơ hội luyên tha luyên thuyên nữa, kéo Chung A Thần về phía cửa tiệm tầm trung bên cạnh.

Cầm trên tay quần áo đã chọn, Trần Nhật Đăng và Chung A Thần đi về phía phòng thử quần áo.

Phòng thử quần áo ở tiệm này rất lớn, nam nữ tách riêng, bên trong mỗi phòng thử lớn còn phân ra những phòng nhỏ hơn.

Chỗ thay quần áo cho nam nữ phân ra hai bên trái phải, cửa ngoài cùng được ngăn cách bằng một tấm rèm mỏng. Bởi vậy mà hiệu quả cách âm không tốt lắm, họ đang ở bên trong phòng thử đồ nam, còn có thể nghe thấy lờ mờ âm thanh phát ra bên phòng thử đồ nữ.

"Đình đình, cậu xong chưa? Vào giúp tôi một chút, bộ đồ này khó mặc quá"

"Đây đây! Cậu ở phòng nào vậy?"

Trần Nhật Đăng không để ý lắm, đi vào bên trong phòng thử đồ nam, cùng Chung A Thần đi vào một khu nhỏ trong phòng thử đồ.

Đến lúc Trần Nhật Đăng thay quần áo xong, ở bên ngoài chờ một lúc, mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

Chung A Thần còn chưa đi ra.

Chung A Thần thay quần áo thôi mà lâu vậy hả?

Để trả lời cho thắc mắc của Trần Nhật Đăng, giọng nói bên trong của Chung A Thần truyền đến.

"Đăng Đăng, cậu mặc có vừa không?"

Trần Nhật Đăng: "... ? ?"

Không ổn không ổn rồi, cái tên Chung A Thần này lại đang suy nghĩ bậy bạ gì rồi!

Không chờ Trần Nhật Đăng mở miệng, Chung A Thần lần nữa lên tiếng, nhịn cười nói: "Vào giúp tôi với, bộ đồ này khó mặc quá, một mình tôi không mặc vào được."

Trần Nhật Đăng đi tới cửa phòng, lạnh lùng nói: "Khó mặc thì đừng có mặc nữa, quần áo cũ của cậu còn chưa hỏng mà, còn mặc được."

"... Vãi." Chung A Thần thò đầu ra cười, bàn tay lớn chộp cái tay của Trần Nhật Đăng kéo vào, "Cậu vào đây đi."

Trần Nhật Đăng đột nhiên bị kéo vào phòng, cửa phòng bị Chung A Thần đóng lại, Chung A Thần lại đẩy Trần Nhật Đăng vào tường, đồng thời một tay chống bên đầu Trần Nhật Đăng.

Trực tiếp vây Trần Nhật Đăng trước người mình.

Chung A Thần cười kề sát mặt vào, bởi vì đây là nơi công cộng, nên hắn nhỏ giọng.

"Bạn tốt người ta ai cũng giúp nhau mặc quần áo, còn cậu bắt tôi mặc lại đồ cũ đã xài mấy năm, sao cậu nhẫn tâm quá vậy Đăng Đăng."

Chung A Thần chầm chậm nói, đồng thời chậm rãi kề sát mặt lại, mãi đến khi khoảng cách mặt của hai người gần sát nhau, Chung A Thần mới dừng lại.

Khoảng cách của hai người gần như vậy, Trần Nhật Đăng vừa ngước mắt lên, là có thể nhìn thấy môi của Chung A Thần.

Trần Nhật Đăng từng nhìn thấy trên phim nam chính hay đẩy nữ chính vào tường, mà cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày mình cũng được người ta chống tay đẩy vào tường.

Còn là crush thẳng nam của mình đẩy.

Môi Chung A Thần rất mỏng, viền môi ngang, để lộ ra dáng vẻ lạnh lùng tuyệt tình. Chỉ là khi đối mặt với cậu, đôi môi này lúc nào cũng mang theo ý cười, dáng vẻ lạnh lùng tuyệt tình kia dường như tan biến.

Nếu như theo đúng như kịch bản trên phim, nam nữ chính tiếp theo sẽ hôn nhau.

Trần Nhật Đăng dời tầm mắt, không để cho ánh mắt tiết lộ tâm trạng của mình.

Chung A Thần cười nói: "Hai tay tôi bị gãy rồi, không thể nào thực hiện cái động tác mặc đồ phức tạp này một mình được, cậu nhẫn tâm để tôi phải chịu khổ sao?"

"... Nghe chuyện này tôi thấy rất có lỗi." Trần Nhật Đăng phối hợp lấy điện thoại di động ra, "Tay cậu đau, lòng tôi cũng rất đau, để tôi giúp cậu liên hệ với nhà tang lễ được không."

"Dù cậu có kéo tôi đến nơi hỏa táng cậu cũng phải mặc quần áo cho tôi cái đã ." Chung A Thần bắt đầu không biết xấu hổ, "Quan hệ của chúng ta cũng không tệ hơn những người khác, bạn bè người ta có thể làm được, chúng ta cũng làm được."

Cái hành động này cũng quá gay rồi, Trần Nhật Đăng thở dài, đẩy Chung A Thần ra xa một chút tiếp tục nói lý lẽ: "Người ta là con gái, quần áo khó mặc, hoặc cần giúp kéo dây kéo váy, chuyện này rất bình thường. Cậu mặc một bộ đồ thì cần tôi giúp cái gì, trên bộ đồ của cậu cũng không có chỗ nào cần kéo dây kéo."

Trần Nhật Đăng ngậm miệng, cậu đột nhiên nghĩ đến trên bộ quần áo của hắn có một chỗ có dây kéo thật —— dây kéo quần.

Não Chung A Thần nhảy số rất nhanh liền hiểu rõ suy nghĩ của Trần Nhật Đăng, tầm mắt cũng từ trên mặt Trần Nhật Đăng dời xuống: "Cậu muốn chúng ta giúp nhau kéo cái dây kéo này á hả? Ý kiến hay, sao tôi không nghĩ ra chứ."

Trần Nhật Đăng: "..."

Trần Nhật Đăng nhất quyết cúi người thoát khỏi cánh tay của Chung A Thần, chạy khỏi phòng riêng không thèm quay đầu lại, trước khi đóng cửa phòng, cậu thậm chí còn nghe tiếng cười khẽ của Chung A Thần.

Cái tên thẳng nam làm ra mấy cái hành động "thường ngày" này, lại đang rất vui vẻ, hắn chắc chắn lần sau còn dám làm vậy nữa.

Mua quần áo cơm nước xong xuôi, đến giờ xem phim.

Trần Nhật Đăng đã đặt vé trước rồi, cậu và Chung A Thần ngồi ở chỗ có tầm nhìn tốt nhất, chờ phim chiếu.

Đã đến giờ, đèn trong rạp tắt đi, rạp chiếu phim phát kính 3D, như vậy Trần Nhật Đăng có thể dễ dàng nhìn biểu cảm của Chung A Thần mà không bị hắn phát hiện.

Cốt truyện của bộ phim này rất đơn giản, vai chính là một cặp đôi oan gia ngõ hẹp được bạn bè tác hợp, từ nhìn nhau ngứa mắt đến thành một đôi ngọt ngào.

Mà cặp phụ là hai người bạn tác hợp nam nữ chính lại nhận ra họ thích nhau, nhưng bởi vì áp lực từ hiện thực và nhiều nguyên nhân khác, cho dù họ không tìm người yêu nữa, nhưng quan hệ của họ chỉ dừng lại ở tình bạn.

Trong bóng tối, mỗi lần đến đoạn của cặp đôi nam nam, Trần Nhật Đăng sẽ thoáng nghiêng tầm mắt xem phản ứng của Chung A Thần.

Dù sao Trần Nhật Đăng cũng hơi thấp thỏm.

Nếu như Chung A Thần thật sự chán ghét đồng tính, thì sẽ vô cùng ghét bỏ khi nhìn mấy loại tình tiết kiểu này. Mà nếu thực sự chỉ là e sợ trong lời nói, chứ thực ra cũng không có kì thị đến vậy, thì chắc là sẽ không có phản ứng gì đâu ha?

Điều khiến Trần Nhật Đăng nhẹ nhõm chính là, biểu cảm của Chung A Thần vẫn không hề thay đổi.

Một lúc sau, phim chiếu đến đoạn kết. Đèn trong rạp sáng lên, Chung A Thần tháo kính 3D ra, với tay qua bên cạnh uống một ngụm coca.

Trần Nhật Đăng: "... Đó là coca của tôi."

"Ồ?" Chung A Thần đưa ly coca ra xa hơn, sau đó ở trước mặt Trần Nhật Đăng, uống một ngụm nước.

Hắn nhìn Trần Nhật Đăng, từ từ uống hết coca trong ly, rồi nhét ly khác vào tay Trần Nhật Đăng: "Coca mà còn chia của tôi của cậu làm gì, thật là, tôi đưa ly của tôi cho cậu."

Tất cả ngôn từ và cử chỉ của Chung A Thần đều giống như trước, thoạt nhìn hoàn toàn không bởi vì xem được cặp đôi đồng tính yêu nhau mà tỏ ra bất thường.

Trần Nhật Đăng không có gấp gáp thăm dò, mãi đến khi hai người ra khỏi rạp trở về đến kí túc xá, lúc đi trên con đường nhỏ trong trường, Chung A Thần cứ níu tay cậu mãi, Trần Nhật Đăng mới mở miệng.

"Cậu cảm thấy bộ phim hôm nay như thế nào?"

"Cũng được, một bộ phim tình cảm ngọt ngào." Chung A Thần một tay cầm túi mua sắm, một tay nắm tay Trần Nhật Đăng, không biết đang nghĩ đến cái gì, vẻ mặt của hắn đột nhiên sắc bén, "Cậu hỏi tôi cái này làm cái gì, không phải cậu đang muốn tìm bạn gái yêu đương, nên rủ tôi đi xem bộ phim này thăm dò tôi hả."

Trần Nhật Đăng: "..."

Cái nên nghĩ đến thì không nghĩ, mà cái không nên nghĩ đến thì cứ suy diễn lung ta lung tung.

Cậu đúng là muốn yêu đương, nhưng cũng không phải muốn cái loại yêu đương mà Chung A Thần đang nghĩ.

Không phải chứ không phải chứ, Chung A Thần căn bản là không nhìn ra tình tiết đồng tính trong phim sao.

Chung A Thần thả tay Trần Nhật Đăng ra, rồi lấy cùi chỏ kẹp lấy cổ Trần Nhật Đăng, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cả giận nói: "Tôi không có suy nghĩ này, cậu cũng không được nghĩ đến, không phải đã nói chúng ta phải cùng nhau có hay sao? Không thể trọng sắc khinh bạn được!"

"Tôi không có nghĩ tới mấy cái đó mà." Trần Nhật Đăng thực sự phục hắn rồi, cậu nghĩ tới nghĩ lui, lấy điện thoại di động ra, "Tôi chẳng qua là thấy kĩ năng diễn xuất của nam chính hơi chán, nên muốn biết cậu thấy thế nào. Tôi cũng muốn biết bình luận của người khác về phim nữa."

Bình luận về phim rất nhiều, Trần Nhật Đăng giả bộ mới phát hiện ra điều gì đó, nói với Chung A Thần: "Có nhiều người cảm thấy hai nam phụ trong phim thật lòng yêu nhau mà cuối cùng không thể đến được với nhau thật đáng tiếc, thật là đau lòng."

Chung A Thần sững sờ, biểu tình trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.

"... Yêu nhau?"

Việc đυ.ng chạm đến giới hạn của Chung A Thần, lúc Trần Nhật Đăng đề cập đến phải cân nhắc lời nói của mình rất nhiều: "Có lẽ mọi người yêu thích quan hệ có cảm giác cp như vậy."

Biểu tình của Chung A Thần hoà hoãn lại: "Con gái không có hiểu được phương thức biểu lộ tình cảm của con trai, cảm thấy đó là tình yêu, chuyện này rất bình thường, chỉ là cảm giác cp thôi"

... Chung A Thần thật sự không hề nhìn ra, còn cảm thấy hai người đó chỉ là bạn bè bình thường!

Tâm tình Trần Nhật Đăng phức tạp, có chút không biết nên tiếp tục thăm dò thế nào, cậu đi về phía trước làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Trái lại Chung A Thần lại vì câu cảm giác cp mà nảy sinh hứng thú, tràn đầy phấn khởi lấy điện thoại di động của mình ra.

Chung A Thần mở điện thoại di động rồi vào fanfic của mình: "Chúng ta cũng có rất nhiều người hâm mộ, có nhiều người cũng thích cp của chúng ta đó, còn có người viết thành tiểu thuyết nữa, thú vị quá trời."

Trần Nhật Đăng bất đắc dĩ: "Cậu muốn mọi người ship cp làm gì, còn muốn đọc cả đồng nhân văn của mình nữa hả?"

"Nếu có là tôi xem liền, mà hình như cũng không phải là không có ——" Chung A Thần đột nhiên dừng bước, sắc mặt âm trầm.

Trần Nhật Đăng cả kinh, nhìn về phía Chung A Thần đang nhìn, cũng nhìn thấy nội dung trong điện thoại Chung A Thần.

Chung A Thần lướt đến một tấm ảnh, Khuôn mặt của những người trong bức ảnh được thay thế bởi hai vai nam phụ trong phim, họ hôn nhau, một người đè người kia lên giường, bức ảnh trông rất khoa trương.

Đây là một bức ảnh giường chiếu, thể hiện xu hướng tính dục của hai người nam.

Trần Nhật Đăng đỡ lấy vai Chung A Thần, lo lắng hỏi: "Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái hả?"

"Không có chuyện gì." Chung A Thần chầm chậm nhắm mắt lại, đưa điện thoại di động trở lại màn hình chính, "Nhìn thấy thứ này có hơi buồn nôn, để tôi định thần lại chút."

"..." tim Trần Nhật Đăng trầm xuống, vào đúng lúc này, cậu hoài nghi vẻ mặt của mình cũng đang rất khó coi.

Trần Nhật Đăng ổn định lại giọng nói: "Cậu ở đây đừng đi đâu hết. Tôi đi mua cho cậu ly nước chanh."

Không đợi Chung A Thần trả lời, cậu nhanh chóng chạy đến cửa hàng trà sữa gần đó, đem tâm tình của mình giấu đi.

Gió đầu thu mang một cảm giác mát mẻ, thổi cho Trần Nhật Đăng dần tỉnh táo lại.

Chung A Thần thực sự là chán ghét đồng tính, nhìn thấy cảnh hai người nam thân mật với nhau liền muốn ói.

Trần Nhật Đăng nở nụ cười tự giễu, tâm trạng chờ mong thăm dò giờ cũng biến mất sạch không thấy tăm hơi, nhưng lại có một cảm giác nhẹ nhõm.

Làm bạn cũng được, cũng may là cậu chỉ mới bắt đầu mong chờ một chút, vẫn có thể giấu diếm để làm bạn với Chung A Thần cả đời.

Trần Nhật Đăng đi xa, Chung A Thần dựa một cái cây để chờ.

Hắn vẫn cảm thấy mắc ói, cái loại buồn nôn do tinh thần này, có uống mười ly nước chanh cũng chưa chắc có thể tiêu xuống được.

Hắn cảm thấy mình phải nhìn một cái gì đó giúp mình thoải mái hơn.

Chung A Thần lần nữa lấy điện thoại ra, hắn không định ngắm mĩ nữ, mà là mở album điện thoại của chính mình ra.

Ảnh trong album điện thoại của Chung A Thần không nhiều, phần lớn là ảnh của hắn và Trần Nhật Đăng chụp chung, còn có ảnh lần trước hắn lưu lại trên diễn đàn, và ảnh cp của hai người họ.

Chung A Thần nhấn vào một tấm ảnh bất kỳ trong đó phóng to lên, đó là ảnh hắn đang ôm Trần Nhật Đăng rời khỏi sân bóng, đầu của họ ở rất gần nhau, vừa nhìn cũng biết là đang nói gì đó rất thân mật. Họ cứ như vậy rời đi, trong không gian không hề có một người thứ ba nào lọt vào, cũng sẽ không có người thứ ba nào xuất hiện.

Chung A Thần nhìn tấm ảnh này, dường như được uống một ly nước ép dưa hấu tươi mát giữa mùa hè, làm cho cảm giác buồn nôn lúc này biến mất, trở nên ngọt ngào.

Chung A Thần sờ mặt Trần Nhật Đăng trên ảnh, nở một nụ cười thỏa mãn.

Khi Trần Nhật Đăng mua xong nước chanh trở về, Chung A Thần dường như đã trở lại bình thường, điều này làm cho cậu thở phào nhẹ nhõm rất nhiều.

Trần Nhật Đăng muốn lấy túi đồ trên tay Chung A Thần, nhưng Chung A Thần nhất quyết không cho cậu xách. Chung A Thần vừa muốn lấy nước chanh vừa muốn dính cùng một chỗ với Trần Nhật Đăng, trong lúc nhất thời hận không thể mọc ra thêm một cái tay.

Cuối cùng một tay Chung A Thần cầm túi đồ và nước chanh, một tay thì choàng vai Trần Nhật Đăng, lúc này mới hài lòng đi về.

"Tối nay tôi phải chơi gì đó thư giãn một chút, để an ủi trái tim bị tổn thương của mình." Chung A Thần nói.

"Ừm." Trần Nhật Đăng đã có thể đối diện với sự kỳ thị đồng tính của Chung A Thần mà không lộ ra bất cứ điều gì, "Chơi game à?"

"Không chơi game, chơi game có gì thú vị chứ." Chung A Thần nở nụ cười.

Hai người họ vốn dĩ là đã dựa vào nhau gần lắm rồi, Chung A Thần lại đột nhiên nghiêng đầu, kề sát môi mình trên lỗ tai của Trần Nhật Đăng, từng hơi thở nóng ấm phả vào trong tai cậu.

Trần Nhật Đăng nghe thấy được giọng nói mang theo ý cười cùng sự mong đợi của Chung A Thần, "Chúng ta giúp nhau đi?"

Khi nói chuyện có một luồng khí thổi vào lỗ tai Trần Nhật Đăng, mang đến cảm giác ngứa ngáy, cơn ngứa này xuyên vào tai Trần Nhật Đăng, chui vào trong lòng cậu, cào loạn trên đầu quả tim.

Chung A Thần dường như vẫn rất muốn làm những tương tác thân thể với cậu để thể hiện tình bạn của mình, trước đây cậu từng hoài nghi rằng Chung A Thần là người đồng tính không dám come out, nhưng bây giờ cậu biết rồi, chỉ là do Chung A Thần quá thẳng, căn bản sẽ không nghĩ đến phương diện kia.

Trần Nhật Đăng cũng không muốn dung túng cho d*c vọng của chính mình nữa, cậu rũ mắt xuống: "Nhưng tôi hơi mệt."

"Bỏ đi." Chung A Thần không nghi ngờ cậu, sờ sau gáy Trần Nhật Đăng, "Cậu về tắm rửa nghỉ ngơi đi, để tôi xem thử làm gì yên tĩnh chút để không quấy rầy đến hoạt động giải trí của cậu."

***

Khi Trần Nhật Đăng tắm xong đi ra, cậu thấy mẹ gửi đến một voice chat trên Line.

Giọng nói dịu dàng của mẹ Trần Nhật Đăng: "Đăng Đăng, thời tiết bên đó trở lạnh rồi đúng không? Nhớ chú ý mặc nhiều quần áo ấm, đừng để bị cảm."

Vẻ mặt Trần Nhật Đăng nhẹ nhàng ra: "Con biết rồi, mẹ không cần lo, con ở đây tất cả đều rất ổn."

Mẹ trả lời tin nhắn rất nhanh: "Mua quần áo xong còn đủ tiền không? Nếu không đủ, thì nói với ba mẹ, mẹ gửi cho con. Điều kiện nhà mình bây giờ cũng tốt rồi, đừng có tiết kiệm."

Trần Nhật Đăng có học bổng, tiền không thiếu, nhưng sao mà mẹ cậu lại biết hôm nay cậu đi ra ngoài mua quần áo?

Trong lòng Trần Nhật Đăng có hơi nghi ngờ, sau khi đáp lại sự lo lắng của người nhà thì cậu hỏi câu này luôn.

Mẹ của cậu nở nụ cười: "Tiểu Chung đăng lên vòng bạn bè đó, con không biết hả?"

Trần Nhật Đăng: "...?"

Vòng bạn bè cái gì, Chung A Thần trước giờ có đăng gì trên đó đâu?

Lúc cậu tắm đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trần Nhật Đăng nói chuyện với mẹ xong liền tức tốc mở vòng bạn bè lên xem, thì thấy bài viết đầu tiên trên vòng bạn bè, chính là bài đăng mới của Chung A Thần.

Chung A Thần đăng một bức ảnh, trong bức ảnh, cậu và Chung A Thần cùng mặc quần áo mới, cậu đứng trước Chung A Thần nửa bước và đang cầm một chiếc áo hoodie màu đen áp lên người Chung A Thần.

Hình tượng đẹp trai lạnh lùng của Chung A Thần khi ở bên ngoài vẫn chắc như đinh đóng cột, caption chỉ có hai chữ: 【mua sắm】.

Trần Nhật Đăng không biết có phải do xu hướng tình d*c của mình đã thay đổi hay không mà cái hình này cậu nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không đúng. Luôn cảm thấy rằng mấy người mà không biết sẽ nghĩ đây là cuộc sống hàng ngày của một cặp đôi. Thậm chí bởi vì khí chất và ngoại hình của Chung A Thần, mà còn có cảm giác như một tổng tài bá đạo cưng chiều dẫn người yêu đi mua sắm.

Bình tĩnh nào, cậu đang suy nghĩ lung ta lung tung cái gì vậy.

Mấy cái ảnh như thế này có thể đăng lên vòng bạn bè được sao, còn không chặn người lớn nữa?

Vốn dĩ quan hệ của họ đã quá thân thiết, nay lại đăng ảnh kiểu này nữa, ba mẹ Chung A Thần sẽ không hiểu lầm quan hệ của họ chứ?

Trần Nhật Đăng ngẩng đầu nhìn Chung A Thần đang nằm ở trên giường, Chung A Thần đang vui vẻ cầm điện thoại bấm bấm, mặt cười tươi, không biết là đang làm gì.

Trần Nhật Đăng chậm rãi kéo bức ảnh xuống, trong lòng cầu nguyện, chắc là mới đăng lên vòng bạn bè, ba mẹ của Chung A Thần đều rất bận rộn, hy vọng họ sẽ không để ý đến vòng bạn bè của Chung A Thần.

Nhìn xuống dưới tấm ảnh, Trần Nhật Đăng thấy có rất nhiều lượt like, bao gồm cả bạn học cấp ba và bạn cùng phòng đại học của họ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ đối với bài đăng mới của Chung A Thần, nhưng cũng vào hóng hớt bày tỏ thích thú với nội dung bài đăng đó.

【Cái này là đang công khai sao?】

【Gặm nát đường đi các chị em! Cp của tôi rõ ràng vẫn mặn nồng, họ vẫn tốt như vậy! 】

【 Chung ca đi ra khoe khoang cuộc sống hằng ngày với vợ, ghen tị quá đi, tôi cũng muốn có bồ. 】

Trần Nhật Đăng thở phào nhẹ nhõm khi không thấy cha mẹ của Chung A Thần trong lượt like. Mà Chung A Thần cơ bản là không trả lời bình luận của họ, chỉ có vài người có quan hệ khá thân thiết cũng chỉ nhận được mấy câu trả lời qua loa cho có lệ của hắn.

Nhưng khi trả lời bình luận của ai đó, thái độ của Chung A Thần đột nhiên thay đổi.

Mẹ của Trần Nhật Đăng:【Tiểu Chung vẫn rất đẹp trai nha, thời tiết chuyển lạnh, chú ý giữ ấm. Thằng bé Đăng Đăng kia mùa đông dễ bị bệnh lắm, chắc còn phải làm phiền con giúp đỡ chăm sóc nó một chút.】

Chung A Thần:【 Dì cứ yên tâm giao Trần Nhật Đăng cho con, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy. 】

Mẹ Trần Nhật Đăng trả lời lại bằng icon mỉm cười.

Trần Nhật Đăng: "..."

"Chung A Thần, tối nay không phải cậu muốn giải trí à?" Trần Nhật Đăng đau đầu mở miệng.

Chung A Thần nằm ở trên giường đặt điện thoại xuống nhìn sang, nghi ngờ nói: "Cậu không thấy đăng bài lên vòng bạn bè là một phương thức giải trí vừa văn minh vừa hài hòa sao?"

Trần Nhật Đăng có hơi dè dặt với phương thức giải trí thần kỳ này, không bày tỏ ý kiến của mình, chỉ cố gắng khách quan lại vấn đề.

"Cậu trả lời bình luận của mẹ tôi, ba mẹ cậu hình như là có thể thấy được." Trần Nhật Đăng nói, "Hay là cậu xóa đi ha?"

Chung A Thần năm đó chính là thằng nhóc phản nghịch từ quậy quá đến phấn đấu học tập thật giỏi, cuối cùng đậu vào trường đại học này, ba mẹ của Chung A Thần có thể nói là rất vui mừng, đều cho rằng sự thay đổi của hắn chính là công lao của cậu, mời gia đình cậu ăn cơm thì không nói, mà còn thêm hết Line của cả nhà cậu.

"Xóa? Tại sao lại xóa?" Chung A Thần cau mày, cầm điện thoại liếc nhìn bình luận trả lời của mình, "Tôi trả lời rất khéo léo mà?"

Chung A Thần thường không quan tâm đến ý kiến của người khác khi muốn làm việc gì đó, Trần Nhật Đăng không thể làm gì khác ngoài giải thích cặn kẽ nguyên nhân cho hắn: "Không biết cậu có để ý không, cái lời này hơi kỳ lạ? Như vậy sẽ dễ khiến ba mẹ của hiểu lầm, sẽ cho là chúng ta đang ngầm ở bên nhau trên danh nghĩa là bạn bè."

Trần Nhật Đăng dừng lại một chút, nhà Chung A Thần làm ăn lớn, dựa theo mấy cái phim truyền hình hay mấy tình tiết máu chó ngoài đời thì, người lớn trong nhà phát hiện con trai của mình là người đồng tính, sẽ dốc hết toàn lực tách họ ra, để con trai họ về đúng quỹ đạo.

Còn không đợi tiếp tục giải thích, Chung A Thần load lại vòng bạn bè, nhíu mày: "Họ nhìn thấy rồi."

Tim Trần Nhật Đăng hẫng một nhịp, cậu cứng ngắc load lại một chút, thấy tăng lên hai bình luận là của ba mẹ Chung A Thần.

Ba Chung A Thần: 【Đó, gu của bé Đăng tốt hơn con nhiều.】

Chung A Thần: 【Haha, chuyện này còn cần ba nói hả? 】

Mẹ Chung A Thần: 【Lâu rồi không gặp, bé Đăng càng ngày càng đẹp trai nha. 】

Chung A Thần: 【Con cũng vậy mà.】

Chung A Thần lại để điện thoại xuống, cười với Trần Nhật Đăng, động viên nói: "Đừng có lo, họ rất thích cậu."

Vẻ mặt Trần Nhật Đăng kiểu: "...Ò."

Là cậu không hiểu thế giới của tình yêu nam nữ sao, rõ ràng trước đây cậu cũng là thẳng nam tận hai mươi năm kia mà?

Chắc là do cậu quá nhạy cảm lo xa rồi, chuyện này cũng bình thường thôi, trong mắt ba mẹ, anh em tốt có lẽ là như thế.

Chung A Thần đang nằm thì ngồi dậy, có rất nhiều chuyện hắn chẳng thèm để ý, cũng cũng sẽ không quan tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng Trần Nhật Đăng là ngoại lệ.

Hắn không muốn Trần Nhật Đăng lo lắng về điều gì cả.

"Tôi không muốn giấu giếm với bất kỳ ai cách ở chung thật sự của chúng ta." Chung A Thần từ trên giường cúi đầu xuống, khiến ánh mắt của hai người va vào nhau, hắn nhìn vào nơi đáy mắt của cậu, "Nếu như họ vì chuyện này mà hiểu lầm hay ý kiến gì với cậu...Tôi vĩnh viễn đứng về phía cậu."

Tâm trạng Trần Nhật Đăng phức tạp, cậu dời mắt đi chỗ khác, nhẹ nhàng nói: "Ừm, tôi biết rồi."

Chuyện này dường như cứ như vậy mà trôi qua, cái se lạnh của mùa thu đã làm tan đi sức nóng của mùa hè, lá cây xanh tươi trong chốc lát đã chuyển sang khô vàng.

Hôm nay là chủ nhật, không bật máy sưởi nên trời rất lạnh, khi Trần Nhật Đăng rảnh rỗi cậu thích vùi mình trong ổ chăn ấm áp, chỉ ngủ trưa cũng có thể ngủ rất say.

Mọi chuyện sẽ rất ổn nếu như không có ai đó cứ đòi chen chúc chung một cái giường đơn với cậu.

Điện thoại di động rung lên một cách yếu ớt, chắc là có ai đó nhắn tin cho cậu. Trần Nhật Đăng duỗi tay kéo cái điện thoại lại đây, cơn buồn ngủ ít ỏi ngay lập tức biến mất khi cậu nhìn thấy tên người gửi - mẹ của của Chung A Thần tìm cậu.

【 Bé Đăng, có rảnh không? Dì có một số chuyện muốn nói với con.】

Đầu ngón tay cầm điện thoại di động của Trần Nhật Đăng căng thẳng muốn trắng bệch, Chung A Thần ở bên cạnh cậu mở mắt ra: "Sao vậy?"

"Không có gì, một bạn học tìm tôi hỏi bài, cậu ngủ tiếp đi."

Trần Nhật Đăng mượn cớ tránh đi, từ trên giường leo xuống đi tới phòng rửa mặt, bắt đầu trả lời tin nhắn của mẹ Chung A Thần.

Cậu đã gặp mẹ Chung A Thần vài lần, mẹ Chung A Thần vừa đẹp vừa tao nhã, nói chuyện cũng rất là tinh tế. Nói chung là nhìn người mẹ như thế, sẽ hoàn toàn không nghĩ tới bà lại có một thằng con trai phản nghịch như Chung A Thần.

Mẹ Chung A Thần nhanh chóng trả lời tin nhắn, lần này bà gửi voice chat.

Trần Nhật Đăng điều chỉnh âm lượng xong mới bật lên, nghe thấy giọng của mẹ Chung A Thần có chút bối rối: " Bé Đăng, chuyện là thế này, dì có một người bạn, cô ấy có một cô con gái cũng đang học ở trường của các con, nhỏ hơn các con một tuổi, năm nay mới học năm nhất."

Trần Nhật Đăng sững sờ, trong đầu chợt lóe lên rất nhiều tình tiết máu chó.

Ví dụ như mẹ Chung A Thần cầm một tờ chi phiếu đưa cho cậu và nói: "Đây là 50 triệu, cầm lấy rồi rời khỏi con trai tôi."

Hoặc ví dụ như nhà Chung A Thần là gia đình tài phiệt cần một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng lại sợ Chung A Thần không bằng lòng, cho nên kêu cậu đến thuyết phục để hắn chấp nhận mối quan hệ cùng cô gái đó. Cuối cùng nhờ sự cố gắng của cậu, Chung A Thần tiến vào cung điện hôn nhân, mà cậu chỉ có thể làm phù rể mỉm cười trong hôn lễ.

Quả nhiên mẹ của Chung A Thần không thể trơ mắt nhìn con trai của mình quá thân thiết với bạn bè cùng giới.

Trần Nhật Đăng mím môi, bật voice chat tiếp theo của mẹ Chung A Thần.

Giọng của mẹ Chung A Thần còn khó xử hơn: "Chuyện là...chuyện là, cô bé kia nói rất thích con, muốn nói chuyện với con, còn muốn thêm Line của con nữa, con có đồng ý không?"

Trần Nhật Đăng: "?"

"Đứa trẻ đó cũng khá hoạt bát, nó còn nói rằng nó sẽ đợi con ở trong quán trà sữa của trường học, mời con uống trà chiều, con không đồng ý thì để dì từ chối giúp con."

Trần Nhật Đăng không có ý định quen bạn gái, nhưng cũng biết cứ từ chối thẳng thừng như vậy sẽ dễ làm tổn thương lòng tự trọng của con gái nhà người ta, cậu suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tự mình qua đó một chuyến, nói chuyện cho rõ ràng.

Trong lòng có hơi nghi hoặc, Trần Nhật Đăng dò hỏi: 【Con còn tưởng là dì sẽ nói chuyện này với Chung A Thần, rồi để Chung A Thần nói lại với con chứ?】

Mẹ Chung A Thần thở dài: 【Nói cho nó chắc cái chuyện này vĩnh viễn cũng chẳng tới tai con đâu.】

Vì con trai của bà chỉ biết chặt đứt hết vận đào hoa của Trần Nhật Đăng, thật sự là khiến cho người ta lo lắng.

Người bình thường có lẽ sẽ không chịu nổi người bạn nào ngang ngược như vậy, thật sự sợ ngày nào đó...Tình bạn này sẽ bị Chung A Thần bóp chết.

Mẹ Chung A Thần để điện thoại di động xuống, nói với ba Chung A Thần bên cạnh rằng: "Con trai của ông quá là bất bình thường, quấn lấy bé Đăng như thế, bé Đăng sẽ không thấy phiền chứ?"

"Cũng là con trai bà mà." Ba Chung A Thần trợn mắt, lập tức hừ một tiếng: "Không biết học ở đâu ra cái thói ngang ngược như vậy, tôi mà là Trần Nhật Đăng chắc chạy mười đời tám kiếp, thoát khỏi cái thằng Chung A Thần khốn kiếp kia."

...

Chung A Thần mơ mơ màng màng thức dậy từ giấc ngủ trưa, điện thoại đặt trên bàn học của hắn đang rung muốn nghiêng trời lệch đất.

Ỷ mình cao lớn chân dài, đến thang cũng không thèm leo xuống, trực tiếp nhảy thẳng xuống lấy điện thoại.

Vừa mở điện thoại lên, một đống tin nhắn ập tới khiến Chung A Thần choáng ngợp.

【Chung ca Chung ca, có phải bây giờ anh đang lặng lẽ đau lòng mà khóc không?】

【Chung ca kiên cường lên, chi bằng đi uống rượu đi, hoặc đến quán internet làm vài trận với tụi tôi, mọi người đều bên cạnh anh.】

Cái quỷ gì vậy? Tại sao hắn phải lặng lẽ đau lòng mà khóc?

Chung A Thần khó hiểu nhíu mày, sau đó nhìn thấy một bức ảnh.

Trên ảnh là Trần Nhật Đăng vừa nãy còn nằm ngủ bên cạnh hắn cách đây không lâu, Trần Nhật Đăng mặc một chiếc áo khoác đơn giản với quần jean, đang trên đường đi tới sân trường, bên cạnh cậu là một cô gái dễ thương mặc váy trắng.

Một vết nứt xuất hiện trên khuôn mặt vô cảm của Chung A Thần.

Trần Nhật Đăng thừa dịp hắn không ở đó mà đi gặp nhỏ khác.

Trần Nhật Đăng...đang hẹn hò với một cô gái!

Trần Nhật Đăng mặc đẹp như vậy, đẹp mắt như vậy, chắc chắn không người nào có thể từ chối!

Trần Nhật Đăng sắp trở thành một cặp với người khác!

Vô số suy nghĩ và ý tưởng đổ dồn vào trong đầu, Chung A Thần chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, thế giới quay cuồng.

Hắn vịn lấy bồn rửa mặt, cầm áo khoác giống với áo khoác của Trần Nhật Đăng, dùng tốc độ nhanh nhất sửa soạn lại bản thân, rồi đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Trần Nhật Đăng không hề biết việc mình cùng ra ngoài với nữ sinh đã bị đồn rộng rãi, còn đồn rằng cậu đã có bạn gái, chỉ là gạt không nói cho Chung A Thần.

Trần Nhật Đăng không tin lắm khi mẹ Chung A Thần nói rằng cô bạn kia có tình cảm với mình từ lâu, cô ấy không có chung lớp với cậu, trước đây cũng không có giao lưu gì với cậu, để nói thích cậu đến mức đó là không thể nào. Có thể là do có nguyên nhân gì đó, làm cho cậu ấy cảm thấy hứng thú nên muốn gặp cậu một lần, hay là có chuyện gì đó nhờ cậu giúp.

Nhưng bất kể lý do là gì, cậu nhất định phải giải thích rõ ràng chuyện này với cô bạn ấy.

*

Tại lối vào của con đường nhỏ trong khuôn viên trường, người hẹn Trần Nhật Đăng đến đang đứng ở đó, Khương Đường mặc một chiếc váy nhung màu trắng, nhân lúc Trần Nhật Đăng chưa đến cúi đầu gửi tin nhắn cho bạn thân.

【 Họ không phải là một đôi đâu, đôi mắt này của tôi tinh tường lắm, cái kiểu dính nhau như sam vầy, chín mươi chín phần trăm là trai thẳng, nếu không tôi cắt tóc tôi làm thành tóc giả cho cậu đội chơi nè. 】

Bạn thân: 【 Lỡ như họ là thật thì sao... 】

Khương Đường: 【 Tôi đu cp còn nhiều hơn cậu đu, sao cậu không chịu tin tôi gì hết trơn! Không nói nữa, cậu ấy đến rồi, chờ tôi thăm dò xem sao rồi gửi tin báo cho cậu nha! 】

Khương Đường cất điện thoại di động, nhìn thấy Trần Nhật Đăng liền lộ ra nụ cười sáng lạn.

Sau khi bạn thân của cô được Trần Nhật Đăng giúp một lần, liền bắt đầu thầm mến cậu. Cố gắng lắm mới dám lấy hết can đảm đợi sau khi Trần Nhật Đăng chơi bóng xong sẽ tỏ tình, nhưng lúc đó lại tận mắt thấy Trần Nhật Đăng và Chung A Thần đang rất thân mật, nên nghĩ Trần Nhật Đăng và Chung A Thần là một đôi.

Người bạn thân thất tình của cô tan nát cõi lòng mà vào trang diễn đàn, nhấn vào trang fanpage của cp Chung A Thần Trần Nhật Đăng, vừa khóc vừa chúc phúc cho hai người.

Khương Đường bất lực chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép! Cô cũng xem thử trang fanpage rồi, vừa nhìn là biết giả, cái này mà cũng có thể tin sao? Cô dám lấy kinh nghiệm nhiều năm đu cp của mình, cái này chỉ là đường giả thôi, còn không, chỉ là hai người trai thẳng mà thôi.

Cho nên cô mới hẹn Trần Nhật Đăng đến, nếu như xác nhận Trần Nhật Đăng là trai thẳng, không phải là một đôi với Chung A Thần, cô hy vọng bạn thân có thể dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình.

Trần Nhật Đăng đi đến, Khương Đường thấy rõ mặt của cậu, ngẩn ngơ.

Trước đây cô chưa từng thấy mặt Trần Nhật Đăng, hiện tại vừa nhìn, một vẻ đẹp... phi giới tính.

Khương Đường sờ tóc của chính mình, bắt đầu thăm dò.

*

Trần Nhật Đăng cũng không biết nữ sinh trước mặt đang suy nghĩ gì, cậu thấy trên người cô mặc một chiếc áo khoác mỏng, bên trong mặc một chiếc váy trắng phía dưới lộ ra đôi chân trần, khẽ nhíu mày, đưa ra đề nghị đi đến tiệm trà sữa nóng gần đó để nói chuyện.

Quán trà sữa gần đó là một địa điểm rất lãng mạn, quán trà sữa ở tầng hai, bên dưới còn có cầu thang xoắn đi lên.

Khương Đường vừa đi, vừa không ngừng trò chuyện với Trần Nhật Đăng, đồng thời cũng nghĩ thầm trong lòng.

Đúng là lúc đi với người đẹp như vầy, đầu óc có hơi lúng túng, nói chuyện cũng căng thẳng, mấy lời thoại chuẩn bị từ trước đều biến đi đâu mất tiêu.

Tiếp theo cô nên nói gì đây?

Đầu óc Khương Đường quay cuồng bước lên cầu thang xoắn, sau đó lại bị gọi lại.

Cô quay đầu, nhìn thấy Trần Nhật Đăng đứng ở phía sau mình đang cởϊ áσ khoác, đưa cái áo đó cho cô.

"Em buộc cái áo này ở eo đi, lúc nào đi vào rồi thì trả cho anh." Trần Nhật Đăng vẫn khẽ cau mày, tầm mắt của cậu hơi đảo qua chân của Khương Đường một cái, "Trời lạnh lắm, mặc nhiều vào cho ấm, nếu không dễ bị bệnh đấy."

Khương Đường ngẩn ngơ, ngước mắt lên nhìn Trần Nhật Đăng.

Gió thu hiu quạnh thổi qua dáng người cao gầy của Trần Nhật Đăng, mái tóc rối của cậu bị thổi bay trong gió, đôi mắt đẹp đẽ bởi mái tóc rối mà như ẩn như hiện. Không biết nếu đôi mắt ấy nhìn vào một người nào đó, liệu có ai không bị đắm chìm vào đôi mắt ấy không.

Khương Đường chậm chạp không có động tác gì, Trần Nhật Đăng hơi khó hiểu, lại cầm áo khoác đưa cho cô,

Khương Đường lấy lại tinh thần, cô chợt nghĩ ra điều gì đó, cười rộ lên, liên tục xua tay: "Em không cần đâu, có phải anh nghĩ là em không mặc quần tất bên trong không, em có mặc, em mặc một cái rất dày luôn á, còn lót cả vải nhung bên trong."

Khương Đường cúi người xuống, kéo kéo đùi mình, chứng minh mình không phải thời trang phang thời tiết mà mặc đồ mỏng manh giữa trời thu: "Đúng là rất thật nha! Nhìn tự nhiên vậy luôn hả?"

Trần Nhật Đăng: "..."

Khương Đường cười cong mắt, cảm thấy hình như mình tìm được chứng cứ rồi.

Còn không nhận ra cô có mặc tất chân hay không sao?, chẳng phải bình thường con trai cũng biết con gái có trang điểm hay không, đến màu son còn không phân biệt được nữa là, gay nhất định có thể nhận ra được, trai thẳng chắc chắn không nhận ra đâu.

Như vậy có thể nói, Trần Nhật Đăng là trai thẳng!

*

Hai ly trà sữa ấm được đặt lên bàn, Khương Đường cũng hiểu được rằng mình không thể nghĩ ra được bất cứ lời nào uyển chuyển thăm dò trong sự bối rối này, liền thẳng thắn nói ra ý định của mình.

"... Anh và Chung A Thần có phải một đôi hay không?" Trần Nhật Đăng rũ mắt xuống, dùng ống hút khuấy thạch khoai môn trong ly trà sữa, bất đắc dĩ nở nụ cười, "Không phải, tụi anh là bạn thôi, đừng hiểu lầm."

Khương Đường nở một nụ cười mừng rỡ.

Cô biết ngay chỉ là bạn bè thôi mà!

Chỉ có điều còn có một vấn đề khác.

Khương Đường bắt đầu ấp a ấp úng: "Vậy anh... Anh có thích con gái không?"

Trần Nhật Đăng tránh né vấn đề này, trực tiếp mở miệng từ chối: "Xin lỗi, anh không muốn bàn đến vấn đề này lắm..."

Lời nói còn chưa kịp nói xong, một cái tay đột nhiên ôm lấy vai cậu từ phía sau, Khương Đường ngồi đối diện cậu trợn tròn mắt.

Lực tay ôm cậu không hề nhỏ, giống như muốn kéo cậu vào lòng. Dường như Trần Nhật Đăng đã có linh cảm gì đó, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy tầm mắt âm trầm của Chung A Thần.

Chung A Thần mím đôi môi mỏng, lúc hắn cười lên thì không sao, mà mỗi lần không cười trên mặt lại toát ra vẻ lạnh lùng khó gần, hơn nữa ánh mắt còn hung dữ, rất dễ khiến cho người ta run rẩy cả người.

Trần Nhật Đăng liếc mắt một cái liền biết, hiện tại tâm trạng của Chung A Thần rất xấu.

Mà cái tên Chung A Thần thoạt nhìn đang rất hung dữ kia lại không mắng người cũng không đánh người, mặt đen như đít nồi, l*иg ngực phập phồng lên xuống, nhìn Trần Nhật Đăng miễn cưỡng cười một cái: "Trùng hợp vậy, cậu cũng ở nơi đây à, tôi còn định lại đây mua trà sữa, đem về cho cậu uống."

Xạo ghê, nửa tiếng trước họ còn đang nằm trên cùng một cái giường, nửa tiếng sau đã xuất hiện ở tiệm trà sữa này, còn mặc cái áo khoác y chang cậu.

Trần Nhật Đăng không vạch trần lời nói dối của Chung A Thần, dịch về phía trong một chút, Chung A Thần không hề có chút khách sáo nào mà ngồi kế bên cậu, đồng thời cũng bày đặt giả bộ mới phát hiện ra có người khác ở đây: "Cô bạn này là?"

"Đàn em có chuyện cần tìm tôi." Trần Nhật Đăng nói.

"Đàn em?" con ngươi Chung A Thần đen khịt nhìn người đối diện, cong môi nở nụ cười, "Chào em."

Khương Đường nổi da gà khắp cả người, người này rõ ràng ngoài miệng dùng từ ngữ rất lịch sự, nhưng lại làm cho cô cảm thấy sợ hãi, giống như một giây nữa sẽ qua thủ tiêu cô luôn vậy.

Khương Đường tỉnh táo lại cố nở một nụ cười: "Em chào anh, Chung học trưởng anh muốn uống gì? Em mời anh."

"Không cần đâu." Chung A Thần từ chối.

Khương Đường cũng không nghĩ mời lần đầu là được liền, đang muốn mở miệng nói thêm mấy câu nữa, thì thấy Chung A Thần cầm lấy ly trà sữa của Trần Nhật Đăng, uống một hớp.

Mà cái người bề ngoài thoạt nhìn cao lãnh như hoa Trần Nhật Đăng kia lại không hề có bất kỳ phản ứng gì, trên mặt cũng có không chút cảm xúc gì gọi là bất ngờ, bình tĩnh nhìn Chung A Thần uống trà sữa của mình.

Chung A Thần hút xong một ngụm, lúc này mới vừa nhìn về phía Khương Đường, nói rõ ràng từng chữ: "Anh uống với cậu ấy là được, không cần phải gọi hai ly làm gì."

Khương Đường ngơ ngác, nhìn trà sữa trong tay mình, lại nhìn ly trà trong tay Chung A Thần.

Ý của câu này là, hai người họ là một, còn cô chỉ là người ngoài thôi?

Hai người ngồi kề bên nhau, uống chung một ly trà sữa, mặc cùng một phong cách, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi.

Khương Đường tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, cp từng đu đếm không xuể, ở các phương diện tình cảm tương đối nhạy cảm.

Ví dụ như bây giờ, cô cảm thấy hành động của Chung A Thần, chính là đang tuyên bố chủ quyền.

Cái loại du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng ngọn lửa ghen tuông này, trong một câu nói ngắn ngủi đang đốt tới đầu cô rồi.

Trần Nhật Đăng ngồi ở đối diện, tay đang cầm trà sữa của Chung A Thần đang di chuyển, đưa tay kề sát với tay của Trần Nhật Đăng đang đặt trên bàn, mở miệng lần nữa: "Sao tay cậu lạnh quá vậy?"

"Vẫn ổn mà, " Trần Nhật Đăng nói, "Tại do nhiệt độ của cậu cao thôi."

"Vậy để tôi sưởi ấm cho cậu." Chung A Thần nói.

Khương Đường mắt chữ O miệng chữ A nhìn Chung A Thần nắm tay Trần Nhật Đăng, Trần Nhật Đăng cũng cảm giác hình như việc này không thích hợp lắm, đẩy nhẹ tay hắn ra, nhưng không thể đẩy tay Chung A Thần ra, đã vậy hắn còn bắt lấy tay cậu bỏ xuống gầm bàn, để những người khác không thể nhìn thấy tay hai người đang tiếp xúc thân mật với nhau.

Khương Đường bây giờ vô cùng nghi ngờ rằng hai người này cố tình khoe ân ái với cô, cô nuốt một ngụm nước bọt, có một suy nghĩ rất táo bạo.

Trần Nhật Đăng là thẳng nam, còn Chung A Thần thì sao?

Khương Đường suy nghĩ một chút, liều chết tiếp tục dò hỏi: "Trần học trưởng, anh vẫn chưa trả lời em đấy, anh có thích con gái hay không?"

Cái vấn đề này vừa xuất hiện, sắc mặt của Chung A Thần đang tốt lên bỗng dưng tối sầm lại, cả người giống như rồng chuẩn bị phun lửa.

Trần Nhật Đăng thần sắc bình tĩnh: "Xin lỗi, anh vẫn muốn chú trọng việc học và sự nghiệp, không có ý định yêu đương trên đại học."

Trong nháy mắt, mọi phẫn nộ của con rồng kia liền được xoa dịu, sắc mặt từ từ tốt lên.

Chung A Thần lạnh lùng nói tiếp: "Sinh viên năm nhất không nên yêu đương sớm quá, em đến là để đi học, không phải đến đây để kết hôn."

Khương Đường nắm chặt nắm đấm để không bại lộ suy nghĩ trong lòng của mình: "... Đền đáp tổ quốc, em hiểu."

Không ổn rồi, hình như cô đã phát hiện ra một bí mật nào đó!

Trần Nhật Đăng là trai thẳng, Chung A Thần là gay giả trai thẳng, hoặc là gay chính hiệu luôn, muốn từng chút từng chút bẻ cong Trần Nhật Đăng đây mà.

Mẹ Chung A Thần biết chuyện này không? Không được, cô phải đến nói bóng gió một chút, để đến lúc đó mấy người trong nhà lại nghĩ là do Trần Nhật Đăng bẻ cong Chung A Thần, mắc công lại trách lầm Trần Nhật Đăng nữa.

Haizz, Chung A Thần lớn lên cao to men lì như vậy, vậy mà lại không phải trai thẳng!

Khương Đường vội vã chào tạm biệt, đi tới nửa đường cô nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Chung A Thần đang nói chuyện với Trần Nhật Đăng, có lẽ hắn còn tức giận vì hôm nay Trần Nhật Đăng đột ngột ra ngoài, chỉ là lúc hắn nhìn Trần Nhật Đăng, rất cố gắng kiềm lại tâm trạng muốn đánh người.

Cái ánh mắt kia... Rất kỳ lạ.

Như là một con rồng hung dữ đang nhìn bảo bối của mình, coi nó là sinh mệnh, tuyệt đối không thể thiếu, không thể bị người khác cướp lấy bảo bối trân quý của mình.

Người không liên quan đã rời đi, lúc này Chung A Thần hướng cả người về phía Trần Nhật Đăng. Mà Trần Nhật Đăng dưới tầm mắt Chung A Thần vẫn rất điềm tĩnh, hút một ngụm trà sữa.

Chung A Thần thoạt nhìn có rất nhiều lời muốn nói, học trưởng lạnh lùng lại đang tức giận vì Trần Nhật Đăng, cuối cùng nhịn không được mà nói: "Sao cậu ra ngoài không mặc nhiều áo một chút, lỡ bị cảm rồi sao."

Trần Nhật Đăng: "Tôi mặc ấm mà, cô bạn hồi nãy còn mặc ít hơn tôi."

Chung A Thần hừ một tiếng, nắm lấy tay Trần Nhật Đăng không buông, quái gở nói: "Người khác mặc ít áo hay nhiều áo liên quan gì đến tôi, mắc gì tôi phải đau lòng cho người khác?"

Tay Trần Nhật Đăng bị cầm đến mức nóng rang, cậu cười cười: "Giận hả?"

Dĩ nhiên là Chung A Thần không thể thừa nhận rồi, dù sao Trần Nhật Đăng ra đây là để từ chối cô gái kia, nếu bây giờ hắn giận thì có phải là vô lý lắm không.

Nhưng hắn thật sự rất tức giận Trần Nhật Đăng một mình đi gặp mặt con gái mà người đó còn có tình cảm với cậu nữa, sao Trần Nhật Đăng không như hắn chứ, mấy cái lá thư tình hắn đều vứt đi hết, còn mấy app nhắn tin cũng không thêm bất cứ một người lạ nào!

Người nào có ý với hắn đều bị hắn bóp chết từ trong trứng nước, nam thần lạnh lùng chưa từng quay lại liếc mắt đến ong bướm theo đuổi hắn một lần nào.

"Tôi không giận." Chung A Thần nghiến răng nghiến lợi.

"À, vậy thì tốt." Trần Nhật Đăng gật gật đầu.

Chung A Thần: "..."

Vậy thôi á hả? Rồi tiết mục an ủi hắn đâu?

Chung A Thần giận mà không có chỗ trút, lại không thể hung dữ với Trần Nhật Đăng, không thể làm gì khác hơn là hung tợn giật lấy ly trà sữa của Trần Nhật Đăng uống một ngụm, trút giận lên ly trà sữa vô tội.

"Trà sữa khoai môn ở tiệm này sao dở quá vậy." Chung A Thần oán giận.

"Sao vậy, tôi thấy ngon mà." Trần Nhật Đăng nói.

"Cậu cứ phải đi ngược lại với tôi cậu mới chịu được đúng không." Chung A Thần trừng mắt một cái nhìn Trần Nhật Đăng... Một sợi tóc không nghe lời bay lên bên tai hắn, hắn bị đánh bại, "Được rồi, vị cũng khá ngon."

Trà sữa còn gần nửa ly, Trần Nhật Đăng cũng không định đi liền. Cậu nhìn chỗ trống đối diện thất thần một lúc, mở miệng hỏi: "Chung A Thần, cậu thích kiểu người như thế nào ?"

Vấn đề này hơi đột ngột, Chung A Thần ngơ ngác: "Hả?"

Trần Nhật Đăng quay lại nhìn Chung A Thần, nhìn nhũng đường nét trên sườn mặt của Chung A Thần, lần nữa dò hỏi: "Cậu thích kiểu con gái như thế nào?"

Họ chưa từng bàn luận về đề tài này lần nào, thời cấp ba ai cũng tập trung học hành, tuy rằng cũng có rất nhiều người có tình yêu tuổi mới lớn, mà Chung A Thần hiển nhiên không có trong nhóm người ấy. Lúc đó đừng nói cái tên học trưởng lạnh lùng này yêu đương, hắn không chọc tức chết hết mấy người thích hắn là may rồi.

"Đột nhiên hỏi cái này làm gì?" Chung A Thần vuốt mái tóc mềm mại của mình, có chút cáu kỉnh, "Ai mà biết đâu, hồi giờ chưa có ai làm cho tôi thích hết."

Trần Nhật Đăng hiểu đại khái rằng, tiêu chuẩn của Chung A Thần rất cao.

Nhưng cái này cũng dễ hiểu thôi mà, dù sao gia thế Chung A Thần tốt như vậy, năng lực của bản thân hắn cũng rất tốt, tiêu chuẩn cao cũng không hề kỳ lạ chút nào.

"Vậy đến lúc đó nhà cậu định giới thiệu đối tượng kết hôn cho cậu hay sao, làm thông gia với mấy nhà hào môn giàu có hả?" Trần Nhật Đăng lại hỏi, cậu lại nghĩ đến điều gì đó, cong khoé môi, nói ra một câu, "Cưới trước yêu sau."

Chung A Thần: "..."

Đại thiếu gia nhà hào môn Chung A Thần kia dường như bị sốc không nhẹ, hắn mở điện thoại di động ra nhìn lịch, cảm thán: "Ôi trùng hợp thế, chúng ta xuyên từ triều Đại Thanh đến thời Chủ nghĩa xã hội luôn rồi nè."

Trần Nhật Đăng cũng bị chọc cho phì cười, cậu dựa ra phía sau một chút, thả lỏng tựa vào lưng ghế dựa mềm mại.

Cho nên nếu như sau này Chung A Thần kết hôn, sẽ chỉ lấy người hắn thật lòng yêu, rất tốt, vậy thì cậu không có gì là không cam lòng.

Chung A Thần lại gần nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn cậu, cậu thích kiểu người thế nào ?"

Trần Nhật Đăng nhìn Chung A Thần một cái.

Một cái nhìn rất bình thường, tựa như ánh mắt mà cậu vẫn hay nhìn Chung A Thần.

"Thích người đối xử tốt với tôi." Trần Nhật Đăng nói.

Chung A Thần giống như thở phào nhẹ nhõm. Tiêu chuẩn này được đó, hắn hết lòng đối xử với Trần Nhật Đăng tốt như vậy, Trần Nhật Đăng sẽ không bị người xấu mê hoặc.

Thế nhưng Chung A Thần vừa mới yên lòng được một giây, liền bối rối: "Không đúng, cái này nhất định không được, chọn đối tượng mà sao chỉ cần người đó tốt với cậu là được? Đối xử tốt với cậu không phải là yêu cần cơ bản nhất rồi sao! Cậu phải yêu cầu người có vẻ ngoài xinh đẹp, có tiền, có tương lai, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, toàn bộ tiền đều đưa cho cậu quản lí, đồng thời cũng không dang díu xằng bậy bên ngoài, lúc nào cũng có thể đưa điện thoại di động cho cậu kiểm tra, đồng thời —— "

"Được rồi đừng nói nữa mà." Trần Nhật Đăng nhìn thấy Chung A Thần không có ý định dừng lại, liền vội vàng cắt đứt, đau đầu quá trời quá đất, "Cái này không phải là kết hôn nữa rồi, cái này là người đó đang tìm tổ tông cho mình thì có...Cậu đừng có nói, tiêu chuẩn tìm người yêu của cậu cũng y như vậy nha?"

"Đối tượng của tôi thì không cần mấy cái đó đâu, nhưng của cậu thì cần, cậu dễ bị lừa lắm." Chung A Thần kiên quyết nói.

Những yêu cầu này quá đáng lắm hả? Không hề quá đáng chút nào!

Người bạn là hắn đây đều làm mấy cái đó được hết, đối tượng của Trần Nhật Đăng tại sao lại không làm được.

Trần Nhật Đăng lười nói linh tinh với Chung A Thần, mấy cái tiêu chuẩn đó cũng hơi quá rồi, cậu đưa ly trà sữa còn gần một nửa cho Chung A Thần nói: "Uống hết đi rồi về."

Sau khi trải qua cuộc trò chuyện này tâm trạng của Chung A Thần khá tốt, lúc cầm lấy ly trà sữa vui vẻ nói đùa: "Có một câu chuyện ngắn về trà sữa khoai môn, cậu có biết không?"

Trần Nhật Đăng trừng mắt nhìn, vì vậy Chung A Thần liền nói đáp án: "Tôi muốn gọi một ly trà sữa trân châu khoai môn, không cần khoai môn, không cần trà sữa, chỉ cần..."

Chung A Thần trêu chọc Trần Nhật Đăng hỏi: "Vậy cậu nghĩ là cần cái gì?"

Chung A Thần nhìn thấy Trần Nhật Đăng khẽ cười một cái.

Nụ cười của Trần Nhật Đăng có chút mềm mại, môi hồng nhạt mở ra, sau đó hơi chu lên, giống như là khi hôn môi.

"Trân châu (bo bo*)." Trần Nhật Đăng nói.

*Bo bo (trân châu) trong tiếng Hàn đồng âm với hôn nhẹ lên môi hoặc lên má.

Văn Kha và Tiểu Bàn vốn cố ý quay lại kí túc xá an ủi Chung A Thần, thì cùng lúc đó nhận được tin nhắn của Chung A Thần.

【 Tối nay các cậu có muốn đến nhà hàng Thanh Đằng ăn cơm không, tôi mời. 】

Thanh Đằng là một nhà hàng rất nổi tiếng, hương vị không chê vào đâu được, chỉ là giá cả hơi mắc, ăn ở đây một bữa bằng tiền ăn cả tháng của sinh viên bình thường, sinh viên ngày thường sẽ không bao giờ đến đây để đốt tiền.

Tiểu Bàn và Văn Kha đương nhiên rất muốn ăn, nhưng họ suy nghĩ một lúc lại cắn răng tỉnh táo lại: 【 Hay là để hai đứa tôi mời cậu đi Chung A Thần ca, mọi người đều biết tâm trạng của cậu không tốt, ăn một bữa đã đời cho vui vẻ. 】

Chung A Thần cũng báo lại tin tốt rất nhanh: 【Ây da hiểu lầm thôi, Trần Nhật Đăng không có tìm bạn gái, tâm trạng tôi đang rất tốt. 】

【Để tôi nói lại với ông chủ nhà hàng Thanh Đằng, các cậu cứ qua đó gọi món thoải mái đi, không cần trả tiền. 】

Cái gì, lại còn có chuyện tốt như thế!

Tiểu Bàn và Văn Kha quyết đoán rời đi, rất vui mừng vì được ăn một bữa tiệc lớn, để kí túc xá trống không lại cho Chung A Thần.

Cho nên lúc Trần Nhật Đăng và hắn trở về ký túc xá, ký túc xá không có một bóng người.

Tất cả dường như cũng giống ngày thường, Chung A Thần đi vào phòng tắm, Trần Nhật Đăng ngồi trước bàn lấy sách ra ôn tập.

Bên trong phòng tắm.

Nước nóng từ vòi sen chảy ra, sương trắng ngập trong không gian.

Chung A Thần dựa vào gạch sứ lạnh lẽo, thở ra một hơi.

Trời thu nên nhiệt độ nước tắm đã cao hơn nhiệt độ cơ thể rất nhiều, nhưng Chung A Thần vẫn không thể ngăn được lửa nóng trong người mình.

Nhắm mắt lại, trong đầu đều là cảnh Trần Nhật Đăng nói với hắn..."Bo bo" .

Thật đáng yêu.

Hắn lại thấy được dáng vẻ của Trần Nhật Đăng khác với mọi khi.

Cơ thể vốn đã kìm nén quá lâu, dưới nước nóng nổi lên phản ứng, Chung A Thần vò tóc, đang muốn tự giải quyết qua loa đại khái cho xong, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Trần Nhật Đăng còn nợ hắn một lần.

Hơn nữa giờ trong ký túc xá, chỉ có hai người họ.

Chung A Thần vốn dĩ lừa hai đứa bạn cùng phòng đi chỗ khác, chỉ đơn giản muốn chọc Trần Nhật Đăng nói thêm mấy câu Bo bo, mà nếu có người ở kí túc xá, Trần Nhật Đăng có thể sẽ không thoải mái.

Hiện tại vô ý trồng cây mà cây lại nở hoa rồi, hình như làm chuyện khác cũng rất tiện nha.

Chung A Thần liếm liếm môi, hé cửa phòng tắm thành một cái khe nhỏ.

Chung A Thần cố điều chỉnh giọng nói của mình: "Trần Nhật Đăng, tới đây một chút."

"Cậu lại quên quần áo nữa à?" Trần Nhật Đăng hỏi hắn.

Chung A Thần không hề trả lời, rất nhanh, Trần Nhật Đăng đã đi đến cửa phòng tắm.

Trần Nhật Đăng cầm bộ quần áo trên tay tiến gần đến cửa, bị một cái tay ướt nhẹp nắm lấy.

Cửa phòng tắm bị Chung A Thần mở ra một nửa, sương trắng ở trong ào ào bay ra, lại vẫn không thể che nổi cái nào đó.

Trần Nhật Đăng hơi kinh ngạc trợn tròn mắt, muốn rút tay tránh đi, nhưng vẫn bị Chung A Thần cầm thật chặt.

"Có còn nhớ hay không, cậu nợ tôi một lần làm cái gì?" giọng của Chung A Thần hơi khàn.

Trần Nhật Đăng dời ánh mắt: "Hôm nay cậu tự làm được không, hôm nay tôi hơi mệt."

Lần trước cũng là lý do này, Chung A Thần cười lạnh một tiếng: "Sau lúc cậu ra ngoài gặp gái thì không kêu mệt đi, lúc giúp tôi liền kêu mệt?"

Trần Nhật Đăng mím môi, Chung A Thần lại gần, ở kế bên lỗ tai của cậu nói khẽ: "Chúng ta là tốt nhất, đúng không."

"... Ừm." Trần Nhật Đăng nhẹ giọng đáp lại.

Chung A Thần thoáng dùng sức, kéo Trần Nhật Đăng vào trong phòng tắm, đóng cửa lại.

Trần Nhật Đăng thiếu Chung A Thần một lần, mà Chung A Thần dĩ nhiên sẽ không để Trần Nhật Đăng trả nợ dễ dàng như vậy.

Lo lắng nước sẽ xối ướt quần áo làm cho Trần Nhật Đăng bị cảm lạnh, vòi hoa sen bị đóng lại.

Nước đã tắt, sương trắng do hơi nước nóng bay lên vẫn chưa tan hết, bao phủ phòng tắm mờ ảo.

Trần Nhật Đăng cũng không rõ lắm, sao từ việc cậu vào giúp hắn, trở thành cậu dựa vào vai Chung A Thần thở dốc rồi.

Hơi thở của cậu phập phồng phả lên cổ Chung A Thần, chóp mũi cọ cọ vào làn da trên cổ Chung A Thần.

Chỉ cần cậu mở mắt ra, là có thể nhìn thấy mặt Chung A Thần ở cự ly rất gần. Cậu chỉ cần hơi ngẩng đầu lên, là có thể hôn lên khóe miệng của Chung A Thần.

... Quá nguy hiểm.

Trần Nhật Đăng cuối cùng nhắm mắt lại, vùi mặt vào vai Chung A Thần.

...

Rất lâu rồi Chung A Thần chưa được thoả mãn như thế.

Thực sự bình thường hắn không quá hứng thú với phương diện kia, mỗi lần như vậy đều qua loa giải quyết cho xong. Thế nhưng ngày hôm nay, hắn cảm nhận được sự sung sướиɠ trước nay chưa từng có.

Cho dù có gộp tất cả các kɧoáı ©ảʍ từ lúc trưởng thành đến giờ, đều không bằng lần này.

Thì ra cảm giác có người giúp đỡ lại vui sướиɠ đến vậy, chẳng trách anh em thân thiết với nhau thường hay giúp nhau làm chuyện đó, sau này hắn với Trần Nhật Đăng cũng phải tiếp tục giúp nhau làm vậy mới được.

Chung A Thần giúp Trần Nhật Đăng sửa sang lại quần áo, thỏa mãn nói: "Vẫn nợ tôi một lần đó, đừng quên nha."

Trần Nhật Đăng không lên tiếng, mà buổi tối hôm đó, vẫn tự nhiên mà ngủ cùng Trần Nhật Đăng.

Không biết tụi Tiểu Bàn và Văn Kha đi ăn ở phương trời nào, mà đêm nay ở ngoài không về ký túc xá, phòng ký túc xá yên tĩnh.

Chung A Thần ôm Trần Nhật Đăng vào lòng hít hít, nếu người khác có thú vui thơm mèo, thì hắn lại lấy việc thơm người làm niềm vui!

Chung A Thần đang thơm lấy thơm để, bị người đang ôm trong lòng Trần Nhật Đăng xoay người, thoáng đẩy hắn ra xa.

"Tôi đã nói với cậu rồi." Trần Nhật Đăng nói.

"Cái gì?"

"Cái kiểu tiếp xúc trong phòng tắm như vậy, tôi không thích." Vì đang ở trong bóng tối nên không thấy rõ được biểu cảm của Trần Nhật Đăng, chỉ là âm thanh rất nhỏ, "Quá kỳ lạ, cảm giác không có người trai thẳng nào làm vậy hết, giảm bớt đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #joongdunk