CHƯƠNG 2: BẢN ÁN ĐẦU TIÊN CỦA NHỮNG KẺ KHÔNG ĐƯỢC CHỌN

Cuộc sống tại The Nest, vốn đã tẻ nhạt và khắc nghiệt, bỗng chốc trở nên đáng sống hơn nhiều kể từ khi Airi xuất hiện. Cô bé không có dị năng, không có quá khứ kinh hoàng từ những hành tinh xa xôi, nhưng sự hiện diện của cô mang đến một thứ năng lượng lạ lùng: sự bình thường. Với nhóm của Lirael, đó là một thứ xa xỉ. Airi không e ngại đôi mắt lạnh lùng của Lirael, không sợ hãi khi Zion vô tình làm đổ đồ vật với năng lực trọng lực của hắn, không thắc mắc về sự im lặng của Kai hay sự tập trung bất tận của Nova vào màn hình máy tính bảng. Cô bé chỉ đơn giản là ở đó, lắng nghe, cười, và chia sẻ.
Suốt năm năm, Airi trở thành sợi dây kết nối vô hình, gắn bó nhóm của Lirael với thế giới bình thường mà họ khao khát nhưng chưa bao giờ đạt được. Mỗi chiều, khi những đứa trẻ khác bận rộn với các trò chơi ồn ào trong sân, Airi lại tìm đến góc cây sồi già nơi nhóm Lirael thường tụ tập. Cô bé kể những câu chuyện về trường học, về những bộ phim hoạt hình mới nhất, hay về những giấc mơ giản dị của mình – một gia đình thật sự, một ngôi nhà nhỏ với những ô cửa sổ đầy nắng. Sana, đứa bé nhạy cảm nhất, là người gắn bó với Airi nhiều nhất. Sana thường rúc vào lòng Airi, cảm nhận sự ấm áp và bình yên từ cô bé, như thể Airi là một chiếc khiên cảm xúc sống động, che chắn cô bé khỏi những nỗi sợ hãi vô hình. Lirael thì thầm trong tâm trí Sana, trấn an cô bé rằng Airi hoàn toàn an toàn, hoàn toàn trong sáng. Ngay cả Kai, người vốn tách biệt với mọi thứ, cũng đôi khi nở nụ cười hiếm hoi khi Airi pha trò. Zion thì thích thú trêu chọc Airi, nhưng hắn luôn để ý không dùng năng lực của mình quá giới hạn, vì hắn biết cô bé không có khả năng tự vệ. Nova thỉnh thoảng sẽ đột nhập vào mạng nội bộ của trại, tìm kiếm những thông tin thú vị hay những đoạn nhạc Airi thích để bật cho cô bé nghe. Họ cùng nhau trải qua những ngày tháng tuổi thơ khắc nghiệt, tìm thấy chút ánh sáng và niềm vui trong sự cô đơn của nhau.
Vera, viện trưởng trẻ tuổi, cũng thường quan sát họ từ xa, một nụ cười nhẹ ẩn hiện trên môi. Cô biết Airi là một điều đặc biệt, một điểm sáng hiếm hoi trong cuộc đời đầy bóng tối của những đứa trẻ này. Cô cũng biết, chính vì sự đặc biệt đó, Airi có thể sẽ trở thành một mục tiêu. Vera luôn dạy nhóm Lirael về sự cảnh giác, về việc thế giới ngoài kia tàn nhẫn thế nào. Nhưng cô chưa bao giờ ngờ rằng, sự tàn nhẫn ấy lại có thể gõ cửa ngay cả ở The Nest, nơi cô đã cố gắng dựng lên một bức tường bảo vệ mong manh.
Một buổi sáng định mệnh, không khí ở The Nest đột nhiên căng thẳng đến nghẹt thở. Những chiếc xe sang trọng màu đen bóng loáng đỗ xịch trước cổng, và một người đàn ông trong bộ vest đắt tiền bước xuống. Hắn là Arthur Caldwell, một nhân vật có quyền thế trong giới kinh doanh và chính trị của thành phố, nổi tiếng với những quỹ từ thiện rỗng tuếch và những hành vi đáng ngờ được che đậy khéo léo. Hắn muốn nhận nuôi một đứa trẻ.
Thực ra, Caldwell đã đến The Nest nhiều lần trước đó, ánh mắt hắn luôn lướt qua những đứa trẻ dị năng với vẻ tò mò pha lẫn ghê tởm. Hắn thích những đứa trẻ bình thường hơn, dễ kiểm soát và không có khả năng gây rắc rối. Lần này, hắn đã "chọn" Airi.
Nhóm Lirael ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Lirael cố gắng "đọc" tâm trí của Caldwell, nhưng hắn quá khép kín, bị che chắn bởi một bức tường kiêu ngạo và sự tự mãn dày đặc. Tuy nhiên, sự ớn lạnh vẫn len lỏi qua tâm trí cô. Nova truy cập vào hồ sơ của Caldwell, và những gì anh ta tìm thấy khiến anh ta rùng mình. Caldwell có một lịch sử đen tối về lạm dụng và che giấu tội ác, luôn thoát tội nhờ vào tiền bạc và quyền lực.
"Hắn không tốt," Nova thì thầm với nhóm. "Hồ sơ của hắn sạch bóng trên bề mặt, nhưng có những vết nứt sâu bên dưới. Rất nhiều đứa trẻ trong các trại mồ côi khác đã biến mất sau khi được hắn nhận nuôi."
Nhóm Lirael cố gắng cảnh báo Vera. Nhưng Vera, dù lo lắng đến tột độ, cũng không thể làm gì. Caldwell có giấy tờ hợp pháp, có quyền lực chính trị. Luật pháp Trái Đất không cho phép một viện trưởng trại mồ côi cản trở một vụ nhận nuôi hợp pháp, dù cho cô có linh cảm xấu đến mấy. Cô chỉ có thể ôm chặt Airi, dặn dò cô bé phải cẩn thận. Airi, với sự ngây thơ của mình, chỉ gật đầu, nghĩ rằng mình sắp có một gia đình. Cô bé không hề biết rằng, mình đang bước vào một địa ngục trần gian.
Ngày Airi rời đi, Sana khóc nức nở, bám chặt lấy Vera. Lirael cảm thấy một nỗi bất an không thể diễn tả, như một bóng ma lạnh lẽo bám riết lấy tâm trí cô. Zion nhìn chiếc xe sang trọng khuất dạng với ánh mắt đầy thù hận, còn Kai siết chặt nắm tay đến trắng bệch, móng tay cắm sâu vào da thịt. Nova đã cài một thiết bị theo dõi nhỏ vào đồ chơi của Airi, một con búp bê vải cũ kỹ mà cô bé luôn mang theo. Đó là tất cả những gì anh có thể làm.
Vài tuần trôi qua, những cuộc gọi ban đầu của Airi về trại dần thưa thớt, rồi hoàn toàn biến mất. Nụ cười trên môi Sana tắt hẳn. Lirael cảm thấy một khoảng trống lạnh lẽo trong tâm trí cô, nơi trước đây từng có những rung động cảm xúc trong sáng của Airi. Nova cố gắng liên lạc với thiết bị theo dõi, nhưng nó bị vô hiệu hóa. Sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy nhóm, nặng nề hơn cả những năm tháng cô đơn trước đó.
Một đêm mưa tầm tã, tín hiệu từ con búp bê vải của Airi bỗng chốc lóe lên trên màn hình của Nova. Tín hiệu yếu ớt, chập chờn, nhưng nó đủ để Nova xác định vị trí. Con búp bê nằm trong một bãi rác công nghiệp bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Điều khiến Nova lạnh sống lưng không phải là vị trí, mà là những gì anh ta nghe thấy trong một đoạn ghi âm ngắn bị nhiễu.
Đó là tiếng la hét thất thanh của Airi, tiếng van xin yếu ớt, và rồi là tiếng một người đàn ông gầm gừ, thô tục, đầy thú tính. Cuộc ghi âm kết thúc bằng một tiếng thét xé lòng và một tiếng "thịch" nặng nề, sau đó là sự im lặng chết chóc, chỉ còn tiếng mưa rơi nặng hạt như những giọt nước mắt của bầu trời.
Nova tái mặt. Anh ta không cần phải là một nhà ngoại cảm để biết chuyện gì đã xảy ra. Anh ta chạy thẳng đến phòng Vera, mặt cắt không còn một giọt máu. Lirael, với năng lực của mình, đã cảm nhận được nỗi kinh hoàng đang bủa vây Nova trước cả khi anh ta đến. Cả nhóm theo sau anh ta, cảm thấy một điềm gở đang đến.
Khi Nova bật đoạn ghi âm lên, âm thanh tàn khốc đó vang vọng trong căn phòng nhỏ, xé toạc sự tĩnh lặng. Sana gục xuống sàn nhà, nức nở không thành tiếng, từng thớ thịt run rẩy trong cơn tuyệt vọng. Lirael cảm thấy toàn thân đông cứng lại, một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cô, không phải từ bên ngoài mà là từ sâu thẳm nỗi căm hờn. Zion đấm mạnh vào tường, tạo ra một vết lõm sâu hoắm, xương khớp kêu răng rắc. Kai nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt đến bật máu. Vera nghe xong, khuôn mặt cô trắng bệch, đôi mắt đầy vẻ đau đớn và phẫn nộ, nhưng xen lẫn trong đó là một tia lửa giận dữ âm ỉ. Cô đã cố gắng bảo vệ chúng, cô đã cố gắng dựng lên một nơi trú ẩn, nhưng cô đã thất bại một cách thảm hại.
“Hắn… hắn đã giết Airi,” Nova lắp bắp, giọng nói nghẹn lại, đầy rẫy sự bất lực.
Không ai nói thêm lời nào. Không gian chìm trong sự tĩnh lặng nặng nề, nhưng trong đó, một thứ gì đó đã thức tỉnh một cách dữ dội. Không phải nỗi sợ hãi, cũng không phải sự đau buồn đơn thuần. Đó là sự phẫn nộ bùng cháy, một ngọn lửa cuồng nộ mà họ chưa từng cảm thấy mãnh liệt đến thế. Họ là những kẻ không được chọn, bị ruồng bỏ bởi thế giới, bị ghê tởm vì năng lực của mình. Airi là tia sáng duy nhất, là bằng chứng sống rằng vẫn còn tồn tại sự tốt đẹp, sự trong sáng thuần khiết. Và bây giờ, tia sáng đó đã bị dập tắt một cách tàn nhẫn, không thương tiếc.
Cái chết của Airi không chỉ là cái chết của một người bạn. Đó là cái chết của hy vọng, cái chết của sự ngây thơ, và là tiếng chuông báo hiệu cho một sự thật tàn khốc mà Vera đã từng ám chỉ: luật pháp không bảo vệ những người yếu đuối, và công lý không thuộc về kẻ viết luật.
Đêm đó, trong căn hầm bí mật dưới lòng đất, nhóm Lirael không tập luyện những bài võ thông thường. Họ ngồi đối diện Vera, ánh mắt kiên định đến đáng sợ, không còn vẻ non nớt của những đứa trẻ nữa. Họ đã trưởng thành trong nỗi đau.
“Caldwell,” Lirael lên tiếng, giọng cô bé lạnh lẽo đến rợn người, từng chữ như được khắc vào không khí. “Hắn phải trả giá.”
Zion gật đầu lia lịa, nắm đấm siết chặt, hàm răng nghiến ken két. Sana, dù vẫn còn nước mắt chảy dài trên má, nhưng ánh mắt đã thay đổi. Ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy trong đôi mắt cô bé, biến những giọt nước mắt thành những viên đá băng. Kai nhìn chằm chằm vào khoảng không, như thể đang hình dung ra cách hắn sẽ phân rã kẻ thù thành từng hạt bụi. Nova gõ những ngón tay lên máy tính bảng, sẵn sàng truy tìm mọi thông tin, mọi điểm yếu, mọi con đường dẫn đến sự trừng phạt.
Vera nhìn từng ánh mắt đó, từng khuôn mặt trẻ thơ đã bị bóp méo bởi nỗi đau và sự căm phẫn. Cô biết, khoảnh khắc này đã đến. Khoảnh khắc mà những đứa trẻ không được chọn, đã chọn trở thành kẻ phán xét. Cô không ngăn cản. Cô hiểu. Hơn ai hết, cô biết cảm giác bất lực khi công lý bị bóp méo bởi quyền lực và tiền bạc.
“Được rồi,” Vera khẽ nói, giọng cô ấy không còn là của một viện trưởng trại trẻ mồ côi nữa, mà là của một cựu đặc vụ, một chiến binh đã sẵn sàng cho một cuộc chiến không khoan nhượng. “Chúng ta sẽ bắt đầu. Nhưng hãy nhớ, một khi đã bước chân vào con đường này, sẽ không có lối quay đầu. Các em sẽ phải tự định nghĩa công lý của mình, và gánh chịu mọi hậu quả.”
Ánh mắt nhóm Lirael kiên định, không một chút dao động. Lối quay đầu? Họ đã không còn gì để mất nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro