Chap 1
Cô tên Nhã Linh, sinh viên ĐH năm nhất. Để đậu vào trường này, Linh đã phải chật vật lo học vô cùng, vả lại cô cũng là một học sinh giỏi. Tuy nhiên về hoàn cảnh gia đình thì cô gặp khá nhiều khó khăn, cô lại là con cả nên vừa bước chân ra đất Hà Nội, cô đã vội tìm một công việc làm thêm để phụ giúp bố mẹ.
Vất vả cả ngày trời, Linh mới tìm cho mình một công việc làm thêm ở quán ăn.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học, mất 15' để đi bộ từ khu nhà trọ tới trường. Ngôi trường rất rộng lớn, cô cảm thấy như lạc lõng giữa rất đông sinh viên ở đây.
– Chàooooo!
Linh giật mình ngoảnh lại, một cô bé tóc ngắn ... à cũng không hẳn là cô bé... cô bạn cao ráo, hồn nhiên tới chào Linh.
– Chào bạn.
– Cậu là tân sinh viên hả?
– Ừ, cậu cũng vậy à ?
– Ừa, tớ đang rất lạc lõng đây, chúng ta làm quen nhé.
– Nhất trí, tớ tên Lâm Nhã Linh.
– Tên đẹp đấy, tớ là Hoàng Khánh Chi nhé, mà cậu học khoa nào?
– Quản trị kinh doanh
– Ohhh trùng hợp
Hai đứa cùng nhau vào lớp -.-
*sau buổi học*
Linh và Chi xuống căng-tin ăn nhẹ.
– Kia là ai vậy? - Linh chỉ tay về phía một chàng trai ngồi cách cô 4 dãy bàn, anh có gương mặt ưa nhìn, khá cao và có vẻ điềm đạm.
– Đâu?- Chi quay lại nhìn- À, nghe phong phanh thì đây là học trưởng, anh ấy là tiền bối học cùng khoa mình đấy. Đẹp trai tốt bụng nhà giàu học giỏi, gái theo đầy.
– Ồ, ra vậy.
– Nhưng mình thích anh bên cạnh hơn! - Chi chỉ về anh chàng ngồi cạnh học trưởng, da hơi ngăm, có vẻ vui tính và cũng rất đẹp trai.- Anh này tên là Phong.
– Mình không hứng thú lắm.- Linh nhún vai
– Tiếp xúc nhiều thì cậu sẽ cuồng cho xem.
– Hâh, không có đâu.
...
– Ái chà, tân sinh viên à?
Linh giật mình vì giọng nói, cô ngoảnh lại nhìn. Một nhóm con gái, hình như là tiền bối, đang bê khay đồ ăn đằng sau cô gái cầm đầu là 2 đứa nữa đang nhìn chằm chằm cô và Chi.
– Dạ...
– Đứng lên, đây là chỗ của bọn này.- đứa cầm đầu nói với giọng khinh bỉ và chua ngoa.
– Bọn em ngồi trước, nếu chị muốn ngồi thì có thể nói tử tế mà?- Linh nhăn mặt
– Ái chà, có một con nhóc khá hỗn xược ở đây. Mày có biết tụi tao là ai không?
– Cái đấy không quan trọng ạ. Quan trọng là bộ bàn ghế này không ghi tên các chị.- Câu nói này của cô đã khiến cho cả căng tin tròn xoe mắt nhìn.
* RẦM* ả ta đập mạnh khay đồ ăn xuống bàn, gầm lên.
- MÀY DÁM ?- ả dơ tay lên định tát...
– Này này, lại tính gây sự đấy à?- bác bảo vệ quát.
– Mày chưa xong với tao đâu!- nói rồi chúng bỏ đi
Cô khó chịu vì thái độ của tiền bối, cả câng tin lúc này đều nhìn cô như muốn nói " Thanh niên cứng đây rồi". Kể cả ai kia nữa, anh ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy một cô gái "mạnh mẽ" như thế.
–" Cứng" hơn mày, Dương nhỉ ?- Phong thúc anh một cái.
– Chậc, tội nghiệp con bé..
.....————————-
Còn nhé
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro