Chương 02: Định mệnh bắt đầu.

7 giờ 30 phút sáng. Trụ sở chính của tập đoàn Zeiku ngập chìm trong không khí tất bật của ngày mới. Những âm thanh của công việc chồng chất như đang thúc giục người ta thoát khỏi vấn vương sau một giấc ngủ dài.

Sakura Kinomoto khởi đầu buổi sáng bận rộn của mình bằng việc đem một đống đồ ăn sáng lỉnh kỉnh trên tay và bước chân vào thang máy đông nghẹt người.

Chúa ơi, thật là mệt chết đi mà!

Sakura thầm than một tiếng. Cửa thang máy vừa mở, cô đã phi như bay vào trong căn phòng ngay đầu hành lang.

"Trưởng phòng Kim, đây là takoyaki của anh ạ."

"Tiền bối Nohara, burger trứng chiên của anh phải không?"

"A, chị Mizuki! Để chị phải chờ lâu rồi, latte đá xay của chị đây ạ!"

Sakura chạy loanh quanh khắp phòng, lễ phép đưa đồ ăn tận tay từng người. Có điều tuyệt nhiên một lời cảm ơn cũng không nghe thấy, như thể ai nấy đều coi việc này như chuyện thường tình vậy.

Mà cũng đúng, đây rõ ràng là chuyện thường tình mà. Thực tập sinh được tuyển vào công ty không phải làm chân sai vặt cho mọi người thì chẳng lẽ để trưng cho đẹp chắc?

Sakura không nén nổi tiếng thở dài.

Đúng vậy! Cô là Sakura Kinomoto, thực tập sinh mới bước chân vào nơi này được hơn ba tháng, đồng thời là tân sinh viên của Đại học Tokyo, khoa Truyền thông hình ảnh.

Tuy công việc thực tập sinh này không hề dễ dàng, lại còn chẳng ít lần bị hắt hủi, chà đạp,... thế nhưng mức lương nhận được thật sự không tồi. Ít ra, nó đủ để chi trả cho học phí trên trời của Đại học Tokyo danh tiếng và các khoản phí sinh hoạt hằng ngày của Sakura.

Mà nếu không vì thế, có lẽ cô cũng đã từ bỏ công việc này từ lâu rồi. Một học sinh tỉnh lẻ chân ướt chân ráo lên nhập học ở thủ đô phồn vinh mà đắt đỏ, ngoài việc nai lưng kiếm tiền... cô còn có lựa chọn khác sao?

Sakura chán nản ngồi phịch xuống chỗ ngồi của mình. Cô thở dài, trong tay là phần ăn sáng của mình - một chiếc bánh mỳ bơ sữa nhỏ bằng lòng bàn tay. Thực ra lúc đầu cô vốn muốn mua Dorayaki, nhưng vì bận lấy đồ ăn sáng cho mọi người thành ra lúc tới thì cửa hàng đó đã bán hết rồi...

Thôi bỏ đi, cũng chỉ là chút thức ăn lót dạ thôi mà. Bao giờ có lương rồi cô sẽ tự thưởng cho mình thật nhiều, thật nhiều bánh ngọt!

Nghĩ đến đây, hai mắt Sakura sáng ngời quyết tâm. Cô đưa chiếc bánh bơ sữa lên miệng, nhưng chưa kịp cắn một cái thì bên tai chợt vang lên giọng nói lả lướt:

"Kinomoto, bánh kem dâu của tôi đâu rồi?"

Sakura nghe thấy tên mình bèn ngước mắt lên, thấy trước mắt là một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt dày cộp phấn và thân hình chữ S nằm gọn trong bộ váy liền màu lam bó sát.

Mà người này, không ai khác chính là phó phòng Yoko Isumi yêu dấu.

"Isumi-senpai... Hôm qua chị không có dặn em mua bánh kem dâu..." Sakura lí nhí trả lời.

Khuôn mặt trắng bệch phấn của Yoko đen kịt lại, nhưng rất nhanh chiếc bánh bơ sữa trên tay Sakura đã lọt qua mắt cô nàng. Yoko dịu giọng, nở nụ cười chan hòa:

"A, vậy hả, chị quên mất..." Nói rồi làm như vẻ 'vô tình' liếc thấy chiếc bánh Sakura cầm. "...Nếu không có bánh kem dâu, thì thôi bánh bơ sữa cũng được..."

Lời nói như sét đánh ngang tai Sakura. Trời đất quỷ thần ơi, có một cái bánh nhỏ xíu xìu xiu mà Ngài cũng phải cướp lấy của con bằng được ư?

Không cam tâm! Sakura không cam tâm!

Thế nhưng không cam tâm là một chuyện, hành động hay không lại là một chuyện khác...

Bất đắc dĩ, cô đành đưa chiếc bánh yêu quý về phía Yoko, mặt cười méo xẹo:

"Vậy... vậy hay là... Isumi-senpai dùng bánh của em cũng được... Em đ-đang giảm cân..."

"Ừ, vậy chị cảm ơn." Yoko cười tươi như hoa, cầm chiếc bánh trắng trẻo xinh đẹp mà cắn một miếng thật lớn trước mặt Sakura, hoàn toàn không để ý hai mắt long lanh của cô đã sắp ầng ậc nước.

Thôi thì, ít nhất thì còn để lại một lời cảm ơn vậy.

Sakura cúi đầu im lặng. Thế nhưng trước khi Yoko Isumi đem bánh về chỗ, cô ta còn tàn nhẫn nói vọng lại:

"À phải rồi Kinomoto, tiện thể em đem đống tài liệu cũ ở trên bàn đi hủy đi nhé!"

Uỳnh!

Bánh cũng bị cướp, thôi thì nhịn một buổi ăn sáng cũng được. Thế nhưng... thế nhưng những người này, họ không thể buông tha cho cô một chút sao? Bây giờ thậm chí còn chưa đến giờ làm việc nữa!

Sakura đau đớn cắn môi. Nhưng cuối cùng vẫn là vật vã nhấc mông ra khỏi ghế, lủi thủi bước đến chiếc bàn lớn gần cửa phòng làm việc. Thấy đống tài liệu cũ chất cao như núi trên mặt bàn, trên đầu Sakura chảy đầy mồ hôi lạnh. Không phải chứ? Từ đây đi tới phòng dụng cụ phải đi qua 2 dãy nhà đó...

Ôi cái số cô, thật là khổ quá mà!

Sakura mếu máo, trên tay vác đống tài liệu nặng gần chục cân, lảo đảo rời khỏi phòng Truyền thông. Trước khi khuất hẳn sau cánh cửa gỗ, bên tai cô vẫn còn nghe văng vẳng tiếng khúc khích của Yoko Isumi.

"Xem ra tâm trạng của Isumi-senpai hôm nay rất tốt nha!" Michi ngồi làm việc ở bàn đối diện Yoko chợt mỉm cười ngoái đầu sang.

"Tất nhiên rồi!" Yoko vừa trả lời vừa dặm lại lớp phấn đã dày nay lại càng dày hơn, mắt không rời khỏi chiếc gương nhỏ trên tay. "Nghe nói hôm nay cháu trai của chủ tịch sẽ bắt đầu tới trụ sở chính làm việc..."

Michi thích thú "à" một tiếng thật dài.

"Nghe nói cậu ta rất giỏi. Lúc trước kia đã từng thử sức đảm nhiệm chức vụ giám đốc chi nhánh số 1 ở Kasukabe, trong vòng chưa đây 2 tháng đã làm doanh thu tăng 30%, thật đáng sợ..." Michi tấm tắc. Rồi chợt hai mắt cô nàng sáng lên như nhớ ra điều gì đó. "Không những vậy, nghe nói là cực kỳ đẹp trai nữa...! "

"Phải, đó chính xác là trọng tâm vấn đề!" Yoko cười lớn, mân mê thỏi Mac Ruby màu đỏ rực trên tay.

"Ơ... Nhưng mà..." Michi nhướn mày chần chừ. "Cậu ta hình như mới chỉ là sinh viên năm tư của Đại học Tokyo thì phải? Isumi-senpai, chị không định lái máy bay đó chứ?"

Nghe đến đây, Yoko chợt nhếch môi đầy tự tin, ánh mắt không giấu nổi tham vọng dâng trào, cuối cùng dứt khoát chốt lại bằng một câu:

"Tuổi tác không thành vấn đề!"

***

Cuối cùng cũng tới tòa nhà khu A rồi!

Sakura thở phào một hơi, hai tay tưởng như sắp gãy.

Cái công ty này cũng thật lớn quá mà, lớn đến mức thừa thãi. Tại sao cứ nhất thiết phải xây làm mấy dãy nhà chứ? Mà đã lớn như vậy, tại sao không cho mỗi dãy một phòng dụng cụ chứ? Chỉ khổ cái thân của cô mà, mỗi lần muốn hủy hoặc in tài liệu là lại phải chạy đôn chạy đáo, mệt chết đi được!

Mà cái đống giấy này cũng thật cao quá mức đi, chắc hết cả tầm nhìn. Thành ra nãy giờ cô cứ phải cúi gằm mặt xuống mà nhìn bước chân, đến nỗi cái đầu cũng sắp rụng ra khỏi cổ luôn rồi.

"Tiểu thư Daidouji, chủ tịch và giám đốc Li đã đợi cô ở phòng trà rồi. Tiểu thư đến đây nhanh nhé."

"Được rồi, tôi đang tới."

Có tiếng nói chuyện điện thoại gấp gáp chợt vang lên ở đằng trước.

Sakura hơi ngoái cổ ra nhìn. Bóng người phía trước nhanh như cắt vụt qua tầm mắt, đi về hướng ngược lại với cô. Lúc người đó lướt qua, bả vai Sakura bỗng vô tình bị đụng mạnh, khiến cô không tự chủ mà nghiêng người qua một bên. Đống tài liệu trên tay cũng theo đó mà đổ sụp, rơi lả tả.

Chúa ơi, đừng mà!

Trong lòng Sakura âm thầm gào khóc, trước mặt là cả ngàn tờ giấy đang tung tăng khiêu vũ trong không trung, nom hết sức đẹp mắt. Cô căm phẫn quay người lại, nhìn kẻ "tội đồ" kia vẫn đang phăng phăng bước đi, không hề để tâm đến đằng sau lưng là một bãi chiến trường do chính mình vừa gây ra.

"Đứng lại!" Sakura hét lớn.

Người kia theo phản xạ mà dừng bước, nhưng tuyệt nhiên vẫn không thèm quay đầu lại.

Đáng ghét! Đây rõ ràng là thái độ khinh người mà.

Sakura nghiến răng, ánh mắt dò xét liếc về bóng lưng người kia. Tóc tím, dáng cao cao gầy gầy, da rất trắng. Hơn nữa... còn khoác áo đồng phục huy hiệu chim ưng rất dễ nhận biết của Đại học Tokyo.

Ha, thì ra cũng là sinh viên của Đại học Tokyo. Như vậy chắc chắn vào đây là làm thực tập sinh giống cô rồi! Mà nhìn cái dáng vẻ cao cao tại tại kia, không cần hỏi cũng biết là người mới. Giống như Sakura cô ngày đầu vào làm, cứ ngỡ tưởng công việc suôn sẻ nhẹ nhàng, ngẩng cao đầu bước vào công ty... nào ngờ chưa đầy 1 tuần đã bị chèn ép đến mức tự tin ban đầu nhanh chóng bị quét sạch.

Mới vào làm, vậy cũng coi như là hậu bối của cô đi. Mà tiền bối dạy dỗ hậu bối một chút, cũng là việc nên làm đúng không?

"Bộ đi đứng không có mắt hả?" Sakura lớn giọng nói.

Qủa nhiên người kia không nhanh không chậm bèn ngoảnh mặt lại.

Sakura lập tức đờ đẫn. Cái gì thế này...

Mỹ nhân, thật sự là đại mỹ nhân!

Mắt phượng dài sâu, lạnh như băng. Đôi đồng tử màu thạch anh đầy mị lực ẩn dưới hàng mi cong và dày. Chân mày thanh tú nhướn lên đầy cao ngạo. Sống mũi cao thẳng. Đôi môi anh đào đẹp hoàn hảo màu cam nhạt, đẹp đẽ cùng cuốn hút.

Người này mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng không thể che giấu vòng eo nhỏ đến khó tin. Quần âu màu đen vừa vặn và đôi giày thể thao Adidas trắng khiến đôi chân thon gọn, dài miên man trở thành điểm nhấn. Bên ngoài là chiếc áo đồng phục dạ màu đen của Đại học Tokyo, tuy rất bình thường mà lại mang theo khí chất phi thường.

Đây... đây là người sao?!

Sakura há hốc miệng, hoàn toàn quên mất mình đang định làm cái gì.

"Thật nhiều lời." Thế nhưng đại mỹ nhân này sắc mặt vẫn lạnh tanh, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, mang theo thanh âm nhỏ mà sắc, như một con dao đâm xuyên qua bức tường tự trọng cao ngất của Sakura Kinomoto.

Cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng miên man. Cơn giận tưởng đã tắt ngấm nay lại bùng lên dữ dội.

"Nhiều - lời?!" Sakura nghiến răng, gằn từng chữ. "Này hậu bối, coi chừng cái miệng.  Đi đường va phải người khác không cậy miệng nói được một câu xin lỗi thì thôi đi, cơ mà cái thái độ đó không phải là vô giáo dục quá rồi sao?"

Sakura nóng mặt, tuôn một tràng dài. Thế mà con người trước mặt cô mặt mày vẫn không chút biến sắc. Cô ta khoanh tay trước ngực, dáng vẻ không chút mảy may động tâm như thể lời nói của Sakura cô còn chẳng bằng một ngọn gió thoảng qua tai.

"Đủ chưa?" Hai chữ lạnh lùng thoát ra từ khuôn miệng xinh đẹp kia mang theo vẻ khinh thường.

Sakura nắm chặt bàn tay, mặt đỏ gay vì tức giận.

"Cô..." Sakura chỉ thẳng tay vào mặt người đối diện, nhưng lời còn chưa kịp thoát ra khỏi cuống họng thì chợt thấy từ xa xa, một dáng người đang vội vã chạy lại.

Quản lý Kimura?

Sakura nheo mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Tiểu thư Daidouji!" Quản lý Kimura hấp tấp gọi, và nhanh nhẹn tiến tới chỗ cô gái tóc tím đang đứng trước mặt Sakura.

Đầu óc Sakura hơi ong lên. "Tiểu thư"? "Daidouji"?! Khoan đã! Người này không phải là...

TOMOYO DAIDOUJI chứ?

Choáng! Sakura sốc đến nỗi thốt không nên lời.

Con người đứng trước mặt cô, đích thực là cháu gái của chủ tịch tập đoàn Zeiku? Đích thực là "nữ thần băng giá" vạn người ngưỡng mộ ở Đại học Tokyo ư?

Không! Thể! Nào!

Sakura trợn mắt, nhìn chằm chằm vào con người trước mắt không rời.

Thế nhưng cô ta chỉ thờ ơ liếc mắt cô phía cô, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên đầy quỷ dị.

"Quản lý Kimura, ông nội và Syaoran còn đang đợi..." Tomoyo hờ hững xoay người bước đi. Kimura thấy thế cũng vội vã nối gót theo sau, hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của Sakura.

Khốn kiếp!

Sakura chửi thầm trong lòng.

Thiên tài cái gì chứ? Nữ thần cái gì chứ? Lại còn nữ thần băng giá? Hơ, có mà một tảng băng di động bất lịch sự thì đúng hơn ấy!

Dựa vào cái gì mà kênh kiệu? Nhan sắc, gia thế, thành tích?! Chỉ cần có những thứ đó thì có thể tùy tiện coi người khác như không khí sao?

Sakura tức giận nắm chặt vạt áo. Nhưng đến lúc quay người lại, thấy một đống giấy tờ ngổn ngang trên mặt đất, cô lại không kìm được mà dậm chân xuống nền nhà một cái thật mạnh.

Thù này Sakura Kinomoto ta nhất định sẽ trả!

Vừa lủi thủi thu dọn đống tài liệu, Sakura vừa lẩm bẩm trong miệng.

Lúc cô dọn dẹp xong xuôi và đặt chân đến phòng dụng cụ cũng là lúc cả người cô ê ẩm. Vứt tất cả tài liệu cũ vào trong máy xén giấy, Sakura thở phào một hơi, coi như hoàn thành công việc được giao.

Quay trở về phòng làm việc của mình, tâm trạng Sakura lúc này có vài phần nhẹ nhõm hơn. Thế nhưng, khoảnh khắc mở ra cánh cửa phòng màu nâu cánh gián, toàn thân cô lại lập tức căng cứng.

Cả căn phòng lúc này chìm trong không gian lạnh lẽo, im ắng đến đáng sợ. Tất cả mọi người đều đang đứng lên, tập trung thành một cụm.

Nghe tiếng cửa mở, bọn họ hơi liếc mắt qua nhìn, nhưng rất nhanh lại điều khiển sự tập trung hướng về phía đối diện - nơi có một người con trai lạ mặt đang đứng quay lưng so với góc nhìn của Sakura.

Người này bất giác quay đầu lại, nhìn về phía cửa ra vào - nơi Sakura đang đứng.

Lồng ngực Sakura lại như muốn nổ tung.

Thiên thần...

... Tồn tại sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro