13

Thư phòng.

"Các chủ." Hàn Thất báo cáo tin tức mới nhất: "Nhất Kiếm Sơn Trang đã cắt đứt quan hệ với Tư Mã gia nhưng..."

Tư Bất Quy vẫn mải mê bày biện bàn cờ, không thèm ngước mắt lên, hờ hững đáp: "Nhưng Nhất Kiếm Sơn Trang đã tổn thất nặng nề."

Hàn Thất im lặng, rồi sau một lúc lại khó hiểu hỏi: "Các chủ, ngài biết rõ trong Nhất Kiếm Sơn Trang có nội gián của Tư Mã gia, tại sao vẫn để Triệu Chiêu thấy chết mà không cứu? Giờ đây, trang chủ đã quay đời, mối thù với Tư Mã xem như đã kết thúc nhưng e rằng khó mà đối với được với Tư Mã gia..."

Tư Bất Quy liếc nhìn hắn một cái. Hàn Thất lập tức ngậm miệng, cúi đầu sợ hãi nói: "Hàn Thất lắm lời, xin các chủ trách phạt."

Tư Bất Quy cũng không tỏ ra quá để tâm, chỉ nhẹ nhàng cầm một quân cờ đen từ hộp cờ đặt xuống bàn cờ.

Hàn Thất cúi đầu đứng yên lặng, bỗng nghe thấy Tư Bất Quy cất lời: "Ngươi thật sự trông chờ vào một gia tộc võ lâm ngày càng suy tàn để đối đầu với cựu Thượng Thư Bộ Binh, dù đã rời chức nhiều năm nhưng dư uy vẫn còn đó sao?"

Hàn Thất như bừng tỉnh, lập tức hổ thẹn, tự trách mình: "Là Hàn Thất ngu muội, xin các chủ trách phạt."

"Thôi bỏ đi."

Tư Bất Quy đứng dậy từ chiếc trường kỷ, bước tới bên giường, nhìn ra hồ nước nhân tạo bên ngoài, nơi mặt nước gợn sóng lăn tăn. Những đóa hoa sen nở rộ, hòa cùng một màu xanh mướt của lá sen trải dài, khẽ lay động theo từng cơn gió.

"Đã điều tra được các tử sĩ mà Tư Mã gia bí mật nuôi dưỡng chưa?"

"Đã tìm ra hai căn nhà ẩn giấu, còn có... Kỳ vương phủ."

Quả nhiên lại có hắn ta nhúng tay vào. Tư Bất Quy không tỏ ra bất ngờ, chỉ cần thản nhiên chuyển sang hỏi: "Còn Thẩm phủ sao?"

"Từ sau lần các chủ cho truyền ra những chuyện phong lưu của Tư Mã Úy." Hàn Thất ngừng lại một chút: "Thẩm Quân đã đích thân đã đến đòi một lời giải thích. Nhưng do cơ thể mang bệnh, ông ta đã ngất xỉu hai lần ngay tại Tư Mã phủ."

"Đúng là lão hồ ly..." Tư Bất Quy nhướng mày, khẽ nhếch môi cười, lại hỏi: "Tư Mã gia đã đưa hưu thư chưa?"

"Thẩm học sĩ làm ầm lên như vậy, dĩ nhiên không thể không đưa."

Tư Bất Quy hài lòng gật đầu, rồi dặn dò Hàn Thất: "Chuyện Thẩm Quân mang bệnh, không được để Thẩm Tĩnh Thư nghe thấy tin tức gì trong trang viên."

"Vâng."

........

Thẩm Tĩnh Thư tuy không cam lòng nhưng cũng không hiểu rằng tình hình hiện tại không cho phép nàng cân nhắc quá nhiều. Nàng ấy chỉ có thể miễn cưỡng dùng chút thức ăn được mang đến, rồi mặc y phục.

Cơ thể không còn trần trụi, ít nhiều cũng mang lại cho nàng chút cảm giác an toàn. Thẩm Tĩnh Thư cẩn thận nhớ lại tất cả những gì mình biết về Tư Bất Quy, phát hiện rằng, ngoài chuyện bị nàng ấy... Thì cũng chỉ có lần đó mà thôi.

Đó là vào một tháng trước khi thành hôn, Thẩm Tĩnh Thư từ Lạc Dương trở về Uẩn Thành. Khi còn cách thành không xa, vì một chút liều lĩnh, nàng quyết định đi theo một con đường đi theo một con đường tắt rời khỏi quan đạo. Kết quả, nàng gặp bọn cướp.

Phu xe và tiểu đồng đi theo đều bị giết hại, chỉ còn lại Thẩm Tĩnh Thư và Liên Nhi. Hai người bị bọn cưỡng ép buộc đi theo chúng. Đúng lúc nguy cấp, một nữ tử đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt từ trên cao xuất hiện, giết chết toàn bộ bọn cướp, cứu thoát Thẩm Tĩnh Thư.

Thẩm Tĩnh Thư dĩ nhiên muốn cảm tạ ân nhân nhưng nữ tử kia lại không nói một lời, chỉ quay lưng rời đi. Không lâu sau, người của Thẩm phủ đến tìm nàng.

Ai ngờ rằng một tháng sau... Nghĩ đến đêm tân hôn, Thẩm Tĩnh Thư không khỏi nhớ lại, cảm giác xấu hổ ập đến khiến mặt nàng đỏ bừng, lòng ngập tràn thẹn thùng.

Những việc cấp bách lúc này, Thẩm Tĩnh Thư nghĩ, là phải biết được đối phương bắt mình đi vì lý do gì.

Tuy nhiên, những chuyện đáng xấu kia... Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy ngượng ngùng, thậm chí bụng dưới lại dâng lên một luồng hơi nóng ấm.

Vội vàng ngừng ngay những suy nghĩ mơ mộng đó, Thẩm Tĩnh Thư thầm mắng bản thân không ra gì, mạnh mẽ bấm vào đầu ngón tay để tỉnh táo lại. Nàng nghĩ: Phải tìm cách trốn thoát, mới có thể báo tin cho phu nhân.

Tất nhiên, để làm được điều này, nàng phải đối mặt với hai kẻ vô liêm sỉ. Thẩm Tĩnh Thư cắn răn, cuối cùng như thể đi vào chỗ chết, bước ra ngài và nói với tỳ nữ canh cửa: "Ta muốn gặp các chủ của các ngươi."

Nữ tử không dám chậm trễ, vội vàng dẫn nàng đi.

Nghĩ đến những cách sỉ nhục của Tư Bất Quy, Thẩm Tĩnh Thư không khỏi cảm thấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi. Nhưng nàng vẫn giữ vững phong thái của tiểu thư khuê các, từng bước từng bước điềm tĩnh, đoan trang tiến vào thư phòng.

Tư Bất Quy đang ngắm nhìn bức tranh chữ treo phía sau trường kỷ, dù Thẩm Tĩnh Thư bước vào, nàng ấy vẫn không quay đầu lại.

Thẩm Tĩnh Thư suy nghĩ một chút, do dự giây lát, cuối cùng vẫn khẽ cúi người, hai tay chắp lại đưa ra phía trước, thực hiện một nghi lễ tôn kính nhất.

"Các chủ, thiếp... Thiếp biết mình đã sai, mong các chủ có thể rộng lượng tha thứ, cho phép thiếp và Liên Nhi trở về nhà."

Tư Bất Quy quay người lại, lạnh lùng nhìn Thẩm Tĩnh Thư đang cúi đầu hành lễ, cơ thể nàng khẽ run rẩy không kiềm chế được.

"Sai ở đâu? Muốn ta tha thứ thế nào?"

Khóe môi Tư Bất Quy nhếch lên một nụ cười đầy vẻ trêu chọc. Đột ngột, nàng nắm lấy cổ tay của Thẩm Tĩnh Thư, kéo mạnh nàng vào lòng mình.

Thẩm Tĩnh Thư không kịp phòng bị, ngã thẳng vào vòng tay mềm mại của đối phương. Ngay sau đó, cằm nàng liền bị giữ chặt, Tư Bất Quy cúi đầu hôn xuống.

Đầu lưỡi mềm mại mạnh mẽ xâm nhập vào miệng, trong khi cằm bị nàng ấy giữ chặt, không cách nào cắn lại được. Thẩm Tĩnh Thư bị Tư Bất Quy dùng lưỡi khuấy đảo, liếm mút, ban đầu ngây người nhưng rồi kịp thời phản ứng, bắt đầu vùng vẫy kịch liệt.

Tư Bất Quy mút lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng, mạnh mẽ cuốn lấy và liếm vài cái, sau đó chậm rãi rút ra, cố ý kéo theo một sợi chỉ bạc dài.

Thẩm Tĩnh Tư xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, ngẩng đầu phẫn nộ nhìn Tư Bất Quy, cao hơn nàng gần một cái đầu, giơ tay lên định tát đối phương lần nữa.

Nhưng lần này, cổ tay nàng bị đối phương chính xác nắm được.

"Xem ra thành ý xin lỗi của Khanh Khanh vẫn chưa đủ." Tư Bất Quy nhếch môi, nụ cười hiện lên chút tà khí: "Vậy để ta dạy nàng thế nào mới gọi là biết sai."

Nói xong, không chờ Thẩm Tĩnh Thư kịp phản kháng, nàng ấy nhanh chóng điểm huyệt của đối phương.

Cơ thể lập tức trở nên tê dại, hai chân không còn đứng vững. Tư Bất Quy bồng nàng lên, sải bước nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Đặt nàng lên giường, chỉ trong vài động tác nàng ấy đã lột sạch y phục của Thẩm Tĩnh Thư. Tư Bất Quy dùng dây lụa đỏ buộc chặt tay chân nàng vào cột giường, chân tay dang rộng, tạo thành hình chữ đại.

Hoa huyệt phía bên dưới lạnh buốt, Thẩm Tĩnh Thư vừa được giải khai huyệt đạo liền hoảng sợ run rẩy, hoảng hốt kêu lên: "Ngươi thả ta ra, đừng chạm vào ta... Ưm!"

Tư Bất Quy giữ chặt cằm nàng, ép nàng phải mở miệng, rồi nhét hai ngón tay của bàn tay còn lại vào trong.

"Khanh Khanh không phải muốn biết thế nào là biết sai sao?" Nàng ta chậm rãi dùng ngón tay kẹp lấy chiếc lưỡi mềm ẩm của nàng, nhẹ nhàng trêu đùa: "Đây mới gọi là biết sai."

"Ư... Ưm.. Hức..."

Hai ngón tay không ngừng ra vào trong miệng, chiếc lưỡi nhỏ bị kẹp đến tê cứng, không còn chút sức lực. Thẩm Tĩnh Thư muốn phản kháng bất lực, âm thanh phát ra chỉ còn lại những tiếng nức nở đứt quãng.

Khóe miệng bị làm đến mức nước bọt chảy ra ngoài, Thẩm Tĩnh Thư xấu hổ đến rơi nước mắt, cả khuôn mặt nhanh chóng ướt đẫm.

Lúc này Tư Bất Quy mới hài lòng rút tay ra, dùng tay lau đi nước bọt ướt át nơi khóe miệng và nước mắt trên má nàng, mỉm cười nói: "Đây mới là biết sai, phải không, Khanh Khanh?"

Thẩm Tĩnh Thư nước mắt giàn giụa nhưng đôi mắt vẫn giận dữ nhìn chằm chằm Tư Bất Quy, cố gắng gồng mình để che giấu đi sự xấu hổ và sợ hãi trong lòng.

Tư Bất Quy khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng, sau đó bàn tay dần di chuyển xuống giữa hai chân đang mở rộng của Thẩm Tĩnh Thư.

Cơ thểThẩm Tĩnh Thư lập tức run lên, giọng nàng run rẩy, hét lớn: "Ngươi định làm gì?"

Tay chân kéo căng và trói chặt, Thẩm Tĩnh Thư chỉ có thể bất lực cong nhẹ bụng lên, rồi tuyệt vọng buông thả trở lại giường.

Bị người khác nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi, nơi ấy còn bị phơi bày hoàn toàn, dù đối phương là nữ tử, Thẩm Tĩnh Thư vẫn cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Tư Bất Quy nhẹ nhàng đặt tay lên nơi tư mật của nàng, đầu ngón tay ấn vào cánh hoa mềm mại, chậm rãi xoa nắn.

Thẩm Tĩnh Thư vẫn trừng mắt giận dữ nhìn nàng nhưng ánh mắt Tư Bất Quy lại bất ngờ dịu dàng đến lạ thường.

"Khanh Khanh, đừng sợ, ta chỉ giúp nàng dọn một chút thôi." Tư Bất Quy dùng giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng dỗ dành: "Lông ở đây mọc lại rồi, có chút cứng, để ta cạo sạch giúp nàng nhé."

Nói xong, nàng ấy cố ý chạm vào vài sợi lông mới mọc, hơi cứng, như để chứng minh lời mình là thật.

Thẩm Tĩnh Thư xấu hổ đến mức chỉ muốn chết đi, trong khi Tư Bất Quy thản nhiên gọi một tỳ nữ vào phòng. Tỳ nữ mang theo một chiếc khay, trên đó có một chiếc lọ nhỏ và một lưỡi dao mỏng.

Tư Bất Quy mở nắp lọ, lấy ra thứ kem mềm mịn như bạch ngọc, rồi nhẹ nhàng thoa lên nơi tư mật của Thẩm Tĩnh Thư, cẩn thận xoa đều khắp.

"Thuốc này có thể dưỡng da, sau này lông của nàng sẽ không mọc lại nhanh như trước." Tư Bất Quy vừa thoa vừa giải thích: "Như vậy sẽ không cần phải cạo quá thường xuyên."

Thẩm Tĩnh Thư tuyệt vọng nhìn Tư Bất Quy đang thản nhiên đùa nghịch nơi tư mật của mình. Đột nhiên, nàng quay mạnh đầu sang một bên, bướng bỉnh cắn chặt môi dưới, không chịu để lộ thêm bất kỳ biểu cảm nào.

Dĩ nhiên Tư Bất Quy hiểu rõ ràng nàng đang âm thầm chống cự nhưng nàng ấy chẳng mấy bận tâm. Sau khi thoa xong thuốc, Tư Bất Quy cầm lấy lưỡi dao.

Lưỡi dao đã được khử trùng bằng rượu, Tư Bất Quy liền giữ lấy phần thịt mềm mại của Thẩm Tĩnh Thư, nhẹ nhàng áp lưỡi dao lên làn da, chậm rãi cạo từng chút một.

Thuốc mỡ rất trơn mịn, lưỡi dão lướt qua dễ dàng, cạo sạch từng sợi lông vừa mới nhú.

Tiếng "xoẹt xoẹt" của lưỡi dao vang lên, khiến Thẩm Tĩnh Thư xấu hổ đến mức siết chặt các ngón tay nhưng nàng lại kinh hoàng nhận ra cơ thể mình bắt đầu có phản ứng.

Từ khe nhỏ lạnh lẽo rỉ ra một chút ướt át, khiến Thẩm Tĩnh Thư, cảm thấy nhục nhã đến mức chỉ muốn chết ngay lập tức.

Tư Bất Quy dường như cũng nhận ra điều đó, không nói lời nào, liền nhanh chóng điểm huyệt nàng một lần nữa.

"Ngoan, sắp xong rồi."

Tay Tư Bất Quy rất khéo léo, ổn định, cẩn thận cắt sạch từng sợi lông mới nhú, cố gắng không làm tổn thương làn da nhạy cảm của Thẩm Tĩnh Thư. Sau khi xong xuôi, nàng ấy đặt khăn ấm lên, nhẹ nhàng lau sạch vùng da vừa được dọn dẹp.

Nơi riêng tư ửng hồng, mềm mại, cảm giác khi chạm vào trở nên trơn mịn, Tư Bất Quy hài lòng thoa thêm một lớp thuốc, nhẹ nhàng xoa bóp để giúp nàng hấp thụ.

Tựa như vô tình phát hiện ra điều gì đó, Tư Bất Quy bỗng nhiên tách nhẹ hai cánh hoa ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào huyệt nhỏ xinh xắn đang e ấp hé mở.

Giải điểm huyệt cho nàng, Tư Bất Quy vui mừng hỏi: "Khanh Khanh, nàng đã cảm nhận được chưa?"

Thẩm Tĩnh Thư cứng cổ không muốn trả lời nàng ấy nhưng Tư Bất Quy lại đưa lưỡi ra, tiến gần hơn, nhẹ nhàng liếm một chút nơi huyệt nhỏ e ấp.

Huyệt nhỏ lập tức co rút lại, Thẩm Tĩnh Thư có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng của cơ thể, cực kỳ xấu hổ. Đột nhiên, nàng cảm thấy vừa đau vừa lạnh buốt ở vùng bụng dưới.

Thẩm Tĩnh Thư lập tức hiểu ra có chuyện gì, vội vàng hét lớn: "Tư Bất Quy! Mau tránh ra!"

Tư Bất Quy sững người, ngay sau đó nhìn thấy một dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ huyệt nhỏ.

Thẩm Tĩnh Thư đến kỳ nguyệt sự.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro