16

Lần đầu tiên Thẩm Tĩnh Thư đến kỳ nguyệt sự, nàng được người ta chăm sóc chu đáo đến mức thậm chí không cần phải xuống giường.

Dù trong lòng không cam tâm, bởi Tư Bất Quy luôn muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng nhưng nàng cũng chẳng còn cách nào. Vị các chủ không bao giờ lộ diện này dường như không hiểu tiếng người, khiến nàng không thể giao tiếp được.

Điều cuối cùng Thẩm Tĩnh Thư có thể làm là giống như một con đà điểu, mỗi khi bị Tư Bất Quy ôm lấy hoặc chạm vào, nàng liền quay đầu sang một bên, nhắm chặt mắt lại để biểu thị sự kháng cự của mình.

Cho đến sáng sớm ngày nguyệt sự kết thúc, Thẩm Tĩnh Thư mới được yên ổn, không còn thấy bóng dáng vị các chủ ấy nữa.

Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, sau đó Liêu Nhi chạy vào hầu hạ. Nàng lao tới bên giường, nắm lấy tay Thẩm Tĩnh Thư, vừa gọi "nương tử" vừa không kìm được mà rơi nước mắt.

Thẩm Tĩnh Thư vội vàng an ủi nàng, nói rằng mình không sao, còn giơ tay lau khô nước mắt cho Liêu Nhi. Sau đó, nàng sốt sắng hỏi: "Em có chịu ấm ức gì không?"

Liêu Nhi khịt mũi, lắc đầu. Một lúc sau, nước mắt cô thành tiếng cười, nói: "Không có, mọi người trong trang viên đối xử với em rất tốt, đặc biệt là Kim Lăng tỷ tỷ..."

Nói đến đây, mặt nàng đỏ ửng, cúi đầu đầy ngượng ngùng. Thẩm Tĩnh Thư nhìn ra dáng vẻ e thẹn, yểu điệu của nàng, trong lòng lập tức dấy lên một nỗi nghi hoặc.

Chỉ mới mấy ngày, chẳng lẽ Liêu Nhi đã nảy sinh tình cảm nam nữ với vị nữ y kia?

Nghĩ đến nữ y sĩ trẻ trung xinh đẹp ấy, lòng Thẩm Tĩnh Thư càng thêm nặng nề.

Dung mạo là thứ dễ mê hoặc lòng người nhất, mà Liêu Nhi đang ở độ tuổi mới biết yêu. Nàng hầu hạ bên cạnh Thẩm Tĩnh Thư, cũng thường xuyên tiếp xúc với các nữ tỳ, khó trách lại có tình cảm như vậy.

Nếu thật sự nảy sinh tình cảm, thì... Thẩm Tĩnh Thư cũng không biết nên nói thế nào.

Ngược lại, Liêu Nhi có lẽ nhìn thấy nàng nhíu mày, liền sốt sắng hỏi: "Nương tử, có phải vị các chủ kia đã làm điều gì thất lễ với người không?"

Thẩm Tĩnh Thư cười khổ, thất lễ ư? Cơ thể này của nàng đã không biết bị người kia xâm phạm bao nhiêu lần rồi.

Liêu Nhi gần như sắp khóc, hôm đó nàng vì tận mắt chứng kiến Thẩm Tĩnh Thư bị "dạy dỗ" mà khóc rất lâu. Sau đó Kim Lăng đã nói với nàng rằng, các chủ chỉ đang xoa bóp cho nương tử của nàng, việc đó sẽ khiến nương tử rất thoải mái, giống như cách nàng ta cũng từng khiến Liêu Nhi cảm thấy dễ chịu.

Chẳng lẽ tất cả đều là dối gạt nàng sao?

Trong phút chốc, Thẩm Tĩnh Thư không biết cái "thất lễ" mà Liêu Nhi nghĩ lại khác xa với những gì nàng đang nghĩ. Nàng còn tưởng rằng Liêu Nhi bị dọa sợ, vội vàng trấn an: "Không sao đâu, nàng ấy không làm gì ta cả."

Lúc này Liêu Nhi mới kìm lại được dòng nước mắt suýt trào ra lần nữa. Thẩm Tĩnh Thư nhẹ nhàng xoa đầu nàng, bỗng nhiên hỏi: "Em có biết lối ra của trang viên này ở đâu không?"

"Em không biết." Liêu Nhi nhìn Thẩm Tĩnh Thư, có chút buồn bã đáp: "Nương tử, xin lỗi... Liêu Nhi không biết."

Thẩm Tĩnh Thư cũng không trách nàng, chỉ khẽ thở dài trong lòng.

Chủ tớ hai người lại trò chuyện thêm một lúc, rồi có người tới tìm Liêu Nhi, nói rằng Kim Lăng cần giúp đỡ. Liêu Nhi nhìn Thẩm Tĩnh Thư bằng ánh mắt đầy cầu khẩn, nàng chỉ đành gật đầu để đối phương đi.

Căn phòng rộng lớn, giờ chỉ còn lại mỗi mình Thẩm Tĩnh Thư.

Nàng bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Hành lang uốn lượn, dưới sân là những tảng đá lởm chởm, trăm hoa đua nở, cảnh sắc thật sự rất đẹp.

Nhưng Thẩm Tĩnh Thư chẳng có tâm trạng nào để thưởng ngoạn, nàng thở dài một hơi, rồi ủ rũ bước đi.

"Khanh Khang đang nghĩ gì vậy?"

Giọng nói của Tư Bất Quy bất ngờ vang lên từ phía sau, vẫn thanh nhã, êm tai như dòng nước suối chảy qua khe đá.

Nhưng hành động của nàng ấy lại hoàn toàn khác. Thẩm Tĩnh Thư chỉ cảm thấy bầu ngực đầy đặn của mình bị một đôi tay mềm mại bao lấy, nhào nặn không chút kiêng dè.

"Tư Bất Quy!"

Thẩm Tĩnh Thư bắt đầu giãy giụa, Tư Bất Quy cũng không làm khó nàng, chỉ xoa bóp một lúc rồi buông tay ra.

"Ngươi! Đồ lưu manh!"

Hai má Thẩm Tĩnh Thư đỏ bừng, vội vàng xoay người, vừa lùi lại vừa dùng hai tay ôm chặt lấy ngực mình.

Tư Bất Quy khẽ nhếch môi, bước tới nửa bước, đưa tay nắm lấy cổ tay Thẩm Tĩnh Thư, kéo nàng vào trong lòng.

Cúi xuống, nàng ấy định hôn lên môi Thẩm Tĩnh Thư. Trong lúc hoảng loạn, Thẩm Tĩnh Thư vội nghiêng đầu sang một bên, khiến nụ hôn của Tư Bất Quy rơi xuống cổ nàng.

Nhưng Tư Bất Quy chẳng hề bận tâm, nàng ấy vươn đầu lưỡi ra, liến lên làn da thơm mịn của Thẩm Tĩnh Thư, rồi ngậm lấy vành tai của nàng mà trêu đùa.

"Tư Bất Quy!"

Cảm giác ướt lạnh nơi cổ khiến Thẩm Tĩnh Thư chỉ có thể dốc sức đẩy nàng ấy ra, lắp bắp nói: "Ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, đừng mà ~"

"Vậy thì hỏi đi." Tư Bất Quy vẫn ngậm lấy vành tai nàng, không chút phiền chán, tiếp tục liếm láp: "Ta đang nghe đây."

"Ngươi, nữ y sĩ bên cạnh ngươi." Thẩm Tĩnh Thư khẽ rên lên một tiếng khi vành tai bị trêu chọc, cảm giác tê dại lan khắp người khiến giọng nói của nàng đứt quãng: "Tính cách của nàng ấy thế nào?"

Động tác của Tư Bất Quy khẽ dừng lại, khiến Thẩm Tĩnh Thư ngỡ rằng nàng ấy đã bị mình làm phân tâm. Nhưng khi nàng lơi lỏng, Tư Bất Quy đã lập tức bế thốc nàng lên.

"Ngươi!"

"Kim Lăng là bậc thầy về y thuật lẫn cổ trùng." Tư Bất Quy vừa bế nàng tiến về phía giường vừa nói: "Ngươi nói xem như vậy có tốt không?"

Thẩm Tĩnh Thư sững người, không ngờ một nữ tử trẻ tuổi lại có thể tinh thông cả y thuật và cổ thuật đến mức được gọi là song tuyệt

Nhân lúc nàng đang thất thần, Tư Bất Quy liền đặt Thẩm Tĩnh Thư lên giường. Sau đó, nàng ấy ấn vào một cơ quan bí mật, khiến dải lụa đỏ rủ xuống, trói chặt hai tay của Thẩm Tĩnh Thư lại với nhau.

Khi Thẩm Tĩnh Thư nhận ra mình đã bị treo lên cao, chỉ có đầu ngón chân miễn cưỡng chạm được vào mép giường để giữ thăng bằng.

"Tư Bất Quy!" Nàng hoảng hốt kêu lên, giọng đầy kinh sợ: "Ngươi định làm gì?"

"Làm chút gì đó để nàng thoải mái hơn." Tư Bất Quy khẽ hôn lên má nàng, mỉm cười nói: "Rồi bôi thuốc cho huyệt nhỏ của nàng. Nàng đến nguyệt sự, ta vẫn chưa được thỏa sức đâm vào nàng mà."

Khuôn mặt Thẩm Tĩnh Thư lập tức đỏ bừng đến tận mang tai, kinh ngạc thốt lên: "Đồ lưu manh! Giữa ban ngày ban mặt, sao ngươi có thể làm chuyện... Xấu hổ thế này?"

Tư Bất Quy không chút do dự, liền cởi y phục của nàng ra, tháo cả chiếc yếm bên trong, để lộ ra đôi gò bồng đào trắng muốt.

"Nàng gọi ta là lưu manh, vậy đương nhiên ta phải phóng đáng một chút."

Tư Bất Quy không kiềm chế được, liền đưa tay nhào nặn một cái lên bầu ngực thơm mềm của nàng, nâng chúng lên và ép sát vào nhau, rồi cúi đầu hôn lên khẽ rãnh giữa hai bầu ngực.

Thẩm Tĩnh Thư vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng thân thể bị treo lơ lửng, đừng nói là phản kháng, ngay cả cử động cũng không thể.

Tư Bất Quy hôn đủ lên khe ngực của nàng, hài lòng ngẩng đầu lên, đưa tay nâng cằm Thẩm Tĩnh Thư, ép nàng khẽ ngẩng mặt nhìn thẳng vào mình.

"Thực sắc tính dã nhưng ta chỉ mê đắm sắc đẹp của nàng mà thôi."

Nói xong, Tư Bất Quy liền cúi xuống hôn lên môi Thẩm Tĩnh Thư, quấn lấy lưỡi nàng, dây dưa mơn trớn trong nụ hôn đầy cuồng nhiệt.

"Ưm... Ư... Ưm ~"

Lại bị hôn đến mức gần như không thể thở nổi, Thẩm Tĩnh Thư hoàn toàn bất lực. Ngay sau đó, Tư Bất Quy tháo bỏ quần lót của nàng, để lộ toàn bộ phần thân dưới trắng ngần.

Giờ đây, cơ thể nàng gần như trần trụi, chỉ còn một chiếc áo ngoài buông lỏng, treo trên người. Thẩm Tĩnh Thư vừa xấu hổ vừa hoảng loạn nhưng môi lại bị Tư Bất Quy chiếm giữ, không cách nào thốt lên lời.

Ngón tay nàng ấy lập tức đặt lên phần hoa huyệt đang hơi nóng bừng, nhẹ nhàng xoa tới lui.

"Phần dưới của nàng đang muốn được ta đâm vào." Tư Bất Quy mỉm cười nói: "Khanh Khanh của ta đã nóng lên rồi."

Nói xong, nàng ấy khẽ xoay ngón tay, đầu ngón tay khẽ nhấn vào miệng huyệt.

"Ta chỉ đâm một chút thôi, sẽ rất thoải mái." Tư Bất Quy vừa nói vừa đưa tay xoa lên nhụy hoa phía trước: "Đợi lát nữa nếu nàng sướng, cứu thoải mái phun nước ra."

Thẩm Tĩnh Thư thở hổn hển, muốn nói gì đó nhưng lại Tư Bất Quy đưa ngón tay vào miệng, liên tục ra vào trong miệng nàng.

Chỉ một lát, đầu lưỡi của nàng đã tê rần, không thể khép miệng lại, khiến nước bọt vô thức chảy ra. Tư Bất Quy vừa đón lấy dòng nước ấy mà liếm láp, vừa mỉm cười nói: "Một lát nữa, ta cũng sẽ làm vậy với huyệt nhỏ của nàng, ép dòng nước ngọt của nàng phun ra."

Thẩm Tĩnh Thư bị nàng ấy trêu đùa đến mức không nói nên lời, thân thể lại thành thật nảy sinh khoái cảm. Nàng bắt đầu cảm thấy bên dưới nóng lên, nhụy hoa nhỏ dường như bắt đầu cương cứng.

Sao lại có thể dâm đãng đến như vậy? Thẩm Tĩnh Thư xấu hổ nhắm mắt lại.

Cuối cùng Tư Bất Quy cũng rút ngón tay ướt át ra, nhân lúc nó vẫn còn ướt đẫm nước, nàng ấy đưa tay xuống bên dưới, bắt đầu nhẹ nhàng xoa lên nhụy hoa của nàng.

"Đã sưng cứng cả rồi." Tư Bất Quy khẽ nói: "Khanh Khanh của ta quả nhiên đang muốn được ta đâm vào huyệt nhỏ."

Không biết từ lúc nào, bên cạnh giường đã bày sẵn một hàng dụng cụ. Tuy nhiên, Tư Bất Quy cũng không vội sử dụng, mà cúi xuống xoa nắn đôi gò bồng đào trắng ngần của Thẩm Tĩnh Thư.

Hai bầu ngực mềm mại, trắng mịn đầy mê hoặc. Mỗi tay của nàng ấy nắm lấy một bên, các ngón tay kẹp lấy đầu nhũ hoa, khẽ xoa nắn, nhào nặn quả anh đào nhỏ đỏ hồng trên đỉnh.

Đầy đặn và đàn hồi, mỗi khi nhũ thịt bị bóp nhẹ, chúng lại tràn qua khe hở giữa những ngón tay. Tư Bất Quy nhìn mà mắt nóng rực, liền cúi đầu, vươn lưỡi liếm mút đầu nhũ hoa đã nhô lên.

Đầu lưỡi xoay quanh đầu nhũ, rất nhanh đã khiến quả anh đào hồng ấy cứng lại. Tư Bất Quy ngậm lấy nó, mút nhẹ vài cái, rồi khẽ cắn đầu nhũ, vừa đủ để tạo nên cảm giác kích thích.

Cảm giác tê dại lập tức khiến Thẩm Tĩnh Thư mềm nhũn, chỉ có thể thở dốc, bất lực nhìn đối phương tiếp tục đùa giỡn trên cơ thể mình.

Tư Bất Quy liếm mút cả hai bên nhũ hoa đỏ hồng đến khi chúng cứng lên, sau đó mới buông tay, áp sát lấy hai bên bầu ngực mà hôn lên, vươn lưỡi liếm nhẹ khiến chúng trở nên ướt át.

Một lớp nước óng ánh phủ lên, khiến đôi nhũ ngọc trở nên trong suốt và đầy mê hoặc. Tư Bất Quy hài lòng ngồi xuống, lấy từ trong khay gỗ ra một cặp bướm nhỏ làm từ vàng bạc.

Nàng ấy cẩn thận gắn cặp bướm này lên đầu nhũ hoa đang cương cứng, rồi tinh nghịch dùng đầu ngón tay búng nhẹ vào nhũ thịt.

"A~"

Một cảm giác căng cứng từ đầu nhũ hoa truyền đến. Thẩm Tĩnh Thư cúi đầu nhìn thấy trên ngực mình bị kẹp một đôi bướm nhỏ.

Đôi cánh bướm mỏng manh như tờ giấy, rung động theo từng nhịp sóng trên bầu ngực, tựa như những chú bướm sống động đang bay múa trên đầu nhũ trắng ngần.

"Thứ này gọi là Xuân Điệp trên nhũ." Tư Bất Quy chăm chú nhìn chúng với ánh mắt mê đắm, rồi lại nâng lấy bầu ngực nàng, bóp nhje, khiến đôi bướm càng thêm sinh động.

"Khanh Khanh đẹp quá." Tư Bất Quy khẽ hôn lên khóe môi Thẩm Tĩnh Thư: "Hôm nay, ta sẽ dùng thứ đặc biệt hơn cho huyệt nhỏ của nàng."

Đầu nhũ bị kẹp, mang theo cảm giác căng tức xen lẫn chút đau nhẹ nhưng lại kích thích một cách kỳ lạ. Dù Thẩm Tĩnh Thư không muốn nhưng cơ thể vẫn phản bội lại nàng, làn da dần nhuộm màu hồng phấn đầy xuân ý.

Tư Bất Quy cúi người xuống, nâng một chân thon dài của nàng lên, khẽ tách hai cánh hoa ra để nhìn rõ hơn.

Dường như vẫn chưa đủ ướt át, Tư Bất Quy trầm ngâm một chút, cảm thấy tốt hơn hết là khiến nàng thêm hưng phấn.

Vì vậy nàng ấy thả xuống thêm hai dải lụa đỏ khác, treo đôi chân thon dài của Thẩm Tĩnh Thư lên, tách chúng ra giữa không trung.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro