17
Huyệt nhỏ mềm mại hoàn toàn lộ ra trước mắt, Tư Bất Quy quỳ xuống trên giường, đôi môi vừa vặn áp sát vào hoa huyệt, bắt đầu liếm mút.
Thân thể Thẩm Tĩnh Thư run rẩy, chỉ cảm thấy phần dưới của mình được đầu lưỡi mềm mại không ngừng liếm qua, mỗi lần đều khiến nơi nhạy cảm của nàng càng thêm nóng bừng.
"Ưm... A..."
Nàng cắn chặt môi, không muốn phát ra những tiếng rên rỉ xấu hổ nhưng lại không thể kìm được cảm giác ấm áp và thoải mái đang lan tỏa. Tư Bất Quy nhẹ nhàng liếm khắp vùng da trơn mịn ở nơi riêng tư, đầu lưỡi chầm chậm lướt qua hai cánh hoa mềm mại và nhụy hoa nhỏ phía trước.
Cố tình làm chậm lại, Tư Bất Quy muốn từng phần nhạy cảm của Thẩm Tĩnh Thư đều cảm nhận được sự liếm mút của mình, để khơi dậy khoái cảm sâu hơn nữa.
Không thể cưỡng lại đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng, Thẩm Tĩnh Thư cảm giác nhận được cơ thể mình dường như cũng hòa nhịp theo từng động tác liếm mút, dần dần trôi dạt trong biển dục vọng.
Nóng quá, thật sự rất nóng nhưng... Thực sự rất thoải mái.
Cảm giác này thật kỳ lạ. Từ khi tỉnh lại, Thẩm Tĩnh Thư chưa từng bị Tư Bất Quy liếm kỹ lưỡng như vậy ở nơi nhạy cảm.
Không còn lớp lông che chắn, đầu lưỡi càng không chút kiêng dè mà tiếp xúc trực tiếp với đóa hoa mềm mại. Hơn nữa, nơi ấy trước đó đã được nuôi dưỡng bằng các loại dược liệu bí truyền, giờ đây cảm giác nóng bỏng từ nơi riêng tư dần lan tỏa ra khắp cơ thể, nhanh chóng khiến Thẩm Tĩnh Thư chìm vào khoái cảm không thể cưỡng lại.
Tư Bất Quy vẫn tiếp tục liếm nơi tư mật, chỉ là tốc độ dần tăng nhanh. Đôi lúc, nàng ấy cố ý để đầu lưỡi khẽ thâm nhập vào miệng huyệt, hoặc khi lướt qua nhụy hoa nhỏ, đối phương sẽ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua, khiến Thẩm Tĩnh Thư run rẩy không ngừng.
Từng dòng dịch ẩm nhanh chóng rỉ ra từ miệng huyệt, lại bị đầu lưỡi liếm sạch rồi lan tỏa khắp nơi. Đột nhiên, Tư Bất Quy đẩy đầu lưỡi vào thật mạnh, linh hoạt luồn sâu vào huyệt nhỏ, khéo léo móc ra không ít mật dịch.
Cảm giác như có một chú cá nhỏ đang bơi vào bên trong, Thẩm Tĩnh Thư co chặt ngón chân, không kìm được mà rên rỉ thành tiếng.
Càng có nhiều chất lỏng ướt át, nóng hổi chảy ra, huyệt thịt nhiệt tình co bóp như muốn giữ chặt lấy. Nhưng đúng lúc này, Tư Bất Quy lại rút ra, rồi cầm lên một chiếc gậy nhỏ bằng ngọc lưu ly tinh xảo.
Hôm nay, không chỉ đơn thuần là bôi thuốc bên trong huyệt nhỏ. Tư Bất Quy dùng ngón tay ấn nhẹ lên cánh hoa tách chúng ra, để lộ miệng huyệt, rồi từ từ đưa ngón tay vào sâu bên trong.
Tử cung hàn của nữ tử vốn khó mà chữa khỏi ngay lập tức, huống chi bệnh của Thẩm Tĩnh Thư đã kéo dài trong một thời gian quá lâu.
Tư Bất Quy nhìn vào huyệt nhỏ, đôi mày chậm rãi nhíu lại. Đối với bệnh tử cung hàn này, phương pháp tốt nhất vẫn là cách mà mẫu thân nàng ấy từng sử dụng, trực tiếp rót thuốc bổ ấm vào bên trong tử cung.
Tuy nhiên, phương pháp này cũng tiềm ẩn nguy hiểm, điều then chốt là phải khiến Thẩm Tĩnh Thư hoàn toàn đạt đến trạng thái hưng phấn cao nhất để đảm bảo hiệu quả và an toàn.
Tư Bất Quy nhẹ nhàng dùng cây gậy nhỏ chạm vào các điểm nhạy cảm bên trong huyệt nhỏ, kích thích vách tường mềm mại ẩm ướt, khiến Thẩm Tĩnh Thư không ngừng run rẩy.
Huyệt nhỏ rất nhanh đã co bóp, hút lấy và giữ chặt lấy cây gậy thủy tinh.
Tư Bất Quy chậm rãi rút ra, đẩy vào. Gậy thủy tinh mảnh mai, nhẵn bóng, chỉ trong chốc lát đã dẫn dòng xuân dịch bên trong huyệt nhỏ ra ngoài, kéo theo những sợi to dài óng ánh nhỏ giọt xuống dưới giường.
"A, a... Ưm, a ~"
Thẩm Tĩnh Thư thở hổn hển, bụng dưới co rút lại, Tư Bất Quy rút cây gậy thủy tinh ra, đặt lại vào khay gỗ, sau đó đứng dậy đưa đầu ngón tay thon dài vào miệng huyệt nhỏ.
Ngón tay mềm mại và uyển chuyển của nàng ấy rõ ràng mang lại cảm giác thỏa mãn hơn hẳn so với cây gậy thủy tinh kia. Huyệt nhỏ lập tức hút chặt lấy, không ngừng co bóp.
"Chặt thật." Tư Bất Quy chậm rãi ma sát thịt huyệt, ra vào đều đặn. Bất chợt, nàng ấy đánh mạnh một cái vào cặp mông trắng ngần của Thẩm Tĩnh Thư: "Đừng siết nữa, đừng cao trào."
Thẩm Tĩnh Thư khẽ run lên, đôi nhũ được kẹp xuân điệp lay động như những con bướm đang vỗ cánh bay lên, cánh tượng khiến Tư Bất Quy càng thêm nóng bừng. Nàng ấy lập tức đẩy ngón tay vào sâu bên trong.
"Á ~"
Bị chạm đúng điểm nhạy cảm, Thẩm Tĩnh Thư suýt chút nữa đã không kìm được mà giải phóng khoái cảm, huyệt nhỏ bất giác co rút hút chặt lấy ngón tay, siết mạnh không buông.
Không thể nhúc nhích, Tư Bất Quy không nhịn được lại vỗ mạnh lên cặp mông căng tròn của nàng, thở gấp nói: "Huyệt nhỏ này thật biết hút, nếu là nam nhân, chắc chắn sẽ bị nàng hút đến bắn ra."
Nhưngg lúc này, không thể để nàng đạt cao trào. Tư Bất Quy chậm rãi đưa ngón tay ra vào, để thịt huyệt siết lấy, mơn trớn theo từng chuyển động nhưng không cho phép nó đạt đến cảm giác thỏa mãn.
Bên trong ngày càng nóng, mỗi lần rút ra lại mang theo một lượng lớn xuân dịch tràn ra ngoài. Tư Bất Quy dùng tay còn lại hứng lấy, rồi thoa lớp dịch nhớt mịn ấy lên nhụy hoa nhỏ phía trước và cả hậu huyệt phía sau.
Xuân dịch thực sự quá nhiều, cả bàn tay nàng ấy đã ướt sũng. Tư Bất Quy chỉ đành thoa thêm lên mông và bầu ngực của Thẩm Tĩnh Thư.
Dòng dịch óng ánh trong suốt nhanh chóng khiến làn da của nàng trở nên sáng bóng. Tư Bất Quy điều chỉnh tốc độ, lúc sâu lúc nông, khiến huyệt nhỏ của Thẩm Tĩnh Thư liên tục co bóp chặt chẽ rồi lại từ từ thả lỏng, từng bước "dạy dỗ" sự nhạy cảm của nàng.
"A... A... Ưm ~"
Thẩm Tĩnh Thư siết chặt dải lụa đỏ, theo nhịp ra vào của Tư Bất Quy mà rên rỉ. Trên trán nàng, một lớp mồ hôi mỏng dần rịn ra, cảm giác trống rỗng trong cơ thể ngày càng mãnh liệt.
Ngón tay dường như cố ý né tránh những điểm nhạy cảm, hoặc chỉ lướt qua một cách hời hợt, không mang lại sự thỏa mãn.
Dường như... Muốn nữa... Muốn được... A~
Tư Bất Quy thêm một ngón tay nữa, nhìn Thẩm Tĩnh Thư đang thở hổn hển, biết rằng nàng đang lơ lửng giữa ranh giới của cao trào. Huyệt nhỏ cũng ngày càng nóng bỏng, cảm giác sắp đạt đến giới hạn.
Nhận thấy đã đến lúc, Tư Bất Quy chậm rãi rút ngón tay ra, cúi xuống cầm lấy lọ thuốc, lấy một lượng cao dược.
Lần này, nàng ấy trực tiếp đẩy cao dược vào huyệt nhỏ, sau đó xoay tròn bên trong, nhẹ nhàng bôi đều lên thành huyệt.
Đột nhiên, Tư Bất Quy tăng tốc độ ra vào, mỗi lần đều nghiền qua lớp thịt huyệt, tiến sâu đến tận cùng rồi lại xoay tròn ma sát khi rút ra.
Hơi thở của Thẩm Tĩnh Thư đột nhiên trở nên gấp gáp, nàng ngửa đầu phát ra từng tiếng rên rỉ ngọt ngào, hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng không lối thoát.
"A, a, a a... Ha, a~"
Tư Bất Quy mạnh mẽ ra vào huyệt nhỏ, xuân dịch không ngừng tuôn trào, chảy dọc theo ngón tay, làm ướt đẫm cả lòng bàn tay.
Khi cảm thấy độ giãn nở đã đủ, nàng ấy lại thêm một ngón tay nữa, tiếp tục thâm nhập sâu vào huyệt nhỏ chật khít, nhịp nhàng đẩy vào rồi rút ra.
Huyệt thịt phấn khởi siết chặt từng ngón tay của đối phương. Trong lúc ra vào, Tư Bất Quy dùng một tay tháo bỏ chiếc quần lót của mình, để lộ vùng tư mật đẹp đẽ không kém.
Ngón tay của Tư Bất Quy liên tục ra vào nhưng ngay khoảnh khắc Thẩm Tĩnh Thư đạt cao trào. Nàng ấy đột ngột rút tay ra, sau đó đẩy hông về phía trước, để vùng tư mật mềm mại của mình áp sát vào hoa huyệt ướt đẫm của Thẩm Tĩnh Thư.
Xuân dịch liên tục trào ra, Tư Bất Quy lại đưa tay ấn mạnh lên nhụy hoa đang sưng tấy, khiến nó run lên đầy kích thích.
"Ha, a~"
Thẩm Tĩnh Thư lập tức rơi vào trạng thái cao trào mới, không khỏi co người lại, phía trước phun ra một dòng dịch trong suốt, bắn lên khu rừng đen mềm mại của Tư Bất Quy, làm ướt lớp lông tơ của nàng ấy.
Trong trạng thái hoàn toàn kiệt sức và ý thức trống rỗng, Thẩm Tĩnh Thư không còn phản kháng. Tư Bất Quy dùng ngón tay dính đầy xuân dịch của mình, nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Tĩnh Thư lên.
"Khanh Khanh, nàng có biết không? Ngoài ta ra, huyệt nhỏ của nàng sẽ không bao giờ được bất kỳ ai khác làm thỏa mãn." Tư Bất Quy mỉm cười đầy tà ý: "Dù có là nam nhân, dùng thứ to lớn nhất để đâm vào, nàng cũng chẳng thể đạt cao trào, cũng chẳng thể sướng đến mức phun ra nước như vậy."
"Ưm..."
Thẩm Tĩnh Thư vô thức run rẩy. Tư Bất Quy chậm rãi trượt ngón tay xuống, tháo vật dụng nhỏ trên nhũ hoa của nàng rồi vứt chúng vào khay gỗ bên cạnh giường.
Cúi xuống khẽ hôn lên huyệt nhỏ vẫn còn co bóp và rỉ nước sau cơn sóng trào. Tư Bất Quy nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve, như thể tự nói với chính mình: "Nhưng ta cũng sẽ không để bất kỳ nam nhân nào chạm vào nàng. Nàng chỉ có thể là thê tử của ta."
Nghĩ đến chuyện Hàn Thất báo cáo với mình vào sáng nay, ánh mắt Tư Bất Quy dầ phủ lên một lớp băng lạnh chứa đầy sát ý.
Ai dám chạm vào nàng, ta sẽ giết kẻ đó!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, sát khí quanh người Tư Bất Quy mới từ từ tan biến. Nàng ấy lấy lớp dịch dính từ Thẩm Tĩnh Thư phun lên lông tơ của mình, xoa đều lên vùng tư mật cũng đang ẩm nóng, sau đó lạnh lùng kéo lại quần lót, không chút cảm xúc nói: "Vào đi."
Kim Lăng đáp lời bước vào, trên tay mang theo một chiếc bình ngọc nhỏ cùng một ống dài.
"Các chủ, thuốc đã chuẩn bị xong."
Tư Bất Quy vén màn giường lên, điều chỉnh lại tư thế treo của Thẩm Tĩnh Thư, nâng cao phần hông của nàng, trong khi phần thân trên hơi nghiêng xuống dưới.
Kim Lăng cúi đầu dâng vật đó lên, Tư Bất Quy cầm lấy chiếc ống dài hơi cong, đầu ống tròn nhẵn như giọt nước được làm từ ngọc, nhẹ nhàng đặt trước nơi tư mật của Thẩm Tĩnh Thư.
Nàng ấy tách hai cánh hoa mềm mại của Thẩm Tĩnh Thư ra để lộ miệng huyệt, rồi từ từ đưa ống ngọc vào, đẩy sâu dần cho đến khi chạm đến nơi sâu nhất bên trong.
Nàng cắn chặt môi, vẻ mặt nghiêm túc, trên trán thậm chí còn lấm tấm những giọt mồ hôi.
Tư Bất Quy cẩn thận đẩy ống ngọc tiến sâu vào huyệt nhỏ. Dần dần, cđầu ống chạm đến một lớp thịt mềm mại bên trong.
Thân thể mềm nhũn của Thẩm Tĩnh Thư khẽ run lên, nàng nhạy cảm rên rỉ một tiếng. Khuôn mặt nàng ngập tràn xuân ý, dường như nơi nào đó rất nhạy cảm vừa bị chạm đến.
Huyệt nhỏ co bóp, tiết ra dòng dịch ẩm ướt, chảy dọc theo tư thế nghiêng của cơ thể, len lỏi vào khe mông.
Tư Bất Quy cẩn thận giữ lấy chiếc ống ngọc dài đang lộ ra một đoạn ngắn, tay kia cầm bình ngọc, hướng vào phần rỗng giữa ống, nhẹ nhàng rót thuốc vào.
Nước thuốc trong suốt nhanh chóng chảy vào bên trong, Thẩm Tĩnh Thư liền phát ra tiếng rên rỉ dễ chịu, cơ thể dường như thả lỏng hơn rất nhiều.
Thuốc không nhiều nên Tư Bất Quy nhanh chóng đặt bình ngọc xuống, đợi một lúc rồi từ từ rút ống dài ra.
Một tiếng "phốc" nhỏ vang lên khi đầu tròn rời khỏi huyệt nhỏ, cọ xát vào điểm nhạy cảm bên trong. Thẩm Tĩnh Thư vẫn còn đắm chìm trong dư vị, lập tức cảm nhận được một luồng nhiệt khó diễn tả từ huyệt nhỏ tràn vào sâu bên trong, như mặt hồ nhẹ nhàng gợn sóng, tưới mát khắp cơ thể nàng.
Tư Bất Quy nhận ra nàng đã đạt đến cao trào một lần nữa, cố tình kéo dài cảm giác này cho nàng thêm lâu một chút, trước khi hoàn toàn rút ống ngọc ra.
Không ngoài dự đoán, một lượng lớn dịch ẩm lại chảy ra, mang theo chút hương thơm nhè nhẹ của thuốc.
Tư Bất Quy thoa một ít cao dược lên nhụy hoa nhỏ vẫn đang khẽ co giật, sau đó ra hiệu cho Kim Lăng ấn cơ quan, cẩn thận đón lấy Thẩm Tĩnh Thư, giữ tư thế nâng cao phần hông của nàng.
Ôm lấy Thẩm Tĩnh Thư đang mơ màng, Tư Bất Quy đỡ nàng đứng trên sàn. Sau đó, nàng gọi nữ tỳ vào thu dọn mọi thứ, thay nệm mới, rồi mới đặt Thẩm Tĩnh Thư lên giường, dùng gối mềm nâng cao phần hông của nàng.
"Các chủ." Kim Lăng không quên đưa cho nàng ấy một bát thuốc, rồi hỏi: "Ngài còn cảm thấy chóng mặt không?"
"Không sao rồi, có lẽ chỉ là do nghỉ ngơi chưa đủ." Tư Bất Quy cầm lấy bát thuốc và uống hết, nói: "Nhớ đốt chút hương an thần, ta cần nghỉ ngơi một lát."
Kim Lăng đáp lời, thắp hương an thần, sau đó cùng tỳ nữ lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tư Bất Quy cởi sạch y phục, leo lên giường ôm lấy Thẩm Tĩnh Thư từ phía sau. Tay nàng ấy luồn qua eo, đưa hai ngón tay thon dài vào trong huyệt nhỏ để chặn lại.
Bên trong mềm mại và mịn màng đến mức khiến Tư Bất Quy không nhịn được lại bắt đầu nhịp nhàng ra vào, đâm sâu vào huyệt nhỏ đầy mê đắm của Thẩm Tĩnh Thư.
Huyệt thịt nhanh chóng sưng căng lên, Tư Bất Quy ấn ngón tay cái vào nhụy hoa nhỏ, khiến Thẩm Tĩnh Thư lại lên đỉnh thêm một lần nữa.
Sau khi chặn lại dòng xuân dịch và nước thuốc bên trong, cuối cùng Tư Bất Quy mới hài lòng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro