19
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Tĩnh Thư đỏ bừng, huyệt nhỏ cũng không ngừng co bóp, như muốn đạt tới cao trào nhưng lại không thể thỏa mãn.
Tư Bất Quy lập tức vận khinh công, nhẹ nhàng nhún chân lên những tảng đá giả trong sân, lướt qua mái hiên, thẳng hướng ra cổng trang viên.
Ở đó đã có tiểu đồng dắt một con bạch mã đứng đợi sẵn, mọi thứ đã được chuẩn bị chu toàn.
Tư Bất Quy đặt Thẩm Tĩnh Thư xuống một chút, vòng tay nàng qua cổ mình, để đối phương ôm chặt lấy mình. Sau đó, nàng ấy dùng hai tay nâng đầu gối của Thẩm Tĩnh Thư, tách hai chân nàng ra, quấn quanh eo mình.
Thẩm Tĩnh Thư căng thẳng, vô thức ôm chặt lấy cổ Tư Bất Quy. Nàng ấy hài lòng mỉm cười, rồi nhún người bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống lưng ngựa một cách gọn gàng.
"Á~"
Thẩm Tĩnh Thư đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ đầy khoái cảm, cơ thể mềm nhũn, ngã vào lòng Tư Bất Quy.
Hóa ra trên yên ngựa được gắn một ngọc trụ thẳng đứng, dài bằng ngón tay của Tư Bất Quy nhưng độ dày chắc chắn không đến hai ngón tay chụm lại.
Quần lót của Thẩm Tĩnh Thư vốn là kiểu hở đáy, ngay khi nàng ngồi xuống, Tư Bất Quy khẽ tách hai bên mông nàng ra, để huyệt nhỏ của nàng nuốt trọn cây ngọc trụ ấy.
Huyệt nhỏ mềm mại ẩm ướt dường như không thể chờ đợi, trên trụ ngọc còn gắn những viên bi trơn nhẵn, ma sát bên trong khiến Thẩm Tĩnh Thư tê dại, khoái cảm không ngừng dâng lên.
Cảm giác trống rỗng đột ngột được lấp đầy, dù chưa hề chuyển động nhưng nàng vẫn suýt chút nữa đạt cao trào. Tay nàng bấu chặt lấy áo của Tư Bất Quy, phát ra những tiếng rên khẽ đầy thẹn thùng.
"Chỉ vậy mà đã thấy sướng rồi sao?" Tư Bất Quy khẽ hôn lên môi nàng, mỉm cười trêu chọc: "Không sao, lát nữa nàng sẽ còn được sướng thêm nhiều lần nữa."
Hoa huyệt chật khít bị nhét đầy đến mức căng tràn, trụ ngọc mát lạnh cũng đã được dòng xuân dịch nóng bỏng làm ấm lên, Thẩm Tĩnh Thư hoàn toàn mềm nhũn, sức lực còn lại chỉ đủ để bấu chặt lấy Tư Bất Quy.
Những tiếng rên rỉ khe khẽ, đầy xuân ý không ngừng thoát ra. Tiểu đồng rất biết ý, giả vờ như không nghe không thấy, cúi đầu giơ cao tay dâng lên một chiếc áo choàng.
Tư Bất Quy một tay ôm lấy Thẩm Tĩnh Thư, tay kia vén áo choàng lên, cẩn thận phủ lên người nàng, che kín dáng vẻ xuân tình đầy mê hoặc của nàng trong vòng tay mình.
Tay phải nắm chặt dây cương, Tư Bất Quy khẽ thúc vào bụng ngựa, thúc giục nó tiến lên phía trước.
"A, a... Ưm, a ~"
Lưng ngựa nhấp nhô theo từng bước đi khiến trụ ngọc trên yên không ngừng chuyển động lên xuống, như thể đang ra vào trong huyệt nhỏ của Thẩm Tĩnh Thư.
Huyệt nhỏ không ngừng bị trụ ngọc cắm vào, phía sau trụ dường như có một chỗ gồ lên vừa vặn ma sát với nhụy hoa nhỏ của Thẩm Tĩnh Thư.
Phần dưới bị cọ sát đến nóng rực, Thẩm Tĩnh Thư chỉ có thể thở hổn hển và rên rỉ. Tư Bất Quy thò một tay vào trong bộ nam trang rộng rãi của nàng, bắt đầu trêu đùa nhũ hoa.
Từ trang viên đến thị trấn gần nhất, trên đường không hề có một bóng người. Tư Bất Quy vừa điều khiển dây cương vừa xoa nắn một bên nhũ ngọc của Thẩm Tĩnh Thư, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ thắm của nàng.
Thẩm Tĩnh Thư mềm nhũn dựa vào lòng Tư Bất Quy, cơ thể khẽ nhấp nhô theo sự chuyển động của trụ ngọc. Tay phải của Tư Bất Quy giữ dây cương, cánh tay vòng qua ôm lấy Thẩm Tĩnh Thư đang bị chơi đến kiệt sức, trong khi tay trái tùy ý vuốt ve khắp nơi.
Sau khi sử dụng bí dược, da thịt vùng ngực và bụng càng thêm mịn màng, cảm giác chạm vào cực kỳ tuyệt. Thỉnh thoảng, Tư Bất Quy lại đưa tay xuống dưới, thay cho phần gồ trên trụ ngọc khẽ xoa nắn nhụy hoa nhỏ.
Xuân dịch tràn trề không dứt, Thẩm Tĩnh Thư liên tục đạt cao trào trong sự xâm chiếm không ngừng. Nước bọt không kiểm soát tràn ra từ khóe miệng nàng, chảy dọc xuống cổ và thấm vào khe ngực.
"Hai cái miệng nhỏ mà cũng nhiều nước thế này sao?"
Tư Bất Quy nhéo cằm nàng, hơi cúi đầu nhìn Thẩm Tĩnh Thư đang bị chơi tới mức thần trí mơ hồ, mỉm cười nói: "Thấy sướng không? Muốn ta chơi nàng suốt cả quãng đường này không?"
"Ưm... Ư... A, a... Ha~"
Khoái cảm liên tục trào dâng quá mạnh mẽ, khiến cơ thể Thẩm Tĩnh Thư dường như luôn trong trạng thái cao trào.
Tư Bất Quy lắng nghe tiếng rên rỉ ngọt ngào của nàng, thỉnh thoảng lại đưa lưỡi vào miệng Thẩm Tĩnh Thư không thể khép lại, hút lấy nước bọt của nàng, rồi nuốt xuống từng ngụm.
Đột nhiên, sau khi âm hộ mềm mại của Thẩm Tĩnh Thư vừa kịp thích nghi với nhịp điệu ra vào, Tư Bất Quy thúc mạnh vào bụng ngựa, khiến bạch mã bắt đầu phóng nhanh hơn.
Nhịp độ ra vào đột ngột tăng nhanh, Thẩm Tĩnh Thư bị chơi tới mức hét lên, ngay sau đó là một dòng xuân dịch tuôn trào, thấm ướt cả yên ngựa.
Con ngựa tiếp tục lao về phía trước, đột nhiên nhảy vọt qua một thân cây chắn ngang đường, rồi lại đáp xuống mặt đất.
Trụ ngọc theo nhịp nhảy của ngựa mà rút một phần ra khỏi huyệt nhỏ, sau đó khi đáp xuống lại đâm mạnh vào sâu bên trong.
"A~"
Đúng lúc trụ ngọc va chạm vào một điểm mềm mại bên trong, Thẩm Tĩnh Thư lập tức rên rỉ, đạt cao trào và hoàn toàn phóng thích.
Tư Bất Quy vẫn đang mân mê ngực nàng, chạy thêm một đoạn mới ghì cương ngựa, tạm dừng lại để Thẩm Tĩnh Thư lấy lại hô hấp.
"Khanh Khanh," Tư Bất Quy liếm đi dòng nước nơi khóe miệng nàng, tay từ ngực trượt xuống, đặt lên bụng dưới đang khẽ phập phồng: "Huyệt nhỏ bị ta chơi tới hỏng rồi sao?"
Thẩm Tĩnh Thư thở hổn hển, không nói nên lời, cơ thể nàng hoàn toàn kiệt sức vì đợt cao trào dữ dội vừa rồi.
Tư Bất Quy đưa hai tay vòng ra sau lưng Thẩm Tĩnh Thư, tìm đến hậu huyệt, nơi cũng đã bị dòng xuân dịch trào ra làm ướt đẫm.
Ngón tay nàng thấm một chút dịch thể đang tuôn trào, rồi dùng ngón giữa nhắm vào hậu huyệt, đẩy vào nửa đốt ngón tay.
"Chỉ có thể vào nơi này thôi."
Tư Bất Quy nói, sau đó lại thúc ngựa tiếp tục tiến lên, hướng về phía thị trấn phía trước ngày càng gần.
Thẩm Tĩnh Thư hoàn toàn mềm nhũn, cơ thể như nước, huyệt nhỏ vẫn bị trụ ngọc không ngừng ra vào, trong khi hậu huyệt lại bị ngón tay của Tư Bất Quy chặn lại, nhẹ nhàng ma sát.
Bạch mã dưới thân là con ngựa đã theo Tư Bất Quy nhiều năm, rất hiểu ý chủ, không cần điều khiển dây cương vẫn bước đi vững vàng. Đoạn đường này bằng phẳng và không có người, Tư Bất Quy dứt khoát buông dây cương, dùng tay nắm lấy cằm Thẩm Tĩnh Thư chiếm lấy môi và lưỡi nàng.
Chiếc lưỡi tham lam xâm nhập sâu vào trong, khuấy đảo trong miệng Thẩm Tĩnh Thư, khiến mọi nơi trên cơ thể nàng đều bị Tư Bất Quy chiếm giữ, cẩn thận phủ đầy dấu vết của mình.
Phía trước Thẩm Tĩnh Thư bị ngọc trượng liên tục ra vào bên trong, phía sau bị ngón tay chặn lại, trong miệng lại bị lưỡi của đối phương quấn lấy. Dù là một tài nữ bình tĩnh đến đâu, lúc này nàng cũng hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm, không cách nào thoát ra được.
Phía trước đã gần đến cổng thành, Tư Bất Quy mới buông Thẩm Tĩnh Thư ra, kéo chỉnh lại y phục để che kín cơ thể ngọc ngà của nàng. Sau đó cẩn thận ôm chặt Thẩm Tĩnh Thư vào lòng, dùng áo choàng phủ kín khuôn mặt còn ngập tràn xuân tình của nàng, rồi mới nắm dây cương tiếp tục tiến vào thành.
Thị trấn này những năm gần đây phát triển nhờ vào giao thương đường sông, được gọi là Dương Thành. Lúc này, người qua kẻ lại tấp nập, tạo nên một khung cảnh phồn hoa náo nhiệt.
Tư Bất Quy đeo mặt nạ và mang theo khí chất lạnh lẽo bẩm sinh, cưỡi ngựa đi xuyên qua đám đông, băng qua một cây cầu đá, thẳng tiến vào hậu viện của một quán trọ.
Một tiểu đồng đang chờ sẵn tiến lên dắt ngựa, lanh lợi cúi thấp đầu, không dám nhìn nhiều. Tư Bất Quy bấm nhẹ cơ quan trên yên ngựa, tháo trụ ngọc ra, để nó tiếp tục cắm trong huyệt nhỏ của Thẩm Tĩnh Thư.
Sau đó nàng ấy bồng Thẩm Tĩnh Thư, vận khí nhún một cái nhẹ nhàng đáp xuống đất, rồi ôm nàng vào quán trọ, tiến thẳng lên căng phòng hạng nhất trên tầng hai.
Phòng được dọn dẹp sạch sẽ, chăn đệm giường đều mới tinh, thoang thoảng mùi hương nhã nhặn, trong phòng còn chuẩn bị sẵn nước nóng.
Tư Bất Quy đặt Thẩm Tĩnh Thư đang nửa tỉnh nửa mê lên giường, sau đó cởi bỏ y phục và chiếc quần lót hở đáy của nàng, rồi tách rộng hai chân nàng ra.
Bị chơi suốt cả quãng đường, huyệt nhỏ mềm mại đã đỏ ửng lên nhưng miệng huyệt và cánh hoa vẫn không ngừng co rút, từng dòng yêu dịch vẫn đang liên tục chảy ra ngoài.
Nhụy hoa sưng phồng đến mức khó tin, Tư Bất Quy say mê ngắm nhìn, không kìm được mà đưa tay khẽ chạm vào.
"Ưm~"
Nhụy hoa nhỏ run rẩy nhạy cảm khi bị chạm vào. Tư Bất Quy rút trụ ngọc ra khỏi huyệt nhỏ, "bốp" một tiếng kéo theo dòng xuân dịch chảy ra khiến Thẩm Tĩnh Thư lại run rẩy một hồi.
"Dẫu sao cũng chỉ là đồ vật, chơi lâu như vậy mà vẫn chưa khiến Khanh Khanh phun nước được."
Tư Bất Quy tự nói với chính mình, rồi đưa ngón tay vào trong hoa huyệt mềm mại của Thẩm Tĩnh Thư móc nhẹ vài cái. Sau đó, nàng ấy nhanh chóng cởi quần lót của mình, nâng chân Thẩm Tĩnh Thư lên, trực tiếp ngồi xuống huyệt nhỏ ướt đẫm của nàng.
Bản thân Tư Bất Quy cũng đã hơi ướt. Nàng ấy đưa tay xuống, mạnh mẽ tách hai cánh hoa của mình ra để lộ nhụy hoa sưng đỏ, sau đó áp sát vào nhụy hoa của Thẩm Tĩnh Thư bắt đầu cọ sát đầy khiêu khích.
Tư Bất Quy nhịp nhàng chuyển động eo và hông, hai nhụy hoa nhạy cảm không ngừng va chạm vào nhau. Lớp lông tơ hơi thô ráp đã bị xuân dịch làm ướt, mỗi lần ma sát lại càng kích thích sự mềm mại của Thẩm Tĩnh Thư.
"Ưm, a... Ưm~"
"Khanh Khanh ~"
Tư Bất Quy đắm chìm trong khoái cảm, dùng nhụy hoa của mình cọ sát vào khe hẹp của Thẩm Tĩnh Thư, để hai cánh hoa của nàng chạm vào nhụy hoa của mình. Sau đó, nàng ấy cũng tách rộng cánh hoa của mình ra, bao lấy nhụy hoa của Thẩm Tĩnh Thư.
Hai người liên tục cọ xát vào những điểm nhạy cảm, rất nhanh Thẩm Tĩnh Thư cảm nhận được cảm giác trào dâng. Phần bụng dưới căng cứng, rồi bất ngờ phun ra một dòng yêu dịch, bắn thẳng vào hoa huyệt của Tư Bất Quy.
Cảm giác nóng bỏng khiến Tư Bất Quy lên đỉnh ngay lập tức, cơ thể nàng ấy liên tục run rẩy trong sự thoái mái tột cùng.
Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, Tư Bất Quy rời khỏi giường, vắt một chiếc khăn mềm, nhẹ nhàng lau sạch cơ thể cho Thẩm Tĩnh Thư, rồi cẩn thận kéo chăn lên đắp kín người nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro