22

Thẩm Tĩnh Thư run lên, một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi, trong khi huyệt nhỏ không tự chủ được mà siết chặt lấy ngón tay của Tư Bất Quy vừa đẩy vào.

"Vẫn chặt như vậy." Tư Bất Quy khẽ ấn vào vách thịt mềm mại, gặp chút khó khăn khi rút ra đẩy vào, liền nói: "Khanh Khanh, đừng siết chặt như thế, thả lỏng ra, ta mới có thể làm nàng để nàng sướng."

Bên trong lớp thịt mềm chật khít, ngón tay chỉ có thể dùng sức ấn sâu và rút ra, Tư Bất Quy hiểu rất rõ điểm nhạy cảm của nàng, khéo léo xoay ngón tay, từ từ mở rộng huyệt nhỏ.

Cảm giác của một ngón tay thật kỳ lạ, không giống như những thứ thô bạo, cứng rắn của nam nhân khiến người ta sợ hãi, mà giống như một con rắn nhỏ trơn ướt, liên tục luồn lách trong huyệt nhỏ, chạm đến những điểm nhạy cảm.

"A... Ha~"

Thẩm Tĩnh Thư nằm sấp trên tấm ván gỗ, một bên ngực đầy đặn bị Tư Bất Quy chơi đùa, ngón tay xoay tròn mân mê nhụy hoa, trong khi bên kia, nụ hồng bị bỏ quên đang cọ nhẹ lên mặt ván, theo nhịp cơ thể khẽ run lên mỗi khi bị đẩy vào.

"Ưm... A... Ư ~"

Huyệt nhỏ thực sự rất biết cách mơn trớn, chỉ một ngón tay thôi cũng khiến Thẩm Tĩnh Thư sung sướng đến không chịu nổi, dần dần chìm đắm trong dục vọng, không còn nghĩ đến điều gì khác, chỉ tập trung vào cảm giác khoái lạc từ huyệt nhỏ đang bị trêu chọc.

Tư Bất Quy bất ngờ giảm tốc độ, chậm rãi ma sát lớp thịt mềm khi rút ra, rồi thêm một ngón tay nữa đẩy mạnh vào trong.

Thẩm Tĩnh Thư rõ ràng cảm nhận rõ ràng huyệt nhỏ của mình bị ngón tay mở rộng từng chút một, đầu ngón tay vuốt ve mép huyệt, toàn bộ ngón tay chậm rãi ra vào, tạo nên những nhịp đẩy đầy đê mê.

Cảm giác mọi thớ thịt bên trong huyệt nhỏ đều bám chặt lấy ngón tay, co giãn theo nhịp đẩy, bị đâm đến mức mép huyệt lật ra ngoài. Tư Bất Quy đột nhiên tăng tốc, dùng ngón giữa và ngón áp út mạnh mẽ ra vào không ngừng.

"A, a, a..."

Tóc nàng bị thấm đẫm mồ hôi thoảng mùi hương, Thẩm Tĩnh Thư mê loạn rên rỉ, cơ thể bị những nhịp đẩy phía dưới tấn công dữ dội, từng đợt khoái cảm liên tiếp trào dâng, chồng chất mãnh liệt hơn.

Không thể cắn chặt môi được nữa, một ít nước bọt từ khóe miệng chảy ra, Thẩm Tĩnh Thư đã hoàn toàn đầu hàng, cả người mềm nhũn để mặc cho Tư Bất Quy ở phía sau chiếm đoạt lấy mình.

Huyệt nhỏ bất ngờ siết chặt, co rút mãnh liệt, một lượng lớn xuân dịch tuôn trào, làm ướt đẫm bàn tay của Tư Bất Quy.

Tư Bất Quy khẽ cắn lên vành tai nàng, sau đó rút tay ra, xoay người Thẩm Tĩnh Thư lại, để lưng nàng áp sát vào tấm ván gỗ.

Tư Bất Quy cúi đầu ngậm lấy bầu ngực mềm mại đã bị bỏ quên từ lâu, mút lấy nụ hồng đỏ au, sau đó đưa hai ngón tay trở lại, nhẹ nhàng đẩy sâu vào trong huyệt nhỏ.

Lớp thịt mềm chặt chẽ siết lấy ngón tay, sự tạm ngừng trước đó khiến cảm giác cao trào càng thêm mãnh liệt, như xuyên thấu tận xương tủy. Mặt Thẩm Tĩnh Thư đỏ bừng vì khoái cảm, giữa hai chân cực kỳ ướt át, huyệt nhỏ vẫn bị bàn tay xinh đẹp không ngừng ra vào.

Cảm giác căng tràn và run rẩy tích tụ dần, Thẩm Tĩnh Thư không ngừng rên rỉ,hai chân cũng theo nhịp đẩy vào rút ra mà co giật liên hồi.

Tư Bất Quy nhắm đúng điểm nhạy cảm, mạnh mẽ ma sát và kích thích khiến lớp thịt mềm bên trong co rút chặt chẽ, theo mỗi nhịp ra vào của ngón tay tạo ra những tiếng "òm ọp", xuân dịch bắn tung tóe.

Cuối cùng, cả người Thẩm Tĩnh Thư run rẩy, không thể chống lại sự kích thích mãnh liệt. Trong tiếng rên rỉ vang vọng từ phía bên kia lỗ nhỏ, nàng hét lên một tiếng chói tai, rồi phóng ra một dòng dịch trong suốt, văng ra khắp nơi.

Đôi ngọc nhũ bị kích thích đến mức ửng đỏ, đầu nhũ căng cứng đứng thẳng, phía bên dưới liên tục co rút. Thẩm Tĩnh Thư thở gấp, cả người mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.

Tư Bất Quy nhẹ nhàng ôm chặt nàng vào lòng, ngón tay vẫn tạm thời giữ nguyên trong huyệt nhỏ, cảm nhận lớp thịt mềm co rút từng hồi. Sau đó, nàng ấy cúi xuống, dịu dàng hôn lên vai Thẩm Tĩnh Thư.

Phòng bên cạnh những âm thanh dâm loạn vẫn tiếp tục. Tư Bất Quy liếc qua lỗ nhỏ, nhìn thấy hai nữ tử đang quỳ trên sàn, nâng hông lên thật cao, tranh nhau dùng lưỡi liếm cây gậy thịt thô ráp đang mềm nhũn của nam tử.

Từ góc nhìn thuận lợi này, có thể nhận ra căn phòng nhỏ này rõ ràng được thiết kế để các họa sư chuyên vẽ xuân cung đồ quan sát và ghi lại thực tế.

Nhiều nơi vui thú đều có những căn phòng tương tự, sau đó bán những bức xuân cung đồ này, tú bà và họa sư chia nhau lợi nhuận. Không ít họa sư vô vanh, sống cảnh nghèo khó, thường dựa vào công việc này để kiếm sống qua ngày.

Đột nhiên, nam nhân đang chuẩn bị lấy lại phong độ lại ngã nhào xuống giường, nằm bất động. Hai nữ nhân đang quỳ gối liếm mút nam căn dường như chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, lập tức bị người từ phía sau đánh ngất.

Một hắc y nhân lặng lẽ xuất hiện, nhanh chóng xử lý mọi chuyện trong im lặng.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, Tư Bất Quy nhếch môi đầy giễu cợt, sau đó giúp Thẩm Tĩnh Thư mặc lại y phục, nàng ấy nhẹ nhàng bế Thẩm Tĩnh Thư ra ngoài.

Thẩm Tĩnh Thư mặc nam trang, khuôn mặt đỏ ửng, trông chẳng khác nào một tiểu quan vừa bị ai đó đùa bỡn đến hỏng mất. Tư Bất Quy thản nhiên bế nàng đi qua đám đông, trên môi vẫn nở nụ cười mang đầy ẩn ý, rồi bảo tú bà bối trí cho hai người một gian thượng hạng.

Tú bà nhìn Tư Bất Quy với ánh mắt có chút kinh ngạc, ánh mắt không ngừng di chuyển qua lại giữa gương mặt đeo mặt nạ của nàng ấy và khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Tĩnh Thư, cuối cùng lại liếc xuống túi bạc căng phồng bên hông của Tư Bất Quy.

Hôm nay, những tiểu quan ( kỹ nam) và thanh sắc quan nhân trên họa phường đều đến từ các kỹ viện nổi tiếng ở Dương Thành. Tú bà cũng chẳng buồn quan tâm đến tiểu quan này thuộc về kỹ viện nào, chỉ cần có tiền vào túi. Ngay lập tức, bà ta nở nụ cười niềm nở, ra lệnh cho người dẫn Tư Bất Quy và Thẩm Tĩnh Thư lên căn thượng phòng ở tầng ba trong họa phường.

Tư Bất Quy bồng Thẩm Tĩnh Thư, giữa ánh mắt mập mờ xen lẫn kinh ngạc của những người xung quanh, thản nhiên bước lên cầu thang, tiến vào một gian thượng phòng.

Sau khi đưa một ít bạc để đuổi gã gù đi và dặn hắn mang đồ ăn lên, Tư Bất Quy âm thầm rời khỏi phòng, giả vờ đi dạo ngắm cảnh rồi chậm rãi tiến ra phía cuối đuôi thuyền.

Chưa đầy nửa nén nhang, một công tử phóng túng đang say khướt lảo đảo đi tới, cuối cùng đổ gục xuống ngay bên cạnh Tư Bất Quy, trông như đang cúi người để nôn mửa.

Ở một nơi đầy rẫy cảnh nam nữ hoan ái như trên họa phường này, chẳng ai để ý đến điều khác thường.

"Các chủ." Nam nhâm thấp giọng báo: "Tên đạo tặc kia đã bị xử lý gọn gàng, mật tín cũng đã lấy được."

Người này chính là Lão Cửu, kẻ áo đen đã xuất hiện trong căn phòng trước đó, đồng thời cũng là một trong những thuộc hạ trung thành được Tư Bất Quy dẫn theo trong chuyến xuất trang lần này.

Tư Bất Quy vẫn bất động, giọng nói trầm ổn: "Bảo Hàn Thất tìm một người lanh lợi, cải trang rồi mang mật tín đi tiếp xúc với đầu mối. Điều tra nguồn gốc lô binh khí kia, đồng thời chú ý sát sao động tĩnh của phủ Thân vương và phủ Tư Mã."

"Vâng." Lão Cửu đáp, sau đó lại hơi chần chừ hỏi thêm: "Các chủ, bên phía Thẩm học sĩ... Liệu có cần báo tin không?"

Suy nghĩ một chút, đôi mày của Tư Bất Quy khẽ nhướng lên: "Hỏi Thẩm Tĩnh Thư sao?"

"Không, là Thẩm Nhị Lang." Lão Cửu trả lời: "Dẫu sao đó cũng là trưởng tỷ của hắn, tỷ đệ tình cảm sâu sắc, nên hắn nhờ người gửi lời hỏi thăm."

Quả nhiên không thể sánh được với sự kiên nhẫn của lão hồ ly, Tư Bất Quy không nói thêm gì, chỉ đáp: "Chỉ cần nói với hắn mọi chuyện đều ổn là được."

Suy nghĩ một lúc, Tư Bất Quy tiếp tục căn dặn: "Bảo người ở dịch quán chủ ý, nếu có tú bà nào đến gửi thư về Uẩn Thành thì bắt giữa ngay lập tức."

"Tuân lệnh."

Trong phòng, sau khi tỉnh dậy từ dư vị của cơn cao trào, việc đầu tiên mà Thẩm Tĩnh Thư làm chính là tìm giấy bút viết thư, sau đó vội vàng nhờ một người hầu đi ngang qua gửi đi.

Khi Tư Bất Quy quay lại, nhìn thấy Thẩm Tĩnh Thư vẫn đang nằm trên giường giả vờ ngủ, nàng ấy chỉ khẽ cười, không vạch trần, bước đến, trực tiếp bế người dậy ôm vào lòng.

Vừa định đông tay cởi quần lót của Thẩm Tĩnh Thư, nàng không thể nhẫn nhịn thêm, lập tức giữ chặt tay của Tư Bất Quy, vùng vẫy ngồi dậy.

"Đồ lưu manh! Ngươi..."

"Ta mua được bánh Ngọc Lương rồi."

Tư Bất Quy bỗng lấy từ túi áo trong ra một gói bánh Ngọc Lương, cẩn thận mở ra, đưa đến trước mặt Thẩm Tĩnh Thư.

Kẻ trách móc của Thẩm Tĩnh Thư ngay lập tức bị chặn đứng. Nàng nhìn chiếc bánh Ngọc Lương được giữ gìn cẩn thận, không hề bị vỡ vụn, trái tim bỗng trở nên mềm mại lạ thường.

Người này...

Tư Bất Quy nâng niu gói bánh Ngọc Lương, nụ cười dịu dàng tựa như gió xuân: "Ta đã bảo người mang thêm điểm tâm và trà tới, Khanh Khanh, nàng cũng ăn một chút nhé?"

"Ta... Cảm ơn."

Ánh mắt nóng bỏng của nàng ấy khiến Thẩm Tĩnh Thư cảm thấy ngượng ngùng không thôi. Nàng đành cúi đầu, lặng lẽ cầm lấy một miếng bánh Ngọc Lương cắn một miếng nhỏ.

"Chụt ~"

Không ngờ Tư Bất Quy đột nhiên tiến tới, khẽ hôn lên má nàng một cái.

"Khanh Khanh thật đẹp, ánh mắt long lanh khiến lòng người không khỏi xao xuyến."

Tư Bất Quy thẳng thắn khen ngợi khiến mặt Thẩm Tĩnh Thư lập tức đỏ lên, thậm chí còn quên nhai miếng bánh Ngọc Lương trong miệng.

Trái tim nàng không ngừng đập loạn nhịp, trong lòng không khỏi tự trách: Mình làm sao vậy? Chỉ là một câu nói của kẻ lưu manh mà thôi, sao lại mất kiểm soát như thế chứ? Đúng là một tên lưu manh mà!

Tư Bất Quy hoàn toàn không hay biết nàng đang nghĩ gì, chỉ cẩn thận nhìn nàng ăn bánh, sau đó lại đến bàn, mang trà nước và vài món bánh khác quay lại, ân cần mời Thẩm Tĩnh Thư nếm thử.

Lần này Thẩm Tĩnh Thư thật sự chịu không nổi nữa, vội vàng uống vài ngụm trà, lắp bắp nói: "Các chủ... Ta... Chúng ta xuống thuyền đi sao, được, được không?"

Tư Bất Quy mỉm cười, đồng ý một cách rất thoải mái: "Được."

Nàng ấy đứng dậy đặt khay trà xuống, sau đó quay lại, Tư Bất Quy bế Thẩm Tĩnh Thư vừa định xuống giường lên. Không chờ thuyền cập bờ, nàng ấy khẽ vận khí, nhấc người nhẹ nhàng bay lên, đáp xuống bờ sông một cách vững vàng.

Thẩm Tĩnh Thư chỉ cảm thấy hơi mất trọng lực, ngay sau đó được Tư Bất Quy đặt xuống, cẩn thận đỡ nàng đứng dậy.

Lòng bàn tay chạm phải sự mềm mại, Thẩm Tĩnh Thư mới giật mình nhận ra mình đang đặt tay lên ngực Tư Bất Quy. Nàng hốt hoảng kêu khẽ một tiếng, rụt tay lại như bị bỏng, lùi ra sau mấy bước.

"Khanh Khanh ~"

Tư Bất Quy mỉm cười, định nắm lấy tay nàng nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào làn da Thẩm Tĩnh Thư, nàng đã vội vàng né tránh.

Thẩm Tĩnh Thư luống cuống lùi lại, không để ý phía sau, bất cẩn va phải một nam tử mặc y phục hoa lệ.

"Kẻ nào không có mắt dám giẫm lên chân bổn thiếu gia?"

Đối phương giận dữ quát lớn, Thẩm Tĩnh Thư vội xoay người, liên tục cúi đầu nói xin lỗi.

Vốn dĩ nơi này người đến kẻ đi tấp nập, chỉ cần bày tỏ lời xin lỗi rồi mỗi người đi một ngả là xong. Thế nhưng nam tử kia lại không chịu buông tha, ánh mắt hung ác, bất ngờ vung tay định chộp lấy Thẩm Tĩnh Thư.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro