24
Tư Bất Quy ôm lấy Thẩm Tĩnh Thư, vận khí nhảy vọt lên không trung, khẽ lướt qua vài mái nhà, cuối cùng đáp xuống một tòa phương trạch yên tĩnh.
Lúc này, hầu hết mọi người đều đang ra phố xem đèn, khiến cho tòa phương trạch này gần như vắng tanh. Ngay cả đám lính tuần cũng lười biếng, tự tìm một góc yên tĩnh để trốn việc.
Tư Bất Quy đứng trên cao quan sát bốn phía một lúc, sau đó lại nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống căn phòng Tây sương của một hộ gia đình.
Tư Bất Quy không hề e dè, trực tiếp bước vào bên trong. Quả nhiên chẳng có ai trong phòng. Nàng ấy đóng cửa lại, sau đó cẩn thận đặt Thẩm Tĩnh Thư lên giường.
Tư Bất Quy tháo chiếc quần lót đã thấm đẫm xuân thủy, lập tức cúi đầu xuống giữa hai chân Thẩm Tĩnh Thư, vươn lưỡi liếm láp nơi tư mật nóng rực của nàng.
Hai tay nàng ấy không kiềm chế được mà vươn lên, xuyên qua lớp y phục xoa nắn đôi bạch ngọc đã căng cứng, động tác đầy khao khát và mãnh liệt.
"A~"
Vừa trải qua một đợt cao trào, huyệt nhỏ trở nên vô cùng nhạy cảm. Lưỡi của Tư Bất Quy vừa chạm vào liền bị lớp thịt mềm bên trong bao bọc, co rút như đang mơn trớn và mút lấy.
Hương vị ấy quả thực mê lòng người, lớp thịt mềm ôm chặt lấy đầu lưỡi, từng đợt dâm dịch liên tục trào vào trong miệng. Tư Bất Quy ra sức kích thích, dùng lưỡi cuốn lấy, tham lam khơi ra thêm nhiều dòng xuân thủy ngọt lành.
"A... Bất Quy~ Ngươi, mau dừng lại... A~"
Dù vẫn còn chút lý trí, Thẩm Tĩnh Thư biết đây là nhà của người khá. Nàng không khỏi oán trách tên lưu manh kia, dám ngang nhiên bước vào tận phòng rồi làm ra những chuyện phóng túng thế này.
Mặt Thẩm Tĩnh Thư đỏ bừng, nửa vì khoái cảm dồn dập, nửa vì sự xấu hổ đang thiêu đốt. Nhưng chính cảm giác xấu hổ đó lại càng khiến nàng chìm sâu vào sự mê hoặc. Những hành động trái với lễ giáo như vậy lại vô tình mang đến sự kích thích đầy lạ lẫm.
Huyệt nhỏ ấm nóng bị liếm đến mềm nhũn, bề mặt lưỡi hơi thô ráp không ngừng lướt qua nơi tư mật, mạnh mẽ ra vào bên trong huyệt nhỏ, mỗi một cú chạm đều khơi lên từng đợt khoái cảm mãnh liệt.
Tư Bất Quy cố gắng đẩy vào sâu hơn, tách lớp thịt mềm ra, tìm kiếm điểm nhạy cảm nhất của Thẩm Tĩnh Thư. Đầu lưỡi hơi cuốn lên, rung động một cách tinh tế khiến đối phương không thể chống cự, chỉ có thể ngoan ngoãn giải phóng chính mình.
Bị liếm đến mức dâm dịch tràn trề, phóng túng làm ướt đẫm chiếc chăm thêu vốn thuộc về cô nương chưa xuất giá, khung cảnh tràn ngập sắc xuân đầy tà mị.
Sau khi nếm đủ vị ngọt ngào từ huyệt nhỏ, Tư Bất Quy mới ngẩng đầu lên. Hai tay nàng ấy áp lấy đôi gò bồng đào của Thẩm Tĩnh Thư, qua lớp y phục khẽ liếm mút, trêu đùa, từng động tác vừa kích thích vừa mê hoặc.
"Ưm~"
Thẩm Tĩnh Thư không kiên nhẫn khẽ ưỡn ngực, miệng hé mở, từng hơi thở nhẹ nhàng thoát ra đầy gợi cảm.
Tư Bất Quy bất ngờ cúi xuống, cắn lấy một nụ hoa nhỏ cương cứng đang nhô lên bên dưới lớp áo rồi mút mạnh. Động tác của nàng ấy khiến trên áo của Thẩm Tĩnh Thư xuất hiện hai mảng ẩm ướt cục kỳ rõ ràng, càng tăng thêm sự ám muội.
Khi đang chìm đắm không lối thoát, Thẩm Tĩnh Thư bất ngờ bị Tư Bất Quy xoay người lại.
Nàng nằm sấp trên giường, cả khuôn mặt áp xuống gối. Tư Bất Quy kéo chăn lại, lót dưới người nàng, sau đó nhẹ nhàng nâng đầu gối Thẩm Tĩnh Thư lên, khiến hai chân của nàng cong lại, nâng cao eo vào phần hông lên một cách đầy mời gọi.
Huyệt nhỏ ướt át và hậu huyệt khép chặt cùng lúc lộ ra trước mắt. Tư Bất Quy lấy từ trong lòng ra một cây ngọc trụ mà nàng ấy vẫn luôn mang theo, vốn dĩ được cắm trên yên ngựa.
"Khanh Khanh, nằm yên nào, ta muốn thử từ phía sau, xem có thể cùng lúc làm cả hai huyệt nhỏ của nàng không."
Thẩm Tĩnh Thư còn chưa kịp phản ứng, Tư Bất Quy đã cầm ngọc trụ đẩy vào huyệt nhỏ ướt đẫm của nàng bắt đầu chậm rãi ra vào, động tác đầy nhịp nhàng và thăm dò.
Những phần gồ lên trên ngọc trụ ma sát vào lớp thịt mềm nơi huyệt nhỏ, khiến Thẩm Tĩnh Thư run rẩy từng hồi. Tư Bất Quy liền gia tăng lực, mạnh mẽ ra vào, mỗi một cú thúc sâu đều sẽ đẩy cả người nàng về phía trước.
Đầu gối của Thẩm Tĩnh Thư cọ xát trên ga giường, khiến nàng cảm nhận rõ ràng tư thế đầy khuất nhục của mình, bị Tư Bất Quy tấn công mạnh mẽ từ phía sau. Cảm giác xấu hổ trào dâng khiến nàng chỉ muốn chui xuống đất để trốn cảm giác ngượng ngùng này.
Dù xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt nhưng Thẩm Tĩnh Thư vẫn không kìm được mà phát ra những tiếng rên rỉ đầy mê hoặc.
"A, a.. Ưm..."
Dường như không thể kìm nén được nữa, Tư Bất Quy lại càng thêm hứng khởi, khẽ khích lệ nàng: "Không có ai đay, Khanh Khanh, cứ thoải mái là kêu lên!"
Trong khi tiếp tục ra vào bên trong huyệt nhỏ, Tư Bất Quy bắt đầu chuyển mục tiêu sang hậu huyệt. Nàng ấy khẽ lấy một ít dâm thủy trơn ướt, nhẹ nhàng thoa lên nơi chật khít kia, chuẩn bị cho hành động tiếp theo.
Khi điều khiển ngọc trụ mạnh mẽ ra vào trong huyệt nhỏ, Tư Bất Quy đồng thời đưa một đốt ngón tay vào hậu huyệt, nhịp nhàng phối hợp với tốc độ phía trước, tạo nên cảm giác mãnh liệt và đầy kích thích cho cả hai nơi.
"A, a, a... A~"
Thẩm Tĩnh Thư không thể kiềm chế mà liên tục rên rỉ nhưng Tư Bất Quy không xâm nhập quá sâu vào hậu huyệt. Nàng ấy hiểu rõ cảm giác nào là thoải mái nhất, chỉ đơn giản tạo cho Thẩm Tĩnh Thư cảm giác được lấp đầy, khơi dậy khoái cảm mãnh liệt hơn.
Quả nhiên, khi cả hai nơi tư mật đều bị chiếm giữ, cơ thể Thẩm Tĩnh Thư run lên từng đợt. Tư Bất Quy nhận ra nàng sắp đạt tới cao trào, liền giữ nguyên ngọc trụ trong huyệt nhỏ, sau đó quỳ một chân lên giường, kéo nàng dậy để đối phương dựa vào lòng mình một cách đầy âu yếm.
Phía dưới vẫn còn mở rộng, Tư Bất Quy luồn tay qua nách Thẩm Tĩnh Thư, tay trái nắm lấy một bên bạch ngọc mềm mại, nhào nặn đầy mê đắm, còn tay phải thì trượt xuống chạm đến ngọc trụ đã ướt đẫm.
Ngón tay nàng ấy khéo léo giữ lấy phần rãnh nhỏ chống trơn ở đuôi ngọc trụ, đồng thời ôm chặt cơ thể mềm mại của Thẩm Tĩnh Thư. Tư Bất Quy dùng lực đẩy mạnh trụ ngọc lên, tiếp tục ra vào trong huyệt nhỏ, động tác đầy mãnh liệt và chiếm hữu.
"Ta làm nàng thoải mái chứ?" Tư Bất Quy thở hổn hển, khẽ thì thầm: "Khanh Khanh, huyệt nhỏ của nàng kẹp chặt thế này... Ưm... Để ta làm nàng phóng thích ra ngay đây."
Vừa nói, nàng ấy vừa tăng thêm lực đẩy mạnh hơn vào sâu bên trong. Đồng thời, cơ thể cọ xát đầy khiêu khích lên tấm lưng trần mềm mại của Thẩm Tĩnh Thư, từng động tác như muốn hòa quyện cả hai làm một.
Một dòng nước ấm lan ra, Thẩm Tĩnh Thư lại một lần nữa giải phóng bản thân, cơ thể mềm nhũn ngã xuống giường, không còn chút sức lực.
Lúc này, Tư Bất Quy mới chậm rãi rút ngón tay ra, sau đó lấy từ trong lòng một chiếc khăn lụa mềm mại, nhẹ nhàng lau sạch cho nàng, từng động tác đều chứa đựng sự dịu dàng và ân cần.
Sau khi lau sạch cơ thể cho đối phương, Tư Bất Quy bước đến góc khuê phòng, mở chiếc hòm tủ ra và tìm một bộ hồ phục mới tinh, cẩn thận giúp Thẩm Tĩnh Thư mặc vào.
Dần dần thoát khỏi dư âm của cao trào, Thẩm Tĩnh Thư mới nhận ra trên người mình là bộ hồ phục của nhà ai đó. Điều này khiến nàng không khỏi cảm thấy khó xử, trong lòng tràn ngập sự ngượng ngùng.
"Ngươi... Đồ lưu manh này, sao lại còn tham cả y phục của người ta?"
Thẩm Tĩnh Thư muốn cởi nó ra nhưng lại bị Tư Bất Quy giữ chặt ngăn lại.
"Khanh Khanh, y phục của nàng đã bị chính nàng làm ướt hết rồi." Đối phương nói đầy lý lẽ, khoongc hút ngượng ngùng: "Chỉ là đổi bộ khác thôi, cùng lắm ta đền người ta vài đồng bạc."
"Ngươi..."
Thẩm Tĩnh Thư dở khóc dở cười, đang định mắng đối phương là kẻ vô sỉ mặc dày, thì bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng cười khúc khích trong trẻo như tiếng chuông bạc.
Có người tới! Thẩm Tĩnh Thư hoảng hốt, sắc mặt lập tức thay đổi nhưng cơ thể chưa kịp phản ứng đã bị Tư Bất Quy nhẹ nhàng ôm lấy nhảy vọt lên xà nhà, ẩn mình trong bóng tối.
Nhà của gia đình giàu có quả nhiên được xây dựng kiên cố hơn, cả xà nhà rộng lớn và chắc chắn, vô cùng vững chãi.
Thẩm Tĩnh Thư được Tư Bất Quy đặt lên một thanh xà ngang, sau đó nhìn thấy nàng ấy lấu ra thứ gì đó trong ống tay áo. Bàn tay trắng nõn khẽ vung lên, vật ấy liền rơi xuống giường tạo thành một tiếng động nhỏ.
Cánh cửa nhanh chóng bị đẩy ra, hai nữ tử sánh vai nhau bước vào.
Tim Thẩm Tĩnh Thư như vọt lên tận cổ. Trên giường, vệt ướt vẫn còn rõ ràng, y phục thì vương vãi khắp nơi trên sàn, dù nhìn thế nào cũng không thể giấu được chuyện đã xảy ra!
Nàng trách móc liếc Tư Bất Quy một cái nhưng lại phát hiện đồ lưu manh này hoàn toàn chẳng hề bận tâm, thậm chí khóe môi còn nhếch lên, mang theo vẻ đắc ý và tự tin.
Thẩm Tĩnh Thư vốn thông minh nhạy bén, thầm nghĩ liệu đồ lưu manh này có phải đang bí mật giấu bảo vật nào đó không? Nghĩ vậy, nàng không kìm được tò mò, vội cúi xuống nhìn.
Hai nữ tử bước vào, một người ăn vận như một cô nương chưa xuất giá, người kia lại búi tóc kiểu phụ nhân, có vẻ là một người trẻ hơn và một người lớn tuổi hơn.
Cả hai vừa vào đã lập tức nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn trên giường, liền cho rằng nhà bị trộm đột nhập. Không chút do dự, họ vội vàng kiểm tra các hòm tủ và hộp trang điểm trong phòng để xem có mất mát gì không.
Tư Bất Quy khéo léo lấy đi là bộ hồ phục ở dưới cùng, thủ pháp tinh tế đến mức tạm thời không bị phát hiện. Thẩm Tĩnh Thư nhìn hai nữ tử đang luống cuống kiểm tra lại đồ trang sức và phấn son, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Tự nhiên, nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa tự trách. Thẩm Tĩnh Thư giận chính mình, chỉ vì bị mấy chiếc cung đăng và vài chiếc đèn hoa đăng mê hoặc mà lơ là cảnh giác, để đồ lưu manh này có cơ hội, khiến người khác vô duyên vô cớ chịu một trận tai bay vạ gió.
"Đồ của tẩu tẩu vẫn còn đủ, không thiếu món nào!"
Tiếng nói vui mừng của một trong hai nữ tử vang lên, khiến Thẩm Tĩnh Thư giật mình nhận ra rằng, sau cả buổi kiểm tra số lượng trang sức và châu báu, hai người ấy vẫn chưa hề phát hiện ra vệt ướt đáng xấu hổ trên giường.
Đúng là vô tư quá mức, Thẩm Tĩnh Thư thầm thở dài. Nếu đổi lại là nàng gặp phải tình huống như thế, chắc chắn việc đầu tiên sẽ là chạy ra ngoài gọi người.
Nhưng nhờ vậy, nàng cũng biết được căn phòng này hóa ra là nơi vị tẩu tẩu kia ở lại.
Hai nữ tử bên dưới vẫn không phát hiện ra có người trên xà nhà, chỉ mải mê thì thầm to nhỏ với nhau. Mãi cho đến khi cô nương trẻ tuổi bất ngờ chỉ vào giường, kinh ngạc thốt lên: "Cái kia là gì thế?"
Đó là thứ mà Tư Bất Quy đã ném xuống. Nữ tử trẻ tuổi bước tới nhặt lên, sau đó mang trở lại bàn cùng với tẩu tẩu của mình bàn luận.
Thứ đó nằm ngay bên dưới xà nhà, khiến Thẩm Tĩnh Thư không kìm được sự tò mò, liếc mắt nhìn qua. Chỉ một ánh nhìn thoáng qua đã đủ làm nàng đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
Mặc dù không thể nhìn thấy quá rõ nét nhưng với sự nhạy bén và kiến thức về các bút pháp hội họa, Thẩm Tĩnh Thư nhanh chóng nhận ra thứ đang được bàn luận kia chính là xuân cung đồ.
Hai nữ tử phía dưới kinh ngạc thốt lên càng chứng minh suy đoán của Thẩm Tĩnh Thư là đúng, nàng không khỏi liếc Tư Bất Quy một cái, ánh mắt đầy trách móc, thầm nghĩ đồ lưu manh này quả nhiên chẳng biết đoan chính là gì, lại còn cả gan thuổng xuân cung đồ từ trên họa phường về.
Thế nhưng điều xảy ra ngay sau đó khiến Thẩm Tĩnh Thư hoàn toàn sững sờ.
Chỉ thấy hai nữ tử bên dưới, sau khi xem xét bức xuân cung đồ, đột nhiên bắt đầu cởi quần áo!
"Tẩu tẩu, Bình Nhi thấy nóng quá, phía dưới cũng ngứa ngáy khó chịu lắm!"
"Bình Nhi, ta cũng vậy ~"
Thẩm Tĩnh Thư trợn tròn mắt, hoàn toàn bàng hoàng trước cảnh tượng trước mặt. Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức hiểu ra vấn đề: Bức xuân cung đồ kia e rằng đã bị nhiễm phải loại xuân dược cực mạnh và dễ dàng phát tán trong không khí!
Từ lâu đã nghe nói ở những nơi người ta tìm vui trác táng thường có nhiều thủ đoạn bất chính. Có những thanh quan giữ gìn sự trong sạch của mình nhưng lại bị những công tử hèn hạ dùng tiền mua chuộc tú bà, hạ dược mạnh để ép buộc!
Trước đây nàng vẫn cho rằng đó chỉ là những lời đồn thổi đáng sợ, không ngờ lại thật sự có những thứ ghê gớm như vậy!
Suy nghĩ về sự đen tối của lòng người khiến Thẩm Tĩnh Thư cảm thấy một luồng khí lạnh lan khắp cơ thể. Nàng khẽ run lên, cắn chặt môi để trấn tĩnh lại.
"Khanh Khanh." Tư Bất Quy ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: "Bức xuân cung đồ đó là do tú bà lén đưa cho ta, lo sợ rằng ta không thể tận hứng khi ở cùng nàng... Nhưng ta sẽ không bao giờ dùng những thứ đó với nàng."
Tâm trạng Thẩm Tĩnh Thư phức tạp vô cùng. Nhưng ngay lập tức nhớ ra hai nữ tử phía dưới vẫn đang bị ảnh hưởng liền vội vàng thúc giục Tư Bất Quy nhanh chóng ngăn cản họ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro