26
Cánh cửa phòng bất chợt khẽ vang lên, Tư Bất Quy với thính giác nhạy bén liền nhận ra ngay tiếng bước chân của ai.
"Khanh Khanh?"
Nghe tiếng gọi, Thẩm Tĩnh Thư nhìn về phía góc phải trên của căn phòng, nơi có đặt một tấm bình phong. Từ phía sau bình phong, làn hơi nước mỏng manh lượn lờ bốc lên, nàng liền hiểu ngay rằng Tư Bất Quy đang tắm rửa.
Má nàng bất giác đỏ ửng lên, Thẩm Tĩnh Thư vội vàng khép cửa lại, như thể sợ rằng có ai đó nhìn trộm được cảnh Tư Bất Quy đang tắm.
Vừa cài chốt cửa xong, Thẩm Tĩnh Thư lại đặt tay lên ngực, chạm vào nơi trái tim đang đập loạn nhịp, định xoay người lại. Thế nhưng, ngay lập tức nàng cảm nhận được phía sau mình áp sát vào hai khối mềm mại đầy đàn hồi.
"Khanh Khanh ~"
Tư Bất Quy chỉ khoác hờ một chiếc áo mỏng bên ngoài, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo của Thẩm Tĩnh Thư, giữ nàng thật chặt trong lòng.
Hơi nóng thoang thoảng hương hoa phả tới, khiến vành tai Thẩm Tĩnh Thư cũng bắt đầu đỏ lên. Nàng bỗng cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn một cách vô cớ.
Một lọn tóc ướt của Tư Bất Quy rũ xuống cổ Thẩm Tĩnh Thư, một giọt nước nhỏ xuống, dọc theo da thịt lăn xuống rồi thấm vào trong cổ áo. Giọt nước ấy mang theo cả hơi lạnh lẫn chút ấm áp khiến nàng bất giác rùng mình.
Giọng nói bất giác trở nên run rẩy, mãi một lúc lâu sau Thẩm Tĩnh Thư mới ngượng ngùng nói: "Không, Bất Quy, ta, đến đưa cho ngươi..."
"Khanh Khanh, nàng có thích Tư Mã Túy không?"
Thẩm Tĩnh Thư khựng lại, không ngờ nàng ấy lại đột nhiên hỏi như vậy.
Nàng không muốn trả lời nhưng Tư Bất Quy dường như quyết tâm làm rõ chuyện này, vòng tay ôm chặt lấy eo nàng, không hề có ý định buông ra.
Trong lòng Thẩm Tĩnh Thư khẽ thở dài.
Tất nhiên là... Không thích rồi.
Nam nhân mà nàng từng lén quan sát vài lần từ sau bức bình phong trong nhà, về cả dung mạo lẫn khí chất đều hết sức tầm thường. Mặc dù được mệnh danh là trạng nguyên nhưng ấn tượng mà hắn để lại trong lòng Thẩm Tĩnh Thư không hề tốt đẹp.
Nàng từng nghe Liêu Nhi nhắc đến sự không đứng đắn của Tư Mã Úy, cũng từng nghe qua những lời đồn về hắn trong dân gian, thậm chí còn tìm đọc cả thơ văn do hắn viết.
Những gì nàng thấy đều chỉ phơi bày rõ hư danh của Tư Mã Úy.
Thẩm Tĩnh Thư vô cùng thất vọng nhưng nàng cũng hiểu rằng nếu nàng không muốn thì cha nàng, Thẩm Quân chắc chắn sẽ đồng ý từ hôn.
Nhưng thế lực của Tư Mã gia lại khiến nàng e ngại.
Thẩm Quân từng là Thái Phó của Thái Tử, cũng là một đại nho danh tiếng lừng lẫy, học trò khắp thiên hạ. Dẫu vậy, Thẩm Tĩnh Thư vẫn không muốn mạo phạm đến Tư Mã gia vì nàng biết hậu qua sẽ không hề đơn giản.
Đệ đệ của nàng Thẩm Ký Minh mang chí lớn tựa trời cao, con đường quan lộ tương lai rộng mở. Nhưng khi đôi cánh vẫn chưa đủ mạnh mẽ, chỉ cần Tư Mã gia tiện tay phủ xuống, có lẽ sẽ khiến đệ ấy mất đi cơ hội bước vào chốn triều đình.
Thẩm Tĩnh Thư không dám, cũng không thể lấy cả Thẩm gia ra đánh cược. Vì vậy, chấp nhận cuộc hôn nhân liên gia này chính là lựa chọn tốt nhất.
"Hắn là phu quân của ta." Thẩm Tĩnh Thư bình thản trả lời: "Theo lẽ, ta tất nhiên phải thích hắn."
"Nhưng nếu không phải vì lẽ thường thì sao?" Tư Bất Quy gấp gáp hỏi: "Khanh Khanh sẽ thế nào?"
"Bất Quy..."
Thẩm Tĩnh Thư khẽ thở dài: "Tại sao... Tại sao ngươi lại thích ta chứ?"
"Ta yêu thích Khanh Khanh, không cần lý do!"
Câu trả lời vừa bá đạo, vừa không chút do dự, khiến trái tim Thẩm Tĩnh Thư bất giác lỡ nhịp thêm một lần nữa.
"Nhưng mà." Thẩm Tĩnh Thư nhẹ giọng nói: "Ta và ngươi đều là nữ tử, không có mệnh lệnh của phụ mẫu, cũng chẳng qua mai mối, sao có thể..."
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị Tư Bất Quy đột nhiên xoay người lại, ép sát vào cánh cửa phòng.
"Nếu cả hai điều đó đều có, Khanh Khanh liệu có bằng lòng gả cho ta không?"
Tư Bất Quy nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tĩnh Thư, ánh mắt cháy bỏng, giọng nói tràn đầy khẩn thiết hỏi nàng.
"Ngươi..."
Dù bị ánh mắt mãnh liệt của Tư Bất Quy ép đến đỏ bừng cả mặt nhưng trong lòng Thẩm Tĩnh Thư vẫn rõ ràng- điều này là không thể.
Một nữ tử gả cho một nữ tử khác, chuyện này trái ngược hoàn toàn với lẽ thường! Làm sao có thể xảy ra được?
Thế nhưng, trước lời nói hoang đường ấy, Thẩm Tĩnh Thư không biết phải đối mặt thế nào, chỉ còn cách tìm cớ để trốn tránh.
"Bất Quy, ta... Ta đã mua thuốc cho ngươi rồi. Ngươi bôi vào vết thương trên đầu lưỡi, nó sẽ giúp tiêu viêm và giảm đau."
Thẩm Tĩnh Thư luống cuống lấy từ bên trong vạt áo ra một gói giấy màu vàng nhỏ, cúi đầu nhét vào tay Tư Bất Quy.
Tư Bất Quy sửng sốt một lúc, sau đó vuốt nhẹ bề mặt giấy hơi thô ráp, khóe môi dần nở một nụ cười nhẹ.
"Cảm ơn nàng, Khanh Khanh."
Nói xong, nàng ấy nghiêng đầu, cúi xuống hôn nhẹ lên má Thẩm Tĩnh Thư.
"Ngươi!"
Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự xấu hổ lẫn tức giận, Thẩm Tĩnh Thư bị hôn trộm còn cảm thấy bối rối hơn cả bị trêu chọc, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Tư Bất Quy như đã phát hiện ra điều gì đó thú vị, nàng ấy tiện tay ném gói thuốc ra phía sau, để nói rơi trên bàn, rồi nhanh chóng nắm lấy cả hai tay của Thẩm Tĩnh Thư, ép chặt lên cánh cửa.
"Hóa ra, Khanh Khanh thích ta hôn nàng như vậy sao?"
Vừa nói, nàng ấy lại liên tiếp đặt lên má Thẩm Tĩnh Thư vài nụ hôn. Dù nàng ra sức lắc đầu, cố gắng né tránh nhưng với hai tay bị giữ chặt, nàng không cách nào thoát ra được.
Đúng là đồ lưu manh!
Những nụ hôn liên tục rơi xuống trán, chóp mũi và má của Thẩm Tĩnh Thư. Nàng cố gắng tránh né nhưng không sao thoát được, cuối cùng đành cắn chặt môi, nhắm mắt lại già vờ như một chú đà điểu trốn tránh hiện thức.
Tư Bất Quy cảm thấy buồn cười, lại hôn "chụt chụt" thêm vài cái, rồi buông cổ tay Thẩm Tĩnh Thư ra. Nàng ấy cúi người xuống, dễ dàng vác đối phương lên vai, xoay người đi thẳng về phía giường.
Đến khi Thẩm Tĩnh Thư kịp phản ứng, thì bản thân đã bị đặt nằm lên chăn gối mềm mại. Tư Bất Quy nhanh chóng kéo tung y phục của nàng ra, hai tay luồn vào trong lớp áo lót, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực mềm mại, mang đến cảm giác vừa lạ lẫm vừa khiến Thẩm Tĩnh Thư xấu hổ.
"Lưu manh! Sao ngươi lại... Lại đến nữa... Ưm~"
Không biết có phải là vì cơ thể nàng đã dần mất đi sức đề kháng trước những động chạm của Tư Bất Quy, hay là do sự cảm mến dành cho nàng ấy đã làm giảm bớt đi tâm lý chống đối. Nhưng cơ thể Thẩm Tĩnh Thư lại nhanh chóng trở nên mềm nhũn, chẳng thể nào cự tuyệt được.
"Khanh Khanh không phải vừa mua thuốc sao?"
Tư Bất Quy xoa nắn đôi bạch ngọc đáng yêu vừa cười nói: "Nếu đã giúp thì giúp đến cùng. Dùng đầu núm vú của nàng để bôi thuốc cho ta nhé."
Thẩm Tĩnh Thư lập tức đỏ bừng mặt, luống cuống thốt lên: "Ngươi! Ngươi nói linh tinh gì thế?"
Tư Bất Quy không đáp, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý. Bàn tay phải của nàng ấy bỗng siết chặt, bóp mạnh một bên ngực khiến Thẩm Tĩnh Thư rên lên. Sau đó, nàng ấy rút tay ra, cúi người kéo tuột chiếc quần lót mỏng manh của nàng xuống.
"Được rồi, ta sẽ khiến nàng thoải mái trước." Tư Bất Quy khẽ hôn lên khóe môi Thẩm Tĩnh Thư, giọng điệu pha chút tiếc nuối: "Đáng tiếc đầu lưỡi của ta phải bôi thuốc, không thể nếm mật dịch của nàng rồi."
Tên vô lại này! Mặt Thẩm Tĩnh Thư đỏ bừng vì xấu hổ. Thế nhưng, cơ thể nàng dường như không thể kháng cự, thậm chí còn có chút thích thú trước sự đụng chạm của Tư Bất Quy.
Nàng yếu ớt đạp chân vài cái như để chống cự nhưng Tư Bất Quy chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy, bàn tay khéo léo lướt xuống, dễ dàng luôn vào giữa hai chân nàng, chạm đến nơi mềm mại đầy nhạy cảm.
"Tư Bất Quy!"
Thẩm Tĩnh Thư chỉ có thể dùng tay đẩy Tư Bất Quy ra nhưng vừa chạm vào đối phương, nàng lập tức rụt tay lại như bị bỏng.
Cái kẻ không biết xấu hổ này! Y phục...
Dường như đã đoán trước rằng Thẩm Tĩnh Thư sẽ không dám chạm vào mình, Tư Bất Quy vẫn khoác trên người chiếc áo lỏng lẻo. Lớp vải trắng mỏng manh bị hơi nước làm ướt, ép sát vào cơ thể, làm lộ ra đôi nhũ hoa nhỏ nhắn, hơi nhô lên như kiêu ngạo khoe đường nét đầy mê hoặc.
Vạt áo ở cổ lỏng lẻo để lộ khe ngực sâu hút trắng nõn, Tư Bất Quy không hề che giấu dáng người mềm mại, đường cong đầy quyến rũ, thậm chí còn muốn Thẩm Tĩnh Thư chạm vào mình.
Thân thể nóng bỏng ấy, chỉ cần chạm nhẹ, Thẩm Tĩnh Thư cảm thấy vô cùng xấu hổ. Lòng bàn tay nàng như chạm phải một ngọn lửa nóng bỏng, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, nhắm chặt mắt, thầm nhắc nhở mình "phi lễ chớ nhìn".
Tư Bất Quy mỉm cười, càng áp sát hơn, để hai bầu ngực căng đầy ép chặt lên người Thẩm Tĩnh Thư. Đồng thời, bàn tay nàng ấy khẽ trượt xuống nhẹ nhàng chạm vào nơi tư mật nhạy cảm nhất.
"Ngày hôm nay, sau khi xem xuân cùng đô của tẩu tẩu và tiểu cô đó." Tư Bất Quy ghé sát vào tai Thẩm Tĩnh Thư, môi nhẹ nhàng mân mê: "Khanh Khanh chắc chắn cũng muốn ta làm nàng rồi."
Để chứng minh lời mình nói, Tư Bất Quy dùng hai ngón tay tách nhẹ hai cánh hoa mềm mại, ngón giữa từ từ thăm dò, đẩy vào huyệt nhỏ đang khẽ co rút.
"Nàng đã ướt thế này rồi." Tư Bất Quy thổi nhẹ hơi nóng vào tai nàng, giọng nói đầy khiêu khích: "Khanh Khanh đã chịu đựng lâu lắm rồi phải không? Để ta làm nàng, cho huyệt nhỏ mềm mại của nàng được thỏa mãn."
Vừa nói, Tư Bất Quy vừa nhẹ nhàng rút ra đẩy vào khiến hai chân Thẩm Tĩnh Thư bỗng nhiên mềm nhũn, không kìm nén mà bật ra những tiếng rên rỉ.
Quả thực, dù là cảnh tượng trên họa phường hay những gì chứng kiến trong căn phòng kia, tất cả đều để lại ấn tượng sâu đậm trong tâm trí nàng. Đặc biệt là đôi tẩu tẩu và tiểu cô kia, gần như đã phá vỡ hoàn toàn quan niệm truyền thống mà Thẩm Tĩnh Thư luôn tin tưởng.
Thì ra trên đời này, thực sự có hai nữ tử có thể chân thành yêu thương nhau?
Những hình ảnh phóng túng và âm thanh táo bạo bất giác tái hiện trong tâm trí Thẩm Tĩnh Thư, đồng thời hiện lên trước mắt và vang vọng bên tai nàng, khiến nàng không khỏi rơi vào hỗn loạn. Một tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi nàng, tràn đầy quyến rũ, cơ thể cũng phản ứng mãnh liệt hơn.
Tư Bất Quy biết cách khơi dậy ham muốn sâu thẳm nhất trong nàng. Ngón giữa của đối phương chậm rãi ra vào huyệt nhỏ đang thức tỉnh, cố ý dùng đầu ngón tay khẽ cào qua lớp thịt mềm mại bên trong, khiến cảm giác thêm phần kích thích và khó cưỡng.
Giống như một loại trái cây chín mọng đầy nước, chỉ cần một chút lực ép xuống, mật dịch liền tuôn trào, ấm áp và trơn mịn, làm ướt đẫm lòng bàn tay của Tư Bất Quy.
Huyệt nhỏ nhạy cảm nhiệt tinh co bóp lấy ngón tay của nàng ấy, hút vào rồi lại nhả ra. Đồng thời, bàn tay còn lại của Tư Bất Quy cũng không ngừng nhào nặn bầu ngực mềm mại, phối hợp nhịp nhàng, khơi gợi cảm giác mãnh liệt hơn trong cơ thể Thẩm Tĩnh Thư.
"Ưm... Ưm.. Ư~"
Bắt đầu bằng cách mở rộng, Tư Bất Quy luôn có sự kiên nhẫn. Ngón giữa của nàng ấy xoay tròn, cọ xát vào lớp thịt mềm ẩm ướt trong huyệt nhỏ, để nó cuốn lấy, cảm nhận từng đợt co thắt trước khi từ từ rút ra rồi lại đẩy vào, đều đặn và đầy kích thích.
"A, ha... Ưm, a~"
Nhịp điệu không quá nhanh nhưng từng đợt khoái cảm len lỏi, dần dần bao trùm lấy Thẩm Tĩnh Thư. Nàng không nhận ra mình đã vô thức siết chặt lấy tấm chăn mềm dưới thân, từng chút một chìm sâu vào cảm giác ngọt ngào và mê muội.
Phần thân dưới cơ thể nàng nóng bỏng và ướt át nhưng đồng thời cũng trống rỗng một cách khó chịu... Thẩm Tĩnh Thư khẽ nhíu mày, huyệt nhỏ vô thức co thắt, cố gắng kẹp chặt lấy ngón tay của Tư Bất Quy, như muốn giữ lại sự lấp đầy mà nàng đang khao khát.
"Thích rồi phải không? Sướng không?" Tư Bất Quy mỉm cười đầy ẩn ý, ánh mắt sâu thẳm mang theo vẻ trêu chọc: "Yên tâm đi, hôm nay ta còn chuẩn bị thứ khiến nàng cảm thấy kích thích hơn để Khanh Khanh tận hưởng."
Ngón giữa chậm rãi rút ra, đột nhiên Tư Bất Quy lại đẩy mạnh vào sâu bên trong, móc mạnh một cái rồi nhanh chóng rút ra. Sau đó, nàng ấy khéo léo khép chặt hai ngón tay lại, thọc sâu vào huyệt nhỏ một cách mạnh mẽ hơn.
Tiếng xuân thủy chảy ra vang lên rõ ràng, dâm dịch không ngừng tràn ra. Tư Bất Quy tăng tốc, mạnh bạo thúc ngón tay, vừa làm vừa thở hổn hển, ghé sát tai nàng thì thầm: "Hoa huyệt của Khanh Khanh thật tuyệt, kẹp chặt quá..."
"A, a... A ~"
Khoái cảm bất ngờ mãnh liệt ập tới, nhanh chóng kéo Thẩm Tĩnh Thư chìm sâu vào biển tình. Nàng không kìm được mà thốt ra những tiếng rên rỉ không chút e dè, để mặc cho bản thân bị thao túng, cảm nhận được khoái cảm đang tràn ngập khắp cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro