27

Tư Bất Quy mạnh mẽ thúc ngón tay ra vào, mỗi lần đều chạm đến nơi sâu nhất, khẽ kích thích điểm nhạy cảm, rồi chỉ để lại một nửa ngón tay cho huyệt nhỏ giữ chặt, trước khi đẩy thật sâu vào bên trong, hòa cùng dâm dịch đang tuôn trào.

Cơ thể Thẩm Tĩnh Thư bị làm tới mức liên tục đung đưa, trước sau không tự chủ được mà phối hợp. Tay trái của Tư Bất Quy, vốn đang nhào nặn bầu ngực của nàng, nhanh chóng tháo dây áo của chiếc yếm, để lộ ra đôi bạch ngọc. Ánh mắt nàng ấy đắm đuối nhìn theo từng nhịp chuyển động, đôi gò bồng đào nhẹ nhàng rung rinh theo tiết tấu, tạo nên những gợn sóng mê hồn khiến người ta không thể dời mắt.

Thật là tuyệ sắc giai nhân. Tư Bất Quy khẽ cong hai ngón tay lại, kẹp lấy đầu nhũ đã sưng đỏ, nhẹ nhàng kéo lên, tạo cảm giác vừa đau vừa kích thích.

"A~"

Thẩm Tĩnh Thư không chịu nổi kích thích mãnh liệt này, toàn thân run rẩy, từng cơn sóng khoái cảm ập đến. Nàng không kìm được mà phóng thích, huyệt nhỏ co thắt liên hồi, tuôn ra dòng dịch trong suốt, làm ướt đẫm bàn tay của Tư Bất Quy.

Trên người Thẩm Tĩnh Thư lại phủ lên một tầng ửng đỏ đầy mê hoặc. Lúc này, Tư Bất Quy chậm rãi rút ngón tay ra, sau đó kéo ngăn tủ ở đầu giường.

Nàng ấy lấy từ trong chiếc bọc mang theo một cây ngọc trụ có đai buộc. Tư Bất Quy cắn lấy dâu buộc bằng da bò, giữ trong miệng, rồi đứng dậy bước đến mép giường. Nàng ấy nắm lấy cổ chân của Thẩm Tĩnh Thư, nhẹ nhàng kéo nàng ra sát mép giường, tư thế đầy chủ động và khiêu khích.

Phần hông của Thẩm Tĩnh Thư một nửa treo lơ lửng ngoài mép giường, Tư Bất Quy dang rộng hai chân của Thẩm Tĩnh Thư ra, để lớp lông mềm của mình áp sát vào vùng tư mật trơn láng, ướt át. Nàng ấy khẽ đẩy hông mình về phía trước, tạo ra sự cọ xát đầy khiêu khích.

Lớp lông mảnh của Tư Bất Quy nhẹ nhàng cọ qua vùng bụng dưới nhạy cảm, khiến Thẩm Tĩnh Thư cảm thấy ngứa ngáy, kích thích không thôi. Huyệt nhỏ vô thức co thắt, từng dòng xuân dịch tuôn ra, làm ướt đẫm khu rừng đen của Tư Bất Quy, hòa quyện cả hai vào một cảm giác đầy mê say.

"Ưm ~ Khanh Khanh thật tuyệt."

Tư Bất Quy vô cùng thích thú với cảm giác bị nàng làm ướt, càng ra sức cọ xát mạnh hơn, để cả phần bụng dưới của mình thấm đẫm dòng xuân thủy nóng hổi của Thẩm Tĩnh Thư.

Cuối cùng khi đã hài lòng, Tư Bất Quy mới lấy món đồ nàng ấy đang cắn trong miệng xuống, khéo léo buộc nó quanh eo.

Nàng ấy dùng tay quệt một ít dịch ẩm, xoa đều lên cây ngọc trụ có những đường gân nổi lên giống như chuỗi ngọc trai, tạo thêm sự trơn mượt. Sau đó, Tư Bất Quy nhấc chân của Thẩm Tĩnh Thư lên, hướng đầu ngọc trụ vào miệng huyệt nhỏ đnag hé mở, từ từ tiến sâu vào bên trong.

Ngọc trụ có hình dáng như chuỗi ngọc trai, chỉ to cỡ hai ngón tay, được Tư Bất Quy đặc biệt làm riêng để không gây tổn thương cho Thẩm Tĩnh Thư.

Nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng, từ việc mở rộng cho đến bôi trơn đầy đủ, ngọc trụ trượt vào huyệt nhỏ một cách dễ dàng. Sau đó Tư Bất Quy thử nhịp nhàng đẩy vào rút ra, từng chút một.

"Khanh Khanh, nếu thấy thoải mái thì cứu kêu ra."

"Ưm... A, a, ha, a ~"

Cảm giác từ ngọc trụ hình chuỗi ngọc mang đến khác biệt hoàn toàn. Mỗi lần ma sát giống như từng viên ngọc tròn mịn được đẩy sâu vào huyệt nhỏ, lớp thịt mềm bên trong bám lấy từng viên ngọc, khi thì bị kéo căng ra, khi thì cọ lại theo những khoảng trống giữa các viên ngọc. Sự xen kẽ giữa căng đầy và thu hẹo này khiến khoái cảm trào dâng mãng liệt như muốn phá vỡ mọi giới hạn.

Thẩm Tĩnh Thư bắt đầu cong eo, phối hợp với từng nhịp đưa đẩy của Tư Bất Quy. Thấy nàng đã hoàn toàn đắm chìm, Tư Bất Quy thay đổi nhịp điệu, nhịp nhàng thúc hông, đưa ngọc trụ ra vào sâu hơn, tập trung tấn công vào huyệt nhỏ đầy mê hoặc của nàng.

"A~, a~"

Dưới những nhịp thúc đầy mãnh liệt của ngọc trụ, Thẩm Tĩnh Thư nhanh chóng đạt tới cao trào một lần nữa, hơi thở gấp gáp, cơ thể run rẩy trong cơn khoái cảm đang trào dâng. Lúc này Tư Bất Quy mới thỏa mãn rút ngọc trụ ra, cẩn thận bọc lại bằng một tấm vải đỏ rồi ném vào ngăn kéo.

Vẫn chưa muốn dừng lại, nàng ấy lại dùng nơi tư mật của mình cọ xát nhẹ nhàng lên nơi ẩm ướt của Thẩm Tĩnh Thư, cảm nhận sự trơn trượt đầy mê đắm. Sau một lúc tạm dừng, Tư Bất Quy khẽ đẩy nàng trở lại giữa giường rồi tự mình cởi áo, leo lên nằm sát bên, ánh mắt tràn ngập ý muốn tiếp tục.

Tư Bất Quy kéo Thẩm Tĩnh Thư đang mềm nhũn lại gần, nằm nghiêng người từ phía sau ôm lấy nàng. Nhẹ nhàng nâng một chân của Thẩm Tĩnh Thư lên, bàn tay trượt dọc theo khe mông, lần nữa chạm vào nơi hoa viên ẩm ướt.

Ngón tay lướt qua khe hẹp, chạm đến điểm nhạy cảm phía trên, rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn nụ hoa nhỏ. Thẩm Tĩnh Thư bật ra một tiếng rên rỉ đầy quyến rũ, hai chân không tự chủ được mà run lên.

Khi huyệt nhỏ bắt đầu co thắt, chuẩn bị đón một đợt cao trào mới, Tư Bất Quy đột ngột đẩy hai ngón tay sâu vào bên trong, chặn dòng xuân dịch đang trào ra. Nàng ấy bắt đầu nhịp nhàng ra vào với tiết tấu hai sâu một nông, kích thích mãnh liệt khiến Thẩm Tĩnh Thư không thể nào cưỡng lại được.

"A, a, a~"

Dưới sự kích thích mãnh liệt của khoái cảm, Thẩm Tĩnh Thư không thể kiềm chế, dòng dịch trong suốt phun ra từ miệng huyệt đang run rẩy và co thắt, sau đó nàng đạt đến cực khoái, một cơn sóng lớn cuốn nàng vào trạng thái thăng hoa.

Tư Bất Quy chặn lại huyệt nhỏ nóng bỏng, cúi xuống khẽ hôn lên bờ vai đang run rẩy của Thẩm Tĩnh Thư, đôi môi khẽ lướt qua làn da nóng hổi, mang theo sự dịu dàng và an ủi.

Thẩm Tĩnh Thư hoàn toàn kiệt sức, cơ thể mềm nhũn như bùn, nhiều lần đạt khoái cảm khiến nàng mệt mỏi rã rời. Hơi thở nàng dần dần chậm lại, chẳng bao lâu sau, nàng thiếp đi trong sự mỏi mệt lẫn thỏa mãn.

"Sao lại dễ ngất thế nhỉ?"

Tư Bất Quy lẩm bẩm một mình nhưng chẳng hề nghĩ rằng mình đã "hành hạ" Thẩm Tĩnh Thư quá sức chịu đựng. Đầu ngón tay khẽ vuốt lên gò má của đối phương, cẩn thận đỡ nàng nằm xuống ngay ngắn.

"Khanh Khanh còn chưa kịp giúp ta bôi thuốc mà." Tư Bất Quy thở dài như thể đầy ấm ức: "Lại phải tự làm sao? Thật không công bằng chút nào?"

Vừa "than thở", Tư Bất Quy vừa khoác áo đứng dậy, bước đến bên bàn, cầm gói thuốc nhỏ Thẩm Tĩnh Thư đã mua cho mình rồi mở ra xem.

Bên trong gói giấy là một ít thuốc bột trắng mịn, Tư Bất Quy dùng ngón tay nhón một chút, khẽ nghiền giữa hai đầu ngón tay, cảm nhận chất bột mềm mịn, tỏa ra mùi hương thảo dược nhè nhẹ.

Cầm gói thuốc trở lại giường, nàng đưa tay trái chạm vào giữa hai chân của Thẩm Tĩnh Thư, khẽ lấy một dịch mật dịch bên trong huyệt nhỏ. Sau đó nàng ấy bôi dòng dịch trơn ướt ấy lên bầu ngực mềm mại của Thẩm Tĩnh Thư, như một phủ ẩm dịu dàng trước khi làm gì đó tiếp theo.

Đầu ngón tay khẽ chạm vào đầu nhũ đỏ hồng đang cương cứng, hai bầu ngực trắng như tuyết được phủ một lớp mật dịch, trở nên bóng mượt lấp lánh. Tư Bất Quy mới cẩn thận nhón lấy một ít thuốc bột rắc lên hai bên nhũ hoa.

Làn da trắng mịn trên đôi gò bồng đào được phủ một lớp bột mỏng, giống như một lớp sương mờ ảo. Khiến hai bầu ngực vốn mềm mại nay lại càng giống như hai đỉnh núi tuyết nhỏ đầy mê hoặc.

Tư Bất Quy cẩn thận gói lại phần thuốc còn dư, đặt vào ngăn kéo cạnh giường. Sau đó nàng ấy từ từ cúi người xuống, áp sát cơ thể mình lên người Thẩm Tĩnh Thư, từng động tác nhẹ nhàng mà đầy âu yếm.

Tư Bất Quy chống khuỷu tay lên giường, dùng tay trái luồn xuống dưới người Thẩm Tĩnh Thư, hơi nâng nàng lên, khiến đôi gò bồng đào đầy đặn càng nhô cao hơn.

Bàn tay phải khẽ nắm lấy một bên ngực tròn mịn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng ấy đưa đầu lưỡi ra, cố ý dùng phần lưỡi bị rách nhẹ trước đó chạm vào lớp thuốc bột phủ lên đầu nhũ hoa.

Dù vết thương không sâu nhưng khi chạm vào bột thuốc vẫn có chút nhói đau. Tư Bất Quy dựa vào cảm giác khéo léo để phần tổn thương trên lưỡi cọ vào nhũ hoa. Đồng thời, nàng ấy xoa nhẹ bầu ngực, dùng chuyển động mềm mại để tán đều lớp bột thuốc.

"Ưm~"

Hai bầu ngực bị Tư Bất Quy vừa chơi đùa vừa bôi thuốc, Thẩm Tĩnh Thư không khỏi bật ra tiếng rên khẽ, mơ màng mở mắt ra.

Vốn dĩ nàng vì mệt mỏi sau những đợt cao trào mới thiếp đi, giờ đây khi tỉnh lại, đập vào mắt là cảnh tượng Tư Bất Quy đang vươn đầu lưỡi ra, đầy mờ ám, liếm láp đầu nhũ hoa của mình. Bàn tay còn lại không ngừng nhào nặn, mơn trớn bầu ngực trắng nõn, trêu chọc khiến nàng đỏ bừng cả mặt.

Cảnh tượng trước mặt sống động chẳng kém gì xuân cung đồ, khiến Thẩm Tĩnh Thư vừa xấu hổ vừa tức giận. Nhưng cơ thể nàng lại mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực để phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tư Bất Quy chơi đùa với cơ thể mình.

Phía bên dưới như không chịu nghe lời, bắt đầu nóng ẩm và rạo rực trở lại. Thẩm Tĩnh Thư quay đầu đi, cắn chặt môi, trong lòng không khỏi nhớ lại những ngày qua khi bị Tư Bất Quy chơi đùa đến mất kiểm soát. Nàng thầm mắng chính mình thật dâm đãng!

"Khanh Khanh?"

Tư Bất Quy liếm sạch lớp bột thuốc, ngẩng đầu lên mới phát hiện Thẩm Tĩnh Thư đã tỉnh. Nàng ấy cười trêu chọc: "Nàng vẫn muốn ta làm nàng nữa sao?"

Thẩm Tĩnh Thư lập tức đỏ bừng mặt, tức giận thốt lên: "Đồ lưu manh! Mau... Mau thả ta ra!"

Tư Bất Quy nhướng mày, đầy ẩn ý nở nụ cười nhưng không tiếp tục trêu chọc nàng nữa. Nàng ấy đứng dậy, đi lấy một chiếc khăn mềm, nhúng nước, sau đó trở lại, nhẹ nhàng lau sạch cơ thể cho Thẩm Tĩnh Thư, từng động tác đầy chăm chút và dịu dàng.

Khi lau đến gần gốc đùi, Tư Bất Quy bất ngờ luồn ngón giữa vào huyệt nhỏ ẩm ướt, nhẹ nhàng di chuyển vài lần.

Thẩm Tĩnh Thư lập tức run rẩy vì quá nhạy cảm, không kìm được mà bật lên một tiếng rên nhỏ.

"Ngoan nào, Khanh Khanh, kẹp chặt ngón tay của ta." Tư Bất Quy cảm nhận được sự co thắt bên trong, vừa dịu dàng hướng dẫn nàng: "HGiờ hít thở sâu, từ từ thả lòng huyệt nhỏ của nàng ra."

Giọng nói trầm thấp pha chút tình ý của Tư Bất Quy mang một sức quyến rũ khó cưỡng, khiến Thẩm Tĩnh Thư không kìm được mà làm theo lời nàng ấy.

Một ngón tay mắc kẹt trong huyệt nhỏ, ngón tay mềm mại, thon dài của nữ tử khác biệt hoàn toàn so với sự thô ráp của nam nhân. Đầu ngón tay của Tư Bất Quy không mang lại cảm giác xâm nhập đáng sợ mà trái lại, dịu dàng và đầy an ủi.

Nhiệt độ ấm áp của ngón tay hòa quyện với cảm giác nóng bỏng bên trong huyệt nhỏ khiến Thẩm Tĩnh Thư cảm thấy dễ chịu khó nói thành lời.

"Thở ra, siết chặt một chút."

Tư Bất Quy chậm rãi hướng dẫn Thẩm Tĩnh Thư luân phiên co thắt và thả lòng huyệt nhỏ. Sau vài lần, nàng ấy mới rút ngón tay ra, để dòng xuân dịch chảy ra ngoài.

Dùng khăn mềm lau sạch cho Thẩm Tĩnh Thư, Tư Bất Quy lại leo lên giường, định kéo nàng vào lòng theo thói quen.

Thế nhưng, Thẩm Tĩnh Thư rõ ràng không hài lòng với sự "phóng túng" của đối phương. Nàng khẽ vặn người, dứt khoát quay lưng lại, cuộn chặt lấy chiếc chăn lụa, ròi nhắm mắt lại giả vờ như đã ngủ.

"Khanh Khanh ~"

Tư Bất Quy vẫn mặt dày sát lại gần, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai lộ ra ngoài của Thẩm Tĩnh Thư, nhẹ nhàng gọi tên nàng.

Thật không biết xấu hổ! Thẩm Tĩnh Thư cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất. Nàng lập tức co người lại trong chăn, kéo kín chăn trùm qua đầu, quyết không để ý tới Tư Bất Quy.

Người phía sau khẽ cười một tiếng, không tiếp tục quấy rầy nữa. Thay vào đó, nàng ấy lấy cây sáo ngọc từ dưới gối của mình đặt lên môi, bắt đầu thổi lên một khúc nhạc dịu dàng và thanh thoát như muốn làm dịu đi không khí căng thẳng giữa hai người.

Tiếng sáo du dương vang lên, giai điệu nhẹ nhàng như những sợi tơ mảnh, quấn quanh không gian, len lỏi qua từng kẽ hở trong phòng, rồi từ từ lan tỏa khắp nơi, tạo nên một bầu không khí thanh bình.

Thẩm Tĩnh Thư cũng nghe thấy những âm thanh ấy. Nàng ngẩn người trong giây lát, rồi lặng lẽ xoay người lại.

Vén một góc chăn lên lén nhìn Tư Bất Quy. Chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của người này áp vào cây sáo trúc, hơi thở đều đặn, say sưa thổi lên khúc nhạc, vẻ mặt điềm tĩnh mà cuốn hút.

Những ngón tay thon dài khéo léo di chuyển trên các lỗ khí của cây sáo, Tư Bất Quy hơi cúi đầu, hàng mi dài khẽ lay động, mang một nét linh hoạt đầy sức hút.

Chiếc mặt nạ che đi nửa bên phải của khuôn mặt. Nhưng nửa khuôn mặt bên trái lộ ra lại đẹp đến mức không thể diễn tả, tựa như một mỹ nhân tuyệt sắc.

Bên ngoài phòng, tiếng pháo hoa từ xa vọng lại, càng làm nổi bật sự yên tĩnh và thanh bình ở nơi đây. Trong ánh sáng ấm áp và dịu dàng của ngọn nến, Thẩm Tĩnh Thư chăm chú nhìn Tư Bất Quy, bất chợt cảm thấy khuôn mặt đối phương như được phủ trong một lớp sương mỏng, mơ hồ mà say đắm.

Vẻ đẹp mờ ảo thoát tục, thanh nhã tuyệt trần, như không thuộc về nhân gian.

Thẩm Tĩnh Thư cảm thấy hơi buồn ngủ, nàng ôm chặt chiếc chăn lụa, nhắm mắt lại và dịu dàng chìm vào giấc mộng.

Một lát sau, Tư Bất Quy cũng dừng lại, nàng ấy quay đầu nhìn Thẩm Tĩnh Thư.

Thẩm Tĩnh Thư nằm im, không hề động đậy, cuộn mình trong chăn. Tư Bất Quy mỉm cười, đưa tay kéo chăn xuống một chút để nàng hít thở thoải mái hơn, sau đó cẩn thận chỉnh lại mép chăn, nhẹ nhàng và đầy quan tâm.

Cúi xuống gần, Tư Bất Quy thì thầm vào tai Thẩm Tĩnh Thư: "Ta đã yêu mến Khanh Khanh từ lâu lắm rồi."

Nói xong, nàng ấy lại chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ yên bình của Thẩm Tĩnh Thư, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương. Cuối cùng, nàng ấy khẽ đặt một nụ hôn lên má đối phương, giống như muốn lưu lại chút dấu vết của mình.

Sau đó Tư Bất Quy lặng lẽ đứng dậy, mặc lại y phục, cẩn thận khép cửa rồi im lặng rời khỏi phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro