32
Lão Cửu hoàn toàn không ngờ rằng, chỉ vừa xoay người trong chớp mắt, Thẩm Tĩnh Thư đã biến mất.
Y vốn được giao nhiệm vụ bảo vệ, luôn ẩn mình trong bóng tối. Thấy Tiêu Cảnh rời đi, trong lòng y đầy nghi hoặc, liền lặng lẽ bám theo. Nào ngờ, khi quay lại, Thẩm Tĩnh Thư đã không còn ở chỗ cũ.
Kinh hãi tột độ, y vội vàng đi báo cho Tư Bất Quy.
"Ngươi nói gì?" Tư Bất Quy giận dữ quát lên: "Không thấy nữa?"
Lão Cửu toát mồ hôi lạnh, run rẩy đáp: "Vâng, chỉ trong chớp mắt, Thẩm cô nương đã không biết chạy đi đâu... Xin các chủ trách phạt thật nặng!"
Sắc mặt Tư Bất Quy lạnh như băng nhưng giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, nàng ấy ra lệnh cho Lão Cửu dẫn đường tới hiện trường.
Chẳng mấy chốc, ba người đã đến chỗ Thẩm Tĩnh Thư mất tích. Tư Bất Quy yêu cầu Lão Cửu đứng vào vị trí cuối cùng mà y thấy Thẩm Tĩnh Thư, sau đó lấy đó làm trung tâm, cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra dấu vết khác thường.
Dương Thành được xây dựng ven sông, lại nằm ở phía Nam nên khí hậu ẩm ướt. Đặc biệt là vào buổi sáng, sương động nhiều, bất cứ nơi nào có bùn đất đều trở nên ẩm ướt và nhão nhoẹt.
Thêm vào đó, gần đây cỏ non mới mọc, mỏng manh dễ gãy, nếu bị ai giẫm lên thì dấu vết để lại sẽ rất rõ ràng.
Thứ mà Tư Bất Quy phát hiện chính là vài dấu chân. Những bước chân in khá sâu, đặc biệt là phần gót chân, để lại dấu ấn lún sâu rõ rệt.
"Người luyện võ sao?" Hàn Thất cau mày hỏi.
Tư Bất Quy gật đầu.
Người ta thường nói kẻ luyện võ thân nhẹ như yến nhưng thực tế hoàn toàn không như vậy.
Luyện võ chủ yếu để cường thân kiện thể, mà nền tảng cơ bản thường bắt đầu từ luyện hạ bàn. Vì thế, đa số võ nhân thân thể ngược lại khá nặng nề.
Chỉ trừ những cao thủ như Tư Bất Quy, người đạt đến cảnh giới võ học xuất thần nhập hóa, hoặc những đệ tử chính tông như Hàn Thất và Lão Cửu, mới có thể thu phóng tùy ý, đạt được thân pháp nhẹ nhàng như chim yến.
Tư Bất Quy càng nhíu mày chặt hơn, ánh mắt sâu thẳm, dõi theo dấu chân kéo dài phía trước. Cuối cùng, nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía cuối cánh rừng, rồi hỏi Lão Cửu: "Chỗ đó có phải là khu tăng xá?"
Lão Cửu vội đáp: "Đó là nhà bếp của các tăng nhân, nơi họ chuẩn bị đồ ăn. Vừa rồi ta thấy có người vác bao tải vào trong, chắc là cỏ khô dùng để nhóm lửa thôi?"
Cỏ khô? Bao tải?
......
Thẩm Tĩnh Thư đợi đến khi bọn xấu rời đi, không còn nghe thấy tiếng động nào nữa, liền lập tức mở mắt, cố gắng chui ra khỏi bao tải.
Đây hẳn là căn phòng dùng để chất củi khô nhưng lúc này chỉ còn vào đống cỏ khô lẻ tẻ rải rác. Ngoài ra... Trong phòng còn có thêm mấy bao tải khác, tất cả đều không được buộc kín.
Có đến ba bao tải. Thẩm Tĩnh Thư thầm kinh hãi, nghĩ đến khả năng đây cũng là những nữ tử bị bắt như nàng. Lòng đầy lo lắng, nàng vội vàng chọn chiếc bao gần nhất để mở ra xem.
Bên trong bao tải là một thi thể nữ, hai mắt trợn trừng, gương mặt méo mó đầy vẻ kinh hoàng!
Thẩm Tĩnh Thư suýt chút nữa hét lên sợ nhưng may mắn vì kìm lại được. Nàng run rẩy nhét lại thi thể vào bao tải, định tìm cách chạy trốn vì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Không còn thời gian nữa, Thẩm Tĩnh Thư đành thu người lại, nằm xuống bên cạnh thi thể, mặt úp vào bên trong, giả vờ như mình vô tình rơi ra từ bao tải.
Cánh cửa kêu "két" một tiếng, có người bước vào.
Thẩm Tĩnh Thư sợ đến mức cả người khẽ run lên nhưng kẻ đó dường như không để ý đến nàng. Hắn đi thẳng tới phía bên kia căn phòng.
Tiếng sột soạt vang lên, dường như là âm thanh của vải vóc cọ xát, tiếp theo đó là giọng nói khàn khàn, thô bỉ của một nam nhân.
"Vẫn là trinh nữ... Thật chặt."
Những lời lẽ dâm ô như sét đánh ngang tai, khiến Thẩm Tĩnh Thư choáng váng. Nàng không màng việc mình có thể sẽ bị phát hiện, lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Trước mặt nàng là một nam nhân dáng vẻ hèn hạ, mặt mũi dâm đãng, bụng phệ đầy mỡ. Hắn ta đang dùng hai tay giữ lấy một nữ tử với y phục xộc xệch, thần trí mơ màng, trong khi hạ thân hắn không ngừng thúc mạnh vào người nàng ấy bằng động tác thô bạo.
Cây gậy thịt to lớn, thô kệch, màu tím đen của hắn tàn nhẫn ra vào, mỗi lần đều mang theo vệt máu tươi. Nữ tử kia mặt đầy vẻ đau đớn, tiếng rên rỉ cầu cứu yếu ớt liên tục vang lên.
Nam nhân kia hoàn toàn không tỏ chút thương xót, chỉ lo điên cuồng cắm sâu vào bên trong, chẳng màng đến sống chết của nữ tử kia. Hắn cười một cách dâm đãng: "Gia có làm ngươi sướng không, đồ dâm phụ? Mau tiết hết âm tinh ra, để gia còn thu âm bổ dương, giúp ích cho việc tu luyện!"
Âm thanh va chạm giữa cơ thể dội vào tai khiến dạ dày Thẩm Tĩnh Thư cuộn lên từng cơn nhưng đáng sợ hơn, cơ thể nàng bắt đầu chậm rãi nóng dần lên.
Tim nàng lạnh buốt như rơi vào hầm băng. Rõ ràng, đây là tác dụng của viên thuốc bị ép nuốt! Chẳng lẽ đó là xuân dược?
Không dám chần chừ thêm giây nào, trước khi dược tính bùng phát, Thẩm Tĩnh Thư bất chấp tất cả vội vàng bật dậy, dồn hết sức lực lao về phía cửa, cố gắng thoát thân.
Tiếng động bất ngờ khiến nam nhân đang thô bạo đâm xuyên phải giật mình. Hắn vừa thấy Thẩm Tĩnh Thư chạy thoát, lập tức nổi giận, gào lên: "Tiện phụ, đứng lại!"
Dược hiệu bắt đầu phát tác, hạ thân nàng đột nhiên ngứa ngáy âm ỉ, cảm giác kỳ quái lan tràn khiến hai chân của Thẩm Tĩnh Thư mềm nhũn. Mắt nàng bỗng trở nên mờ mịt, từng bước chân dần trở nên lảo đảo như thể không còn sức lực để tiếp tục.
Nỗi sợ hãi dâng tràn trong lòng, đột nhiên tóc nàng bị ai đó từ phía sau giật mạnh, chính là hai tên ác nhân ban nãy.
Thẩm Tĩnh Thư ngã ngửa ra đất, cơn đau dữ dội ập đến, trong ánh mắt hoảng loạn, nàng thấy tên nam nhân hèn hạ kia với thân dưới trần trụi, thứ ghê tởm của hắn vẫn trơ trẽn lộ ra, từng bước ép sát nang.
"Chạy? Gia đây chính là ngươi sẽ làm ngươi sướng tới phát khóc."
Tiếng cười dâm đãng vang lên không ngớt. Hắn ra hiệu cho đồng bọn giữ chặt Thẩm Tĩnh Thư, ép nàng quỳ xuống đất. Sau đó, hắn nắm lấy vật to lớn ghê rợn của mình, bắt đầu vuốt ve, chuẩn bị phun thứ bẩn thỉu lên người Thẩm Tĩnh Thư.
Ngay khi vật to lớn vừa mới ngẩng đầu lên, bỗng nhiên một luồng ánh sáng trắng lóe lên trong không trung, thứ gì đó lướt qua vùng bụng dưới của nam nhân.
Chớp mắt, máu bắn tung tóe, một đoạn dương vật bị chém đứt tận gốc, rơi xuống đất cùng âm thanh lạnh lẽo của một lưỡi dao mỏng cắm sâu vào nền.
Hai kẻ đang giữ chặt Thẩm Tĩnh Thư hoàn toàn chết lặng vì kinh hoàng, tên nam nhân hèn hạ cũng không kịp phản ứng. Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thứ đẫm máu đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt tràn ngập sự bàng hoàng và không thể tin nổi.
Một lúc lâu sau, tên đó mới hét lên một tiếng thảm thiết, vang vọng đến rợn người.
Mặt Tư Bất Quy lạnh lùng, sau khi phi đao chặt đứt phần hạ thân của tên dâm tặc, nàng ấy hạ thân xuống trước mặt hắn. Thanh đao nhanh chóng được rút ra, cổ tay nàng ấy khe lật, mũi đao thoăn thoắt rạch thẳng một đường từ bụng dưới của đối phương lên trên, xé toạc bụng hắn ra, máu thịt lẫn lộn.
Không để thời gian trôi đi vô ích, Tư Bất Quy thu thế nhanh gọn, xoay người, tay khẽ vung lên. Thanh đao vẽ một đường ngang sắc lạnh, chém mù mắt của hai tên đồng bọn, tiếng hét đau đớn vang lên như ma quỷ gào thét trong căn phòng lạnh lẽo.
Hai tên ác nhân hét lên đau đớn, buông tay khỏi người Thẩm Tĩnh Thư. Tư Bất Quy nhanh nhẹn đỡ lấy Thẩm Tĩnh Thư thần trí đang trở nên mơ hồ, rồi lập tức phóng người ra khỏi căn phòng này.
Dược lực hoàn toàn bùng phát, Thẩm Tĩnh Thư khó chịu đến mức ôm chặt lấy cổ Tư Bất Quy, hơi thở dồn dập, yếu ớt nói: "Khó chịu quá... Ngứa... Ngứa quá ~"
Tư Bất Quy biết nàng đã trúng xuân dược, sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo. Nhìn quanh, nàng ấy chọn một tiểu Phật đường vắng vẻ, đẩy cửa xông vào.
Bên trong tiểu Phật đường có một vị ni cô đang tụng kinh. Tư Bất Quy không nói lời nào, trực tiếp giáng một chưởng khiến bà ta bất tỉnh.
Hàn Thất cũng chạy tới, vội vàng bẩm báo: "Các chủ, trong căn phòng chứa củi có một thi thử nữ chết bất thường, những kẻ đó sợ rằng đã dùng..."
Đồng tử của Tư Bất Quy lập tức co rút mạnh, nàng ấy cúi đầu nhìn Thẩm Tĩnh Thư trong lòng mình. Gương mặt nàng đang đỏ bừng vì dược tính nhưng trong sắc đỏ lại thấp thoáng những tia khí đen quỷ dị.
Xuân độc?
Thế gian học võ muôn hình vạn trạng, không thiếu những con đường tà đạo. Trong giang hồ từng có lời đồn: dùng nam căn kích thích để nữ tử tiết ra âm tinh, từ đó thu âm bổ dương, có thể đạt tới đại thành công lực.
Trong mắt những người luyện võ chính đạo, đây chỉ là chuyện hoang đường vô căn cứ nhưng luôn có kẻ tò mò và sẵn sàng thử.
Tư Bất Quy nhíu chặt mày, sắc mặt càng thêm u ám. Rõ ràng, tên ác tặc hôm nay không chỉ muốn thu âm bổ dương, mà còn định giết người diệt khẩu. Trong xuân dược hắn sử dụng có trộn thêm độc tố. Một khi đã thu đủ âm tinh của nữ tử, chất độc sẽ lập tức phát tán theo, khiến nạn nhân không thể sống sót.
Phải lập tức đưa Thẩm Tĩnh Thư về sơn trang để giải độc nhưng nếu không tạm thời làm dịu đi cơn xuân tình, nhiệt khí trong người bùng phát, máu huyệt cuồn cuộn, e rằng nàng sẽ lập tức mất mạng.
Không do dự thêm, Tư Bất Quy tung một cước đá văng vị ni cô bị nàng ấy đánh ngất sang một bên, rồi đặt Thẩm Tĩnh Thư lên trên bồ đoàn. Nàng ấy nhanh chóng cởi bỏ y phục của Thẩm Tĩnh Thư, kéo cả quần lót xuống.
Cơ thể trắng ngần mịn màng của Thẩm Tĩnh Thư phủ một lớp hồng nhạt quyến rũ, vì tác dụng của xuân dược mà trở nên đỏ ửng khác thường. Tư Bất Quy dùng ngón tay điểm vài huyệt vị trên cơ thể nàng để ổn định khí huyết, sau đó nhanh chóng đưa tay xuống dưới, khép hai ngón tay lại, cắm sâu vào huyệt nhỏ ướt át, bắt đầu tìm cách kích thích giải tỏa nhiệt độc.
Huyệt nhỏ nóng như lửa, không kìm được mà ngậm lấy ngón tay nhả ra nuốt vào. Thẩm Tĩnh Thư bị dược tính mạnh mẽ thúc ép, tự mình dang rộng hai chân đang gấp sát vào trước ngực, chủ động đưa tay chạm đến nơi tư mật, dường như muốn cùng Tư Bất Quy đồng thời tiến vào.
"Ây..." Tư Bất Quy vội vàng nắm lấy cổ tay nàng: "Khanh Khanh, nàng cố gắng nhẫn nhịn một chút, nếu không..."
"Ngứa, ngứa quá, ta muốn... Khó chịu quá!"
Lúc này Thẩm Tĩnh Thư nào còn dáng vẻ kiêu kỳ, lạnh lùng thường ngày, toàn tâm toàn ý chỉ biết uốn mình, khao khát cầu hoan.
"A... Bất Quy... Cứu ta ~"
Nàng ấy chợt có vài phần tỉnh táo, Tư Bất Quy nhìn Thẩm Tĩnh Thư như vậy, đôi mắt càng thêm thâm trầm u tối.
Loại thuốc này, thật là độc ác!
Vì thứ "âm tinh" hoàn toàn vô dụng này, tên cường đạo kia quả thực mất hết nhân tính, sử dụng loại dược liệu mạnh mẽ tựa hổ sói, hoàn toàn không màng đến sống chết của người khác.
Đừng nói đến việc kích tình, dược tính mạnh mẽ này đến ai cũng không chịu nổi. Thẩm Tĩnh Thư được xem là người có sức chịu đựng hơn cả, nếu đổi lại là nữ tử bình thường, e rằng đã sớm phát cuồng, bấn loạn mà dùng dao găm tự đâm xuống phía dưới rồi.
Tư Bất Quy sợ rằng Thẩm Tĩnh Thư sẽ tự mình cào cấu huyệt nhỏ và nhụy hoa đang ngứa ngáy của nàng, liền dứt khoát tháo dây buộc tóc của mình để trói chặt hai tay nàng lại, sau đó mới bắt đầu xâm nhập.
Bên trong huyệt thịt cực kỳ nóng, Tư Bất Quy mặc dù cắm toàn bộ rồi lại rút ra toàn bộ, mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong nàng khiến dòng xuân dịch bên trong bị kích thích trào ra ngoài.
"A, a, a, a,... Ha, a ~"
Bên trong Phật đường thanh tịnh, dưới ánh mắt từ bi của Quan Âm, nơi vốn để tĩnh tâm và loại bỏ dục vọng trần tục, Thẩm Tĩnh Thư lại chìm đắm trong cơn cuồng loạn của hoan lạc thể xác, không màng hình tượng mà phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng.
Tư Bất Quy mồ hôi ướt đẫm cả lưng, không dám treo lơ lửng Thẩm Tĩnh Thư lên, lại lo sợ nếu quá mạnh mẽ sẽ khiến độc tố lan ra khắp cơ thể nàng.
Ngón tay luồn lách trong lớp bùn nhầy, chẳng mấy chốc Thẩm Tĩnh Thư đã đạt cao trào. Thế nhưng, lần này chưa kịp để nàng thở dốc lấy lại sức, cảm giác ngứa ngáy sâu trong huyệt nhỏ lại tiếp tục dâng lên, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro