33

"Ngứa... Ngứa quá ~" Thẩm Tĩnh Thư bất an vặn vẹo, khẩn cầu trong cơn hoan lạc: "Bên trong thật sự ngứa quá..."

Tư Bất Quy nhíu mày không nói lời nào, rút ngón tay ra, nhìn thoáng qua lớp dịch nhầy trơn bóng dính trên đó, vài giọt rơi xuống đất.

Không thể chần chừ thêm, Tư Bất Quy tháo thanh đường đao đeo bên hông, dùng chuôi đao thoa lên lớp dịch nhầy, sau đó tách đôi cánh hoa, nhắm ngay miệng huyệt nhỏ mà đâm vào.

Chuôi đao làm từ sừng tê giác thượng hạng, được mài nhẵn bóng, dáng dài và thon gọn đủ để cầm bằng hai tay. Một lần này cắm sâu tận bên trong huyệt nhỏ, chạm thẳng tới lớp thịt mềm mại.

A, a, ưm, ha ~"

Thẩm Tĩnh Thư sung sướng đến mức ngay lập tức phun trào nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Thịt bên trong huyệt nhỏ vẫn nóng bỏng, quấn chặt lấy chuôi đao, tựa như muốn nuốt trọn nó vào bên trong.

Tư Bất Quy cẩn thận kiểm soát lực đạo, dù chuôi dao vẫn nhẵn bóng và bình thường nàng ấy cũng thường xuyên vệ sinh sạch sẽ nhưng dẫu sao đó vẫn là vật cứng, Tư Bất Quy luôn lo sợ sẽ làm tổn thương Thẩm Tĩnh Thư.

Nhưng quả thật dâm thủy rất nhiều, Tư Bất Quy nhanh chóng có thể dễ dàng ra vào, nắm chặt chuôi đao mà hoa huyệt dâm đãng đã trơn ướt tới cực điểm, trở nên ngứa ngáy và đói khát vô cùng, nhìn chuôi đao bị nuốt vào rồi lại rút ra.

Dần dần nàng ấy cũng tăng tốc, đâm sâu vào rồi lại rút hết ra, bị đâm tới mức lớp thịt non mềm của huyệt nhỏ cũng bị kéo ra ngoài.

"A, ha~ Muốn tới..."

Lại một đợt cao trào ập đến, Thẩm Tĩnh Thư sung sướng đến mức không khép nổi chân, huyệt nhỏ co rút liên hồi, trào ra dòng dịch ướt át.

Tư Bất Quy nhanh tay lẹ mắt, ngay khoảnh khắc Thẩm Tĩnh Thư đạt cao trào, nàng ấy lập tức điểm xuống vài huyệt đạo, ngăn chặn độc tố lan rộng.

Rút chuôi đao ra, Tư Bất Quy vội vàng quấn áo chỉnh tề cho nàng, rồi bế đối phương lên. Đầu mũi chân khẽ điểm, nàng ấy lập tức phá cửa lao ra ngoài.

Cũng nhờ Tư Bất Quy võ công xuất chúng, nàng ấy mới có thể ôm Thẩm Tĩnh Thư phi thân lên tường. Chỉ qua vài lần tung người, thoắt cái nàng ấy đã rời khỏi chùa, lao ra bên ngoài.

Trong chùa, vì tên hái hoa tặc bị Tư Bất Quy đánh trọng thương đã gây nên náo loạn, lúc này có không ít kẻ bất lương được lệnh kéo đến điều tra. Sự rối ren này khiến trong chùa chật kín như nêm, ngược lại, bên ngoài chùa lại vắng vẻ hơn đôi chút.

Hàn Thất và Lão Cửu đã chờ sẵn ở đó. Tư Bất Quy nhanh nhẹn lên ngựa, tay trái siết chặt ôm lấy Thẩm Tĩnh Thư, tay phải kéo mạnh dây cương, thúc ngựa lao đi như bay, men theo con đường tắt nhỏ hẹp để trở về sơn trang.

May mắn thay, quãng đường không quá xa, ba người phi nước đại một hồi đã đến khu vực bên ngoài của trận đồ bát quái đào hoa bao quanh sơn trang.

Có gia nhân đến dắt ngựa, Hàn Thất và Lão Cửu lập tức nhảy xuống, chạy nhanh vào trong vừa bước qua trận vừa lẩm nhẩm khẩu quyết, vội vã đi tìm Kim Lăng.

Tư Bất Quy cúi xuống kiểm tra tình trạng của Thẩm Tĩnh Thư, thấy nàng xuân tình lại dâng trào, hắc khí giữa đôi mày còn nặng hơn trước.

Hoa huyệt lại bắt đầu ngứa ngáy không yên, Thẩm Tĩnh Thư khó chịu rên rỉ. Tư Bất Quy bất đắc dĩ, chỉ có thể cởi bỏ y phục của nàng, dùng chuôi đao đưa vào huyệt nhỏ để giảm bớt cảm giác khó chịu.

"A, a, ha... Ưm~"

Bị trêu chọc đến sảng khoái, cảm giác ngứa ngáy nơi đó cũng được xoa dịu phần nào. Thẩm Tĩnh Thư dễ chịu thở dốc, tự mình siết chặt huyệt nhỏ.

Đợi đến khi dâm thủy trào ra ngoài, tạm thời bình ổn được một chút, Tư Bất Quy liền vội vàng rút chuôi đao ra, quấn chặt y phục cho nàng. Nàng ấy nhảy khỏi lưng ngựa, đáp xuống trong trận đào hoa, lần tìm lối ra rồi nhanh chóng cất bước vào trong sơn trang.

Vào đến phòng ngủ, Kim Lăng đã chờ sẵn ở đó. Không cần nói nhiều, nàng ta liền nhanh chóng tiến lên bắt mạch cho Thẩm Tĩnh Thư, cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng.

Chốc lát sau, Tư Bất Quy nhíu mày, sốt ruột hỏi: "Thế nào?"

"Chỉ là hỏa độc thông thường, ép ra ngoài rồi dùng thêm vài thang thuốc điều dưỡng là ổn, chỉ có điều..."

Tư Bất Quy nhanh chóng tiếp lời: "Có phải cách giải độc gặp khó khăn?"

Kim Lăng khẽ lắc đầu: "Cũng không hẳn là vậy, chỉ là Thẩm nương tử không có nền tảng tu luyện công pháp, nếu muốn vận khí giúp nàng ấy bức độc, e rằng..."

Nàng ta lật cổ tay của Thẩm Tĩnh Thư, chỉ vào một sợi hắc tuyến mờ nhạt thoát ẩn thoắt hiện trên đó, giải thích: "Loại độc này và xuân dược tương sinh tương hợp, xuân dược không được giải thì độc cũng không thể bức ra. Nếu độc không được giải mà xuân dược tan hết, người đó sẽ mất mạng ngay tức khắc."

Tư Bất Quy không ngờ loại độc này lại phiền toái đến thế nhưng điều này vẫn chưa phải vấn đề lớn nhất. Kim Lăng ngay sau đó lại nói thêm: "Thẩm nương tử e rằng không thể chịu nổi việc các chủ liên tục vận công bức độc. Nếu còn sót lại chút độc tố nào..."

"Đẩy cung đổi máu." Tư Bất Quy không chút do dự ngắt lời: "Đi chuẩn bị đi."

Kim Lăng giật mình, lập tức muốn quỳ, gấp gáp can ngăn: "Các chủ không thể! Người là..."

"Nhanh đi chuẩn bị!"

Giọng nói của Tư Bất Quy không thể phản kháng, dứt khoát không để Kim Lăng cãi lại: "Ta đã nói cứu người là phải cứu người."

Kim Lăng bất lực, bên cạnh Lão Cửu và Hàn Thất thấy vậy cũng vội vàng định lên tiếng ngăn cản nhưng ánh mắt sắc bén của Tư Bất Quy khiến cả hai lập tức im bặt, không dám nói thêm.

Tư Bất Quy bế nàng bước vào bên trong. Kim Lăng cùng Hàn Thất và Lão Cửu liếc nhìn nhau, biết nàng ấy đã quyết ý, chỉ có thể thở dài rồi cùng nhau đi tới dược phòng để chuẩn bị.

Trong phòng, nước ấm đã được chuẩn bị sẵn.

Tư Bất Quy cởi bỏ y phục của Thẩm Tĩnh Thư, đặt nàng vào trong thùng gỗ, sau đó chính nàng ấy cũng cởi đồ, bước vào ngồi phía sau vòng tay ôm lấy nàng.

Chắc chắn bên trong huyệt nhỏ lại bắt đầu một đợt ngứa ngáy mới, Tư Bất Quy đưa tay phải xuống, chạm đến huyệt nhỏ, trước tiên nhẹ nhàng xâm nhập vào bên trong rồi bắt đầu chuyển động.

Nàng vốn dĩ yêu mến Thẩm Tĩnh Thư, mỗi lần ân ái đều trọn vẹn đến mê say. Nhưng giờ đây, dù ngón tay đã cắm vào huyệt nhỏ đầy mê hoặc, nàng lại không cho phép bản thân động tình.

Tự nhiên cảm thấy khó chịu đến cực điểm nhưng lúc này Thẩm Tĩnh Thư đang cận kề nguy hiểm. Tư Bất Quy chỉ có thể mạnh mẽ đè nén dục vọng của bản thân, cũng như khoái cảm không tự chủ được đang bị khơi dậy bên trong cơ thể của nàng.

"Ưm ~ A, a, a, ha, a."

Thẩm Tĩnh Thư khẽ nhấc người, đôi gò bồng đào trong nước rung động, tạo nên những gợn sóng mê hoặc. Tư Bất Quy nhận ra nàng sắp đạt cao trào, lập tức lẩm nhẩm thanh tâm quyết trong lòng, xua tan dục niệm của bản thân. Sau đó, nàng ấy tập trung tinh thần, vận khí vào lòng bàn tay trái, đặt lên bụng dưới của Thẩm Tĩnh Thư, chậm rãi di chuyển lên trên, từng chút một bức độc tố ra khỏi cơ thể nàng.

Thẩm Tĩnh Thư đang chuẩn bị đạt đến cao trào, bỗng nhiên cảm thấy ngực mình có chút đau tức, ngay sau đó cổ họng dâng lên vị ngọt lịm. Một ngụm máu đen bất ngờ phun ra từ miệng nàng.

Cơ thể mềm nhũn ngã về sau, tựa vào lòng Tư Bất Quy, đầu Thẩm Tĩnh Thư đầy mồ hôi, vừa vì hơi nước bốc lên, vừa vì xuân tình thúc ép mà toát ra.

Sắc đỏ ửng trên khuôn mặt của Thẩm Tĩnh Thư đã nhạt dần, những sợi hắc tuyến cũng mờ đi. Tư Bất Quy lật cổ tay nàng để kiểm tra, thấy hắc tuyến gì chỉ còn là một vệt đen mờ nhạt.

Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, Tư Bất Quy cất tiếng gọi, bảo Kim Lăng mang dao găm và thuốc vào.

Hai tỳ nữ bưng đồ bước vào đứng ngay ngắn thành hàng. Khi Tư Bất quy định đưa tay nhận bát thuốc, nàng ấy bỗng thấy Kim Lăng quỳ một gối xuống đất, hai tay giao nhau nâng lên hành đại lễ.

"Các chủ xin nghĩ lại!"

Kim Lăng thật sự lo lắng, may nhíu chặt, vội vàng nói: "Các chủ là quý thể, việc đổi máu này tổn hại rất lớn đến người vận công. Ngày mai còn một đoạn đường dài phải đi, các chủ làm thế này..."

"Ta không sao." Tư Bất Quy trầm giọng đáp nhưng cũng hiểu nỗi lo của Kim Lăng, nên lại bổ sung thêm một câu: "Ngươi hẳn biết rõ, ta không yếu đuối như lời đồn đại."

"Nhưng mà..."

Kim Lăng còn muốn tiếp tục khuyên nhưng Tư Bất Quy đã ngửa cổ một hơi uống cạn bát thuốc đặc sánh, rồi cầm lấy con dao găm đã được khử trùng bằng lửa.

Sự việc đã đến nước này, có khuyên thêm cũng vô ích. Kim Lăng chỉ có thể thầm thở dài trong lòng: Chỉ mong Thẩm nương tử sau này đừng phụ tình cảm sâu nặng của các chủ, để các chủ không phải uống phí sự hy sinh to lớn này.

Tư Bất Quy nâng cổ tay trắng ngần của Thẩm Tĩnh Thư lên, đặt lưỡi dao sắc bén lên lòng bàn tay trái của nàng, nhanh chóng rạch một đường.

"Ưm..."

Thẩm Tĩnh Thư nhắm mắt, nửa mê nửa tỉnh nhưng vân đau đến bật ra một tiếng rên khẽ, đôi mày nhíu chặt, bàn tay trái theo phản xạ định rụt lại.

Tư Bất Quy giữ chặt tay nàng, vội vàng dịu giọng an ủi: "Ngoan nào, Khanh Khanh, chỉ một lát nữa thôi là hết đau rồi, nghe lời ta."

Không rõ lời nói có tác dụng hay không, Thẩm Tĩnh Thư từ từ thả lỏng hơn. Nhân cơ hội đó, Tư Bất Quy đặt tay nàng lên thành thùng gỗ, sau đó dùng dao găm, tương tự rạch một đường trên lòng bàn tay trái của mình.

Từng dòng máu đỏ tươi chảy ra rỉ rả, Tư Bất Quy ném dao găm sang một bên, ngồi trở lại trong thùng gỗ, từ phía sau ôm lấy Thẩm Tĩnh Thư.

Nàng ấy vận công, ép hết phần độc còn sót lại trong cơ thể Thẩm Tĩnh Thư ra ngoài qua vết thương trên lòng bàn tay, sau đó áp chặt tay mình lên tay nàng, bắt đầu đẩy cung đổi máu cho nàng.

Máu của hai người hòa quyện, mối liên kết từ đây không thể nào tách rời.

Một lát sau, khi hắc tuyến trên cổ tay của Thẩm Tĩnh Thư hoàn toàn biến mất, Tư Bất Quy mới buông tay, niệm khẩu quyết thu công.

Đẩy cung đổi máu là việc không dễ làm, khiến người vận công tiêu hao tinh lực. Tư Bất Quy nín thở tập trung, đúng vào thời khắc then chốt, nàng chợt nghe thấy Thẩm Tĩnh Thư, người đang nửa mê nửa tỉnh khe khẽ thì thầm một câu: "Cảnh..."

Cảnh? Tiêu Cảnh?

Nghĩ đến nam nhân từng đến cầu thân Thẩm Tĩnh Thư, Tư Bất Quy lập tức nổi cơn kinh hãi và ghen tuông, tâm trạng hỗn loạn như tơ vò. Ý thức bị xáo trộn, suýt nữa nàng ấy đã tẩu hỏa nhập ma!

May thay, nàng ấy kịp thời trấn tĩnh tâm thần, tiếp tục vận công. Dẫu vậy, vẫn bị nội thương, cảm giác tanh ngọt dâng lên nơi cổ họng, Tư Bất Quy không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi.

"Các chủ?"

Kim Lăng kinh hoàng, vội vã tiến lên đỡ Tư Bất Quy và đưa cho nàng ấy một viên dược hoàn để giúp điều hòa khí tức.

Chỉ khi đó chân khí rối loạn mới được điều chỉnh lại, Tư Bất Quy kịp thời thu công nhưng di chứng để lại là cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới.

Kim Lăng lo lắng quan sát tình trạng của Tư Bất Quy nhưng nàng ấy lại ra hiệu cho hai tỳ nữ đưa Thẩm Tĩnh Thư ra ngoài, băng bó vết thương trên lòng bàn tay nàng.

Bản thân Tư Bất Quy thì nghỉ ngơi thêm một lúc trong thùng gỗ, chờ đến khi cảm thấy đỡ hơn, mới để Kim Lăng đỡ ra ngoài.

Khoác lên mình chiếc trường bào, Tư Bất quy mặc cho mồ hôi lạnh vẫn chưa ngừng rịn ra, lập tức đến bên giường kiểm tra tình trạng của Thẩm Tĩnh Thư. Nàng ấy hỏi Kim Lăng đang bắt mạch: "Độc tố còn sót lại không?"

Kim Lăng lặng lẽ ấn vào mạch tượng, cảm nhận một lúc rồi đáp: "Nương tử đã không còn vấn đề gì, chỉ cần thêm vài thang thuốc để điều dưỡng là được."

Nghe vậy, Tư Bất Quy mới hoàn toàn yên tâm, thả người ngồi phịch xuống mép giường, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Kim Lăng rất tinh ý, dẫn theo hai tỳ nữ lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Trong phòng ngủ giờ chỉ còn lại Tư Bất Quy và Thẩm Tĩnh Thư. Hương nhang thanh nhã từ lư hương tỏa ra, vấn vít khắp không gian, tạo nên một bầu không khí dịu dàng, dễ chịu đến lạ.

"Khanh Khanh..."

Tư Bất Quy dịch đến bên cạnh Thẩm Tĩnh Thư, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, áp lên nửa khuôn mặt không đeo mặt nạ của mình.

Trong mắt nàng ấy cuộn lên những cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Tư Bất Quy vừa thất vọng lại vừa không cam lòng, ánh mắt phức tạp hướng về phía Thẩm Tĩnh Thư đang mê man.

"Vừa rồi... Người mà nàng gọi là Tiêu Cảnh phải không?"

"Người nàng thích... Là hắn sao?"

Giọng nàng ấy trầm thấp, mang theo nỗi buồn sâu thẳm, tự mình lẩm bẩm: "Nhưng mà Khanh Khanh, tại sao nàng lại không thích ta chứ? Dù chỉ một chút thôi... Chỉ một chút, ta cũng đã có thể vui mừng rồi..."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro