39

Tư Bất Quy một tay ôm lấy mỹ nhân vào lòng, khẽ hôn lên tóc nàng, tay kia vẫn lần xuống dưới, nhẹ nhàng trêu đùa nơi ẩm ướt giữa hai chân Thẩm Tĩnh Thư.

"A, Bất Quy, ngươi đừng..."

Thẩm Tĩnh Thư lại một lần nữa run rẩy, hơi thở bỗng chốc trở nên gấp gáp.

"Suỵt ~ Khanh Khanh, đừng nói gì cả."

Tư Bất Quy khẽ ấn lên nhụy hoa nhỏ một cái rồi rút tay về, sau đó chống người ngồi dậy, chỉnh lại gối đệm bên hông, tựa lưng vào đầu giường.

Một tay ôm lấy Thẩm Tĩnh Thư đang mềm nhũn tựa vào người mình, tay kia kéo ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một cuốn sổ nhỏ bên trong.

"Khanh Khanh, tư thế vừa rồi nàng dùng chân kẹp lấy eo ta, chẳng phải đều là học từ cuốn sách mà ma ma đã đưa sao?"

Tư Bất Quy mỉm cười, mở cuốn sổ ra, đưa tới trước mặt Thẩm Tĩnh Thư cho nàng xem.

"Ta cũng có một cuốn sổ đây, Khanh Khanh, hay là chọn một tư thế nhé?" Tư Bất Quy cố ý cắn nhẹ vào vành tai nàng, thì thầm: "Rồi ta sẽ lại yêu nàng."

Thẩm Tĩnh Thư bị hơi thở nóng rực của nàng ấy làm cho đỏ bừng cả tai, không nhịn được khẽ trách yêu: "Bất Quy, ngươi thật là quá..."

Nhưng lời còn chưa kịp nói hết, ánh mắt nàng đã không tự chủ được mà hướng về những hình vẽ trong cuốn sổ nhỏ kia.

Đó đều là những bức xuân cung đồ tinh xảo, nét vẽ uyển chuyển mềm mại, rõ ràng không thể so sánh với những phiên bản dân gian thô sơ thường thấy.

Điểm khác biệt lớn nhất chính là trong những bức tranh này, cả hai người đang ân ái đều là nữ tử.

Bên cạnh còn đề những bài thơ diễm tình, ánh mắt Thẩm Tĩnh Thư vô tình lướt qua một câu: "Động nhỏ suối tuôn vuông tấc đất. Hoa cài bướm luyến một mùa xuân."

Giữa hai đùi bất chợt cảm nhận được một ngón tay khẽ lướt qua, Tư Bất Quy nhẹ nhàng vuốt ve hậu huyệt của nàng, rồi ấn nhẹ lên huyệt hội âm.

"Động nhỏ suối tuôn." Tư Bất Quy chậm rãi ngâm nga, rồi ghé sát bên tai nàng, thấp giọng nói: "Chẳng phải là đang nói về huyệt nhỏ mê người giữa cặp đùi trắng như tuyết của Khanh Khanh sao?"

"Ưm... A~"

Cùng với lời nói của Tư Bất Quy, một ngón tay của nàng ấy chậm rãi trượt vào huyệt động ẩm ướt mê người, bắt đầu nhịp nhàng ra vào, khiến khoái cảm từng chút một lan tỏa.

Thẩm Tĩnh Thư lập tức mất đi sự bình tĩnh, cả người mềm nhũn tựa vào lòng Tư Bất Quy, hơi thở gấp gáp, từng tiếng rên rỉ ngọt ngào không kìm được thoát ra.

Tay trái của Tư Bất Quy chậm rãi ra vào từ phía sau, tay phải vẫn cầm cuốn xuân cung đồ, khẽ ngâm: "Hương mồ hôi khô rồi lại ướt. Gối đầu tóc rối vẫn còn say... Mối duyên mặn nồng niềm vui ấy. Đệ nhất phong lưu chẳng ai bì."

Từng câu thơ diễm tình được ngâm lên, tốc độ ngón tay ra vào của Tư Bất Quy cũng thay đổi liên tục, khi chậm rãi khi dồn dập. Thẩm Tĩnh Thư lại một lần nữa bị cuốn vào biển dục vọng, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên.

"A, a... A, a, a... Ha, ưm ~"

Chỉ với một ngón tay, vậy mà Tư Bất Quy lại khiến Thẩm Tĩnh Thư đạt đến cao trào thêm một lần nữa.

Huyệt nhỏ khít chặt đến khó tin, ngón tay của Tư Bất Quy bị lớp thịt mềm mại bao bọc lấy, mang đến cảm giác vừa ấm nóng vừa trơn mượt.

Biết Thẩm Tĩnh Thư đã khơi dậy xuân tình, Tư Bất Quy liền bỏ cuốn xuân cung đồ sang một bên, tay phải nâng ấy bầu ngực trắng mịn của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn. Đồng thời, tay trái từ phía sau tiếp tục đưa ra đưa vào huyệt nhỏ, không ngừng khuấy động.

"A~"

Một tiếng kêu cao vút thoát ra, Thẩm Tĩnh Thư không kìm được lại một lần nữa phun trào xuân dịch, dòng mật ngọt ngào trào ra ướt đẫm bàn tay của Tư Bất Quy.

Nhì Thẩm Tĩnh Thư lại lần nữa mềm nhũn không còn chút sức lực, Tư Bất Quy mới hài lòng rút ngón tay ra.

"Khanh Khanh, nàng có đói không?"

Tư Bất Quy ôm lấy Thẩm Tĩnh Thư, mỉm cười dịu dàng nói: "Ta sẽ sai người chuẩn bị bữa tối ngay."

Xung quanh phòng của Tư Bất Quy luôn có người hầu túc trực, tỳ nữ ngoài cửa nghe được lệnh lập tức chạy đến nhà bếp để truyền lời.

Thân thể Thẩm Tĩnh Thư vẫn còn mềm nhũn , Tư Bất Quy kéo tấm chăn mỏng qua, nhẹ nhàng quấn lấy cơ thể ngọc ngà của nàng. Sau đó, đối phương trực tiếp sai người dọn bàn ăn ngay trên giường.

Hơn mười món ăn được bày biện tinh tế trên bàn, người hầu truyền bữa cung kính rời đi, khép cửa phòng lại một cách cẩn thận.

Lúc này, Tư Bất Quy mới nhẹ nhàng kéo chăn, để lộ cánh tay ngọc của Thẩm Tĩnh Thư, khẽ nói: "Khanh Khanh, nàng muốn ăn món nào, chỉ cần chỉ ta là được."

Cơ thể bị ôm chặt trong lòng, rõ ràng Tư Bất Quy có ý muốn vừa ôm vừa đút nàng ăn. Thẩm Tĩnh Thư bất đắc dĩ thở dài nhưng cũng chỉ đành thuận theo ý nàng ấy.

Các món ăn, dù là mặn hay chay đều thiên về vị thanh đạm, hiển nhiên là được chuẩn bị theo khẩu vị của nàng. Thẩm Tĩnh Thư nhìn qua một lượt, cuối cùng chỉ vào đĩa cá sống thái lát.

Tư Bất Quy ngay lập tức dùng đôi đũa trúc tím gắp một lát cá được thái mỏng như tờ giấy, nhúng vào chén nhỏ đựng gia vị, rồi dịu dàng đưa lên miệng đút cho Thẩm Tĩnh Thư.

Lát cá tuy mỏng như cánh ve nhưng khi vào miệng lại vô cùng tươi ngon khiến Thẩm Tĩnh Thư không kìm được mà tấm tắc khen ngợi. Nàng tò mò hỏi Tư Bất Quy: "Đây là cá tươi từ nơi nào vậy?"

Tư Bất Quy mỉm cười, đáp: "Chỉ là cá trong trang viên thôi. Trên núi có suối nước nóng, trong những hồ nhỏ gần nguồn suối có cá sinh sống."

Quả thật là nơi sản vật phong phú, Thẩm Tĩnh Thư không khỏi yêu thích, lại yêu cầu thêm một lát cá nữa.

"Trên núi còn có một loại nai hoang." Tư Bất Quy nói rồi dùng đũa gắp từ chiếc đỉnh đồng nhỏ tinh xảo ra một lát thịt nai nướng hơi dày: "Đây là thịt nai nướng, Khanh Khanh nếm thử xem?"

Thịt nai mang một hương vị khác biệt, tươi mềm, mọng nước, lại thoang thoảng mùi cháy xém của than thông, tạo nên một vị ngon tuyệt diệu khó tả.

Thẩm Tĩnh Thư vừa thưởng thức cá sống vừa nếm thử thịt nai, sau đó lại thử thêm một vài món khác. Cuối cùng, dưới sự dỗ dành của Tư Bất Quy, nàng cũng ăn hết nửa bát cháo kê, lúc này, Tư Bất Quy mới chịu dừng lại.

Tự mình cũng ăn một chút cho no bụng, sau đó Tư Bất Quy sai người dọn bàn ăn đi. Ngay khi căn phòng trở lại yên tĩnh, nàng ấy lại có ý định ôm lấy Thẩm Tĩnh Thư, ánh mắt đầy vẻ ham muốn, định tiếp tục chìm đắm trong dục vọng.

Thẩm Tĩnh Thư tuy mỗi món chỉ nếm một chút nhưng với hơn mười món ăn bày ra, cuối cùng bụng nàng cũng cảm thấy có chút căng đầy.

"Bất Quy." Thẩm Tĩnh Thư vội vàng nói: "Ta có thể ra ngoài đi dạo một chút không?"

Tư Bất Quy không chút do dự, đáp: "Tất nhiên rồi, ta sẽ sai người thắp đèn trong sân ngay."

Nói rồi, nàng bước xuống giường, đi tới cửa để dặn dò. Tiện thể, Tư Bất Quy sai người mang y phục đến, chuẩn bị hầu hạ cả hai thay đồ.

Thẩm Tĩnh Thư được tỳ nữ giúp thay y phục, vừa định bước đến bên cạnh Tư Bất Quy thì bất chợt nhìn thấy nàng ấy đang do dự cầm lấy một dải lụa, đôi mày khẽ nhíu lại, như đang trầm ngâm điều gì.

"Bất Quy?" Thẩm Tĩnh Thư bước lại gần, khẽ gọi: "Ngươi..."

Tư Bất Quy quay đầu nhìn nàng một lúc, cuối cùng vẫn mím môi, rồi chậm rãi buộc dải lụa đổ lên cổ tay của Thẩm Tĩnh Thư.

"Đi thôi." Tư Bất Quy cầm lấy dải lụa: "Ta dẫn Khanh Khanh ra ngoài sân dạo một chút."

Nàng ấy quay người bước ra nhưng vừa đi được hai bước đã cảm thấy không ổn, lực kéo trên tay bỗng dưng trở nên lỏng lẻo.

Tư Bất Quy ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Tĩnh Thư đã tháo dải lụa khỏi cổ tay mình.

Dải lụa trắng nhẹ bẫng nằm giữa những ngón tay thon dài, trong lúc Tư Bất Quy còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay mềm mại, trắng ngần như ngọc đã nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của nàng ấy.

Thẩm Tĩnh Thư mỉm cười dịu dàng quyến rũ, khẽ nâng cánh tay gạt đi những lọn tóc mai rủ xuống, giọng nói mềm mại hướng về phía Tư Bất Quy: "Chúng ta đi thôi."

"Khanh Khanh..."

Ánh mắt Tư Bất Quy ánh lên sự kích động, như không dám tin đây là sự thật. Mãi một lúc sau, nàng ấy mới dám siết chặt bàn tay, hồi hộp nắm lại tay Thẩm Tĩnh Thư.

Thẩm Tĩnh Thư vừa cảm thấy xót xa, lại thấy vừa cảm động. Nghĩ ngợi một lát, nàng dứt khoát nhón chân lên, khẽ hôn một cái lên cằm Tư Bất Quy.

Cuối cùng Tư Bất Quy cũng mỉm cười vui vẻ, lập tức kéo Thẩm Tĩnh Thư vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

"Ưm~"

Sau khi quấn quýt bên nhau một lúc, Tư Bất Quy hưng phấn nắm tay Thẩm Tĩnh Thư cùng nàng ra ngoài tản bộ.

Ôn Trì Sơn Trang được xây dựng quanh những nguồn suối trên núi, với bố cục rộng lớn, khí thế bề thế, diện tích chiếm trọn một vùng rất rộng.

Hành lang quanh co uốn lượn, dưới hiên được trồng đầy hoa cỏ, xen giữa là những trụ đá thấp chạm khắc tinh xảo. Phần trên của trụ đá khoét rỗng thành những hốc nhỏ, bên trong đặt đèn sáng, tỏa ánh sáng dịu dàng.

Trăng sáng treo cao trên bầu trời, ánh trăng rọi xuống sân như mặt nước trong veo. Đúng vào thời điểm đẹp nhất của mùa, cỏ xanh hoa đỏ, hương thơm nhè nhẹ vấn vít quanh người.

Tư Bất Quy nắm tay giai nhân bên cạnh, chậm rãi bước đi. Thẩm Tĩnh Thư vừa ngửi mùi thơm thanh nhã trong không khí, vừa ngắm nhìn ánh sáng dịu dàng từ những hốc đèn trên trụ đá, không khỏi cảm thấy say mê.

Đi qua một khoảng sân, Thẩm Tĩnh Thư đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại con đường vừa đi qua.

"Sao vậy?" Tư Bất Quy ôm lấy eo nàng, dịu dàng hỏi: "Khanh Khanh, nàng làm rơi thứ gì à?"

"Bất Quy." Thẩm Tĩnh Thư quay lại nhìn nàng ấy, chậm rãi hỏi: "Các khuôn viên của Ôn Trì Sơn Trang, có phải được xây dựng theo số cửu cung bát quái không?"

Tư Bất Quy mỉm cười: "Đúng vậy."

"Quả thực là như vậy." Thẩm Tĩnh Thư gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng, lại nói: "Không biết ai đã thiết kế nên, thật là tinh diệu."

Tư Bất Quy cũng gật đầu.

"Là do sư phụ ta xây dựng. Người là các chủ tiền nhiệm của Huyền Cơ Các, giang hồ gọi người là Si Vấn."

"Si Vấn?"

Thẩm Tĩnh Thư không phải người trong giang hồ, rất ít nghe đến những chuyện liên quan tới võ lâm, vì vậy nàng tỏ ra vô cùng hứng thú, lại hỏi: "Cớ sao lại gọi như vậy?"

"Chuyện này à." Tư Bất Quy sờ mũi, mỉm cười nói: "Có lẽ vì sư phụ ta luôn mang theo một thanh trường đao với chuôi hình đầu ngọc Si Vấn."

Thẩm Tĩnh Thư tỏ vẻ tò mò, Tư Bất Quy nhìn thấy nàng như vậy, bật cười rồi bổ sung: "Tên thật của người là Lăng Mộ Hoa, Khanh Khanh có thể không biết đến người nhưng có một người liên quan đến bà ấy mà nàng chắc chắn đã nghe qua."

"Ai vậy?" Thẩm Tĩnh Thư vội vàng hỏi.

"Viên Thiên Cương." Tư Bất Quy đáp, giọng như mang theo hàm ý sâu xa: "Sư phụ ta chính là sư tỷ của người này."

Viên Thiên Cương, người đứng đầu Tư Thiên Giám thời Đường Thái Tông, được biết đến với tài năng kỳ diệu về phong giám- có thể dựa vào âm thanh và hướng gió để đoán cát hung. Ông cũng tinh thông tướng mạo, Lục Nhâm, Ngũ Hành, được xem như một kỳ nhân hiếm có của thời đại.

Tuy nhiên vào năm Trinh Quán thứ mười chín, ông đã qua đời. Thẩm Tĩnh Thư chưa từng có duyên gặp mặt, chỉ nghe cha nàng, Thẩm Quân kể lại vài câu chuyện thú vị về việc nhờ Viên Thiên Cương xem tướng.

"Ông ấy còn có một sư tỷ sao?" Thẩm Tĩnh Thư hỏi, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Tư Bất Quy đang định nói thêm thì bất chợt nhìn thấy Hàn Thất vội vã bước tới phía trước, ôm quyền hành lễ: "Các chủ, về chuyện Tiêu Cảnh..."

Hắn liếc nhìn Thẩm Tĩnh Thư, do dự một chút rồi lại hỏi Tư Bất Quy: "Không biết các chủ định xử lý như thế nào?"

Lúc này, Tư Bất Quy mới nhớ đến người mà mình đã hoàn toàn gạt sang một bên kia. Sau một thoáng suy nghĩ, nàng ấy cũng quay sang nhìn Thẩm Tĩnh Thư, ý như muốn hỏi nàng.

"Khanh Khanh, nàng có muốn ta thả hắn không?" Giọng điệu của Tư Bất Quy có chút chua chát: "Dù sao... Hình như nàng rất để ý tới hắn."

Nhìn ra được Tư Bất Quy lại đang ghen, Thẩm Tĩnh Thư chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ. Tuy nhiên, lúc này nàng lại đang nghĩ về một chuyện khác.

"Đừng thả hắn đi." Thẩm Tĩnh Thư thì thầm: "Ta sợ rằng..."

Lời còn chưa nói hết, Thẩm Tĩnh Thư bất ngờ bị Tư Bất Quy hôn lên môi, cướp đi tiếng nói.

"Khanh Khanh sợ nếu thả hắn đi sẽ bất lợi cho ta sao?" Tư Bất Quy nhìn nàng với ánh mắt nóng rực: "Khanh Khanh để tâm đến ta à?"

Mặt Thẩm Tĩnh Thư thoáng ửng hồng nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Tư Bất Quy mừng rỡ, lập tức nhéo cằm Thẩm Tĩnh Thư, hung hăng hôn một hồi.

Môi lưỡi quấn quýt hồi lâu mới tách ra, Tư Bất Quy lưu luyến khẽ liếm lên đôi môi của Thẩm Tĩnh Thư, rồi nói: "Khanh Khanh, cứ thong thả đi dạo quanh đây ta sẽ quay lại ngay."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro