3h

Màn giường buông thõng, không gian trong phòng ấm áp như tiết xuân. Bốn viên dạ minh châu được đặt ở bốn góc cột chạm khắc tinh xảo, hai ở đầu giường và hai ở cuối giương, khiến bên trong màn sáng rực như ban ngày.

Thẩm Tĩnh Thư bị điểm huyệt ngủ, nằm trần trụi trên chiếc giường êm ái phủi đầy chăn gấm.

Nàng nghiêng người, giữa hai chân khép chặt đang kẹp lấy một cây sáo ngọc xanh biếc.

Hiệu lực của thuốc vẫn chưa tan, cơn nóng rực ở bụng dưới từng đợt từng đợt tiếp tục giày vò nàng. Sự mát lạnh của ngọc đã không còn đủ để thỏa mãn, Thẩm Tĩnh Thư đau đớn nhíu chặt mày, hai chân càng khéo chặt hơn.

"Ưm~ Cảm giác thật khó chịu..."

Nàng khao khát mãnh liệt có thứ gì đó xuyên vào, để cảm nhận được dự mát lạnh xoa dịu trong nguồn nhiệt đang cháy bỏng, dập tắt ngọn lửa nóng rực ấy.

Thật sự rất muốn, Thẩm Tĩnh Thư bị dược lực chi phối, không kìm được ý nghĩ muốn đưa tay nắm lấy cây sáo ngọc lạnh lẽo ấy.

Cây sáo ngọc đột nhiên bị ai đó lấy đi.

"Khanh Khanh thật không ngoan chút nào."

Nàng ấy vội vàng tắm rửa, mái tóc vẫn còn nhỏ những giọt nước xuống. Nữ tử nhẹ nhàng vén màn giường, toàn thân trần trụi mà bò lên giường.

Nàng ấu đặt một chiếc đỉnh nhỏ bằng đồng hình tam giác lên đầu giường, rồi để cây sáo ngọc còn ướt đẫm của mình sang bên cạnh.

"Cây sáo của ta sắp bị nàng kẹp gãy rồi." Nữ tử nói với giọng trêu chọc, rồi trở mình áp lên người Thẩm Tĩnh Thư: "Còn nữa, nước của nàng đã làm ướt sũng cả xe ngựa và cây sáo của ta."

"Ưm... Khó chịu quá..."

Thẩm Tĩnh Thư đã bị dược lực thiêu đốt đến mức sụp đổ, khuôn mặt nàng ửng đỏ đầy xuân sắc, làn da toàn thân cũng phủ lên một sắc hồng nhàn nhạt.

Nữ tử dịu dàng hôn lên cằm của Thẩm Tĩnh Thư, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan nào, lát nữa sẽ dễ chịu thôi."

Vừa nói, nàng ấy vừa khẽ vươn đầu lưỡi, chạm nhẹ lên đôi môi của Thẩm Tĩnh Thư.

Tựa như đột nhiên có một lối thoát, Thẩm Tĩnh Thư không cần ai chỉ dẫn, tự nhiên đưa tay lên, chủ động vòng tay qua cổ nữ tử, mở miệng ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại của nàng ấy.

"Ưm, ưm~"

Tựa như một con cá khát khao giọt nước cuối cùng, Thẩm Tĩnh Thư đưa ngậm lấy lưỡi của nàng ấy, ra sức mút lấy, liếm láp không rời.

Nữ tử vui vẻ phối hợp, vừa quấn lấy đầu lưỡi đáp lại nụ hôn, vừa để tay lần xuống phía dưới.

Nơi mềm mại trơn nhẵn, đã được cạo sạch không còn một sợi lông, dòng mật ngọt tuôn trào không chút kiêng dè. Bàn tay nữ tử nhanh chóng bị thấm ướt bởi chất lỏng đang chảy ra.

Nàng ấy áp bàn tay lên đóa hoa mềm mại, tận dụng sự trơn trượt mà nhẹ nhàng xoa vuốt, tạo nên những chuyển động dịu dàng đầy mê hoặc.

Ngọn lửa khao khát được xoa dịu trong chốc lát, Thẩm Tĩnh Thư run rẩy toàn thân vì kích động, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Nàng ấy buông đầu lưỡi ra, hé môi thốt lên một tiếng thở dài thoải mái.

"Ưm, a, a ~"

"Chưa vào mà đã thích như vậy rồi sao?" Nữ tử hôn lên má nàng, khẽ cười: "Lát nữa vào rồi, có khi nàng sẽ bùng nổ mất thôi?"

"A, ưm~"

Bụng dưới liên tục bị cọ xát, nơi tư mật không còn lông trở nên dễ tiếp xúc hơn bao giờ hết. Nàng ấy nhẹ nhàng xoa nắn chốn riêng tư, thỉnh thoảng trượt qua, dùng ngón tay giữa khẽ chạm vào hậu huyệt ướt đẫm.

"Ha~ Ưm..."

Thẩm Tĩnh Thư thoải mái đến mức mềm nhũn người. Hoàn toàn mở rộng hai chân để nữ tử âu yếm nơi tư mật nóng rực của mình, thậm chí còn cố ý phối hợp bằng cách khẽ dịch chuyển vòng eo.

"Chát", nữ tử bất ngờ vỗ nhẹ lên mông nàng, nơi nhụy hoa lập tức co rút lại, phấn khích tuôn ra dòng nhiệt dịch nóng hổi.

"Thật là, nước này đúng là không cách nào ngừng được."

Nữ tử lại vuốt ve một đường trên khe nhỏ, sau đó ngồi thẳng dậy, cầm lấy chiếc đỉnh đồng nhỏ bên gối và mở nắp ra.

Bên trong là những khối băng với hình dạng khác nhau, tỏa ra từng làn hơi lạnh mỏng manh.

Nữ tử đưa ngón giữa của mình vào trong đám băng, xoay nhẹ để đầu ngón tay trở nên mát lạnh.

Một lúc sau, nàng ấy đậy nắp chiếc đỉnh đồng lại, đặt nó ở nơi thuận tay nhất, rồi ánh mắt lại tập trung vào đóa hoa mềm mại. Ngón giữa lạnh buốt được nàng ấy nhẹ nhàng đưa thẳng vào bên trong.

Huyệt nhỏ khao khát bấy lâu lập tức vui mừng mà siết chặt lấy ngón tay thon dài, mát lạnh ấy, không ngừng co bóp, như muốn nuốt trọn vào sâu bên trong.

Cuối cùng cũng cảm giác mát lạnh xâm nhập, Thẩm Tĩnh Thư thoải mái đến mức run rẩy, giọng nói mềm mại rên rỉ, cơ thể khẽ nhấc lên để đón nhận nhiều hơn.

"Chặt thật, đến mức này rồi mà vẫn còn chặt như vậy."

Nữ tử đưa ngón tay vào huyệt nhỏ của Thẩm Tĩnh Thư, đồng thời thầm cảm thấy may mắn vì đã dùng thuốc, nếu không lần đầu tiên với một Thẩm Tĩnh Thư chặt chẽ thế này, chắc chắn nàng sẽ rất đau đớn.

Mật ngọt cứ tuôn trào không ngừng, nữ tử khẽ cong ngón tay, nhịp nhàng đưa ra đưa vào bên trong lớp thịt huyệt chặt chẽ. Cảm giác ẩm ướt mềm mại lướt qua đầu ngón tay khiến cả nàng ấy cũng không khỏi rung động bởi khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể.

Thật sự quá mê hồn!

Nữ tử liên tục ra vào, nhẹ nhàng mỏ rộng huyệt nhỏ, quan sát thấy đã gần đủ, liền lấy chiếc đỉnh đồng nhỏ lại, tiếp tục làm mát đầu ngón tay của mình.

Lần này hẳn là có thể đưa hai ngón tay vào rồi. Nữ tử nhẹ nhàng giữ lấy hông của Thẩm Tĩnh Thư, từ từ đẩy hai ngón tay vào sâu trong huyệt nhỏ.

Huyệt nhỏ bị mở rộng, mặc dù đã đủ ẩm ướt nhưng Thẩm Tĩnh Thư vẫn cảm thấy có chút lạ lẫm. Nàng bất giác vặn vẹo người, tỏ ra bất an.

Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng được thay thế bởi sợ thỏa mãn từ những cọ xát dịu dàng. Nơi đó đã trở nên ướt át đến cùng cực, vì vậy, sau một chút nhói đau thoáng qua, mọi thứ lập tức bị cảm giác khoái lạc hoàn toàn chiếm lĩnh.

"Ưm... Ưm, a ~"

Thẩm Tĩnh Thư không kìm được mà siết chặt tấm chăn bên dưới, hai chân co lên lơ lửng, mở rộng hết cỡ, để lộ nơi hoa huyệt đang bị hai ngón tay thon dài, nõn nà như ngọc, nhịp nhàng ra vào.

Những ngón tay của nữ tử thon dài và đẹp đẽ, toát lên vẻ mềm mại đặc trưng của nữ giới. Giờ đây, chúng đang nhịp nhàng ra vào trong hoa huyệt đỏ hồng, tạo nên một vẻ đẹp kỳ diệu đầy mê hoặc.

"Phụt, phụt ~"

Huyệt nhỏ tràn đầy mật ngọt phát ra tiếng nước nhóp nhép khi bị xâm nhập. Thẩm Tĩnh Thư trong trạng thái mê loạn, không tự chủ được mà lắc lư vòng eo, nhấc bụng nhỏ lên để phối hợp với từng cú va chạm sâu.

Nữ tử mạnh mẽ đâm sâu thêm vài lần, sau đó chậm rãi rút ngón tay ra, kéo theo những sợi tơ bạc óng ánh nối liền.

Huyệt nhỏ không thỏa mãn mà co rút lại, nữ tử ung dung lấy từ trong chiếc đỉnh đồng một mảnh băng mỏng dài, cùng với ngón tay, lại một lần nữa đẩy vào huyệt nhỏ ẩm ướt.

Cảm giác mát lạnh khiến huyệt nhỏ nóng bỏng co thắt dữ dội, nữ tử nhân cơ hội mạnh mẽ móc và nhịp nhàng ra vào, mỗi lần đều chạm đúng vào những điểm nhạy cảm sâu trong huyệt đạo.

Tìm được một điểm nhô lên, nữ tử nhắm chuẩn vị trí đó, mạnh mẽ cong ngón tay cào sâu, tạo nên sự kích thích dữ dội.

"A~"

Thẩm Tĩnh Thư thốt lên một tiếng rên cao vút, mê hoặc đến cực điểm, bụng nhỏ cong lên, ngón chân kích thích đến mức co lại, rồi lập tức thả lỏng, cả người mềm nhũn.

Nữ tử rút ngón tay ra, ngay lập tức một dòng mật ngọt trong suốt phun ra, bắn lên bụng nhỏ của Thẩm Tĩnh Thư.

Vừa chặt chẽ vừa nhạy cảm, nữ tử cúi xuống, như một phần thưởng hôn nhẹ lên đôi cánh hoa đang co giật, đầu lưỡi khéo léo nếm thử một chút mật ngọt của nàng.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, tác dụng của "hợp hoan" chưa thể tan nhanh như vậy. Nữ tử lấy từ trong chiếc đỉnh đồng ra một viên băng nhỏ dài chừng một tấc, sau đó nhẹ nhàng tách huyệt nhỏ của Thẩm Tĩnh Thư ra, đưa nó vào bên trong.

"Ưm?"

Cảm giác mát lạnh khiến Thẩm Tĩnh Thư lại run lên một cái, sau đó nàng dần chìm vào trạng thái yên tĩnh.

Nữ tử cúi người, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Thẩm Tĩnh Thư với ánh mắt đầy yêu thương, rồi lấy tấm chăn lụa mỏng bên cạnh, nhẹ nhàng phủ lên cơ thể nàng.

Nữ tử khoác lên mình chiếc áo choàng trắng, cột chặt dây đai ngang eo, khẽ chỉnh lại mái tóc. Ánh mắt tràn đầy dịu dàng và lửa nóng ban nãy dần nguội đi, thay vào đó là vẻ điềm tĩnh và sâu thẳm lạnh lùng.

"Vào đi!"

Giọng nói vẫn còn phảng phất chút khàn khàn sau dư âm của dục vọng nhưng điều đó không quan trọng. Theo tiếng nàng, cánh cửa chạm khắc hoa văn nhẹ nhàng mở ra, một nam tử vận áo bào đen bước vào, trên tay nâng một chiếc hộp gỗ.

Nam tử có gương mặt lạnh lùng, không liếc nhìn cảnh tượng xuân sắc bên trong màn giường, ánh mắt cụp xuống, chậm rãi bước tới, dừng lại cách giường năm bước.

"Tình hình thế nào?"

Giọng nói của nữ tử đã hoàn toàn không phục âm điệu lạnh lùng. Dù chỉ là nói chuyện bình thường nhưng vẫn toát lên khí chất đầy uy nghiêm khiến người khác không dám bất kính.

"Bẩm các chủ, Tư Mã viên ngoại đang đau xót vì mất con, đã thề độc trước mặt mọi người rằng nhất định sẽ bắt được kẻ hại chết Tư Mã Úy, sau đó lăng trì xử tử. Hiện đã phái người cưỡi ngựa nhanh chóng tới đây, hứa chi một khoản tiền lớn để chúng ta phát lệnh truy nã, nói rằng số tiền thưởng không giới hạn."

"Không giới hạn?" Nữ tử cười nhạt: "Thật là một viên ngoại danh giá, gia sản quả thực dồi dào nhỉ. Không hổ danh từng là Thượng thư Bộ binh triều Đại Chu ta, vừa giàu có vừa quyền thế, trắng đen đều nắm trong tay."

"Vậy..." Nam tử do dự, lên tiếng hỏi: "Các chủ, chúng ta có thật sự cần phát lệnh truy nhã không?"

"Phát." Nữ tử lạnh lùng nói: "Ai nhận lệnh thì giết không tha... Ngoài ra, tiếp tục giám sát Tư Mã viên ngoại, xem hắn còn che giấu thế lực nào khác không."

"Rõ."

"Thẩm Quân thế nào rồi?" Nữ tử lại hỏi.

"Đại học sĩ vì mất con gái mà hỏa nộ công tâm, tạm thời nằm liệt giường, hiện tại là Thẩm Nhị lang đang túc trực bên giường chăm sóc."

"Ừm." Nữ tử nhàn nhạt đáp một tiếng: "Thứ ta cần đâu?"

Nam tử lập tức dâng chiếc hộp gỗ đã cầm bấy lâu, cung kính đặt bên mép giường.

Nữ tử liếc mắt qua một cái, rồi lạnh nhạt nói: "Lui xuống đi."

"Dạ."

Nam tử lùi bước ra khỏi phòng, cẩn thận khép cửa lại thật nhẹ.

Chờ vài giây sau, nữ tử mới tháo bỏ áo choàng, kéo tấm chăn lụa mỏng phủ lên người Thẩm Tĩnh Thư ra.

Nàng ấy liếc nhìn, thấy nơi giữa hai chân đã ướt đẫm, dòng nước không ngừng chảy ra. Có lẽ cột băng bên trong huyệt nhỏ nóng bỏng đã tan chảy hoàn toàn.

Nữ tử đưa tay chạm vào nơi ấy, rồi không chút do dự đẩy hai ngón tay vào, tiếp tục ra vào huyệt nhỏ vẫn còn nóng hổi ấy.

Tác dụng của "hợp hoan" không giống như loại xuân dược thông thường, mạnh mẽ và dữ dỗi đến mức dễ gây tổn hại cơ thể. Hiệu lực của "hợp hoan" lại dịu dàng, kéo dài, tựa như dòng suối nhỏ róc rách chảy mãi không ngừng.

Giao hợp càng lâu càng nhạy cảm, đối với nử tử không những không gây tổn hại mà còn có tác dụng dưỡng thân. Tuy nhiên, chính vì vậy mà cần thời gian dài hơn để giải tỏa dục hỏa. Một lần sử dụng loại thuốc này, gần như có thể vắt kiệt sức vài nam nhân.

Dù sao đây cũng là mật dược từng được mẫu thân nàng ấy sử dụng, nghĩ tới đêm đó khi lần lượt có hơn mười nam sủng bị khiêng ra khỏi cung, nàng ấy không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

May mắn là bản thân nàng là nữ tử, lại có thể lực tốt, đêm nay cứ tha hồ tận hưởng, thỏa sức cuồng nhiệt mà không phải lo lắng gì.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro