40

Đi đến khúc quanh của hành lang, Tư Bất Quy dừng bước, quay lại hỏi Hàn Thất: "Có phải từ phía Trường An gửi tin tức đến không?"

Với sự cẩn trọng trong cách làm việc của Hàn Thất và Lão Cửu, chuyện nhỏ như việc giam hay thả Tiêu Cảnh vốn không cần thiết phải đặc biệt đến báo cáo.

Quả nhiên, Hàn Thất hai tay nâng cao, trình lên một phong mật thư có đóng dấu.

"Là gia nô của Tô Nội Sử gấp rút gửi đến."

Tư Bất Quy nhận lấy, tháo phong bì, rút ra bên trong một tờ giấy hoa đào màu hồng phấn.

Nét chữ trên đó thanh thoát, đẹp đẽ, phối hợp cùng tờ giấy thấm nhuộm bằng nước ép hoa đào, thoạt nhìn giống như một bức thư tình mà tiểu thư khuê các nhà phú quý lén lút gửi cho người tình của mình.

Nội dung trong bức thư quả thực cũng tương tự như vậy, từng câu từng chữ dường như chỉ là nỗi yêu mến và luyến tiếc của một tiểu cô nương đối với ý trung nhân.

Tư Bất Quy nhìn những dòng chữ đong đầy tình cảm trong thư, không nhịn được bật cười, thầm nghĩ: Chẳng qua chỉ là một bức mật thư, vậy mà không chỉ dùng đến loại giấy hoa đào diêm dúa thế này, lại còn viết những lời sến sẩm đến vậy.

Mặc dù thầm chê trách sự hoa mỹ và làm bộ làm tịch của Tô Dật nhưng Tư Bất Quy vẫn nhanh chóng theo thỏa thuận từ trước, giải mã thông tin ẩn giấu trong bức thư.

"Trừ mật thư này." Sau khi đọc hết nội dung, Tư Bất Quy tiện tay hủy đi bức thư, rồi hỏi: "Có tin tức nào khác không?"

"Không có." Hàn Thất trả lời: "Mọi thứ đều đúng như các chủ đã dự liệu."

Tư Bất Quy khẽ gật đầu: "Vậy thì cứ làm theo kế hoạch, đã đến lúc gửi tin cho Thẩm Quân rồi."

Hàn Thất ôm quyền cung kính đáp: "Thuộc hạ sẽ lập tức sắp xếp."

Tư Bất Quy đứng yên tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt vượt qua mái hiên hành lang, nhìn xa xăm về phía bầu trời sâu thẳm.

Chỉ còn vài ngày nữa, nàng ấy sẽ phải đưa Thẩm Tĩnh Thư trở về.

......

Thẩm Tĩnh Thư đứng trong sân, đợi mãi cũng thấy có chút chán, nàng ngóng nhìn về hướng Tư Bất Quy rời đi, trong lòng thầm nghĩ không biết nàng ấy khi nào sẽ quay lại.

Đứng thêm chừng nửa nén nhang, thực sự không biết làm gì, Thẩm Tĩnh Thư liền theo hành lang bước về phía trước, đi tới một khoảng sân khác.

Phải thừa nhận rằng, Ôn Trì Sơn Trang quả thật rất rộng lớn. Khi bước vào khoảng dân này, nàng phát hiện bố cục ở đây lại hoàn toàn khác biệt so với nơi nàng vừa đứng.

Hành lang đến đây đột ngột dừng lại, thay vào đó là một con đường lát đá cuội, dẫn thẳng tới một hầm băng.

Không ngờ ở đây lại có cả hầm băng, Thẩm Tĩnh Thư bước lên phía trước, cẩn thận quan sát thiết kế của nó.

Hầm băng trông giống như một gò đất nhỏ, bề mặt được khảm một lớp đã hỏa tinh được chạm khắc tinh xảo. Kết hợp với những hàng cây xanh mướt xung quanh che phủ, nơi này mang một vẻ đẹp thú vị và đầy ý vị.

Trong Thẩm phủ cũng có một hầm băng tương tự nhưng nhỏ hơn nhiều và chỉ đơn giản được đào xuống đất, không hề có thiết kế hoa mỹ như vậy.

Thẩm Tĩnh Thư ngắm nhìn những hoa văn được chạm khắc trên lớp đá hỏa tinh. Dù chất liệu này không phải hiếm lạ, kỹ thuật chế tác cũng chỉ ở mức bình thường nhưng chỉ để xây dựng một hầm băng mà cũng làm tinh xảo thế này, đủ thấy Tư Bất Quy thực sự có gu thẩm mỹ cầu kỳ và khắt khe đến nhường nào.

Cánh cửa gỗ dày bằng gỗ tử đàn khép hờ, để lộ một khe hở nhỏ. Thẩm Tĩnh Thư cũng vì tò mò, liền bước tới nắm lấy vòng đồng trên cửa, chậm rãi đẩy ra.

Dù cánh cửa gỗ dày dặn nhưng không hề nặng, Thẩm Tĩnh Thư dễ dàng mở ra, bên trong hiện ra một lối đi hình vòm cùng cầu thang dẫn xuống dưới.

Hầm băng thường được xây dưới lòng đất. Thẩm Tĩnh Thư quan sát lối đi một lúc, đang định đóng cửa lại thì bất chợt nghe thấy một âm thanh khác lạ vọng ra.

Nghe như tiếng rên rỉ của nữ tử, mặt Thẩm Tĩnh Thư không khỏi đỏ lên.

Âm thanh này nghe qua lại có vẻ rất quen thuộc?

Thẩm Tĩnh Thư không khỏi lắng tai nghe thêm một lúc, chợt nghĩ: Liêu Nhi?

Từ sau khi phát hiện mối quan hệ tình cảm giữa Liêu Nhi và nữ y Kim Lăng, Thẩm Tĩnh Thư ngày càng ít gặp nàng. Không ngờ hôm nay lại...

Tư Bất Quy từng nói rằng Kim Lăng là người đáng tin cậy, nhưng lúc này Thẩm Tĩnh Thư vẫn lo lắng có chuyện không hay xảy ra. Nàng nhẹ nhàng nhấc váy lên, cẩn thận bước xuống cầu thang, đi xuống dưới.

Càng đi xuống, tiếng rên rỉ đầy dâm tình của nữ tử kia càng rõ ràng hơn.

"Kim Lăng tỷ tỷ... Liêu Nhi không chịu nổi nữa~"

Bên trong hầm băng, bốn bức tường được khảm các bệ nhỏ, trên đó đặt dạ minh châu, ánh sáng dịu nhẹ vừa đủ soi rõ cảnh tượng bên trong.

Sát tường trong cùng có bốn chiếc tủ đá lớn dùng để bảo quản băng, trên các bức tường ở những vị trí khác nhau còn có thiết kế vài lỗ thông gió nhỏ để duy trì không khí lưu thông.

Bởi vậy, bên trong hầm băng không hề ngột ngạt, ngược lại còn mát mẻ và dễ chịu.

Liêu Nhi toàn thân trần trụi, đang ngồi cưỡi trên một con ngựa gỗ đặt ở ví trí trung tâm.

Kim Lăng thì chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng rộng, lỏng lẻo. Ở thắt lưng, nàng ta buộc một ngọc trụ dài và mảnh mai, trông vô cùng gợi cảm.

Trong tay Kim Lăng cầm một chiếc roi mềm, "chát" một tiếng, nàng ta quất nhẹ lên tấm lưng trần của Liêu Nhi.

"Lần sau còn dám nhận bừa tín vật định tình của người khác không hả?"

Kim Lăng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lại quất thêm một roi lên người Liêu Nhi.

Chiếc roi mềm được bọc bằng lụa nên không thực sự gây đau đớn nghiêm trọng nhưng da dẻ Liêu Nhi mềm mại, mịn màng vẫn để lại một vệt đỏ hằn rõ trên làn da trắng nõn của nàng.

"A~"

Liêu Nhi vừa như đau đớn lại vừa như hoan lạc, khóc lóc kêu lên: "Muội không dám nữa, Kim Lăng tỷ tỷ..."

Hóa ra sáng nay có một tiểu tư mang đến cho Liêu Nhi một món đồ, thực chất chỉ là một chiếc trâm gỗ thông thường có thể dễ dàng mua ở chợ. Nhưng vì Liêu Nhi quá ngây thơ, tiểu tư kia lại nói năng không rõ ràng, khiến nàng lầm tưởng đây chỉ là món quà tặng bình thường giữa bạn bè.

Nhưng Kim Lăng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, nàng ta đã nổi cơn ghen tuông mạnh mẽ, nhân cơ hội này trong hầm băng để trừng phạt Liêu Nhi.

Liêu Nhi yếu ớt nắm lấy cán gỗ, đôi nhũ đỏ đã cứng lên, nàng gần như nằm rũ rượu trên lưng ngựa gỗ, thân thể mềm nhũn theo từng nhịp lắc lư của nó.

Trước khi đến đây, Kim Lăng lo lắng dưới hầm băng lạnh lẽo nên đã đặc biệt cho Liêu Nhi uống một ít thuốc giúp làm ấm cơ thể và kích thích cảm giác nồng nhiệt.

Cho nên, lúc này, phần dưới cơ thể của Liêu Nhi gần như đã ngập trong nước, dòng dâm dịch tuôn ra không ngừng, làm ướt cả lưng ngựa gỗ trơn nhẵn.

"A, ha~"

Một roi nữa quất vào lưng, nhưng Liêu Nhi không kìm được phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng, huyệt nhỏ trống rỗng co rút mãnh liệt.

Thật muốn có thứ gì đó đâm vào... Thật muốn bị "làm" thật mạnh!

Nhưng đáng tiếc, lưng ngựa gỗ trơn nhẵn chẳng có gì cả, Liêu Nhi chỉ có thể dựa vào mỗi lần ngựa gỗ nghiêng về phía trước mà dùng huyệt nhỏ cọ sát vào bề mặt đã ướt sũng ấy.

"Chừng này đã chịu không nổi rồi sao?"

Kim Lăng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, bước lên phía trước, đứng bên cạnh ngựa gỗ.

Thực ra, Liêu Nhi đã gần như không còn sức để đung đưa ngựa gỗ nữa, gương mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, trông như hoa lê trong mưa, đầy đáng thương.

"Kim Lăng tỷ tỷ, Liêu Nhi, Liêu Nhi muốn..."

Kim Lăng cười nắm lấy cằm nàng, xoay khuôn mặt nàng về phía mình, khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt nửa như cười, nửa như không.

"Muốn gì nào?"

Huyệt nhỏ của Liêu Nhi vốn là hiếm có, khi động tình lại càng nhạy cảm, cảm giác khó chịu so với người thường còn mãnh liệt hơn.

"Muốn tỷ tỷ đâm vào, làm muội đi ~"

"Lẳng lơ đến vậy sao?"

Kim Lăng không vội, chỉ nắm cây roi trong tay, còn tay kia thì cố ý bóp nhẹ một cái lên nhũ hoa nhỏ của Liêu Nhi.

"A, a~"

Liêu Nhi bị nghịch ngợm đầu nhũ, lập tức hưng phấn, cao giọng rên rỉ, cực kỳ dâm đãng: "Tỷ tỷ ~ Làm muội đi!"

"Liêu Nhi đúng là lẳng lơ đến cực điểm." Kim Lăng thuận tay trượt xuống dưới, tìm đến nhụy hoa nhỏ đang cứng lên, xấu xa dùng ngón tay bóp nhẹ, trêu chọc nàng.

"Nói! Có biết mình sai chưa?"

"A~" Khoái cảm dồn dập khiến Liêu Nhi chẳng còn dám không nhận sai, nàng vội vàng kêu lên: "Muội sai rồi, tỷ tỷ~"

Kim Lăng cố tình trêu đùa, ngón tay xoay tròn trong nhụy hoa nhỏ bất ngờ rung động mạnh, khiến Liêu Nhi lập tức đạt được một đợt cao trào nhỏ.

Liêu Nhi sung sướng đến mức rên rỉ thành tiếng, sau đó cả người mềm nhũn, nằm rũ rượi trên lưng ngựa gỗ.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cảm giác trống rỗng lớn hơn lại nhanh chóng ập đến.

"Kim Lăng tỷ tỷ~"

Đôi mắt Liêu Nhi ngấn lệ, ánh mắt đầy vẻ đáng thương, nàng yếu ớt cầu xin: "Muội sai rồi~"

Kim Lăng nhướng mày, lạnh lùng hỏi: "Sau này còn dám nữa không?"

Liêu Nhi vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn thừa nhận lỗi lầm của mình: "Liêu Nhi, Liêu Nhi sẽ không bao giờ nhận đồ của người khác nữa."

Kim Lăng lúc này mới hài lòng, hỏi lại: "Thật sự biết sai rồi?"

"Ưm~"

"Vậy muội xuống đây, liếm cho ta." Kim Lăng búng nhẹ lên nhụy hoa nhỏ của nàng, khẽ nói: "Nếu làm tỷ tỷ hài lòng, để ta sướng, lát nữa ta sẽ làm muội thật tốt!"

Liêu Nhi nuốt nước bọt, ánh mắt dần hạ thấp, chăm chú nhìn vào nơi ấy của Kim Lăng.

Liếm nàng ấy sao?

Cơ thể Liêu Nhi khẽ run lên không tự chủ, nàng chậm rãi di chuyển chân, định xuống khỏi ngựa gỗ. Thấy vậy, Kim Lăng dịu dàng vuốt ve nàng một chút, như để trấn an.

Nền đất lạnh giá đã được Kim Lăng trải sẵn một tấm thảm, vì thế khi đặt chân xuống, Liêu Nhi cũng không cảm thấy lạnh lẽo.

"Quỳ xuống." Kim Lăng ra lệnh: "Liếm cho thật tốt."

Liêu Nhi ngoan ngoãn quỳ xuống đất, hơi ngẩng đầu lên, rụt rè tiến đến gần bụng dưới của Kim Lăng.

Kim Lăng tạm thời tháo bỏ trụ ngọc buộc ở eo ra, tạm thời để sang một bên, khẽ tách hai chân, tạo khoảng trống để Liêu Nhi bắt đầu liếm mút.

Đây là lần đầu tiên Liêu Nhi làm chuyện như vậy, động tác không khỏi có chút chậm chạp.

Kim Lăng vì đã ướt đẫm, cảm giác khó chịu dâng lên, liền mất kiên nhẫn, trực tiếp ấn đầu Liêu Nhi xuống, éo nàng sát vào nơi tư mật của mình.

Khuôn mặt đột ngột chạm phải nơi ẩm nóng, Liêu Nhi rụt rè thè lưỡi ra, thử liếm nhẹ một cái lên người Kim Lăng.

"Ưm~"

Kỹ thuật tuy chưa thành thạo nhưng Kim Lăng lại rất hài lòng.

"Liêu Nhi muội muội, liếm thêm vài cái nữa đi." Kim Lăng khích lệ nàng: "Tỷ cảm thấy rất thoải mái."

Liêu Nhi ngoan ngoãn nghe lời, lập tức chăm chỉ dùng sức liếm mút.

Kim Lăng tận hưởng cảm giác khoái lạc, không kìm được mà bật lên những tiếng rên rỉ vui sướng, để mặc Liêu Nhi tự do liếm mút.

Tuy nhiên, cách liếm của Liêu Nhi khá lộn xộn, khiến Kim Lăng phải đưa tay ra hỗ trợ. Nàng ta tự mình tách cánh hoa ra, để lộ nụ hoa nhỏ phía trước, dẫn dắt Liêu Nhi tập trung vào điểm nhạy cảm nhất.

"Muội muội, giúp tỷ ngậm lấy đi ~"

Kim Lăng nhẹ nhàng chỉ dẫn nàng: "Giống như khi muội liếm nước mía, từ từ liếm thật chậm."

Liêu Nhi quả nhiên làm theo lời nàng ta nói, thè lưỡi khẽ liếm nhụy hoa nhỏ lộ ra của Kim Lăng, cẩn thận tìm cách khiến nàng ta hài lòng.

Kim Lăng thở hổn hển thỏa mãn, để Liêu Nhi tiếp tục liếm mút. Đồng thời, nàng ta đưa tay ấn nhẹ đầu Liêu Nhi, các ngón tay vuốt ve và nắm lấy mái tóc mềm mại của nàng.

"Muội muội học nhanh thật đấy, ưm~"

Kim Lăng hơi khuỵu gối, tách rộng hai chân hơn nữa, để lộ ra cả hai cánh hoa ướt át.

"Uống hết dâm dịch của ta đi." Kim Lăng ra lệnh cho Liêu Nhi: "Không được để sót một giọt, làm sao để nghe được cả tiếng nuốt."

"Ưm~"

Liêu Nhi ngoan ngoãn há miệng, dùng lưỡi hướng lấy dâm dịch từ bên dưới của Kim Lăng, nuốt xuống từng ngụm, phát ra tiếng "ực ực" rõ ràng.

Chiếc lưỡi nhỏ bé lướt nhẹ trên hai cánh hoa, mang đến khoái cảm mãnh liệt. Kim Lăng không kìm được rên rỉ, sung sướng đến mức ép đầu Liêu Nhi áp sát vào mình hơn nữa.

"Bây giờ liếm vào bên trong huyệt cho tỷ." Kim Lăng tiếp tục chỉ dạy nàng: "Liếm thật kỹ, sâu thêm chút nữa."

Liêu Nhi lập tức thè lưỡi ra, luồn vào bên trong huyệt nhỏ, đầu lưỡi lướt qua lớp thịt mềm mại, không ngừng kích thích, đồng thời tiếp tục nuốt xuống từng giọt dâm dịch chảy ra.

"A~"

Đầu lưỡi của Liêu Nhi vô tình chạm đúng vào điểm nhạy cảm bên trong, khiến Kim Lăng sướng đến cao trào, ngay lập tức phun ra một dòng dịch lớn, bắn hết lên mặt của Liêu Nhi.

Liêu Nhi vội vàng cúi xuống, nhanh chóng nuốt hết dòng dịch ấy. Cuối cùng, nàng thở hổn hển, rời khỏi nơi tư mật của Kim Lăng, gương mặt vẫn còn thoáng nét bối rối.

Nàng ta càng lúc càng ướt át hơn.

Kim Lăng nâng cằm của Liêu Nhi lên, cúi xuống nhìn đôi môi nàng vẫn còn dính đầy dâm dịch của mình.

"Nước của tỷ tỷ có ngon không?" Nàng khẽ hỏi, giọng đầy khiêu khích.

Liêu Nhi khẽ nuốt nước bọt, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ mâu thuẫn, vừa ngây thơ lại vừa dâm đãng.

"Kim Lăng tỷ tỷ... Thật tốt với muội..." Liêu Nhi như thì thầm tự nói, giọng nhỏ nhẹ: "Nước của tỷ cũng ngon lắm."

Kim Lăng mỉm cười, hỏi tiếp: " Vậy Liêu Nhi có thích tỷ không?"

Liêu Nhi không chút do dự lập tức gật đầu.

"Thích."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro