41
Liêu Nhi ngoan ngoãn như vậy khiến Kim Lăng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Nàng ta không nhịn được khẽ bóp cằm Liêu Nhi, mỉm cười nói: "Được rồi, Liêu Nhi, đứng dậy bám chắc vào ngựa gỗ mà nằm xuống, tỷ sẽ làm muội đây."
"Ưm~"
Khuôn mặt của Liêu Nhi đầy xuân tình, mặc dù hai chân đã mềm nhũn nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy, xoay người lại bám lấy ngựa gỗ. Nàng tự mình nâng cao phần mông, để lộ huyệt nhỏ ướt át, bóng loáng.
Ánh mắt Kim Lăng nóng rực, trước tiên mạnh tay vỗ một cái thật kêu lên mông Liêu Nhi.
"A~"
Liêu Nhi đã trải qua nhiều lần được Kim Lăng dạy dỗ, giờ đây đâu còn chút e thẹn hay ngượng ngùng như ban đầu, hoàn toàn thả lỏng bản thân, cất lên những tiếng rên rỉ đầy xuân tình.
"Đúng là một muội muội lẳng lơ nhưng ta lại rất thích."
Kim Lăng vừa mới đưa tay xoa nắn phần thịt mềm mại trên mông của Liêu Nhi một lúc, bất ngờ vung roi, quất mạnh vào khe mông của nàng.
"A!"
Liêu Nhi kêu lên một tiếng đau đớn nhưng Kim Lăng chẳng chút chần chừ, mạnh mẽ tách hai bên mông nàng ra, xoay cổ tay, đưa cán roi bằng da vào sâu trong huyệt nhỏ.
Cảm giác khoái lạc xen lẫn cơn đau rát ập đến cùng lúc, khiến Liêu Nhi vừa đau vừa sướng, không kiềm được mà bật khóc nức nở thành tiếng.
"Không phải muội muốn tỷ làm muội sao?" Kim Lăng vừa ra sức làm nàng vừa thở hổn hển, nói: "Bây giờ bị ta làm có thấy sướng không?"
"A... Ưm, a ,a a~"
Liêu Nhi bị khoái cảm mãnh liệt xô đẩy đến mức như tan chảy, chỉ có thể lớn tiếng rên rỉ dâm đãng.
Kim Lăng dùng một tay điều khiến cán roi, không chút nương tay đưa vào huyệt nhỏ, mạnh mẽ làm nàng. Tay còn lại nàng ta đặt cây ngọc trụ lên khe hoa, cẩn thận cọ sát, làm cho nơi ấy càng thêm ướt át.
Thấy gần đủ rồi, Kim Lăng liền để nguyên cán roi cắm sâu trong hoa huyệt của Liêu Nhi, sau đó bắt đầu buộc dải lụa đỏ.
Bất ngờ bị ngừng lại khi đang gần lên đến đỉnh, Liêu Nhi cảm giác như bị treo lơ lửng, khó chịu đến mức không ngừng vặn vẹo cơ thể.
"Kim Lăng tỷ tỷ~"
Liêu Nhi không kìm được mà lên tiếng cầu xin, mông cũng theo đó siết chặt lại.
"Đừng vội, muội muội." Kim Lăng khẽ trấn an, nhanh chóng buộc xong dải lụa đỏ, sau đó bất ngờ rút mạnh cán roi ra khỏi huyệt thịt.
Dâm dịch chảy tràn thành dòng, Kim Lăng cầm trụ ngọc, đẩy vào huyệt nhỏ của Liêu Nhi. Nàng ta giữ chặt lấy eo đối phương, bắt đầu nhịp nhàng thúc mạnh, di chuyển nhanh chóng.
"A, a, a... Sướng quá ~ A~"
Liêu Nhi rên rỉ dâm đãng, nhịp nhàng lắc mông phối hợp theo từng chuyển động.
"Huyệt nhỏ thật lẳng lơ quá mức." Kim Lăng vừa thúc mạnh hông, đâm vào cơ thể đang mềm nhũn trên lưng ngựa gỗ của Liêu Nhi, vừa rút tay ra vỗ mạnh lên mông nàng, nói: "Ngày nào cũng bị ta làm mà vẫn còn chặt thế này."
"A, ha... Kim Lăng tỷ tỷ, a, a, a, ưm ~"
Liêu Nhi bị làm đến mức cả người mềm nhũn, phải dùng vai dựa vào lưng ngựa gỗ, hai tay bám chặt lấy để cố gắng giữ thăng bằng.
Bên trong huyệt nhỏ đã hoàn toàn trở nên ướt át lầy lội, Kim Lăng giữ chắc ngọc trụ, từng lần một thâm nhập sâu vào trong. Mỗi cú đâm đều khiến dâm dịch bắn tung tóe ra ngoài
"A, a, a... Ưm, a~"
Liêu Nhi rên rỉ không ngừng, Kim Lăng bất chợt khẽ cúi người xuống, đưa một ngón tay rảnh rỗi bóp lấy bầu ngực đang đung đưa của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
Đồng thời, hông nàng ta mạnh mẽ đẩy tới, ngọc trụ vừa rút ra lại đâm sâu vào trong huyệt nhỏ của Liêu Nhi một cách đầy quyết liệt.
"A~ Liêu Nhi... Sắp tới rồi~"
Liêu Nhi đã tới giới hạn, cơ thể nàng run rẩy trong từng đợt khoái cảm mãnh liệt. Thế nhưng, Kim Lăng lại không chút nương tay, tiếp tục đâm sâu vào huyệt nhỏ của nàng, từng động tác mạnh mẽ mà quyết liệt.
Tiếng va chạm giữa hai thân thể vang lên không ngừng, âm thanh ướt át hòa quyện trong không gian đầy mê đắm. Cả hai đang đắm chìm trong khoảnh khắc cuồng nhiệt mà không hề hay biết, phía sau bức bình phong mẫu đơn nơi lối vào, có một đôi mắt lặng lẽ dõi theo từng chuyển động của họ.
Thực chất là vô tình bước vào, trước khi Thẩm Tĩnh Thư đi xuống, nàng vốn lo lắng rằng Liêu Nhi bị ai đó bắt nạt. Nào ngờ lại chứng kiến cảnh nàng cùng Kim Lăng đang...
Lẽ ra nên "phi lễ chớ nhìn" nhưng đúng lúc Thẩm Tĩnh Thư định lặng lẽ rút lui, ánh mắt nàng chợt dừng lại khi thấy Liêu Nhi đang qùy dưới đất dùng lưỡi liếm cho Kim Lăng.
Kim Lăng phát ra những tiếng rên rỉ đầy khoái lạc, trong khi Thẩm Tĩnh Thư đang lén lút nhìn trộm thì đôi mắt nàng mở lớn, trái tim khẽ run lên. Không hiểu vì sao, hình ảnh Tư Bất Quy bỗng nhiên hiện lên trong tâm trí nàng.
Nếu bản thân nàng cũng... Làm như thế với nàng ấy, liệu Tư Bất Quy có cảm thấy vui sướng hay không?
Nghĩ đến đây, nơi huyệt nhỏ giữa hai chân Thẩm Tĩnh Thư bỗng chốc trở nên nóng rực, giống như đã rỉ ra chút chất lỏng ẩm ướt.
Không dám tiếp tục nhìn thêm nữa, nàng vội vàng xoay người bước nhanh ra ngoài.
Khi bước chân ra khỏi hầm băng, hương hoa thanh khiết trong sân vườn cuối cùng cũng giúp Thẩm Tĩnh Thư bình tâm lại đôi chút. Nàng vô thức đưa tay lên chạm vào ngực mình, cảm nhận nhịp tim vẫn còn đập dồn dập.
Vừa thoát khỏi không gian đầy dục cảm trong hầm băng, Thẩm Tĩnh Thư đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Người gọi tự nhiên chỉ có thể là Tư Bất Quy. Thẩm Tĩnh Thư vội vàng đáp lại, ngay sau đó liền nhìn thấy nàng ấy bước ra từ phía sau hòn giả sơn.
"Khanh Khanh?"
Mới xa nhau một thời gian ngắn mà tựa như đã ba thu trôi qua. Tư Bất Quy sải bước nhanh đến bên Thẩm Tĩnh Thư, liền đưa tay ôm chặt nàng vào lòng, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Thẩm Tĩnh Thư vốn đã có chút rung động trong lòng, giờ đây bị Tư Bất Quy chạm vào, cơ thể nàng bất giác dâng lên một cảm giác khao khát khó tả.
Có lẽ đây chính là kết quả của việc hai trái tim đã thật sự giao hòa?
"Bất Quy." Thẩm Tĩnh Thư xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, không kìm được mà khẽ đẩy nàng ấy mấy lần: "Đừng... Đừng như vậy... Ưm ~"
Lời vừa dứt, Thẩm Tĩnh Thư đã bị một nụ hôn nóng bỏng chặn lại.
Như thường lệ, Tư Bất Quy thích đưa chiếc lưỡi nhỏ của mình luồn vào trong miệng Thẩm Tĩnh Thư, dịu dàng dây dưa, quyến luyến không rời. Đôi tay nàng ấy thì nắm lấy eo của Thẩm Tĩnh Thư, nhẹ nhàng xoa nắn đầy trêu đùa.
Vừa mới chứng kiến một màn xuân sắc, Thẩm Tĩnh Thư nhanh chóng bị Tư Bất Quy làm cho toàn thân mềm nhũn. Nàng chỉ có thể yếu ớt tựa vào vòng tay nàng ấy, để mặc Tư Bất Quy hôn mình thật sâu.
Có mỹ nhân trong lòng, Tư Bất Quy cũng khó lòng kìm nén sự nóng vội của mình. Nàng liền đưa bàn tay trái, vốn không quấn vải, luồn vào trong lớp quần lót của Thẩm Tĩnh Thư, nhẹ nhàng ôm lấy bờ mông đầy đặn của nàng, chậm rãi xoa nắn từng chút một.
"A~"
Thẩm Tĩnh Thư càng trở nên mềm nhũn, cả người dường như chẳng còn chút sức lực nào. Tư Bất Quy nhận ra hôm nay nàng nhạy cảm hơn hẳn so với thường ngày, liền để ngón tay mình dọc theo khe mông mà thăm dò vào sâu hơn.
Đương nhiên là rất ẩm ướt.
"Khanh Khanh, sao lại ướt nhanh như vậy?" Tư Bất Quy để đầu ngón tay chạm vào dòng ẩm ướt, từ từ tiến gần đến khe huyệt nhỏ: "Chảy nước thế này, chẳng lẽ là muốn được ta làm sao?"
Thẩm Tĩnh Thư vốn là người mỏng manh e lệ, làm sao nàng dám thừa nhận rằng mình bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng Liêu Nhi và Kim Lăng say mê hòa hợp khi nãy, toàn thân mới trở nên ướt át như vậy.
"Ưm... Ta không biết." Thẩm Tĩnh Thư hơi né tránh, giọng nói lạc đi, cơ thể mềm nhũn bất giác tựa chặt vào Tư Bất Quy. Hai tay nàng nắm chặt lấy vạt áo nàng ấy, ngập ngừng nói: "Bất Quy, chúng ta... A~"
Nàng kẹp chặt hai chân lại, vốn định nói sẽ quay về phòng. Thế nhưng, Tư Bất Quy lại bất ngờ dùng lực tách hai mông ra, từ phía sau đưa ngón tay xuyên vào huyệt nhỏ của nàng, khiến lời nói bị chặn lại giữa chừng.
Sự ẩm ướt lập tức bao bọc lấy ngón tay, Tư Bất Quy vừa vui thích nhẹ nhàng rút ra đẩy vào, vừa cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai của Thẩm Tĩnh Thư.
"Khanh Khanh, nàng có thích dã hợp không?"
"Ưm, a... Ưm~"
Thẩm Tĩnh Thư dĩ nhiên hiểu rõ ý nghĩa của "dã hợp" nhưng trước câu hỏi của Tư Bất Quy – nàng có thể từ chối sao?
Huyệt nhỏ chặt khít lại vô cùng nhạy cảm, dù chỉ là một ngón tay nhưng bên dưới đã sớm bị Tư Bất Quy làm cho ướt đẫm.
"Ưm... Ưm..."
Thẩm Tĩnh Thư vùi đầu vào trong lòng Tư Bất Quy, vô thức rên rỉ, mê đắm theo từng nhịp ra vào của nàng ấy.
Cảm nhận được sự thay đổi của người trong lòng nhưng Tư Bất Quy lại không để nàng đạt tới cao trào. Sau vài cú đẩy nhẹ đầy trêu chọc, nàng ấy liền rút tay ra để lại sự trống rỗng khó chịu.
"Khanh Khanh thật là tham lam." Tư Bất Quy mỉm cười, khóe môi cong lên đầy ý trêu đùa: "Huyệt nhỏ không được thỏa mãn sao?"
"..."
Rõ ràng là cố ý trêu chọc nàng, Thẩm Tĩnh Thư thầm nghĩ, quả nhiên Tư Bất Quy đúng là kẻ chẳng đứng đắn chút nào.
Lồng ngực nàng phập phồng, hơi thở gấp gáp, đôi mắt thoáng ánh lên nét hờn dỗi khi nhìn thấy Tư Bất Quy. Thẩm Tĩnh Thư khẽ cắn môi, ánh mắt đầy kiên quyết, mạnh mẽ buông tay, không để mình tiếp tục chìm đắm trong sự trêu chọc của nàng ấy.
Không thèm để ý đến kẻ vô lại này nữa! Thẩm Tĩnh Thư siết chặt lòng bàn tay, mặc kệ cảm giác mềm nhũn và tê dại giữa hai chân, quay người định bước đi.
"Này, này, Khanh Khanh~"
Thấy Thẩm Tĩnh Thư thật sự muốn quay lưng bỏ đi, Tư Bất Quy vội vàng kéo nàng lại, cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai nàng, dịu dàng dỗ dành: "Đừng mà, Khanh Khanh, ta không cố ý không làm nàng... Ta chỉ muốn dành cho nàng một bất ngờ thôi."
Nói xong, bất chấp nội thương của mình vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Tư Bất Quy liền bế bổng Thẩm Tĩnh Thư lên. Nàng ấy vận khinh công, đưa nàng lao thẳng về phía trận đào hoa, nơi bất ngờ đang đợi sẵn.
Chỉ với hơn chục lần tung người, cả hai đã đến bên ngoài trận đào hoa của Ôn Trì Sơn Trang.
Nơi nà vốn là một khu vườn trồng đào nhưng khi trồng cây, người ta đã dựa vào thuật phân bố bát quái để sắp đặt. Sau nhiều năm, rừng đào phát triển, tự nhiên hình thành một trận đồ đào hoa khó lòng phát giải.
Tư Bất Quy thông thạo trận pháp, vừa niệm khẩu quyết vừa linh hoạt di chuyển trong rừng đào rực rỡ tươi tốt. Không lâu sau, nàng ấy đã dẫn Thẩm Tĩnh Thư đến trận nhãn.
Ở đây có một tòa vọng đình nhỏ, được dựng lên từ trúc xanh ở phía sau núi, thiết kế vô cùng thanh nhã và tinh tế.
Tư Bất Quy đáp xuống phần sân lộ thiên của vọng đình, sau đó nhẹ nhàng đặt Thẩm Tĩnh Thư xuống.
Dù nội tức có chút hỗn loạn, nàng ấy vẫn không bận tâm điều chỉnh. Tư Bất Quy lập tức đẩy Thẩm Tĩnh Thư đi vào bên trong mái hiên trúc, dẫn nàng đứng ở vị trí chính giữa, đối diện phương bắc.
Thẩm Tĩnh Thư còn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì, định mở miệng hỏi Tư Bất Quy định làm gì thì đột nhiên nhìn thấy phía trước bỗng sáng bừng lên một mảng ánh sáng xa xôi.
Bầu trời đêm đậm sắc, những vì tinh tú lấp lánh rải rác khắp nơi. Dưới đất, hoa đào rực rỡ nở rộ, trải dài bất tận hơn chục dặm. Cuối rừng đào, bên ngoài Ôn Trì Sơn Trang, ánh sáng rực rỡ của Dương Thành thấp thoáng hiện lên trong tầm mắt.
Ngay lúc này, trên bầu trời Dương Thành, từng chiếc đèn Khổng Minh đang chậm rãi bay lên, tạo nên một cảnh tượng lung linh huyền ảo.
Dường như chỉ trong một đêm, toàn bộ dân chúng trong thành đều ra ngoài thả đèn Khổng Minh. Những chiếc đèn sáng rực lần lượt bay lên bầu trời đêm, nhanh chóng tụ lại thành một dải sáng ấm áp, kéo dài và lan rộng, hướng về phía Ôn Trì Sơn Trang.
Rực rỡ như ngân hà, Thẩm Tĩnh Thư không khỏi ngây người trước cảnh tượng diễm lệ ấy. Nàng ngẩng đầu, chăm chú ngắm nhìn dải sáng tuyệt mỹ trên trời, khẽ thốt lên những lời tán thưởng nhẹ nhàng.
Ánh mắt Tư Bất Quy đầy ắp ý cười, lặng lẽ đứng bên cạnh, chăm chú nhìn Thẩm Tĩnh Thư. Nhìn nét mặt nàng dần hiện lên sự vui mừng và thích thú, trong lòng Tư Bất Quy cũng cảm thấy ngọt ngào không tả xiết.
Tư Bất Quy vừa mới chiếm được trái tim của Thẩm Tĩnh Thư, từ sớm đã âm thầm sắp đặt mọi thứ. Nàng ấy bảo Lão Cửu cùng vài huynh đệ đến Dương Thành, thuê hơn chục thợ thủ công chuyên nghiệp làm hoa đăng, gấp rút chế tác hàng trăm chiếc đèn lồng. Sau đó, nàng ấy lại thuê một nhóm các cô nương, hẹn giờ cùng nhau thả đèn trong thành.
Giờ đây, hiệu quả đạt được thật ngoài mong đợi, Tư Bất Quy vô cùng mãn nguyện, cảm thấy số bạc chi ra quả thật xứng đáng.
Nhìn thấy Thẩm Tĩnh Thư đang vui vẻ ngắm cảnh, Tư Bất Quy chợt nảy ra ý định. Nàng ấy vận nội công, nhảy khỏi vọng đình, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất phủ đầy cánh hoa đào rực rỡ.
"Bất Quy?"
Thẩm Tĩnh Thư bất chợt thấy Tư Bất Quy bay khỏi vọng đình, tim nàng lập tức nhảy lên tận cổ họng, lo lắng rằng nàng ấy lại vô ý động đến vết thương.
"Cẩn thận một chút!" Thẩm Tĩnh Thư nhíu mày, giọng nói đầy lo lắng, vừa gọi nàng ấy vừa vội vã nâng váy chạy xuống vọng đình: "Ngươi vẫn còn bị thương, bây giờ không được làm loạn như vậy."
"Không sao đâu, ta tự biết chừng mực mà." Tư Bất Quy nở một nụ cười rực rỡ với Thẩm Tĩnh Thư, đôi mắt sáng lấp lánh: "Khanh Khanh, nhìn cho kỹ nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro