Chương 143

Sau khi Cố Hoài Du bị Lâm Tu Ngôn lặng lẽ dẫn đi, lúc này Tống Thời Cẩn mới ngồi xuống dùng bữa mà nàng tự tay chuẩn bị. Đồ đã để lâu như vậy, tuy cháo vẫn còn ấm nhưng các món ăn đã nguội lạnh. Vậy nhưng không hiểu vì sao Tống Thời Cẩn lại cảm thấy hương vị vô cùng ngon miệng. Món cháo kê thô sơ chỉ để no bụng giờ đây lại trở nên thơm ngọt, mềm mịn, dư vị ngọt ngào khó quên.

Mạc Anh nhìn cảnh tượng đó, cứ ngỡ chủ tử đang thưởng thức sơn hào hải vị. Đến khi dọn bát hắn còn tò mò nhìn kỹ thêm một lượt thì phát hiện chẳng còn sót lại chút gì!

Đêm khuya, doanh trại dần trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng bước chân nhẹ nhàng của những binh sĩ tuần tra.

Tống Thời Cẩn nằm ngửa trên giường, nghĩ đến những lời Lâm Tu Ngôn vừa nói với mình.

"Ta nhận được tin, hoàng thượng có thể sẽ ban chiếu thư lập thái tử vào ngày mai."

"Mặc dù trước đây đã ban hôn, vị trí chính phi không thể thay đổi, nhưng hiện giờ phủ Vinh Xương Vương đã suy tàn, hoàng thượng nếu muốn mở đường cho ngươi, chắc chắn sẽ không hoàn toàn làm theo ý ngươi."

"Dạo gần đây, Liễu Quý phi được lệnh của hoàng thượng thường xuyên triệu kiến tiểu thư nhà Trấn Quốc Công. Nếu ngươi không muốn thì cũng phải chuẩn bị tinh thần."

Hoàng đế bệnh tình nguy kịch đã không thể cứu chữa, toàn bộ phải dựa vào thuốc của Tôn thần y để duy trì tính mạng. Việc lập thái tử quả thực là chuyện cấp bách. Hiện giờ Vệ Tranh đã bị xử tử, Vệ Viêm không đáng để kỳ vọng, vậy thì chỉ còn hắn và Vệ Nghiêu.

Vệ Nghiêu tuy tuổi nhỏ nhưng cũng là một nhân tài có tiềm năng.

Kiếp trước, sau khi hoàng đế qua đời, Vệ Tranh giả vờ nhận sự ủng hộ từ các triều thần và lên ngôi. Ngay sau đó Vệ Viêm bất ngờ chết trong phủ, Thục phi vì quá đau lòng mà treo cổ tự vẫn tại cung Trường Lạc, còn hoàng hậu cũng vì nhớ thương tiên đế mà mắc bệnh hiểm nghèo rồi qua đời không lâu sau đó.

Tất cả những chuyện này đều không thể tách rời khỏi Vệ Tranh.

Trong khi đó, ở hậu cung, người duy nhất có thể bảo toàn mạng sống là Liễu Quý phi cùng một trai một gái của bà. Sau khi Vệ Tranh lên ngôi, dù không thể động đến mẹ con họ nhưng hai bên vẫn luôn đấu trí đấu lực, cân bằng lẫn nhau. Mãi đến khi hắn qua đời cũng chưa phân định thắng bại. Trong thời gian đó, Vệ Nghiêu dần bộc lộ tài năng, nhiều lần khiến Vệ Tranh tức đến hộc máu.

Sau khi hắn chết, chuyện gì xảy ra nữa thì Tống Thời Cẩn không biết. Nhưng trước khi chết, hắn hiểu rõ Liễu Quý phi nắm giữ một thứ có thể khuynh đảo cả triều đình, thứ mà hoàng đế để lại làm đường lui cho mẹ con bà. Đó là gì thì không rõ, nhưng có thể là chiếu thư truyền ngôi, hoặc là ngọc tỷ truyền quốc.

Khi đó Vệ Tranh đã khống chế triều đình, không còn kiêng dè điều gì. Nhưng không có ngọc tỷ, mệnh lệnh của hoàng đế không thể ban hành khắp thiên hạ, không có chiếu thư thì danh chính ngôn thuận của hắn bị mất, buộc phải dè chừng.

Về phần vì sao Liễu Quý phi chưa từng mang thứ đó ra chắc cũng là vì e ngại Vệ Tranh. Phần lớn triều thần đã bị mua chuộc, Vệ Nghiêu lại còn nhỏ tuổi, mang thứ đó ra chỉ có đường chết. Bà chọn cách giữ mình, tìm thời cơ mới hành động.

Ai cũng hướng đến ngôi vị cao vô thượng, nhưng mấy ai hiểu được cảm giác cô độc khi ngồi trên đó. Danh xưng "cô nhân" không phải ngẫu nhiên mà có. Một đời đế vương liệu có thực hiện được mọi ý nguyện? Không phải vậy.

Vậy nên, hắn không hề có ý định tranh đoạt vị trí này.

Suy nghĩ một lúc, Tống Thời Cẩn siết chặt ngọc bội trong tay, bất ngờ mở to mắt gọi Mạc Anh vào.

"Chủ tử, ngài gọi thuộc hạ?"

Doanh trại không thắp đèn, bốn bề tối om. Tống Thời Cẩn lạnh nhạt nói: "Ngươi tự mình đến báo cho sư phụ, nói rằng bệnh cũ của ta đã tái phát."

Mạc Anh không hiểu, vội hỏi: "Chủ tử có cần mời lão gia đến khám không?"

Tống Thời Cẩn thở dài: "Không cần, ngươi chỉ cần báo một tiếng, ông ấy sẽ biết phải làm gì."

Mạc Anh nghĩ một lúc, lập tức hiểu ra: "Thuộc hạ hiểu rồi, lập tức đi ngay!"

Một đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, giờ Mão, Tống Thời Cẩn tập hợp binh sĩ nhổ trại tiến về kinh thành.

Chàng cưỡi trên lưng chiến mã, ánh sáng ban mai phản chiếu trên bộ giáp, phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Phía sau là một biển người mặc quân phục đen, bước chân nhịp nhàng, cuốn lên lớp bụi mù trời.

Hoàng đế ngày hôm qua đã nhận được tin, sáng sớm liền phái thái giám truyền chỉ chờ ở cổng thành. Khi Tống Thời Cẩn vừa tới nơi, nhận chỉ xong liền được mời vào cung, hai anh em họ Phù cũng bị áp giải vào thiên lao, chờ ngày xử trảm.

Mặt trời dần lên cao, ánh sáng xiên qua cửa sổ, chiếu sáng từng chi tiết nhỏ trong ngự thư phòng.

Nguyên Đức Đế ngồi cao ở vị trí chủ tọa, sắc mặt hồng hào hơn trước. Sau khi nhổ tận gốc những kẻ phản bội bên cạnh, cơ thể vốn bị bệnh tật bủa vây dường như khỏe lại trong một đêm. Dưới sự chăm sóc của Cao Lê, thậm chí ông còn có vẻ mập mạp hơn một chút. Nhưng tất cả điều này chỉ là bề ngoài. Chất độc trong cơ thể là sự thật, cái chết vẫn treo lơ lửng trên đầu như lưỡi đao, không biết khi nào sẽ giáng xuống.

Nhìn Tống Thời Cẩn đang quỳ trước điện báo cáo, tâm trạng ủ dột mấy ngày nay của ông có phần nhẹ nhõm hơn. Sau khi tán dương các tướng lĩnh lập công, ông giữ lại một mình Tống Thời Cẩn trong điện.

"Quân vô hí ngôn*. Trước khi ngươi xuất chinh trẫm đã hứa ban cho ngươi một ân điển. Giờ ngươi đã nghĩ kỹ muốn điều gì chưa?" Hoàng đế trầm giọng hỏi.

(*) "Quân vô hí ngôn", nghĩa là người làm vua thì nhất định không nói đùa

Tống Thời Cẩn khom người đáp, không chút do dự: "Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần chỉ muốn một đạo thánh chỉ tứ hôn."

"Không nghĩ thêm sao? Hà tất phải vội vàng như vậy." Hoàng đế hỏi lại.

"Nhi thần ý đã quyết." Tống Thời Cẩn dừng một chút, cân nhắc rồi nói thêm: "Nhưng còn một việc nữa, xin phụ hoàng ân chuẩn."

"Là việc gì?" Hoàng đế nhướng mày, có phần bất ngờ.

Do hành quân vất vả lại thêm cả đêm không ngủ, Tống Thời Cẩn trông có vẻ mệt mỏi, thần sắc lộ rõ vẻ uể oải. Chàng đáp: "Nhi thần từ nhỏ bị trúng cổ độc, e rằng tổn thương đến thân thể. Lần này đánh dẹp phản quân cảm thấy lực bất tòng tâm, xin phụ hoàng cho phép nhi thần được nghỉ ngơi một thời gian."

Hoàng đế gật đầu, cảm thấy yêu cầu này không quá đáng. Sau chiến tranh nghỉ ngơi là điều hiển nhiên. Nhưng ông lại nói thêm: "Chiêu nhi, hiện tại triều đình đang bất ổn, vị trí thái tử vẫn còn bỏ ngỏ. Án của Vệ Tranh lại kéo theo quá nhiều hệ lụy, triều đình đang rất cần người. Trẫm chỉ có thể dựa vào ngươi. Ngươi hãy cố gắng thêm một thời gian, chờ mọi việc kết thúc trẫm sẽ cho ngươi nghỉ ngơi lâu hơn."

Tống Thời Cẩn tỏ vẻ hết sức kính cẩn, nhưng sắc mặt dần trở nên tái nhợt, loạng choạng bước một bước: "Nhi thần tuân chỉ."

Hoàng đế cau mày, ánh mắt lướt qua khuôn mặt chàng, lo lắng hỏi: "Có phải cơ thể ngươi không khỏe? Có khó chịu ở đâu không?"

"Nhi thần đã cho thái y khám qua, nói không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn." Sắc mặt Tống Thời Cẩn càng lúc càng tệ, mồ hôi mỏng rịn ra trên trán.

"Qua đây ngồi xuống." Hoàng đế lộ vẻ lo âu, quay sang Lý Ngọc: "Mau đi mời Cao Lê đến xem cho Chiêu nhi!"

Thái y dù có tay nghề cũng không thể so với Cao Lê. Hoàng đế lo lắng rằng cổ độc chưa được loại bỏ hoàn toàn, nay lại tái phát nên phải để Cao Lê kiểm tra mới yên tâm.

Lý Ngọc không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra ngoài truyền lệnh.

Chưa đầy một tuần trà, Lý Ngọc đã dẫn Tôn thần y đến.

Hai người nhìn nhau, sắc mặt Tống Thời Cẩn đã tái nhợt, toàn thân nghiêng hẳn trên ghế.

Qua một hồi bắt mạch và kiểm tra, sắc mặt Tôn thần y ngày càng khó coi, lông mày nhíu chặt thành chữ "xuyên," đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì mà không biết nên bắt đầu từ đâu.

Hoàng đế chăm chú nhìn cả hai, cũng không khỏi căng thẳng. Chính ông trúng độc còn chưa bao lâu mà cơ thể đã không chịu nổi. Tống Thời Cẩn bị cổ độc hại từ nhỏ, chẳng lẽ tình hình rất nghiêm trọng?

Sau một hồi im lặng, hoàng đế nhìn Tôn thần y: "Ngươi cứ nói thẳng."

Tôn thần y thu tay lại, cân nhắc từ ngữ: "Thân thể điện hạ không có gì nghiêm trọng, chỉ là do mệt mỏi quá độ nên vết thương cũ tái phát. Uống vài thang thuốc sẽ ổn."

Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

"Nhưng..." Tôn thần y tiếp lời: "Thảo dân vừa bắt mạch, phát hiện thân thể điện hạ có điểm bất ổn."

Trái tim hoàng đế vừa trút được gánh nặng, nay lại thắt chặt, liên tục hỏi: "Có gì bất ổn? Có nghiêm trọng không?"

Tôn thần y mím môi, hốc mắt đỏ hoe: "Điện hạ chịu hại bởi cổ độc trong thời gian dài. Tuy cổ đã được loại bỏ, nhưng nó đã hút tinh huyết nhiều năm, gây tổn thương căn bản. E rằng, e rằng..." Một giọt nước mắt lăn dài trên má ông.

Hoàng đế siết chặt tay thành nắm đấm, từng chữ bật ra: "E rằng cái gì?"

Tôn thần y run lên, cố nén giọng xuống thấp, chậm rãi đáp: "E rằng về sau khó có con nối dõi."

Như sét đánh ngang tai, hoàng đế mở to mắt, lảo đảo, râu dưới cằm cũng run lên. Ông đưa tay đập mạnh xuống bàn, bật dậy nhưng lại chậm rãi ngồi xuống.

Chính ông đã hại Tống Thời Cẩn. Nếu không phải năm đó ông buông lỏng cho Phù thị làm loạn, thì làm sao cổ độc có thể rơi vào người hắn, hại cả đời hắn!

Hắn vốn là rồng phượng trong loài người mà lại phải chịu kiếp nạn này. Chỉ riêng chuyện không thể có con cũng đủ khiến bất kỳ nam nhân nào trên đời khó lòng chấp nhận.

Đồng thời... việc lập Tống Thời Cẩn làm thái tử cũng hoàn toàn không còn khả năng.

Tống Thời Cẩn vẫn giữ vẻ mặt không đổi, dường như bình thản chấp nhận tin tức này. Chàng nghiêng đầu nhìn Tôn thần y đang âm thầm rơi nước mắt, ánh mắt lóe lên chút ý cười như muốn nói "Người diễn hơi quá rồi đấy!"

Tôn thần y khịt khịt mũi, kéo tay áo lên lau khóe mắt. Sau tấm tay áo che nửa mặt, khóe môi ông hơi nhếch lên, ý muốn nói rằng: "Nếu không khóc như vậy thì ta sợ mình sẽ bật cười mất!"

Hoàng đế nhắm mắt lại, giọng khàn đi hỏi: "Liệu có chữa được không?"

Tôn thần y chỉnh lại thần sắc, cúi đầu đáp: "Chữa trị căn bệnh này xác suất thành công chưa đến một phần mười, thảo dân không dám đảm bảo. Tuy nhiên xin bệ hạ yên tâm, thảo dân nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hoàng đế trầm ngâm hồi lâu mới chấp nhận sự thật. "Chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài dù chỉ nửa lời. Thân thể của Chiêu nhi trẫm giao cho ngươi."

Tôn thần y cúi người nhận lệnh, nhưng lại nói: "Nhưng bệ hạ thì sao..."

Hoàng đế suy nghĩ một lúc, phất tay: "Không sao, chỉ là mấy phương thuốc cũ. Ngươi cứ theo Chiêu nhi về phủ, thuốc men trẫm sẽ sai người mang đến."

Tôn thần y gật đầu: "Thảo dân tuân lệnh."

Khi mọi người rời đi, hoàng đế nhìn Tống Thời Cẩn, trong lòng vừa áy náy vừa tiếc nuối. Nếu không có chuyện hôm nay, tên của chàng đã được viết trên thánh chỉ. Giang sơn không thể không có người kế thừa. Nếu ông cố chấp e rằng sẽ bị thiên hạ chê trách.

"Những ngày qua ngươi đã vất vả rồi, hãy về nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác để sau rồi tính." Hoàng đế dừng lại một chút, rồi tiếp: "Hôn sự của ngươi, trẫm đã chuẩn rồi."

Ông đã là người gần đất xa trời, có thể sớm thấy Tống Thời Cẩn thành hôn cũng là điều tốt. Nếu kéo dài thêm thì ông sợ mình không chờ nổi đến ngày ấy.

Tống Thời Cẩn cúi người nhận lệnh, hành lễ rồi lui ra ngoài.

Chiều hôm đó, hai đạo thánh chỉ từ trong cung truyền ra. Một đạo sắc phong Tống Thời Cẩn làm Tĩnh Vương, tiếp nhận mười vạn đại quân và hai mươi vạn binh quyền vốn thuộc về Phù Lan. Một đạo khác là tứ hôn, lệnh Tĩnh Vương và An Bình huyện chủ lập tức thành thân.

Ngày cưới được định vào một tháng sau, trùng với ngày cuối cùng trong ba tháng chịu tang Trương thị. Thiên hạ đều thuộc quyền vua, đã là thánh chỉ thì không ai dám dùng lý do chịu tang để bàn cãi.

Tuy nhiên, hai đạo thánh chỉ này đã gây ra không ít sóng gió trong cung lẫn ngoài triều. Ai nấy đều nghĩ rằng sau lần này Tống Thời Cẩn khải hoàn trở về thì việc chàng trở thành thái tử là điều hiển nhiên. Nào ngờ chỉ được phong làm Tĩnh Vương, nhưng việc hoàng đế lại trao cho chàng binh quyền, khiến triều thần không sao hiểu nổi ý đồ của ông.

Tấm biển đề "Ngự Sử phủ" đã được thay thành "Tĩnh Vương phủ." Việc chủ nhân định thân khiến đám thuộc hạ mừng rỡ vô cùng. Không cần phải nhắc nhở, Mạc Anh – người kiêm nhiệm chức "bà mối" – đã sớm bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ sẽ diễn ra sau một tháng.

Từ mua sắm, dọn dẹp đến trang trí, Mạc Anh vẫn còn vô số việc phải làm!

Vừa bước vào cổng phủ, Tống Thời Cẩn đã thấy Mạc Anh ôm một xấp danh sách lễ vật dày cộp chạy tới. "Chủ nhân, ngày mai là ngày thiếu phu nhân làm lễ cập kê. Thuộc hạ đã chuẩn bị lễ vật và sính lễ theo ý ngài, ngài xem còn gì cần bổ sung không?"

Tống Thời Cẩn cầm lấy xem xét cẩn thận, rồi nói: "Cứ thế mà làm."

Mạc Anh vui vẻ dạ một tiếng, cầm danh sách rời đi, vừa đi vừa nghĩ xem có nên trang trí lại phòng của chủ nhân không. Căn phòng đen lạnh băng thế kia, không có chút hơi thở nào của nữ nhân. Nếu phu nhân chê bai thì biết làm thế nào?

Tôn thần y nhìn thoáng qua danh sách, bỗng "hừ" một tiếng: "Ngươi định tặng cả Tĩnh Vương phủ luôn hay sao?"

"Chỉ cần là của ta..." Tống Thời Cẩn nhướng mày: "... thì đều là của nàng."

Tôn thần y cười gian xảo, giơ ngón tay cái lên: "Ai bảo ngươi là khúc gỗ không biết lấy lòng nữ nhân chứ? Xem ra đồ đệ của ta mới đúng là tay lão luyện!"

"Nhưng nàng có biết ngươi khó có con không?" Tôn thần y ghen tị với vẻ đắc chí của chàng, buột miệng hỏi.

Tống Thời Cẩn bĩu môi: "Khó hay không đến lúc đó sẽ rõ."

Tôn thần y cứng mặt, khóe miệng giật giật: "Không biết xấu hổ, quả nhiên là đệ tử của ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro