[CĐĐG2024] Cà Phê Mèo

Quán cà phê "Meo Meo Land" của Thiều Bảo Trâm luôn ngập tràn tiếng lục lạc leng keng và mùi cà phê thơm nồng quyện lẫn hương bánh mới ra lò. Em, với mái tóc xoăn nhẹ màu nâu hạt dẻ, chiếc tạp dề hình mèo con xinh xắn, lúc nào cũng tươi rói như đóa hướng dương. "Mèo là tình yêu, là chân lý của đời tôi!" – đó là câu cửa miệng của em, và ai cũng biết em yêu lũ mèo hơn cả bản thân mình. Từ chú Mun lông xám khổng lồ chỉ thích ngủ, đến cô Miu ba màu đỏng đảnh, hay đàn mèo con sinh đôi cứ quấn lấy chân khách, em đều thuộc làu làu tính nết và chăm sóc tỉ mỉ như con ruột.

Nhưng hôm nay, không khí ở "Meo Meo Land" chùng xuống hẳn. Mun - chú mèo "cây đa cây đề" của quán, bỗng dưng lả đi, bỏ ăn, và chỉ nằm một chỗ. Em hoảng hốt bế Mun, chạy bán sống bán chết đến phòng khám thú y gần nhất. Đó là Phòng khám Thú y Dương Nhật – nơi được mệnh danh là có nữ bác sĩ "tay vàng" nhưng cũng "lạnh như tiền".

Tiếng chuông cửa kính leng keng vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của phòng chờ. Em hớt hải, tóc hơi rối nhẹ, khuôn mặt lem nhem nước mắt vì lo cho Mun

" Xin lỗi, xin lỗi mọi người! Mèo của em... nó cứ lả đi từ sáng! "

Em lắp bắp, giọng nghẹn lại.

Một cô y tá trẻ, tóc búi cao gọn gàng, vội vàng từ quầy lễ tân bước ra

" Chị bình tĩnh, để em xem sao ạ! "

Cô y tá nhận thấy vẻ mặt thất thần của em, vội trấn an

" Mèo của chị hình như có vấn đề ở đường ruột rồi! Để em gọi bác sĩ Dương! "

Chưa đầy một phút sau, cánh cửa phòng khám bật mở. Dương Hoàng Yến xuất hiện. Chị cao ráo, dáng người thẳng tắp trong chiếc áo blouse trắng tinh tươm, mái tóc đen mượt được buộc gọn gàng sau gáy. Gương mặt chị thanh tú nhưng toát lên vẻ nghiêm nghị, đôi mắt đen láy nhìn lướt qua em và chú Mun đang nằm trong vòng tay em, không chút biểu cảm. Giọng chị trầm và đều đều

" Có chuyện gì? "

Em giật mình trước vẻ lạnh lùng của chị

" Bác sĩ ơi, mèo của em... Mun... nó cứ nằm im, không ăn uống gì hết ạ... "

Chị khẽ gật đầu, ra hiệu cho em đặt Mun lên bàn khám. Đôi tay chị thoăn thoắt nhưng vô cùng nhẹ nhàng, kiểm tra nhịp tim, sờ nắn bụng Mun. Ánh mắt chị tập trung cao độ, như thể toàn bộ thế giới thu nhỏ lại chỉ còn lại chị và chú mèo bệnh. Em đứng cạnh, nín thở quan sát, lòng nóng như lửa đốt.

Một bác gái đang bế chú poodle trắng ngồi chờ bên cạnh khẽ thì thầm với người đàn ông đi cùng:

" Cô bác sĩ này giỏi lắm đó, tay nghề cao, nhưng mà lạnh lùng quá ha. Chẳng thấy cô ấy cười bao giờ! "

" Ừ, nhìn nghiêm nghị như tượng đá vậy! "

Người đàn ông ngồi cạnh nhanh chóng đáp lại.

Sau khi thăm khám sơ bộ, chị ngẩng lên, giọng không đổi

" Có vẻ như bé mèo bị nhiễm trùng đường ruột cấp tính. Cần phải làm xét nghiệm máu và phân để xác định rõ nguyên nhân và mức độ! "

Chị quay sang cô y tá

" Lấy mẫu xét nghiệm! "

" Vậy... vậy Mun có sao không bác sĩ? "

Em run rẩy hỏi, nước mắt lại chực trào.

Chị nhìn em, ánh mắt vẫn phẳng lặng nhưng lời nói lại mang một sự trấn an vô hình

" Nếu điều trị kịp thời sẽ không có vấn đề nghiêm trọng. Tạm thời, tôi sẽ truyền dịch và cho dùng thuốc hạ sốt, kháng sinh ban đầu! "

Khi Mun được đưa vào khu điều trị, em vẫn không ngừng vuốt ve bộ lông mềm của nó, miệng lẩm bẩm

" Cố lên nhé Mun, nhất định sẽ không sao đâu. Mày còn phải về quán canh khách, còn phải cùng tao ngủ trưa nữa chứ... "

Trong lúc chờ đợi kết quả xét nghiệm của Mun, em ngồi vật vạ ở ghế chờ, tay vẫn mân mê sợi lông mèo rụng trên áo. Cô y tá gọi tên em vào phòng tư vấn. Dương Hoàng Yến đã ngồi đó, đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính hiển thị các chỉ số xét nghiệm.

" Kết quả xét nghiệm cho thấy Mun bị nhiễm khuẩn đường ruột nặng. Tôi sẽ kê đơn thuốc kháng sinh liều cao, thuốc hỗ trợ tiêu hóa và men vi sinh. Chị cần cho bé uống thuốc đúng giờ, đúng liều và tuân thủ nghiêm ngặt chế độ ăn kiêng. Trong một tuần tới, bé cần được truyền dịch và tiêm thuốc hàng ngày tại đây để đảm bảo hồi phục tốt nhất! "

Chị nói một tràng dài, giọng đều đều như đọc một cuốn giáo trình y học, nhưng mỗi từ đều rõ ràng và mạch lạc.

" Vâng, em cảm ơn bác sĩ... " Em nghe xong mà đầu óc quay mòng mòng, một núi việc phải làm cho Mun. Em định hỏi thêm, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chị, em lại thôi.

" À... bác sĩ có thể gọi em là Trâm được không ạ? Với lại bác sĩ không cần gọi em là ' chị ' đâu... Em nhỏ tuổi hơn bác sĩ mà... "

Em đột nhiên lên tiếng, muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Chị khẽ nhíu mày, có vẻ hơi bất ngờ trước lời đề nghị này. Đôi mắt chị dừng lại trên khuôn mặt em một thoáng, rồi khẽ gật đầu:

" Được! "

Một chữ "được" cụt lủn nhưng lại khiến em vui như bắt được vàng.

Những ngày sau đó, em đều đặn đưa Mun đến phòng khám. Mỗi lần đến, em lại cố gắng bắt chuyện với chị, kể đủ thứ chuyện trên trời dưới biển về lũ mèo ở "Meo Meo Land".

" Bác sĩ Yến biết không, con Miu nhà em nó khôn lắm! Hôm qua em giả vờ ăn vụng cá hộp, nó nhìn em bằng ánh mắt 'tôi biết cô giấu gì đó', buồn cười chết được! "

Em kể, tay khoa chân múa tay.

Chị chỉ im lặng lắng nghe, đôi khi khẽ gật đầu. Có lúc, em còn tưởng chị không nghe gì cả.

" Bác sĩ Yến nuôi mèo không ạ? "

Em hỏi.

Chị liếc nhìn em

" Không "

" Thế chó thì sao ạ? "

" Cũng không "

Em ỉu xìu

" Tiếc quá. Nếu có, em có thể tư vấn kinh nghiệm cho bác sĩ đó. Em là chuyên gia mèo mà! "

Một hôm, em mang đến một hộp bánh quy hình mèo tự làm, được đóng gói cẩn thận bằng ruy băng hồng

" Em làm thử, không biết chị có thích không. Đây là bánh quy dành cho người, không phải mèo đâu nhé! "

Em chìa ra, hơi ngượng ngùng.

Chị nhận lấy hộp bánh, nhìn em một thoáng. Đôi mắt chị vẫn không thể hiện nhiều cảm xúc, nhưng em cảm nhận được sự khác biệt

" Cảm ơn "

Chị nói khẽ, rồi quay đi.

Cô y tá đứng gần đó chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, tủm tỉm cười nói với em

" Bác sĩ Dương ít khi nhận quà của bệnh nhân lắm đó Trâm. Chắc là chị ấy quý chị lắm đó! "

Em nghe vậy thì vui mừng khôn xiết. Dù chị vẫn lạnh lùng, nhưng em cảm thấy mình đã phá vỡ được một lớp băng mỏng quanh chị. Tình yêu mãnh liệt với mèo dường như là cầu nối duy nhất giữa hai người.

Một buổi chiều mưa tầm tã, em đưa Mun đến tiêm thuốc. Khi bước vào phòng khám, em thấy một cảnh tượng khiến em phải dừng bước. Một bé mèo con nhỏ xíu, lông trắng muốt ướt sũng, run rẩy co ro trước cửa phòng khám, không ngừng kêu "meo... meo..." một cách yếu ớt. Chắc hẳn nó đã bị bỏ rơi.

Em vội vàng bế bé mèo lên, vuốt ve bộ lông ẩm ướt của nó

" Ôi, tội nghiệp con quá! "

Em nghẹn ngào, nhìn bé mèo con với ánh mắt xót xa.

Chị từ phòng điều trị bước ra, nhìn thấy cảnh đó, đôi mắt chị thoáng một vẻ gì đó rất lạ. Vẻ lạnh lùng thường ngày dường như tan biến. Chị khẽ thở dài, bước lại gần em

" Để tôi xem sao... "

Chị nhẹ nhàng cầm lấy bé mèo từ tay em, đôi tay thoăn thoắt kiểm tra tình trạng của nó.

" Bé bị cảm lạnh, kiệt sức và đói. Chúng ta cần giữ ấm cho nó ngay lập tức "

Chị nói, giọng không còn vẻ đều đều mà xen lẫn chút lo lắng. Chị quay sang cô y tá

" Lấy một chiếc khăn mềm, máy sấy tóc loại nhỏ nhất và chuẩn bị sữa ấm đặc biệt cho mèo con! "

Em đứng đó, sững sờ nhìn chị. Chị ngồi xổm xuống, dùng máy sấy tóc sấy nhẹ nhàng bộ lông của bé mèo, rồi dùng tay xoa bóp, truyền hơi ấm. Ánh mắt chị lúc này dịu dàng đến lạ, khác hẳn với vẻ nghiêm nghị thường ngày. Vẻ đẹp của chị, ở khoảnh khắc đó, hiện lên một cách chân thật và ấm áp đến lạ lùng. Em nhận ra, vẻ ngoài lạnh lùng kia chỉ là một lớp vỏ bọc, ẩn sâu bên trong là một trái tim vô cùng nhân hậu và tận tâm.

Từ đó trở đi, em và chị có nhiều cơ hội để trò chuyện hơn, không chỉ gói gọn trong việc chữa bệnh cho Mun. Em kể cho chị nghe về niềm đam mê cháy bỏng với những chú mèo, về lý do em mở "Meo Meo Land", về những câu chuyện dở khóc dở cười với khách hàng và lũ mèo. Em kể về những dự định tương lai, về ước mơ biến quán cà phê thành một nơi trú ẩn cho những chú mèo bị bỏ rơi.

Chị cũng dần cởi mở hơn. Chị chia sẻ về công việc, về những ca bệnh khó, về niềm vui khi nhìn thấy một chú mèo yếu ớt dần hồi phục. Chị không còn chỉ trả lời cộc lốc nữa mà đôi khi còn hỏi lại em về tình hình của các chú mèo ở quán.

Một lần, em tò mò hỏi chị

" Tại sao chị lại chọn nghề bác sĩ thú y ạ? Em thấy nó vất vả mà đôi khi còn gặp nhiều trường hợp đau lòng nữa! "

Chị im lặng một lát, đôi mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ

" Lúc bé, tôi từng có một chú chó, nó có một bộ lông trắng muốt, nó là tất cả đối với tôi. Nhưng rồi nó bệnh, và tôi không làm được gì cả. Từ đó, tôi chỉ nghĩ... chúng cần được giúp đỡ... "

Giọng chị khẽ khàng, chất chứa một nỗi buồn thoáng qua.

" Vậy ra, chị cũng có quá khứ với động vật... Em cứ nghĩ chị chỉ coi chúng là 'những bệnh nhân cần được chữa trị' thôi chứ! "

Em nói, khẽ cười.

Chị Yến quay sang nhìn em, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt – nụ cười đầu tiên mà em thấy ở chị

" Đúng là chúng là bệnh nhân. Nhưng mà, bệnh nhân thì cũng cần tình cảm, đúng không? "

" Em nghĩ chị là một người rất tốt bụng, dù vẻ ngoài có hơi... lạnh lùng một chút... "

Em nói, nhìn thẳng vào mắt chị, không chút ngần ngại.

Gương mặt chị thoáng ửng hồng, đôi mắt có chút bối rối, rồi chị nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm nghị thường thấy

" Đừng nói linh tinh! "

Nhưng em biết, sâu thẳm trong trái tim chị cũng đang có những thay đổi.

Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, theo một quỹ đạo ấm áp hơn. Chị bắt đầu đến quán cà phê mèo của em vào những ngày cuối tuần, thường là sau giờ làm. Ban đầu, chị chỉ ngồi một góc yên tĩnh, nhâm nhi ly trà gừng và lặng lẽ quan sát những chú mèo nô đùa. Em luôn để dành cho chị một ly trà gừng nóng hổi, vì chị không thích cà phê.

Dần dần, chị bắt đầu tương tác nhiều hơn với lũ mèo. Chị vuốt ve Mun khi nó đến dụi đầu vào chân chị, chị dùng đồ chơi trêu đùa cô Miu đỏng đảnh, thậm chí còn mỉm cười khi một chú mèo con nghịch ngợm leo lên vai chị, rúc vào tóc chị. Có lần, một chú mèo con mới bị bỏ rơi được em cưu mang, nó sợ hãi không cho ai đến gần. Vậy mà khi chị Yến nhẹ nhàng bế nó lên, khẽ vỗ về, chú mèo con lại dụi đầu vào tay chị.

" Bác sĩ Yến dạo này hay ghé quán em lắm nha. Chắc lại mê đắm mấy tiểu hoàng thượng này giống Trâm rồi đây~ "

Một vị khách quen trêu em, nhìn về phía chị Yến đang chơi đùa với một chú mèo con.

Em chỉ cười tủm tỉm, lòng thầm nghĩ

" Mèo là tình yêu, là chân lý của đời em mà! "

Và có lẽ, mèo cũng đang dần trở thành một phần trong "chân lý" của chị. Chị không còn nói "Chúng chỉ là những bệnh nhân cần được chữa trị" nữa, mà thay vào đó là những câu hỏi quan tâm hơn về từng chú mèo, từng câu chuyện về chúng. Chị thậm chí còn mang theo vài món đồ chơi thú y nhỏ xíu để thử nghiệm phản ứng của các bé mèo.

Em cũng học được nhiều điều từ chị. Em không còn quá "điên rồ" với tình yêu động vật một cách thái quá mà học được sự điềm tĩnh, chuyên nghiệp hơn trong việc chăm sóc chúng, đặc biệt là khi chúng bị bệnh. Chị đã dạy em cách quan sát dấu hiệu bệnh tật sớm, cách sơ cứu cơ bản, và cả những kiến thức chuyên môn mà trước đây em chưa bao giờ nghĩ tới.

Một buổi tối, sau khi "Meo Meo Land" đã vãn khách, chỉ còn tiếng "meo meo" khe khẽ và ánh đèn vàng ấm áp, chị ngồi lại trò chuyện với em. Mun nằm cuộn tròn trên đùi chị, ngủ ngon lành.

" Trâm này... "

Chị khẽ gọi, giọng chị trầm ấm hơn hẳn mọi ngày, nhưng lại xen lẫn một chút ngập ngừng, rụt rè mà em chưa từng thấy

" Chị... chị có chuyện muốn nói với em... "

Em ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn chị

" Dạ? Chuyện gì vậy chị Yến? "

Chị đặt Mun xuống ghế nhẹ nhàng, rồi xoay người đối diện với em. Đôi tay chị đan vào nhau, có chút bối rối

" Chị... chị không muốn làm bạn bình thường với em nữa... "

Chị nói nhanh, như sợ rằng nếu chậm một giây thôi, những lời này sẽ tan biến.

Em chớp chớp mắt, khuôn mặt vẫn ngây thơ như thể chưa hiểu hết câu nói của chị

" Không làm bạn bình thường ạ? À... em hiểu rồi! Chị muốn chúng ta làm bạn thân đúng không? Ôi, tuyệt quá! Em cũng muốn có một người bạn thân chuyên gia về mèo như chị lắm luôn! Từ nay chị cứ đến quán em mỗi ngày, em sẽ pha trà gừng cho chị, rồi hai đứa mình cùng chăm mèo nha! Hay là mình đổi cách xưng hô cho thân mật hơn đi chị? "

Em hào hứng nói một tràng, mắt sáng rỡ, hoàn toàn không nhận ra ý nghĩa thật sự trong lời nói của chị.

Chị Dương Hoàng Yến nhìn em, đôi mắt đen láy lúc này tràn ngập sự bất lực lẫn chút buồn cười. Một tiếng thở dài khẽ thoát ra từ lồng ngực chị. Chị chỉ biết đưa tay lên xoa xoa thái dương, không biết nên vui hay nên buồn trước sự ngây thơ đến mức khó tin của cô chủ quán cà phê mèo này

" Trâm à... "

Chị lại khẽ gọi, giọng như muốn giải thích thêm, nhưng lại thôi.

Bên ngoài, tiếng mèo kêu "meo meo" khe khẽ như đang trêu chọc sự khờ khạo của một người và sự bất lực của người còn lại. Có vẻ như con đường đến với tình yêu của nữ bác sĩ lạnh lùng này vẫn còn nhiều chông gai, mà chông gai lớn nhất lại nằm ở chính sự đáng yêu, hồn nhiên của cô gái đối diện.

Sau "màn tỏ tình hụt" đầy hài hước ấy, Dương Hoàng Yến không nản lòng. Chị nhận ra rằng để Thiều Bảo Trâm hiểu được tình cảm của mình, chị cần phải thể hiện rõ ràng hơn, nhưng vẫn giữ được sự tinh tế vốn có. Chị quyết định "tấn công" bằng những cử chỉ quan tâm nhẹ nhàng, dần dần len lỏi vào cuộc sống của em.

Quán "Meo Meo Land" bắt đầu thấy sự xuất hiện của chị Yến đều đặn hơn. Không chỉ vào cuối tuần, mà đôi khi, vào giữa tuần, sau ca làm việc, chị cũng ghé qua.

" Trâm này, hôm nay trời nắng nóng, em có để ý mấy bé mèo lông dài bị nóng không? Nên bật điều hòa sớm hơn một chút nhé! "

Chị khẽ nhắc nhở khi thấy em đang bận rộn pha cà phê. Em giật mình, vội vàng điều chỉnh nhiệt độ.

Một lần khác, khi em đang loay hoay với chiếc máy pha cà phê bị hỏng hóc, chị Yến đi tới.

" Để chị xem! "

Chị tháo từng bộ phận, kiểm tra một cách tỉ mỉ. Dù không phải chuyên môn, nhưng với sự khéo léo và tỉ mỉ của một bác sĩ, chị nhanh chóng phát hiện ra vấn đề và hướng dẫn em cách sửa chữa đơn giản.

" Lần sau có gì hỏng hóc cứ gọi chị nhé! "

Chị nói, khóe môi khẽ cong lên.

" Trời ơi, chị Yến là siêu nhân ạ? Việc gì cũng biết hết trơn! "

Em reo lên, mắt tròn xoe ngưỡng mộ. Chị chỉ lắc đầu cười, trong lòng thầm thấy ấm áp.

Chị cũng bắt đầu để ý đến cả những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống của em. Em thường hay quên ăn trưa vì mải mê chăm sóc mèo và khách. Thế là vài lần, chị Yến xuất hiện ở quán với một hộp cơm nhỏ gọn trên tay.

" Ăn đi Trâm. Đừng để bị tụt huyết áp. Em không khỏe thì ai chăm mấy bé mèo này? "

Giọng chị vẫn trầm tĩnh, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự lo lắng.

Em vừa ăn ngon lành món trứng cuộn mà chị chuẩn bị, vừa lẩm bẩm

" Chị Yến là người tốt nhất thế giới! Chị đúng là bạn thân hoàn hảo của em! "

Chị Yến chỉ biết thở dài

" Bạn thân à... Khi nào em mới hiểu ra đây, Trâm? "

Chị còn quan tâm cả đến sức khỏe của em. Khi thấy em ho nhẹ vì thay đổi thời tiết, hôm sau chị đã mang đến một chai siro ho

" Uống cái này vào, đừng để nặng hơn. Mà nhớ mặc ấm hơn một chút! "

Em cười toe toét

" Chị đúng là bác sĩ tận tâm của em! Cảm ơn chị nha! "

Những cử chỉ quan tâm tuy nhỏ bé, nhưng dần dần, chúng đã gieo mầm trong trái tim vốn chỉ tràn ngập mèo của Thiều Bảo Trâm. Em bắt đầu cảm thấy sự vắng mặt của chị thật trống trải, và sự xuất hiện của chị mang lại một cảm giác bình yên, ấm áp đến lạ. Em không còn thấy chị lạnh lùng nữa, mà thay vào đó là sự dịu dàng, chu đáo ẩn dưới vẻ ngoài nghiêm nghị.

---------

Một buổi chiều cuối tuần, trời bỗng đổ cơn mưa rào bất chợt. Từng hạt mưa nặng trĩu ào ào trút xuống mái hiên "Meo Meo Land". Khách hàng cũng về hết, trong quán chỉ còn em và đàn con thơ kêu meo meo

Em đứng bên cửa sổ, nhìn ra màn mưa trắng xóa, chợt nhận ra đã quá giờ chị Yến tan làm mà vẫn chưa thấy chị đến. Lòng em khẽ nhộn nhạo một cảm giác lạ, không phải lo lắng cho Mun hay các bé mèo, mà là lo lắng cho chị.

Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện dưới cơn mưa. Dương Hoàng Yến, không ô, không áo mưa, bước vội vã về phía quán. Mái tóc chị ướt sũng, chiếc áo blouse trắng dính chặt vào người, nhưng trong tay chị là một hộp giấy được bọc kín đáo, cẩn thận.

Em vội vàng chạy ra mở cửa, lòng đầy lo lắng

" Chị Yến! Sao chị không trú mưa mà lại chạy ra đây làm gì? Ướt hết rồi kìa! "

Chị bước vào quán, mái tóc nhỏ nước, hơi thở có chút dồn dập.

" Chị... chị sợ em lại quên ăn tối..."

Chị đưa hộp giấy cho em, giọng khẽ run run

" Chị vừa làm xong một món súp bí đỏ mà em thích, định mang qua cho em... "

Em nhìn hộp súp còn ấm nóng trên tay mình, rồi lại nhìn chị, người đang ướt sũng. Bỗng nhiên, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực em, không phải vì món súp, mà vì sự quan tâm không ngại mưa gió của chị. Em chợt nhận ra rằng những cử chỉ quan tâm bấy lâu nay của chị không đơn thuần chỉ là "tình bạn thân"

Chị Yến đứng trước mặt em, dưới ánh đèn vàng của quán, những giọt nước mưa còn đọng trên khuôn mặt chị, khiến vẻ lạnh lùng thường ngày tan biến. Đôi mắt chị nhìn em, ánh lên một sự chân thành và tình cảm sâu sắc mà em chưa từng thấy.

" Trâm à... "

Chị khẽ gọi, giọng nói như tan vào tiếng mưa

" Chị... chị không muốn làm bạn bình thường với em nữa, và chị cũng không muốn chỉ là bạn thân của em nữa! "

Chị hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm

" Chị... chị muốn làm người yêu của em. Chị muốn được chăm sóc em, được ở bên cạnh em mỗi ngày, không chỉ vì những chú mèo! "

Em đứng sững sờ, im lặng hoàn toàn. Đôi mắt em mở to, nhìn chằm chằm vào chị Dương Hoàng Yến, như thể em vừa nghe thấy điều gì đó không thể tin nổi. Khoảnh khắc đó kéo dài tưởng chừng như vô tận, chỉ có tiếng mưa rào và tiếng trái tim em đập thình thịch.

Thấy em không nói một lời, gương mặt chị Yến dần ánh lên vẻ thất vọng. Một tiếng thở dài não nề thoát ra từ lồng ngực chị. Chị hiểu rồi. Sự im lặng này có lẽ là câu trả lời

" Chị... chị xin lỗi... Chắc chị đã nói điều không phải... "

Chị khẽ lẩm bẩm, rồi định quay người bước đi, không muốn nhìn thấy vẻ khó xử trên gương mặt em.

Nhưng ngay khi chị vừa xoay lưng, một bàn tay nhỏ nhắn đã nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay chị, kéo ngược chị lại. Chị Yến giật mình, chưa kịp định thần thì Thiều Bảo Trâm đã đưa tay khác, kéo mạnh cổ áo chị xuống. Khoảnh khắc tiếp theo, môi em chạm vào môi chị.

Nụ hôn bất ngờ, ướt át mùi mưa và chút vị ngọt của kẹo ngậm vị cam còn vương trên môi em. Đó là một nụ hôn vội vã nhưng đầy cảm xúc, là lời đáp trả không cần nói ra thành lời của Thiều Bảo Trâm. Chị Yến hoàn toàn bất động trong giây lát, rồi từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp và mãnh liệt từ nụ hôn đó.

Khi hai người rời nhau, em nhìn chị, đôi mắt long lanh ngấn nước nhưng nụ cười lại rạng rỡ

" Chị ngốc quá... "

Em nói khẽ, giọng hơi run.

" Sao không nói sớm hơn chứ? "

Chị Yến vẫn còn choáng váng, đôi mắt nhìn em đầy tình yêu và bất ngờ. Một nụ cười rạng rỡ, chân thật và dịu dàng nhất mà em từng thấy, nở trên môi chị. Chị nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy em, mái tóc ướt của chị khẽ chạm vào trán em. Tiếng mưa vẫn rơi tí tách ngoài hiên, nhưng trong "Meo Meo Land", một tình yêu ấm áp đã nảy nở, xua tan đi mọi lạnh giá, được chứng giám bởi những chú mèo đang kêu "meo meo" hạnh phúc.

Sau nụ hôn bất ngờ dưới màn mưa, không khí trong "Meo Meo Land" như ngưng đọng lại, chỉ còn tiếng tim hai người đập rộn ràng và tiếng mưa rơi đều đều ngoài hiên. Dương Hoàng Yến ôm chặt em trong vòng tay, cảm nhận hơi ấm từ Thiều Bảo Trâm, một cảm giác bình yên và hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể chị.

" Vậy là... em đồng ý? "

Giọng chị khẽ khàng, như vẫn còn chút không tin vào những gì vừa xảy ra.

Em ngẩng đầu lên, dụi nhẹ vào vai chị

" Chị đúng là đại ngốc! Không đồng ý thì em hôn chị làm gì? Nụ hôn tình bạn hay gì? "

Em nói, giọng pha chút trêu chọc, rồi khẽ nhéo nhẹ vào hông chị.

" Mà này, chị ướt hết rồi kìa! Vào thay đồ đi không cảm lạnh bây giờ! "

Chị Yến bật cười, nụ cười rạng rỡ và ấm áp, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường thấy

" Được rồi, được rồi. Em là nhất!"

Từ ngày hôm đó, "Meo Meo Land" không chỉ là quán cà phê mèo đáng yêu mà còn là tổ ấm của một tình yêu ngọt ngào. Mối quan hệ giữa em và chị Yến không còn là bác sĩ - chủ quán hay bạn bè đơn thuần nữa. Giờ đây, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều ngập tràn sự quan tâm và tình cảm.

Thiều Bảo Trâm vẫn là cô chủ quán cà phê mèo năng động, có phần "điên rồ" với tình yêu động vật. Nhưng giờ đây, bên cạnh em luôn có chị Yến, người mang đến sự điềm tĩnh và chuyên nghiệp. Chị không chỉ giúp em quản lý đàn mèo hiệu quả hơn mà còn thường xuyên mang đến những kiến thức mới về chăm sóc thú cưng.

" Trâm này, sáng nay con Miu hình như hơi khó chịu ở bụng đó. Em để ý xem nó có bỏ ăn không nhé! "

Chị Yến nhắc nhở khi em đang mải vuốt ve một chú mèo mà em mới nhận

" Trời ơi, em chưa kịp để ý nữa là chị đã biết rồi! Chị đúng là 'thần mèo' mà! "

Em phì cười, ngưỡng mộ tài quan sát của chị.

Dương Hoàng Yến cũng dần cởi mở hơn rất nhiều. Cô bác sĩ thú y lạnh lùng ngày nào giờ đây thường xuyên cười nói, đặc biệt là khi ở bên em và lũ mèo. Chị không còn ngại ngần bày tỏ cảm xúc, thậm chí còn chủ động trêu chọc em.

" Mèo là tình yêu, là chân lý của đời em! "

Em vẫn thường nói câu này với chị

Chị Yến sẽ đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, rồi nhẹ nhàng véo má em

" Giờ thì mèo là tình yêu, là chân lý của chúng ta rồi. Mà em cũng là chân lý của chị nữa! "

Những buổi tối muộn ở quán, khi khách đã về hết, là khoảng thời gian riêng tư của hai người. Chị Yến sẽ giúp em dọn dẹp, và sau đó, hai người sẽ ngồi lại bên nhau, nhâm nhi tách trà gừng nóng và ngắm lũ mèo ngủ say. Chị sẽ kể cho em nghe về những ca bệnh trong ngày, còn em sẽ kể về những khách hàng thú vị hay những trò nghịch ngợm của lũ mèo.

Một lần, em hỏi chị

" Chị Yến này, chị có bao giờ nghĩ là mình sẽ 'nghiện mèo' như bây giờ không? "

Chị Yến nhìn chú Mun đang cuộn tròn trong lòng mình, khẽ xoa đầu nó

" Chị chưa từng nghĩ mình sẽ 'nghiện' bất cứ thứ gì ngoài công việc. Nhưng từ khi gặp em và lũ mèo, mọi thứ đều thay đổi... "

Chị quay sang nhìn em, ánh mắt tràn đầy yêu thương

" Giờ thì chị có thể nói... chị nghiện mèo, và chị nghiện cả em nữa~"

Em tựa đầu vào vai chị, lòng tràn ngập hạnh phúc. Quán cà phê mèo, nơi tình yêu động vật mãnh liệt của em được nuôi dưỡng, giờ đây còn là nơi chứng kiến tình yêu ngọt ngào của em và chị Yến. Họ cùng nhau chăm sóc những chú mèo, cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn, và cùng nhau xây dựng một tình yêu ấm áp, đầy tiếng cười, đôi khi là tiếng "meo meo" hạnh phúc.

.

.

.

Hết

Đây đã là chap thứ 85 rồi á!?
Nhanh thế nhỉ?
Nào tròn 100 chap thì end nha cả nhà!
Cảm ơn vì đã ủng hộ tớ ạ!
Mãi iu<3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro