[CĐĐG2024] Họa Ánh Thanh Xuân
Nắng tháng 4 rải đều trên sân trường Đại học Phương Nam, dát vàng lên từng vòm lá, từng dãy hành lang. Giữa cái nhộn nhịp ấy, Dương Hoàng Yến luôn là tâm điểm, như một dòng chảy không ngừng nghỉ, mang theo năng lượng của hàng trăm sinh viên. Với cương vị Hội trưởng Hội Sinh viên, Hoàng Yến là hiện thân của sự năng động, nhiệt huyết. Mái tóc dài được búi gọn gàng, ánh mắt sắc sảo nhưng luôn ánh lên tia sáng của sự nhiệt thành, chị di chuyển thoăn thoắt giữa các khu vực chuẩn bị cho "Đêm Hội Thanh Xuân" – sự kiện lớn nhất năm của trường.
" Anh Tuấn, loa ở sân khấu B đã kiểm tra lại chưa? Đừng để xảy ra sự cố như lần trước nhé! "
Dương Hoàng Yến dặn dò, giọng nói vang rõ nhưng không hề gay gắt, toát lên sự tự tin của người dẫn đầu.
" Dạ rồi, Hội trưởng! "
Một chàng trai vội vã đáp lời.
Trong khi đó, ở một góc khuất hơn, giữa những hàng ghế nhựa được xếp dở dang, Thiều Bảo Trâm lặng lẽ điều chỉnh khẩu độ máy ảnh. Dù chỉ mới là sinh viên năm 3 nhưng em đã là Trưởng Câu lạc bộ Nhiếp ảnh, một cô gái với mái tóc nâu mềm mại, đôi mắt ẩn chứa chiều sâu của người quan sát. Thiều Bảo Trâm không ồn ào như Dương Hoàng Yến, em thích thu mình trong thế giới của riêng mình, nơi vẻ đẹp được định hình qua từng khung hình. Đối với em, mỗi khoảnh khắc đều đáng giá, và ống kính là cầu nối để em chạm vào những cảm xúc chân thật nhất.
Một thành viên trong câu lạc bộ ghé sát, khẽ hỏi
" Trâm ơi, mình có cần sang khu ẩm thực chụp thêm không em? "
Trâm khẽ lắc đầu
" Chưa đâu anh. Anh cứ ở đây hỗ trợ dàn dựng ánh sáng. Để em tìm một góc khác, tìm cái hồn của buổi tổng duyệt ấy! "
Ẩn sâu trong những thước phim đang được cuộn lại trong tâm trí Trâm, là hình bóng quen thuộc của chị Hội trưởng. Thiều Bảo Trâm đã thầm thích Dương Hoàng Yến từ rất lâu rồi. Từ những buổi họp chung của các câu lạc bộ, từ những lần em chỉ là một thành viên nhỏ bé trong CLB Nhiếp ảnh còn chị Yến đã là Phó Hội trưởng đầy quyền lực. Ánh mắt em luôn dõi theo từng cử chỉ, từng nụ cười của chị. Chiếc máy ảnh của em, ngoài nhiệm vụ ghi lại sự kiện, còn là người bạn đồng hành thầm lặng, giúp em chụp lén chị Yến những khoảnh khắc đời thường, vô tình mà Hoàng Yến không hề hay biết. Em có cả một thư mục ảnh riêng mang tên "Nắng" - nơi cất giữ hàng trăm bức ảnh chị Yến, từ lúc chị nhíu mày suy nghĩ, lúc chị bật cười sảng khoái, hay đơn giản chỉ là dáng lưng thẳng tắp khi chị đi bộ trên sân trường.
Mối lương duyên chính thức của Dương Hoàng Yến và Thiều Bảo Trâm bắt đầu từ những lần hợp tác công việc. Hội Sinh viên cần những bức ảnh chất lượng cao để lưu giữ kỷ niệm và quảng bá, và Câu lạc bộ Nhiếp ảnh là đối tác không thể thiếu. Dương Hoàng Yến, với phong thái quyết đoán, luôn đưa ra những yêu cầu rõ ràng.
" Trâm này, Đêm Hội Thanh Xuân lần này chị muốn có những bức ảnh không chỉ đẹp mà còn phải lột tả được tinh thần của tuổi trẻ, em hiểu ý chị không? "
Dương Hoàng Yến hỏi, đưa cho Thiều Bảo Trâm bản kế hoạch chi tiết.
Em cầm lấy, đôi mắt lướt nhanh qua từng dòng chữ
" Em hiểu ạ. Năng lượng, sự bùng cháy, và cả những khoảnh khắc dịu dàng nữa."
Ban đầu, sự khác biệt trong tính cách hiện rõ. Dương Hoàng Yến đôi lúc thấy Thiều Bảo Trâm quá trầm lặng, quá cầu toàn trong từng góc máy mà bỏ lỡ "bức tranh lớn". Ngược lại, Thiều Bảo Trâm thỉnh thoảng lại thấy chị Yến quá tập trung vào hiệu quả mà quên đi những chi tiết nhỏ, những cảm xúc thoáng qua.
" Trâm, bức này tại sao lại mờ thế em? Chị cần một bức rõ nét... "
Dương Hoàng Yến chỉ vào một bức ảnh chụp một nụ cười thoáng qua của một sinh viên dưới ánh đèn mờ ảo.
Thiều Bảo Trâm khẽ đáp, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định:
"Chị Yến, đây là hiệu ứng bokeh. Nó làm nổi bật cảm xúc của nhân vật chính, tạo ra chiều sâu cho bức ảnh. Đôi khi, rõ nét không phải là tất cả, cái quan trọng là cảm xúc truyền tải được! "
Dương Hoàng Yến im lặng, nhìn kỹ lại bức ảnh. Dù ban đầu không hiểu, nhưng ánh mắt của cô gái trước mặt lại khiến chị cảm thấy có một cái gì đó rất đặc biệt, rất thu hút. Chính sự tận tâm, sự kiên định trong nghệ thuật của Thiều Bảo Trâm đã dần thu hút Yến. Chị bắt đầu để ý cách Trâm di chuyển trong các sự kiện, nhẹ nhàng như một bóng hình nhưng lại tinh tế đến từng chi tiết, bắt trọn những nụ cười, những giọt mồ hôi, hay ánh mắt lấp lánh của sinh viên mà chị, trong cơn bận rộn, đã lướt qua. Em không chỉ chụp ảnh sự kiện, em còn chụp được cả cái hồn của những người trong sự kiện đó.
Những buổi làm việc xuyên đêm chuẩn bị cho sự kiện trở thành cơ hội để hai thế giới giao thoa. Sau khi tất cả mọi người đã về, chỉ còn lại Yến và Trâm trong phòng họp của Hội Sinh viên, cùng nhau sắp xếp lại ảnh và tài liệu.
" Chị Yến, chị uống cà phê không? Em vừa pha đó? "
Trâm nhẹ nhàng đặt một cốc cà phê ấm nóng trước mặt Yến, mùi hương thơm dịu lan tỏa.
Yến ngẩng đầu, nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp
" Cảm ơn em, Trâm. Em chu đáo thật đấy... "
Chị đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối của mình.
Đó cũng là lúc những cuộc trò chuyện riêng tư bắt đầu. Yến kể về áp lực của một Hội trưởng, về những đêm mất ngủ vì lo lắng cho sự kiện. Thiều Bảo Trâm lắng nghe, đôi lúc đặt những câu hỏi sâu sắc, hay chỉ đơn giản là im lặng tạo nên một không gian an toàn cho Dương Hoàng Yến. Ngược lại, en cũng chia sẻ về những ước mơ của mình, về mong muốn được đi khắp nơi để chụp những bức ảnh kể chuyện, về niềm vui khi bắt được một khoảnh khắc tưởng chừng vô nghĩa nhưng lại ẩn chứa vẻ đẹp tuyệt vời.
" Trâm này, sao em lại thích chụp ảnh đến vậy? "
Dương Hoàng Yến tò mò hỏi, ngón tay lướt trên màn hình máy tính, xem những bức ảnh Trâm chụp.
Thiều Bảo Trâm cười nhẹ
" Vì nó giúp em nhìn thấy thế giới khác đi, chị ạ. Nhiều khi, những thứ bình thường nhất lại có vẻ đẹp riêng, chỉ là mình có chịu khó nhìn hay không thôi! "
Trong những khoảnh khắc ấy, Thiều Bảo Trâm vẫn tiếp tục chụp những bức ảnh "lén" về chị Yến, nhưng giờ đây, những bức ảnh ấy không còn đơn thuần là sự ngưỡng mộ từ xa nữa, mà đã mang thêm sắc thái của sự quan tâm, của những rung động ngày càng rõ nét. Đó là những bức ảnh chị Yến mệt mỏi gục đầu trên bàn, vầng trán nhăn lại vì suy nghĩ; là lúc chị cười tủm tỉm khi xem một đoạn video hài hước; hay ánh mắt xa xăm nhìn ra cửa sổ khi trời đổ mưa. Những bức ảnh ấy ghi lại một Dương Hoàng Yến rất khác – chân thật, mong manh và đáng yêu hơn rất nhiều so với hình ảnh Hội trưởng kiên cường mà mọi người thường thấy.
" Chị Yến ơi, chị nhìn này! "
Thiều Bảo Trâm đột nhiên nói, kéo Dương Hoàng Yến lại gần màn hình máy tính
" Bức này là khoảnh khắc chị đang sắp xếp tài liệu, nhưng ánh sáng từ cửa sổ hắt vào trông giống như một vầng hào quang vậy! "
Dương Hoàng Yến bật cười
" Hào quang gì chứ! Chị chỉ thấy mình sắp gục đến nơi thôi. Nhưng mà... công nhận đẹp thật... "
Chị nhìn em , ánh mắt có chút bối rối nhưng đầy sự ấm áp
" Em giỏi thật đấy, Trâm! "
Thiều Bảo Trâm khẽ cúi đầu, che đi nụ cười ngại ngùng
" Chỉ là em... thích chụp chị thôi... "
"Đêm Hội Thanh Xuân" diễn ra thành công rực rỡ. Âm nhạc bùng nổ, tiếng cười vang vọng khắp sân trường, và những khoảnh khắc tuyệt vời ấy đều được ống kính của Thiều Bảo Trâm ghi lại trọn vẹn. Sau sự kiện, khi dư âm vẫn còn đọng lại, em quyết định thực hiện một album ảnh đặc biệt. Đó không chỉ là tập hợp những bức ảnh sự kiện mà còn là những bức ảnh "lén" mà em đã chụp chị Yến trong suốt thời gian qua.
Một chiều cuối tuần, Thiều Bảo Trâm hẹn Dương Hoàng Yến ra quán cà phê quen thuộc. Em run run đặt một chiếc hộp nhỏ lên bàn.
" Chị Yến... cái này là... món quà của em dành cho chị... "
Thiều Bảo Trâm nói, giọng hơi lạc đi vì hồi hộp.
Dương Hoàng Yến mở hộp. Bên trong là một quyển album ảnh nhỏ được đóng bìa cẩn thận. Chị lướt từng trang. Từ những bức ảnh đầu tiên về Đêm Hội Thanh Xuân đầy màu sắc, chị bất ngờ khi những trang sau lại là những khoảnh khắc đời thường của mình: ánh mắt lo lắng khi chuẩn bị sự kiện, nụ cười mệt mỏi lúc nửa đêm, hay cái nhíu mày đáng yêu khi suy tư. Mỗi bức ảnh đều được chụp rất tinh tế, chân thật, và kèm theo một dòng chú thích viết tay nhỏ xinh của Trâm.
* Ánh nắng lúc 3 giờ chiều trên mái tóc chị. *
* Nụ cười của Hội trưởng khi mọi người reo hò. *
* Khoảnh khắc chị Yến nhắm mắt lại, chỉ một giây thôi, giữa bộn bề công việc. *
* Và đây... là cách em nhìn thấy chị. Rất thật, và rất đẹp. Là cách em vẫn luôn nhìn chị từ rất lâu rồi. *
Khi chị Yến lật đến trang cuối cùng, chị thấy một tấm ảnh đen trắng, chụp cận cảnh bàn tay chị đang cầm một cây bút chì, trên ngón tay có vết mực nhỏ. Bên dưới là dòng chữ :
* Thế giới của chị đầy những kế hoạch và ước mơ lớn lao. Thế giới của em thu nhỏ trong từng khung hình. Nhưng em tin, hai thế giới ấy có thể hòa quyện thành một câu chuyện rất đẹp. Chị Yến, chị có muốn cùng em viết nên câu chuyện đó không? *
Dương Hoàng Yến ngẩng đầu lên, đôi má ửng hồng. Ánh mắt chị gặp ánh mắt chân thành của Thiều Bảo Trâm. Chị - người luôn mạnh mẽ và lý trí, chưa từng rung động với ai mà giờ đây lại cảm thấy trái tim mình đang rung động mãnh liệt.
" Trâm... em... "
Dương Hoàng Yến thì thầm, không nói nên lời.
Thiều Bảo Trâm mỉm cười nhẹ, ánh mắt long lanh
" Chị Yến, em thích chị. Rất nhiều. Thích từ rất lâu rồi! Chị cho em một cơ hội ở bên chị được chứ? "
Dương Hoàng Yến đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Trâm, siết nhẹ.
" Chị cũng vậy... Chị Yến cũng thích Trâm lắm! Cảm ơn em, vì đã cho chị thấy một Yến khác mà chị chưa từng biết đến. Em đồng ý đồng hành cùng chị trong chặng đường sắp tới nha? "
" Dạ! Em đồng ý ạ! "
Kể từ ngày hôm đó, Dương Hoàng Yến và Thiều Bảo Trâm chính thức trở thành một cặp đôi đáng yêu của trường. Tình yêu của họ không ồn ào nhưng lại vô cùng bền chặt. Dương Hoàng Yến vẫn là Hội trưởng năng động, nhưng giờ đây chị biết cách dành thời gian để sống chậm lại, để ý đến những điều nhỏ bé mà Trâm đã dạy chị. Thiều Bảo Trâm vẫn là trưởng câu lạc bộ nhiếp ảnh tinh tế, nhưng giờ đây em có thêm một nguồn cảm hứng vô tận – chính là cô bạn gái nhiệt huyết của mình.
Họ tiếp tục cùng nhau làm việc trong các sự kiện của trường. Chị Yến vẫn lên kế hoạch, chỉ đạo, còn em Trâm vẫn cẩn thận ghi lại từng khoảnh khắc. Nhưng giờ đây, trong mỗi bức ảnh em Trâm chụp chị Yến, người ta có thể thấy rõ hơn tình yêu và sự ngưỡng mộ. Và trong mỗi ánh nhìn chị Yến dành cho em Trâm, là sự dịu dàng và tin tưởng tuyệt đối.
Tình yêu của họ không chỉ là câu chuyện cá nhân mà còn là biểu tượng của sự hợp tác và thấu hiểu, mang lại năng lượng tích cực cho cả trường đại học. Thanh xuân của họ, được viết nên bởi những kế hoạch lớn lao và những khoảnh khắc nhỏ xinh, đã trở thành một giai điệu ngọt ngào, một bức tranh đầy màu sắc, và một kỷ niệm đẹp đẽ sẽ còn mãi theo thời gian.
.
.
.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro