II

-------
Do đeo ba lô cồng kềnh trên lưng cho nên cũng khó cho cả chín người xúm quanh sờ vô một chiếc giầy ống cũ rích trên tay ông Diggory . Tất cả họ đứng đó, trong một vòng tròn chặt chẽ, một làn gió lạnh thổi lùa qua đỉnh đồi. Không ai nói gì cả. Harry đột nhiên nghĩ cái cảnh này trông quái dị biết chừng nào nếu có một Muggle nào đó tình cờ đi lên đỉnh đồi vào lúc này... Chín người, trong đó có hai người lớn, đều bám chặt chiếc giầy ống cũ rích này trong cảnh tranh tối tranh sáng, và chờ đợi... Ông Weasley chăm chú ngó đồng hồ đeo tay, lẩm bẩm:

"Ba... hai ... Một..."

Và xảy ra ngay tức thì: Harry cảm thấy như thể có một cái móc câu móc ở rún nó bỗng nhiên được giật tới trước không cách gì cưỡng lại được. Chân nó hổng khỏi mặt đất, nó cảm giác được Ron và Hermione đang ở hai bên hông nó, vai của tụi nó đụng vô vai nó; tất cả tụi nó đều vọt tới trước rất nhanh trong cơn gió hú và màu sắc quằn quện. Ngón tay trỏ của Jorkins kẹt trong chiếc giầy ống như thể chiếc giầy đang hút nó tới trước bằng ma lực nam châm, và rồi...

Chân Harry chạm vào mặt đất, Ron loạng choạng ngã vào nó khiến nó té lăn cù ra.

Cái Khóa cảng rớt xuống đất một cái ịch,nặng nề kế bên đầu nó.
Harry ngước nhìn lên. Ông Weasley , ông Diggory và Cerdic vẫn đứng vững vàng, mặc dù trông cũng có vẻ như bị gió quất. Mọi người khác cũng đều đáp xuống mặt đất cả.

Cedric chạy lại chỗ Harry, chìa tay ra ngỏ ý muốn giúp cậu bé đứng dậy

"Em không sao chứ ?"

Harry bắt lấy tay Cedric, đứng phắt lên.
Gật đầu một cái, để cảm ơn anh ta

Cedric cũng nhìn nó rồi cười lại.Cả hai nhanh chóng chạy theo để bắt kịp những người khác
--------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro