11.

Màn đêm buông xuống. Tôi chuẩn bị đi ngủ thì quay sang thấy em vẫn chăm chú đọc sách

HN: Em không ngủ à?

TP: Em đọc nốt sách, chị ngủ trước đi, hay em mở đèn chị không ngủ được hả?

HN: Không sao không sao, em mở đèn ngủ là được rồi, chị thoải mái.

TP: Dạ... chị Bống ngủ ngon nhá.

HN: Ừmm, em cũng ngủ sớm đi nha.

Nói rồi tôi cũng đắp chăn chìm vào trong giấc mộng của mình. Nằm yên tĩnh một lúc tôi nghe thấy tiếng sấm ở ngoài cửa. Tôi co rúm hết người lại, sao đêm nay có bão mà tôi không biết gì cơ chứ. Càng lúc những điều khủng khiếp nhất trong đời tôi nó lại hiện lên, tôi lo lắng, bồn chồn, không tài nào thở nổi.

Tôi cố gắng giúp bản thân ngủ trong trạng thái tốt nhất... Có những thứ dơ bẩn gì đó nó cứ suốt hiện trong suy nghĩ của tôi. Bỗng chốc một cảnh tượng đánh đập máu me tàn ác nó xuất hiện trong đầu tôi. Tôi bật tỉnh dậy sợ hãi. Cơn hoảng loạn bao trùm lấy thân thể tôi. Lúc này tôi thật khó để bình tĩnh lại... Chốc lát tôi nhận được một cái ôm của em từ bên cạnh.

TP: C-chị sao thế? Chị ổn không? Có cần em lấy thuốc hay nước gì cho chị uống không?

Tôi nghe được những câu hỏi từ, nhưng tôi cảm giác lúc này miệng của mình như cứng đơ không thể nói chuyện, mắt tôi thì nhìn vào một khoảng không nào đó...

TP: Chị Nhung!

Khi em gọi tên tôi thật lớn mới khiến tôi tỉnh người lại. Tôi vẫn còn một sợ hãi quay sang nhìn em.

TP: Chị sao thế?

HN: C-chị không biết... cứ hễ nghe thấy tiếng sấm là chị bị mất kiểm soát...

Tôi nhìn được trong đôi mắt em toát lên được sự lo lắng dành cho tôi. Tôi cũng còn hoảng sợ nên trực tiếp ôm em để được tựa vào khiến tôi cảm thấy an toàn hơn. Em vì thế cũng ôm chầm lấy tôi vào lòng rồi vỗ nhẹ lưng của tôi.

TP: Chắc là do chị gặp ác mộng nên thế đấy.

HN: Không! Chị còn có cảm giác chị chưa vào giấc nữa...

Thực sự lúc này cơn hoảng loạn trong tôi vẫn còn... Tôi cứ ôm chặt lấy em như thế để bản thân biết rằng vẫn còn có người ở bên cạnh, như vậy sẽ cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.

TP: Em đi lấy nước cho chị uống nha?

HN: T-thôi, để chị tự đi lấy!

Vừa định rời người khỏi em thì em giữ người của tôi lại rồi hôn nhẹ lên trán của tôi sau đó mới mỉm cười buông tôi ra.

TP: Để em lấy cho!

Nói rồi em rời khỏi giường đi ra ngoài lấy nước cho tôi. Tôi ngẩn người, đứng hình một lúc. Em vừa... hôn trán tôi đấy à? Lạ lẫm thật, tôi chưa bao giờ thấy em có hành động như vậy với tôi. Không phải là do tôi không thích nhưng mà sao tự dưng tôi thấy nó vừa lạ vừa hứng thú. Tôi thoáng nghĩ chắc là hành động của em hay làm để an ủi những người thân thiết với mình thôi nhỉ? Chắc cũng không có gì để chú ý lắm đâu...

TP: Nước của chị này!

Em đưa cốc nước ấm đến trước mặt tôi.

HN: Chị cảm ơn.

TP: Cổ chị đẫm mồ hôi rồi này, chị có nóng không? Em mở quạt nha?

HN: Không cần đâu, trời lạnh sẵn rồi, chắc nãy chị hơi căng thẳng nên bị vậy á.

TP: Thế thôi chị nằm ngủ đi, để em ra rửa cốc nha.

HN: Thôi mai chị rửa cho! Đêm khuya làm vậy phiền em lắm.

TP: Sao chị cứ phải khách sáo thế !!! Chị cứ làm như em với chị xa lạ lắm vậy.

HN: Không không, ý chị không phải thế, chị sợ phiền em thôi.

TP: Em không phiền! Được chưa nào? Giờ thì chị yên tâm đi ngủ rồi chứ?

HN: Ơ-ờ...

Tôi nằm lại xuống giường đắp chăn vào rồi quyết định chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

[2 giờ sáng]

Tôi chợt tỉnh giấc giữa đêm vì khát nước. Quay sang bên cạnh tôi thấy em đã ngủ say nên cũng đi nhẹ nhàng nhất có thể, tránh làm phiền đến em. Tôi đi ra bếp lấy nước để uống, lúc này ở bàn ăn tôi nhìn thấy chiếc máy ảnh của em đang nhấp nháy, tôi nghĩ chắc do em quên tắt nên tôi lại gần cầm chiếc máy lên tắt giúp em.

Nhìn thoáng qua tôi thấy chiếc máy này cũng có vẻ em đã mua từ lâu rồi nhưng hình như là mấy khi sài đến. Tôi cũng không phải người không biết dùng máy ảnh nên tôi lần mò công tắc xem nó ở đâu, ấy thế mà bỗng máy tự mở ra.

Đập vào mắt tôi là tấm ảnh tôi đang đứng ở xe bán khoai mật vào tối hôm nay. Tôi bất ngờ, cái này chắc là em vô tình chụp thôi thì phải. Nhưng tôi cũng thật tò mò về những bức ảnh hôm nay em chụp ở Paris, dù biết hành động này là xấu ấy vậy mà tay tôi vẫn cứ cố tình lướt sang bức ảnh tiếp theo. Lướt tiếp tôi để ý những bức ảnh em chụp... dường như đều là chụp tôi. Tôi khó hiểu, em chụp tôi nhiều thế này để làm gì? Hay tôi vô tình lọt vào cam của em nhỉ? Nhưng mà sao trùng hợp thế được?

TP: Chị Bống?

Tôi hoảng hốt giật mình quay ra đằng sau. Nhìn thấy em tôi vội bỏ lại chiếc máy lên trên mặt bàn.

TP: Chị đang xem máy ảnh của em đấy à?

HN: C-chị định tắt hộ em do nãy nó mở, mà không hiểu sao... chị xin lỗi.

TP: Chị bấm vào đâu?

Em tiến lại gần đến chỗ tôi rồi cầm chiếc máy ảnh lên.

TP: Mà chị không biết dùng nó như nào thật à?

HN: Chị không biết lúc nãy chị ấn vào đâu nữa...

TP: Chị không nhớ máy ảnh này thật à?

HN: H-hả?

TP: Cái này là máy ảng chị tặng em lúc sinh nhật em 25 tuổi đấy.

HN: Hả? E-em vẫn giữ nó à?

TP: Ơ? Bà buồn cười thật đấy! Máy ảnh chị tặng em mà chị không nhớ gì hết là sao?

HN: Tự dưng chị quên béng mất! Tưởng em cho người khác rồi.

TP: Không hề luôn. Mà chị xem được gì trong này rồi?

HN: Hả? Thì em chụp cái gì thì chị xem được cái đấy... ảnh đẹp lắm nhớ gửi chị nha!

TP: Thế thôi á?

HN: Chị mới xem được một ít thôi chưa có xem nhiều đâu.

Bỗng trong chốc lát tôi nhìn thấy ánh mắt em có vẻ thất vọng vì một điều gì đấy. Em nhẹ nhàng đặt chiếc máy ảnh xuống rồi cũng nhẹ nhàng nói.

TP: Em chỉ định dậy đi vệ sinh thôi... em vào trong ngủ đây, chị cũng uống nước xong rồi đi ngủ đi chứ muộn lắm rồi.

Em từ từ đi vào phòng ngủ. Tôi cảm nhận được sự buồn bã và có chút thất vọng gì đấy trong em. Sao lại thế nhỉ? Hay em giận tôi về việc tôi xem máy ảnh của em. Tôi cũng không biết nên làm gì, đành rửa cốc xong rồi cũng vào phòng để đi ngủ.

End 11.

Cốc cốc xin phép ngoài lề một xíuu. Vì quá mê CG và Bống nên au có một ins để đăng về mmt và pov của cặp này. Bạn nào muốn có thể vô xem hoặc có bất cứ mmt nào mới hay pov các bạn làm về cặp này cũng có thể gửi qua ins cho au nhé. Chúng ta có thể giao lưu và kết nối với nhau, mãi iuuuuu 💋💋💋

Nick ins: Only_bong.cogai__

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro