Chương 98
Phòng bếp của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Gà mái vỗ cánh trong ổ, cục tác cục tác kêu lên ba tiếng.
Lam Vong Cơ dùng thìa khuấy một thố canh nhỏ trên bếp, đầu ngón tay trắng như tuyết rắc một nhúm muối nhỏ vào, khuấy đều, đưa thìa đến bên môi để thử mặn nhạt.
Mức độ này hẳn là Ngụy Anh sẽ thích.
Lam Vong Cơ đặt thìa xuống, chưởng một luồng gió vào ngọn lửa dưới bếp lò, ngọn lửa phụt tắt.
Lúc này con gà mái bắt đầu kêu cục tác cục tác.
Lam Vong Cơ nhìn nó một cái.
Con gà mái ngẩng đầu, nhìn thẳng vào y, cái đầu gà ưỡn lên, vui vẻ kêu một tiếng về phía Lam Vong Cơ.
Làm như đang khoe khoang cái gì đó.
Khóe mắt Lam Vong Cơ thoáng nhìn xuống bên dưới phần ức béo tròn của con gà mái, thấp thoáng một chút màu trắng sứ.
Khom lưng trước ổ gà, Lam Vong Cơ không khỏi tao nhã vén một bên tay áo rộng thêu vân văn, lộ ra một đoạn cánh tay có đường nét mượt mà, vươn tới bên dưới bụng gà mái, lấy ra một quả trứng.
Trứng gà cầm trong tay vẫn còn ấm, mang theo một chút hương vị tươi mới.
Ngụy Anh chắc là muốn ăn canh trứng.
Lam Vong Cơ nghĩ, đứng dậy lấy quả trứng gà đi.
Gà mái tức giận kêu lên, vỗ cánh phành phạch bay ra khỏi ổ, nhào tới bên chân Lam Vong Cơ, phẫn nộ vây quanh đôi giày trắng của y hung hăng mổ một trận.
Gia phó trong phòng bếp sợ hãi, vừa xin lỗi Lam Vong Cơ vừa xách con gà mái, ném về ổ gà. Gà mái đứng ở đó vỗ cánh, bày tỏ sự phản đối Lam Vong Cơ tùy tiện tước đoạt thành quả lao động của người khác.
Gia phó rắc cho nó một nắm hạt bắp tươi, gà mái liền mổ vào các hạt bắp.
Lam Vong Cơ đập trứng gà ra bát.
Hai lòng đỏ màu vàng cam vui vẻ bơi trong chiếc bát gốm màu đen.
Là quả trứng hai lòng đỏ.
***
Ngụy Vô Tiện vừa ăn canh trứng xong, Bạch Chỉ Quân liền tới.
Ngụy Vô Tiện liếm liếm khóe miệng, xắn một đoạn ống tay áo định quẹt lên miệng, lập tức có một chiếc khăn trắng như tuyết đưa tới trước mặt, Ngụy Vô Tiện mỉm cười với Lam Vong Cơ, cầm lấy lau miệng.
Lam Vong Cơ dọn cái bát gốm đen, thuận tay trải đệm cho Bạch Chỉ Quân ngồi xuống.
Bạch Chỉ Quân nói lời cảm ơn, lấy gối kê bắt mạch từ trong tay áo ra, Ngụy Vô Tiện thuần thục đặt cổ tay lên trên.
Một lát sau, Bạch Chỉ Quân thu hồi gối kê bắt mạch, nheo mắt vuốt râu.
Lam Vong Cơ nhíu mày, bộ dáng này của Bạch Chỉ Quân, thường là có chuyện muốn thông báo.
Trao đổi một ánh mắt với Ngụy Vô Tiện.
Gần đây khi kiểm tra thân thể cho Ngụy Vô Tiện, Bạch Chỉ Quân đa phần đều im lặng, thân hình Lam Vong Cơ có chút nghiêm trọng, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện, động tác không mất bình tĩnh, nhưng Ngụy Vô Tiện biết, y đang chuẩn bị tâm lý.
Lam Vong Cơ điều chỉnh tư thế ngồi trên chiếu, rồi mới đưa mắt nhìn về phía Bạch Chỉ Quân.
Bạch Chỉ Quân cười cười nói, "Hàm Quang Quân, Ngụy công tử, trước đây còn nhỏ tháng, lão phu vẫn chưa dám chắc chắn đối với tình huống trong bụng. Hiện giờ, mạch tượng rõ ràng, tin chắc không lo lắng nữa, mới dám nói cho hai vị."
Ánh mắt Ngụy Vô Tiện nhìn sang hơi lộ vẻ bối rối, Lam Vong Cơ cầm tay hắn đặt lên đầu gối.
Bạch Chỉ Quân tiếp tục nói: "Cái thai này, Ngụy công tử đang mang hai đứa."
***
Lam Hi Thần đang phê duyệt tin tức từ tháp canh ở các nơi gửi về, gia phó vừa thông báo tin tức này cho hắn, lập tức đứng bật dậy.
Bỏ lại tên đệ tử mới được triệu tập từ tháp canh trở về, đang nghiêm túc chờ đợi phê duyệt, hăng hái hùng hổ đi Tĩnh Thất.
Lúc đi vào, Lam Tư Truy Lam Cảnh Nghi và mấy thiếu niên kia đã ở đây, vây quanh Ngụy Vô Tiện đùa giỡn, cả đám người cười nói rộn ràng.
Lam Vong Cơ ngâm mình trong bầu không khí vui sướng một hồi, lúc này vẻ mặt nghiêm túc nghe Bạch Chỉ Quân nói những điều cần chú ý khi sinh đôi.
Bạch Chỉ Quân đang nói đến số thai nhi gấp đôi, thì nguy hiểm cũng gấp đôi, Lam Vong Cơ lại cau mày.
Lam Duyệt ngồi rầu rĩ ở một bên, nghĩ thầm phần sủng ái của mình lại bớt đi một chút, Lam Hi Thần vỗ vỗ trên vai cậu, cả phòng nhìn thấy hắn, vội vàng hành lễ.
Lam Hi Thần đáp lễ, cao hứng phấn chấn nói xong lời chúc mừng, cũng ngồi xuống bên cạnh Bạch Chỉ Quân lắng nghe.
Bạch Chỉ Quân nói lại một lần nữa cho hắn nghe.
Lam Hi Thần cũng nhíu mày.
Chân trước Bạch Chỉ Quân vừa định đi, lão gia phó trong phòng Lam Khải Nhân đã tới, lão gia phó đuổi theo Bạch Chỉ Quân, Bạch Chỉ Quân đành phải nói lại từ đầu một lần nữa, sau khi nói xong người đã bị trực tiếp kéo đi, nhìn qua là phải đến chỗ ở của Lam Khải Nhân nói lại lần thứ tư.
Ngụy Vô Tiện cười ha hả, vỗ đùi nói: "Lo lắng cái gì chứ! Khôn Trạch nhà nào không sinh ra ba bốn năm sáu bào thai gì đó, với năng lực của Lam Trạm, ta còn cảm thấy số thai nhi này hơi ít đấy chứ."
Năng lực của Lam Vong Cơ rốt cuộc là cái gì, không ai dám hỏi.
Lam Hi Thần che miệng ho khan hai cái, nói: "A Tiện từ nay về sau phải chú ý thân thể nhiều hơn."
Ngụy Vô Tiện nói: "So với chuyện này, điều khiến ta phiền não hơn chính là, tên không đủ dùng. Ta vốn đã nghĩ ra rồi."
Lam Hi Thần liền hỏi, Ngụy Vô Tiện đã nghĩ ra cái tên gì.
Ngụy Vô Tiện nói với vẻ đương nhiên: "'Nhạc Nhạc' á."
Lam Hi Thần cười tủm tỉm: "......"
Nhìn thoáng qua Hoan Hoan tiểu công tử bên kia đang không được vui vẻ lắm.
"Hoan Hoan Nhạc Nhạc" (nghĩa là vui vui vẻ vẻ), Ngụy Vô Tiện đặt tên cho mấy đứa con ngược lại rất nhất quán.
Ngụy Vô Tiện nói: "Thế nào, cái tên này không hay sao?"
Lam Vong Cơ nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, nói: "Hay."
Lam Hi Thần với nụ cười không bao giờ dứt: "......."
***
Ngày hôm sau, Lam Hi Thần trịnh trọng đặt mấy cái tên cho trẻ sơ sinh mà hắn đã chọn lựa kỹ lưỡng, mất mấy tháng mới chọn xong vào trong một cái hộp, sai người đưa đến Tĩnh Thất.
Sau khi xem xong, Ngụy Vô Tiện đánh giá: "Những cái tên này quả thật là ...... Khụ, rất có phong thái Cô Tô Lam Thị. Tất cả đều mang khí chất già cỗi, giống như tiên sinh dạy học vậy. Theo ta thấy, vẫn là 'Nhạc Nhạc' nghe hay, Lam Trạm ngươi cảm thấy thế nào?"
Mấy ngày sau, trong lúc ba chú cháu nghỉ ngơi uống trà, Lam Hi Thần hỏi về phản hồi của Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ trả lời thành thật.
Lam Hi Thần tươi cười như trước, Lam Khải Nhân trầm mặc không nói.
Con là của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, trong chuyện đặt tên, trưởng bối nhiều nhất chỉ có thể cho sự tham khảo, huống chi Lam Vong Cơ thích, Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần thật sự cũng không xen vào được.
Lam Hi Thần trải qua một phen giãy dụa tâm lý, buông tha cho đứa bé thứ nhất, ngược lại hỏi: "Vậy tên cho đứa thứ hai, các ngươi có ý tưởng gì không?"
Lam Vong Cơ chầm chậm nói: "Ngụy Anh đề nghị, 'Cao Cao', hoặc là 'Hứng Hứng'. "
Lam Hi Thần: "......"
Lam Khải Nhân: "......"
Cuộc đối thoại không thể tiếp tục, chủ đề này tạm thời bị gạt sang một bên.
Lam Hi Thần nói, "Đồ dùng trẻ con trong Tĩnh Thất còn phải chuẩn bị thêm một phần nữa, mấy ngày nay ta sẽ căn dặn người phía dưới đặt mua, còn có gia phó, Vong Cơ, ngươi xem có nên tăng thêm hay không."
Lam Vong Cơ nói, "Tạm thời không cần."
Lam Khải Nhân lại nói: "Ta biết ngươi xưa nay không thích nhiều người, Tĩnh Thất hiện giờ có vẻ cũng ổn, nhưng mấy đứa nhỏ vừa sinh ra, sẽ luống cuống tay chân, ngươi sẽ biết ngay, ta thấy, hay là tìm sẵn người trước, có chuẩn bị không sợ tai hoạ, nếu đến lúc đó bất chợt nảy sinh ý định, sẽ không có được người ngươi muốn đâu."
Lam Hi Thần nói: "Thúc phụ lo lắng nhiều, còn có Duyệt nhi nữa mà, Duyệt nhi lớn như vậy, cũng có thể giúp một phần, Vong Cơ và thằng nhóc mỗi người lo một đứa, a Tiện nghỉ ngơi ổn rồi lại tiếp nhận công việc, cũng không có vấn đề gì."
Lam Khải Nhân nhíu mày.
Đứa nhỏ Lam Duyệt này Lam Khải Nhân cũng nhìn nó lớn lên, đối với phần lạc quan này của đại bá nó, lại không đồng ý.
Sinh hoạt của Lam Vong Cơ vẫn luôn đơn giản, trước khi Ngụy Vô Tiện vào ở, mỗi ngày nếu không phải tu hành, thì chính là đọc sách, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, trong mắt không vướng bụi trần, mới đặt tên là Tĩnh Thất. Đối với những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống cũng chỉ mới để ý một chút trong mấy tháng gần đây, sau khi biết Ngụy Vô Tiện mang thai song sinh, ngoại trừ vui mừng và lo lắng, thì cũng không nghĩ đến cái gì khác.
Lam Duyệt trước ba tuổi cũng không phải do y chăm sóc, trẻ con trước ba tuổi và sau ba tuổi hoàn toàn không thể so sánh, tuy rằng đã có một đứa con trai, nhưng cho dù là Ngụy Vô Tiện, hay là Lam Vong Cơ, đều không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ sơ sinh, cũng không khác gì những bậc cha mẹ vừa lên chức. Hơn nữa hai mẹ con Ngụy Vô Tiện và Lam Duyệt giống nhau, đều là kiểu tính tình không có bụng dạ gì, trách nhiệm nuôi con, tất nhiên phần lớn là rơi vào trên người Lam Vong Cơ.
Vốn đối với những chuyện linh tinh này vẫn chưa có suy nghĩ gì, qua lời nhắc nhở của Lam Hi Thần, mới cảm thấy mình nghĩ hơi đơn giản quá, đúng là chuẩn bị không đủ.
Không khỏi nhớ tới một giấc mộng mấy ngày trước của y và Ngụy Vô Tiện ở trong lư hương.
***
Sau khi Ngụy Vô Tiện lớn tháng, hai người đều làm lễ Chu Công ở trong mộng.
Cô Tô giữa mùa hè vốn là nắng nóng, nhưng ở trong núi lại mát mẻ.
Sau khi thắp lư hương, trong Tĩnh Thất tràn ngập hương thơm, Ngụy Vô Tiện nhấc chân đá chăn xuống, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Bụng càng lúc càng to, trung y mỏng manh không giữ được cứ trượt sang hai bên, lộ ra một cái bụng tròn ủm.
Mí mắt Lam Vong Cơ cũng càng lúc càng nặng nề, vẫn cố gắng chống đỡ, trước tiên kéo tấm chăn mỏng dưới chân Ngụy Vô Tiện lên đắp qua ngực, tém chăn cho hắn xong, mới nhắm mắt lại.
Lại mở mắt ra, không ngờ chung quanh vẫn là những đồ vật quen thuộc.
Khung cửi, bàn ghế gỗ, thậm chí cả chiếc giỏ tre đựng cá trong góc và những nông cụ thô sơ treo trên tường.
Gian nhà nông nhỏ mà hai người ẩn cư trong giấc mộng của Ngụy Vô Tiện, mấy lần nhập mộng, lần nào cũng có tình tiết hơi khác nhau, tới tới lui lui không ngoài mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống, cũng không thú vị.
Trên người Lam Vong Cơ vẫn là chiếc áo vải màu xanh lam mộc mạc, nhưng lại cảm thấy vùng thắt lưng hơi nặng, y hơi cúi đầu, đang định nhìn kỹ, chỉ thấy trước mặt mình là một cái giường nhỏ chưa từng thấy qua, có đứa bé sơ sinh mềm mại nằm trên giường, đứa bé quơ quơ cái chân nhỏ lên không trung, làm như không thoải mái xoay tới xoay lui, mà một tay mình thì đang nhẹ nhàng nâng mông đứa bé lên, tay kia vùi sâu trong xúc cảm nhớp nháp ẩm ướt lại bốc mùi hôi thối.
Đứa bé khóc oa oa mấy tiếng, Lam Vong Cơ còn chưa suy nghĩ kỹ, hai tay đã tự động, thuần thục lấy cái tã dưới người đứa bé ra.
Ánh mắt nhìn theo bàn tay vươn ra phía trước, trên chiếc giường nhỏ và trên bàn đều để rải rác không ít đồ của trẻ sơ sinh, trống bỏi nhỏ, bình nhỏ và cái thìa nhỏ dùng để ăn sữa, còn có tã sạch xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Lam Vong Cơ từ trên ngọn núi lấy ra một tấm vải mới, nhét vào mông đứa bé, trong lúc tay bận rộn, y phát hiện chân mình cũng không nhàn rỗi, chân dài vươn ra, đẩy đong đưa một chiếc xe nôi trẻ con ở bên cạnh, xe nôi lắc lắc lư lư, bên trong là một cục tròn nhỏ khác đang ăn ngón tay.
Ngay lúc y đang ngây người, thì phía sau cổ truyền đến một tiếng kêu to non nớt, cảm giác nước miếng ướt nhẹp chảy dọc theo cổ y xuống.
Lam Vong Cơ quay đầu lại, phát hiện trên lưng mình còn vác một đứa.
Y hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh căn nhà gỗ nho nhỏ.
Trong căn nhà gỗ một đống đồ nội thất mới chưa từng thấy qua, cách đó không xa, sắp xếp gọn gàng năm cái cũi nhỏ, trong đó có ba cái trống trơn, hai cái còn lại bên trong còn có hai cục tròn nhỏ đang cựa quậy.
Lam Vong Cơ còn đang ngẩn người, đứa bé này trong tay y liền khóc oa oa lên.
Việc thay tã chậm trễ một lát, cặp mông trần trụi lạnh lẽo trong không khí, đứa bé không vui gào khóc lớn.
Sự thật chứng minh, âm thanh này là khúc dạo đầu của hàng ngàn bản nhạc hoà tấu, bị chuyện này quấy nhiễu, mấy cục tròn nhỏ rải rác từ đông sang tây trong nhà, từng đứa giật mình thức giấc, nắm chặt bàn tay nhỏ xíu, trong chớp mắt cái miệng nhỏ nhúc nhích, rồi đồng loạt há họng ra gào.
Lam Vong Cơ chìm đắm trong tiếng hợp xướng vang dội mười phần mạnh mẽ, chỉ cảm thấy ngay cả sàn nhà cũng chấn động.
Đang không biết phải làm thế nào cho phải, cánh cửa nhà gỗ lại bị đá văng ra, một bóng dáng áo đen mảnh khảnh từ ngoài nhà lao vào, thở hổn hển lớn tiếng gọi: "Lam Trạm, Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, Cao Cao, Hứng Hứng, Khai Khai, Tâm Tâm, Ta trở về rồi!"
Nguỵ Vô Tiện vác cuốc, xách giỏ tre, ngậm một cọng cỏ, thần thái phi dương vừa tiến vào, đã nghênh đón dàn hợp xướng càng lúc càng vang dội.
Không chút hoảng hốt, tựa hồ đã sớm quen với dàn hợp xướng có uy lực sánh ngang với Phá Chướng âm của đám nhỏ nhà mình, giữa một mảnh ồn ào kêu lên với Lam Vong Cơ: "Nhị ca ca vất vả rồi."
Lam Vong Cơ suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra một chuỗi từ ngữ giống như gọi món mà hắn vừa gọi, chắc hẳn là tên của năm cục tròn nhỏ trong nhà.
"Hoan Hoan đâu?"
Ngụy Vô Tiện buông giỏ cá xuống, mới nhìn thấy trên tay Lam Vong Cơ một đứa, trên chân một đứa trên lưng còn thêm một đứa, lông mày lập tức nhíu lại.
Sửng sốt trong chớp mắt, nửa người lại thò ra ngoài nhà, hét lớn một tiếng: "Lam Duyệt -----!"
"Thằng nhóc nhà ngươi đi đâu rồi, mau về giúp cha ngươi trông em cho ta!"
Chỉ lát sau, bên ngoài nhà đã truyền đến tiếng chạy gấp gáp từ xa đến gần.
"A, a nương?! Nương đánh cá về sớm vậy sao?!"
Khuôn mặt bối rối của Lam Duyệt xuất hiện bên cửa sổ, cậu không dám thò người vào, trước tiên ở bên ngoài cẩn thận nhìn thoáng qua, cảm thấy tình hình không tốt lắm.
Ngụy Vô Tiện mắng: "Thằng nhóc nhà ngươi ngứa da có phải không! Lại chạy đi đâu hả! Đừng nói với ta là lại đang dụ dỗ tiểu cô nương ở cổng làng!"
"Bỏ cha ngươi ở lại, một mình chăm sóc cho năm đứa bé!"
Giấc mộng kế tiếp, trong lúc Ngụy Vô Tiện dạy dỗ Lam Duyệt, Lam Duyệt dỗ dành mấy đứa bé, Lam Vong Cơ tiếp tục thay tã, công việc vụn vặt bình thường hàng ngày của một nhà ba người luống cuống tay chân dỗ yên năm đứa bé đã kết thúc.
Nhớ tới giấc mộng này, Lam Vong Cơ không biết tại sao lại có dự cảm, tình cảnh như thế, cũng không phải không có căn cứ.
Mà công phu lợi hại ba đầu sáu tay của y ở trong mộng, quỷ mới biết là đã trải qua chuyện gì mới luyện ra được.
Lam Khải Nhân nhìn y một lát, trong lòng hiểu rõ.
Nói với Lam Hi Thần: "Hi Thần, trước hết ngươi vẫn nên sắp xếp thêm cho Vong Cơ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro