Chương 120




Nếu như xin lỗi có thể cứu vãn được tất cả, thì trên đời đã không có nhiều việc khiến người ta phải tiếc nuối hay tan nát cõi lòng.

Jisoo mang theo cảm giác áy náy với cha mẹ, mang theo sự chấp nhất với tình yêu, lê bước đi đến bệnh viện. Khoảnh khắc này cô chợt cực kỳ nhung nhớ Jennie, trước nay cô chưa từng nhớ một người đến vậy.

Jennie đã nằm viện bốn ngày. Trong bốn ngày này, tư duy của Jennie vẫn luôn vô cùng minh mẫn. Sau khi cân nhắc cặn kẽ, nàng quyết định làm một chuyện tương đối trọng yếu, chính là giấu cha mẹ, lén lút gọi một cuộc quốc tế đường dài cho em trai nàng – Kim Joon, rồi kể tóm lược tình cảnh hiện giờ cho Kim Joon biết, đồng thời hy vọng có thể nhận được sự trợ giúp từ Kim Joon.

Em trai của Jennie – Kim Joon, cũng có khá nhiều điểm giống như anh trai của Lisa – Victor, đó chính là hai người đều mười phần thương yêu chị gái hoặc em gái của mình. Tuy nhiên Kim Joon lại có một điểm rất khác với Victor, chủ yếu khác nhau ở chỗ, vị thanh niên Victor phong độ tuấn lãng này chưa từng đi ra nước ngoài du học, nên về mặt tư tưởng ít nhiều gì vẫn còn giữ chút quan niệm chủ nghĩa Chauvinism, vì lẽ đó khi anh mới biết quan hệ giữa Lisa và Chaeyoung thì phản ứng đầu tiên chính là mâu thuẫn.

Ngược lại với người đã ăn uống và sinh hoạt hơn 4-5 năm ở nước ngoài như Kim Joon đây lại không giống thế. Dưới sự hun đúc và ảnh hưởng của nền văn hóa tư bản chủ nghĩa 'vạn ác', trên căn bản cậu đã thoát thai trở thành loại người chuối tiêu đúng chuẩn với bên ngoài có màu da vàng châu Á và bên trong đầy tràn kiến thức và cách suy nghĩ của dân da trắng. Vì lẽ đó, sau khi cậu nghe thấy Jennie nói hiện tại đang yêu đương và sống chung cùng Jisoo, ngoại trừ có chút kinh ngạc vài phút đầu, thì phản ứng đầu tiên chính là vỗ bộ ngực tỏ vẻ cậu rất tôn trọng sự lựa chọn của Jennie, rồi phản ứng thứ hai là cam đoan sẽ thu xếp mọi chuyện trong thời gian ngắn nhất để trở về nước một chuyến, nhằm lấy hành động thật tế để chứng minh cho việc trở thành chỗ dựa vững chắc chống đỡ cho chị gái mình.

Jennie vừa nghe Kim Joon nói vậy, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật đẹp tuyệt vời đến không ngờ nổi, vết thương trên người cũng chợt không còn đau nhức như trước. Nàng không ngừng đem đầu chôn sâu bên trong gối, lớn tiếng hét to, Các đồng chí, vẫn là có người trong triều sẽ dễ hành sự hơn nha.

Jisoo đi vào bệnh viện, tìm phòng Jennie đang nằm. Ở thời điểm phi thường khó nói này, khi hai người mật ngọt yêu nhau đang phải tạm thời xa cách trong bốn ngày cứ có cảm giác như đã không được gặp nhau trong bốn mươi năm. Hai người nhìn lẫn nhau, nhất thời không có từ ngữ nào để diễn tả được những tâm sự trong lòng.

Nhìn thấy dáng vẻ xác xơ bầm dập bị băng bó của Jennie, khẽ chạm vào gương mặt đầy tràn vết thương đang đóng vảy máu đỏ thẫm, Jisoo tức thì cảm thấy trái tim như bị ai đó quất đánh đau đớn. Jisoo sâu sắc hận chính mình khi đã không biết nhìn người. Cô quá dễ dàng chấp nhận đi quen một người xấu như Hong Suzu, trước đó thì bốc đồng nóng đầu bỏ qua Chaeyoung, còn giờ lại để Jennie biến thành bộ dạng người không ra người mà quỷ không ra quỷ thế này. Thật quá hận chính mình đi.

Jennie nhìn thấy gò má sưng đỏ của Jisoo, liền hỏi cô đã có chuyện gì xảy ra. Cô cũng không có ý gạt nàng, nói hết những chuyện đã trải qua trong ngày hôm nay. Nghe xong, một người hầu như chưa từng bật khóc như Jennie đã lập tức rơi nước mắt như mưa, rồi nắm thật chặt tay cô.

"Tay phải là vi cá, tay trái là chân gấu, mà vi cá và chân gấu xưa nay đều rất khó cùng sở hữu một lần... Jisoo, làm thủ tục cho chị xuất viện đi. Hôm nay chúng ta sẽ về nhà, về căn nhà ở vùng ngoại thành không để bọn họ tìm thấy chúng ta."

"Nhưng chị đang bị thương..." Jisoo nhìn chằm chằm cánh tay quấn đầy băng của Jennie, nước mắt tràn mi mà ra, yết hầu giống như đang bị đầu dây thừng quấn chặt lấy run rẩy liên tục, đè ép rất khó chịu.

Jennie vươn tay lau đi nước mắt của Jisoo, dịu dàng nói: "Đa số chỉ bị thương ngoài da thôi. Nhìn vậy chứ không nặng lắm đâu, ở nhà tĩnh dưỡng cũng được."

Jisoo do dự vài lần, cuối cùng gật đầu: "Được, hai ta về nhà."

Bác sĩ không muốn Jennie xuất viện, nhưng nàng rất cố chấp đòi ra viện. Jennie không thích bệnh viện, đã nằm ở đây bốn ngày, nàng cảm thấy bệnh viện chính là ngôi mộ di động toàn xác chết, dù là người khỏe mạnh đến nơi đây cũng khó tránh khỏi sẽ bị luồng không khí âm u trong bệnh viện ảnh hưởng trở thành có bệnh theo. Nàng nằm một đống trên giường bệnh, luôn cảm giác bản thân tựa như một người đang chờ chết. Nàng cực kỳ chán ghét cảm giác này.

Thấy Jennie quá ngoan cố, bác sĩ cũng chỉ đành quay sang Jisoo căn dặn một số việc cần lưu ý khi chăm sóc bệnh nhân. Jisoo lấy ra quyển sổ cẩn thận chăm chú ghi lại từng việc một. Vết thương bên ngoài cũng không có gì khó, chủ yếu thứ cần chú trọng chính là chỗ xương sườn mới bị gãy, nhất định phải cẩn thận để ý đến nó.

Jennie vừa ra khỏi bệnh viện, lập tức gọi điện thoại cho Lisa, nói với Lisa nàng đã lén cha mẹ xuất viện, bảo Lisa đến nhà mới tìm nàng. Liên quan đến chuyện công khai với bậc phụ huynh trong nhà, Jennie còn cần kính xin vị tiền bối Lisa lãnh giáo một phen.

Jennie mới vừa về đến nhà, Lisa và Chaeyoung đã hỏa tốc lái xe chạy tới. Sau khi Jennie và Jisoo có chuyện, Lisa vẫn luôn như vị thần tiên cùng gương mặt ung dung không chút biến sắc, nhưng ngược lại Chaeyoung lại không thể kiềm nén được cảm xúc. Nàng luôn lo lắng cho sự an nguy của Jisoo, nên hiển nhiên biểu lộ vẻ nôn nóng và sốt ruột hơn Lisa rất nhiều lần, trên đường cứ luôn miệng thúc giục Lisa mau lái xe nhanh hơn. Lisa vừa nhìn Chaeyoung gấp gáp như vậy, vẻ mặt thờ ơ không màng thế sự của cô rốt cuộc nổi lên chút sóng lớn. Chaeyoung mơ hồ ngửi được vị giấm chua, vội ho một tiếng, không dám thúc giục gì nữa. Đột nhiên Chaeyoung nghĩ đến một chuyện, chính là Lisa bình thường cực nhỏ làm nũng với nàng, đương nhiên nàng cũng cực nhỏ làm nũng với Lisa, mà phụ nữ không thích làm nũng phần nhiều đều là loại tâm địa cứng rắn như sắt đá. Chaeyoung cân nhắc, toàn bộ hành trình yêu đương giữa nàng và Lisa chính là sắt đá chạm vào sắt đá, vang lên những tiếng chan chát, cũng khó trách sao ngay từ lúc bắt đầu quen biết đã va nhau tung tóe những đốm lửa và ồn ào đấu võ mồm không ngừng lại được.

Cùng đi với hai người Lisa và Chaeyoung còn có Hyojin lái xe theo sau. Hyojin không biết địa chỉ nhà mới của Jennie, chỉ có thể đi theo Lisa cùng xuất phát. Khi Lisa và Jennie trước sau cùng công khai chuyện tình yêu với gia đình, rốt cuộc Hyojin đã có một nhận thức hoàn toàn mới về hai vị bạn thân lâu năm này. Cô không ngờ hai người lại có thể đối với thứ tình yêu nữ – nữ chuyên tâm và chấp nhất đến trình độ như thế. Một phụ nữ vì một phụ nữ khác cam tâm cùng người nhà làm lộn tung lên. Có đáng giá không? Hyojin có chút mê man.

Khi Jennie nằm viện, cha mẹ nàng vẫn luôn túc trực bên cạnh. Với mấy việc đã dính đến người nhà, nói thật người ngoài không tiện dính vào, bởi vậy Lisa và Hyojin chỉ có thể gọi vài cuộc điện thoại cho Jennie, chứ không tiện đi thăm nàng. Hiện tại biết Jennie đã vụng trộm xuất viện, cuối cùng mọi người cũng có thể quang minh chính đại đi thăm.

Vì thế bên trong nhà mới của Jennie đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Khi xảy ra chuyện, vẫn có vài người bạn thật tâm ở bên cạnh, còn có Jisoo không rời không bỏ lo lắng chăm sóc, Jennie chợt thấy mình rất hạnh phúc.

Chaeyoung nhìn thấy gương mặt Jisoo sưng đỏ gò má, trong lòng chợt ẩn đau. Đối với Chaeyoung, Jisoo luôn là người mỏng manh dễ vỡ, rất cần người ở cạnh bảo vệ. Khi nàng và Jisoo quen nhau, cũng thật đem Jisoo thả vào đầu quả tim để thương yêu, không đành lòng nhìn Jisoo rơi một giọt lệ, không muốn để cô cảm nhận chút oan ức. Thế mà hiện tại thấy gò má Jisoo sưng đỏ, làm thế nào không đi đau lòng được đây?

Chaeyoung thật muốn an ủi Jisoo vài câu, nhưng khi đối mặt với mấy chuyện thế này, cũng không biết phải an ủi thế nào? Nàng chỉ có thể vội vàng lén lút lau đi nước mắt suýt chút đã rơi xuống, vành mắt hồng hồng nhìn Jisoo cười một cái.

Jisoo nhìn thấy nụ cười của Chaeyoung, cũng lập tức cười theo. Vào khoảnh khắc này, Jisoo đã triệt để lĩnh ngộ tại sao Chaeyoung lại sợ hai chữ chia tay đến vậy. Cùng người nhà làm căng, đã không còn đường để lui, chỉ có thể đem tất cả tình yêu thương dành hết cho người yêu hiện tại, vì cuộc sống bôn ba cực khổ, thật tâm mong mỏi có thể cùng người ấy nắm tay nhau đi đến già. Đã đi đến bước đường này, những người rơi vào trạng thái đánh đổi tất cả để có một người, thì có mấy ai không sợ chia tay? Lại có mấy ai có thể chịu đựng trò đùa giỡn đòi chia tay để làm mình làm mẩy của người yêu?

Lông mi thật dài của Jisoo hơi run lên vài cái.

Một người đã từng rất yêu mình tha thiết, một người đã từng vì mình mà cứng rắn chống đối cha mẹ đến cùng, chắc hẳn trong lòng mình khổ sở thế nào, cậu là người rõ ràng nhất, và trong lòng cậu khổ sở thế nào, mình cũng là người rõ ràng nhất. Chỉ nguyện sau này cả hai ta đều có được những ngày tháng hạnh phúc tốt đẹp đang chờ phía trước.

Jennie đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, căn bản không nhìn thấy Chaeyoung và Jisoo đang cực kỳ có ăn ý giao lưu ánh mắt, nhưng người vẫn đứng như Lisa lại không giống thế.

Lisa khẽ liếc mắt nhìn Chaeyoung, lén lút ăn giấm. Chaeyoung lại ngửi thấy được vị chua, ung dung thản nhiên dùng vai lặng lẽ chạm lên người Lisa một cái, cực kỳ giống bé mèo con đang cần được người vuốt ve. Lisa lập tức trợn tròn mắt không thể tin nổi, Park Chaeyoung đây là đang làm nũng? Má ơi. Quá đáng sợ!

Hyojin thấy Jennie ngày thường luôn nóng bỏng quyến rũ, thế mà giờ biến thành vẻ xác xơ te tua như con mèo mướp, liền lập tức phẫn hận, lớn tiếng nói: "Cậu muốn xử lý Hong Suzu thế nào? Tớ có người quen ở cả bộ công an và tòa án thành phố đấy. Chỉ cần một câu thôi."

Xưa nay Jennie là người có thù tất báo, nên không khách sáo với Hyojin, nói thẳng: "Khiến con nhỏ đó phải bốc lịch trong tù, ít nhất bị phán hai năm."

Lisa mắt sáng lên, vội vàng đi theo nói: "Thế để mình giúp cậu tìm luật sư. Cậu cứ an tâm ở nhà dưỡng thương đi, mấy chuyện còn lại cứ để mình và Hyojin giúp cậu làm là được."

Jennie gật đầu.

Chaeyoung đứng bên nghe mà líu cả lưỡi. Khiến một người phải bốc lịch trong tù sao nghe cứ như để người ta đi vào khu giải trí thế nhỉ? Mình đây là đang quen biết với một đám phụ nữ hung hãn dường nào?

"Hyojin, hiện tại cậu còn thành kiến với Jisoo và Chaeyoung không?" Jennie nhìn Hyojin rồi khẽ chớp mắt vài cái với cô, vẻ mặt rõ ràng hoạt bát, nhưng lời nói hỏi ra lại mang theo mười phần chăm chú.

"Tớ còn dám có sao?" Hyojin nhìn Jisoo bên người Jennie, lại nhìn Chaeyoung bên người Lisa, nụ cười giống đang tự chế giễu bản thân, "Chúng ta quen biết nhau đã hơn mười năm, cũng không thể vì một chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi lại đem tình bạn nhiều năm ném hết xuống biển đi. Thật tình chỉ cần hai cậu đừng tiếp tục trách móc tớ là được rồi. Hai cậu đã cùng người nhà nháo thành thế này, nói chứ tớ cũng không biết rốt cuộc đây có đáng giá hay không? Thế nhưng chỉ cần hai cậu cảm thấy đáng giá là được. Thân là bạn bè của hai cậu, chuyện tớ có thể giúp thì sẽ cố gắng đi giúp, chứ sẽ không quan tâm đến những thứ không đâu như trước đây. Lili, Jen, hai cậu đừng tưởng rằng tớ không thấy. Từ sau khi tớ bảo Chaeyoung quỳ gối xin lỗi kia, hai người các cậu đã vạch một đường ngăn cách với tớ chứ gì. Hiện tại đúng lúc mọi người đều ở đây, mấy người nhìn xem chúng ta có thể nở nụ cười quên hết thù oán được hay không?"

Lisa thoải mái nở nụ cười, nói: "Jin, có lúc ngẫm lại, người như cậu thật khiến người ta vừa hận lại cũng vừa yêu, thật không biết nên nói cậu như thế nào mới được nữa. Thế nhưng đúng là chuyện quá khứ nên để cho nó đi qua. Cuộc sống sau này còn dài lắm, chúng ta cùng nhau nhìn về phía trước đi."

Jisoo đi đến bên người Hyojin, nhẹ nhàng ôm: "Cám ơn chị đã giúp Jennie."

"Chuyện này không có gì. Dù sao tôi và Jennie cũng làm bạn nhiều năm rồi, mấy việc nhỏ đó vốn là nên giúp." Hyojin nói xong, lại liếc mắt nhìn Chaeyoung. Jisoo dùng hành động ôm ấp để tỏ vẻ mọi chuyện đã hòa hảo, nên cô cũng muốn nhìn xem Chaeyoung sẽ làm gì?

Trí nhớ của Chaeyoung vẫn chưa phai cái ngày nàng phải cúi người quỳ gối. Nếu không phải Jisoo và Jennie xảy ra chuyện, nhất định khi nàng nhìn thấy Hyojin đã lập tức quay đầu rời đi ngay rồi. Thế nhưng ngày hôm nay lại chứng kiến Hyojin rất nhiệt tâm giúp bạn bè, khiến Chaeyoung có một cái nhìn hoàn toàn khác về cô. Tuy vậy một chuyện mất mặt mũi thế kia, người bình thường làm sao có khả năng nói quên là quên ngay được?

Tầm mắt mọi người đều chuyển sang tập trung hết lên người Chaeyoung. Nàng cúi đầu, ai cũng không nhìn, không nói câu nào, dù trong lòng đang đấu tranh tư tưởng nhưng sắc mặt của nàng vẫn rất bình tĩnh. Một hồi lâu sau, Chaeyoung mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hyojin nở nụ cười, vô cùng cứng ngắc ói ra hai chữ: "Chị... Ryu."

Có nụ cười cùng hai chữ này đã đủ rồi. Hyojin không ngốc, cô rất rõ hàm nghĩa ẩn sau nụ cười và hai chữ mà Chaeyoung đã làm ra. Nở nụ cười quên hết thù oán, tối thiểu Chaeyoung đã làm được trên mặt hình thức.

Lisa hiểu Chaeyoung có thể hòa giải cùng Hyojin, 90% trở lên đều là nhìn mặt mũi của cô. Lisa cũng hiểu rất rõ hiện tại nhất định Chaeyoung đang rất khó chịu, nên đưa tay cầm lấy ngón út của Chaeyoung, khe khẽ đung đưa, không nhịn được cảm động một hồi.

Lisa hỏi Jennie: "Cậu dự định làm thế nào để qua cửa ải cha mẹ?"

Jennie không chút quan tâm, nói: "Trước kia làm sao mà qua, thì sau này cứ thế mà qua thôi. Cũng may trước giờ cha tớ cũng đã triệt để thất vọng với tớ rồi, lần này lại xảy ra chuyện thế này, cùng lắm lại khiến cha tớ càng thất vọng thêm chút nữa. Tốt xấu gì tớ vẫn còn thằng nhóc em trai hiểu chuyện. Đối với chuyện này, Kim Joon không có ý phản đối, còn bảo sẽ cố gắng về nước trong thời gian sớm nhất để giúp tớ khuyên cha mẹ. Thế nhưng chuyện tớ lo nhất chính là Jisoo, em ấy là con một, nhất định không dễ qua cửa ải lần này. Lisa, cậu nói xem Jisoo nên làm gì?"

"Để mình nghĩ xem..." Lisa suy nghĩ trong chốc lát, rồi nhìn về phía Jisoo, "Jisoo, em cũng giống Chaeyoung, khi đối mặt với cha mẹ đều lựa chọn cách thức mạnh bạo để giải quyết. Thật ra bình thường cứng đấu với cứng không thể nào có kết quả tốt. Lẽ nào em cũng muốn năm năm liên tục không thể trở về nhà? Lúc này em nên chọn chiến thuật vòng quanh. Chỉ cần không lưỡng bại câu thương, dù cho có phải im lặng kiên nhẫn nghe cha mẹ nói đôi ba câu giáo huấn dạy dỗ cũng chẳng sao. Trước tiên cứ tạm né mũi nhọn bước đầu đang chĩa đến chúng ta, rồi khi mọi chuyện lắng xuống và hai bên đều giữ bình tĩnh, thì lúc đó ngồi xuống bàn bạc thảo luận cũng không muộn. Những việc này của chúng ta, không thể hoàn toàn nói thật với cha mẹ, dù có nói chút dối trá hay giở chút thủ đoạn để làm vui lòng cha mẹ cũng không ảnh hưởng toàn cục. Cũng may gia đình em đang ở đây, cuộc chiến tranh này của em với cha mẹ cũng chỉ vừa mới bắt đầu, hẳn là em còn có đường lui. Chị thấy chờ khi Kim Joon trở về, cũng nên bảo Kim Joon đi đến nhà gặp cha mẹ em. Nhiều người, sức mạnh sẽ lớn hơn, nhiều người khuyên giải, sức mạnh ảnh hưởng sẽ nhân lên rất nhiều. Em đau khổ, cha mẹ cũng rất đau khổ. Mấy ngày tới, chị thấy tốt nhất em nên thường đi thăm cha mẹ em đi. Chuyện thế này là một cuộc chiến trường kỳ, đường phải đi dài lắm, chỉ cần gắng sức, có công mài sắt sẽ có ngày nên kim, em cứ chậm rãi mài cha mẹ từ từ, rồi một ngày nào đó có thể mài nhuyễn được cha mẹ em."

"Đúng đấy." Chaeyoung liếc trộm Lisa, bảo đảm điều kiện tiên quyết không để Lisa uống giấm chua, khá cẩn thận khuyên Jisoo, "Soo, đừng học mình chuyện đối nghịch với cha mẹ. Bây giờ bình tĩnh suy nghĩ, kỳ thật cách đó là một giải pháp cực kỳ ngu xuẩn. Với lại cha mẹ cậu không phải là những người không nói lý được, nhất định không thể nào cả đời này cũng không tiếp nhận chuyện của cậu và Jennie. Chỉ cần cậu kiên nhẫn và từ từ trò chuyện với cha mẹ, sớm muộn cũng có một ngày hai người họ bỏ qua cố chấp của bản thân để chấp nhận chuyện của cậu. Dù sao nước chảy đá mòn mà."

Jisoo gật đầu, nói: "Vậy mình chờ vết thương của Jennie tạm đỡ hơn, sau đó cứ mỗi hai ngày sẽ về nhà một chuyến. Mặc kệ cha mẹ nói gì, mình cũng đều im lặng nghe."

"Không thể chỉ nghe không được." Lisa đề nghị, "Bắt được cơ hội, em phải đúng lúc phát biểu chút ý kiến của bản thân, nhưng thời điểm em nói nhất định phải chú ý đến cách nói chuyện, đừng quá thẳng thắn cũng đừng nói lòng vòng, cần nhất phải giao thoa được của vừa rõ ràng nhưng cũng vừa ám chỉ. Hiện tại nhất định cha mẹ sẽ bắt em phải chia tay ngay với Jennie, hoặc bắt em đi xem mắt vài lần. Vì lẽ đó mấy ngày này, tốt nhất mỗi ngày em nên gọi điện thoại cho mẹ, rồi cứ cách bốn-năm ngày thì về nhà một chuyến. Mà khi về nhà nhất định phải giấu di động trên người, lỡ như cha mẹ em cực đoan, bắt em nhốt lại thì bất cứ lúc nào em cũng có thể gọi điện hay nhắn tin cho tụi chị để tụi chị đến nhà 'cứu' em ra. Nói chung cứ làm theo nguyên tắc vừa uyển chuyển lại vừa kiên quyết, trước tiên sẽ uyển chuyển, nhưng sau đó phải kiên quyết nhiều vào. Uy hiếp cùng động viên là cùng một lò, cứng rắn và mềm yếu là cùng một màu khay, nên khi em gặp cha mẹ cứ tùy cơ mà ứng biến."

Jennie liên tục ồ à, nói: "Xem cậu nói mạch lạc rõ ràng ghê ha. Thật là người đã công khai rồi nên kinh nghiệm đầy mình nhỉ? Giờ quá tốt rồi, có người mở đầu công khai như cậu ở đây, cuối cùng cũng coi như tớ không cần quá nhọc lòng, cứ trực tiếp chạy đến chỗ cậu xin chút kinh nghiệm là được."

Chaeyoung nhỏ giọng lầm bầm: "Park Chaeyoung này mới là người mở đầu công khai ở đây kia mà..."

Đám người Lisa không khỏi bật cười. Jennie cũng cười, nhưng lại ảnh hưởng đến chỗ xương sườn gây đau đớn, tay không khỏi hướng đến chỗ bị gãy xương định xoa chút, làm Jisoo sợ hãi nhanh chóng cầm thật chặt tay nàng. Xương sườn bị gãy kia không thể cứ tùy tiện mà động vào nha.

Cha Jennie đến bệnh viện, không tìm thấy Jennie nơi đâu. Kim* lão gia đoán tám phần mười Jennie đã về nhà, nên mau chóng chạy đến nhà Jennie thường ở. Nhưng khi đến lại thấy cửa lớn đóng chặt, căn bản không có ai ở trong. Cha nàng không tìm thấy người, chỉ có thể gọi điện thoại. Khi cuộc gọi thông rồi, vừa mở miệng hỏi mới biết nàng đã đem mình ẩn đi.

Jennie nói trong điện thoại: "Cha, nếu cha không thể tiếp thu chuyện của con và Jisoo, thì cũng đừng mong tìm thấy con nữa. Nếu cha tức giận thì cứ thẳng mặt tìm con mà phát giận đây này, làm gì đi tìm cha mẹ Jisoo? Lúc trước là do con cố chấp theo đuổi Jisoo, nếu không có con, nói không chừng người ta đã kết hôn sinh con rồi cũng nên. Con biết cha tức giận, nhưng cha tức giận con cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nên con cứ để kệ đấy. Mặc kệ cha có làm gì đi nữa, dù con có chết cũng quyết sẽ không chia tay với Jisoo, còn lại cha cứ xem đó mà làm thôi."

Kim* lão gia nghe xong lời nói của Jennie, thiếu chút nữa đã đặt mông ngồi xổm trên đất, nhưng cha nàng cũng hiểu rất rõ tính cách của Jennie, biết đứa con gái này thích chơi bời, trước đây cả ngày bay bướm cùng đàn ông, còn hiện giờ lại cùng phụ nữ nhập bọn với nhau? Mặc dù Kim lão gia có chút nhất thời khó thể tiêu hóa, nhưng ông cũng không giống như cha Jisoo tức giận đến mức không thể tự kiềm chế. Chợt nghĩ đến cha mẹ Jisoo, Kim* lão gia thở dài một hơi, Làm cha mẹ đều rất không dễ dàng.

Tính cách đều sẽ di truyền. Tính tình Jennie có bao nhiêu nhiệt tình thì tính tình cha nàng có bấy nhiêu nhiệt tình. Ngẫm lại dáng vẻ điềm đạm của Jisoo, suy nghĩ thêm những chuyện làm xằng làm bậy trước đây của Jennie, ông cảm thấy hẳn là chính con gái ông đã đi quyến rũ người ta trước. Ông lo lắng cha mẹ Jisoo sẽ vì tức giận mà đổ bệnh, nên buổi tối liền mang theo vợ chạy đến nhà Jisoo. Bốn vị phụ huynh đồng thời than ngắn thở dài, rồi cùng không biết lúc này nên làm gì, lại đồng thời bó tay hết cách, cũng không thể bắt ép hai người chia tay, chả lẽ lại thật sự đem con ép bức đến con đường chết? Lại nói hai người đã lớn đến thế này, bọn họ ai lại thật có thể quản được hai người?

Bốn người đều không muốn ép buộc con cái, cũng đều không muốn tiếp thu chuyện hai cô gái. Mẹ Jisoo và mẹ Jennie nhìn nhau cùng rơi lệ, cha Jisoo và cha Jennie cúi đầu trầm tư hút thuốc. Ngoại trừ thở dài vẫn chỉ còn thở dài. Mùi khói thuốc lá tràn ngập phòng khách, lẫn trong đó đầy tràn mọi cảm xúc, tất cả đều là tình thương lẫn đau khổ của cha mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro